Ta Thăng Cấp Từ Từ

Chương 108 - Hoàng Kì Hãn

Hoàng Long bắt đầu bật mode đồ sát của mình lên, bất kì một con hung thú hay yêu thú nào hắn gặp trên đường đều chết dưới nắm đấm của hắn cả, kể cả là một con thỏ chỉ là thú bình thường cũng bị hắn làm thịt nốt, hắn ỷ vào túi không đáy của Hệ thống mà mọi thứ hắn giết được đều quăng vào trong đó.

Chỉ mới một tháng kể từ khi Vòng một bắt đầu, một tên giám sát bí cảnh đã phải thông báo với nhóm trưởng lão phụ trách việc một lượng lớn yêu thú, hung thú đột ngột biến mất. Chuyện này cực kì khó xảy ra, từ trước đến nay việc diết sát như vậy chưa từng xảy ra, mới chỉ có một tháng mà đã có một phần mười tổng lượng yêu thú cùng hung thú trong sơn mạch bị tiêu diệt, phải biết lượng yêu thú, hung thú trong sơn mạch bí cảnh là vô cùng nhiều, phải nói là vô cùng vô tận nhưng chỉ sau một tháng lại có thể xảy ra việc như vậy.

-Nhanh! Lập tức điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.

Bọn hắn ngay lập tức phái người đi điều tra, nhưng bọn hắn nào biết được lúc này trong bí cảnh Hoàng Long kẻ gây ra vụ việc này đã nghỉ tay không săn giết nữa đâu.

Ở bên trong bí cảnh hiện tại Hoàng Long đang tận hưởng cuộc sống mặc dù hắn là siêu việt Vũ Hóa cảnh không cần ăn uống cũng có thể sống đến vài trăm năm thậm chí cả nghìn năm nhưng hắn không từ bỏ thói quen ăn uống tận hưởng cuộc sống. Nhân sinh với hắn chỉ có gia đình cùng ăn uống, hắn không bao từ bỏ cái khoái cảm hưởng thụ cuộc sống như vậy. Chỉ có những kẻ ngu mới từ bỏ việc ăn uống, bao nhiêu của ngon, vật lạ, kì trân dị bảo sau khi chế biến ngon biết bao nhiêu thế mà lại có đám người suốt ngày luyện thành đan dược rồi uống vào.

Săn giết yêu thú, hung thú cũng được hơn bốn triệu con rồi, mà chỉ mới chưa một phần mười thời gian. Cũng chẳng có việc gì phải vội vã cả, dù sao hiện tại hắn cũng đâu thể phi thăng đi được. Cũng nhờ việc săn giết yêu thú, hung thú như thế này hắn mới có thể tìm thấy những loại thịt cực kì ngon, tâm hồn ăn uống của hắn đã được thỏa mãn rất nhiều.

Hắn lấy cái lệnh bài được đưa lúc trước ra bên trên nó đang hiện đến hơn bảy triệu điểm. Có lẽ như vậy là thừa sức để hắn lọt vào trong vòng hai rồi. Cứ nhàn rỗi tận hưởng cuộc sống đi đã, dù sao cũng chẳng gấp.

Mùi thịt nướng của hắn thơm hết mức, đã lôi kéo đến rất là nhiều người và cả yêu thú, hung thú. Hắn vẫn chẳng để tâm gì đến bọn người đó, móc ra thêm một chai bia lạnh tu một hơi thật là sảng khoái.

Một tên không biết điều đi ra đòi hỏi đồ ăn từ Hoàng Long, không cần nhiều lời, hắn chưa nói xong câu thứ hai đã được tặng luôn cái chai bia Hoàng Long đã uống hết lúc trước thẳng vào đầu, bất tỉnh nhân sự. Những tên khác trông thấy như vậy nên cũng biết khó mà lui, không còn dám đòi hỏi gì. Bọn yêu thú, hung thú thì cảm nhận được một thứ gì đó rất đáng sợ nên cũng lặng lẽ rời đi.

Sau khi ăn uống no say rồi hắn lăn quay ra bên đống lửa ngủ luôn, chẳng hề quan tâm đến xung quanh như thế nào. Trong lúc hắn lăn ra ngủ thì phía Địa Tông đang cho hơn hai mươi tên Nội môn đệ tử vào điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với yêu thú, hung thú ở bên trong sơn mạch bí cảnh nhưng lại chẳng tìm thấy tí manh mối nào. Vì một lý do khá đơn giản là tên Hoàng Long kia giết được con nào thì hắn cho luôn vào trong túi hệ thống nên chẳng còn xác để đám người kia điều tra, máu tươi bắn ra thì giờ cũng đã đông lại chẳng thể tra manh mối gì.

