Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 173

Mập mạp làm đại diện của chuyển phát nhanh Trọng Thông tại Khoa Viện, cũng dành được tầm ảnh hướng rất lớn, rất nhiều sinh viên quen thuộc đến chuyển phát nhanh ở trung tâm lập nghiệp.

Nhưng có một chuyện không suy nghĩ tới, đó chính là mâu thuẫn với thượng tầng, nên được lợi thế dưới cơ sở cũng vô dụng.

Điều này khiến cho Trần Hán Thăng rất dễ dàng "tu hú chiếm tổ". Một lần nữa, hắn tập hợp lại toàn bộ sinh viên làm thêm, trích phần trăm không thay đổi, công việc không đổi, chỉ có đổi từ "Trọng Thông" sang "Hoả Tiễn 101", hầu như không thay đổi điều gì.

Tầm 9h tối, Lưu Băng Phi tình toán lại lợi ích trong ngày, sau đó quay qua nói với Trần Hán Thăng: "Anh Trần, học viện Truyền Thông, học viện Hằng Hải, học viện Hiếu Trang, có thể bắt tay vào làm được rồi. Chúng ta cần nhanh chóng hình thành nhóm Khoa Viện- Truyền Thông- Hằng Hải- Hiếu Trang."

Trần Hán Thăng "ừ" một tiếng. Thật ra, số lượng người làm thêm tăng nhanh, quy mô mở rộng, càng nhận ra rõ ràng sự thiếu hụt về pháp vụ.

"Không biết Biên Thi Thi làm ra sao rồi?"

Trần Hán Thăng còn đang suy nghĩ, thì ở cửa có hai cô gái đi tới nói: "Xin chào, vừa rồi có ai gọi đồ ăn khuya đấy ạ?"

Lưu Bằng Phi ngẩng đầu lên nhìn, đây là mấy sinh viên làm thêm ở cửa hàng đồ ngọt "Sweet house" sát vách, đang cầm thực đơn đứng ở cửa.

"Em muốn ăn khuya sao?"

Lưu Bằng Phi quay qua hỏi Thu An Bình.

Thu An Bình: "Em không gọi, có thể là người làm thêm chỗ mình gọi."

Hỏi qua một vòng không có ai nhận cả, cuối cùng chỉ còn mỗi Trần Hán Thăng ngồi phía xa giơ tay lên nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi không nghe thấy. Là tôi gọi đấy, nhìn mọi người vất vả như vậy nên muốn mời ăn bữa khuya trước khi về phòng ký túc."

Trần Hán Thăng nhìn cô gái cầm theo thực đơn, chính là cô gái "thông minh" hồi sáng, trong lúc vô tình đã trợ giúp mình nói rõ động cơ đập vỡ bình hoa của tên mập.

"Cho tôi một phần xoài dầm sữa c"

Trần Hán Thăng chỉ vào menu rồi nói.

Cô gái lập tức ghi vào giấy.

"Đợi chút đã."

Trần Hán Thăng nói thêm: "Tôi có thể thêm yêu cầu được không?"

Cô gái gật đầu: "Có thể, ngài có thể tự mình chọn đồ phối, để làm ra khẩu vị của mình."

"Vậy là được rồi."

Trần Hán Thăng nhìn cô nói: "Nếu món xoài dầm sữa chua, tôi không muốn sử dụng xoài, không muốn đá dầm, cũng không muốn sữa chua thì sao?"

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Cô gái ngạc nhiên, cô chưa từng gặp qua loại yêu cầu nào như vậy, nên hỏi thẳng: "Những đồ này ngài đều không cần, chẳng lẽ chỉ ăn cốc sao?"

Người xung quanh đều cười phá lên. Trần Hán Thăng không tiếp tục đùa cô nữa, mà chăm chú vào việc gọi đồ ăn.

Một lát sau, đồ ăn cùng đồ uống đã được đưa tới. Những người làm thêm tại Khoa Viện cảm giác được, ông chủ trẻ thật là tốt.

