Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên

Chương 34


Tiểu Vân hắn nhìn một màn này cười cười.

Đối diện với ma khí trùng thiên Tiếu Vân Thiên Tiểu Vân hắn nhìn sang Trần Thiên nói : “Lão tổ thượng thọ Tiểu Vân không chuẩn bị quà gì.

Nay để ta phá trận này làm tới một món quà đi.”
Tiểu Vân dứt lời liền bước lên trên tường thành.

Tường thành cao tới ba mươi mét Tiểu Vân bước lên vẻ mặt chưa từng lại thay đổi.

Hành động tiếp theo Tiểu Vân lại làm cho mọi người có chút không tin nổi vào mắt mình.

Tiểu Vân bước chân tiếp theo chính là đi trên hư không !
Ngạc nhiên, chấn kinh, không thể tin nổi ! Đây là tất cả từ ngữ để diễn tả suy nghĩ của mọi người ở đây.

Phải biết đến vô thượng đại tông sư cảnh giới cũng chỉ có thể bay lên hư không như Tiếu Vân Thiên mà thôi.

Đến mức bước trên hư không như vậy chưa ai từng biết đến có cảnh giới như thế.
Tiểu Vân bước chân tới ánh mắt cũng chỉ liếc qua Tiếu Vân Thiên một cái lại nhìn xuống ma quân.

Giữa ma khí trùng thiên đen tối và không gian trăng bắt đầu lên bắt đầu ít ánh sáng, ánh sáng mọi người duy nhất thấy ở đây lại không phải ánh đuốc mà là từ màu áo của thiếu niên kia.
Một thân áo trắng bồng bềnh trong gió đứng tại hư không tựa như trích tiên giáng trần.

Trên đầu trăng treo đỉnh gió bên dưới một thiếu niên đón lấy vạn quân.
Tiểu Vân bước lên hư không tay đưa ra trên miệng nói tới hai từ.

Hai từ này rơi xuống đã có cả ngàn ma quân ngã xuống.

Hai từ này chính là “Kiếm đến!”
Nương theo hai từ kiếm đến một đường kiếm trắng được kẻ ra.


Một đường kiếm kẻ ra chính là một ngàn người ngã xuống.

Phải biết ma quân chỉ có vạn người mà thôi bây giờ ngàn người ngã xuống đã là tổn thất một phần mười.

Chưa giao đấu, hai từ kiếm đến chém tan toàn bộ sĩ khí và quân lực ma quân.
Hai từ kiếm đến đối với Tiểu Vân đơn giản nhưng đối với mọi người ở đây đều khó tưởng tượng.

Không sai biệt lắm, hai từ này với thiếu niên trích tiên sẽ vang dội Đại Nam Hoàng Triều, không vang dội thế giới này.
Tiếu Vân Thiên nhìn một màn này có chút rụt lại.

Dưới một đường kiếm như thế hắn cũng không chắc chắn có thể đỡ nổi.

Hắn chưa bao giờ gặp một đường kiếm nhanh tới như vậy, lực lượng lại không hề yếu đuối.

Đừng nói hắn bây giờ cảnh giới không đỡ được chính như năm xưa hắn đỉnh cao cũng đỡ không nổi.
Nam nhân liền co được thẳng được, Tiếu Vân Thiên vốn định giảng hòa nhưng mà từ trong ma quân truyền tới hai từ : “Làm càn.”
Sau đó, một người từ ma quân bay tới cạnh Tiếu Vân Thiên.

Ma khí từ người này tỏa ra so với Tiếu Vân Thiên còn kinh khủng hơn nhiều.

Nhưng trong mắt Tiểu Vân vẫn không đáng nhắc đến, hắn chính là đang vô địch trạng thái liền không biết chữ sợ ở đây.
Tiểu Vân nhìn lấy hai người hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng hừ lạnh quyết định cuộc đời hai người.
Kiếm trên tay Tiểu Vân rút ra, một đường kiếm.

Đơn giản nhất một đường kiếm được chém ra.

Một đường kiếm liền khiến hai vô thượng đại tông sư mảnh giáp không còn.


Tiếu Vân Thiên cùng vị kia vốn định liên thủ hoàn toàn không có cơ hội.
Tiếu Vân Thiên vốn nhân cơ hội này thống nhất thế giới sau đó trở lại tu tiến giới nhưng không được.

Hắn không còn cơ hội nào cả.

Đơn giản vì hắn không ngờ tới ở thế giới này có thể bốc ra dạng này cường giả ? Kể cả cho tu tiên giả xuống đây cũng là chịu tới áp chế nhất định.

Thế mà ở thế giới này còn cường giả như vậy.
Tiếu Vân Thiên mang theo tất cả nghi hoặc và mộng ước đều chôn vùi.
Một đường kiếm chém ra không chỉ trảm lấy Tiếu Vân Thiên và vô thượng đại tông sư vị kia.

Một đường kiếm tiếp tục ảnh hưởng hướng thẳng trời xanh chém tới.

Mà vị trí chém tới chính là mặt trăng vừa ngó lên.
Mặt trăng vừa ngó lên liền bị đường kiếm chém tới.

Cùng lúc ấy, khung xanh hệ thống lại hiện lên trước mặt Tiểu Vân với hai dòng thông báo :
Vô địch trạng thái thời gian còn : 2’36s…
Kí chủ phá vỡ phong ấn thế giới, thế giới sắp sáp nhập lên đẳng cấp cao hơn trong 24h tiếp theo.
Tiểu Vân nhìn tới dòng thông báo này xong nhìn tới mặt trăng.

