Đột nhiên, phu nhân trung niên cũng nhìn thấy bé con ngủ say trong chuồng chó.
Nàng bịt miệng lại, kinh ngạc hét lên: “Đây là đứa trẻ nhà ai vậy? Sao lại ngủ trong chuồng chó của chúng ta? Dáng vẻ cũng xinh quá đi.”
Nam nhân trung niên lắc đầu nói:
“Ta cũng không biết có chuyện gì, vừa rồi ta đi ra xem tình hình thì phát hiện đứa trẻ này ngủ trong chuồng chó.”
Phu nhân trung niên vội vàng ôm lấy đứa trẻ một cách cẩn thận.
Đứa trẻ được bế lên, cũng không bị đánh thức.
Ngược lại còn cuộn vào trong ngực phu nhân trung niên, tìm cho mình một tư thế thoải mái, phu nhân trung niên thấy thế, sắc mặt cưng chiều càng nồng đậm.
“Lẽ nào là đứa trẻ nhà ai trong trấn bị lạc?”
Phu nhân trung niên suy đoán.
Nam nhân trung niên nhíu mày nói: “Người trong trấn chúng ta phần lớn đều biết, hình như không có đứa trẻ nhà ai đáng yêu được như vậy!”
Phu nhân trung niên lại suy đoán: “Lẽ nào đến từ nơi khác? Nhưng đứa trẻ này nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả đường cũng không đi được, nếu ở nơi khác, thì sao có thể xuất hiện ở trấn Hưng Long chúng ta? Còn ngủ trong chuồng chó của chúng ta? Đúng rồi…”
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó.
“Có khi nào là phụ mẫu của đứa trẻ bỏ rơi đứa trẻ, cố ý ném đứa trẻ vào chuồng chó của chúng ta?”
Nam nhân trung niên lắc đầu nói: “Đứa trẻ này đáng yêu như vậy, chỉ sợ không có ai nỡ vứt bỏ!”
Phu nhân trung niên phản bác: “Vậy thì không chắc, có những phụ mẫu rất tàn nhẫn.”
Nam nhân trung niên: “Chúng ta đoán mò ở nơi này cũng vô dụng, vẫn là giao đứa trẻ cho quan phủ, để quan phủ xử lý.”
Phu nhân trung niên nghe vậy, trên mặt có vẻ chần chờ.
Nàng suy nghĩ, rồi nhìn nam nhân trung niên nói: “Phu quân, chúng ta nhiều năm vẫn chưa mang thai được đứa bé nào, đứa trẻ này đột nhiên xuất hiện trong chuồng chó của chúng ta, đây có phải là ý trời hay không?”
Nam nhân trung niên lập tức hiểu ý của phu nhân: “Ngươi muốn nhận nuôi đứa trẻ này? Nhưng nếu nàng là đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc thì sao? Có thể phụ mẫu của nàng đang lo lắng tìm nàng?”
Phu nhân trung niên giống như an ủi nam nhân, lại giống như an ủi bản thân, nói: “Đại Đường chúng ta pháp luật nghiêm minh, đã lâu không nghe nói có người dám bắt cóc trẻ con. Đứa trẻ này chắc chắn không phải là bị lừa gạt buôn bán đâu.”
Nam nhân trung niên: “Vậy sao nàng xuất hiện ở nơi này?”
Phu nhân trung niên: “Vì vậy ta nói đây là ý trời. Có lẽ đứa trẻ này chính là ông trời ban cho chúng ta, để bù đắp tiếc nuối nhiều năm không có con của chúng ta.”
Nam nhân trung niên nhìn đứa trẻ trong vòng tay của phu nhân.
Đáng yêu như vậy, khiến người ta thích như vậy.
Hắn cũng chú ý đến dáng vẻ yêu thích của phu nhân.
Hắn cũng có chút không nỡ giao đứa trẻ cho quan phủ.
Hắn suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta để nàng ở trong nhà trước, nếu phụ mẫu nàng tìm đến, thì chúng ta trả lại cho phụ mẫu nàng cũng không muộn.”
Phu nhân trung niên thấy cuối cùng nam nhân cũng đồng ý để đứa trẻ ở lại, vội vàng gật đầu nói: “Được, làm như vậy đi.”
Nàng nhìn xung quanh.
Lúc này vẫn còn rất sớm, hàng xóm gần đó đều chưa ra ngoài.
Nàng vội vàng bế đứa trẻ vào phòng.
Phu nhân nhìn bé con trong ngực, càng nhìn, càng thích.
“Có lẽ lát nữa nàng sẽ tỉnh dậy, chúng ta nên chuẩn bị cho nàng một ít sữa dê, đợi nàng tỉnh lại sẽ đút cho nàng.”
Nam nhân trung niên: “Vậy ta sẽ đi chợ, xem có ai bán dê cái hay không.”
Phu nhân trung niên gật đầu: “Ngươi đi mua một con dê cái, ta nấu cho nàng chút cháo gạo, nếu không mua được dê cái thì cũng có thể dùng cháo gạo đối phó một lúc.”
Nam nhân trung niên gật đầu, hắn lấy một ít bạc ở trong phòng mang theo trên người, rồi ra ngoài đi chợ.
Phu nhân trung niên vừa đốt lửa nấu cháo gạo trắng, thỉnh thoảng lại vào phòng thăm cô bé.
Càng nhìn, nàng càng cảm thấy vui mừng.
Ngay khi cháo sắp nấu xong thì bỗng nhiên phu nhân trung niên phát hiện cô bé đã tỉnh lại.
Lúc đầu, phu nhân trung niên còn lo lắng cho cô bé.
Nhưng nàng phát hiện, bản thân lo lắng vô ích rồi.
Sau khi cô bé tỉnh lại thì hoàn toàn không khóc không quậy, chỉ trừng mắt đôi mắt to sáng tò mò đánh giá phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thấy thế, trong lòng càng thêm vui mừng.
Chỉ cảm thấy đứa bé này quá ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nàng ôm cô bé, vui vẻ hỏi: “Ngươi là ai, ngươi tên là gì?”
“Lêu lêu lêu!”
Cô bé nghe vậy, lập tức nở nụ cười khanh khách, vốn không trả lời câu hỏi của phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thấy thế, cũng không để ý.
Cảm thấy chắc chắn cô bé vẫn chưa nghe hiểu lời của nàng.
Phu nhân trung niên bế cô bé vào bếp nấu cháo.
Nhưng cô bé ở trong lòng phu nhân một lúc, hình như cảm thấy có chút không thoải mái.
Nàng giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay của phu nhân.
Ban đầu phu nhân không nỡ buông cô bé ra, lo lắng cô bé té ngã.
Nhưng phu nhân phát hiện, tuy cô bé này nhỏ nhắn, sức lực lại lớn, khiến nàng không bế nổi.
Cô bé thành công thoát khỏi vòng tay của nàng, đáp xuống mặt đất.
Lúc đầu, phu nhân còn lo lắng cô bé bị ngã, còn dùng hai tay giữ vai của cô bé.
Nhưng sau đó phu nhân phát hiện cô bé có thể đi bộ một mình.
Đi còn rất lưu loát.
Điều này khiến phu nhân rất ngạc nhiên.
Dù sao thì cô bé nhìn không khác gì đứa bé mới sinh, không ngờ lại có thể tự đi lại.
Lẽ nào cô bé này thật sự là đi lạc?
Phu nhân thầm suy nghĩ.
Sau khi nam nhân trung niên đi chợ về thì nhìn thấy cảnh tượng ngạc nhiên.
Chỉ thấy cô bé cao chưa tới một mét, trắng trẻo hồng hào, đuổi chú chó vàng chạy khắp nơi trong phòng mình.
Nam nhân ngạc nhiên hỏi phu nhân: “Nàng, nàng biết đi sao?”
Phu nhân trung niên nói: “Đúng thế, sau khi nàng thức dậy thì có thể đi bộ một mình.”
Nam nhân lại hỏi:
“Vậy nàng có thể mở miệng nói chuyện không?”
Phu nhân trung niên lắc đầu nói: “Có lẽ nàng không thể nói chuyện, ta hỏi nàng cái gì, nàng đều không mở miệng, chỉ cười khúc khích.”
Chương 2270 - Công chúa măng tre!Nam nhân trung niên gật đầu, hắn hơi thất vọng nói với phu nhân: “Trên chợ vốn không bán dê cái sản xuất sữa.”
Phu nhân trung niên: “Không sao, bé con này tuy nhỏ, nhưng lại có thể ăn cơm, ta thấy răng của nàng đều mọc đủ rồi.”
Nam nhân trừng to mắt: “Nàng nhỏ như vậy, răng lại mọc đủ hết sao?”
Phu nhân trung niên gật đầu: “Chẳng những mọc đủ răng, mà sức lực còn rất lớn, ta còn không bắt được nàng.”
Nam nhân trung niên nhìn cô bé đang chơi đùa vui vẻ với chú chó vàng, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ: “Cảm giác cô bé này rất bất thường, chúng ta thật sự phải giữ nàng lại sao?”
Phu nhân trung niên vội vàng nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Nếu có người tới tìm nàng thì chúng ta sẽ trả lại, nếu không có người tới tìm thì chúng ta sẽ nuôi nàng như con gái của mình.”
Nam nhân trung niên: “Ta chỉ cảm thấy lai lịch của cô gái này thật sự kỳ lạ, không biết ở lại là phúc hay là họa.”
Phu nhân trung niên: “Nàng đáng yêu như vậy, sao có thể là họa chứ?”
Nam nhân trung niên: “Ta chỉ thuận miệng nói, nếu ngươi muốn giữ nàng lại, vậy hãy để nàng ở lại đi.”
Vì vậy, cô bé được sống trong gia đình bình thường này.
Hơn nữa gia đình này còn đặt tên cho nàng.
Là Cát Tường.
Ban đầu, phu nhân trung niên còn lo lắng có người đến tìm Cát Tường.
Nhưng lo lắng mấy tháng, cũng không nghe thấy xung quanh có ai mất con, lúc này phu nhân trung niên mới yên lòng.
Sống với cô bé càng lâu, nam nhân và phu nhân phát hiện rất nhiều điểm bất đồng với người thường trên người cô bé.
Ví dụ, cô bé này tuy muốn ăn uống, nhưng không bao giờ đi vệ sinh, bất kể cô bé lăn trên mặt đất, chơi trong vũng bùn, nhưng trên người cô bé từ đầu đến cuối đều không có bụi bặm.
Sống cùng nhau gần hai năm, nhưng chiều cao của cô bé không có chút thay đổi nào.
Cô bé cũng không thể nói chuyện.
Cho dù phu nhân thường dạy cô bé gọi những từ đơn giản như mẹ, cha, nhưng hình như cô bé không thể học được.
Cô bé không chỉ mạnh mẽ, cơ thể cũng rất rắn chắc.
Những đứa trẻ xung quanh rõ ràng lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng khi chơi với nàng, có mấy lần lỡ tay đánh trúng cô bé.
Nhưng đều là đứa nhỏ đánh nàng kêu đau, còn cô bé thì chẳng có chuyện gì.
Tuy cô bé và người bình thường có rất nhiều khác biệt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu của nam nhân và phu nhân đối với cô bé...
Cứ như vậy trôi qua năm sáu năm.
Vào một mùa đông.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều.
Nam nhân, phu nhân ngồi trên giường gạch trong phòng.
Vừa sưởi ấm, vừa ăn hạt dưa, vừa trò chuyện gia đình.
Bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mình cô bé làm người tuyết bên ngoài, hoặc chạy trong đống tuyết hứng từng bông tuyết.
Có vẻ vui vẻ hòa thuận.
Chỉ là, cô bé vẫn mặc chiếc váy lá tre màu lục mỏng manh của mình.
Tuy biết cô bé không sợ lạnh, nhưng thấy cô bé mặc chiếc áo mỏng chạy trong tuyết, phu nhân vẫn vô cùng lo lắng.
“Cát Tường đừng để bị cảm lạnh đó.”
Nam nhân trung niên uống một ngụm rượu ấm, không cho là đúng nói: “Cơ thể Cát Tường rắn chắc, sống lâu như vậy, bị bệnh bao giờ?”
Phu nhân thở dài nói: “Hây, đặc biệt làm y phục mới cho nàng, nàng cũng không mặc.”
Nam nhân trung niên: “Nàng không mặc thì thôi, dù sao thì bộ y phục này của nàng cũng chống nước, hơn nữa mặc không hỏng được.”
Nghe đến đó, trên mặt phu nhân không khỏi có vẻ chần chờ.
Nàng nhỏ giọng hỏi nam nhân trung niên: “Phu quân, ngươi nói xem có phải Cát Tường là tiểu thư thế gia trong truyền thuyết, hoặc là sinh ra trong danh môn đại phái? Nếu không sao y phục của nàng cùng với thân thể của nàng có thể không bình thường như vậy?”
Nam nhân trung niên cũng nhỏ giọng trả lời: “Quan tâm làm gì, dù sao cũng không nghe nói có ai tới tìm, mặc kệ nàng sinh ra ở nơi nào, hiện tại nàng chính là con gái của chúng ta.”
Phu nhân gật đầu.
Đúng lúc này, cô bé đột nhiên trực tiếp lật cửa sổ tiến vào.
Nàng đi đến giường gạch, đột nhiên xòe hai bàn tay ngắn đáng yêu, mở miệng nói với phu nhân: “Ta muốn ôm.”
Vù!
Căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh dị thường.
Nam nhân và phu nhân thoáng cái ngây ra.
Bọn họ ngơ ngác nhìn cô bé, dường như không thể tin vào mắt mình.
Trong mắt lại lóe ra ánh sáng kích động.
Phải biết rằng, sống lâu như vậy, cô bé chưa từng mở miệng nói câu nào.
Bọn họ cho rằng, chỉ sợ cô bé không thể nói chuyện.
Không ngờ cô bé lại mở miệng nói chuyện.
Hơn nữa chữ thốt ra còn rõ ràng như vậy.
Còn hay hơn cả tinh linh hát.
Khiếp sợ một lúc lâu, lúc này phu nhân mới lấy lại tinh thần.
Nàng vui mừng hét lên với nam nhân: “Phu quân, ngươi có nghe thấy không? Con gái chúng ta mở miệng nói chuyện rồi, thì ra Cát Tường có thể nói chuyện.”
Nam nhân cũng kích động gật đầu nói: “Ta nghe thấy rồi, ta nghe thấy rồi, Cát Tường chúng ta có thể nói chuyện rồi.”
Nam nhân vội vàng nói với Cát Tường: “Cát Tường, mau gọi cha.”
Phu nhân tranh giành nói: “Cát Tường, gọi mẫu thân trước.”
Cát Tường lại giang hai tay, bất mãn bĩu môi nói: “Ta muốn ôm ôm.”
Phu nhân thấy thế, vội vàng đứng dậy ôm Cát Tường lên.
“Được, mẫu thân ôm, mẫu thân ôm.”
Sau khi phu nhân ôm lấy cô bé, khuôn mặt vốn đáng yêu của cô bé đột nhiên trở nên không có biểu cảm, mà lạnh như băng.
Đồng tử nàng trở nên đen kịt.
Giống như giấu một vực sâu không nhìn thấy đáy.
Nhiệt độ trong phòng cũng đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Hô hấp của nam nhân và nữ nhân bắt đầu xuất hiện hơi lạnh.
Chỉ nghe thấy một giọng nói vô cảm thốt ra từ trong miệng của Cát Tường: “Ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
Nhận thấy sự bất thường trên khuôn mặt của con gái mình.
Trong lòng phu nhân và nam nhân không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Phu nhân ôm Cát Tường, vẻ mặt lo lắng nói: “Cát Tường, ngươi sao vậy? Ngươi không sao chứ?”
Nam nhân dùng lòng bàn tay chạm vào trán của con gái.
Không bị sốt.
Cát Tường không để ý đến phụ mẫu lo lắng, nàng vẫn dùng giọng điệu không gợn sóng, hỏi phu nhân: “Ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
Chương 2271 - Ngươi có nguyện vọng nào không?Phu nhân cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, trong lòng càng thấp thỏm bất an.
Nàng vội vàng nói:
“Mẫu thân không có nguyện vọng gì, nguyện vọng của mẫu thân chính là hy vọng Cát Tường cả đời bình an khỏe mạnh.”
Sau khi phu nhân nói chuyện, hình dáng qua bao nhiêu năm vốn không thay đổi của vô bé đột nhiên cao gấp đôi.
Dáng vẻ của nàng tuy vẫn non nớt như trước kia, nhưng nhìn nàng không giống đứa bé mới sinh ra nữa, mà biến thành một đứa trẻ khoảng hai tuổi.
Nam nhân và phu nhân nhìn thấy sự thay đổi khiếp người của con gái.
Thì không khỏi há to miệng kinh ngạc.
Vẻ mặt có hoảng sợ, có hoảng hốt, cũng có không biết phải làm sao.
Bọn họ hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.
Tuy bọn họ biết cô con gái mà mình nhận nuôi hơi khác với người thường, nhưng không ngờ lại khác với người thường đến vậy.
Sau khi cơ thể của cô bé cao gấp đôi, thì dáng vẻ lạnh như băng đột nhiên trở về bình thường.
