Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 57

Dịch: God of Heaven

Nghe được yêu cầu của Vu Dược Bình, Trần Hán Thăng lập tức đáp ứng.

Vu Dược Bình đồng ý gặp mặt Chung Kiến thành là điều có thể dự đoán trước. Có khả năng, lão muốn nghe một chút suy nghĩ của Chung Kiến Thành về hoạt động sinh viên lập nghiệp, hoặc có thể là có ý đồ gì khác nữa.

Sau khi Hồ Lâm Ngữ cùng Thẩm Ấu Sở quét dọn xong toàn bộ văn phòng, Trần Hán Thăng cũng đi đến chào tạm biệt.

"Trần Hán Thăng, đây chính là kế hoạch gây dựng sự nghiệp của cậu sao?"

Ba người ra khỏi khu nhà hành chính. Hồ Lâm Ngữ tò mò hỏi.

"Không sai, nếu như có thể thành công. Mình còn cần đến chuyên gia xúi bậy xúi bạ như cậu giúp đỡ thật nhiều nha."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói. Đến lúc đó, bản thân nhất định phải đứng ra sử lý rất nhiều công việc, thậm chí còn phải dùng thân phận lớp trưởng cùng hội học sinh để mở rộng sức ảnh hưởng, vì vậy không cần phải dấu diếm điều này làm gi.

Hồ Lâm Ngữ ngược lại cũng thoải mái: "Không thành vấn đề, bốn năm đại học tớ sẽ thành người giao hàng chuyển phát nhanh cho cậu!"

"Không chỉ mình cá nhân cậu, đến lúc đó còn muốn thuyết phục toàn thể ký túc xá làm việc cùng ấy chứ."

Trần Hán Thăng được voi đòi tiên nói, sau đó hắn xoay sang nhìn Thẩm Ấu Sở, không chút nào khách khí nói: "Đến lúc đó cậu cũng cần phải qua phụ giúp đấy."

"Ừ."

Thẩm Ấu Sở gật gù, cũng không hỏi cụ thể phải làm gì.

Hồ Lâm Ngữ quan sát Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở vài lần, cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn không nói gì.

Trần Hán Thăng muốn đi tìm Chung Kiến Thành. Còn Hồ Lâm Ngữ cùng Thẩm Ấu Sở, hai người chuẩn bị đi thư viện tự học.

Đi được một lúc, Hồ Lâm Ngữ đột nhiên nói: "Ấu Sở, bạn trai cậu thực sự rất giỏi. Hai người chúng mình ở văn phòng đoàn ủy nói chuyện đều phải cẩn thận từng ly từng tí một. Thế mà Trần Hán Thăng có thể vừa hút thuốc vừa bàn chuyện làm ăn ở nơi này."

Thẩm Ấu Sở sợ hết hồn, đỏ mặt nói: "Cậu, cậu ấy không phải a."

"Còn không phải!"

Hồ Lâm Ngữ cười lạnh một tiếng thì thầm nói: "Xem ra Trần Hán Thăng đã tìm ra con đường chính xác rồi."

Thẩm Ấu Sở không biết nói dối, Hồ Lâm Ngữ nhìn thấu tâm tư của cô, một tý khả năng che dấu đều không biết, tay chân luống cuống đứng tại chỗ: "Tớ, hai người bọn tớ hiện tại không nói về chuyện hẹn hò, phải để bà của tớ thấy qua mới được."

Hồ Lâm Ngữ thở dài một hơi: "Cậu thật thật thà quá đi, tính cách Trần Hán Thăng ngang ngược như vậy. Tớ sợ sau này cậu ta sẽ lừa cậu, bắt nạt cậu."

Thẩm Ấu Sở lặng lẽ không nói gì, ngay từ đầu Trần Hán Thăng đã bắt nạt cô rồi.

"Nhưng mà, cậu ấy nhất định sẽ không lừa dối tớ."

....

Về phần Trần Hán Thăng, tên này đang chém gió điên đảo ở chỗ Chung Kiến Thành. Từ chuyện chưa đâu vào với đâu, mà hắn có thể nói Đoàn Ủy Tài Viện bên này cực kỳ vui mừng chào đón quản lý Chung đến khảo sát cùng nói chuyện.

Chung Kiến Thành cảm thấy thành ý bên Tài Viện rất cao, nhất định phải đến gặp mặt mới được.

Sáng hôm sau, Chung Kiến Thành lái xe đến cổng Tài Viện. Trần Hán Thăng đã đứng đó nói chuyện cùng với những nhân viên bảo vệ. Hắn nói người nhà mang chút đồ vào ký túc xá, sau đó kí tên rồi nhẹ nhàng dẫn người vào trong trường.

