Vốn dĩ Trần Hán Thăng
nghĩ đến chiêu "tuyệt hậu kế" để cắt đứt suy nghĩ của những kẻ muốn
theo đuổi Tiêu Dung Ngư, nhưng không ngờ sự việc diễn ra hỏng bét. Hắn cảm thấy
thật mất mặt, nên vội vàng ôm lấy Quách Giai Tuệ nhanh chóng rời khỏi hộ trường
lớn.
Đối với những sinh viên có mặt nơi này, đây chỉ là việc nhỏ
xen vào buổi diễn tập mà thôi. Tiêu Dung Ngư cũng bị thu lại bó hoa kia, cô nhờ
người chủ trì hỗ trợ nhận lấy, dạng hành động này đã là nể mặt vị học trưởng
kia lắm rồi, bọn họ cũng chẳng liên quan gì đến việc này.
Bạn cùng phòng của cô là Thi Thi cũng đang có mặt ở bên dưới.
Sau khi cô phát hiện ra Trần Hán Thăng cũng cảm thấy kỳ lạ: "Đây không phải
là người lần trước ăn lẩu cùng hay sao?"
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Thi Thi đến bên cạnh Tiêu
Dung Ngư hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, trưa này đi nơi nào ăn cơm vậy?"
"Trước tiên về phòng thay quần áo khác cái đã, sau đó
chúng ta ra ngoài ăn đi."
Tiêu Dung Ngư cười nói: "Cô bé khó lắm mới tới Đông Đại
được một lần, thế mà không thể cùng nhau đi ăn được."
"A..., đừng có nói cô bé thật sự là con gái của cậu nha?"
Thi Thi lên tiếng nói đùa.
Tiêu Dung Ngư ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói: "Thế thì
còn gì bằng. Nếu sau này mình có cô con gái đáng yêu thế này, thì ngày nào mình
cũng sẽ hôn đến mệt mới thôi."
"Người con trai dẫn theo cô bé ngày hôm nay là ai vậy?
"Một bạn học thời cấp ba, không thân lắm."
...
Tiêu Dung Ngư trở lại ký túc xá, thay quần áo xong mới nhớ đến
muốn gọi điện cho Trần Hán Thăng. Cô do dự một chút mới cầm điện thoại di động
lên, tìm cái tên đã lưu là "Trần Anh Tuấn". Cô nghĩ thầm trong lòng,
dù cho đã hạ quyết tâm nhưng vẫn phải gọi số điện thoại này.
"Chút nữa mình cùng Thi Thi đi ăn, dẫn Giai Tuệ đi ăn
cùng chứ!"
Trong điện thoại, nửa câu Tiểu Ngư Nhi cũng không chắc đến Trần
Hán Thăng, giống như hăn ăn hay không thì tuỳ.
Trần Hán Thăng một chút cũng không để ý, kéo Giai Tuệ lại gần
sắp xếp: "Chuận bị có hai chị đi qua, một người em đã biết rồi là chị Tiểu
Ngư Nhi. Em biết cần phải ngồi cạnh người nào chứ?"
"Chị Tiểu Ngư Nhi."
Quách Giai Tuệ giơ hai tay, lớn tiếng trả lời.
"Sai."
Trần Hán Thăng nghiêm mặt nói: "Chị Tiểu Ngư Nhi là của
anh, em không được tranh. Nếu không anh sẽ không mua kem cho ăn mà nhất định sẽ
đưa cho bố em rất nhiều bài tập toán đấy."
Quách Giai Tuệ nghe được những lời này, lập tức đưa hai tay
ôm ngực giả bộ như đang tức giận.
Một lát sau, hai cô gái đã xuất hiện ở trước cổng trường. Lúc
này, Trần Hán Thăng đã đỗ xe ở đấy. Ban đầu, Tiểu Ngư Nhi dự định ngồi ở ghế
sau, song Quách Giai Tuệ một mực lôi kéo Thi Thi ngồi cùng, rồi còn nói:
"Chị, chị ngồi ghế trên đi."
Trần Hán Thăng cũng hát đệm vào: "Trời nắng nóng, ba người
ngồi sau thật sự quá chật."
Tiểu Ngư Nhi liếc nhìn hắn một cái, rồi cũng nhẹ nhàng ngồi
vào ghế lái phụ, ngồi xuống cảm giác không gian vừa vặn, tựa như điều chỉnh cho
riêng cô vậy.