Hai tròng mắt cũng lần nữa có thể nhìn thấy đồng tử.
Nhiệt độ trong phòng cũng lập tức ấm lên.
Sau khi Cát Tường trở lại bình thường, thì nàng chủ động tránh khỏi vòng tay của phu nhân.
Vui vẻ chạy đến chiếc bàn bên cạnh để ăn vặt.
Không có bất kỳ lời giải thích nào về chuyện xảy ra ban nãy.
Hình như cũng không nhận ra sự thay đổi trên người mình.
Phu nhân và nam nhân thấy thế, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Biểu cảm tràn ngập mờ mịt.
Thậm chí hai người họ còn nghi ngờ, có phải vừa rồi xuất hiện ảo giác hay không?
Nhưng nhìn con gái trở nên lớn gấp đôi.
Thì hai người họ hiểu được, vừa rồi vốn không phải là ảo giác.
Chỉ là, hành vi của con gái sao đột nhiên trở nên như vậy, không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Phu nhân nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi con gái: “Cát Tường, tại sao vừa rồi ngươi lại hỏi nguyện vọng của mẫu thân?”
“Lêu lêu!”
Cát Tường ăn đậu phộng, chỉ cười khúc khích, vốn không trả lời lời của phu nhân.
Hình như nàng lại biến trở về dáng vẻ không thể nói chuyện trước đây.
Phu nhân vẫn không chết tâm, tiếp tục hỏi: “Cát Tường, ngươi có thể nghe thấy lời của mẫu thân không?”
Nhưng Cát Tường chỉ lo ăn uống, hoàn toàn không trả lời phu nhân.
Phu nhân thấy thế, lập tức bất đắc dĩ liếc nhìn trượng phu một cái.
Biểu cảm của nam nhân cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
Đợi sau khi cô bé ăn đủ, nàng lại chạy ra ngoài phòng chơi với tuyết.
Vui vẻ tự tại, vô ưu vô lo như trước đây.
Chỉ là, động tác trở nên nhạy bén hơn.
Phu nhân nhìn con gái vui vẻ chơi đàu với tuyết ở bên ngoài, vẻ mặt lo lắng hỏi nam nhân: “Phu quân, ngươi nói xem rốt cuộc vừa nãy con gái đã xảy ra chuyện gì?”
Nam nhân lắc đầu nói: “Sao ta biết được?”
Phu nhân: “Cảm giác con gái của chúng ta tràn ngập thần dị, bất phàm giống như Thần nhân trong truyền thuyết vậy.”
Nam nhân gật đầu nói: “Quả thật, truyền thuyết nói trên trời có một vị thần tiên, Na Tra, sinh ra là có thể đi có thể nói chuyện. Cảm giác con gái chúng ta không khác mấy với vị thần tiên này.”
Phu nhân lo lắng: “Không lẽ Cát Tường là yêu quái đó chứ?”
Nam nhân này cũng không thể nói chính xác.
Dù sao thì yêu quái ở thế giới này cũng không phải là chủng tộc hiếm có gì.
Dân gian thường lưu truyền câu chuyện yêu quái biến thành con người.
Nam nhân suy nghĩ một lúc, nói: “Cát Tường đơn thuần đáng yêu như vậy, cho dù nàng là yêu quái, cũng là yêu quái tốt, sẽ không hại người. Vì vậy, bất kể nàng là yêu quái hay là con người, đều không sao cả.”
Phu nhân gật đầu, khẳng định: “Chắc chắn Cát Tường sẽ không hại người.”
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Phái Hoa Sơn cứ hai mươi năm sẽ phái người xuống núi, đến thôn trang gần đó chọn người có linh căn lên núi làm đệ tử. Năm nay chính là năm thứ hai mươi, nếu người của phái Hoa Sơn đến, phát hiện sự dị thường của Cát Tường thì phải làm sao?”
Nàng càng nghĩ, càng lo lắng: “Mấy năm nay Cát Tường vẫn không lớn, còn không biết mở miệng nói chuyện, người gần đây đều thầm nghị luận, nói Cát Tường hơi kỳ lạ, không bình thường. Nếu bọn họ phát hiện trong một đêm Cát Tường đã cao lớn như vậy, thì càng không dễ giải thích.” Nam nhân nghe vậy, cũng hơi phát sầu.
Hắn lẩm bẩm nói: “Cũng không biết sau khi bị quan phủ hoặc người tu luyện phát hiện dáng vẻ này của Cát Tường, có thể khiến cho bọn họ đối đãi khác biệt hay không? Nếu bọn họ nói Cát Tường là yêu quái, muốn hàng yêu trừ ma Cát Tường, vậy thì làm thế nào mới ổn?”
Phu nhân suy nghĩ một lúc, nói: “Ta nghe người ta nói phái Hoa Sơn là danh môn chính phái, chưởng môn Nhạc Bất Quần của phái Hoa Sơn được xưng là Quân Tử Kiếm, làm người khiêm tốn nho nhã, chính khí lẫm liệt.
Phu nhân của Nhạc chưởng môn, nữ hiệp Ninh Trung Tắc, còn thường xuyên dẫn đệ tử xem bệnh trừ tà miễn phí cho những người bình thường như chúng ta, không có chút kiêu căng nào.
Dáng vẻ này của Cát Tường, chúng ta muốn giấu diếm nhất định là không giấu được, chi bằng, đợi lúc phái Hoa Sơn xuống núi nhận đồ đệ, chúng ta chủ động để Cát Tường bái nhập phái Hoa Sơn.
Đến lúc đó, cho dù phái Hoa Sơn phát hiện dị thường trên người Cát Tường, bọn họ thân là danh môn chính phái, cũng sẽ không gây bất lợi cho Cát Tường.”
Nam nhân nghe thấy ý định của phu nhân, gật đầu nói: “Đây cũng là một cách. Chỉ có điều, cứ như vậy, thì Cát Tường phải rời xa chúng ta.”
Phu nhân bất đắc dĩ nói: “Muốn tương lai Cát Tường tốt đẹp, chắc chắn không thể luôn giữ nàng ở bên cạnh, chỉ có thể để nàng rời đi.”
Một tháng sau.
Phái Hoa Sơn xuống núi, đến các thôn làng gần đó nhận đồ đệ.
Lần này do phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn, Ninh Trung Tắc đích thân dẫn đệ tử đến các thôn làng kiểm tra linh căn của trẻ em trong độ tuổi.
Từ một ngàn năm trước, bởi vì Kiếm tông và Khí tông bất hòa nên phái Hoa Sơn bộc phát xung đột, cuối cùng phát triển thành tự giết lẫn nhau, khiến cho rất nhiều đệ tử bởi vậy mà chết.
Cũng có đệ tử bởi vậy mà nản lòng, rời khỏi Hoa Sơn.
Chương 2272 - Tiên Thiên đạo cốt, Vô Cấu chi thể!Phái Hoa Sơn hiện giờ nguyên khí hao tổn mạnh, thực lực hoàn toàn không xứng với danh tiếng. Bởi vậy, mỗi lần phái Hoa Sơn khai sơn nhận đồ đệ, Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc đều rất coi trọng.
Hai người họ đều hy vọng có thể nhận được mấy đệ tử có thiên phú dị bẩm, từ đó làm lớn mạnh thực lực của phái Hoa Sơn.
Đáng tiếc, người tu luyện có thiên phú cao, hoặc là con cháu thế gia, người ta tự bồi dưỡng.
Hoặc là được triều đình thu nhận.
Hoàn toàn không tới lượt Hoa Sơn.
Bởi vậy, nhiều năm như vậy, phái Hoa Sơn đều không chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử có thiên phú tuyệt hảo.
Đệ tử trong tông môn tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, cùng với con gái của Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc là có thiên phú cao đôi chút.
Đặc biệt là đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, thiên phú tu luyện đứng đầu, có thể sánh ngang với Thiên Kiêu của các môn phái khác.
Chỉ tiếc, tính cách Lệnh Hồ Xung phóng đãng tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy không được sư phụ Nhạc Bất Quần ưa thích.
Một đoàn tường vân liên tục phi hành giữa không trung.
Trên tường vân có hơn mười nam nữ khí vũ hiên ngang, nổi bật bất phàm.
Dẫn đầu là một phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.
Làn da trắng như tuyết, không chút nếp nhăn, trông không chút già nua.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xám trắng.
Mái tóc buộc cao, khí chất dịu dàng.
Người này chính là Ninh Trung Tắc, phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn.
Bên cạnh Ninh Trung Tắc có một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Thiếu nữ có dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt linh động, chiếu sáng xung quanh.
Người này chính là Nhạc Linh San, con gái của Ninh Trung Tắc.
“Mẫu thân, ngươi nói xem lần này chúng ta có thể tìm được đệ tử thiên phú thượng phẩm không?”
Nhạc Linh San tò mò hỏi mẫu thân.
Giọng nói Ninh Trung Tắc dịu dàng: “Chuyện này, sao ta biết được? Chỉ hy vọng có thể tìm được một đệ tử thiên phú thượng phẩm.”
Nhạc Linh San nói: “Mấy ngày trước ta với Lâm sư đệ xuống núi đến thị trấn du ngoạn, ta nghe nói ở trấn nhỏ cách đây không xa có một đứa trẻ rất đặc biệt. Đứa trẻ đó, nghe nói năm sáu năm rồi, nhưng vẫn chỉ cao một mét, không phát triển chút nào cả, còn không biết nói chuyện. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, đứa trẻ đó đột nhiên cao gấp đôi. Hơn nữa, sức mạnh của đứa trẻ đó, nghe nói lớn hơn người lớn.”
Ninh Trung Tắc kinh ngạc nói: “Đột nhiên cao gấp đôi, điều này quả thật hơi kỳ lạ.”
Nhạc Linh San nói: “Nghe nói người bất phàm đều có dị tượng. Ta cảm thấy đứa trẻ này rất đặc biệt, có lẽ thiên phú tu luyện của nàng không tồi. Hay là chúng ta đến thị trấn này xem trước?”
“Vậy được.”
Ninh Trung Tắc không phản đối, dù sao thì đi đâu trước cũng giống nhau.
Đoàn người lập tức đi đến một trấn nhỏ dưới sự dẫn dắt của Nhạc Linh San.
Trải qua một phen hỏi thăm, không bao lâu, mọi người đã tìm được nhà của Cát Tường.
Lúc này, Cát Tường đang đùa giỡn với đám trẻ con ở bãi đất trống trước nhà.
Ninh Trung Tắc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cát Tường.
Đúng là Cát Tường quá xuất chúng trong đám trẻ con này.
Giống như ánh trăng trong bầy đom đóm.
Chỉ thấy đứa trẻ này nhỏ nhắn, khuôn mặt hồng hào, giống như búp bê sứ đáng yêu linh động.
Tuy nàng đang đuổi theo đùa giỡn với những người bạn nhỏ, thỉnh thoảng còn nhảy vào đống rơm rạ lăn lộn.
Nhưng trên người Cát Tường lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trông vô cùng sáng sủa.
Không chút nào giống đứa trẻ dính bụi bẩn xung quanh.
Chỉ là, điều khiến Ninh Trung Tắc khiếp sợ nhất là nàng cảm nhận được trên dưới toàn thân của cô bé này dung hợp với thiên địa càn khôn thành một thể.
Tự nhiên hình thành chỉnh thể.
Gân cốt trong suốt như ngọc.
Huyết nhục giống như lưu ly.
Không cảm nhận được chút khí đục nào.
Đây, đây là Tiên Thiên đạo cốt, Vô Cấu chi thể trong truyền thuyết.
Cô bé này là thiên tài trong thiên tài tuyệt thế hàng tỷ năm đều khó gặp. Không ngờ nơi này còn có thể sinh ra thiên tài độc nhất vô nhị...
Ninh Trung Tắc kích động đến mức cơ thể không khống chế được mà khẽ run rẩy.
Nàng nghĩ đến, nếu cô bé có Tiên Thiên đạo thai, Vô Cấu chi thể này có thể bái nhập môn hạ phái Hoa Sơn, thì phái Hoa Sơn muốn lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, không phải là chuyện dễ dàng sao?
Thậm chí, đến lúc đó phái Hoa Sơn cũng có khả năng thống nhất Ngũ Nhạc!
Ta nhất định phải nhận nàng vào môn hạ phái Hoa Sơn.
Tuyệt đối không thể để người khác cướp đi đệ tử nghịch thiên như vậy.
Nghĩ đến đây, Ninh Trung Tắc không chần chờ nữa.
Nàng lập tức đi về phía cô bé.
“Trời ạ, tiểu muội muội thật xinh đẹp.”
Nhạc Linh San cũng nhìn thấy Cát Tường, nàng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Đệ tử phái Hoa Sơn xung quanh đều lộ ra biểu cảm kinh diễm.
“Không ngờ ở trong trấn nhỏ này còn có bé con hồng hào, xinh đẹp như thế.”
Anh Bạch La cũng thán phục nói.
Nhạc Linh San hơi bất mãn nói với Anh Bạch La: “Con người ngươi, sao lại cảm giác ngươi chê nghèo thích giàu vậy? Hoa Sơn chúng ta gần nơi địa linh nhân kiệt, sao không thể có đứa trẻ xinh đẹp như vậy được?”
Bát đệ tử Anh Bạch La của phái Hoa Sơn có vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiểu sư muội, ngươi biết ta không có ý này mà.”
Giờ phút này, Ninh Trung Tắc đã đến bên cạnh Cát Tường.
Nàng cúi người xuống, dịu dàng hỏi Cát Tường: “Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Người lớn nhà ngươi đâu rồi?”
Cát Tường liếc mắt nhìn Ninh Trung Tắc một cái, lại tiếp tục truy đuổi đùa giỡn với đám bạn xung quanh.
Khiến biểu cảm của Ninh Trung Tắc hơi ngây ra.
Không ngờ cô bé này không thích người lạ.
Nàng đang muốn tiếp tục hỏi, thì đúng lúc này, đứa trẻ có cơ thể rắn chắc ở bên cạnh nói với Ninh Trung Tắc: “Ngươi đừng hỏi nàng nữa, nàng bị câm, hoàn toàn không biết nói chuyện, cho nên dù ngươi hỏi như thế nào, nàng cũng sẽ không trả lời ngươi.”
“A, đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao lại bị câm!”
Vẻ mặt Anh Bạch La tiếc nuối.
“Bộp!”
Chương 2273 - Ninh Trung Tắc, Nhạc Linh San!Đột nhiên, Anh Bạch La che đầu mình lại.
Thì ra vừa rồi Nhạc Linh San đã đánh sau đầu hắn một cái.
“Tiểu sư muội, sao ngươi lại đánh ta? Nếu đánh choáng váng thì làm sao đây?”
Vẻ mặt Anh Bạch La ấm ức nói.
Nhạc Linh San tức giận nói: “Ngươi vốn đã ngốc, lời nói cũng quá khó nghe, sao có thể nói người khác như vậy được, người ta còn nhỏ như vậy, làm tổn thương lòng tự trọng của người khác rồi.”
Anh Bạch La nhỏ giọng nói: “Ta chẳng qua là nói thật mà thôi. Hơn nữa, chẳng phải đứa trẻ đó nói nàng câm, ừm, cái đó…”
Nhạc Linh San bá đạo nói: “Tóm lại, ta không cho phép ngươi nói trước mặt nàng.”
Anh Bạch La đầu hàng nói: “Được rồi, được rồi, không nói thì không nói.”
Ninh Trung Tắc biết đứa trẻ thiên phú dị bẩm này là người câm, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Không ngờ cô bé hoàn mỹ này cũng có khuyết điểm.
Nhưng có lẽ chính bởi vì cô bé này quá ưu tú, cho nên mới có khuyết điểm đúng không?
Tuy biết cô bé không thể nói chuyện.
Nhưng Ninh Trung Tắc ngoại trừ tiếc nuối ra, vốn không có thất vọng cho lắm.
Với thiên phú của cô bé này, có biết nói chuyện hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Trong lòng Ninh Trung Tắc chuyển ý niệm, nhưng trên mặt lại không chút chần chờ.
Nàng lấy ra một quả linh quả từ trong ống tay áo của mình đưa cho cậu bé cơ thể rắn chắc, hơn nữa còn hỏi nhẹ nhàng: “Đứa trẻ ngoan, tặng ngươi linh quả sơ cấp này, ngươi có thể nói cho ta biết nhà của cô bé này ở đâu không? Ta muốn tìm phụ mẫu nàng thương lượng chút chuyện với bọn họ.”
Cậu bé rắn chắc nhìn thấy linh quả trong tay Ninh Trung Tắc thì ánh mắt không khỏi tỏa sáng.
Tuy hắn chỉ sáu bảy tuổi, nhưng đã biết sự quý giá của linh quả sơ cấp.
Một linh quả sơ cấp có thể đáng giá mấy chục lượng bạc.
Đứa trẻ xung quanh thấy thế, trong mắt đều lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ.
Mọi người đều vây quanh, cũng không chơi đùa nữa.
Cát Tường thấy không có ai chơi với nàng, lập tức có vẻ thất vọng.
