Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 54

Dịch: God of Heaven

***

Từ khi Trần Hán Thăng xin thành công xuất trợ giúp dành cho sinh viên nghèo có hoàn cảnh khó khăn. Qua chuyện này, Hồ Lâm Ngữ nhận ra được một điều, những chuyện liên quan đến đối ngoại nhất định phải nghe ý kiến của Trần Hán Thăng.

"Vậy cậu muốn mua cái gì?" Hồ Lâm Ngữ hỏi.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu lấy danh nghĩa lớp để mua cho đoàn ủy, không thể dùng những đồ vật quá quý trọng hoặc những vật quá tầm thường được, bằng không bí thư Vu Dược Bình sẽ không nhận."

"Trước đây, lúc tớ quét dọn văn phong của ngài ấy. Tớ phát hiện ra bên đó có vẻ như thiếu rất nhiều đồ đựng hồ sơ cùng tài liệu. Hồ Lâm Ngữ cậu đi qua Chợ Nghĩa Ô mua một số túi đựng hồ sơ, mà phải là loại tốt nhất ấy."

Hồ Lâm Ngữ gật gù, túi đựng hồ sơ giá cả không cao, ý nghĩa lại rất thực tế. Vu Dược Bình chắc sẽ không từ chối.

Trần Hán Thăng quay đầu nhìn Thẩm Ấu Sở nói:"Túi hồ sơ là lấy danh nghĩa lớp để tặng. Cậu cũng nên có chút gì đó để tỏ lòng biết ơn nữa đấy."

"Vậy cậu muốn tớ mua cái gì?"

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng hỏi. Bản thân cô bé chưa từng có kinh nghiệm về cách giao tiếp ngoài xã hội. Nên Trần Hán Thăng nói như thế nào, cô nàng chỉ biết làm theo như vậy.

"Cậu không thể dùng tiền mua, bằng không cái danh xưng học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn trong mắt người ta sẽ có sự thay đổi. Đặc sản quê cậu là gì?"

"Đặc sản?"

Thẩm Ấu Sở không hiểu ý Trần Hán Thăng là gì, nên nhìn hắn hỏi lại.

"Đặc sản là những món cậu thường hay ăn ấy."Trần Hán Thăng nhẹ nhàng giải thích.

"Đồ ăn hàng ngày... cay. Ớt có được tính không?"

Thẩm Ấu Sở dịu dàng hỏi.

Trần Hán Thăng có chút ngạc nhiên hỏi: "Cậu lại có thể ăn cay?"

Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng gật đầu. Hồ Lâm Ngữ bên cạnh bổ sung "Nói ra có thể cậu không tin, nhưng ở trong ký túc xá Thẩm Ấu Sở có một túi ớt khô. Mình đã nếm thử và giờ không muốn nhắc đến nữa."

Hồ Lâm Ngữ lẽ lưỡi quạt tay diễn tả lại cảm giác lần đầu nếm thử.

"Nhưng Ấu Sở phòng chúng ta rất giỏi. Bữa tối, cô ấy thường xuyên bánh bao đi kèm với một quả ớt. Cô ấy còn phát hiện ở một chỗ đất trống, trên đó mọc rất nhiều rau cải dại. Hằng ngày, cô ấy đều hái một ít trở về trộn cùng với ớt..."

Hồ Lâm Ngữ hăng say kể lại cuộc sống hàng ngày của Thẩm Ấu Sở tại phòng ký túc. Thỉnh thoảng, Hồ Lâm Ngư còn quay qua nhìn, thì phát hiện khuộn mặt cô bé đã đỏ như gấc rồi. Nhưng Trần Hán Thăng ngồi bên thì lại nghe say sưa ngon lành.

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên ngừng lại, Trần Hán Thăng lại thúc dục: "Tại sao không nói tiếp đi?"

"Mình cảm thấy câu chuyện đi hơi xa với chủ đề rồi đấy."

Hồ Lâm Ngữ sững sờ nói.

Trần Hán Thăng lại cho rằng đây mới là chính sự, nhưng ngoài miệng lại nói: "Rau cải trộn với ớt ăn có vẻ ngon đấy. Thẩm Ấu Sở cậu tìm một cái lọ thủy tinh sạch sẽ, bỏ đầy rồi đưa gửi tặng Bí Thư Vu. Quà nhỏ thế này cũng không tính là gì, nhưng lại vừa đủ để biểu đạt tâm ý của cậu."

