Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 131

Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng nghe được những lời này của Trịnh Quan Đề làm cho hắn nhớ tới câu "công chúa không may mắn", rất có thể tình cảm của cô cùng người thân không được hài hóa.

Đương nhiên, công chúa có không may mắn thế nào cũng là công chúa, ít ra cũng nắm trong tay tài sản cả 100 triệu. Người bình thường có phấn đấu cả mười mấy đời cũng không có.

Không nghĩ tới, Trịnh Quan Đề thay đổi chủ đề cười nói: "Trong thời gian nay, cậu phụ trách công việc chuyển phát nhanh của nhà máy, vất vả rồi."

Trần Hán Thăng ngạc nhiên: "Không ngờ giám đốc Trịnh lại biết tôi làm công việc thu hàng chuyển phát?"

"Tất nhiên là biết."

Trịnh Quan Đề nhún vai nói: "Trước kia tại Đông Đại hỏi đường, người bạn gái xinh đẹp của cậu làm tôi ấn tượng rất sâu."

"Con mẹ nó."

Trần Hán Thăng nhủ thầm, thì ra cô ta đã sớm nhận ra mình, tại sao không nói sớm hơn chút. Làm anh mất bao nhiêu công sức tìm cách tiếp cận cô đấy.

Nhưng nghĩ lại cảm thấy người ta thân phận cao quý cỡ nào, làm gì cần phải làm việc đó.

"Cậu chắc là sinh viên đang làm thêm ngoài giờ phải không? Vào phòng tôi ngồi chút đi?" Trịnh Quan Đề mở lời mời.

Trần Hán Thăng bước theo Trịnh Quan Đề vào phòng. Đập vào mắt chính là một đống lộn xộn, trên bàn khắp nơi là giấy tờ văn bản, trên ghế sa lon hay chỗ góc xa xa cũng là cảnh tượng như vậy

Trên bàn có đặt 3 màn hình máy tính, không hiểu cô ta nhìn kiểu gì.

Trong phong chỉ có một điểm mang lại cho người ta cảm giác ấm áp là ly cà phê mới được pha, nhưng xung quanh đó cũng có rất nhiều bột cà phê rơi ra.

Theo tình trạng này có thể đoán, Trịnh Quan Đề là một người cuồng công việc, nên không có thời gian để ý đến những cái nhỏ nhặt này.

"Thật xấu hổ, tại tôi cũng mới bắt đầu công việc, nên còn chưa quen việc dùng thư ký."

Trịnh Quan Đề rót hai cốc cà phê nóng: "Cậu cần thêm đường không?"

Trần Hán Thăng giơ tay đón lấy cốc cà phê: "Tôi là một người quen uống đắng, nên thường không bỏ đường vào cà phê."

Thật ra Trần Hán Thăng cũng không thích uống cà phê, nhưng cảm thấy mình cần tìm chút điểm chung để cho dễ nói chuyện. Nên hắn cố tính nói mình thích uống cà phê đắng.

"Ha ha, thế thì cậu trái ngược hoàn toàn với tôi rồi."

Trịnh Quan Đề nở nụ cười: "Tôi bình thường uống cà phê phải có thêm đường. Dạo gần đây công việc bận rộn, nên phải thức đêm nhiều, vì vậy bắt buộc phải uống cà phê đắng."

"Ha ha, tinh thần làm việc thật tốt."

Trần Hán Thăng xấu hổ gật đầu, nghĩ trong đầu Trịnh Quan Đề "your mother death".

Nói chuyện không vòng vèo thì chết à. Mọi người đều là người thành thật cả.

Trần Hán Thăng dọn gọn lại chút giấy tờ đang đặt trên ghế sa lon để ngồi xuống, không ngờ phía dưới còn có cả chăn cùng áo ngủ.

Trịnh Quan Đề lại gần cầm lấy coi như không có chuyện gì to tát cả: "Có đôi khi phải ở lại làm thêm giờ, nên ở lại đây ngủ luôn."

Trần Hán Thăng thầm nghĩ, một cô gái xinh đẹp thế này mà ngủ lại đây không sợ sao? Chắc là đã tạo cho bản thân tính tự lập nên chắc vẫn có biện pháp đề phòng.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Có cảm giác như Trịnh Quan Đề không chút lo ngại nào khi bị cách ly, so với Trần Hán Thăng còn bình tĩnh hơn.

Lúc này, Trịnh Quan Đề ngồi xuống nói: "Còn chưa biết xưng hô với cậu thế nào?"

"Tôi gọi là Trần Hán Thăng."