Cậu bé rắn chắc vội vàng nhận linh quả, nhiệt tình trả lời: “Nhà Cát Tường ở ngay trước mắt.”
Hắn chỉ vào ngôi nhà ngói đá xanh ở phía trước: “Đó, chính là căn nhà đó, bây giờ phụ mẫu nàng đang ở nhà.”
Ninh Trung Tắc cảm kích nói:
“Cảm ơn ngươi.”
Cậu bé đỏ mặt, nói: “Không cần cảm ơn, để ta dẫn các ngươi đi.”
Ninh Trung Tắc không phản đối, nàng đi theo cậu bé về phía nhà của Cát Tường.
Nhạc Linh San, Anh Bạch La và các đệ tử khác cũng đi theo phía sau Ninh Trung Tắc.
Cát Tường thấy đồng bọn xung quanh đều đi về phía nhà mình, tuy nàng vẫn còn hứng chơi đùa, nhưng cũng đành phải đi theo.
Chẳng bao lâu, Ninh Trung Tắc nhìn thấy phụ mẫu của Cát Tường.
Nhìn thấy phụ mẫu của Cát Tường ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ninh Trung Tắc đã cảm thấy rất trái ngược.
Bởi vì Cát Tường trông hồng hào, đáng yêu xinh đẹp, vừa nhìn đã tràn ngập bất phàm. Mà phụ mẫu của Cát Tường hoàn toàn có dáng vẻ của người bình thường.
Rất khó tưởng tượng người bình thường như vậy có thể sinh ra một cô con gái Tiên Thiên đạo thai, Vô Cấu chi thể.
Đương nhiên, Ninh Trung Tắc vốn không bày tỏ nghi ngờ trong lòng ra ngoài.
Sau khi phụ mẫu của Cát Tường biết thân phận của Ninh Trung Tắc, có vẻ rất thấp thỏm, lại bất an.
Tuy bọn họ sớm đã có chuẩn bị, có lẽ sẽ gặp mặt người của phái Hoa Sơn.
Nhưng sau khi thật sự gặp mặt, bọn họ không biết sau khi những nhân vật giống như thần tiên trong truyền thuyết này biết sự dị thường của Cát Tường, sẽ đối đãi với Cát Tường như thế nào?
Có gây bất lợi cho Cát Tường hay không?
Sau một phen khách sáo, Ninh Trung Tắc trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của nàng với phụ mẫu của Cát Tường: “Phụ mẫu Cát Tường, ta chuẩn bị nhận con gái của hai người làm đệ tử chân truyền, dẫn đến Hoa Sơn đích thân truyền thụ tiên pháp cho nàng, với thiên phú của con gái hai người, tương lai chứng Đạo trường sinh ở trong tầm tay, không biết ý của hai người như thế nào?”
Vẻ mặt của phụ mẫu Cát Tường bất ngờ: “Ninh tiên trường chuẩn bị đích thân nhận Cát Tường làm đồ đệ, thật sao?”
“Tương lai Cát Tường thật sự có thể trường sinh bất lão?”
Ninh Trung Tắc gật đầu nói: “Tất nhiên là thật.”
Trên mặt mẫu thân Cát Tường có vẻ chần chờ: “Không biết Ninh tiên trường có nghe nói đến, Cát Tường của bọn ta hơi khác với người thường hay không?”
Ninh Trung Tắc nghi ngờ nói: “Có gì khác biệt?”
Phụ mẫu Cát Tường chưa trả lời thì những đứa trẻ xung quanh đã vội vàng nói: “Ta biết, ta biết, Cát Tường không biết nói chuyện.”
“Sức lực của Cát Tường rất lớn, còn lớn hơn cả sức trâu.”
“Cát Tường vốn mấy năm nay không phát triển, nhưng thời gian trước, trong vòng một ngày nàng đã cao gấp đôi.”
Bỗng nhiên Ninh Trung Tắc phản ứng lại.
Thì ra Cát Tường chính là đứa nhỏ có chút đặc biệt mà Nhạc Linh San nói trước đó!
Nhạc Linh San đúng là đã lập đại công.
Nếu không phải nàng nhắc nhở, nói không chừng sẽ bỏ lỡ đệ tử ưu tú như vậy...
Sau khi Nhạc Linh San, Anh Bạch La và các đệ tử phái Hoa Sơn khác biết Cát Tường chính là đứa trẻ đặc biệt đó, cũng có vẻ vô cùng bất ngờ.
Chỉ cảm thấy quá trùng hợp.
Ninh Trung Tắc nhẫn nhịn cảm khái trong lòng, nàng an ủi phụ mẫu Cát Tường: “Ta cũng có nghe nói đến dị tượng của Cát Tường, nhưng hai người không cần lo lắng cho nàng, từ trước đến nay, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đều có chút khác với người thường, chuyện này rất bình thường, hơn nữa ta đã dùng tiên pháp kiểm tra thân thể của Cát Tường, nàng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
Nàng còn tưởng phụ mẫu Cát Tường nhắc tới chuyện này là lo lắng cho sức khỏe của Cát Tường. Tuy phụ mẫu Cát Tường biết Ninh Trung Tắc đã hiểu lầm ý của bọn họ, nhưng đây cũng là một hiểu lầm mang tính thiện ý.
Vì vậy, bọn họ cũng không giải thích.
Nhưng nếu Ninh Trung Tắc không để tâm đến dị tượng của Cát Tường, vậy bọn họ coi như là hoàn toàn yên lòng.
Không cần lo lắng Ninh Trung Tắc coi Cát Tường là yêu quái.
Bởi vậy, bọn họ cũng sảng khoái đồng ý đề nghị cho Cát Tường đến Hoa Sơn tu luyện tiên pháp.
Chương 2274 - Ta muốn ôm!Ninh Trung Tắc thành công thu nhận Cát Tường, để tránh xảy ra chuyện bất ngờ, nàng không dựa theo kế hoạch ban đầu là tiếp tục đến các nơi khác chọn đệ tử ưu tú.
Mà dẫn theo Cát Tường lập tức trở về Hoa Sơn.
Có đệ tử như Cát Tường, đã vượt qua ngàn vạn đệ tử khác.
Cát Tường cũng kỳ lạ, bị một đám người xa lạ dẫn đi rời xa phụ mẫu nhưng nàng không khóc không quậy, cũng không đau buồn.
Cho dù vừa rồi chia tay với phụ mẫu, mẫu thân đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng Cát Tường lại có vẻ rất bình tĩnh.
Ninh Trung Tắc thấy vậy thì thầm lấy làm lạ.
Trong lòng suy nghĩ, thiên tài tuyệt thế này quả nhiên khác với người thường.
“Mẫu thân, chúng ta mới nhận một đệ tử, sao lại trở về rồi?”
Nhạc Linh San tò mò hỏi mẫu thân.
Nàng không rõ tại sao mẫu thân chỉ nhận một đệ tử, đã muốn trở về môn phái.
Đệ tử xung quanh cũng không rõ.
Ninh Trung Tắc vốn không nói cho mọi người biết thiên phú tu luyện của Cát Tường rốt cuộc có bao nhiêu nghịch thiên.
Nàng mơ hồ nói: “Bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện, phải vội vàng trở lại môn phái ngay lập tức.”
“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Nhạc Linh San tò mò nói.
Ninh Trung Tắc cũng nghĩ không ra lý do gì để qua loa tắc trách với con gái.
Vì vậy, nàng hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Sao ngươi lắm câu hỏi như vậy?”
Nhạc Linh San: “...”
Phụt!
Đệ tử xung quanh thấy Nhạc Linh San kinh ngạc, đều thầm cười trộm không thôi.
Nhạc Linh San bị lão nương ghét bỏ, lập tức rầu rĩ không vui, đi tới bên cạnh Cát Tường, nàng nói với Cát Tường: “Cát Tường, ta đau lòng, ta muốn ôm ôm.”
Nói xong, nàng mở tay ra muốn Cát Tường ôm ôm.
Cát Tường nhìn Nhạc Linh San một cái, sau đó tiếp tục nhìn đám mây bên cạnh.
Từ sau khi nàng được Ninh Trung Tắc dẫn lên tường vân, thì nàng vẫn luôn nhìn đám mây bên cạnh giống như nhìn mãi không chán.
Nhạc Linh San thấy Cát Tường không để ý tới mình, cũng lơ đễnh.
Nàng nói: “Ngươi không ôm ta, vậy thì ta ôm ngươi.”
Nói xong, nàng muốn tiến lên ôm lấy Cát Tường.
Nhưng Cát Tường thấy Nhạc Linh San tiến đến, vội vàng dùng cánh tay làm thủ thế cái xiên.
Ý bảo cấm Nhạc Linh San đến ôm nàng.
Nhạc Linh San thấy thế, càng thêm thất vọng: “A, vậy mà Cát Tường lại chê ta, ta đau lòng rồi. Hu hu hu…”
Nói xong, nàng còn dùng hai tay che mắt mình, giả khóc.
Nhưng Cát Tường lại hoàn toàn thờ ơ việc Nhạc Linh San giả khóc.
Lại tiếp tục nhìn những đám mây xung quanh.
Thấy Cát Tường không phối hợp với mình, Nhạc Linh San đành phải từ bỏ việc giả khóc.
Nàng lại nói với Cát Tường: “Cát Tường, sau này ngươi phải gọi ta là sư tỷ, biết chưa?”
“Hì hì, cuối cùng tiểu sư muội cũng có thể làm sư tỷ rồi.”
Anh Bạch La cười nói.
“Đương nhiên.”
Nhạc Linh San đắc ý nói.
Nàng nói với Cát Tường: “Sau này ở Hoa Sơn, hãy để sư tỷ ta che chở ngươi, nếu sau này ai dám ức hiếp ngươi, ngươi chỉ cần nhắc đến tên sư tỷ, tuyệt đối dễ dùng.”
Anh Bạch La chửi bới nói:
“Cát Tường không biết nói chuyện thì nhắc tên ngươi như thế nào?”
Nhạc Linh San: “... Vậy bây giờ ta chính thức tuyên bố, sau này Cát Tường do ta che chở, các ngươi ai cũng đừng hòng ức hiếp nàng biết chưa?”
Tam sư huynh Lương Phát cười nói: “Tiểu sư muội lo lắng nhiều rồi, Cát Tường đáng yêu như vậy, chúng ta thích còn không kịp, sao có thể ức hiếp Cát Tường?”
Nhạc Linh San thấy Cát Tường vẫn không để ý tới mình, đồng tử nàng vừa chuyển, lại nghĩ ra một cách.
Chỉ thấy nàng móc ra một trái cây đỏ rực như ngọc, linh quang dị sắc, đưa tới trước mặt Cát Tường.
Sau đó lắc lắc, dụ dỗ nói: “Cát Tường, sư tỷ có một chu quả, nếu ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ, chậc, không, nếu ngươi để sư tỷ ôm ôm, thì chu quả này sẽ cho ngươi, được không?”
Anh Bạch La thấy Nhạc Linh San xuất ra chu quả thì kinh ngạc nói: “Chu quả này là linh quả thượng phẩm, nếu dùng nó luyện ra Phá Linh đan sẽ tăng không ít tu vi. Vậy mà tiểu sư muội lại nỡ lấy ra tặng cho người khác.”
Nhạc Linh San không thèm để ý nói: “Dù sao cũng không phải tặng người ngoài.”
“Thế nào, rất ngon đúng không?”
Nhạc Linh San lắc lắc chu quả trong tay, dụ dỗ Cát Tường nói.
Cát Tường nhìn thấy chu quả, đột nhiên biểu cảm của nàng trở nên lạnh lùng dị thường.
Đôi mắt sáng ngời của nàng đột nhiên trở nên đen kịt, sâu không lường được giống như vực sâu.
Mọi người trên tường vân đột nhiên cảm thấy trong lòng không khỏi rung động.
Cảm giác như có nỗi sợ hãi lớn gì đó sắp xảy ra vậy.
Cho dù Ninh Trung Tắc là Kim Tiên sơ kỳ cũng không thể tránh khỏi.
“Sao vậy? Sao ta lại cảm giác hơi rùng mình vậy?”
Có đệ tử kinh ngạc hét lên.
“Ta cũng cảm thấy cả người nổi da gà.”
Có người phụ họa.
“Hả?”
Bỗng nhiên Anh Bạch La phát hiện ra điều gì đó, hắn chỉ vào Cát Tường nói: “Đôi mắt Cát Tường, sao, sao lại biến thành như vậy?”
Mọi người vội vàng nhìn về phía Cát Tường.
Lập tức phát hiện sự dị thường của Cát Tường.
Mọi người đều nhìn nhau.
“Cát Tường sao vậy?”
Nhạc Linh San lo lắng nói.
“Cảm giác hình như đã xảy ra chuyện gì với nàng vậy?”
Lương Phát nói.
Ninh Trung Tắc cũng nhìn đến đầu óc mơ màng.
Nàng lập tức dùng thần thức dò xét tình hình của Cát Tường trước.
Nhưng ngoại trừ phát hiện có một nỗi sợ hãi không rõ trên người nàng, thì Ninh Trung Tắc vốn không phát hiện ra thứ gì khác.
Ngay khi mọi người không biết làm sao, chỉ thấy Cát Tường nhìn Nhạc Linh San, mở miệng nói: “Ta muốn chu quả này, ngươi cho ta đi.”
Giọng nói không hề có cảm xúc, có vẻ lạnh như băng.
Cảm giác giống như phát ra từ vũ trụ khác vậy.
Nhạc Linh San chần chờ một lúc, nàng đưa chu quả cho Cát Tường, nói: “Ngươi muốn chu quả, ta cho ngươi là được, ngươi đừng hù dọa người ta đó.”
Cát Tường đón nhận chu quả, nàng lại hỏi Nhạc Linh San: “Ngươi có nguyện vọng gì không?”
“Ya!”
Nhạc Linh San lập tức hoảng sợ.
Nàng nhìn Cát Tường ngạc nhiên, hét lên: “Thì ra ngươi có thể nói chuyện?”
Ninh Trung Tắc, đệ tử Hoa Sơn xung quanh cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Bọn họ không ngờ, thì ra Cát Tường vốn không phải câm, mà là biết nói chuyện.
Chương 2275 - Ngươi là kẻ lừa đảo!Rất nhanh, ba người họ đi tới quán trọ của Lý Nguyên.
Đi đến quán trọ, chỉ thấy Lý Nguyên đang chơi cờ vây trong đại sảnh với một lão già tóc bạc mặt hồng hào.
Nhìn thấy lão già này, Lý Thanh Chiếu lập tức nhớ đến, hình như trước đây lão già này đã đi tìm Lý Nguyên.
Cầu xin Lý Nguyên giúp gì đó.
Không ngờ hắn lại đến.
Lý Nguyên thấy ba người Trác Văn Quân thì chào hỏi: “Các ngươi đến rồi, đúng lúc xoa bóp vai cho ta.”
Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu đi tới bên cạnh Lý Nguyên.
Nhưng ba người họ vốn không xoa bóp vai cho Lý Nguyên.
Chỉ thấy Trác Văn Quân nhìn chằm chằm Lý Nguyên không chớp mắt, sau đó thở phì phì nói với Lý Nguyên: “Ngươi là kẻ lừa đảo.”
Thái Văn Cơ cũng mở miệng nói: “Ngươi là đại lừa đảo.”
Lý Nguyên thấy dáng vẻ thở phì phì của hai người họ, không khỏi cười nói: “Sao vừa gặp mặt đã nói người khác là kẻ lừa đảo? Ta lừa các ngươi cái gì rồi?”
Lão già đó nhìn thấy có người dùng thái độ này nói chuyện với Lý Nguyên, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Trác Văn Quân thấy Lý Nguyên còn đang giả ngốc thì tức giận nói: “Ngươi lừa bọn ta cái gì, trong lòng ngươi biết rõ.”
Thái Văn Cơ: “Hiện tại cho ngươi một cơ hội thẳng thắn, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách sáo.”
Lý Nguyên bình tĩnh hạ xuống một quân cờ trên bàn cờ, thản nhiên nói: “Ta thật sự không biết ta lừa các ngươi cái gì.”
Trác Văn Quân: “Xem ra ngươi chưa đến Hoàng Hà thì chưa chết tâm. Ta hỏi ngươi, tại sao bệ hạ lại gọi ngươi là tỷ phu?”
Thái Văn Cơ: “Ngươi đã kết hôn mà không nói cho bọn ta biết, đây không phải là lừa gạt thì là cái gì?”
Trác Văn Quân: “Kẻ lừa đảo.”
Lý Nguyên bừng tỉnh nói: “Thì ra các ngươi nói chuyện này à.”
“Hiện tại ngươi thừa nhận rồi đúng không?”
Thái Văn Cơ có biểu cảm ngươi không giấu được đâu.
Lý Nguyên nghi ngờ nói: “Ta thừa nhận cái gì?”
Thái Văn Cơ: “Thừa nhận ngươi đã lừa gạt bọn ta.”
Lý Nguyên: “Ta không lừa gạt các ngươi.”
Trác Văn Quân bĩu môi nói: “Vậy mà còn cứng miệng.”