Chung Kiến Thành nhìn thấy Trần Hán Thăng trong tay cầm theo hai bao thuốc lá Trung Hoa, cười nhạo nói: "Các cậu trong trường thường cùng thầy cô làm trò này sao?"

Trần Hán Thăng cười cười không lên tiếng, đầu tiên cùng Chung Kiến Thành tới phòng chứa đồ ở tầng 1.

"Nơi như thế này mà chỉ dùng để xếp những đồ linh tinh lặt vặt, thì thật sự là đáng tiếc a."

Chung Kiến Thành xem xong đau lòng nói. Gã là người làm ăn, tư duy về cách sử dụng tài nguyên có sự khác biệt so với nhà trường.

Bên cạnh những phòng tầng một dùng để chứa đồ này là điểm đỗ xe đạp của sinh viên. Các sinh viên đi xe đạp đều tập trung ở nơi này, làm cho tiếng nói chuyện cười đùa là điều không tránh khỏi. Nên nhà trường quyết định bỏ trống những phòng này làm nơi chứa đồ.

Theo suy nghĩ của Chung Kiến Thành, những gian phòng tầng một này ngay cạnh cửa tây Tài Viện, cách đó không xa lại có một nhà ăn, cùng với đó là lượng người đi lại cực lớn ở bãi đỗ xe.

"Ở chỗ này chỉ cần bán sữa đậu nành thôi, thì một ngày kiếm được 1000 tệ cũng không phải là việc làm quá khó."

Chung Kiến Thành khẳng định nói.

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Nơi này khẳng định không thể làm quầy bán bữa ăn sáng, ngay cả siêu thị cũng không được, đại học phải có dáng vẻ của đại học."

Chính vào thời điểm này, bộ trưởng bộ phận đối ngoại Thích Vi đang chuẩn bị lên lớp. Bỗng cô ấy nhìn thấy Trần Hán Thăng nên lập tức nhắc nhở: "Buổi tối 7h ở trung tâm hội trường có mở cuộc họp, cậu là phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại, không được phép đến muộn."

Trần Hán Thăng gật đầu đáp ứng, ngầm ra hiệu chính mình sẽ đến đúng giờ.

"Cậu vừa là lớp trưởng, vừa làm phó bộ trưởng, làm nhiều thế có ảnh hưởng đến gây dựng sự nghiệp không?"

Chung Kiến Thành lo lắng hỏi, gã rất xem trọng khu vực này, người có thể đảm nhiệm được tựa hồ chỉ có thể là Trần Hán Thăng.

Trần hán Thăng cười cười: "Nếu có ảnh hưởng thì cũng chỉ là ảnh hưởng tốt, nếu như tôi không phải là phó bộ trưởng cùng lớp trưởng, lãnh đạo trường sẽ cùng chúng ta bàn bạc về hạng mục này sao?"

Chung Kiến Thành nghĩ lại thấy có vẻ đúng. Tình hình hiện giờ, thân phận của Trần Hán Thăng trong trường có tác dụng cực kỳ lớn.

Trần Hán Thăng cùng Chung Kiến Thành kiểm tra xong địa điểm, thì lập tức đi tới văn phòng đoàn ủy.

Trần Hán Thăng vừa vào cửa là nét mặt lập tức thay đổi, ngượng ngùng nói: "Bí thư Vu, ngại quá. Quản lý Chung thật sự quá khách khí, có mang một ít đồ lại đây, em thực sự không ngăn nổi chỉ có thể cầm theo hai gói thuốc lá."

Chung Kiến Thành kinh ngạc liếc nhìn Trần Hán Thăng, có điều gã phản ứng rất nhanh, lập tức thuận miệng nói: "Nếu không phải do Tiểu Trần ngăn cản, trên xe của tôi còn có hai hòm mao đài, chút nữa sẽ mang cho bí thư Vu."

Vu Dược Bình vội vã đứng lên: "Thuốc lá thì còn có thể, chứ tôi không thích uống rượu, hơn nữa việc này chỉ nên xảy ra một lần, lần sau không cần mang theo thứ gì làm quà nữa đâu."

Vu Dược Bình nhận túi mở ra liếc nhìn, phát hiện là hai bao thuốc Trung Hoa, mặt không chút biến sắc bỏ vào trong ngăn khéo trước mặt,

Nhìn thấy Vu Dược Bình đã nhận, Trần Hán Thăng quay về phía Chung Kiến Thành cười cợt, trong lòng Chung Kiến Thành đánh giá Trần Hán Thăng lại tăng thêm một cấp.