"Hôm nay cậu tới tìm tôi hẳn là có việc? Hơn nữa còn không cẩn thận dính vào chuyện không may này."

"Đúng thế."

Trần Hán Thăng lập tức nói ra: "Công việc chuyển phát nhanh của nhà máy mặc dù là tôi phụ trách nhưng là bộ phần mà phó quản đốc Triệu Xuân Minh quản lý. Phó quản đốc Triệu Xuân Minh thích có nhiều "màu", nếu như bình thường đòi một chút thì tôi cũng có thể chấp nhận. Nhưng lão ta làm việc quá phận, khiến công việc làm ăn nhỏ này của chúng tôi không còn cơ hội sinh tồn."

Trịnh Quan Đề im lặng gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nơi mũi Trần Hán Thăng, cố gắng làm cho hắn không có cảm giác xấu hổ, cũng biểu hiện ra bản thân đang chăm chú lắng nghe.

"Đây là những hóa đơn."

Trần Hán Thăng đưa qua một chút giấy tờ, phía trên là những biên lại Trần Hán Thăng đứng ra trả cho Triệu Xuân Minh.

Trịnh Quan Đề hời hợt nhìn qua, thấy giá trị cũng không phải là lớn. Nhưng đứng vào vị trí là một sinh viên như Trần Hán Thăng, còn phải duy trì một đội ngũ, thì việc làm của Triệu Xuân Minh thực sự quá đáng.

"Mặt khác."

Trần Hán Thăng tằng hắng một cái, sau đó lấy ra cái máy ghi âm, đây là bản gốc. Nếu như hắn lấy ra một bản thu âm, thì ý nghĩa sẽ không lớn, nên hắn lấy ra bản gốc, biểu hiện ra thành ý của mình.

"Bởi vì quản đốc Triệu không cho tôi cơ hội làm ăn nhỏ, nên tôi quyết định lưu lại hành vi tham nhũng của gã. Không ngờ còn phát hiện ra một vài nội dung ngoài ý muốn."

Trong lòng Trịnh Hán Thăng vẫn còn chút lăn tăn. Hắn tưởng tượng Trịnh Quan Đề sẽ nói ra một loạt lời nói, sau đó biểu hiện rằng mình có một nhân viên là một tên khốn kiếp.

Ví dụ như, Trịnh Quan Đề biểu hiện ra mình cực kỳ xúc động, xiết chặt tay nói: "Cậu trai trẻ, không ngờ tâm kế của cậu lại sâu xa như vậy. Nếu như không có đoạn ghi âm này, tôi vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng đấy."

Sau đó chính là Trịnh Quan Đề hứa giúp mình chỉnh đốn lại nhân viên của cô ấy, chăm lo quản lý, để nhà máy của mình đạt chuẩn "xiaomi" 2002.

Nào ngờ Trịnh Quan Đề cầm lấy bút ghi âm xoay xoay, ngẩng đầu cười nói: "Cái chip điện tử của cái này là do nhà máy chúng tôi làm? Cậu mua bao nhiêu vậy?"

"Ba trăm."

Trần Hán Thăng trả lời, trong lòng thầm dục cô mau nghe đi, xem trong đó có những gì, hỏi những việc vô dụng này làm cái gì.

"Vậy cậu bị hố rồi, chúng tôi sản xuất phí tổn chỉ khoảng 30 tệ là cao nhất."

Trịnh Quan Đề bĩu môi nói.

"Đúng không?"

Trần Hán Thăng gật đầu: "Bảo sao, tôi thấy người bán đồ trông cũng không thành thật lắm. Giám đốc Trịnh không biết cách nào mở nút sao? Để tôi giúp ngài."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hắn muốn chủ động mở máy ghi âm. Bỗng, xoẹt một tiếng, Trịnh Quan Đề ném tập văn bản xuống bàn nói: "Cậu đọc hiểu tài liệu bên tài vụ báo cáo không?"

Trước kia Trần Hán Thăng đã làm qua chức vụ tổng giám đốc, sao có thể không đọc được tài liệu dạng này.

"Trong đại học có dạy, đại khái có thể hiểu được."

Trần Hán Thăng nhặt lên tập hồ sơ "báo cáo điều tra Tài Vụ".

Những lời này chỉ có thể lừa được người chưa từng học hành gì như Chung Kiến Thành còn được. Nhưng đối với một du học sinh, có thành tích xuất sắc như Trịnh Quan Đề là điều không thể. Cô nhíu lại cặp lông mày lá liệu nói: "Trình độ giáo dục trong nước phát triển đến độ này rồi sao?"