Lý Nguyên giải thích: “Không phải cứng miệng, tuy Lý Nhị gọi ta là tỷ phu, nhưng ta vốn chưa kết hôn.”
“Thật hay giả vậy?”
Ánh mắt Thái Văn Cơ tràn ngập nghi ngờ.
Trác Văn Quân nghi hoặc nói: “Ngươi chưa kết hôn, thì tại sao bệ hạ và hoàng hậu lại gọi ngươi là tỷ phu?”
Lúc này Lý Thanh Chiếu cũng mở miệng: “Đúng vậy, hoàng hậu sẽ không gọi người khác lung tung.”
Lý Nguyên vừa chơi cờ với lão già bên cạnh, vừa trả lời: “Tất cả đều là thật, bởi vì Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu gọi quen rồi, nên trước giờ luôn gọi như vậy.”
Thấy biểu cảm nghiêm túc của Lý Nguyên, Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ đột nhiên có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nguyên chưa kết hôn, vậy thì tốt rồi.
“Nếu ngươi chưa kết hôn, tại sao ban đầu lại muốn bệ hạ và hoàng hậu gọi ngươi là tỷ phu?”
Vẻ mặt Trác Văn Quân khó hiểu.
Lý Nguyên giải thích: “Lúc trước Lý Nhị muốn tác hợp ta với Lý Tú Ninh, nên chủ động gọi ta là tỷ phu.”
Ba người họ biết được nguyên nhân thì có vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra Lý Nguyên và trưởng công chúa còn có chuyện cũ như vậy.
“Nếu bệ hạ đã tác hợp ngươi và trưởng công chúa, cuối cùng sao lại không thành?”
Thái Văn Cơ vội vàng hỏi.
“Lẽ nào trưởng công chúa không thích ngươi?”
Vẻ mặt Trác Văn Quân hoài nghi nói.
Phải biết rằng, trưởng công chúa dù là dung mạo hay là tài hoa, hoặc là khí chất, đều là tuyệt sắc vạn dặm có một.
Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân tuy cũng rất tự tin với dung mạo của mình.
Nhưng bọn họ lại không tự tin nổi khi đối mặt với Lý Tú Ninh.
Nữ tử ưu tú như vậy, có bệ hạ tác hợp, nhưng vẫn không đến được với Lý Nguyên.
Ngoại trừ không thích Lý Nguyên ra, thì Trác Văn Quân không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta cảm thấy có chút không thích hợp, nên không đồng ý.”
Đù!
Vậy mà lại là Lý Nguyên từ chối trưởng công chúa.
Ba người Thái Văn Cơ bất ngờ mở to hai mắt.
“Trưởng công chúa xinh đẹp như vậy, tu vi lại cao, vậy mà ngươi lại từ chối?”
Giọng điệu của Lý Thanh Chiếu có chút hận sắt không thành thép.
“Đúng vậy, ngươi bị mù sao?”
Trác Văn Quân sốt ruột như bản thân đã bỏ lỡ vậy.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Chuyện tình cảm, ta vẫn chưa hoàn toàn nghiên cứu hiểu rõ, đợi ta nghiên cứu hiểu rõ rồi hẵng cân nhắc.”
Phụt!
Nghe được lý do của Lý Nguyên, Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ có loại xúc động muốn hộc máu.
Cảm xúc thì có gì để nghiên cứu chứ?
Trực tiếp lên chẳng phải là được rồi sao?
Lẽ nào, đây cũng là lý do mấy năm nay Lý Nguyên từ chối bọn ta?
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Chiếu không biết nên cảm thấy may mắn vì Lý Nguyên chậm chạp mặt tình cảm, hay là nên sốt ruột.
Nếu tình cảm của Lý Nguyên không chậm chạp, chỉ sợ đã sớm nên duyên với trưởng công chúa, chứ không có chuyện với bọn họ.
Tạm bỏ qua chuyện này, Lý Thanh Chiếu lại hỏi Lý Nguyên: “Vừa rồi Huyền Đô Thánh Nhân đến Hoàng cung, ngươi biết không?”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi nhìn thoáng qua Lão Tử.
Trên mặt Lão Tử lập tức lộ ra một tia xấu hổ.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Trên trời có dị tượng lớn như vậy, đương nhiên là biết.”
Lý Thanh Chiếu nhìn chằm Lý Nguyên không chớp mắt, nói: “Tại sao Huyền Đô Thánh Nhân lại gọi ngươi là Lý tiền bối?”
“Đúng vậy, sao ngươi có thể làm tiền bối của Thánh Nhân?”
Trác Văn Quân cũng hỏi.
Thái Văn Cơ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thực lực của ta mạnh hơn Huyền Đô một chút, đắc đạo sớm hơn hắn, nên tất nhiên là tiền bối rồi.”
“Thực lực của ngươi còn mạnh hơn cả Thánh Nhân?”
Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân suýt chút nữa thì làm rớt cằm.
“Sao có thể?”
Phản ứng đầu tiên của Thái Văn Cơ chính là không tin.
Lý Nguyên mạnh hơn Thánh Nhân, điều này quá đảo lộn nhận thức của bọn họ.
Dù sao thì bọn họ và Lý Nguyên thân như vậy, nhìn Lý Nguyên thế nào cũng không giống là tồn tại mạnh hơn Thánh Nhân?
Chương 2276 - Hắn quả thật là Lão Tử!Lý Nguyên thấy dáng vẻ nghẹn họng của ba người họ, hắn uống một ngụm trà thơm, thản nhiên nói: “Không gì là không thể. Nếu không phải như thế, thì chuyện xảy ra trong Hoàng cung hôm nay, các ngươi cảm thấy sẽ dễ dàng giải quyết như vậy sao?”
Ba người Thái Văn Cơ nghe vậy thì lập tức im lặng.
Đúng vậy, vừa rồi biểu hiện của Huyền Đô Thánh Nhân ở trong Hoàng cung rõ ràng là rất sợ Lý Nguyên.
Thậm chí không tiếc nuốt lời, chủ động thu hồi lời cấm chế ‘Luận ngữ’.
Điều này đối với Thánh Nhân là chuyện rất mất mặt.
Còn có bệ hạ và hoàng hậu, trong lời nói cũng tràn ngập kính ý với Lý Nguyên.
Cùng với những vật phẩm bất phàm bên trong quán trọ của Lý Nguyên, dường như đều đang chứng minh thực lực của Lý Nguyên quả thật rất mạnh.
Tuy các loại chứng cứ đều đang chứng minh Lý Nguyên rất mạnh, nhưng mạnh hơn Thánh Nhân thì Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân vẫn không dám tin.
Muốn chấp nhận sự thật này khó quá rồi.
Dù sao thì trên đời này, sao có thể có người mạnh hơn Thánh Nhân?
Quan trọng là người này còn là người mình quen biết, hơn nữa còn là người mình muốn gả.
Thì ra mắt nhìn của bọn ta lại tốt như vậy sao?
Người bản thân để ý lại lợi hại như vậy?
Ngay khi ba người họ khiếp sợ thì Lão Tử đột nhiên buông quân cờ trong tay xuống, tiếc nuối nói: “Ván này, ta lại thua rồi.”
Lý Nguyên cười nhạt một tiếng, an ủi nói: “Kỹ năng chơi cờ của ngươi có tiến bộ hơn so với trước đây rồi.”
Được Lý Nguyên khen ngợi, Lão Tử lập tức bỏ qua tiếc nuối trên mặt, vô cùng vui vẻ.
Hắn vuốt râu nói: “Bình thường ngoài tu luyện, ta thường nghiên cứu kỹ năng chơi cờ. Kỹ năng chơi cờ của mấy người Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn dù sao cũng đã không còn là đối thủ của ta.”
Đù!
Nghe thấy lão già tóc bạc mặt hồng hào trước mắt nói ra mấy cái tên đó, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân chỉ cảm thấy có một tiếng sấm nổ vang trong đầu.
Bị chấn động đến mức lảo đảo.
Dù sao thì mấy cái tên mà lão già này nói đều là tên của Thánh Nhân nổi danh Hồng Hoang.
Lão già này là ai?
Sao hắn lại quen biết Thánh Nhân?
Còn gọi thẳng tục danh của Thánh Nhân?
Lẽ nào hắn không sợ Thánh Nhân vì vậy mà giáng tội à?
Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng tên mà thôi?
Nếu không, sao lão già này có thể chơi cờ với Thánh Nhân được?
Thánh Nhân còn không phải là đối thủ của hắn?
Khoác lác hơi lớn rồi đó!
Lão Tử đứng lên, hắn cáo từ Lý Nguyên nói: “Công tử, ta không quấy rầy ngươi nữa, chuyện của Huyền Đô, mong công tử bỏ qua cho, đừng so đo với hắn, Huyền Đô vốn không biết công tử là tác giả của ‘Luận ngữ’, cho nên mới gây ra hiểu lầm.”
Sở dĩ hôm nay Lão Tử đến chỗ Lý Nguyên chính là vì chuyện của Huyền Đô.
Dù sao thì Huyền Đô cũng dự định muốn dẫn Lý Nguyên đến Huyền Đô Thiên tiến hành dạy bảo.
Dạy bảo Lý Nguyên, đây không phải là muốn chết sao?
Quá đại nghịch bất đạo.
Vì lau mông cho đệ tử của mình, lúc này Lão Tử mới đích thân đến xin lỗi Lý Nguyên, thấy Lão Tử lại nhắc tới mấy những chữ ‘Huyền Đô’, ‘Luận ngữ’, biểu cảm của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân trở nên càng thêm đờ đẫn.
Đến lúc này, ba người họ có thể hoàn toàn chắc chắn Huyền Đô trong miệng lão già này chính là Huyền Đô Thánh Nhân.
Rốt cuộc lão già này là ai?
Tại sao hắn có thể gọi thẳng tục danh của Huyền Đô Thánh Nhân, còn muốn xin lỗi Lý Nguyên thay Huyền Đô Thánh Nhân?
Nghe giọng điệu nói chuyện của hắn, cảm giác giống như trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân vậy.
Trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân, đợi đã, đột nhiên trong lòng Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân đồng thời rung động.
Bọn họ đã nghĩ đến gì đó.
Trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân, sư phụ của Huyền Đô Thánh Nhân, Thái Thanh Thánh Nhân không phải là trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân sao?
Lẽ nào lão già trước mắt chính là Thái Thanh Thánh Nhân trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, trong lòng của ba người Lý Thanh Chiếu không khỏi đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu lão già trước mắt thật sự là Thái Thanh Thánh Nhân, vậy chẳng phải là Lý Nguyên thật sự lợi hại hơn Thánh Nhân sao?
Nếu không, sao Thái Thanh Thánh Nhân có thể xin lỗi Lý Nguyên thay đệ tử của mình?
Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, nàng nghĩ càng nhiều hơn.
Bởi vì nàng nhớ tới lúc trước lão già này cầu xin Lý Nguyên giúp đỡ.
Không lâu sau đó, Huyền Đô Thánh Nhân đã thành Thánh.
Nếu lão già này thật sự là sư phụ của Huyền Đô Thánh Nhân, vậy mục đích lúc trước lão già này cầu xin Lý Nguyên giúp đỡ, có phải là vì Huyền Đô thành Thánh hay không?
Ngay cả chuyện thành Thánh mà Lý Nguyên cũng có thể giúp được?
Rốt cuộc Lý Nguyên có bao nhiêu lợi hại!
Lý Nguyên thấy Lão Tử xin lỗi thay cho Huyền Đô, không thèm để ý nói: “Chuyện này nghiêm khắc mà nói, là ta ức hiếp tiểu bối, bởi vậy ngươi không cần xin lỗi thay Huyền Đô, ta tất nhiên sẽ không so đo gì cả.”
Lão Tử nghe vậy thì lập tức yên lòng.
“Như thế, vậy ta cáo từ.”
Lý Nguyên gật đầu, cũng không đứng dậy đưa tiễn.
Đợi sau khi Lão Tử rời khỏi quán trọ, lúc này Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân mới thoáng lấy lại tinh thần.
Lý Thanh Chiếu khẩn cấp hỏi Lý Nguyên: “Lý Nguyên, lão nhân gia này có phải là Thái Thanh Thánh Nhân hay không?”
Bởi vì quá kích động, nên Lý Thanh Chiếu nói chuyện đều trở nên có chút lắp bắp.
Lý Nguyên tùy ý gật đầu nói: “Hắn quả thật là Lão Tử.”
Vù!
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lý Nguyên, ba người Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ có loại xúc động như da đầu sắp nứt ra.
Chỉ cảm thấy đầu óc vù vù.
Thái Văn Cơ giậm chân nói: “Mẹ ơi, không ngờ đây lại thật sự là Thái Thanh Thánh Nhân.”
“Thì ra ngươi thật sự quen biết Thái Thanh Thánh Nhân!”
Vẻ mặt Trác Văn Quân cảm khái.
Nàng nhớ tới lúc trước Lý Nguyên nói mình quen biết mấy Thánh Nhân của Hồng Hoang, nàng còn cười nhạo Lý Nguyên khoác lác.
Không ngờ, đây là sự thật.
Chương 2277 - Nữ hoàng của các ngươi là con gái ta!Lý Thanh Chiếu trừng mắt nhìn Lý Nguyên hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao Thái Thanh Thánh Nhân lại tôn kính ngươi như vậy?”
Lý Nguyên nhún vai, nói: “Ta đương nhiên là ta. Còn tại sao lại tôn kính, đến cảnh giới của bọn họ, ngoại trừ tu vi ra, cũng không có cái gì có thể khiến bọn họ tôn kính cả.”
Lần này, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ không còn hoài nghi lời nói của Lý Nguyên nữa.
Bởi vì tất cả những gì xảy ra hôm nay đều chứng minh tu vi của Lý Nguyên quả thật sâu không lường được, hơn nữa còn vượt qua Thánh Nhân...
Chẳng qua, xác nhận chuyện này càng khiến cho ba người Lý Thanh Chiếu khiếp sợ và chấn động.
Thì ra Lý Nguyên chẳng những tài hoa nghịch thiên, mà tu vi cũng nghịch thiên như vậy.
Vậy mà bọn ta còn muốn Lý Nguyên gả cho bọn ta, đây, đây có được tính là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga hay không?
Bọn ta là cóc ghẻ, Lý Nguyên là thiên nga!
Cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc này ba người họ mới lấy lại tinh thần.
Trác Văn Quân tò mò hỏi Lý Nguyên: “Rốt cuộc tu vi của ngươi cao bao nhiêu?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ở trên Đại Đạo.”
Lần này, da đầu của ba người họ hoàn toàn nứt ra rồi.
Bọn họ từng nghĩ, có phải tu vi của Lý Nguyên là Thánh Nhân đại viên mãn hay không?
Hay là Thiên Đạo?
Thậm chí có thể là Đại Đạo?
Nhưng không ngờ Lý Nguyên lại nói tu vi của mình là trên Đại Đạo.
Đại Đạo đã vượt qua truyền thuyết rồi.
Vậy thì phải có bao nhiêu lợi hại chứ?
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Lý Nhị lại nói tu vi của Lý Nguyên còn cao hơn khả năng tưởng tượng của bọn họ!
Điều này quả thật vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ muốn nghĩ vỡ đầu, cũng không thể tin tu vi của Lý Nguyên lại cao đến vậy!
Trác Văn Quân ngây ngốc hỏi Lý Nguyên: “Sao, sao ngươi tu luyện tới cảnh giới cao như vậy?”
Lý Nguyên mở quạt gấp ra, quạt nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Cứ tự tu luyện như vậy, từ từ thì đến cảnh giới này.”
Giọng điệu có vẻ rất bình thường.
Cảm giác chuyện này đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
Lý Thanh Chiếu: “Từ từ? Ngươi tu luyện đến cảnh giới hiện tại dùng bao nhiêu năm?”
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Năm sáu năm gì đó.”
Bùm!
Ba người Lý Thanh Chiếu không nhịn được, đều loạng choạng ngã xuống.
Biểu cảm đờ đẫn không nói nên lời.
Thái Văn Cơ vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, giậm chân nói: “Cái gì, năm sáu năm? Thật hay giả vậy? Khoa trương như vậy sao?”
“Ngươi chắc chắn không phải năm sáu năm Hỗn Độn đó chứ?”
Lý Thanh Chiếu nói.
Năm sáu năm đã tu luyện đến trên Đại Đạo, điều này đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của ba người Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ.
Dù sao thì năm sáu năm thì có thể làm được gì?
Vô số người dùng năm sáu năm, ngay cả Trúc Cơ cũng không thể làm được.
Nhưng Lý Nguyên lại tu luyện đến trên Đại Đạo.
Quá khoa trương rồi.
Dù là thiên tài siêu cấp cũng không khoa trương như vậy đúng không?
Đừng nói năm sáu năm tu luyện đến trên Đại Đạo, dù là năm sáu năm Hỗn Độn có thể tu luyện đến trên Đại Đạo cũng là không thể tưởng tượng nổi.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Quả thật là năm sáu năm, hơn nữa không phải năm sáu năm Hỗn Độn. Đúng rồi, các ngươi đừng chỉ lo nói chuyện, đừng quên xoa bóp.”
Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân đã đồng ý mỗi người xoa bóp cho hắn hai năm.