"Ừ."

Thẩm Ấu Sở nghe lời gật đầu.

"Thật ra tớ cũng không biết rau cải trộn ớt có mùi vị gì, có lẽ trong lớp cũng có nhiều người chưa được thử qua. Hôm nào cậu rảnh, có thể làm thêm một vài hộp cho mọi người thử nhá?"

Trước khi Trần Hán Thăng quay về chỗ ngồi, Trần Hán Thăng còn đưa ra một ý cực kỳ thú vị.

....

Hai ngày sau, vào tiết học đầu tiên của buổi sáng, phòng ký túc xá 602 trừ Lý Quyến Nam ra, còn lại " Các chuyên gia đi muộn" đều lững thững đi tới lớp học. Không những thế, vừa vào cửa lớp thì gặp ngay Hồ Lâm Ngữ đang đứng ở đó.

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tiểu Hổ nãy giờ cậu chờ Kim Dương Minh sao?"

Hồ Lâm Ngữ lắc đầu trả lời: "Ấu Sở vừa khóc."

Trần Hán Thăng ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Nguyên nhân là gì?"

"Ngày đó, cậu bảo cô ấy làm một chút rau cải trộn ớt mang cho cả lớp ăn thử. Mình đoán là cậu nói đùa, nhưng ai ngờ cậu ấy lại tưởng thật."

"Cậu ấy vì hái rau cải, nên bị côn trùng cắn sưng mấy chỗ liền."

"Ấu sở lại sợ không làm nhanh thì mùi vị của rau cải sẽ không được thơm ngon. Cho nên một mình cô ấy cả đêm đem ớt cùng rau cải lên ban công ướp qua gia vị."

"Sáng sớm hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng làm xong, vội vàng mang lên lớp học."

"Sau đó thì sao?"

Trần Hán Thăng nghe xong hỏi.

"Không một ai động đũa. Có người còn tỏ ra khó chịu do mùi vị của nó bốc lên."

Hồ Lâm Ngữ chỉ vào cái túi ni lông màu đỏ trên bục giảng, bọc túi đã được mở ra. Rau cải xanh tươi ngon đang được ngâm trong lọ, hòa quện với màu đỏ của ớt, thực sự nếu thoạt nhìn qua thì rất muốn ăn.

Kim Dương Minh nhìn thoáng qua một chút, lắc đầu một cái rồi nói: " Nếu là tớ thì cũng không muốn ăn, chúng ta đều đã ăn sáng xong, lại nói không biết cái này chế biến có sạch sẽ hay không."

Trần Hán Thăng nghe xong không lên tiếng, khả năng các bạn học cũng nghĩ như vậy. Thẩm Ấu Sở quả thực vẫn chưa thân quen với các bạn trong lớp, những nghi vấn của bọn họ có thể hiểu được, chỉ là phụ lòng cô bé mộc mạc chân chất Thẩm Ấu Sở mà thôi.

Một số người có tính cách không hợp với tập thể. Nhưng mà họ cũng như bao người khác, đều rất chân trọng cuộc sống này.

Thẩm Ấu Sở vẫn chỗ ngồi ấy, đầu dựa vào tường, khoanh hai tay trên bàn, tư thế ngồi giống như một cô nữ sinh tiểu học. Nhưng trên chiếc áo đồng phục đã phai màu, phần ống tay đã bị ướt một mảng.

Cô bé nhận thấy Trần Hán Thăng đang bước về phía mình, vội ngẩng đầu lên nhìn. Trong đôi mắt hoa anh đào long lanh, vành mắt đã đỏ rực, dưới cái cằm thon thả còn vương vài giọt nước mắt. Thẩm Ấu Sở phát hiện ở sau Trần Hán Thăng còn có những người khác, cô ấy lại như cũ cúi đầu xuống.

Kim Dương Minh đứng sau Trần Hán Thăng, đột nhiên nói nhỏ một câu: " Mẹ kiếp, trước đây mình bị mù hay sao? Nếu để Thương Nghiên Nghiên so với Thẩm Ấu Sở thì có xách dép chạy theo cũng không thể kịp được nha."

