Ta Thành Nữ Ma Đầu Tâm Ma

Chương 5 - Chương 05: "Tâm Ý" Của Trần Mặc?

Cố Mạn Chi ngồi bất động như tượng đồng.

Mọi nghi hoặc, đến lúc này đều đã có lời giải.

Thì ra hôm nay Trần Mặc đến là để tỏ rõ tấm lòng?

Rõ ràng hắn đã biết hết mọi chuyện, vậy mà vẫn chọn từ hôn — chỉ vì nàng?

Hai người vốn như nước với lửa, hành động lần này chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa, ngay cả gia tộc và tính mạng cũng không màng!

Vậy mà nàng lại không cho hắn nổi một cơ hội để tỏ tình...

“Vì sao?”

Ánh mắt Cố Mạn Chi mờ mịt.

Ngươi lừa ta gạt, đấu đá nhau không ngừng.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong hoàn cảnh ấy, sớm quen với việc không thể tin ai, không được chân thành với bất kỳ kẻ nào — đó là điều sư tôn đã dạy, là nguyên tắc sinh tồn mà nàng luôn khắc ghi.

Nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Trần Mặc, cùng câu nói cuối cùng "Ân oán thanh toán xong", trong lòng nàng lại như bị ai bóp nghẹt.

Người áo bào tro không nhận ra cảm xúc của nàng, vẫn tiếp tục nói như thể quyết định thay nàng: “Thân phận ngươi đã bại lộ, mau chóng rời khỏi Thiên Đô Thành, chuyện sau đó để ta xử lý.”

“Lại còn phải giúp ngươi dọn mớ hỗn độn này, ta thật đúng là khổ không để đâu cho hết…”

Cố Mạn Chi hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi rốt cuộc tới đây vì cái gì?”

“Ta nói rồi, là để xem ngươi làm trò cười…”

Người áo bào tro khựng lại.

Chỉ thấy Cố Mạn Chi cầm trong tay một viên ngọc phù, ánh mắt tràn ngập sát ý.

“Ê ê ê, đừng có kích động.”

“Nói cho ngươi biết cũng không sao, là sư tôn phái ta đến.”

Người áo bào tro lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ.

Vừa mở ra, một luồng khí tức tanh hôi, dinh dính phả ra.

Bên trong có một con trùng đỏ cỡ ngón tay cái, không mắt không mũi, răng nhọn sắc bén như cánh hoa chưa nở, khiến người ta rợn tóc gáy.

“Đây là… Phệ Tâm Cổ?!”

Cố Mạn Chi trong lòng run rẩy, nhớ tới lời Trần Mặc từng nói.

Người áo bào tro gật đầu: “Đúng, sư tôn lấy nó từ Nam Hoang, chuẩn bị riêng cho tiểu tình lang của ngươi đấy.”

Vật này là cổ trùng của Thần Giáo nuôi dưỡng, vô cùng độc ác, ký sinh trong tim sinh vật sống, hút máu tim để sinh tồn.

Khi phát triển đến mức nhất định, nó sẽ nuốt luôn trái tim và thay thế vị trí đó.

Lúc đó, vật chủ sẽ biến thành con rối bị điều khiển, sống chết đều nằm trong một ý niệm của người thi thuật.

Cố Mạn Chi im lặng hồi lâu, giọng khô khốc: “Sư tôn chẳng phải đã nói chỉ cần dùng mỹ sắc dụ dỗ là đủ rồi sao? Tại sao còn phải dùng thứ này?”

“Lòng người là thứ dễ đổi thay, ai dám chắc hắn sẽ mãi một lòng một dạ với ngươi?”

“Muốn đối phó Ngọc U Hàn, Trần gia là mắt xích vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể có sơ suất.”

“Chỉ khi hoàn toàn khống chế Trần Mặc, mới có thể thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch. Sư tôn sợ ngươi không ra tay nổi, nên mới sai ta đến gieo cổ trùng…”

Những lời phía sau, Cố Mạn Chi nghe chẳng vào tai nữa.

Nàng như bị rút cạn toàn bộ sức lực, ngồi bệt xuống, ánh mắt trống rỗng.

“Ân oán thanh toán xong sao?”

“Xem ra… chính ta mới là người thiếu nợ hắn nhiều nhất…”

Thành Đông.

Từng dãy dinh thự san sát, lầu gác tầng tầng, đình viện sâu hút.

Đây là nơi tụ tập của các đại gia tộc và quan viên quyền quý, khác hẳn vẻ náo nhiệt phù hoa ngoài thành, nơi này lại mang nét yên tĩnh thanh nhàn.

Một tòa phủ đệ ba vào ba ra tọa lạc giữa khu vực ấy, trước cửa treo bảng hiệu chữ “Trần”.

Trong thính đường trang trí đơn giản nhưng thanh nhã, bày mấy chiếc ghế bành.

Chủ tọa là một nam nhân mặc áo bào tím, mặt như đao gọt, râu dê, ánh mắt sắc bén thâm sâu, khí thế uy nghiêm mà không giận dữ.

Hắn chính là Trần Chuyết, quan tam phẩm trong Đô Sát Viện.

Bên cạnh là một phụ nhân trung niên xinh đẹp đài các, dáng người đầy đặn, khí chất tao nhã. Từ giữa đôi mày còn thấp thoáng phong thái tuyệt sắc năm xưa — Hạ Vũ Chi, truyền nhân của Yên Vũ Các, tông sư võ đạo.