Thời gian của ba người họ vẫn chưa tới.
Ba người họ liếc nhìn nhau.
Hết cách, đành phải tiến lên xoa bóp vai cho Lý Nguyên.
Chẳng qua, vừa nghĩ đến tu vi của Lý Nguyên còn cao hơn cả Thánh Nhân, ba người họ không khỏi có chút nương tay.
“Cao nhân ẩn thế lợi hại như người có nhiều ở Hồng Hoang không?”
Trác Văn Quân tò mò hỏi Lý Nguyên.
“Lợi hại như ta, không có.”
Lý Nguyên khẳng định nói.
“Tại sao ngươi lại chắc chắn như vậy?”
Thái Văn Cơ khó hiểu nói.
Lý Thanh Chiếu: “Đúng vậy, sự việc cũng đừng nói tuyệt đối như vậy. Hồng Hoang lớn như vậy, nếu ngươi có thể lợi hại, tại sao không thể có người khác lợi hại hơn?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Đừng nói Hồng Hoang, cho dù là cả vũ trụ tinh hải Hồng Mông, cũng không có người có thể lợi hại như ta.”
Thấy khẩu khí của Lý Nguyên lớn như vậy, Lý Thanh Chiếu vốn muốn phản bác.
Chỉ là, nàng nghĩ đến dáng vẻ kính sợ Lý Nguyên của Lão Tử và Huyền Đô.
Lời phản bác cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Lý Nguyên hiện tại đã không còn là Lý Nguyên nàng quen biết trước kia.
Có lẽ Lý Nguyên thật sự lợi hại như vậy?
“Đúng rồi…”
Thái Văn Cơ nghĩ đến cái gì đó, lập tức tò mò hỏi Lý Nguyên: “Trước đây ngươi nói ngươi quen biết những Thánh Nhân như Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ, vậy ngươi có quen biết Nữ hoàng bệ hạ của bọn ta không?”
Lý Nguyên gật đầu nói:
“Tất nhiên là quen biết.”
“Ngươi và Nữ hoàng bệ hạ quen biết như thế nào?”
Trác Văn Quân hỏi.
Bọn họ rất hứng thú chuyện của Nữ hoàng bệ hạ.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nàng là con gái ta, các ngươi nói xem quen biết như thế nào?”
Phụt!
Ba người họ không nhịn được, tập thể phun ra một ngụm nước ngọt.
Cũng may Lý Nguyên phản ứng nhanh, né tránh kịp thời, lúc này mới không bị ba người họ phun nước bọt dính đến.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ nghẹn họng của ba người họ, không khỏi lườm ba người họ một cái.
Chửi bới nói:
“Các ngươi có thể chú ý chút hình tượng thục nữ không? Sao có thể phun nước bọt lung tung chứ?”
Lý Thanh Chiếu lại bất chấp bản thân thất lễ, nàng kích động nói: “Cái gì, Nữ hoàng bệ hạ là con gái của ngươi? Thật hay giả vậy?”
Thái Văn Cơ đắn đo nói: “Không phải Nữ hoàng là con gái ruột của bệ hạ với hoàng hậu sao? Sao lại là con gái của ngươi?”
Ba người họ cảm thấy có phải Lý Nguyên điên rồi hay không?
Nếu không, sao Lý Nguyên có thể nói ra lời nói bậy bạ như vậy?
Dù sao cũng không có khả năng là Lý Nguyên và ba người Trưởng Tôn hoàng hậu có quan hệ không tốt.
“Bộp!”
Đột nhiên, Lý Nguyên dùng quạt gấp gõ vào đầu của Lý Thanh Chiếu.
“Tại sao lại đánh ta?”
Lý Thanh Chiếu thở phì phì nói.
Lý Nguyên: “Đừng nghĩ lung tung? Tiểu Tê Tử là con gái nuôi của ta.”
Chậc!
Chương 2278 - Nữ hoàng của các ngươi là con gái ta! (2)Thì ra là con gái nuôi!
Lý Thanh Chiếu hơi chột dạ.
Hình như Lý Nguyên nhận ra suy nghĩ đại nghịch bất đạo trong lòng ta.
Nhưng, nếu Nữ hoàng bệ hạ là con gái nuôi của Lý Nguyên, tương lai ta kết hôn với Lý Nguyên, vậy chẳng phải Nữ hoàng phải gọi ta là… hì hì, đại nghịch bất đạo, quá đại nghịch bất đạo!
Đêm đến.
Ngoại ô Kỳ huyện.
Biệt viện của Lý Nguyên.
Bởi vì ít người xử lý, hơn nữa không có người ở, cho nên biệt viện này hơi hoang vắng và đượm buồn.
Trong một rừng trúc xanh mướt ở hậu viện.
Một cây măng tre cao một mét đột nhiên nở rộ một tia sáng âm u rực rỡ mà thần bí dưới ánh trăng đêm.
Ánh sáng âm u lóe ra một lúc thì cây măng tre đó đột nhiên bị chẻ làm hai.
Lập tức, một cô bé phấn khắc ngọc mài, chỉ cao một mét, nhảy ra từ trong măng tre.
Cô bé mặc bộ đồ màu lục, hình lá trúc.
Trông rất đáng yêu.
Làn da trắng hồng, đôi mắt to trong suốt, khuôn mặt mập mạp, hàng lông mi thật dài, biểu cảm ngốc nghếch, trên dưới toàn thân đều có vẻ đáng yêu. Tuy cô bé chỉ cao một mét, cứ giống như đứa bé mới sinh ra, nhưng sau khi nàng sinh ra từ trong măng tre, lại có thể đi lại.
Lúc mới bắt đầu còn có chút lảo đảo, nhưng sau khi đi được một đoạn, nàng đã nắm giữ được kỹ xảo đi bộ, trở nên vững vàng...
Sau cùng, thậm chí cô bé còn có thể chạy với đôi chân ngắn.
Đêm tối không ảnh hưởng chút nào đến tầm mắt của nàng.
Ngay sau đó, cô bé đi đến bức tường ở hậu viện.
Cô bé đối mặt với bức tường cao, nhanh nhẹn nắm lấy dây leo trên tường, sau đó dùng cả tay chân lảo đảo leo lên tường.
Đợi sau khi nàng trèo lên tường, lại thuận theo dây leo muốn trèo ra ngoài.
Nhưng dây leo chỉ dài được một nửa bức tường thì hết rồi.
Cô bé lập tức buông tay, rơi tự do xuống đất.
Gió đêm thổi lên chiếc váy lá trúc cùng với tóc trên người nàng, thổi lên chiếc váy nhỏ của nàng, thổi phồng lên như một chiếc ô.
Tốc độ rơi tự do của cô bé cũng trở nên chậm lại.
Sau đó, cô bé rơi xuống đất một cách dễ dàng.
Không vì vậy mà có bất kỳ thiệt hại nào.
Sau khi cô bé trèo ra khỏi bức tường, lại bước chân ngắn đi về phía cổng thôn.
Cô bé rời đi không lâu thì một bóng dáng thướt tha cao gầy lập tức xuất hiện trong viện lạc.
Nữ tử mặc bộ váy dài màu đỏ trắng, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt Hồng Hoang.
Đó là Thược Dược.
Thược Dược nhìn măng tre bị tách làm hai, trên mặt có vẻ nghi ngờ.
Nàng lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao Kim Lôi Trúc này lại đột nhiên sinh ra linh trí, thai nghén ra sinh mệnh chứ?”
Nàng lại nhìn về phía cổng thôn.
Trong ánh mắt lập tức xuất hiện một cô bé đáng yêu.
Chỉ là cô bé đi rất nhanh.
Nhưng bởi vì cơ thể quá nhỏ, nên dáng vẻ nàng bước đi nhanh trông có chút vụng về và ngốc nghếch.
“Nếu nàng đã rời khỏi viện lạc này, chứng tỏ đây là duyên phận của nàng, vậy thì mặc cho nàng đi đi.”
Thược Dược thì thầm một tiếng, bóng dáng chợt lóe, lập tức biến mất khỏi viện lạc.
Lúc nàng xuất hiện cũng im hơi lặng tiếng như vậy.
Đợi sau khi Thược Dược biến mất, bước chân của cô bé đó chậm lại, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy áp lực trên người biến mất.
Cô bé bước đi nhẹ nhàng, đi về phía trước không mục đích.
Vừa đi, nàng vừa mở to đôi mắt to như nước của mình tò mò đánh giá bốn phía không ngừng.
Thỉnh thoảng, nàng còn đưa mũi đến trước hoa dại ngửi ngửi, đuổi theo đom đóm ven đường.
Mọi thứ xung quanh dường như khiến nàng cảm thấy vô cùng mới lạ và tò mò.
Đêm tối cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng.
Không biết đi như vậy được bao lâu, cô bé đến một thị trấn nhỏ.
Hình như nàng cảm thấy mệt, nên trực tiếp đi đến dưới mái hiên của một hộ gia đình, sau đó chui vào trong chuồng chó dưới mái hiên, cuốn người lại, ngủ thiếp đi.
Chú chó vàng vốn đang ngủ trong chuồng chó, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh thì lập tức mở mắt nhìn.
Sau khi nhìn thấy cô bé, vốn không có bất kỳ phản ứng quá mức nào, mà nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Một người một chó, cứ lặng lẽ ngủ như vậy.
Ruộng vườn vừa tảng sáng.
Cửa phòng của gia đình được mở ra từ bên trong.
“Cạch!”
Chỉ thấy một phu nhân trung niên bước ra khỏi phòng.
Sau khi phu nhân trung niên mở cửa phòng thì bắt đầu rửa mặt đánh răng.
“Gâu gâu gâu!”
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên nàng nghe thấy chú chó vàng của nhà mình sủa lớn tiếng.
“Sáng sớm sủa bậy cái gì đó?”
Giọng nói của nam tử trung niên thô bạo truyền đến từ trong phòng.
Phu nhân vừa rửa mặt, vừa trả lời: “Ai biết được, có lẽ là đói rồi.”
Giọng nói của nam nhân trung niên lần nữa truyền ra từ trong phòng: “Cả ngày chẳng làm gì, ăn lại nhiều hơn người, đói nhanh hơn người khác, rốt cuộc là chúng ta nuôi chó, hay là nuôi tổ tông vậy?”
Phu nhân trung niên cười nói: “Ngay cả chó cũng ngưỡng mộ, vậy kiếp sau ngươi dứt khoát làm chó đi.”
Lúc này, nam nhân trung niên cũng bước ra khỏi phòng.
Người này có làn da hơi đen, dáng người khổng lồ có lực, trông rất cường tráng khôi ngô.
“Gâu gâu gâu!”
Ngay khi hai người họ đang nói chuyện thì chó vàng tiếp tục sủa không ngừng.
Nam nhân trung niên nghe đến mức hơi phiền, hắn lập tức tức giận đi tới trước mái hiên, chuẩn bị dạy bảo con chó không nghe lời này.
Nhưng nam nhân trung niên vừa đi tới trước chuồng chó, hắn đã ngây dại.
Bởi vì hắn nhìn thấy một bé con hồng hào, cuộn mình trong chuồng chó, ngủ thật ngon.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao chú chó vàng lại sủa không ngừng.
Sau khi chú chó vàng nhìn thấy nam nhân trung niên thì cũng dừng sủa.
“Nương tử, mau tới đây.”
Vẻ mặt nam tử trung niên hơi kích động thấp giọng kêu nương tử của mình.
“Sao vậy?”
Phu nhân trung niên rửa mặt xong, đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, vì vậy không đi ra ngoài.
“Ngươi mau tới đây, đến đây thì sẽ biết.”
Nam nhân trung niên thúc giục.
Phu nhân trung niên thấy giọng điệu của nam nhân hơi kỳ lạ thì tò mò đi ra ngoài.
“Rốt cuộc làm sao…”
Chương 2279 - Đứa trẻ kỳ lạ!Đột nhiên, phu nhân trung niên cũng nhìn thấy bé con ngủ say trong chuồng chó.
Nàng bịt miệng lại, kinh ngạc hét lên: “Đây là đứa trẻ nhà ai vậy? Sao lại ngủ trong chuồng chó của chúng ta? Dáng vẻ cũng xinh quá đi.”
Nam nhân trung niên lắc đầu nói:
“Ta cũng không biết có chuyện gì, vừa rồi ta đi ra xem tình hình thì phát hiện đứa trẻ này ngủ trong chuồng chó.”
Phu nhân trung niên vội vàng ôm lấy đứa trẻ một cách cẩn thận.
Đứa trẻ được bế lên, cũng không bị đánh thức.
Ngược lại còn cuộn vào trong ngực phu nhân trung niên, tìm cho mình một tư thế thoải mái, phu nhân trung niên thấy thế, sắc mặt cưng chiều càng nồng đậm.
“Lẽ nào là đứa trẻ nhà ai trong trấn bị lạc?”
Phu nhân trung niên suy đoán.
Nam nhân trung niên nhíu mày nói: “Người trong trấn chúng ta phần lớn đều biết, hình như không có đứa trẻ nhà ai đáng yêu được như vậy!”
Phu nhân trung niên lại suy đoán: “Lẽ nào đến từ nơi khác? Nhưng đứa trẻ này nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả đường cũng không đi được, nếu ở nơi khác, thì sao có thể xuất hiện ở trấn Hưng Long chúng ta? Còn ngủ trong chuồng chó của chúng ta? Đúng rồi…”
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó.
“Có khi nào là phụ mẫu của đứa trẻ bỏ rơi đứa trẻ, cố ý ném đứa trẻ vào chuồng chó của chúng ta?”
Nam nhân trung niên lắc đầu nói: “Đứa trẻ này đáng yêu như vậy, chỉ sợ không có ai nỡ vứt bỏ!”
Phu nhân trung niên phản bác: “Vậy thì không chắc, có những phụ mẫu rất tàn nhẫn.”
Nam nhân trung niên: “Chúng ta đoán mò ở nơi này cũng vô dụng, vẫn là giao đứa trẻ cho quan phủ, để quan phủ xử lý.”
Phu nhân trung niên nghe vậy, trên mặt có vẻ chần chờ.
Nàng suy nghĩ, rồi nhìn nam nhân trung niên nói: “Phu quân, chúng ta nhiều năm vẫn chưa mang thai được đứa bé nào, đứa trẻ này đột nhiên xuất hiện trong chuồng chó của chúng ta, đây có phải là ý trời hay không?”
Nam nhân trung niên lập tức hiểu ý của phu nhân: “Ngươi muốn nhận nuôi đứa trẻ này? Nhưng nếu nàng là đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc thì sao? Có thể phụ mẫu của nàng đang lo lắng tìm nàng?”
Phu nhân trung niên giống như an ủi nam nhân, lại giống như an ủi bản thân, nói: “Đại Đường chúng ta pháp luật nghiêm minh, đã lâu không nghe nói có người dám bắt cóc trẻ con. Đứa trẻ này chắc chắn không phải là bị lừa gạt buôn bán đâu.”
Nam nhân trung niên: “Vậy sao nàng xuất hiện ở nơi này?”
Phu nhân trung niên: “Vì vậy ta nói đây là ý trời. Có lẽ đứa trẻ này chính là ông trời ban cho chúng ta, để bù đắp tiếc nuối nhiều năm không có con của chúng ta.”
Nam nhân trung niên nhìn đứa trẻ trong vòng tay của phu nhân.
Đáng yêu như vậy, khiến người ta thích như vậy.
Hắn cũng chú ý đến dáng vẻ yêu thích của phu nhân.
Hắn cũng có chút không nỡ giao đứa trẻ cho quan phủ.
Hắn suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta để nàng ở trong nhà trước, nếu phụ mẫu nàng tìm đến, thì chúng ta trả lại cho phụ mẫu nàng cũng không muộn.”
Phu nhân trung niên thấy cuối cùng nam nhân cũng đồng ý để đứa trẻ ở lại, vội vàng gật đầu nói: “Được, làm như vậy đi.”
Nàng nhìn xung quanh.
Lúc này vẫn còn rất sớm, hàng xóm gần đó đều chưa ra ngoài.
Nàng vội vàng bế đứa trẻ vào phòng.
Phu nhân nhìn bé con trong ngực, càng nhìn, càng thích.
“Có lẽ lát nữa nàng sẽ tỉnh dậy, chúng ta nên chuẩn bị cho nàng một ít sữa dê, đợi nàng tỉnh lại sẽ đút cho nàng.”
Nam nhân trung niên: “Vậy ta sẽ đi chợ, xem có ai bán dê cái hay không.”
Phu nhân trung niên gật đầu: “Ngươi đi mua một con dê cái, ta nấu cho nàng chút cháo gạo, nếu không mua được dê cái thì cũng có thể dùng cháo gạo đối phó một lúc.”
Nam nhân trung niên gật đầu, hắn lấy một ít bạc ở trong phòng mang theo trên người, rồi ra ngoài đi chợ.
Phu nhân trung niên vừa đốt lửa nấu cháo gạo trắng, thỉnh thoảng lại vào phòng thăm cô bé.
Càng nhìn, nàng càng cảm thấy vui mừng.