Trần Hán Thăng cúi đầu không trả lời. Trong lòng thầm nghĩ, cô gái này quả thật thông minh, tuy tuổi tác không lớn lắm, nhưng đường đi nước bước nắm cũng thật chuẩn.

Thời điểm Trần Hán Thăng xem xét tài liệu điều tra, mới khiến hắn kinh ngạc cực điểm.

Lý Tất Tùng, Vương Minh Vũ, Lưu Huy... Triệu Xuân Minh đều có trong danh sách báo cáo. Bên trong ghi chép toàn bộ từ công việc đến tiền lương mỗi người, cùng công việc trung gian kiếm lời, thậm chí còn ghi rất rõ tiền cắt xén ăn bớt của bọn họ.

"Ngài, ngài đã biết rồi sao?"

Trần Hán Thăng khiếp sợ, ngẩng đầu lên nhìn. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn gạt bỏ ý định làm cho người ta "ngạc nhiên" rồi.

Trong tài liệu điều tra được viết cặn kẽ như vậy, có thể hiểu trong nhóm người kia đã có người "đầu hàng". Đám người kia không ngừng nhảy nhót tỏ ra mình nắm chặt mọi việc, không ngờ trước mặt Trịnh Quan Đề chỉ như những chú hề.

Chỉ cần cô có suy nghĩ bóp chết lúc nào, là đám người kia chết lúc ấy.

Cô gái này thật đáng sợ, rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng lại tỏ ra ngây thơ.

Trần Hán Thăng quan sát lại trong phòng một lần nữa. Trên bàn máy tính có 3 màn hình, trong đó một cái dùng để giám sát.

Máy dùng để giám sát chắc chắn là loại tốt nhất, từng chi tiết trong đó hiện lên rõ nét, cộng với phần báo cáo kia nữa. Tương đương với việc nhất cử nhất động của nhà máy đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.

"Nhìn kìa, Triệu Xuân Minh đang thu dọn hành lý, hình như gã muốn bỏ trốn."

Trần Hán Thăng hô lớn, hình dáng gầy gò kia không phải Triệu Xuân Minh thì là ai.

"Đừng nóng vội, cứ từ từ xem đi."

Trịnh Quan Đề cười cười, lời nói mang theo 10 phần tự tin.

Quả nhiên, Triệu Xuân Minh vừa bước ra khỏi cửa đã có người ngăn lại.

Người ngăn gã là xưởng trưởng Lý Tất Tùng.

Cũng không biết hai người nói gì với nhau, chỉ thấy Lý Tất Tùng vung tay lên, mấy bảo vệ bên cạnh lấp tức tiến đến giữ chặt Triệu Xuân Minh lại.

"Thật ra xưởng trưởng Lý là người của ngài....?"

Trần Hán Thăng lên tiếng hỏi.

Trịnh Quan Đề gật gật đầu.

Trần Hán Thăng bừng tỉnh, chả trách cô còn chẳng thèm nghe nội dung trong máy ghi âm. Dù sao nội dung bên trong đối với cô chỉ là vài mẩu tin tức vụn vặt.

Quay đi quẩn lại, người lớn nhất ở bên kia chiến tuyến đã vung cờ đầu hàng, khiến cho đám tôm tép nhãi nhép phía sau đến nhiều chết nhiều, đến ít chết ít. Con mẹ nhà nó, Lý Thất Tùng chả khác gì Tống Giang nha.

"Cậu hiểu rồi chứ?"

Trịnh Quan Đề lên tiếng hỏi.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng tâm phục khẩu phục: "Ngài giống như thần tiên vậy."

"Tôi không phải thần tiên. Tôi chỉ là cô gái chưa từng được nói chuyện yêu đương mà thôi."

Trịnh Quan Đề cười cười, sau đó chỉ lên màn hình giám thị: "Bạn gái cậu tới kìa."

Trần Hán Thăng tiến lại gần xem, quả thật là Tiêu Dung Ngư đi cùng một bạn nữ nữa đang đến. Hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên người cứng đờ, ngẩn ngơ tại chỗ.

Bởi vì Thẩm Ấu Sở cũng đang đến, người đi cùng là Hồ Lâm Ngữ.

Tình huống này thật ra hắn cũng có nghĩ đến.

Nhưng ngăn không được, dù gọi điện thoại cũng ngăn không được.

Haizz...

Cuối cùng việc này cũng đã đến.
Bình Luận (0)
Comment