Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên

Chương 12


Vương Tử Yên, Trần Phong đều gặp qua Trần Vân.

Dung mạo của Trần Vân liền khó lẫn vào đâu được, chỉ qua hình bóng nhưng vẫn khiến hai người nhận ra.
Thậm chí Trần Phong còn kinh hô lên một tiếng : “Nhị đệ ?”
Nhưng mà, một hình bóng liền không có ý thức trả lời.

Trần Vân hình bóng nhìn trước mặt Tào Nguyệt ánh mắt lạnh lùng.

Nếu như ban nãy ánh mắt Tào Nguyệt khiến mọi người rởn tóc gáy thì ánh mắt của Trần Vân lại không khác gì ánh mắt tử thần buông xuống.
Trần Vân thuận miệng buông ra một câu hệ thống cài đặt sẵn : “Động Tiểu Điệp, liền chết !”
Lời nói rơi xuống, một đường kiếm được đánh ra.

Một đường kiếm chém ra chiếu sáng cả thiên địa.

Một đường kiếm đánh ra kinh động toàn thiên hạ.

Một đường kiếm đánh ra không người nào không thấy trừ Tiểu Vân hắn đang ngủ.
Một đường kiếm đánh ra mà khiến cả bầu trời đang tối như bị trẻ làm đôi bắt đầu rơi xuống ánh sáng.
Tiểu Điệp, Trần Phong, Vương Tử Yên hay xa xa Trần Tân đều nghẹn họng.

Bởi vì không ai dám xác định đường kiếm này mạnh bao nhiêu, khủng bố như thế nào.
Mọi người chỉ thấy đường kiếm đi qua, Tào Nguyệt mạnh mẽ yên phi hôi diệt.

Tro cốt cũng không còn.
Tiểu Điệp như không tin vào mắt mình.

Nàng rất muốn hỏi đây là Tiểu Vân ca ca xuất thủ a ? Người mà hiền lành lần nào nàng tới đều dịu dàng chăm chút, nấu ăn hỏi thăm đây a ? Vì cái gì khác nhau một trời một vực như vậy ?

Nhưng mà đường kiếm qua đi, bức họa lại đóng lại như cũ rơi vào tay Tiểu Điệp.
Nhìn trước mặt không còn uy hiếp nào, nàng liền tin tưởng.

Dù không muốn tin nhưng những đồ ăn Vân ca ca nấu thật sự có tác dụng tăng lên nội lực.

Một ngụm trà cũng vậy thì Vân ca ca sao có thể tầm thường được.

Nhưng mà, ẩn giấu đến mức ngay cả người thân cận không nhận ra khiến nàng có chút không tưởng tượng nổi.
Đến mức, sư phụ nàng cũng liền nói Vân ca ca là phàm nhân đây ? Hay phụ hoàng cũng đều bảo Vân ca ca không có chút nội lực trong người ?
Giải thích được sao ? Người không tu luyện đánh ra được như vậy ?
Trần Tân đỡ lấy Trần Thiên đi vào trong.

Hắn liền giúp lão tổ khôi phục trước rồi mới nhìn lấy Tiểu Điệp hỏi.
“Cái kia Tiểu Điệp, bức họa này nhưng từ đâu tới ?”
“Là Vân ca ca đưa cho Tiểu Điệp.

Hôm qua, Tiểu Điệp tới thăm Vân ca, Tiểu Vân ca biết chuyện liền đưa bức họa cho Tiểu Điệp như vật phòng thân.

Nhưng mà, phụ hoàng cũng liền nói Vân ca không có nội lực tiểu nữ liền không dám mang ra nhưng lại không ngờ tới điều này.” Tiểu Điệp liền không giấu diếm kể lại toàn bộ.
Trần Tân nghe xong có chút xấu hổ.

