Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 182

Không có gì bất ngờ, công ty Thần Mạn đã bị loại ra khỏi chuyện này, dù cho không nói ra kết quả, nhưng mọi người đã ngầm hiểu rõ chuyện này.

Lúc đoàn xe rời đi, ông chủ Thần Mạn, Lý Khải Sâm còn đứng ngơ ngác tại cổng. Điều này khiến Trần Hán Thăng có phần áy náy, biết vậy cứ để lão ngủ thì tốt hơn.

Trịnh Quan Đề cũng chú ý được, cô vỗ vỗ vào ghế lại phụ, nơi Trần Hán Thăng đang ngồi: "Vừa rồi ông ấy đưa cậu phong bì, sao lại không nhận?"

Thì ra cô đã nhìn thấy, hoặc có người đặc biệt nói cho cô nghe.

Trần Hán Thăng khó hiểu: "Đã nhận tiền phải làm việc với người ta, Thần Mạn quản lý lạc hậu như vậy. Không thích hợp để làm ăn lâu dài."

"Tôi biết."

Trịnh Quan Đề bơm thêm: "Cũng vì không thể làm việc cùng, cho nên cậu có thể mạnh dạn nhận hối lộ. Còn những nơi có thế hợp tác mới không nên đụng vào chứ?"

Trần Hán Thăng cười cười: "Cô có cách suy nghĩ kỳ lạ thật, cùng người bình thường chúng tôi hoàn toàn ngược lại."

Trưởng phòng hành chính Lý Nguyệt Mai là một phụ nữ đã ngoài 40. Bà có phần hâm mộ cách nói chuyện giữa Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng, giống như bạn bè, không cần cố kỵ quá nhiều.

Ai có thể ngờ được, một cậu sinh viên bình thường, bởi vì 3 ngày cách ly ở cùng nhau mà kết bạn được với một người như Trịnh Quan Đề.

"Biết vậy, ngày đó mình cùng mạo hiểm đi vào giúp đỡ. Dù sao cũng không nguy hiểm đến tình mạng."

Trong lòng Hứa Nguyệt Mai, dâng lên một suy nghĩ lạ lùng.

Thật ra bà có suy nghĩ này rất bình thường. Còn suy nghĩ của Trịnh Quan Đề dễ gì người bình thường có thể đoán được.

Tiếp tục đi tới công ty Lam Độ, nhưng công ty này còn nát hơn.

Thời điểm nhóm người Trần Hán Thăng đi tới, tầng quản lý công ty Lam Độ đều ở đây, không những thế còn có cả chủ tịch công đoàn, thì ra công ty này còn đang nợ lương công nhân.

Trịnh Quan Đề tiếp tục không xuống xe. Trần Hán Thăng hiểu rõ, lập tức ra hiệu rời đi. Ông chủ Lam Độ bị vây quanh bởi rất nhiều công nhân đang rất tức giận, căn bản không ngờ được một vụ làm ăn lớn không cánh mà bay.

"Tự mình đi khảo sát, có phải hay không nhìn thấy nhiều thứ hơn?"

Trần Hán Thăng cười hỏi.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Trịnh Quan Đề có chút bất đắc dĩ: "Thế nhưng, tôi nào có nhiều thời gian vậy? Trừ phi cậu đến giúp tôi."

Hứa Nguyệt Mai quay đầu ra ngoài cửa sổ. Hiện tại, hai người này nói chuyện có phần giống cặp đôi yêu nhau, bà là một cấp dưới, không nên biết loại tin tức này.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Nhưng một giây sau, nội dung hai người nói chuyện lại khiến Hứa Nguyệt Mai mở rộng tầm mắt.

"Giúp cô không phải là không thể..."

Trần Hán Thăng tỏ ra do dự.

Trịnh Quan Đề ngắt lời: "Là thêm tiền đúng hay không?"

"Trịnh tổng thông mình, tôi còn chưa nói xong mà ngài đã đọc được suy nghĩ tôi rồi."

...

Công ty thứ ba là công ty điện tử Liên Phát. Hiện tại, đã tới thời gian ăn trưa, Trần Hán Thăng đứng ngoài cổng, nhìn thấy không ít nhân viên chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.

