“Đoạn Giang Hải!”
Lữ Hồng Trinh chém xuống một đao, thi triển ra chiêu thức.
Đao khí đáng sợ lập tức đổ ập đến như lũ quét sóng thần!
Chu Linh thấy thế, không những không hề có ý tránh né hoặc là phòng ngự.
Trái lại dáng vẻ còn tràn đầy nóng lòng muốn thử: “Xem thì xem, bổn cô nương không chỉ muốn xem mà còn muốn tiếp một đao này của ngươi nữa!”
Chu Linh cười lớn, đôi tay thủ thế, dáng vẻ như muốn ‘tay không bắt đao sắc’.
“Ngu xuẩn, cho dù ngươi là Nhập Đạo hậu kỳ, nhưng một đao này của ta được Sí Thần Đao tăng phúc, đủ để địch nổi một đòn của Nhập Đạo đỉnh phong đấy!” Lữ Hồng Trinh nhìn thấy động tác của đối phương không nhịn được mở miệng châm chọc.
Uỳnh!
Vạn dặm mây trắng trong phút chốc tán loạn, trên bầu trời nổi lên sóng to gió lớn.
“Không thể nào!” Lữ Hồng Trinh hoảng sợ đến mặt mày trắng bệch.
Một đao mình dùng hết sức lực mà lại bị đối phương dùng tay bắt được! Quả thật là dọa lão ta rớt tròng mắt ra ngoài rồi.
“Ha ha, sao nào?” Chu Linh nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, đắc ý cười.
“Ngươi xong rồi, vậy đến phiên bổn cô nương!”
“Đại Nhật Chu Tước Quyết!”
Chu Linh khẽ quát một tiếng, thân hình nhỏ nhắn bỗng chốc bùng lên Chu Tước dị hỏa đáng sợ, nhiệt độ quanh thân thể cũng nhanh chóng tăng vọt. Thoáng chốc Chu Linh trở nên giống như một mặt trời nhỏ.
“Không xong! Trốn thôi!”
Lữ Hồng Trinh cảm nhận được sức nóng đang nhanh chóng lan ra, trong lòng cũng hiện lên ý nghĩ như vậy.
Lão ta nhìn Sí Thần Đao đang bị Chu Linh nắm lấy. Không hề nghĩ ngợi do dự từ bỏ pháp bảo Đế giai trung phẩm này, buông tay ra sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng Chu Linh đã coi đối phương là vật trong túi mình, sao có thể cho lão ta có cơ hội chạy trốn.
“Cho ngươi thưởng thức một đao của bổn cô nương, thấy sao?”
Chu Tước dị hỏa biến thành một bộ áo giáp lửa trên người Chu Linh, hai chùm tóc đuôi ngựa biến thành mái tóc lửa.
“Nhất Đao Chu Lục!”
Chu Linh nắm Sí Thần Đao trong tay. Kỳ diệu chính là Sí Thần Đao không chỉ không cự tuyệt nàng ta, trái lại vô cùng phù hợp với Chu Tước dị hỏa trên người Chu Linh.
Một đao mang theo Chu Tước dị hỏa mênh mông cuồn cuộn chém thẳng về phía Lữ Hồng Trinh.
Lữ Hồng Trinh thấy trốn không thoát, chỉ có thể xoay lại gắng gượng đỡ lấy.
“Thái Huyền Kim Tiên Thuật!”
Lữ Hồng Trinh thi triển công pháp trấn phái của Tiên Khung thánh địa. Là công pháp Đế giai chỉ có thánh chủ mới được học.
Phía sau Lữ Hồng Trinh hiện ra ảo ảnh lầu các bằng ngọc của thần tiên trên trời. Trong tiên cung có bảy vầng sáng năm màu bắn ra.
Sau đó bảy vầng sáng biến thành bảy ảo ảnh tiên nhân.
Bảy tiên nhân tay cầm trường kiếm che trước mặt Lữ Hồng Trinh, khí thế ngất trời.
Nhưng cho dù là lực phòng ngự có mạnh hơn nữa, thì đứng trước chênh lệch sức mạnh tuyệt đối cũng không đáng giá nhắc tới.
Một đao dùng toàn lực của Chu Linh, cộng thêm sức mạnh của Sí Thần Đao, cho dù Chu Linh không biết cách dùng đao vẫn có thể dùng tu vi bù đắp lại chênh lệch này.
Một đao trảm bảy tiên!
Lữ Hồng Trinh dại ra, bảy tiên nhân không cản nổi dù chỉ một giây.
Đao khí đã đến!
Thánh chủ Tiên Khung thánh địa Lữ Hồng Trinh, mất!
Cùng lúc đó sàn diễn ở Lục đại Thánh Địa cũng đã sắp hạ màn.
...
“Sao lại thế này, sao Đại Trận lại đột nhiên đóng lại?”
“Nhanh lên! Toàn thể tu sĩ chuẩn bị ngăn địch!”
“Đại Trận đóng, chẳng phải là tượng trưng cho đám Yêu tộc kia lại muốn ngóc đầu trở lại sao.”
Sau khi Cửu Cung Tinh trận đóng lại, Phụng Thiên thành đã lâm vào hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều không đoán được Đại Trận đã bảo vệ ở đây vạn năm sẽ đột nhiên đóng lại vào lúc này.
Cùng lúc này, một luồng ánh sáng trong lúc không ai chú ý tới đã vượt qua Cửu Cung Tinh trận đến Hoang Mạc đại lục.
Bạch Nguyên Tương cười lạnh: “Huyết Sát Các, đều là do ngươi ép ta.”
Hoang Mạc đại lục.
Bạch Nguyên Tương từ lối ngầm đi vào, nhìn khắp xung quanh: “Đây là Hoang Mạc đại lục sao? Cũng không khác mấy với trong sách cổ miêu tả.”
Sau đó Bạch Nguyên Tương nhanh chóng cảm giác được vài hơi thở vô cùng mạnh mẽ đang đánh úp tới chỗ mình, ông ta nhướng mày.
Nếu không đoán sai thì hẳn là đám đại năng của Yêu tộc cũng đã nhận thấy được tình huống bên này nên chạy tới, ông ta nhẹ nhàng mỉm cười.
Thân là thánh chủ của Vô Tướng thánh địa, tỏ vẻ mình muốn quy phục đối phương. Thập Nhị Yêu Quan chúa tể Hoang Mạc đại lục trong sách cổ hiển nhiên là thích nghe ngóng.
Vô Tướng thánh địa mất rồi thì cũng chẳng sao, chờ đến khi đại quân Yêu tộc đạp nát Tiên Huyền đại lục, thì ông ta xây lại một cái khác chẳng phải là được rồi sao.
...
“Huyết Sát Các à Huyết Sát Các, e là dù các ngươi có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ bổn thánh chủ sẽ làm như vậy đâu.”
Bạch Nguyên Tương ngẩng đầu, nét mặt lạnh băng.
Ngươi hủy Vô Tướng thánh địa ta, hôm nay Bạch Nguyên Tương ta phải khiến Huyết Sát Các ngươi hoàn toàn biến mất trong lịch sử.