Hắn tự nhận mắt nhìn người không sai nhưng mà lần này hắn lại sai.
“Được rồi, giải quyết xong chuyện này liền tới nơi Tiểu Vân cảm ơn đi.” Trần Thiên trị thương ổn định xong bỏ lại câu nói liền rời đi.
Trần Tân được ba người giúp trị thương ổn định rồi bắt đầu từ mai liền xây dựng lại nhiều nơi bị hư hỏng.

Tiểu Điệp trên đường trở về phủ vẫn có chút không dám tin tưởng hết.

Sư phụ của nàng cũng liền như thế, chẳng lẽ nàng thật nhìn sai rồi.


Ánh mắt của tiểu tử kia khi nhìn vào ngọc bội là đã phát hiện ra nàng ? Nếu thật như vậy thì quá kinh khủng.
Dù sao ngọc bội này có khả năng che giấu qua thần thức.

Mà tiểu tử còn trẻ tuổi như vậy đã vượt qua khả năng của pháp bảo thì tu vi càng khó đoán.

Cũng tu vi cao thâm mới khiến nàng không nhìn ra a ? Khẳng định là như vậy ! Trong lòng sư phụ Tiểu Điệp khẳng định liền chắc như đinh đóng cột.
Vừa trở về tới phủ, Tiểu Thanh, Tiểu Hoa và Liên Thẩm đều đang chờ sẵn ngay ngoài cửa.
“Tiểu Điệp, ngươi nhưng có sao không ?” Tiểu Thanh liền nhanh chân chạy lên đỡ lấy nàng, hỏi.

Nếu có người ngoài liền sẽ xưng hô công chúa nhưng khi có bốn người họ liền là gia đình không phân biệt.
“Tiểu Thanh tỷ ta không sao.”
Không chịu nổi tò mò, Tiểu Hoa liền hỏi : “Cái kia một kiếm là cao thủ hoàng cung mời tới đánh ra a?”
Dù biết là trận chiến của hai lão tổ nhưng lão tổ trong hoàng cung bị đánh xuống vậy một kiếm kia càng không thể nào là hắn đánh ra được.

Duy nhất một lí do thuyết phục là hoàng cung mời tới cao thủ chém giết ma đạo lão tổ, như vậy Tiểu Điệp bình an cũng là chuyện đương nhiên.
“Không phải…”
Tiểu Điệp trả lời nửa chừng khiến ba người có chút ngạc nhiên, càng thêm tò mò.
“Vậy là ai đây? Chả nhẽ, ma môn lão tổ tự tung kiếm tự vẫn?” Bất quá, lí do vô lý ba nàng liền tự bỏ ngay trong đầu.
“Là Tiểu Vân ca.”
Nghe được đáp án cả ba người đều im lặng.

Dù sao đáp án cũng quá khó tin a.

Cả ba người cũng giống Tiểu Điệp biết rõ Trần Vân hắn thế nào! Cùng lắm liền xa cách có hai năm từ khi nhập cung nhưng Tiểu Thanh và Tiểu Hoa vẫn thường xuyên tới thăm Trần Vân.
Trần Vân càng không thể vô lí trở nên khủng bố như vậy được.

“Tiểu Hoa tỷ, ngươi nhưng còn nhớ bức họa Tiểu Vân ca đưa a.

Một kiếm liền chỉ là hình bóng của Tiểu Vân ca trong bức họa chém ra.”
Nói về bức họa, Tiểu Hoa nàng rõ ràng.

Hôm qua nàng còn cùng Tiểu Điệp cầm nó từ tay Tiểu Vân đây.
Nhưng nghĩ tới, Tiểu Vân bỗng chốc trở nên mạnh mẽ nàng vẫn khó tin.

Dù sao đẹp trai cũng liền đủ rồi, bây giờ còn muốn vô địch thiên hạ nữa ai liền chịu cho nổi sức hút.
Thấy ba người biểu hiện khó tin, Tiểu Điệp liền kéo ba người vào trong giải thích kỹ càng.
Ma môn lão tổ vẫn, ma môn như rắn mất đầu bị quân triều đình đánh tới chạy toán loạn.