"Theo tôi."

Trần Hán Thăng bàn bạc với Trịnh Quan Đề: "Công ty này chúng ta cũng không cần đi nhiều. Chỉ cần ăn một bữa tại nhà ăn của họ, nhìn xem cách xếp hàng có trật tự hay không? Kiểm tra một chút xem đồ ăn cùng chất lượng thế nào? Qua điều này có thể đánh giá được rõ ràng rồi."

Trịnh Quan Đề vô cùng phối hợp, gật đầu nói: "Hôm nay cậu toàn quyền quyết định, tôi cũng không ý kiến gì."

Tại cửa ra vào, Trần Hán Thăng gọi điện cho giám đốc công ty Liên Phát là Vu Quế Sinh. Ông ta cũng đang dùng cơm, nên vội vàng chạy đến cổng nghênh đón.

Vu Quế Sinh hơn 40 tuổi, làn da ngăm đen, trên người mặc một bộ quần áo màu xám giống hệt nhóm công nhân. Lúc Trần Hán Thăng bắt tay ông, có thể cảm nhận rõ ràng những vết chai.

Sau khi mọi người giới thiệu qua lại, Vu Quế Sinh xấu hổ nói: "Tôi không biết Trịnh tổng tới, bên cạnh có một quán ăn tên là Lý Phủ, chúng ta qua đó vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Trần Hán Thăng cười cười lắc đầu: "Hôm nay vô tình đến đúng giờ ăn trưa, nên chúng tôi nghĩ ăn thử món ăn trong nhà ăn Liên Phát, không biết nguyện vọng ấy có được đáp ứng hay không?"

Vu Quế Sinh do dự: "Trong nhà ăn là những món ăn phổ thông, sợ không phù hợp khẩu vị của khách quý."

"Chỉ có Trịnh tổng là khách quý thôi, mà cô ấy không ý kiến gì, thì đoàn chúng tôi cần gì phải ý kiến nữa chứ."

Trần Hán Thăng ôm lấy bả vai Vu Quế Sinh hướng nhà ăn bước tới, trên đường đi Vu Quế Sinh giới thiệu qua cách bố trí của nhà máy cho Trần Hán Thăng.

Điện tử Liên Phát nhỏ hơn Thần Mạn cùng Lam Độ một chút, nhưng quy mô dù kém hơn, nhưng trên đường đi không hề gặp được chút rác nào, mọi nhân viên đều mặc quần áo lao động, khiến người ta cảm giác được sự ngăn nắp chỉnh tề.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Thời điểm hai người nói chuyện, Trần Hán Thăng mới biết được Vu Quế Sinh đã từng làm công nhân cho một nhà máy điện tử ở phía nam. Hiện tại, ông không chỉ làm nhiệm vụ quản lý, mà còn đảm nhiệm vị trí kỹ sư chủ chốt.

Lúc ăn cơm, Trịnh Quan Đề thì thầm nói với Trần Hán Thăng: "Nhà xưởng này, xếp hàng trật tự, ngăn nắp còn hơn cả nhà máy chúng ta. Nhà ăn lại vô cùng sạch sẽ."

Trần Hán Thăng cười cười: "Xưởng này mới tới hơn 100 người, Tân Thế Kỷ cả nghìn người, không thể so sánh như vậy được."

Trịnh Quan Đề nhìn Trần Hán Thăng: "Không nghĩ tới, cậu còn biết an ủi người?"

"Nếu cô cho tôi thêm một chút nữa, tình càm cùng thân thể tôi đều có thể an ủi được."

"Ha ha ha, tôi cũng không phải đứa ngốc, bỏ tiền ra cho cậu cặn bã tôi."

"Cái này cũng chửa hẳn, mọi việc đều có khả năng."

Trần Hán Thăng chỉ đùa vài câu, sau đó hướng câu chuyện về chủ đề chính: "Ăn xong chúng ta nên đi thôi, nhà máy này cũng không còn gì để xem nữa. Vu Quế Sinh là người có bệnh sạch sẽ trong công việc. Cô có tin nhà máy ông ta còn chỉnh tề hơn phòng của cô hay không?"