Trước kia, tên mập động tý là chửi mắng người, cũng chẳng giao lưu gì nhiều. Mọi người nghe nói, Trần Hán Thăng cũng là sinh viên, cùng một tầng lớp nên rất dễ hoà hợp.

Không phải sao, người ta còn mời mọi người ăn uống nữa cơ mà.

Nhưng, khi mọi người nhận về món mình đã chọn, mới phát hiện ra thêm một phần bánh gato.

Cô sinh viên giao hàng của cửa hàng đồ ngọt hỏi lại: "Các người ai gọi hai phần vậy?"

"Không phải có người gọi hai phần."

Trần Hán Thăng cười cười: "Mà đây là tôi mời cô, bởi hôm nay khiến cô muộn thế này rồi còn chưa được nghỉ."

Cô gái lập tức đỏ mắt, liếc nhìn Trần Hán Thăng rồi quay trở về.

"Thật sự có ý tứ."

Lưu bằng Phi vừa ăn bành gato vừa quay qua nói chuyện cùng Thu An Bình: "Thế mà mời cửa hàng bán đồ ngọt, ăn đồ ngọt."

Thu An Bình lườm lại: "Nếu cảm thấy có ý tứ, vậy anh học tập đi."

"Sao có thể chứ, người ta còn độc thân, còn anh thì không."

...

Thời điểm trêu gái luôn là thời gian rất vui sướng, còn thời gian chờ xe bus lại là thời gian tra tấn. Bởi Khoa Viện nằm vào vị trí tương đối vắng vẻ, hơn 8h chẳng còn chiếc taxi nào qua lại nơi này, nên chỉ còn cách đi xe bus.

"Mua xe nên được coi trọng nhất vào lúc này."

Trần Hán Thăng cảm thấy hơi tiếc khi trả lại chiếc Santana cho Chung Kiến Thành.

Năm 2003, Giang Lăng vẫn thuộc vào vùng ngoại thành. Điểm dừng xe bus là một chỗ trống nhìn rất hoang sơ, xung quanh mọc đầy cỏ dài tận đầu gối, thi thoảng còn nghe được tiếng ếch kêu ngắn ngủi.

Trần Hán Thăng rút một điếu thuốc ra hút, ngắm xung quanh đang được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ ảo.

"Lúc này, nếu như có hai cô sinh viên chân dài đến chờ xe bus cũng thì tốt biết bao."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng thầm suy nghĩ đến cảnh tượng: "Nếu như vậy sẽ tiếp cận nói chuyện một phen, kể cho nhau nghe về cuộc sống, nói về ước mơ, cùng nhau chờ xe bus".

"Bíp."

Đột nhiên tiếng còi ô tô cắt đứt mạch suy nghĩ của Trần Hán Thăng.

Hắn tức giận ngẩng đầu lên nói: "Sao lại là cô?"

Lái xe là chủ của nhà máy Tân Thể Kỷ, Trịnh Quan Đề. Cô vẫn sử dụng chiếc xe thể thao màu đỏ trông cực kỳ hấp dẫn. Trong tiếng động cơ kêu "ù ù" cô có chút tò mò nhìn Trần Hán Thăng.

Cô cảm nhận được trong giọng nói của thằng cha này có chút thất vọng. Trịnh Quan Đề nhún vai nói: "Do tôi nhiều chuyện, cậu tiếp tục chờ đi."

"Ơ, ái. Ui..."

Trần Hán Thăng mau chóng ngồi vào ghế lại phụ. Dù Trịnh Quan Đề không phải là sinh viên, nhưng có đôi chân dài vẫn chấp nhận được.

"Sao cậu ngồi đây chờ xe bus? Không phải nói mua chiếc Faw rồi sao?" Trịnh Quan Đề hỏi.

"Không có tiền."

Trần Hán Thăng thẳng thắn nói: "Có phải Trịnh tổng nên tài trợ một chút không?"