Dù không diệt được ma môn nhưng thu lại rất nhiều tài nguyên của cải.
Sau khi giải quyết được ma môn yên dẹp, ngoài hoàng thành một đội nhân mã đang nhanh chóng tiến về Thăng Tiên đỉnh núi.

Dẫn đầu đội không ai khác là Trần Thiên.

Vì suy đoán lờ mờ Trần Vân không muốn bị làm phiền liền không dám dẫn người theo.

Đến cả y phục cũng đổi sang giống một đội tiểu thương.
Đội quân đi nhanh chóng, qua một ngày đường liền đã tới chân Thăng Tiên đỉnh.

Trần Thiên không dám cho người nào tiến thêm liền xuống ngữa đi bộ lên trên.

Cưỡi ngựa oai hùng, vó ngựa vang lên không phải đang khoa trương trước mặt Trần Vân sao ? Dù Trần Vân có là tiểu bối nhưng thực lực mạnh như vậy hắn cũng không dám làm liều.
Tiểu Điệp nhìn theo có chút khó hiểu nhưng vẫn đi theo.

Nàng bình thường tới vẫn là cưỡi theo cả ngựa đến trước tiểu viện của Vân ca ca đây.
Một đoàn người tiến vào bao gồm Trần Thiên, Trần Tân, Trần Phong, Tiểu Điệp và cả Vương Tử Yên.

Trần Thiên nhìn thấy cánh cửa tiểu viện xuất hiện có chút thấp thỏm lo âu.


Dù sao đối mặt với một cường giả cũng không thể nhẹ nhõm được.
“Ta lên mở cửa.” Tiểu Điệp buông lời liền nhanh chóng tiến đến.

Cảnh cửa tiểu viện được mở ra mọi người như đều nín thở.

Dù đã gặp qua Trần Vân nhưng cảm giác bây giờ liền khác lạ.
“Chúng ta tiến vào sao ?” Trần Thiên bình thường kiệm ngôn nay liền quay sang Trần Tân hỏi.
Trần Tân có chút khó xử.

Hắn làm vua một nước bình thường người khác đều diện kiến hắn thấy thấp thỏm.

Nay hắn cũng cảm giác như vậy.

Hắn tiến tới gặp nhi tử mà liền cảm giác như sắp gặp gỡ thiên đế vậy.
“Tiến vào a.” Tiểu Điệp nàng nhanh chóng bước vào còn ngoái đầu gọi mọi người.

Dù Tiểu Vân hắn có biến đổi ra sao thì hắn vẫn là ca ca của nàng đây.

Nàng tiếp xúc với hắn từ nhỏ liền cũng không cảm giác e ngại chút nào.
Mọi người vẫn chưa biết làm sao thì từ đăng sau lại có một thanh âm vang lên : “Mọi người đứng đây làm gì a?”
Quay đầu nhìn lại mọi người chỉ thấy thiếu niên áo trắng bồng bềnh như trích tiên giáng trần.

Chỉ là có chút phàm tục khi trên tay còn đang cầm theo hai con gà mang vào.
“Chúng ta là đến thăm con a.” Vương Tử Yên nhìn thấy Trần Vân vẫn không kìm được lòng.

Dù sao đứa con trai mười bốn năm lạc mất của nàng đến bây giờ vẫn chưa được đoàn tụ khiến nàng có chút hụt hẫng, lại càng khiến nàng càng thương Trần Vân nhiều hơn.
Chưa kể, Trần Vân còn là ân nhân cứu mạng của cả năm người họ đây.
“Tiến vào a.”
Dứt lời, Tiểu Vân hắn nhanh chóng tiến vào trước.

Dù sao đều là người nhà đến thăm cũng liền không ngại ngùng gì.

Bình Luận (0)
Comment