“Thằng nghịch tử này, lại chạy đến Giáo Phường Ty lêu lổng à?”

“Ngay cả hôn thư cũng dám xé? Để xem lúc nó về ta không đánh gãy chân chó của nó!”

Trần Chuyết nghiến răng giận dữ.

“Chuyện tình cảm không thể ép buộc. Nếu Mặc nhi không thích, thì hôn thư cũng chỉ là tờ giấy lộn thôi.”
Giọng Hạ Vũ Chi dịu dàng, lãnh đạm.

“Đó là hôn ước do tổ tông định đoạt, há có thể đùa giỡn như vậy?”

“Trần gia ta và Thẩm gia bao đời giao hảo, bây giờ tên nghịch tử này gây chuyện như vậy, sau này ta còn mặt mũi nào gặp lại Thẩm huynh?”

Trần Chuyết càng nói càng tức, vỗ bàn rầm một cái:
“Cũng tại ngươi nuông chiều nó thành thói! Không biết câu ‘quen tử như giết con’ à? Mẹ chiều con hư…”

“Ừm?”

Hạ Vũ Chi khẽ nhíu mày, liếc mắt một cái.

Trần Chuyết giật nảy mình, lập tức chuyển lời: “Khụ khụ… dĩ nhiên ta cũng có phần trách nhiệm không thể chối.”

Hạ Vũ Chi thở dài:
“Nói đến chuyện này, năm đó cha ngươi chẳng phải cũng phản đối hai ta sao? Nhất định bắt ngươi cưới con gái Hộ bộ Thị lang, nói ta thô lỗ chẳng ra thể thống gì, chỉ biết múa thương múa gậy…”

“Bắt chúng ta quỳ trước mặt ông ấy cả một ngày một đêm mới chịu nhả lời.”

“Chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng muốn đi theo vết xe đổ của cha ngươi?”

Nói đến chỗ thương tâm, mắt nàng đỏ hoe, gần như muốn khóc.

“Ôi trời, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn còn nhắc lại chuyện cũ?”

Trần Chuyết luống cuống tay chân, khí thế ban nãy sụp đổ hoàn toàn.

“Ngươi biết mà, vi phu đây thích nhất là nhìn ngươi múa thương múa gậy, ước gì ngày nào ngươi cũng múa…”

“Phi! Lại nói bậy bạ!”

Hạ Vũ Chi nguýt hắn một cái, nũng nịu đến khiến tim Trần Chuyết loạn nhịp.

Nếu không phải đang giữa ban ngày, hắn thật sự muốn một phen “Lão phu trò chuyện bộc phát thiếu niên cuồng”...

Trần Chuyết trấn tĩnh lại, quay về chính sự:
“Hạ gia các ngươi dù sao cũng là danh môn vọng tộc ở Thanh Châu, còn cái Cố Mạn Chi kia thì sao? Nổi tiếng đến đâu cũng chỉ là nữ tử nơi gió trăng!”

“Vì một ả kỹ nữ mà từ hôn, Thẩm gia còn mặt mũi nào để sống?”

“Hơn nữa, tiểu thư Thẩm gia là đệ tử của Võ Thánh Sơn. Việc này nếu truyền ra ngoài… chỉ sợ phiền phức không nhỏ…”

Nghe đến đó, sắc mặt Hạ Vũ Chi cũng trở nên nghiêm túc.

Là người trong giới võ đạo, nàng hiểu rõ thế lực của Võ Thánh Sơn đến mức nào.

Một trong Tam Thánh, nơi truyền thừa của Võ Thánh, tồn tại vượt trội mọi thế lực thế tục!

Rễ sâu nhánh rộng, liên hệ dây mơ rễ má khắp mọi nơi.

Có câu lưu truyền khắp giang hồ: Đắc tội Võ Thánh Sơn, tức là đắc tội nửa cái giang hồ!

Dù lời ấy có phần phóng đại, nhưng cũng đủ thấy địa vị đáng sợ của họ!

Hiện tại còn ở dưới chân thiên tử thì không lo gì, nhưng chẳng lẽ có thể cả đời không rời khỏi Thiên Đô Thành?

“Võ Thánh Sơn đã nhiều năm không hỏi thế sự, loại việc vặt này chắc không đến mức…”

Lời Hạ Vũ Chi còn chưa dứt, quản gia đã bước nhanh vào, khom người nói:
“Lão gia, phu nhân, Thẩm tiểu thư tới rồi.”

Trần Chuyết và Hạ Vũ Chi liếc nhìn nhau.

Thật đúng là sợ gì gặp nấy.

“Mau mời vào.”

Trần Chuyết lại nói:
“Đúng rồi, thằng nghịch tử kia đâu? Mau tìm nó về đây cho ta!”

Quản gia lắc đầu:
“Không cần tìm đâu ạ, thiếu gia… đang nằm trên tay Thẩm tiểu thư.”

Trần Chuyết nghi hoặc: “Ý ngươi là gì?”

Quản gia mặt mũi cổ quái:
“Ý của lão nô chính là ý đen mặt chữ. Thiếu gia bị Thẩm tiểu thư xách trên tay, hình như đang hôn mê…”

Trần Chuyết: “…”
Hạ Vũ Chi: “…”

Bình Luận (0)
Comment