Sau một hồi dẫm đạp, chen chúc xô đẩy nhau đủ mọi thể loại. Cũng có cả đánh đấm nhau nữa thì cũng đã xong được công đoạn đóng tiền nghe kể chuyện. Bọn hắn đúng là không thể thoát khỏi sự tò mò của bản thân được. Dù là Yêu hay Nhân đều không tránh khỏi được cái tò mò bẩm sinh ấy.
Quay trở lại với nhân vật chính của câu chuyện này, Phi Thăng giả Địa Thiếu Hoàng thì hắn đang nằm một đống trên sàn nhà, áo quần rách nát không biết bị bao nhiêu cái chân dẫm qua, mặt mày cũng bầm dập có cả máu chảy ra từ mồm.
Mọi người cũng có vài phần ngượng ngùng vì vô ý quên mất hắn, vì lúc đó thời gian có hạn, phải tranh nhau mà nộp Thạch Tín cho Bạch Linh Đại Tỷ a.
-Xin lỗi tiểu huynh đệ a...ha..ha…haha
Bọn hắn cười trừ cho qua chuyện rồi trở về lại ngồi yên vị chờ Bạch Linh kể chuyện. Bạch Linh sau khi thu một đống Thạch Tín thì nhét vào nhẫn trữ vật, kém đó là lấy ra một cái ghế nhỏ, một viên đan dược đưa cho Địa Thiếu Hoàng để trị cái đống thương tích của đám này vừa mới gây ra, rồi nàng ngồi xuống điềm đạm.
-Ừ..hừm!! Ta sẽ bắt đầu kể chuyện! Chỉ cần tên nào tạo ra tiếng ồn, ta sẽ đuổi ra khỏi đây ngay, phải im lặng tuyệt đối.
Mọi người đồng thời gật đầu, cố gắn thở nhẹ nhàng hết mức có thể. Độ tập trung tăng lên mức tối đa. Bạch Linh trở thành tâm điểm của mọi con mắt.
-Giới thiệu với mọi người. Vị tiểu đệ đệ này là Địa Thiếu Hoàng, thuộc Hỏa Long Nhất Tộc ở tiểu thiên thế giới. Theo như ta thấy thì hắn đúng là Hỏa Long nhất tộc thuần huyết nhưng chưa được thức tỉnh mà thôi.
-Hắn đích thị là một Phi thăng giả, cách đây không lâu thì hắn đã phi thăng lên đây, vô tình cũng có phần may mắn là rơi đến ngay chiến trường của chúng ta. Mọi người vỗ tay chào đón vị tiểu huynh đệ mới của chúng ta nào!
Mọi người vỗ tay ầm ầm như sấm chào đón Địa Thiếu Hoàng, đúng thật đây là vinh hạnh của bọn hắn khi được tiếp xúc với Phi Thăng giả vì trong những thứ bọn hắn biết được thì Phi Thăng giả ai nấy đều là nhân tài trong nhân tài, tương lai nếu không chết yểu thì chắc chắn sẽ trở thành cự đầu một phương. Làm quen được vào lúc này, biết đâu sau này lại có lúc cần đến sự giúp đỡ của người ta. Bạch Linh Hồ Yêu ho khan để mọi người trật tự, nàng tiếp tục câu chuyện.
-Ta sẽ kể những thứ ta nghĩ nên kể, những chuyện riêng của hắn thì ta sẽ không kể.
- Đến bây giờ thì hắn khoảng bảy nghìn sáu trăm tuổi, đây cũng là gần cuối thọ nguyên của người ở tiểu thiên thế giới!
-Hắn trước đây từ là gia chủ của Hỏa Long Nhất tộc tại tiểu thiên thế giới, cũng là Tông chủ của một tông môn đứng nhất nhì ở đó là Địa Tông. Tiểu huynh đệ của chúng ta từng là người đức cao vọng trọng a.
-Hắn đúng thật là thiên tài trong thiên tài a. Ba trăm tuổi đã đạt đến cảnh giới Luần Hồi cảnh mà những kẻ khác phải mất cả nghìn năm để đạt được. Các người đừng xem thường điều đó, chúng ta ở Nguyên Giới này Linh Khí đã nồng đậm gấp trăm gấp ngàn lần ở tiểu thiên thế giới rồi. Ở Nguyên Giới này ba trăm năm để đạt đến Luân Hồi cảnh thật sự là quá tầm thường nhưng ở tiểu thiên thế giới lại khác.