Ngay khi cháo sắp nấu xong thì bỗng nhiên phu nhân trung niên phát hiện cô bé đã tỉnh lại.
Lúc đầu, phu nhân trung niên còn lo lắng cho cô bé.
Nhưng nàng phát hiện, bản thân lo lắng vô ích rồi.
Sau khi cô bé tỉnh lại thì hoàn toàn không khóc không quậy, chỉ trừng mắt đôi mắt to sáng tò mò đánh giá phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thấy thế, trong lòng càng thêm vui mừng.
Chỉ cảm thấy đứa bé này quá ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nàng ôm cô bé, vui vẻ hỏi: “Ngươi là ai, ngươi tên là gì?”
“Lêu lêu lêu!”
Cô bé nghe vậy, lập tức nở nụ cười khanh khách, vốn không trả lời câu hỏi của phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thấy thế, cũng không để ý.
Cảm thấy chắc chắn cô bé vẫn chưa nghe hiểu lời của nàng.
Phu nhân trung niên bế cô bé vào bếp nấu cháo.
Nhưng cô bé ở trong lòng phu nhân một lúc, hình như cảm thấy có chút không thoải mái.
Nàng giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay của phu nhân.
Ban đầu phu nhân không nỡ buông cô bé ra, lo lắng cô bé té ngã.
Nhưng phu nhân phát hiện, tuy cô bé này nhỏ nhắn, sức lực lại lớn, khiến nàng không bế nổi.
Cô bé thành công thoát khỏi vòng tay của nàng, đáp xuống mặt đất.
Lúc đầu, phu nhân còn lo lắng cô bé bị ngã, còn dùng hai tay giữ vai của cô bé.
Nhưng sau đó phu nhân phát hiện cô bé có thể đi bộ một mình.
Đi còn rất lưu loát.
Điều này khiến phu nhân rất ngạc nhiên.
Dù sao thì cô bé nhìn không khác gì đứa bé mới sinh, không ngờ lại có thể tự đi lại.
Lẽ nào cô bé này thật sự là đi lạc?
Phu nhân thầm suy nghĩ.
Sau khi nam nhân trung niên đi chợ về thì nhìn thấy cảnh tượng ngạc nhiên.
Chỉ thấy cô bé cao chưa tới một mét, trắng trẻo hồng hào, đuổi chú chó vàng chạy khắp nơi trong phòng mình.
Nam nhân ngạc nhiên hỏi phu nhân: “Nàng, nàng biết đi sao?”
Phu nhân trung niên nói: “Đúng thế, sau khi nàng thức dậy thì có thể đi bộ một mình.”
Nam nhân lại hỏi:
“Vậy nàng có thể mở miệng nói chuyện không?”
Phu nhân trung niên lắc đầu nói: “Có lẽ nàng không thể nói chuyện, ta hỏi nàng cái gì, nàng đều không mở miệng, chỉ cười khúc khích.”
Chương 2280 - Công chúa măng tre!Nam nhân trung niên gật đầu, hắn hơi thất vọng nói với phu nhân: “Trên chợ vốn không bán dê cái sản xuất sữa.”
Phu nhân trung niên: “Không sao, bé con này tuy nhỏ, nhưng lại có thể ăn cơm, ta thấy răng của nàng đều mọc đủ rồi.”
Nam nhân trừng to mắt: “Nàng nhỏ như vậy, răng lại mọc đủ hết sao?”
Phu nhân trung niên gật đầu: “Chẳng những mọc đủ răng, mà sức lực còn rất lớn, ta còn không bắt được nàng.”
Nam nhân trung niên nhìn cô bé đang chơi đùa vui vẻ với chú chó vàng, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ lạ: “Cảm giác cô bé này rất bất thường, chúng ta thật sự phải giữ nàng lại sao?”
Phu nhân trung niên vội vàng nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Nếu có người tới tìm nàng thì chúng ta sẽ trả lại, nếu không có người tới tìm thì chúng ta sẽ nuôi nàng như con gái của mình.”
Nam nhân trung niên: “Ta chỉ cảm thấy lai lịch của cô gái này thật sự kỳ lạ, không biết ở lại là phúc hay là họa.”
Phu nhân trung niên: “Nàng đáng yêu như vậy, sao có thể là họa chứ?”
Nam nhân trung niên: “Ta chỉ thuận miệng nói, nếu ngươi muốn giữ nàng lại, vậy hãy để nàng ở lại đi.”
Vì vậy, cô bé được sống trong gia đình bình thường này.
Hơn nữa gia đình này còn đặt tên cho nàng.
Là Cát Tường.
Ban đầu, phu nhân trung niên còn lo lắng có người đến tìm Cát Tường.
Nhưng lo lắng mấy tháng, cũng không nghe thấy xung quanh có ai mất con, lúc này phu nhân trung niên mới yên lòng.
Sống với cô bé càng lâu, nam nhân và phu nhân phát hiện rất nhiều điểm bất đồng với người thường trên người cô bé.
Ví dụ, cô bé này tuy muốn ăn uống, nhưng không bao giờ đi vệ sinh, bất kể cô bé lăn trên mặt đất, chơi trong vũng bùn, nhưng trên người cô bé từ đầu đến cuối đều không có bụi bặm.
Sống cùng nhau gần hai năm, nhưng chiều cao của cô bé không có chút thay đổi nào.
Cô bé cũng không thể nói chuyện.
Cho dù phu nhân thường dạy cô bé gọi những từ đơn giản như mẹ, cha, nhưng hình như cô bé không thể học được.
Cô bé không chỉ mạnh mẽ, cơ thể cũng rất rắn chắc.
Những đứa trẻ xung quanh rõ ràng lớn hơn nàng mấy tuổi, nhưng khi chơi với nàng, có mấy lần lỡ tay đánh trúng cô bé.
Nhưng đều là đứa nhỏ đánh nàng kêu đau, còn cô bé thì chẳng có chuyện gì.
Tuy cô bé và người bình thường có rất nhiều khác biệt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu của nam nhân và phu nhân đối với cô bé...
Cứ như vậy trôi qua năm sáu năm.
Vào một mùa đông.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều.
Nam nhân, phu nhân ngồi trên giường gạch trong phòng.
Vừa sưởi ấm, vừa ăn hạt dưa, vừa trò chuyện gia đình.
Bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mình cô bé làm người tuyết bên ngoài, hoặc chạy trong đống tuyết hứng từng bông tuyết.
Có vẻ vui vẻ hòa thuận.
Chỉ là, cô bé vẫn mặc chiếc váy lá tre màu lục mỏng manh của mình.
Tuy biết cô bé không sợ lạnh, nhưng thấy cô bé mặc chiếc áo mỏng chạy trong tuyết, phu nhân vẫn vô cùng lo lắng.
“Cát Tường đừng để bị cảm lạnh đó.”
Nam nhân trung niên uống một ngụm rượu ấm, không cho là đúng nói: “Cơ thể Cát Tường rắn chắc, sống lâu như vậy, bị bệnh bao giờ?”
Phu nhân thở dài nói: “Hây, đặc biệt làm y phục mới cho nàng, nàng cũng không mặc.”
Nam nhân trung niên: “Nàng không mặc thì thôi, dù sao thì bộ y phục này của nàng cũng chống nước, hơn nữa mặc không hỏng được.”
Nghe đến đó, trên mặt phu nhân không khỏi có vẻ chần chờ.
Nàng nhỏ giọng hỏi nam nhân trung niên: “Phu quân, ngươi nói xem có phải Cát Tường là tiểu thư thế gia trong truyền thuyết, hoặc là sinh ra trong danh môn đại phái? Nếu không sao y phục của nàng cùng với thân thể của nàng có thể không bình thường như vậy?”
Nam nhân trung niên cũng nhỏ giọng trả lời: “Quan tâm làm gì, dù sao cũng không nghe nói có ai tới tìm, mặc kệ nàng sinh ra ở nơi nào, hiện tại nàng chính là con gái của chúng ta.”
Phu nhân gật đầu.
Đúng lúc này, cô bé đột nhiên trực tiếp lật cửa sổ tiến vào.
Nàng đi đến giường gạch, đột nhiên xòe hai bàn tay ngắn đáng yêu, mở miệng nói với phu nhân: “Ta muốn ôm.”
Vù!
Căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh dị thường.
Nam nhân và phu nhân thoáng cái ngây ra.
Bọn họ ngơ ngác nhìn cô bé, dường như không thể tin vào mắt mình.
Trong mắt lại lóe ra ánh sáng kích động.
Phải biết rằng, sống lâu như vậy, cô bé chưa từng mở miệng nói câu nào.
Bọn họ cho rằng, chỉ sợ cô bé không thể nói chuyện.
Không ngờ cô bé lại mở miệng nói chuyện.
Hơn nữa chữ thốt ra còn rõ ràng như vậy.
Còn hay hơn cả tinh linh hát.
Khiếp sợ một lúc lâu, lúc này phu nhân mới lấy lại tinh thần.
Nàng vui mừng hét lên với nam nhân: “Phu quân, ngươi có nghe thấy không? Con gái chúng ta mở miệng nói chuyện rồi, thì ra Cát Tường có thể nói chuyện.”
Nam nhân cũng kích động gật đầu nói: “Ta nghe thấy rồi, ta nghe thấy rồi, Cát Tường chúng ta có thể nói chuyện rồi.”
Nam nhân vội vàng nói với Cát Tường: “Cát Tường, mau gọi cha.”
Phu nhân tranh giành nói: “Cát Tường, gọi mẫu thân trước.”
Cát Tường lại giang hai tay, bất mãn bĩu môi nói: “Ta muốn ôm ôm.”
Phu nhân thấy thế, vội vàng đứng dậy ôm Cát Tường lên.
“Được, mẫu thân ôm, mẫu thân ôm.”
Sau khi phu nhân ôm lấy cô bé, khuôn mặt vốn đáng yêu của cô bé đột nhiên trở nên không có biểu cảm, mà lạnh như băng.
Đồng tử nàng trở nên đen kịt.
Giống như giấu một vực sâu không nhìn thấy đáy.
Nhiệt độ trong phòng cũng đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Hô hấp của nam nhân và nữ nhân bắt đầu xuất hiện hơi lạnh.
Chỉ nghe thấy một giọng nói vô cảm thốt ra từ trong miệng của Cát Tường: “Ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
Nhận thấy sự bất thường trên khuôn mặt của con gái mình.
Trong lòng phu nhân và nam nhân không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Phu nhân ôm Cát Tường, vẻ mặt lo lắng nói: “Cát Tường, ngươi sao vậy? Ngươi không sao chứ?”
Nam nhân dùng lòng bàn tay chạm vào trán của con gái.
Không bị sốt.
Cát Tường không để ý đến phụ mẫu lo lắng, nàng vẫn dùng giọng điệu không gợn sóng, hỏi phu nhân: “Ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
Chương 2281 - Ngươi có nguyện vọng nào không?Phu nhân cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, trong lòng càng thấp thỏm bất an.
Nàng vội vàng nói:
“Mẫu thân không có nguyện vọng gì, nguyện vọng của mẫu thân chính là hy vọng Cát Tường cả đời bình an khỏe mạnh.”
Sau khi phu nhân nói chuyện, hình dáng qua bao nhiêu năm vốn không thay đổi của vô bé đột nhiên cao gấp đôi.
Dáng vẻ của nàng tuy vẫn non nớt như trước kia, nhưng nhìn nàng không giống đứa bé mới sinh ra nữa, mà biến thành một đứa trẻ khoảng hai tuổi.
Nam nhân và phu nhân nhìn thấy sự thay đổi khiếp người của con gái.
Thì không khỏi há to miệng kinh ngạc.
Vẻ mặt có hoảng sợ, có hoảng hốt, cũng có không biết phải làm sao.
Bọn họ hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.
Tuy bọn họ biết cô con gái mà mình nhận nuôi hơi khác với người thường, nhưng không ngờ lại khác với người thường đến vậy.
Sau khi cơ thể của cô bé cao gấp đôi, thì dáng vẻ lạnh như băng đột nhiên trở về bình thường.
Hai tròng mắt cũng lần nữa có thể nhìn thấy đồng tử.
Nhiệt độ trong phòng cũng lập tức ấm lên.
Sau khi Cát Tường trở lại bình thường, thì nàng chủ động tránh khỏi vòng tay của phu nhân.
Vui vẻ chạy đến chiếc bàn bên cạnh để ăn vặt.
Không có bất kỳ lời giải thích nào về chuyện xảy ra ban nãy.
Hình như cũng không nhận ra sự thay đổi trên người mình.
Phu nhân và nam nhân thấy thế, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Biểu cảm tràn ngập mờ mịt.
Thậm chí hai người họ còn nghi ngờ, có phải vừa rồi xuất hiện ảo giác hay không?
Nhưng nhìn con gái trở nên lớn gấp đôi.
Thì hai người họ hiểu được, vừa rồi vốn không phải là ảo giác.
Chỉ là, hành vi của con gái sao đột nhiên trở nên như vậy, không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Phu nhân nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi con gái: “Cát Tường, tại sao vừa rồi ngươi lại hỏi nguyện vọng của mẫu thân?”
“Lêu lêu!”
Cát Tường ăn đậu phộng, chỉ cười khúc khích, vốn không trả lời lời của phu nhân.
Hình như nàng lại biến trở về dáng vẻ không thể nói chuyện trước đây.
Phu nhân vẫn không chết tâm, tiếp tục hỏi: “Cát Tường, ngươi có thể nghe thấy lời của mẫu thân không?”
Nhưng Cát Tường chỉ lo ăn uống, hoàn toàn không trả lời phu nhân.
Phu nhân thấy thế, lập tức bất đắc dĩ liếc nhìn trượng phu một cái.
Biểu cảm của nam nhân cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
Đợi sau khi cô bé ăn đủ, nàng lại chạy ra ngoài phòng chơi với tuyết.
Vui vẻ tự tại, vô ưu vô lo như trước đây.
Chỉ là, động tác trở nên nhạy bén hơn.
Phu nhân nhìn con gái vui vẻ chơi đàu với tuyết ở bên ngoài, vẻ mặt lo lắng hỏi nam nhân: “Phu quân, ngươi nói xem rốt cuộc vừa nãy con gái đã xảy ra chuyện gì?”
Nam nhân lắc đầu nói: “Sao ta biết được?”
Phu nhân: “Cảm giác con gái của chúng ta tràn ngập thần dị, bất phàm giống như Thần nhân trong truyền thuyết vậy.”
Nam nhân gật đầu nói: “Quả thật, truyền thuyết nói trên trời có một vị thần tiên, Na Tra, sinh ra là có thể đi có thể nói chuyện. Cảm giác con gái chúng ta không khác mấy với vị thần tiên này.”
Phu nhân lo lắng: “Không lẽ Cát Tường là yêu quái đó chứ?”
Nam nhân này cũng không thể nói chính xác.
Dù sao thì yêu quái ở thế giới này cũng không phải là chủng tộc hiếm có gì.
Dân gian thường lưu truyền câu chuyện yêu quái biến thành con người.
Nam nhân suy nghĩ một lúc, nói: “Cát Tường đơn thuần đáng yêu như vậy, cho dù nàng là yêu quái, cũng là yêu quái tốt, sẽ không hại người. Vì vậy, bất kể nàng là yêu quái hay là con người, đều không sao cả.”
Phu nhân gật đầu, khẳng định: “Chắc chắn Cát Tường sẽ không hại người.”
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Phái Hoa Sơn cứ hai mươi năm sẽ phái người xuống núi, đến thôn trang gần đó chọn người có linh căn lên núi làm đệ tử. Năm nay chính là năm thứ hai mươi, nếu người của phái Hoa Sơn đến, phát hiện sự dị thường của Cát Tường thì phải làm sao?”
Nàng càng nghĩ, càng lo lắng: “Mấy năm nay Cát Tường vẫn không lớn, còn không biết mở miệng nói chuyện, người gần đây đều thầm nghị luận, nói Cát Tường hơi kỳ lạ, không bình thường. Nếu bọn họ phát hiện trong một đêm Cát Tường đã cao lớn như vậy, thì càng không dễ giải thích.” Nam nhân nghe vậy, cũng hơi phát sầu.
Hắn lẩm bẩm nói: “Cũng không biết sau khi bị quan phủ hoặc người tu luyện phát hiện dáng vẻ này của Cát Tường, có thể khiến cho bọn họ đối đãi khác biệt hay không? Nếu bọn họ nói Cát Tường là yêu quái, muốn hàng yêu trừ ma Cát Tường, vậy thì làm thế nào mới ổn?”
Phu nhân suy nghĩ một lúc, nói: “Ta nghe người ta nói phái Hoa Sơn là danh môn chính phái, chưởng môn Nhạc Bất Quần của phái Hoa Sơn được xưng là Quân Tử Kiếm, làm người khiêm tốn nho nhã, chính khí lẫm liệt.
Phu nhân của Nhạc chưởng môn, nữ hiệp Ninh Trung Tắc, còn thường xuyên dẫn đệ tử xem bệnh trừ tà miễn phí cho những người bình thường như chúng ta, không có chút kiêu căng nào.