Sau một ngày trong bí cảnh không phát hiện được điều gì bất thường, bọn hắn đã tập hợp lại báo cáo những thứ tìm được để rồi thở dài, trở lại báo cáo với trưởng lão chẳng phát hiện điều gì đặc biệt. Hoàng Long thì vẫn còn nằm ngủ mãi cho đến khi mặt trời xuyên qua tán lá cây chiếu vào mặt hắn thì hắn mới chịu dậy.

-Ài! Thật là sảng khoái a, hôm nay lại tiếp tục săn bắn thôi.

Hắn đứng dậy vươn vai một cái, từng khớp xương kêu lên rôm rốp nghe rất thích tai. Sau đó hắn lại tiếp tục đi săn, việc hắn đi săn trở thành nỗi khiếp sợ của tất cả mọi sinh vật sống trong sơn mạch bí cảnh này. Chỉ vỏn vẹn một tháng thời gian mà hắn đã liệp sát vô sô sinh vật ở trong này, cũng vì thế mà bây giờ hiệu suất săn của hắn bị giảm hẳn, không hiểu là vì bọn yêu thú, hung thú truyền tai nhau bằng cách nào mà tránh mặt hắn nhưng bọn hắn làm gì có trí thông minh đến mức như vậy.

Một ngày trôi qua nhanh chóng, việc săn yêu thú của hắn cũng bị chậm lại. Hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy. Hắn định là sẽ ngủ nốt hôm nay, từ ngày mai sẽ đi sâu vào trong sơn mạch để săn yêu thú, vì ở ngoài này cũng chỉ còn loe que vài ba mống chẳng đáng tốn thời gian.

Rảnh rỗi nên hắn kiểm tra hệ thống xem một lượt, ở trong cửa hàng hệ thống đã cập nhật xong nhưng toàn là giá cả trên trời hoặc là những thứ đã được miễn phí từ trước. Hắn nhìn thấy một góc của hệ thống đề bảng là SÚNG nên đã tò mò vào xem, thật là bất ngờ rằng những món vũ khí này đều là vũ khí từ thế giới hiện đại hồi trước hắn sống, nhưng có vẻ là chỉ có hiệu quả khá là bình thường. Nhưng vì là miễn phí nên hắn cũng đã chọn mua một khẩu HK416 đầy đủ phụ kiện trông rất oách, từ bé hắn đã có đam mê đặc biệt với súng ống nhưng vì việc sở hữu vũ khí là không được cho phép nên ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi.

Lúc trước cũng có quay ra được một số vũ khí hiện đại mà hắn chỉ dùng được một vài lần nhưng lúc hệ thống tiến hóa thì đã bị loại bỏ đi mất, giờ thì dư dả thời gian nên hắn lại muốn trải nghiệm làm lính đánh thuê một lần nữa. Lướt qua một lượt ở cửa hàng SÚNG thì hắn mua đầy đủ phụ kiện như trang phục, áo giáp, mũ, đèn nhìn đêm các kiểu. Loay hoay một hồi thì cũng đã mặc hoàng tất, trông rất là ngầu và ra dáng lính đánh thuê a.

Tối hôm đó hắn thử trải nghiệm cảm giác lính đánh thuê vào ban đêm luôn, đeo kính nhìn đêm các kiểu rồi đi trong yên lặng…. Mục tiêu của hắn đã xuất hiện trước mặt là một con Ngạc Yêu trắng khá lớn, hắn từ từ tiếp cận mục tiêu trong yên lặng, nhẹ nhàng đưa khẩu súng lên ngắm chính xác vào mắt trái của nó, hắn đang muốn làm một phát ăn ngay. Lúc hắn bóp cò thì lại không biết từ đâu xuất hiện một tên Phản Hư cảnh lao ra tấn công con Ngạc Yêu kia và thế là..

*Tạch…

Khói trắng bốc lên từ nòng súng, chỉ một viên đạn được bắn ra mà thôi, con Ngạc Yêu chẳng hề hấn gì dù chỉ là một vết xước nhỏ, đã thế nó lại được tặng cho một bữa ăn ngon lành nhờ Hoàng Long. Xui cho tên kia là hắn lại lao vào ngay đường đạn của Hoàng Long, một viên đạn đâm xuyên qua thái dương. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, là ai đã đánh lén hắn? Vì lý do gì lại đánh lén hắn như vậy? Những câu hỏi liên tục nổ ra trong đầu hắn nhưng ý thức của hắn lại dần trở nên mơ hồi, hắn chết trong oan ức với đôi mắt trợn trừng không nhắm mắt vì cái chết oan của mình.