-Một ngàn tuổi hắn đã trở thành gia chủ của một gia tộc lớn, hùng mạnh. Một ngàn năm trăm tuổi hắn bị phụ thân của mình ép phải kiêm luôn chức tông chủ của Địa Tông. Hắn thực sự chỉ muốn trốn đi mà thôi, dù hắn có thật là trốn đi hai lần, nhưng lần nào cũng bị phụ thân của hắn bắt trở về.
-Mãi đến khoảng năm ngàn năm trước, trong lúc hắn trốn về gia tộc để thủ hộ, điều xui xẻo của cả gia tộc hắn đã xảy ra. Cái Hạt Giống Ma Vật ta kể trước đây mở mắt đúng ngay tại dưới Tổ địa của bọn hắn. Tất cả gia tộc hùng mạnh bị tàn sát sạch sẽ không còn gì. Bản thân hắn cũng bị cuốn vào trong Hạt Giống Ma Vật gần năm ngàn năm.
-Bằng một cách thần kì nào đó, hắn đã sống sót trong đó suốt thời gian ấy. Đó cũng là lý do vì sao mà cách nói chuyện của hắn cứ kiểu lắp bắp như vậy a. Bị nhốt hơn nửa đời người trong đó không tiếp xúc với bất kì ai, thử hỏi các ngươi có ai dám nói sẽ bình thường không? Chưa phát điên đã là kì tích rồi.
Đám người nghe trầm mặt vì lúc nãy còn cười trêu chọc việc Địa Thiếu Hoàng nói năng lắp bắp, ấp úng. Đúng như Bạch Linh nói, nếu bọn hắn bị quăng vào một nơi nào đó năm ngàn năm không nói chuyện với bất kì ai. Giữ cho đạo tâm kiên định thôi cũng đã đủ khó khăn rồi.
Bạch Linh tiếp tục câu chuyện của Địa Thiếu Hoàng, đúng lúc đang muốn kể tiếp thì không biết từ đâu ở phía sau phát ra một âm thanh thanh thoát mọi giác quan.
-Títttttttttttttttttttttttt….
Một tên Trư yêu xì hơi rõ ràng thanh thoát, không gian đã yên tĩnh được đánh động bởi âm thanh thần thánh như vậy đã thế còn tặng kèm thêm một mùi hương cực kì khoái cảm đến ngất đi nữa.
-Má nó! Con heo mập này!
Mọi người xúm lại quyền đấm cước đá túi bụi vào hắn, mặc kệ hắn đang cố gắn xin lỗi nhưng đều vô dụng.
-Ta xin lỗi mà! Vừa nãy ta chỉ vô tình thôi mà!!! A!! Đánh trúng thằng em của lão tử rồi! Lão tử sống chết với ngươi! Á!!! Ui da! Á!!!!! Ta xin lỗi!!
Đấm đá một hồi mọi người cũng dừng lại, không gian trở lại yên tĩnh. Tên Trư Yêu xui xẻo mặt mày sưng húp lên nhưng vẫn không dám hé răng nửa lời. Trông cũng tội mà thôi cũng kệ.
-Chắc các ngươi cũng tò mò về đám Ma Vật trông hình dáng như thế nào đúng không?
Mọi người gật đầu lia lịa đồng tình, từ nhỏ đến lớn bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ma vật, chỉ có nghe qua lời kể hoặc một số ít sách có ghi chép lại thôi.
Hồ Yêu Bạch Linh bắt hai cái ấn kí rồi đặt một viên Huyền Thạch ra trước mặt. Một màn hình chiếu như thể không gian bốn chiều vậy. Từng hình ảnh của từng con ma vật hiện lên rõ nét, chân thật như thể sắp nhảy ra đánh nhau với bọn hắn vậy.
Ai nấy đều mắt chữ a mồm chữ o, đúng thật là chỉ có trong trí tưởng tượng của bọn hắn thì mới có thể tồn tại được những thứ như vậy. Không thể không nói là đám Ma Vật, Ma Thú có nhiều con xấu đến ma còn chê, quỷ còn hờn kém xấu hơn. Một số Ma thú thì lại cực kì giống đám Nhân Tộc, ăn mặc đàng hoàng thanh lịch.
