Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 45

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)

**************

“Bọn họ thông quan phó bản rồi, đỉnh vãi.”

“Phải nói là cái rìu đồng của Sở Ưng tuyệt lắm luôn í, nếu tôi cũng sở hữu một cái đạo cụ truyền kỳ như vậy thì tốt rồi.”

“Mặc dù đợt này Quý Ngư không có tung ra đạo cụ kỹ năng lợi hại gì nhưng cậu ta lại là trung tâm của cái tổ đội này, năng lực lãnh đạo rất mạnh đó nha.”

“Má ơi nó ăn gì não to vãi chưởng, đều là người chơi tại sao lại chênh lệch lớn như vậy, lúc tao còn là người chơi mới giống nó tao sợ muốn chết, nào có thời gian đi quan sát những việc nhỏ nhặt không đáng để suy nghĩ đối sách chớ.”

“Tui nữa, hồi đó làm người mới tui tham gia vào hiệp hội nên có người dẫn đi farm ké. Lần này anh ta không những tổ đội với Sở Ưng còn mở ra phó bản ngục tối khiến tất cả chúng ta bùng nổ, không biết có bao nhiêu hiệp hội muốn anh ta đâu.”


“Mấy hiệp hội trên bảng xếp hạng có liên lạc với cậu ta không ha.”

“Làm gì đến mức đó, mấy năm nay bọn họ đã thôi nhận thêm người mới rồi, dù sao bồi dưỡng cũng không phải chuyện dễ.”

“Haiz, kỳ thật Quý Ngư solo thông quan cũng không tồi, người chơi cao thủ cũng có một số không vào hiệp hội mà.”

“Tui thấy không vào là tốt nhất, dạo gần đây các thế lực càng ngày càng suy thoái, bởi vì nhân tài của hiệp hội lớn cứ nội chiến chia quyền giành lợi quá gây gắt, những hiệp hội tầm trung hoặc hiệp hội nhỏ thấy vậy thì như phát điên mà mời chào người mới liên miên, loạn ghê lắm cơ. Ngoại trừ không giết người cái gì mà chẳng làm được.”

“Đừng nói nữa, bị nghe được thì không tốt đâu.”

Lúc này có không ít khán giả xúm lại trong đại sảnh thấy bọn Quý Ngư đã thông quan bọn họ cũng thuận thế rời đi.

Đào Dẫn tận mắt nhìn Đào Viên thông quan xong đã rời đi trước, sau đó y phân phó Thư Vân phái một ít người ngồi canh, xem có thể tìm được Quý Ngư không, thực lực của người này không chỉ dừng lại bấy nhiêu đây, hiện giờ chỉ là do cậu còn thiếu kinh nghiệm và đạo cụ kỹ năng, tốt nhất nên mời vào hiệp hội mới hay cũ gì không sao cả y không để ý.

Thư Vân gật đầu lập tức phân công nhiệm vụ, sau đó vừa vặn gặp được Mạnh Tiểu Bắc đang hớt hãi chạy tới, cô chỉ vào thiết bị trên đất nói: “Phó bản đã kết thúc cậu cầm về đi, tôi không biết tắt kiểu gì nên không động tới nó.”

“Cảm ơn chị Thư Vân, em mới ngủ dậy nên chạy tới đây hơi trễ, hội phó đã đi rồi ạ.” Mạnh Tiểu Bắc thấy vẻ mặt của Thư Vân vẫn bình thường liền biết thằng nhóc Đào Viên không có xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy vừa mới đi xong, xác nhận Đào Viên thông quan cái là đi luôn.” Thư Vân gật đầu, kỳ thật lúc thấy bọn họ thành công thông quan trong lòng cô cũng nhẹ nhõm rất nhiều, nếu Đào Viên gặp nạn bất ngờ thì hiệp hội e rằng sẽ bị tử khí bao trùm mất.

Hội phó chỉ còn một người thân duy nhất, trong cái thế giới chỉ có sống hoặc chết tình thân đối với bọn họ mà nói là vô cùng xa xỉ, đa số đều bị trò chơi kéo vào một mình.

“Bình an thì tốt rồi.” Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy tên nhóc Đào Viên mặt baby còn rất có ý tứ, đột nhiên cậu ta nhớ tới nhiệm vụ hội trưởng phân phó phải hoàn thành lại hỏi: “Đúng rồi chị Thư Vân, cái người tên Quý Ngư cũng thông quan rồi hả?”

“Cũng thông quan rồi, hội phó rất coi trọng cậu ta, anh ấy còn mời chào cậu ta vào hiệp hội nữa.” Thư Vân trong lòng cảm thán Đào Viên vận khí tốt, có hai đồng đội đáng tin quả nhiên bớt lo hơn hẳn.

Mạnh Tiểu Bắc không ngờ hội phó cũng coi trọng Quý Ngư, tuy đều là tham gia vào chung hiệp hội nhưng tính chất chuyện hội phó chiêu mộ và đội trưởng của cậu ta chiêu mộ lại không giống nhau, dựa theo tính cách của hội phó sau khi Quý Ngư tiến vào y khẳng định sẽ kéo cậu vào dưới trướng của mình, vậy đội trưởng sẽ mất một thành viên tiềm năng vào đội.