Hoàng Long thì vỗ trán, chẳng hiểu làm sao hắn đang muốn nhập vai hoàn toàn nên đã không dùng đến linh hồn lực cảm nhận sự hiện diện xung quanh cũng như tắt luôn cả bản đồ. Ai lại ngờ rằng cái tên đen đủi này lại tự dưng chui đầu vào chỗ chết như vậy, đã thế chết không được toàn thây nữa…

“Aizzz, Vị tiểu huynh đệ a, ta thật có lỗi với ngươi. Ta xin lỗi!”

Hoàng Long tiếp tục cầm súng lên nhắm vào con Ngạc Yêu đang ngấu nghiến cái xác của vị tiểu huynh đệ xấu số kia, Hoàng Long ngắm chuẩn xác vào mắt nó một lần nữa. Lại bóp cò.

*Tạch…Tạch…

Lại một lần nữa con Ngạc Yêu bình yên vô sự, một cái xác nữa ngã xuống. Cái đậu xanh rau má, chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Sao cứ lúc hắn ngắm bắn thì lại có người lao vào. Lại một tên nữa chết không nhắm mắt vì đạn của Hoàng Long. Thế là con Ngạc Yêu kia được một bữa no bụng mà chẳng cần làm gì. Sau khi ăn xong thì nó quay trở lại trong cái đầm lầy kia rồi lặn mất tăm.

Gân xanh nổi đầy mặt Hoàng Long lúc này, hắn không phải là chưa giết người qua, cũng chẳng phải bậc thánh mẫu gì nhưng thế đếch nào mà cứ lúc hắn ngắm bắn thì lại có kẻ đưa đầu vào cho hắn bắn. Một lần có thể là tình cờ đi, nhưng đây lại tận hai lần.

-Dẹp mẹ đi!

Hoàng Long hét lên đầy phẫn nộ, hắn đang muốn đi săn yêu thú chứ không phải người. Hai tên xui xẻo kia làm hắn mất hết cả hứng trải nghiệm lính đánh thuê. Hắn cất súng vào, rời đi.

Sau khi rời khỏi chỗ đầm lầy đó, hắn lại chất một đống củi chuẩn bị một cái đùi Trư Yêu siêu to khổng lồ đã tẩm ướp gia vị đầy đủ để nướng. Ngồi bên đống lửa, một tay thì quay đều cái đùi để tránh cho nó bị cháy, tay còn lại cầm lấy chai bia làm một ngụm. Nhân sinh như vậy là quá đủ rồi.

Một tên máu me be bét, trên mình đầy vết thương chui ra từ một bụi rậm. Thế mà trên khuôn mặt hắn lại nở một nụ cười rất vui vẻ.

-Đại soái ca! Thịt nướng của ngươi quá là thơm a! Có thể cho ta một miếng được không?

-Ngươi nói xem tại sao ta phải cho ngươi?

Hắn cười ngờ nghệch, gãi gãi đầu.

-À thì không vì sao cả! Chỉ là ngươi nướng thơm quá! Ta muốn xin một miếng thôi… Hề hề. Nếu ngươi không cho thì thôi vậy, xin lỗi đã làm phiền đại ca.

Nói rồi hắn dứt khoát rời đi, trước khi đi hắn không quên quệt phần nước dãi chảy ra từ miệng. Mặc dù thèm nhưng hắn không quá phận một chút nào. Hoàng Long cũng vì vậy mà thấy tội. Thấy bóng lưng đi cà nhắc của hắn cũng tội nên Hoàng Long đã gọi hắn lại.

-Này! Quay lại đây! Ta đâu có nói không cho?

Vừa nghe thấy Hoàng Long, tên kia mắt mười phần sáng rực, như một tia chớp quay trở lại ngồi gần Hoàng Long, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cái đùi Trư Yêu đang nướng trên đống lửa.

-Cảm ơn đại soái ca, ngươi không những soái mà còn tốt bụng nữa.

-Khỏi khen! Ta biết ta soái. :))

Hoàng Long lấy ra một chai bia ướp lạnh từ cửa hàng hệ thống đưa cho tên kia, sau đó hắn dùng con dao nhỏ được Lâm Thanh Tuyền tặng trước đây cắt một miếng lớn thịt đưa cho tên xin ăn kia.