"Chung quản lý, Hán Thăng đã nói với tôi về hạng mục này, bên đoàn ủy chúng tôi rất là hoan nghênh, chỉ lo lắng các ngài không sinh lời được thôi."

Vu Dược Bình không có tâm tư trong chuyện làm ăn. Tâm tư của lão đều dành cho việc nâng cao địa vị trong trường, vì vậy không nhìn ra tầm quan trọng của mấy gian chứa đồ kia, sau khi nhận lấy hai gói thuốc Trung Hoa thì cũng muốn thật tâm nhắc nhở.

"Không sao bí thư Vu. Thật ra bản thân tôi cũng không muốn kiếm tiền từ các bạn sinh viên đâu. Chỉ muốn công việc gửi hàng hóa của các bạn ấy dễ dàng hơn, thuận tiện hơn, sau đó thuận lợi đề cao tầm ảnh hưởng của công ty lên mà thôi...."

Nếu như đánh giá Trần Hán Thăng là một tên lưu manh có trình độ, thì Chung Kiến Thành là lưu manh mà không cần học vấn. Một chút câu nói xã giao không cần Trần Hán Thăng nhắc nhở, lão chỉ cần há miệng ra nói là những lời này tự giác bay ra.

Vu Dược Bình nghe xong gật gù, cảm thấy Chung Kiến Thành rất có chừng mực. Lão hỏi thêm vài vấn đề, nhưng Chung Kiến Thành đã được Trần Hán Thăng nhắc nhở nên trả lời cũng rất trôi chảy.

Không ngờ, Vu Dược Bình lại lấy ra hai căn phòng trống hỗ trợ cho hạng mục này.

Ban đầu, lão dự định lấy ra một căn, lại còn làm ra vẻ do dự. Kết quả có hai bao thuốc Trung Hoa làm vật dẫn, một gian phòng lập tức thành hai gian, sự do dự cũng biến thành sự thoải mái.

Vu Dược Bình chỉ vào chỗ cần điền trong tờ đơn "hạng mục nâng đỡ sinh viên lập nghiệp" nói: "Chỗ này cần có một giáo viên điểm chỉ vào đây. Tôi không thể làm được, cậu cần tìm một người khác làm việc này."

"Phụ đạo viên Quách Trung Vân có được hay không bí thư?"

Trần Hán Thăng hỏi.

"Tất nhiên là có thể. Nhưng thầy ấy có đáp ứng hay không?"

"Không có chuyện gì, ngài ấy từ trước đến nay vẫn ủng hộ em mà."

Trần Hán Thăng đã tính toán tất cả, đương nhiên còn muốn giải thích một chút.

Theo như tờ đơn, chỉ cần Vu Dược Bình đóng dấu xuống, thì hắn có quyền sử dụng 2 căn phòng dưới tầng một trong vòng một năm.

Chung Kiến Thành còn chút không dám tin, chỗ tốt như thế lại thuộc về mình. Gã biết quá trình cũng sẽ không đơn giản, có chút khó khăn mệt mỏi, khẳng định Trần Hán Thăng đã tự mình lặng lẽ giải quyết êm xuôi mọi việc rồi.

Trần Hán Thăng chỉ cần dùng hai bao thuốc Trung Hoa thôi đã có thể dẫn dắt việc này một cách mượt mà, lặng yên thành công như vậy.

Buổi trưa Chung Kiến Thành mời Vu Dược Bình đi ra ngoài ăn cơm, đây cũng là lẽ thường, Vu Dược Bình cũng không có ý định từ chối.

Sau khi ăn trưa xong, Chung Kiến Thành móc ra 2000 tệ đưa cho Trần Hán Thăng: "Đây là tiền thuốc lá."

Hai bao thuốc kia không đáng 2000 tệ. Rõ ràng đây là chỗ tốt mà Chung Kiến Thành muốn đưa cho Trần Hán Thăng.

Nhưng chút tiền này, mà muốn xóa đi công lao cố gắng của Trần Hán Thăng suốt thời gian vừa qua thì không thể dễ dàng như vậy được.

Trần Hán Thăng cười cười, từ chối: "Mục đích của tôi không chỉ đơn giản là hạng mục này. Mà tôi làm còn vì sự phát triển sau này của chính bản thân mình nữa."

Nhìn thấy Trần Hán Thăng từ chối rất kiên định, Chung Kiến Thành chỉ có thể nói: "Tôi nên ủng hộ một chút gì đó, nếu không sẽ có cảm giác không tồn tại."

"Quản lý Chung nói cũng hợp lý."

Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý: "Không bằng, ngài mua ủng hộ tôi một chiếc điện thoại đi."
Bình Luận (0)
Comment