Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 18


Hướng Linh Băng bình tĩnh nhìn bộ xương khô kia thật lâu, sau đó xoay người tỉ mỉ kiểm tra căn mộ thất này.
Bốn phía vách tường của mộ thất có khắc rất nhiều kinh văn, ở trên mặt tường đối diện với cửa đá, có khắc tượng Phật.

Những người khác cũng sôi nổi rời khỏi chỗ bộ xương khô kia, Nhạc Hằng đi tới bên cạnh tượng Phật nhìn một hồi lâu rồi nói, "Bố cục có hơi giống với Dụ lăng của Càn Long, có điều lại đơn sơ hơn nhiều, chẳng lẽ lời đồn không sai, thời điểm xây dựng Hiếu lăng là đúng lúc nhà Thanh gặp khó khăn, cho nên mọi thứ đều đơn giản như vậy sao?"
"Nhưng mà Thuận Trị là hoàng đế nhà Thanh đầu tiên nhập quan, lúc nhập quan vì thỏa mãn mà cướp đoạt bao nhiều tiền tài của người Hán, tiền bạc trong quốc khố không đủ, chẳng lẽ Nội Vụ Phủ cũng không đủ sao?" Chu Đại Hải ở một bên nhìn xung quanh, nghe được lời của Nhạc Hằng, liền phản bác, "Trong tư liệu lịch sử có ghi lại tình cảm của Khang Hi dành cho Thuận Trị rất sâu, có thể là ông để cho lăng mộ của phụ hoàng mà ông vẫn luôn kính trọng đơn sơ như vậy, mà chính Đế lăng của ông cũng rất là xa hoa đi?"
Cổ Kỳ Xương lấy kính lúp nghiên cứu tượng Phật kia, bộ dạng hưng phấn đó, để Trương tổng ở bên cạnh nhíu mày lại, "Cổ giáo sư, chờ Hiếu lăng hoàn toàn khai quật, ông có rất nhiều thời gian nghiên cứu cái này, bây giờ thì vào trong xem một chút đi."
Cổ Kỳ Xương nghe vậy thì suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đạo lý, liền cất kính lúp rồi nói với Hướng Linh Băng, "Linh Băng, có mang camera không."
Hướng Linh Băng lấy ra camera chuyên ngành từ trong balo, làm theo lời Cổ Kỳ Xương chụp bốn bức tường xung quanh và tượng Phật kia.

Mặc dù Hách Liên Tiểu Bạch không hiểu bọn họ đang làm cái gì, nhưng mà chỉ đứng ở một bên nhìn Hướng Linh Băng bận rộn, cũng thấy sững sờ.

Luôn cảm thấy Giống tỷ tỷ rất đẹp rất đẹp, lúc đọc sách thì đẹp, lúc công tác cũng đẹp...À, lúc mang mặt nạ, cũng đẹp nữa."

Được rồi được rồi, sau này có rất nhiều cơ hội để chụp." Chu Đại Hà thấy Hướng Linh Băng vẫn không ngừng chụp mộ thất, mất kiên nhẫn nói, "Hướng giáo sư cũng không cần đầu voi đuôi chuột* như vậy, lúc này mới chỉ có mộ thất thứ nhất, có cái gì để chụp đâu."
[*ví sự việc lúc khởi đầu có vẻ to tát, rầm rộ, nhưng khi kết thúc lại rất nhỏ bé, thậm chí là không có gì.]
Hướng Linh Băng lạnh lùng liếc hắn một cái, máy chụp hình ở trong tay vẫn không ngừng chụp.
"Cô!" Mặc dù không thấy gương mặt đằng sau mặt nạ, nhưng bằng trực giác Chu Đại Hà vẫn biết Hướng Linh Băng khinh thường liếc hắn một cái, không khỏi có chút tức giận, tiến lên một bước muốn cướp lấy camera trong tay nàng, con ngươi của Hách Liên Tiểu Bạch lạnh xuống, tay phải làm kiếm quyết đang muốn sử dụng Lục Mạch Thần Kiếm giáo huấn Chu Đại Hà, Tiểu Đường ở một bên đã vượt lên trước che trước mặt Hướng Linh Băng, "Ông muốn làm gì!"
"Đại Hà!" Chu Đại Hải có chút tức giận đứng ở đằng sau rống lên một tiếng, Chu Đại Hà liếc Tiểu Đường, dừng bước lại, đi đến bên cạnh ca ca mình, vừa đi vừa nói, "Tôi chỉ cảm thấy không cần ở trong này lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Khi nói đến một nửa, bộ xương khô kia bỗng nhiên bay tới hướng Chu Đại Hà, Chu Đại Hà sợ hãi hét lên né qua một bên, bộ xương khô rơi xuống nằm rải rác ở trên mặt đất, chủy thủ cắm ở trên đầu rơi xuống mặt đất, hộp sọ lăn đến bên chân Chu Đại Hà, để hắn là sợ hãi hét lên lui lại mấy bước.
Tất cả mọi người dừng hô hấp lại, trong mộ thất một mảnh yên lặng."Chuyện...!Chuyện gì xảy ra?" Sau một lúc lâu, Trương tổng run rẩy mở miệng hỏi.