Dáng vẻ này của Cát Tường, chúng ta muốn giấu diếm nhất định là không giấu được, chi bằng, đợi lúc phái Hoa Sơn xuống núi nhận đồ đệ, chúng ta chủ động để Cát Tường bái nhập phái Hoa Sơn.
Đến lúc đó, cho dù phái Hoa Sơn phát hiện dị thường trên người Cát Tường, bọn họ thân là danh môn chính phái, cũng sẽ không gây bất lợi cho Cát Tường.”
Nam nhân nghe thấy ý định của phu nhân, gật đầu nói: “Đây cũng là một cách. Chỉ có điều, cứ như vậy, thì Cát Tường phải rời xa chúng ta.”
Phu nhân bất đắc dĩ nói: “Muốn tương lai Cát Tường tốt đẹp, chắc chắn không thể luôn giữ nàng ở bên cạnh, chỉ có thể để nàng rời đi.”
Một tháng sau.
Phái Hoa Sơn xuống núi, đến các thôn làng gần đó nhận đồ đệ.
Lần này do phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn, Ninh Trung Tắc đích thân dẫn đệ tử đến các thôn làng kiểm tra linh căn của trẻ em trong độ tuổi.
Từ một ngàn năm trước, bởi vì Kiếm tông và Khí tông bất hòa nên phái Hoa Sơn bộc phát xung đột, cuối cùng phát triển thành tự giết lẫn nhau, khiến cho rất nhiều đệ tử bởi vậy mà chết.
Cũng có đệ tử bởi vậy mà nản lòng, rời khỏi Hoa Sơn.
Chương 2282 - Tiên Thiên đạo cốt, Vô Cấu chi thể!Phái Hoa Sơn hiện giờ nguyên khí hao tổn mạnh, thực lực hoàn toàn không xứng với danh tiếng. Bởi vậy, mỗi lần phái Hoa Sơn khai sơn nhận đồ đệ, Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc đều rất coi trọng.
Hai người họ đều hy vọng có thể nhận được mấy đệ tử có thiên phú dị bẩm, từ đó làm lớn mạnh thực lực của phái Hoa Sơn.
Đáng tiếc, người tu luyện có thiên phú cao, hoặc là con cháu thế gia, người ta tự bồi dưỡng.
Hoặc là được triều đình thu nhận.
Hoàn toàn không tới lượt Hoa Sơn.
Bởi vậy, nhiều năm như vậy, phái Hoa Sơn đều không chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử có thiên phú tuyệt hảo.
Đệ tử trong tông môn tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, cùng với con gái của Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc là có thiên phú cao đôi chút.
Đặc biệt là đại đệ tử Lệnh Hồ Xung, thiên phú tu luyện đứng đầu, có thể sánh ngang với Thiên Kiêu của các môn phái khác.
Chỉ tiếc, tính cách Lệnh Hồ Xung phóng đãng tiêu sái, không câu nệ tiểu tiết, bởi vậy không được sư phụ Nhạc Bất Quần ưa thích.
Một đoàn tường vân liên tục phi hành giữa không trung.
Trên tường vân có hơn mười nam nữ khí vũ hiên ngang, nổi bật bất phàm.
Dẫn đầu là một phu nhân trung niên.
Phu nhân trung niên thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.
Làn da trắng như tuyết, không chút nếp nhăn, trông không chút già nua.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xám trắng.
Mái tóc buộc cao, khí chất dịu dàng.
Người này chính là Ninh Trung Tắc, phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn.
Bên cạnh Ninh Trung Tắc có một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Thiếu nữ có dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt linh động, chiếu sáng xung quanh.
Người này chính là Nhạc Linh San, con gái của Ninh Trung Tắc.
“Mẫu thân, ngươi nói xem lần này chúng ta có thể tìm được đệ tử thiên phú thượng phẩm không?”
Nhạc Linh San tò mò hỏi mẫu thân.
Giọng nói Ninh Trung Tắc dịu dàng: “Chuyện này, sao ta biết được? Chỉ hy vọng có thể tìm được một đệ tử thiên phú thượng phẩm.”
Nhạc Linh San nói: “Mấy ngày trước ta với Lâm sư đệ xuống núi đến thị trấn du ngoạn, ta nghe nói ở trấn nhỏ cách đây không xa có một đứa trẻ rất đặc biệt. Đứa trẻ đó, nghe nói năm sáu năm rồi, nhưng vẫn chỉ cao một mét, không phát triển chút nào cả, còn không biết nói chuyện. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, đứa trẻ đó đột nhiên cao gấp đôi. Hơn nữa, sức mạnh của đứa trẻ đó, nghe nói lớn hơn người lớn.”
Ninh Trung Tắc kinh ngạc nói: “Đột nhiên cao gấp đôi, điều này quả thật hơi kỳ lạ.”
Nhạc Linh San nói: “Nghe nói người bất phàm đều có dị tượng. Ta cảm thấy đứa trẻ này rất đặc biệt, có lẽ thiên phú tu luyện của nàng không tồi. Hay là chúng ta đến thị trấn này xem trước?”
“Vậy được.”
Ninh Trung Tắc không phản đối, dù sao thì đi đâu trước cũng giống nhau.
Đoàn người lập tức đi đến một trấn nhỏ dưới sự dẫn dắt của Nhạc Linh San.
Trải qua một phen hỏi thăm, không bao lâu, mọi người đã tìm được nhà của Cát Tường.
Lúc này, Cát Tường đang đùa giỡn với đám trẻ con ở bãi đất trống trước nhà.
Ninh Trung Tắc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cát Tường.
Đúng là Cát Tường quá xuất chúng trong đám trẻ con này.
Giống như ánh trăng trong bầy đom đóm.
Chỉ thấy đứa trẻ này nhỏ nhắn, khuôn mặt hồng hào, giống như búp bê sứ đáng yêu linh động.
Tuy nàng đang đuổi theo đùa giỡn với những người bạn nhỏ, thỉnh thoảng còn nhảy vào đống rơm rạ lăn lộn.
Nhưng trên người Cát Tường lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trông vô cùng sáng sủa.
Không chút nào giống đứa trẻ dính bụi bẩn xung quanh.
Chỉ là, điều khiến Ninh Trung Tắc khiếp sợ nhất là nàng cảm nhận được trên dưới toàn thân của cô bé này dung hợp với thiên địa càn khôn thành một thể.
Tự nhiên hình thành chỉnh thể.
Gân cốt trong suốt như ngọc.
Huyết nhục giống như lưu ly.
Không cảm nhận được chút khí đục nào.
Đây, đây là Tiên Thiên đạo cốt, Vô Cấu chi thể trong truyền thuyết.
Cô bé này là thiên tài trong thiên tài tuyệt thế hàng tỷ năm đều khó gặp. Không ngờ nơi này còn có thể sinh ra thiên tài độc nhất vô nhị...
Ninh Trung Tắc kích động đến mức cơ thể không khống chế được mà khẽ run rẩy.
Nàng nghĩ đến, nếu cô bé có Tiên Thiên đạo thai, Vô Cấu chi thể này có thể bái nhập môn hạ phái Hoa Sơn, thì phái Hoa Sơn muốn lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, không phải là chuyện dễ dàng sao?
Thậm chí, đến lúc đó phái Hoa Sơn cũng có khả năng thống nhất Ngũ Nhạc!
Ta nhất định phải nhận nàng vào môn hạ phái Hoa Sơn.
Tuyệt đối không thể để người khác cướp đi đệ tử nghịch thiên như vậy.
Nghĩ đến đây, Ninh Trung Tắc không chần chờ nữa.
Nàng lập tức đi về phía cô bé.
“Trời ạ, tiểu muội muội thật xinh đẹp.”
Nhạc Linh San cũng nhìn thấy Cát Tường, nàng không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Đệ tử phái Hoa Sơn xung quanh đều lộ ra biểu cảm kinh diễm.
“Không ngờ ở trong trấn nhỏ này còn có bé con hồng hào, xinh đẹp như thế.”
Anh Bạch La cũng thán phục nói.
Nhạc Linh San hơi bất mãn nói với Anh Bạch La: “Con người ngươi, sao lại cảm giác ngươi chê nghèo thích giàu vậy? Hoa Sơn chúng ta gần nơi địa linh nhân kiệt, sao không thể có đứa trẻ xinh đẹp như vậy được?”
Bát đệ tử Anh Bạch La của phái Hoa Sơn có vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiểu sư muội, ngươi biết ta không có ý này mà.”
Giờ phút này, Ninh Trung Tắc đã đến bên cạnh Cát Tường.
Nàng cúi người xuống, dịu dàng hỏi Cát Tường: “Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Người lớn nhà ngươi đâu rồi?”
Cát Tường liếc mắt nhìn Ninh Trung Tắc một cái, lại tiếp tục truy đuổi đùa giỡn với đám bạn xung quanh.
Khiến biểu cảm của Ninh Trung Tắc hơi ngây ra.
Không ngờ cô bé này không thích người lạ.
Nàng đang muốn tiếp tục hỏi, thì đúng lúc này, đứa trẻ có cơ thể rắn chắc ở bên cạnh nói với Ninh Trung Tắc: “Ngươi đừng hỏi nàng nữa, nàng bị câm, hoàn toàn không biết nói chuyện, cho nên dù ngươi hỏi như thế nào, nàng cũng sẽ không trả lời ngươi.”
“A, đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao lại bị câm!”
Vẻ mặt Anh Bạch La tiếc nuối.
“Bộp!”
Chương 2283 - Ninh Trung Tắc, Nhạc Linh San!Đột nhiên, Anh Bạch La che đầu mình lại.
Thì ra vừa rồi Nhạc Linh San đã đánh sau đầu hắn một cái.
“Tiểu sư muội, sao ngươi lại đánh ta? Nếu đánh choáng váng thì làm sao đây?”
Vẻ mặt Anh Bạch La ấm ức nói.
Nhạc Linh San tức giận nói: “Ngươi vốn đã ngốc, lời nói cũng quá khó nghe, sao có thể nói người khác như vậy được, người ta còn nhỏ như vậy, làm tổn thương lòng tự trọng của người khác rồi.”
Anh Bạch La nhỏ giọng nói: “Ta chẳng qua là nói thật mà thôi. Hơn nữa, chẳng phải đứa trẻ đó nói nàng câm, ừm, cái đó…”
Nhạc Linh San bá đạo nói: “Tóm lại, ta không cho phép ngươi nói trước mặt nàng.”
Anh Bạch La đầu hàng nói: “Được rồi, được rồi, không nói thì không nói.”
Ninh Trung Tắc biết đứa trẻ thiên phú dị bẩm này là người câm, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Không ngờ cô bé hoàn mỹ này cũng có khuyết điểm.
Nhưng có lẽ chính bởi vì cô bé này quá ưu tú, cho nên mới có khuyết điểm đúng không?
Tuy biết cô bé không thể nói chuyện.
Nhưng Ninh Trung Tắc ngoại trừ tiếc nuối ra, vốn không có thất vọng cho lắm.
Với thiên phú của cô bé này, có biết nói chuyện hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Trong lòng Ninh Trung Tắc chuyển ý niệm, nhưng trên mặt lại không chút chần chờ.
Nàng lấy ra một quả linh quả từ trong ống tay áo của mình đưa cho cậu bé cơ thể rắn chắc, hơn nữa còn hỏi nhẹ nhàng: “Đứa trẻ ngoan, tặng ngươi linh quả sơ cấp này, ngươi có thể nói cho ta biết nhà của cô bé này ở đâu không? Ta muốn tìm phụ mẫu nàng thương lượng chút chuyện với bọn họ.”
Cậu bé rắn chắc nhìn thấy linh quả trong tay Ninh Trung Tắc thì ánh mắt không khỏi tỏa sáng.
Tuy hắn chỉ sáu bảy tuổi, nhưng đã biết sự quý giá của linh quả sơ cấp.
Một linh quả sơ cấp có thể đáng giá mấy chục lượng bạc.
Đứa trẻ xung quanh thấy thế, trong mắt đều lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ.
Mọi người đều vây quanh, cũng không chơi đùa nữa.
Cát Tường thấy không có ai chơi với nàng, lập tức có vẻ thất vọng.
Cậu bé rắn chắc vội vàng nhận linh quả, nhiệt tình trả lời: “Nhà Cát Tường ở ngay trước mắt.”
Hắn chỉ vào ngôi nhà ngói đá xanh ở phía trước: “Đó, chính là căn nhà đó, bây giờ phụ mẫu nàng đang ở nhà.”
Ninh Trung Tắc cảm kích nói:
“Cảm ơn ngươi.”
Cậu bé đỏ mặt, nói: “Không cần cảm ơn, để ta dẫn các ngươi đi.”
Ninh Trung Tắc không phản đối, nàng đi theo cậu bé về phía nhà của Cát Tường.
Nhạc Linh San, Anh Bạch La và các đệ tử khác cũng đi theo phía sau Ninh Trung Tắc.
Cát Tường thấy đồng bọn xung quanh đều đi về phía nhà mình, tuy nàng vẫn còn hứng chơi đùa, nhưng cũng đành phải đi theo.
Chẳng bao lâu, Ninh Trung Tắc nhìn thấy phụ mẫu của Cát Tường.
Nhìn thấy phụ mẫu của Cát Tường ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ninh Trung Tắc đã cảm thấy rất trái ngược.
Bởi vì Cát Tường trông hồng hào, đáng yêu xinh đẹp, vừa nhìn đã tràn ngập bất phàm. Mà phụ mẫu của Cát Tường hoàn toàn có dáng vẻ của người bình thường.
Rất khó tưởng tượng người bình thường như vậy có thể sinh ra một cô con gái Tiên Thiên đạo thai, Vô Cấu chi thể.
Đương nhiên, Ninh Trung Tắc vốn không bày tỏ nghi ngờ trong lòng ra ngoài.
Sau khi phụ mẫu của Cát Tường biết thân phận của Ninh Trung Tắc, có vẻ rất thấp thỏm, lại bất an.
Tuy bọn họ sớm đã có chuẩn bị, có lẽ sẽ gặp mặt người của phái Hoa Sơn.
Nhưng sau khi thật sự gặp mặt, bọn họ không biết sau khi những nhân vật giống như thần tiên trong truyền thuyết này biết sự dị thường của Cát Tường, sẽ đối đãi với Cát Tường như thế nào?
Có gây bất lợi cho Cát Tường hay không?
Sau một phen khách sáo, Ninh Trung Tắc trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của nàng với phụ mẫu của Cát Tường: “Phụ mẫu Cát Tường, ta chuẩn bị nhận con gái của hai người làm đệ tử chân truyền, dẫn đến Hoa Sơn đích thân truyền thụ tiên pháp cho nàng, với thiên phú của con gái hai người, tương lai chứng Đạo trường sinh ở trong tầm tay, không biết ý của hai người như thế nào?”
Vẻ mặt của phụ mẫu Cát Tường bất ngờ: “Ninh tiên trường chuẩn bị đích thân nhận Cát Tường làm đồ đệ, thật sao?”
“Tương lai Cát Tường thật sự có thể trường sinh bất lão?”
Ninh Trung Tắc gật đầu nói: “Tất nhiên là thật.”
Trên mặt mẫu thân Cát Tường có vẻ chần chờ: “Không biết Ninh tiên trường có nghe nói đến, Cát Tường của bọn ta hơi khác với người thường hay không?”
Ninh Trung Tắc nghi ngờ nói: “Có gì khác biệt?”
Phụ mẫu Cát Tường chưa trả lời thì những đứa trẻ xung quanh đã vội vàng nói: “Ta biết, ta biết, Cát Tường không biết nói chuyện.”
“Sức lực của Cát Tường rất lớn, còn lớn hơn cả sức trâu.”
“Cát Tường vốn mấy năm nay không phát triển, nhưng thời gian trước, trong vòng một ngày nàng đã cao gấp đôi.”
Bỗng nhiên Ninh Trung Tắc phản ứng lại.
Thì ra Cát Tường chính là đứa nhỏ có chút đặc biệt mà Nhạc Linh San nói trước đó!
Nhạc Linh San đúng là đã lập đại công.
Nếu không phải nàng nhắc nhở, nói không chừng sẽ bỏ lỡ đệ tử ưu tú như vậy...
Sau khi Nhạc Linh San, Anh Bạch La và các đệ tử phái Hoa Sơn khác biết Cát Tường chính là đứa trẻ đặc biệt đó, cũng có vẻ vô cùng bất ngờ.
Chỉ cảm thấy quá trùng hợp.
Ninh Trung Tắc nhẫn nhịn cảm khái trong lòng, nàng an ủi phụ mẫu Cát Tường: “Ta cũng có nghe nói đến dị tượng của Cát Tường, nhưng hai người không cần lo lắng cho nàng, từ trước đến nay, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đều có chút khác với người thường, chuyện này rất bình thường, hơn nữa ta đã dùng tiên pháp kiểm tra thân thể của Cát Tường, nàng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
Nàng còn tưởng phụ mẫu Cát Tường nhắc tới chuyện này là lo lắng cho sức khỏe của Cát Tường. Tuy phụ mẫu Cát Tường biết Ninh Trung Tắc đã hiểu lầm ý của bọn họ, nhưng đây cũng là một hiểu lầm mang tính thiện ý.
