Dịch: Gia Cát Nô***
Cảng Thành là một thành phố nhỏ có nhịp sống khá chậm. Khi tan tầm, nhóm người túm năm tụm ba đạp xe lang thang trên đường phố.Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác chậm rãi bước đi trong ánh hoàng hôn. Ánh hoàng hôn luôn có vẻ đẹp khiến con người ta say mê, và kéo dài thật dài chiếc bóng của hai người.
Dọc theo đường đi, Trần Hán Thăng ngắm nhìn cảnh vật một cách đầy hứng thú. Mười mấy năm sau, có những kiến trúc chỉ còn lại trong hoài niệm. Khi hắn được ngắm nhìn thêm lần nữa, tạo cho hắn cảm giác huyền ảo.
Hắn đang tập trung quan sát say sưa. Bỗng đằng sau truyền đến âm thanh giòn vang của chiếc chuông lục lạc. Trần Hán Thăng quay đầu nhìn lại, nhịn không được thở dài: “Ngay ngày đầu trọng sinh, đi đến đâu hắn cũng gặp phải bọn này, giống kiểu mãi bên nhau bạn nhá.”
Nguyên nhân là, Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác đang đi bộ trên đường, tốc độ đi rất chậm. Mà Tiêu Dung Ngư cùng nhóm bạn lại đạp xe đạp, nên rất nhanh có thể đuổi kịp.
Vương Tử Bác vẫy tay lịch sự chào hỏi. Còn Trần Hán Thăng ngại phiền phức, quay đầu làm bộ không thấy. Nhưng Tiêu Dung Ngư liên tục gọi hắn lại.
“Trần Hán Thăng, sổ lưu bút của mình còn mỗi hai bạn chưa viết.”
Tiêu Dung Ngư dừng xe, lấy từ trong cặp ra một quyển sổ bìa cứng, dùng làm sổ lưu bút, trông rất đáng yêu, đưa qua: “Các cậu viết gì vào đấy cũng được, để mình lưu lại chút kỷ niệm thời học sinh.”
Tiêu Dung Ngư vẫn ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, lộ ra một nửa bắp đùi tròn trịa đẹp đẽ, vừa trắng lại vừa mềm. Hiện tại vẫn là ban ngày, những nam sinh khác đều không dám nhìn nhiều, như thể đã thống nhất ý kiến với nhau, đồng loạt quay đầu sang hướng khác.
Ban đầu, Trần Hán Thăng cũng chả mặn mà cái trò viết lưu ký này. Chẳng qua, hình ảnh trước mắt này như một thỏi nam châm hút con mắt của hắn vào. Linh hồn là một đại thúc trung niên thì làm gì có 2 chữ ‘thẹn thùng’. Ánh mắt của hắn bắt đầu di chuyển, đầu tiên là đôi chân ngọc ngà vừa trắng lại vừa tròn, rồi nhìn đến vòng eo gầy nhỏ đầy tinh tế, tiến lên chút nữa là cái cổ xinh xắn, trắng mịn như trân châu, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt đẹp không tì vết.
Tiêu Dung Ngư nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm cho người nhìn ngẩn ngơ không thể chớp mắt được.
“Trần Hán Thăng, mày viết lưu bút thì lo mà viết lưu bút, bỏ ngay ánh mắt lưu manh ấy đi.”
Lúc đầu, Cao Gia Lương cũng quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn, chẳng qua cảnh đẹp như vậy mà không nhìn thì có lỗi với bản thân, đang định lén lút nhìn. Kết quả, đập ngay vào mắt Cao Gia Lương là bộ mặt dê xồm của Trần Hán Thăng, đôi mắt đảo như rang lạc từng bộ phận trên cơ thể Tiêu Dung Ngư.
Cao Gia Lương nhịn không được chửi ầm lên. Đến ngay cả Vương Tử Bác cũng có chút tức giận. Trần Hán Thăng đúng thật không biết xấu hổ là gì. Trước kia, hắn rất tôn trọng Tiêu Dung Ngư, rất ít sỗ sàng như vậy.