Lúc này, tiếng chuông reo vang lên, giáo viên bộ môn "hành vi tổ chức" Đào Lập Tùng đi vào cửa. Thầy ấy nhìn thấy trên bàn có một cái túi thì hơi nghi ngờ một chút. Trần Hán Thăng mở miệng nói: "Thầy Đào, em có thể xin thầy một vài phút được không ạ?"

Đào Lập Tùng biết Trần Hán Thăng là lớp trưởng,nên gật đầu đồng ý.

Trần Hán Thăng tiến tới bục giảng. Lớp học từ từ yên tĩnh trở lại. Hắn nhìn một vòng quanh lớp sau đó lấy một ít rau cải nhét vào trong miệng, tiếng nhai " Xoạt xoạt, xoạt xoạt" vang lên trong phòng học.

Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng cũng không trực tiếp giải thích, bắt đầu điểm danh: "Thế Siêu, lên đây nếm thử một ít đi."

"OK"

Dương Thế Siêu không nói thêm lời nào lập tức đi tới. Bỗng Kim Dương Minh đột nhiên tiến lên.

"Thức ăn ngon thế này, tớ lo lắng Thế Siêu không khống chế được ăn hết. Tớ ăn trước hai cây."

Kim Dương Minh lúc nãy vô tình thấy được hình dáng của Thẩm Ấu Sở. Tên này mới biết được, trong lớp còn có một tiên nữ xinh đẹp như vậy. Dù cho lúc cô nàng khóc cũng đẹp hơn" Đệ nhất mỹ nữ" Thương Nghiên Nghiên rất nhiều.

"Thừa dịp chưa có ai nhận ra bí mật này, mình phải đem nữ sinh đẹp nhất lớp hai hoặc nói hẳn ra là khoa xã hội nhân văn, thậm chí là Tài Viện thu về trong tay mới được."

Kim Dương Minh định thừa dịp này, để lại ấn tượng trong lòng Thẩm Ấu Sở. Nên thằng này lập tức cầm lấy rau cải, nghĩ thầm rồi la to một tiếng: "Thẩm Ấu Sở, This is for you!"

"Khụ, khụ, khụ..."

Có điều cuộc đời nào được như ý muốn, bạn học Kim không biết ăn cay, nước mắt nước mũi rồi cả ho khan liên tục. Không những thế tên này còn làm ảnh hưởng đến người khác nữa chứ. Dương Thế Siêu thấy vậy lập tức buông lời mỉa mai: " Lão lục, cậu trừ cứt ra không cướp, còn có cái gì không cướp nữa không?"

Dương Thế Siêu thì khác, khả năng ăn cay rất ổn, bốc lên một ít rau cải bỏ vào miệng sau đấy mới đi xuống.

"Thiếu Cường."

Trần Hán Thăng kêu lên.

"A Nam"

"Lão Đái"

"Chu Thành Long"

...

Trần Hán Thăng dùng phương pháp này lần lượt gọi từng nam sinh lên ăn một miếng. Còn Hồ Lâm Ngữ cùng giáo viên bộ môn giải thích một chút tính huống đang diễn ra.

Sau khi đám nam sinh đã ăn xong, Trần Hán Thăng nhìn về phía nữ sinh: " Có vị bạn nữ bạn học nào muốn lên nếm thử."

Hồ Lâm Ngữ thấy đây là việc phải làm, lập tức ăn một ít. Nhưng cô ấy không ngờ Thương Nghiên Nghiên lại là người thứ hai.

"Lớp trưởng đã mời thì phải cho một chút thể diện mới được."

Thương Nghiên Nghiên nhìn Trần Hán Thăng cười nói.

Có Trần Hán Thăng đứng đấy, lại có Hồ Lâm Ngữ đi đầu, lần lượt toàn bộ nữ sinh nếm trải một ít món ăn đến từ Xuyên Du, ăn nhiều hay ăn ít không quan trọng, quan trọng là đã đạt được mục đích.

Trần Hán Thăng cúi đầu nhìn một chút, còn lại một ít bên trong, hắn vừa muốn ăn cho hết, nhưng Đào Lập Tùng cười híp mắt đi tới.

"Tôi nhìn các cậu ăn mà cũng phát thèm. Cậu cho tôi nếm thử một chút, xem mùi vị thế nào!"
Bình Luận (0)
Comment