Văn phòng Trịnh Quan Đề luôn là điểm trừ, cô cũng chẳng thèm tức giận, ngược lại còn mìm cười nói: "Tiếp tục đi nhà cuối cùng."

Trước khi rời khỏi công ty Liên Phát, Vu Quế Sinh tặng cho mỗi người trong đoàn một cái túi hàng.

Trần Hán Thăng cứ nghĩ trong mỗi cái túi ngoài sản phẩm ra còn có phong bì. Không ngờ, bên trong chẳng có phong bì, mà chỉ lẻ loi một sản phẩm đơn giản được làm từ xưởng, xét giá trị vào khoảng 30 tệ.

Trần Hán Thăng cười nói: "Lão Vu, đây được gọi là đút lót sao?"

"A?"

Vu Quế Sinh vội vàng xua tay: "Tôi chỉ muốn tặng các vị một chút gọi là kỷ niệm. Sản phẩm này do xưởng chúng tôi phát minh chế tạo ra, chỉ dùng chút đồ vụn vặt, không phải là đút lót."

"Ồ."

Trần Hán Thăng giả bộ hiểu ra: "Tôi còn tưởng rằng ông đút lót cơ, thảo nào nhân viên thị trường không sao chịu được khảo nghiệm này. Nếu không phải đút lót, thì mọi người cất đi, chứng minh sự trong sạch của mỗi người."

Vu Quế Sinh là người thật thà, bị Trần Hán Thăng chế nhạo đến nỗi đỏ cả mặt, mãi cho đến khi đoàn xe rời đi, mới vỗ mạnh trán một cái.

"Ôi, Trần tổng, người ta đang giúp mình mà."

Nếu như Trần Hán Thăng không nói những lời này, chắc hẳn đoàn khảo sát cũng không dám nhận.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trịnh Quan Đề cầm sản phẩm nhỏ lên xem thật cẩn thận, sau đó nói ra: "Màn hình điện tử của Liên Phát sản xuất ra cũng rất được, ngay cả đồ chơi nhỏ này cũng phí một phen tâm sức."

Trần Hán Thăng quay qua hỏi Trịnh Quan Đề: "Theo ý cô, chúng ta có nên đi Kim Tiệp nữa không?"

"Cậu quyết định."

Trịnh Quan Đề vẫn giao phần quyết định cho Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng suy nghĩ: "Vẫn nên đi, biết đâu lại nhận được niềm vui bất ngờ."

Kim Tiệp là công ty điện tử lớn nhất trong 4 nhà. Số lượng nhân viên cũng nhiều nhất. Sản phẩm màn hình Led của công ty cũng thuộc dạng có tiếng trong nghề, nên hấp dẫn khá nhiều sinh viên ra trường vào đây xin việc.

Sau khi ông chủ Kim Tiệp là Lư Kim Phong nhận được điện thoại, lập tức dẫn theo một nhóm quan lý của công ty đi đến nghênh đón.

Dù Lư Kim Phong không lớn tuổi lắm, mới chỉ 35, dáng người cũng thấp hơn 1m7 nhưng tinh lực cùng khí thế vô cùng sung mãn. Hai mắt sáng ngời, âm thanh nói chuyện sang sảng.

Trần Hán Thăng có phần nhớ lại mình của trước kia, nhưng khi đó tài sản của hắn ở Benelux* cũng nhiều hơn, bản thân hắn cũng đẹp trai hơn rất nhiều.

(*Khu vực biên giới 3 nước, Bỉ, Hà Lan, Luxembougr)

Sau khi hai bên giới thiệu xong xuôi, Lư Kim Phong nói với phó quản lý: "Cậu chuẩn bị phòng họp có máy chiếu gọn gàng, sau đó tìm một cô gái, dáng vẻ dễ nhìn, nói chuyện rõ ràng còn có kinh nghiệm làm hướng dẫn gọi tới."

Phó quản lý suy nghĩ giây lát rồi nói: "Năm nay có một sinh viên tên là Hoàng Tuệ mới vào làm, cô ấy tốt nghiệp đại học Khoa Học Tự Nhiên Tô Đông, làm việc tương đối cẩn thận, dáng vẻ cũng dễ nhìn..."
Bình Luận (0)
Comment