Tiêu Dung Ngư không phải là một cô gái hiền lành đến mức độ ai muốn làm gì thì làm. Cô nàng phát hiện con mắt Trần Hán Thăng đang dừng lại một chút tại bộ ngực của mình, lập tức khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, giơ nắm đấm lên cảnh cáo: “Cậu mà còn nhìn lung tung tớ sẽ móc cặp mặt cậu xuống đấy, chút tớ còn đi mách Dì Lương nữa cơ.”
Con gái sắp bước chân vào cánh cổng đại học, thân thể bắt đầu phát triển, bộ ngực sữa của Tô Dung Ngư đang dần hiện ra rõ ràng, chỗ nào nên lồi đã bắt đầu lồi ra rồi. Trần Hán Thăng mỉm cười cầm lấy cuốn sổ lưu bút, nhìn vào đấy lại thấy được rất nhiều kỷ niệm xưa cũ hiện về.
Có bạn nữ viết:
‘Mặc kệ thời gian dài bao lâu, mong rằng cậu hãy trân trọng thời gian chúng ta ở cạnh nhau. Mặc kệ trải qua bao nhiêu kiếp người, mình vẫn là bạn của bạn.’
Cũng có người viết hoa mỹ hơn:
‘Tình cảm sẽ không biết mất, dù sau này mỗi người mỗi hướng. Duyên phận vẫn sẽ kéo dài, dù cho chúng ta đã tốt nghiệp, sẽ không bởi vì mỗi đứa mỗi nơi mà quên đi khoảnh khắc này.’
Cũng có người chỉ viết đơn giản:
‘Chúc bạn học Tiêu Dung Ngư có một cuộc sống đại học trần đầy vui vẻ và hạnh phúc.’
Còn có người viết cả thơ:
Thanh Sơn Thanh Thủy thanh thiếu niên
Chúng ta ở chung nhiều năm vậy
Chẳng có lễ vật nào khác đưa
Tặng câu chúc phúc làm kỷ niệm.
Trần Hán Thăng cũng lật đến trang mà Cao Gia Lương viết cho Tiêu Dung Ngư, viết như kiểu thư tình:
Ước gì chúng ta là đôi chim trắng lướt đi trên sóng, sao băng cũng chưa trôi qua, chúng ta thì không thích ánh sáng của nó. Mặt trời thấp thoáng hiện lên, xua tan bóng tối, đánh thức bạn trong trái tim tôi, đó vĩnh viễn là một chuyện buồn—— Cao Gia Lương thân bút(Tự tay viết).
Con chó Cao Gia Lương này mặt dày vãi, ăn cắp bài thơ ‘Bạch Điểu’ của Liễu Diệp Chi còn ghi vào là do mình viết.
Tiêu Dung Ngư thừa biết đây là một bài thơ tình, thấy Trần Hán Thăng đọc được, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Tiêu Dung Ngư làm bộ nghiêm túc nói với Trần Hán Thăng: “Đừng giở lung tung nữa, nhanh tìm trang trống viết vào đó đi.”
Trần Hán Thăng bỗng đưa qua cho Vương Tử Bác: “Này, mày viết trước đi.”
Vương Tử Bác đang vắt hết óc suy nghĩ câu chữ, cố gắng làm sao tạo ra ấn tượng tốt nhất cho Tiêu mỹ nữ. Cậu ta giật mình cầm lấy, tức giận càu nhàu: “Tao còn chưa nghĩ xong nên viết gì đâu.”
Sự việc sảy ra đột ngột, Vương Tử Bác chả có tý chuẩn bị nào cả, đành viết một cách chung chung: “Chúc bạn học Tiêu Dung Ngư ngày càng xinh đẹp và luôn luôn vui vẻ.”
Tiếp đó, đến lượt Trần Hán Thăng. Hắn đang định viết: “Ước gì cậu sống qua nửa đời người, bị bắt quay trở về thời niên thiếu.”