"Không thành vấn đề."

Trịnh Quan Đề sảng khoái nói: "Gần đây, tôi chuẩn bị tham khảo một vài nhà máy sản xuất màn hình Mp3, bọn họ đều tại Kiến Nghiệp. Nếu cậu rảnh thì đi cùng, nếu thành công cậu lấy danh nghĩa là cố vấn, nhận tiền là được rồi."

Gần đây, công việc của Trần Hán Thăng cũng rất bận, cho nên vẫn chưa hoàn toàn đồng ý: "Đến lúc đó xem sao cái đã. Cô điện thoại trước cho tôi là được rồi."

Trần Hán Thăng trở lại Tài Viện, nhìn thấy đèn phòng 101 vẫn còn sáng. Hắn bước vào thấy Lý Quyến Nam cùng Nhiếp Tiểu Vũ vẫn còn tính toán sổ sách, trước kia chuyện này đều do một mình Thẩm Ấu Sở làm.

Trần Hán Thăng cũng không quấy rầy, hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm."

"Alo, xin chào người đẹp. Tôi là Trần Hán Thăng."

Trần Hán Thăng gọi điện tới ký túc xá nơi Biên Thi Thi đang ở. Hắn muốn hỏi thăm về tiến độ hoàn thành căn cứ pháp luật.

Hắn còn chưa biết chuyện này đã sớm bị Tiêu Dung Ngư ôm vào, vẫn tưởng Biên Thi Thi còn đang làm.

"A, Trần Hán Thăng sao?"

Biên Thi Thi nhanh chóng che microphone, gọi Tiêu Dung Ngư đang ngồi đối diện: "Nguy rồi, Trần Hán Thăng gọi điện tới, chắc hỏi về điều lệ pháp luật Hoả Tiễn 101."

Tiêu Dung Ngư đang ngồi đọc sách trên chiếc bàn, tai đó có một chiếc đèn xinh xắn. Mái tóc dài được buộc gọn gàng và cố định bằng một chiếc bút chì bình thường phía sau gáy.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Một tay chống lên khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, còn tay kia đang lướt chuột trên chiếc lap top.

Sau khi cô nghe được tiếng kêu to, lập tức quay đầu qua, chiếc bút chì dùng để buộc tóc bất ngờ văng ra, mái tóc màu đen giống như chiếc lò xo bung ra, xoã ngang bờ vai.

Dưới ánh đèn bàn sáng chói, hiện ra khuôn mặt trái xoan càng thêm hớp hồn của Tiêu Dung Ngư.

"Làm sao bây giờ, Tiểu Ngư Nhi?"

Biên Thi Thi sốt ruột hỏi.

Tiêu Dung Ngư suy nghĩ: "Cậu nói cho hắn biết, còn phải thêm một ngày nữa mới hoàn thành được. Ngày mai tớ đi tìm giáo sư Tôn hỏi cho rõ vài điều cái đã."

Biên Thi Thi nói lại câu vừa rồi. Trần Hán Thăng cũng không nói gì mà cúp điện thoại, hắn đã không ôm quá nhiều hi vọng vào chuyện này nữa rồi.

"Tiểu Ngư Nhi, cậu nhất định phải viết cái phương án pháp luật này sao? Kể cả bỏ qua nhiều lần luyện tập cho buổi dạ tiệc."

Biên Thi Thi đi qua ôm lấy bả vai Tiêu Dung Ngư nói: "Cậu vẫn còn để tâm để chuyện của tên đó như vậy sao? Không những thế còn tìm giáo sư Tôn để hỏi nữa chứ. Mà ngài ấy cũng không phải người dễ nói chuyện, dù sao danh tiếng của giáo sư trong cả giới cũng thuộc top đầu. Sao cậu có thể ở chung hoà hợp với ngài ấy vậy cơ chứ?"

Tiêu Dung Ngư chu miệng lên, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Có khả năng, bởi vì mình xinh đẹp.
Bình Luận (0)
Comment