Trần Hán Thăng vươn tay qua nói: "Mình giúp cậu thắt
giây an toàn."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng ngăn lại: "Cám ơn, tôi có thể
làm được."
Trần Hán Thăng tằng hắng một cái, cảm giác có chút xấu hổ.
Trước kia, Tiêu Dung Ngư đều ép buộc hắn thắt giây an toàn cho cô.
"Đi đâu đây?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Cửa hàng đồ ăn ngọt Đại Thành trước công viên."
Tiêu Dung Ngư nói xong, lập tức quay đầu xuống trò chuyện với
Quách Giai Tuệ, bởi hai người cũng chẳng có gì để nói.
Thi Thi ở dưới cũng đang ôm Quách Giai Tuệ cười hỏi:
"Không phải em nhìn thấy những cô gái lớn tuổi chút sẽ gọi là mẹ chứ! Sao
lúc nãy lại gọi chị là chị?"
"Đó là bởi vì anh để..."
Quách Giai Tuệ định ăn ngay nói thật, đột nhiên Trần Hán
Thăng ngồi trên ngắt lời: "Đông Đại của mấy người tổ chức hoạt động gì vậy?
Sao hội trường lớn có vẻ náo nhiệt vậy?"
Thi Thi lập tức giải thích: "Dạ tiệc chào đón tân sinh.
Tài Viện của cậu khi nào mới tổ chức vậy?"
"Trường mình tổ chức tương đôi trễ. À, người con trai
lên tặng hoa lúc nãy là ai vậy?"
"Một người khoá trên rất có tiền. Tên đó đã yêu qua rất
nhiều cô gái, mình còn nghe nói sau khi anh ta nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi, đã lập tức
chia tay bạn gái để theo đuổi Tiểu Ngư Nhi đấy..."
Câu chuyện cứ tiếp diễn theo chiều hướng đó, làm cho Thi Thi
cũng quên vấn đề vừa hỏi ban nãy, nhưng Tiểu Ngư Nhi thì chưa.
Tại sao Quách Giai Tuệ lại gọi mình là mẹ, khẳng định có người
giật dây.
Bao gồm cả chuyện cô bé lôi kéo Thi Thi ngồi cạnh ghế dưới, để
dành ghế lái phụ cho mình.
Thậm chí ghế này đã được điều chỉnh qua.
Nếu chuyện này xảy ra vào ba tháng trước, Tiểu Ngư Nhi sẽ vô
cùng cảm động. bởi những chi tiết những việc này đều thể hiện người nào đó vô
cùng để tâm tới mình.
Còn hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến cô gái dịu dàng cùng cực kỳ
xinh đẹp kia, cảm giác tủi thân lại hiện về.
"Tôi đã rời đi vậy rồi, cậu còn cố gắng đuổi tới làm gì?"
Tiểu Ngư Nhi nghĩ thầm trong đầu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài
cửa sổ, không nói lời nào.
Trần Hán Thăng biểu hiện ra ngoài mình đang tập trung lái xe,
nhưng vừa rồi suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ mà vẫn không biết.
Bốn người trong xe, ngây thơ nhất chỉ có cô bé Quách Giai Tuệ.
Thời điểm, mọi người ngồi ăn đồ ngọt, hai lớn một nhỏ không
ngừng trò chuyện với nhau. Lúc này, Trần Hán Thăng bỗng nói ra một câu:
"Chuyển phát nhanh Hoả Tiễn 101 chuẩn bị mở rộng, nhưng gặp phải một vài vấn
đề, cần trưng cầu ý kiến một chút."
"Hoả Tiễn 101?"
Thi Thi lặp lại cái tên vừa rồi, sau đó tiếp tục nói:
"Mình có nghe qua cái tên này, đó là một công ty chuyển phát nhanh. Nghe
nói công ty này còn do một sinh viên sáng lập ra đấy."
"Không sai, mình là người sáng lập." Trần Hán Thăng
nói.
Thi Thi nghe thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên: "Thì ra cậu
là ông chủ."
"Cái gì mà ông chủ cơ chứ. Hiện tại sắp rơi vào vũng lầy
rồi, mình đang định nhờ những sinh xuất sắc khoa luật của Đông Đại hỗ trợ đây."
Sau đó, Trần Hán Thăng kể lại dự định phát triển của Hoả Tiễn
101 cùng thiếu sót về vấn đề pháp luật nói ra.