Nghĩ lại, câu này hết sức vớ vẩn, cũng chả có chút đặc sắc gì. Hắn suy đi nghĩ lại, đành nghiêm chỉnh viết: “Cậu sẽ ở trong hồ nước sống rất vui vẻ, cá trạch rất xấu nhưng sẽ nói lời hạnh phúc, con cóc rất cẩu thả nhưng rất thú vị, ốc đồng là tên tự kỷ, tất cả là fan hâm mộ của cá trích nhỏ là cậu.”
Ban đầu, Cao Gia Lương đứng rất xa chỗ này, nhưng thấy Trần Hán Thăng đặt bút viết, tạo cho gã cảm giác bất an, không nhịn được tiến lại gần. Kết quả, gã thấy Trần Hán Thăng viết toàn về các loại động vật lưỡng cư trong thế giới động vật, khinh thường nói: “Đúng là, học sinh tiểu học viết văn.”
Có nữ sinh phản đối ngay lập tức: “Không thể nói vậy được, đọc sơ qua thì thấy vô vị, nhưng đọc thêm lần nữa lại cảm thấy rất có ý nghĩa. Không phải, Dung Ngư là nữ thần của các người sao?”
Cao Gia Lương làm người nhân phẩm không được tốt lắm. Nhưng là người từ Nhất Trung bước ra, thì trình độ vẫn rất khá, suy nghĩ một chút liền biết lời của bạn nữ không sai. Biết là một chuyện, thằng này cứ không thừa nhận đấy, vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh trở về thôi.”
Tiêu Dung Ngư cũng hiểu được mượn lời văn có tính trẻ con cùng hồn nhiên này, Trần Hán Thăng còn bóng gió trong từng câu chữ. Tiêu Dung Ngư cũng không ngạc nhiên quá nhiều, Trần Hán Thăng là một người thông minh và cũng rất thú vị.
Giáo viên chủ nhiệm Từ Văn từng đánh giá hắn “Nếu cố gắng để tâm vào việc học, việc đậu vào đại học hạng nhất chỉ là chuyện nhỏ”.
“Viết được đấy, chuyện cậu hút thuốc mình sẽ không nói với Dì Lương, cấm cậu làm như vậy nữa.”
Tiêu Dung Ngư hồn nhiên giáo huấn. Cuộc sống của cô nàng thuận lợi mà lớn lên, nên giọng nói pha chút hương vị kiêu ngạo tự nhiên.
Chờ nhóm tân sinh viên này đạp xe đi xa, Vương Tử Bác một mực nín nhín, mới hướng tới Trần Hán Thăng nhe răng trợn mắ: “Vừa rồi, tao chưa chuẩn bị gì, con chó này, mày liền ép tao viết trước.”
Trần Hán Thăng chẳng thèm cãi lại, chỉ hỏi ngược lại: “Mày viết hay làm khỉ gì? Hay mày cũng muốn tán Tiêu Dung Ngư?”
“Mày điên à.”
Vương Tử Bác giật mình: “Sau lưng cô nàng tao còn dám bình luận một chút, chứ ở trước mặt cô nàng tao còn không dám ngẩng đầu.”
Thằng này vẫn còn thông mình, biết mình biết người, can đảm thừa nhận.Trần Hán Thăng cười hì hì, khoác tay ôm cổ Vương Tử Bác, giống như hành động của 17 năm trước.
“Vậy mày còn lăn tăn cái gì. Hôm nào, chúng mình đi quảng trường Song Kiều, tao mời mày ăn tại cửa hàng Mc’Donald mới mở.”
“Sao không phải là đêm nay?”
Vương Tử Bác hỏi. Hiện tại, Mc’Donald trong nhận thức của dân chúng Cảng Thành vẫn là loại hình mới mẻ và lạ lẫm.
“Đêm nay, tao không đi được.”
Trần Hán Thăng cự tuyệt: “Tao phải về nhà ăn cơm với bố mẹ.”
Vương Tử Bác ngạc nhiên: “Không phải bình thường, mày luôn chê họ nói nhiều sao?”
“Mày không hiểu được.”
Trần Hán Thăng cũng không giải thích gì thêm, phất tay chào: “Về nhà.”
Vương Tử Bác dõi theo bóng lưng đang khuất dần của người bạn thân, mà cảm thấy nó chất chứa quá nhiều tâm sự.