Ivan Dahl tiến lên vài bước đá bộ xương khô kia một cước, vừa cẩn thận nghe tiếng động, một lát sau mới nói, "Bộ xương khô này có thể bay qua đây, nhất định là có người giở trò quỷ."
Dưới lớp mặt nạ nụ cười trên mặt Hướng Linh Băng xán lạn, bàn tay nắm thật chặt tay Hách Liên Tiểu Bạch.

Nàng đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, trước một giây bộ xương khô bay tới chỗ Chu Đại Hà, liền nghe được Hách Liên Tiểu Bạch nói với nàng, "Giống tỷ tỷ đừng sợ nha, em chỉ là đánh người xấu."
Giây tiếp theo, bộ xương khô liền bay về phía Chu Đại Hà.


Sao nàng lại không biết là ai giở trò quỷ được.

Tiểu Bạch chuyên bao che khuyết điểm của nàng, sao có thể cho phép Chu Đại Hà lại đây cướp camera của nàng chứ?
Vốn nghe Chu Đại Hà nói như vậy nên có hơi tức giận bởi vậy mà vui hơn rất nhiều, Hướng Linh Băng cắn môi không để cho mình bật cười ra tiếng, tình cảm kỳ diệu dành cho Hách Liên Tiểu Bạch càng thêm khắc sâu.

Lúc bộ xương khô bay đến bên Chu Đại Hà, trong nháy mắt, Cổ Kỳ Xương cũng bị sợ ngây người.

Tuy nói thế giới rộng lớn này không ít chuyện kỳ lạ, nhưng ông khảo cổ mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ có cơ quan gì sao?Trong lòng giăng đầy mây đen, Cổ Kỳ Xương suy tư một hồi rồi nói với Trương tổng, "Không biết trong Hiếu lăng này có cơ quan gì, nếu không chúng ta lui ra ngoài thương lượng rồi lại xuống tiếp."
Trương tổng xua xua tay, "Thanh lăng này có cơ quan gì chứ, nếu là có, thi cốt của lão Phật gia Từ Hi kia cũng không bị ném trên mặt đất đâu."
"Chuyện này..." Cổ Kỳ Xương do dự hồi lâu, đang định nói tiếp, lại nghe Hồ Kiện nói, "Lăng mộ này bị phong bế lâu như vậy, cũng không biết có động vật gì trong đây không, có lẽ bộ xương đó chỉ là bị con nào đó làm bay lên, chúng ta chỉ nhìn thấy bộ xương khô, lại không thấy con vật đó chạy trốn."
"Đúng đúng." Chu Đại Giang chen vào nói, "Trước kia ba huynh đệ bọn tôi đi...!khảo cổ, lăng mộ đó cũng có một con rắn, mới đầu ba bọn tôi cũng không biết, lúc thi cốt nhúc nhích còn tưởng gặp bánh chưng...!gặp xác chết vùng dậy."Hướng Linh Băng lại lạnh lùng liếc Chu Đại Giang một cái, dịch qua một bước nói với Vu Tiệm Hàng ở bên cạnh, "Vu đội trưởng biết lai lịch của ba huynh đệ Chu thị này không?"
Vu Tiệm Hàng nhìn chằm chằm dáng người có hơi thô bỉ của Chu Đại Hà, chậm rãi nói, "Trong hồ sơ của cục Quốc An, chỉ nói ba người này là nhà mạo hiểm, nhưng cục trưởng lại bảo chúng tôi phải chú ý bọn họ."

"Vậy sao?" Hướng Linh Băng cúi đầu trầm tư hồi lâu, thở dài.Theo suy đoán của nàng, Trương tổng tham dự đợt khảo cổ này nhất định là có bí mật không để cho ai biết.

Nhưng mà, nếu là vì vật bồi táng trong lăng mộ...Chẳng lẽ bọn họ thật sự cảm thấy trong lăng mộ này có nhiều vật bồi táng sao?
Nhưng sao lại có người, vì những vật bồi táng chưa được xác minh, đầu tư nhiều khoản tiền lớn như vậy, chỉ vì tham dự đợt khảo cổ lần này.

Theo nàng biết, Trương tổng này không phải chỉ đem tài chính tham gia vào đợt khảo cổ lần này, mà còn đầu nhập tới viện nghiên cứu bên kia của Cổ Kỳ Xương.

Toàn bộ viện nghiên cứu chi tiêu nhiều như vậy, chỉ vì tham dự đợt khai quật lần này, hơn nữa còn không thể xác định được bên trong có vật bồi táng nào hay không.Hướng Linh Băng không rõ.
"Vậy...!Vậy thì vào tiếp đi." Cổ Kỳ Xương do dự một hồi mới đồng ý vào xem, "Có điều, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức lui ra ngoài."
Trương tổng cười ha ha nói, "Yên tâm đi Cổ giáo sư, sẽ không có nguy hiểm, chúng ta mang theo nhiều người như vậy.

Đại Giang, đi mở cửa đi, lần này cũng không cần phải làm phiền Cổ giáo sư nữa."
Chu Đại Hải và Chu Đại Giang đứng ở một bên chờ hồi lâu ứng tiếng mang theo mấy bảo tiêu đi đến trước cửa đá thứ hai loay hoay một trận, trong chốc lát, tiếng cửa đá được đẩy ra truyền tới, mọi người thật cẩn thận đi vào, bảo tiêu lại chiếu đèn lần nữa, lúc này đây, mộ thất vẫn trống trải như trước, trên vách đá có khắc rất nhiều tượng Phật, bên trong cũng không hề có thứ gì.Hướng Linh Băng cầm camera điên cuồng chụp, mấy người Trương tổng không kịp chờ liền đi mở cửa đá thứ ba, cứ lặp lại như thế, cho đến cửa đá thứ tư mở ra, có một cái bàn làm từ cẩm thạch thật to, ở trên đặt ba bài vị, bài vị ở giữa ghi "Thể Thiên Long Vận Định Thống Kiến Cực Anh Duệ Khâm Văn Hiển Vũ Đại Đức Hoằng Công Chí Nhân Thuần Hiếu Chương Hoàng đế", bài trị bên trái ghi "Hiếu Khang Từ Hòa Trang Ý Cung Huệ Ôn Mục Đoan Tĩnh Sùng Văn Dục Thánh Chương Hoàng hậu", bài vị bên phải ghi "Hiếu Hiến Trang Hoà Chí Đức Tuyên Nhân Ôn Huệ Đoan Kính Hoàng hậu".
"Xem ra đây là mộ thất cuối cùng." Nhạc Hằng mở miệng nói, "Ba bài vị kia theo thứ tự là Thuận Trị, Đổng Ngạc phi, còn có Đông Giai thị."
Trương tổng nhìn Nhạc Hằng nói, "Cậu xác định sao? Nhưng sao lại trống trải như vậy."Cổ Kỳ Xương ngắt lời nói, "Di mệnh trước khi Thuận Trị lâm chung là không chôn cùng vàng ngọc châu báu, trong mộ này chỉ có tro cốt của ông và hai Hoàng Hậu, không có bất kỳ vật bồi táng nào."Trên đoạn đường đi vào, ông đã phát hiện mục đích của Trương tổng không phải là tham gia khảo cổ, có điều, may là trong Đế lăng này không có bất kỳ vật bồi táng nào, cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.


Hướng Linh Băng nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch đi đến trước bàn đá cẩm thạch, nói khẽ với Hách Liên Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, em biết bài vị ở giữa là của ai không?"
Hách Liên Tiểu Bạch thành thật lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Hướng Linh Băng.

Cô phải biết sao?Hướng Linh Băng ôn nhu nói, "Bài vị ở giữa này, là của một hoàng đế, ừm, vị hoàng đế này, chúng ta không nói tới ưu khuyết điểm của ông, chỉ nói tới tình yêu của ông."
Tình yêu? Hách Liên Tiểu Bạch không hiểu, tình yêu là cái gì? Hướng Linh Băng không có nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, mà tiếp tục ôn nhu nói, "Bài vị bên phải này, là của một người vợ của ông, ông rất yêu người vợ này, sau khi người vợ này chết, ông muốn từ bỏ toàn bộ giang sơn xuất gia làm hoàng thượng, nhưng lại không được, sau đó, ông quá mức tưởng niệm vợ ông, liền qua đời."
"A..." Hách Liên Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, "Vậy ông rất yêu vợ của ông sao?"
"Đúng vậy, rất yêu."
"À..." Hách Liên Tiểu Bạch nhìn bài vị của Thuận Trị và Đổng Ngạc phi, im lặng không lên tiếng.

Qua hồi lâu, cô bỗng nhiên mở miệng.
"Nhưng mà, nếu như Giống tỷ tỷ...!Ừm...!Giống tỷ tỷ cũng giống vợ của ông ấy như vậy...!Tiểu Bạch khẳng định cũng sẽ thương tâm mắc bệnh chết, như vậy chính là tình yêu sao?"
====================.

Bình Luận (0)
Comment