"Thị trường của Hoả Tiễn 101 là sinh viên toàn quốc. Nếu
nắm giữ được khối thị trường này, thì đó tương lai vô cùng rộng mở. Nhưng bên
trong đó cần làm rõ nghĩa vụ cùng trách nhiệm của sinh viên tham ra vào, còn cả
vấn đề trích phần trăm, đều phải làm rõ những việc này..."
Sau khi Trần Hán Thăng thích thú kể lại, lập tức nhìn chăm
chú vào Tiêu Dung Ngư. Rõ ràng hắn hi vọng Tiêu Dung Ngư đứng ra giúp đỡ mình
chuyện này.
Nhưng lúc này, Tiêu Dung Ngư chỉ chăm chú đút đồ ăn cho Quách
Giai Tuệ, giống như không hề để ý đến những gì Trần Hán Thăng nói. Bởi vậy, Trần
Hán Thăng chỉ còn cách mở lời.
"Tiểu Ngư Nhi, cậu học chuyên ngành pháp luật thương mại,
có thể hỏi giúp mình chuyện này được không?"
Tiêu Ngư Nhi nhấc tay khỏi chiếc bánh ga tô, lặng im suy
nghĩ, rồi nói ra: "Không, nếu như cậu cần giúp đỡ thì nhờ Thi Thi đi. Gần
đây công việc của mình ở trường rất bận, cùng tham gia tập luyện cho bữa tiệc dạ
hội chào đón tân sinh. Với lại, mình mới chuyển ngành, nhiều kiến thức còn rất
mới lạ."
Trong lòng Trần Hán Thăng có chút thất vọng, song không hề
nhiều lời, lập tức quay qua Thi Thi nói rõ vấn đề mình cần giúp đỡ.
"Những điều này mình đã nói qua với mấy sinh viên học luật
trường mình rồi, nhưng họ làm ra văn bản không phải là quá tôt."
Trần Hán Thăng nhìn khuôn vào khuôn mặt xinh đẹp của Biên Thi
Thi nói: "Bên mình sẽ trả chi phí định kỳ, nếu như phương án được áp dụng.
Mình có thể thuê cậu là cố vẫn pháp luật cho Hoả Tiền 101."
Biên Thi Thi tỏ ra chút xấu hổ: "Mình thử xem sao, thật
ra mình cũng chưa có kinh nghiệm gì."
Trần Hán Thăng nghe cô nói như vậy, đoán răng việc này sẽ
không ra được thành quả gì.
Nếu một người chỉ ôm tâm tư thử, chắc chắn sẽ không đặt mình
vào hoàn cảnh Trần Hán Thăng mà suy nghĩ, dẫn đến phương án làm ra chắc chắn
nhiều sơ hở.
"Có lẽ phải tìm văn phòng luật sư chuyên nghiệp mới được."
Trần Hán Thăng tính toán trong đầu. Khi mọi người ăn uống
xong xuôi, Trần Hán Thăng đưa Quách Giai Tuệ rời đi, còn Tiêu Dung Ngư cùng
Biên Thi Thi quay trở lại Đông Đại.
Nhưng thời điểm hai người về phòng ký túc, lập tức Tiêu Dung
Ngư ngồi vào bàn, sau đó lấy một chồng sách tham khảo ra, rồi lấy một dây buộc
tóc cột tóc cho gọn gàng lại.
Biên Thi Thi cảm giác kỳ quái: "Có chuyện gì vậy Tiểu
Ngư Nhi? Mọi lần về phòng, trước tiên cậu đều nghe một vài bài hát mà."
Tiêu Dung Ngư mở laptop ra: "Thi Thi, chuyện điều lệ
pháp luật mà Trần Hán Thăng nói, mình sẽ làm. Nhưng khi cậu đưa cho hắn thì nhớ
nói là cậu làm nhá."
Biên Thi Thi ngạc nhiên, có chút mờ mịt hỏi: "Tiểu Ngư
Nhi, cậu nói thật cho mình. Trần Hán Thăng là gì của cậu vậy?"
"Trần Hán Thăng a."
Tiêu Dung Ngư cười cười: "Trần Hán Thăng là người con
trai duy nhất khiến mình có cảm giác vui vẻ khi được ở cùng."
"Đáng tiếc, cậu ấy không cần mình nữa."