-Ăn đồ của ta, uống cái này mới hợp!

-Cảm ơn đại soái ca.

Hắn cũng đang khát nước nên không do dự gì cầm lấy chai bia tu một hơi. Hai mắt hắn sáng rực lên, từ khi cha sinh mẹ đẻ hắn ra đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn được uống một cái thứ ngon như thế này. Hơi đắng một tí ở lúc ban đầu nhưng hậu vị lại ngòn ngọt, cực kì sảng khoái. Cả cơ thể đầy thương tích của hắn đang uể oải như thể có một luồng điện chạy qua, bỗng dưng bao nhiêu mệt mỏi hiện tại đã tan biến hết không sót lại một chút.

Cầm miếng thịt trong tay, hắn cắn ngập răng một phát. Hương vị là lùng cũng không khác gì cái thứ thức uống kia, lạ lùng nhưng cũng ngon đến lạ lùng. Hắn liên tục cắn mấy miếng liền đầy một miệng thịt, vừa ăn vừa nói.

-..ại...a...ứ...ày…..on..úa…(Đại ca! Thứ này ngon quá)

Hoàng Long cũng mỉm cười vì cái dáng vẻ ngây thơ của tên này.

-Cứ từ từ mà ăn, không phải vội. Thiếu thì ta lại nướng tiếp, mà tên ngươi là gì?

Quên mất giới thiêu, tên này được mời ăn uống quên luôn cả việc giới thiệu bản thân. Giờ bị Hoàng Long hỏi hắn mới nhớ, hắn cố gắn nuốt mớ thịt trong mồm. Hắn ngồi lại ngay ngắn. chỉnh đốn lại trang phục một chút, trả lời Hoàng Long.

-Tiểu đệ ham ăn quên mất giới thiệu. Ta tên Hoàng Kì Hãn, chẳng có thân thích gì, cả gia tộc bị kẻ gian hãm hại nên chết hết rồi, còn mỗi mình ta cùng tiểu muội bị thất lạc là may mắn sống sót. Lần này may mắn được Địa Tông nhìn trúng nên đã được chọn tham gia kì tuyển sinh này.

-Ồ! Ngươi cũng họ Hoàng sao? Thật là trùng hợp, ta cũng họ Hoàng, hiện tại tên ta là Bạch Tiểu Thuần. Ngươi cứ gọi ta là Tiểu Thuần là được.

Hoàng Long đưa tay ra kiểu muốn bắt tay làm quen, hắn cũng đang dự định kiểm tra tên Hoàng Kì Hãn này như thế nào, nhìn bên ngoài thì cũng khá là có tài đấy, tuổi còn trẻ nhưng đã là Phản Hư cảnh hậu kì sắp đột phá a. Tên kia thấy Hoàng Long chì tay ra cũng hiểu ý, phủi phủi cái tay rồi mới bắt tay.

-Hân hạnh được gặp Tiểu Thuần đại ca. Ngươi chiêu đãi ta nhiều đồ ngon như vậy, ta không thể tay không được.

Vậy mà hắn lấy lệnh bài tích điểm của hắn đưa cho Hoàng Long. Hoàng Long không hiểu tại sao hắn lại có hành động như vậy.

-Ngươi có ý gì?

-Có qua có lại a, Huynh chiêu đãi ta đồ ăn ngon như vậy mà!

-Ta không cần số điểm ấy của ngươi! Cứ giữ lại đi.

-Nhưng…

-Không có nhưng nhị gì cả, ngươi không muốn vào Địa Tông sao? Ngươi không muốn báo thù sao?

-Báo thù! Đương nhiên là ta muốn, nhưng sức của ta thì không thể nào làm được.

-Sao ngươi biết ngươi không thể làm được?

-Một Phản Hư cảnh nhỏ bé như ta làm sao có thể chống lại một gia tộc to lớn như Phí gia được? Vô ích thôi.

Vẻ mặt yếu đuối của hắn làm cho Hoàng Long nổi gân xanh trên mặt, tên này chưa làm gì mà đã nhụt chí rồi. Sau khi bắt tay xong hắn cũng nắm rõ được tình hình thể trạng của tên Hoàng Kì Hãn này. Căn cơ của hắn vô cùng ổn định vững chắc, có vẻ như thứ mà hắn thiếu bây giờ chỉ là ý chí và một chút thời gian để trưởng thành mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment