Tin tức truyền đi với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt, ba chữ Huyết Sát Các đã điên cuồng truyền lưu ở giữa các thế lực lớn của Đông Lâm Đạo Châu.
Thế nhưng bất luận là bọn họ tìm kiếm thế nào, đều có thể xác định, các đại Châu như Đông Lâm Đạo Châu đều chưa từng xuất hiện một thế lực nào tên là Huyết Sát Các.
Thậm chí có người còn nhanh chóng bắt đầu tìm đọc sách cổ.
Giống như muốn tìm bằng được dấu vết mà 'Huyết Sát' này để lại. Nhưng kết quả đều không ngoại lệ, không có bất kỳ thứ gì.
Dù sao một thế lực Nhị Phẩm mới, đối với Đông Lâm Đạo Châu mà nói, lúc này rất có thể sẽ nảy sinh ra cách cục mới.
Đặc biệt là địa phương gần với Phúc Vân Châu nhất, chính là Vật Hành Châu.
Sắc mặt các chưởng môn những thế lực Nhị Phẩm này đều là đồng loạt chìm xuống đáy cốc.
Trời mới biết Huyết Sát Các này vào một ngày đẹp trời nào đó, có thể bất ngờ tiến hành tập kích tông môn của bọn họ hay không.
Tất nhiên Dạ Mệnh không biết câu tự giới thiệu nhìn như rất bình thường, không có gì lạ của Vạn Thánh, vậy mà lại nhấc lên một phen sóng gió như thế nào trong rất nhiều thế lực lớn.
Trừ Phượng Niên trầm giọng nói: “Lúc trước, một gã đệ tử chân truyền của Chân Nguyên Tông ta đột nhiên ngã xuống ở đất này, không biết có phải là do các hạ hay những người khác ra…”
Không đợi Trừ Phượng Niên nói hoàn chỉnh câu này.
Vạn Thánh tiện miệng nói luôn: “Chính là ta giết.”
Sắc mặt hai người Trừ Phượng Niên, Hàn Ngụy đều nhanh chóng trầm xuống.
Hàn Ngụy nheo mắt lại: “Xin hỏi các hạ vì sao lại làm như vậy?”
“Giết chính là giết, còn cần gì lý do sao?” Vạn Thánh bình tĩnh nói.
“Được, được! Ngươi thật sự cho mình là Thánh Cảnh lục trọng thiên thì có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Hôm nay, cứ để cho hai lão Trừ Hàn chúng ta dạy ngươi cách đối nhân xử thế!”
“Ra tay!”
Sau khi Hàn Ngụy quát lớn một câu, cũng không che giấu tu vi Thánh Cảnh nữa, lập tức triển lộ khi tức Thánh Cảnh ngũ trọng thiên!
Tuy thấp hơn so với Vạn Thánh một trọng thiên, nhưng cũng coi như là nhân vật xuất chúng trong Thánh Cảnh.
Tu vi Trừ Phượng Niên cũng theo đó mà lộ ra, cũng lại là Thánh Cảnh ngũ trọng thiên!
Hai Thánh Cảnh ngũ trọng thiên đánh với một Thánh Cảnh lục trọng thiên.
Người sáng suốt đều có thể nhìn đi ra, sợ rằng Vạn Thánh có hơi ăn mệt.
“Các hạ có hùng mạnh hơn nữa, cũng không thể cùng lúc đối kháng hai người chúng ta đâu!” Hàn Ngụy cười lạnh nói.
Vạn Thánh không nói được một lời, dẫn đầu động thủ.
“Kiếm Quyết Sách.” Hắn ta hơi chuyển động ý nghĩ.
Rầm rầm rầm!
Phía sau Vạn Thánh là từng thanh phi kiếm được ngưng tụ hoàn toàn từ kiếm ý, lượng phi kiếm phải tính bằng vạn.
Mũi kiếm nhắm thẳng về hướng hai người Hàn Ngụy.
Phi kiếm tổ hợp lại với nhau, kiếm khi giống như sông dài mãi không dứt, xuyên thẳng qua.
“Đến hay lắm. Chân Nguyên Võ Hầu Pháp Tướng, lên!”
Một tay Hàn Ngụy bấm pháp quyết, chòm râu màu bạc hai bên mép hơi hơi lay động.
Chợt, một người thân hình cao lớn đầy hình xăm, khoác chiến giáp màu xanh, vẻ mặt đoan trang oai phong lẫm liệt, trong tay cầm một món bảo tháp lưu ly, hiện lên từ phía sau Hàn Ngụy.
Một vị pháp tướng bất ngờ xuất hiện.
Đám phân thân đại năng nấp ở chỗ tối xung quang, không có ngoại lệ, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ thán phục.
“Thật không ngờ, đã nhiều năm như vậy mà lão già Hàn Ngụy này, thủ đoạn không những không sụt giảm so với năm đó, mà còn có chút mơ hồ va chạm vào cánh cửa đại đạo.”
“Không hổ là Hàn Ngụy có biệt hiệu Chân Võ Đạo Nhân, chiêu thức pháp tướng này quả thực đã đến gần với Pháp Tướng Đạo.”
“Sau khi trận chiến lần này đi qua, sợ rằng sẽ chỉ khiên danh vọng của Chân Nguyên Tông đột nhiên tăng mạnh.”
Người của các thế lực khắp nơi mắt thấy trận chiến này, mỗi người nói một kiểu.
Bảo tháp lưu ly trong tay Võ Hầu pháp tướng đột nhiên biến lớn, trực tiếp cứng đối cứng, hạ xuống dòng sông kiếm khí đang ầm ầm dậy sóng.
Khuôn mặt Hàn Ngụy đã xuất hiện sắc thái nhợt nhạt.
Tuy đã thành công ngăn cản thế công của đối phương, nhưng dù sao cũng là công kích của một vị Thánh Cảnh lục trọng thiên.
Muốn ung dung thoải mái, cơ bản là không thể nào.
Tất nhiên Trừ Phượng Niên cũng đã nhìn ra, với trạng thái của Hàn Ngụy thì không có khả năng ngăn cản dòng sông kiếm khí này quá lâu.
Trừ Phượng Niên nói với Nhậm Quán Phi phía sau lưng: “Hai người các ngươi trốn phía sau Hàn trưởng lão là được, biết không?”
“Vâng.” Hai người chắp tay.
Trừ Phượng Niên quay đầu nhìn về Vạn Thánh, thân hình thoáng chốc đã di động.
Chỉ trong chớp mắt, Trừ Phượng Niên đi tới bên cạnh Vạn Thánh.
“Ta lại muốn nhìn thử xem ngươi sẽ ngăn cản như thế nào.”
“Kim Đằng Yển Nguyệt Đao.”
Một thanh nguyệt đao dài chừng sáu thước xuất hiện trong lòng bàn tay Trừ Phượng Niên.
Tay phải Trừ Phượng Niên nắm chặt Kim Đằng Yển Nguyệt Đao, kim quang chợt hiện lên trên thanh pháp bảo Thánh giai thượng phẩm.
“Lĩnh một đao của lão phu đi!”
Trừ Phượng Niên quát lớn một tiếng, vung Kim Đằng Yển Nguyệt Đao trong tay lên.