Không được, cậu ta phải đi tìm đội trưởng bàn bạc kĩ lưỡng, hy vọng anh đã rời khỏi phó bản rồi.

..........

Sau khi Quý Ngư đưa lọ thuốc cho Lý Ngọc xong cậu lập tức chọn rời khỏi trò chơi, vốn dĩ lúc bọn họ bước qua bức tường cũng đã bị trò chơi phán định thông quan thành công rồi nhưng hệ thống lại chừa lại một phút đếm ngược, khác hoàn toàn với phó bản thử nghiệm.

Cậu không biết chính là, khi cậu rời đi thực nghiệm thể số 1 cũng biến mất theo.

Bên trong viện điều dưỡng.

Bùi Đình dẫn theo thực nghiệm thể số 1 quay về viện điều dưỡng, ghét bỏ nhìn thoáng qua thực nghiệm thể số 2 vẫn đang nổi điên, sau đó hắn nhấc chân đá nó bay rất xa, thực nghiệm thể số 2 giãy giụa một chút cuối cùng hoàn toàn không còn nhúc nhích.

Viện trưởng như cũ nằm trên mặt đất, nhìn hành động của Bùi Đình khóe mắt lão muốn nứt ra, đây là thực nghiệm thể số 2 lão vất vả lắm mới nghiên cứu xong, cứ như vậy bị Bùi Đình sút một đá huỷ hoại.

“Ngươi mạnh như thế, tại sao vừa nãy không ngăn những người đó lại, hiện tại còn huỷ cả tâm huyết của ta, ta muốn báo cáo lên cao tầng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Viện trưởng đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ chung cuộc, quyền chủ động sớm đã không còn nằm trong tay lão.

“Haiz, nếu đã như vậy thì ta không thể rộng lượng tha cho đám các ngươi tồn tại được rồi, theo cách nói của loài người, cái này gọi là diệt khẩu hoặc đuổi cùng giết tận nhỉ.” Bùi Đình đi đến trước mặt viện trưởng, khuôn mặt ngậm ý cười, mặc dù giọng điệu vô cùng dịu dàng nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.

Cuối cùng viện trưởng cũng tỉnh táo lại: “Ngươi, ngươi là thứ gì?”


“Lời này nghe không hay lắm đâu, ta nhớ những lời này chuyên dùng để mắng chửi người đó?” Bùi Đình hơi nghiêng đầu, đôi mắt mở to tò mò nhìn chằm chằm viện trưởng.

Lúc sau toàn thân Bùi Đình toát ra một đống sương đen, đám sương bắt đầu tràn lan khắp nơi, người xung quanh tiếp xúc với chúng nháy mắt giống như đã bị bóng tối cắn nuốt, có người hoảng sợ muốn chạy trốn nhưng vẫn không thể thoát khỏi tốc đôn sương đen lan tràn, kẻ bị kéo vào trong đó đều tiêu tán, không tới một phút đám người viện trưởng hoàn toàn biến mất tại chỗ, không lưu lại bất cứ dấu vết gì bao gồm thực nghiệm thể số 2.

“Xong, giờ để cho ta tới nhìn ngươi thử xem nào, có vẻ như Cá Nhỏ đối với ngươi khá tốt à nha.” Bùi Đình xoay người nhìn về phía thực nghiệm thể số 1 đang run lập cập đứng ngơ ngác tại chỗ, sương đen không có cắn nuốt nó, là Bùi Đình cố ý giữ lại.

“Trông cũng chẳng có gì đặc biệt cả, dựa theo thẩm mỹ của nhân loại ngươi lớn lên xấu hoắc, bộ Cá Nhỏ thích kiểu này à.” Bùi Đình dí sát vào cẩn thận đánh giá số 1, dưới ánh mắt của hắn số 1 run rẩy càng lợi hại hơn, ánh mắt kia giống như dao nhỏ từng nhát từng nhát lia qua người nó, hơi thở của Bùi Đình làm nó nhịn không được muốn thần phục.

Cuối cùng thực nghiệm thể số 1 vẫn nhịn không được quỳ xuống, Bùi Đình suy nghĩ một chút quyết định giữ nó lại, sau này có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng.

“Haiz, mới tách nhau ra một lát mà ta đã nhớ Cá Nhỏ rồi.” Bùi Đình phiền muộn nói: “Hay là, lần sau vẫn nên bắt em ấy ở lại bên cạnh ta nhỉ, chứ cứ cách mấy ngày mới gặp sao ta chịu nổi đây.”

Hắn một bên lầm bầm lầu bầu một bên chậm rì rì rời khỏi tòa nhà, viện điều dưỡng không còn người trở nên yên tĩnh hiếm thấy, thực nghiệm thể số 1 run rẩy đứng lên theo sau Bùi Đình rời đi cùng hắn.

*************

Bình Luận (0)
Comment