Vì vậy, bọn họ cũng không giải thích.
Nhưng nếu Ninh Trung Tắc không để tâm đến dị tượng của Cát Tường, vậy bọn họ coi như là hoàn toàn yên lòng.
Không cần lo lắng Ninh Trung Tắc coi Cát Tường là yêu quái.
Bởi vậy, bọn họ cũng sảng khoái đồng ý đề nghị cho Cát Tường đến Hoa Sơn tu luyện tiên pháp.
Chương 2284 - Ta muốn ôm!Ninh Trung Tắc thành công thu nhận Cát Tường, để tránh xảy ra chuyện bất ngờ, nàng không dựa theo kế hoạch ban đầu là tiếp tục đến các nơi khác chọn đệ tử ưu tú.
Mà dẫn theo Cát Tường lập tức trở về Hoa Sơn.
Có đệ tử như Cát Tường, đã vượt qua ngàn vạn đệ tử khác.
Cát Tường cũng kỳ lạ, bị một đám người xa lạ dẫn đi rời xa phụ mẫu nhưng nàng không khóc không quậy, cũng không đau buồn.
Cho dù vừa rồi chia tay với phụ mẫu, mẫu thân đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng Cát Tường lại có vẻ rất bình tĩnh.
Ninh Trung Tắc thấy vậy thì thầm lấy làm lạ.
Trong lòng suy nghĩ, thiên tài tuyệt thế này quả nhiên khác với người thường.
“Mẫu thân, chúng ta mới nhận một đệ tử, sao lại trở về rồi?”
Nhạc Linh San tò mò hỏi mẫu thân.
Nàng không rõ tại sao mẫu thân chỉ nhận một đệ tử, đã muốn trở về môn phái.
Đệ tử xung quanh cũng không rõ.
Ninh Trung Tắc vốn không nói cho mọi người biết thiên phú tu luyện của Cát Tường rốt cuộc có bao nhiêu nghịch thiên.
Nàng mơ hồ nói: “Bỗng nhiên ta nhớ đến một chuyện, phải vội vàng trở lại môn phái ngay lập tức.”
“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Nhạc Linh San tò mò nói.
Ninh Trung Tắc cũng nghĩ không ra lý do gì để qua loa tắc trách với con gái.
Vì vậy, nàng hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Sao ngươi lắm câu hỏi như vậy?”
Nhạc Linh San: “...”
Phụt!
Đệ tử xung quanh thấy Nhạc Linh San kinh ngạc, đều thầm cười trộm không thôi.
Nhạc Linh San bị lão nương ghét bỏ, lập tức rầu rĩ không vui, đi tới bên cạnh Cát Tường, nàng nói với Cát Tường: “Cát Tường, ta đau lòng, ta muốn ôm ôm.”
Nói xong, nàng mở tay ra muốn Cát Tường ôm ôm.
Cát Tường nhìn Nhạc Linh San một cái, sau đó tiếp tục nhìn đám mây bên cạnh.
Từ sau khi nàng được Ninh Trung Tắc dẫn lên tường vân, thì nàng vẫn luôn nhìn đám mây bên cạnh giống như nhìn mãi không chán.
Nhạc Linh San thấy Cát Tường không để ý tới mình, cũng lơ đễnh.
Nàng nói: “Ngươi không ôm ta, vậy thì ta ôm ngươi.”
Nói xong, nàng muốn tiến lên ôm lấy Cát Tường.
Nhưng Cát Tường thấy Nhạc Linh San tiến đến, vội vàng dùng cánh tay làm thủ thế cái xiên.
Ý bảo cấm Nhạc Linh San đến ôm nàng.
Nhạc Linh San thấy thế, càng thêm thất vọng: “A, vậy mà Cát Tường lại chê ta, ta đau lòng rồi. Hu hu hu…”
Nói xong, nàng còn dùng hai tay che mắt mình, giả khóc.
Nhưng Cát Tường lại hoàn toàn thờ ơ việc Nhạc Linh San giả khóc.
Lại tiếp tục nhìn những đám mây xung quanh.
Thấy Cát Tường không phối hợp với mình, Nhạc Linh San đành phải từ bỏ việc giả khóc.
Nàng lại nói với Cát Tường: “Cát Tường, sau này ngươi phải gọi ta là sư tỷ, biết chưa?”
“Hì hì, cuối cùng tiểu sư muội cũng có thể làm sư tỷ rồi.”
Anh Bạch La cười nói.
“Đương nhiên.”
Nhạc Linh San đắc ý nói.
Nàng nói với Cát Tường: “Sau này ở Hoa Sơn, hãy để sư tỷ ta che chở ngươi, nếu sau này ai dám ức hiếp ngươi, ngươi chỉ cần nhắc đến tên sư tỷ, tuyệt đối dễ dùng.”
Anh Bạch La chửi bới nói:
“Cát Tường không biết nói chuyện thì nhắc tên ngươi như thế nào?”
Nhạc Linh San: “... Vậy bây giờ ta chính thức tuyên bố, sau này Cát Tường do ta che chở, các ngươi ai cũng đừng hòng ức hiếp nàng biết chưa?”
Tam sư huynh Lương Phát cười nói: “Tiểu sư muội lo lắng nhiều rồi, Cát Tường đáng yêu như vậy, chúng ta thích còn không kịp, sao có thể ức hiếp Cát Tường?”
Nhạc Linh San thấy Cát Tường vẫn không để ý tới mình, đồng tử nàng vừa chuyển, lại nghĩ ra một cách.
Chỉ thấy nàng móc ra một trái cây đỏ rực như ngọc, linh quang dị sắc, đưa tới trước mặt Cát Tường.
Sau đó lắc lắc, dụ dỗ nói: “Cát Tường, sư tỷ có một chu quả, nếu ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ, chậc, không, nếu ngươi để sư tỷ ôm ôm, thì chu quả này sẽ cho ngươi, được không?”
Anh Bạch La thấy Nhạc Linh San xuất ra chu quả thì kinh ngạc nói: “Chu quả này là linh quả thượng phẩm, nếu dùng nó luyện ra Phá Linh đan sẽ tăng không ít tu vi. Vậy mà tiểu sư muội lại nỡ lấy ra tặng cho người khác.”
Nhạc Linh San không thèm để ý nói: “Dù sao cũng không phải tặng người ngoài.”
“Thế nào, rất ngon đúng không?”
Nhạc Linh San lắc lắc chu quả trong tay, dụ dỗ Cát Tường nói.
Cát Tường nhìn thấy chu quả, đột nhiên biểu cảm của nàng trở nên lạnh lùng dị thường.
Đôi mắt sáng ngời của nàng đột nhiên trở nên đen kịt, sâu không lường được giống như vực sâu.
Mọi người trên tường vân đột nhiên cảm thấy trong lòng không khỏi rung động.
Cảm giác như có nỗi sợ hãi lớn gì đó sắp xảy ra vậy.
Cho dù Ninh Trung Tắc là Kim Tiên sơ kỳ cũng không thể tránh khỏi.
“Sao vậy? Sao ta lại cảm giác hơi rùng mình vậy?”
Có đệ tử kinh ngạc hét lên.
“Ta cũng cảm thấy cả người nổi da gà.”
Có người phụ họa.
“Hả?”
Bỗng nhiên Anh Bạch La phát hiện ra điều gì đó, hắn chỉ vào Cát Tường nói: “Đôi mắt Cát Tường, sao, sao lại biến thành như vậy?”
Mọi người vội vàng nhìn về phía Cát Tường.
Lập tức phát hiện sự dị thường của Cát Tường.
Mọi người đều nhìn nhau.
“Cát Tường sao vậy?”
Nhạc Linh San lo lắng nói.
“Cảm giác hình như đã xảy ra chuyện gì với nàng vậy?”
Lương Phát nói.
Ninh Trung Tắc cũng nhìn đến đầu óc mơ màng.
Nàng lập tức dùng thần thức dò xét tình hình của Cát Tường trước.
Nhưng ngoại trừ phát hiện có một nỗi sợ hãi không rõ trên người nàng, thì Ninh Trung Tắc vốn không phát hiện ra thứ gì khác.
Ngay khi mọi người không biết làm sao, chỉ thấy Cát Tường nhìn Nhạc Linh San, mở miệng nói: “Ta muốn chu quả này, ngươi cho ta đi.”
Giọng nói không hề có cảm xúc, có vẻ lạnh như băng.
Cảm giác giống như phát ra từ vũ trụ khác vậy.
Nhạc Linh San chần chờ một lúc, nàng đưa chu quả cho Cát Tường, nói: “Ngươi muốn chu quả, ta cho ngươi là được, ngươi đừng hù dọa người ta đó.”
Cát Tường đón nhận chu quả, nàng lại hỏi Nhạc Linh San: “Ngươi có nguyện vọng gì không?”
“Ya!”
Nhạc Linh San lập tức hoảng sợ.
Nàng nhìn Cát Tường ngạc nhiên, hét lên: “Thì ra ngươi có thể nói chuyện?”
Ninh Trung Tắc, đệ tử Hoa Sơn xung quanh cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Bọn họ không ngờ, thì ra Cát Tường vốn không phải câm, mà là biết nói chuyện.
Chương 2285 - Nguyện vọng của Nhạc Linh San!Nhưng nếu đã biết nói chuyện, tại sao mọi người nói Cát Tường nhiều năm chưa từng mở miệng nói câu nào?
Còn nữa, câu nói hiện tại của Cát Tường là có ý gì?
Tại sao nàng lại hỏi Nhạc Linh San có nguyện vọng gì?
Điều này cũng quá đột ngột rồi!
Cát Tường không trả lời thắc mắc của Nhạc Linh San, nàng tiếp tục hỏi: “Ngươi có nguyện vọng gì không?”
Nhạc Linh San thấy Cát Tường mở to đồng tử sâu không thấy đáy, mặt không chút thay đổi, hỏi nguyện vọng của mình, lập tức bị bầu không khí quỷ dị này làm cho trong lòng sợ hãi.
Người xung quanh cũng hai mặt nhìn nhau.
Lớn như vậy, bọn họ chưa từng trải qua chuyện quỷ dị đến thế.
“Ngươi, tại sao ngươi lại hỏi nguyện vọng của ta? Lẽ nào ngươi có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng sao?”
Nhạc Linh San nhẫn nhịn run rẩy, hỏi Cát Tường.
Chỉ là, bởi vì khẩn trương, nói chuyện đều trở nên lắp bắp.
Còn nổi cả da gà.
Nàng không ngờ, bởi vì một đứa trẻ chỉ mới hai tuổi nhìn lấy mà bản thân sợ tới mức cả người nổi da gà.
Thay vì trả lời Nhạc Linh San, Cát Tường hỏi cố chấp: “Ngươi có nguyện vọng gì không?”
“Mẫu thân? Cát Tường sao vậy?”
Nhạc Linh San lập tức xin giúp đỡ nhìn về phía Ninh Trung Tắc.
Ninh Trung Tắc cũng không biết Cát Tường làm sao.
Lúc này nàng mới phát hiện Cát Tường không đơn giản như nàng nghĩ.
Trên người Cát Tường còn ẩn giấu bí mật.
Ninh Trung Tắc suy nghĩ một lúc, rồi nói với con gái: “Hay là ngươi nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng xem sao.”
Nhạc Linh San nghe vậy, lập tức lẩm bẩm: “Nguyện vọng của ta? Chậc, tất nhiên là ta hy vọng thực lực của mình tăng vọt, tu vi càng cao càng tốt. Nếu tu vi của ta có thể tu luyện tới Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, vậy thì càng tốt.”
Anh Bạch La nghe thấy nguyện vọng của Nhạc Linh San, lập tức giễu cợt nói: “Tu luyện tới Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên? Tiểu sư muội ngươi nằm mơ đi!”
Phải biết rằng, tu vi hiện tại của Nhạc Linh San chỉ là Địa Tiên hậu kỳ mà thôi.
Kim Tiên,Thái Ất Kim Tiên đối với Nhạc Linh San là tồn tại vô cùng xa xôi.
Kiếp này nàng có thể tu luyện tới cảnh giới này hay không, đều là vấn đề.
Chứ đừng nói là “lập tức”.
Nhạc Linh San thấy bát sư huynh cười nhạo mình thì bất mãn nói: “Đây là nguyện vọng của ta, lẽ nào nguyện vọng hơi thái quá cũng không được sao?”
Anh Bạch La cười nói: “Nguyện vọng này của ngươi không phải hơi thái quá đâu, mà là rất rất rất thái quá, viết tắt là thái quá!”
Nhạc Linh San phẫn nộ nói: “Thật ra ta còn nói bảo thủ đó, vốn ta muốn nói, nguyện vọng của ta là tu luyện tới Đại La Kim Tiên.” Nói đến bên miệng, vẫn không biết xấu hổ mà nói ra miệng.
Lương Phát cười nói: “Nếu tiểu sư muội có thể tu luyện tới Đại La Kim Tiên, thì phái Hoa Sơn chúng ta nhất định có thể trở thành phái đứng đầu Ngũ Nhạc, đến lúc đó, bọn ta đều ngưỡng mộ tiểu sư muội.”
Nhạc Linh San đắc ý nói: “Nếu ta thật sự tu luyện đến Đại La Kim Tiên, chắc chắn sẽ che chở cho các ngươi, dù sao thì một người đắc Đạo, gà chó thăng thiên theo!”
“Chậc, sao lại so sánh bọn ta với gà chó vậy?”
Ngay lúc mọi người đùa giỡn.
Bỗng nhiên, chỉ thấy mái tóc của Cát Tường bay múa khi không có gió.
Khí thế trên người Cát Tường cũng ngày càng khủng bố.
Ninh Trung Tắc và đệ tử Hoa Sơn xung quanh bị khí thế trên người Cát Tường chấn nhiếp, thậm chí còn cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Hơn nữa, mọi người còn phát hiện trong hai đồng tử vốn đen sâu của Cát Tường đột nhiên xuất hiện hai trận pháp đạo ấn kim sắc.
Mà cùng lúc này, lòng bàn chân của Nhạc Linh San cũng đột nhiên xuất hiện một trận pháp đạo ấn kim sắc.
Đạo ấn chi pháp này với trận pháp đạo ấn trong hai mắt của Cát Tường tràn ngập đạo vận khủng bố giống nhau như đúc, có vẻ huyền ảo không gì sánh được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tiểu sư muội sao vậy?”
Đệ tử Hoa Sơn thấy dị biến này, lần nữa trở nên khiếp sợ, không biết làm sao. Không rõ đây rốt cuộc là tình hình gì?
Ninh Trung Tắc cũng ngây ra.
Nàng vội vàng hỏi Nhạc Linh San: “Linh San, ngươi có cảm thấy khó chịu không?”
Nhạc Linh San lắc đầu nói: “Ta không… a!”
Bỗng nhiên, Nhạc Linh San đau đớn kêu to, giống như bị cái gì đó kích thích vậy...
“Linh San, ngươi sao vậy?”
Ninh Trung Tắc thấy thế, vội vàng hỏi.
“Tiểu sư muội sao vậy?”
Vẻ mặt của đệ tử xung quanh cũng mơ màng.
Nhạc Linh San bối rối kêu to: “Ta phát hiện kinh mạch trong cơ thể ta không khống chế được mà tự vận chuyển, mà tốc độ khởi động còn rất nhanh, còn có rất nhiều linh khí điên cuồng tràn vào trong kinh mạch, đan điền tử phủ của ta, ta cảm thấy kinh mạch của ta sắp bị những linh khí này chen lấn đến phát nổ, đau quá! Mẫu thân cứu ta!”
Ninh Trung Tắc thấy con gái đau đớn đến mức mặt mày đều vặn vẹo, không nghĩ ngợi nhiều, nàng lập tức chộp về phía cánh tay của Nhạc Linh San, muốn kéo Nhạc Linh San từ trong trận pháp đạo ấn kỳ quái ra ngoài.
Nhưng tay của Ninh Trung Tắc vừa tiếp xúc với cánh tay của Nhạc Linh San, nàng đã bị năng lực cực mạnh phát ra trên người Nhạc Linh San bắn ra ngoài.
Bay thẳng về phía sau mấy vạn dặm, lúc này Ninh Trung Tắc mới ổn định cơ thể.
Cũng may, tuy năng lượng này bắn Ninh Trung Tắc ra ngoài, nhưng vốn không làm tổn thương đến Ninh Trung Tắc.
Chỉ là, điều này lại khiến Ninh Trung Tắc khiếp sợ đến mức cằm sắp rớt xuống đất.
Nàng làm thế nào cũng không ngờ, trên người con gái Nhạc Linh San có thể phát ra năng lượng khủng bố như vậy.
Phải biết rằng, cường độ của luồng năng lượng này còn kinh khủng hơn một kích toàn lực của đại năng Thái Ất Kim Tiên nhiều.
Rốt cuộc Cát Tường đang làm gì con gái?
Rốt cuộc Cát Tường che giấu năng lực gì, tại sao nàng lại có thể tạo thành động tĩnh khủng bố như vậy?
Ninh Trung Tắc bất chấp nghi hoặc và bối rối, bóng dáng chợt lóe, vội vàng bay về phía vừa bị bắn bay ra ngoài.