Như thể đây là một lớp học vậy, Bạch Linh như là giáo viên đang giới thiệu về các loại Ma Thú, Ma Vật cho đám học sinh hơn hai trăm tên đủ mọi chủng tộc ngồi đấy chăm chú lắng nghe vậy.
Tiếp sau đoạn giới thiệu về Ma Thú, Ma vật thì cũng đã về khuya. Bạch Linh tiếp tục câu chuyện.
-Sau gần năm ngàn năm bị nhốt trong đó, hắn đã vô tình gặp một tên Bán Yêu tên Hoàng Long cũng mang một nửa huyết mạch của Hỏa Long chẳng hiểu sao lại bị bắt vào trong Hạt Giống Ma vật. Tên tiểu tử đó cực kì kì lạ, hắn ở Sinh Tử Cảnh nhưng lại trên cả Sinh Tử Cảnh nhưng lại dưới Luân Hồi cảnh.
-Sau một hồi gặp mặt, hai tên này nói chuyện được dăm ba câu. Tên tiểu tử tên Hoàng Long kia lấy mấy món ăn cùng rượu ra tiếp đãi tiểu huynh đệ Địa Thiếu Hoàng của chúng ta. Không ngờ rằng mới uống được vài ba ngụm cùng ăn một ít đồ ăn thì….
Nói đến đây Bạch Lịnh ngừng lại, ánh mắt uốn cong lên, ngậm ngừ không nói tiếp. Mọi người đang bị cuốn theo câu chuyện thì liền hỏi.
-Bạch Linh Đại Tỷ! Thì như thế nào??? Nhanh kể tiếp đi a!!!
-Kukukukuku! Các ngươi có biết được là vị tiểu huynh đệ của chúng ta. Địa Thiếu Hoàng thực ra không phải là tự đột phá rồi phi thăng hay không? Hắn bị ép phi thăng a!
-HẢ????????????
Mọi người ai nấy đều bất ngờ về việc Bạch Linh tiết lộ Địa Thiếu Hoàng là kẻ bị ép phi thăng chứ không phải là tự bản thân phi thăng.
-Tại sao hắn lại bị ép phi thăng? Làm sao có chuyện đó được?
-Kukukukuku! Lúc ta đọc đoạn ký ức này cũng khá là bất ngờ! vì hắn đã ăn thức ăn mà tiểu tử tên Hoàng Long kia mời, đó là lý do a! Hắn bị Thiên Đạo ở tiểu thiên thế giới ép phi thăng. Bình thường chỉ cần từ Vũ Hóa cảnh đột phá đến Thần cảnh mà bọn hắn nói hay chúng ta biết là Ngụy Thân thì sẽ có thể phi thăng rồi. Nhưng tiểu huynh đệ Địa Thiếu Hoàng của chúng ta lại khác, hắn không đột phá Vũ Hóa cảnh mà lại nhảy lên hẳn Ngụy Thần rồi ăn thức ăn nên đột phá lên Bán Thần luôn a.
-HẢ!!!!!!!
-Thức ăn của tên Hoàng Long kia là thức gì mà có thể làm được điều thần kì như vậy? Đột phá dù chỉ là một tiểu cảnh giới mà không cần tu luyện! Không lẽ là thần đan diệu dược gì?
-Kukuku, theo như kí ức của Thiếu Hoàng thì thứ rượu mà tiểu tử kia lấy ra gọi là Bia a, là một loại cực phẩm rượu, mát lạnh và thơm ngon.
-Bia?
Nguyên một đám ngây ngốc ra, mười phần tò mò không biết thứ Bia kia là thứ gì. Thêm cả là ai ở đây không thèm rượu, đã thế còn nghe đồn đó là cực phẩm nữa. Nước dãi ngay lập tức được nuốt ừng ực, Rượu ở chiến trường luôn được xem là hàng xa xỉ phẩm chỉ có những dịp thích hợp bọn hắn mới dám uống a.
-Mọi người cũng nên giải tán đi a, chuyện các ngươi muốn ta cũng đã kể xong rồi! Đã đến lúc giải tán rồi a. Ngày mai hãy tiếp tục bàn tán.
Bạch Linh lên tiếng xua đuổi đám người, nàng biết được một chuyện mà tất cả đám còn lại không biết a. Địa Thiếu Hoàng trong lúc sắp phi thăng đã kịp thời thó được năm chai Bia từ Hoàng Long nhét vào nhẫn trữ vật a. Nàng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội đó được. Ánh mắt của nàng mười phần xấu xa a, phải nhân cơ hội này để kiếm chút lợi từ Địa Thiếu Hoàng a.
Đợi đến lúc mọi người đã rời đi hết, trong trại chỉ còn lại tên trại trưởng, Địa Thiếu Hoàng cùng Bạch Linh, ánh mắt nàng cong thành hình lưỡi liềm, lại đến bên cạnh rồi nắm lấy tay Địa Thiếu Hoàng lôi đi. Địa Thiếu Hoàng thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác chưa biết chuyện gì xảy ra mặc cho Bạch Linh lôi kéo. Về trong một cái trại khá nhỏ, nàng vén màng che phía trước kéo Địa Thiếu Hoàng vào trong, ngay sau đó là vẽ một cái bùa chú lên chỗ cửa.
-Tiểu đệ đệ a, hôm nay ta đã giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi không muốn trả công cho ta sao?
Ánh mắt mười phần đùa cợt hướng về phía Địa Thiếu Hoàng ngón tay thon dài thì ve vãn trên ngực hắn. Còn hắn thì như một con thỏ sợ sệt vì lâu lắm rồi có được tiếp xúc thân mật như vậy với nữ nhân đâu, đã thế bây giờ còn là một siêu cấp mỹ nhân quyến rũ a.
Thế là hắn đã bị cuốn vào vòng tay của một cô nàng hồ ly ranh mãnh, hắn nhắm mắt lại đang chuẩn bị hưởng thụ cảm giác mà hắn nghĩ trong đầu là sắp xảy đến. Cái nhẫn trữ vật trên tay hắn đã bị một cái đuôi trắng tinh quấn lấy và tháo khỏi ngón tay của hắn một cách quỷ thần không biết. Chỉ trong thoáng chốc chưa đến một hơi thở thì tia linh hồn bảo hộ nhẫn trữ vật đã bị phá vỡ bởi một linh lực hồ ly mạnh mẽ. Cô nàng hồ ly này cũng cực kì ranh mãnh, chẳng lấy một thứ gì ở trong nhẫn trữ vật của hắn ngoại trừ mấy cái chai được gọi là bia trong trí nhớ của Địa Thiếu Hoàng mà thôi. Sau khi lấy hết toàn bộ chỉ chừa lại đúng một chai còn chưa đến một nữa vì đã uống thì nàng ta nhẹ nhàng trả cái nhẫn lại vào ngón tay của Địa Thiếu Hoàng.
Tên kia vẫn còn đang nhắm nghiền mắt lại, mơ tưởng như đang sắp được tận hưởng thì sức nặng nãy giờ từ cả cơ thể và cặp bồng đào nhấp nhô đè lên hắn biến mất. Hắn từ từ mở mắt ra thì Bạch Linh đã đứng dậy rồi, cô nàng mang theo trên môi một nụ cười ranh mãnh cùng một cái nháy mắt đốn tim bao nhiêu tên đàn ông.
-Cảm ơn tiểu đệ đệ về số bia này nha! Ngủ ngon!!
Nói rồi nàng ta hôn một cái lên trán Địa Thiếu Hoàng rồi ngoe nguẩy mấy cái đuôi rồi rời đi. Địa Thiếu Hoàng thì vẫn há mồm, không thể tin được vào điều mà nàng ta vừa làm, hắn ngay lập tức kiểm tra nhẫn trữ vật nhưng sự thật đau lòng là mấy chai bia mà hắn vớ được từ Hoàng Long đã không cánh mà bay trong chốc lát, chỉ còn lại mỗi một chai chỉ còn chưa đến một nữa mà hắn uống dở lúc phi thăng. Hắn đau lòng đến phát khóc, hét cũng không dám hét lớn mà chỉ biết kìm nén vào trong, để rồi chết trong lòng một chút.
Nhưng biết làm sao được, công khai chuyện này cũng không được mà, với cả ai đủ sức đánh lại Bạch Linh… Thế rồi hắn cũng chỉ biết im lặng nằm lên cái giường tạm trong trại mà người ta chuẩn bị cho hắn ngủ một giấc vậy.
Sau đó là chuỗi ngày tháng lăn lộn trên chiến trường để trưởng thành của Địa Thiếu Hoàng cũng bắt đầu.