Quả nhiên mặt trăng hứng chịu một kiếm của hắn liền lập tức vỡ ? Quả thực là vỡ đôi ra rơi xuống bên dưới rất nhiều tinh hoa.
Những người chứng kiến cảnh này đều lặng im khó nói lên lời.

Đơn giản vì không ai biết dùng từ nào để diễn tả nữa.

Tiểu Vân chém giết hai vị vô thượng đại tông sư đơn giản cũng thôi đi.

Bây giờ còn chém tan mặt trăng, ý vị này là như nào ?

Bên dưới thành, một nữ tử trong khách điếm nhìn tới một màn này cũng là cảm động trong lòng.

Trong lòng không tự nhủ : “Công tử lại giúp Đại Nam Hoàng Triều được phi thăng, đây chính là vô thượng công đức.

Công tử hẳn là biết ta tại Đại Nam Hoàng Triều liền tiện tay đẩy thuyền một phen.

Chờ ta về cảnh giới ban đầu nhất định cảm tạ thật tốt.”
Nữ tử này không ai khác chính là Kim Như Ngọc.
Tiểu Vân cũng chưa từng nhìn về phía Đại Nam Hoàng Triều người.

Hắn mang ánh mắt không chút nhân từ nào nhìn xuống nhiều người kia nói : “Các ngươi có lựa chọn tháo chạy.

Không chạy liền chết!”
Tiểu Vân trên người mang theo sát khí đại thịnh nhưng hắn cũng không giết người vô cớ.

Ở đây có người ở nhà còn vợ con, dù là ma tu cũng sẽ không khác chính đạo võ giả là bao a.

Tiểu Vân hắn mới không phải loại kia mù quáng giết người.
Quả nhiên theo câu nói rơi xuống cả đoàn quân tán loạn chạy, không nói tới hai vị vô thượng đại tông sư chết như rắn mất đầu.

Chứng kiến một kiếm ban đầu của vị kia đã làm cho lòng người đủ run rẩy.

Một câu buông tha cả đoàn người chạy nhanh không còn một mống.
Tiểu Vân lúc này mới từ từ đi xuống.

Hắn bước chân không nhanh không chậm nhưng vẫn như cũ làm trái tim người khác không nghe theo chính mình điều khiển đập nhanh hơn rất nhiều.
Tiểu Vân bước chân xuống liền nhìn mọi người nói : “Tinh hoa từ mặt trăng rơi xuống liền nhanh chóng hấp thu, cảnh giới liền có thể tăng mạnh.”
Mọi người nghe vậy liền ngay lập tức gật đầu như nhận thánh chỉ ngồi xếp bằng tu luyện.

Một câu lệnh truyền xuống cả một đoàn người nghiêm chỉnh tu luyện.

Còn vì sao Tiểu Vân hắn biết thứ này, đừng hỏi nhiều.

Hỏi nhiều đáp án chính là từ hệ thống.
Tinh hoa từ mặt trăng liên tục rơi xuống liên tục trong ba tiếng đồng hồ.


Ba tiếng đồng hồ này cũng lúc mà mọi người cảm giác thực lực đại tiến nhất từ trước đến nay.

Chính như Tần Chính và Trần Thiên đều mắc tại tông sư đỉnh phong liền cất bước lên đại tông sư.

Nhưng chưa dừng ở đó, cảnh giới vẫn tiếp tục tăng mạnh.
Trần Tân càng khỏi nói, hắn vừa bắt đầu hấp thu liền tông sư chi cảnh cánh cửa mở rộng đón lấy.

Tiểu Điệp cũng liên tiếp đột phá.

Đến mức bảy vị tướng kia tư chất thường thường cũng đột phá liên tục được.

Không chỉ mỗi nơi này tinh hoa từ mặt trăng rơi xuống mà toàn bộ thiên hạ đều được gột rửa.
Bắc Châu cũng liền được tinh hoa mặt trăng rơi xuống, các thế lực nhao nhao bế quan tu luyện tận lực tăng lên cảnh giới phòng ma quân.

Chỉ riêng vị kia vô thượng đại tông sư lại rõ ràng hết thảy, Đông Châu thật sự ngọa hổ tàng long thế mà còn ra nhân vật như vậy.

Có nhân vật như vậy liền xuất hiện từ sớm hai biên cảnh khác đã không chịu tới nặng nề như vậy thương tổn.
Nhưng mà nghĩ nghĩ, vô thượng đại tông sư hắn có chút lạnh run.

Chính hắn lựa chọn từ bỏ bảo hộ Đông Châu mới dẫn tới vị này ra tay, nếu hắn làm ra quyết định khác có lẽ hắn cũng được vị này bảo hộ.

Nhưng mà hắn đã quyết liền không thể sửa được, cách duy nhất thay đổi vẫn là tăng lên thực lực a.

Chỉ mong vị kia không chấp nhặt.
Trong ba giờ này cả thiên hạ rơi vào tu luyện.

Thường dân không tu luyện nhưng đón lấy tinh hoa này cũng tại thuế biến.

Giống như lão nhân gia tuổi bảy mươi đã là xế chiều xương cốt hay nhiều thứ đều giảm xuống mức thấp nhất.

Nhưng đón lấy tinh hoa cả người như trẻ lại hai chục tuổi.
Một đường kiếm này không chỉ chấn động võ giả thế giới còn là kinh động đến thế giới bên trên.

Bình Luận (0)
Comment