Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 60

Dịch: God of Heaven

Sáng sớm thứ 7,đầu tiên Trần Hán Thăng gọi điện cho phụ đạo viên Quách Trung Vân, hỏi xem ngày hôm nay có thể tới gặp ngài ấy được không.

Quách Trung Vân nghe xong thì vui vẻ đồng ý:"Cậu mau qua đây. Tôi cùng sư mẫu của cậu hôm nay đều có việc, đang lo không có ai trông coi Giai Tuệ đây."

Sau khi Trần Hán Thăng nghe được những lời này thì ngay lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư. Cô nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng:" Tiểu Trần, mình muốn đến trường học của cậu ăn thử bữa sáng."

"Mấy món ăn ở trường mình đã ăn đến phát chán rồi."

Trần Hán Thăng còn chưa đánh răng, vội vàng bịa ra một lý do để từ chối:" Để lần sau đi, với lại bữa sáng ở trường học của tớ ăn không ngon."

Trong đầu Trần Hán Thăng luôn có suy nghĩ khốn nạn là ngăn cản tình huống "Vương thấy Vương".

"Tình huống đẹp nhất là một người ở Tài Viện, một người ở Đông Đại. Hai cô nàng nước sông không phạm nước giếng. Thêm vào đó, có nhiều học sinh như vậy các cô ấy cũng sẽ không ngẫu nhiên gặp nhau được mới phải."

Sau khi sắp xếp xong, Trần Hán Thăng ở trước cổng lớn Đông Đại chờ Tiêu Dung Ngư, dáng người cô nàng vốn rất xinh đẹp, lại ăn mặc bộ đồ thể thao puma màu hồng càng làm tôn thêm vẻ đẹp tuyệt trần, thêm vào đó trên vai cô nàng có thêm một chiếc ba lô nhỏ xinh xắn. Cô nàng bước đi trong buổi sáng sớm mùa thu, đây chính là hình ảnh thu được rất nhiều ánh mắt của mọi người trên đường.

"Lạnh quá, Tiểu Trần."

Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng dậm chân.

"Nếu cậu cảm thấy lạnh, hay là cậu trở về ký túc xá trước đi?"

Trần Hán Thăng đưa ra lời đề nghị hợp lý.

"Không trở về."

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trần Hán Thằng, trực tiếp đút tay phải vào túi áo của Trần Hán Thăng.

"Cậu làm như vậy có thể làm cho người khác hiểu nhầm đấy".

Trần Hán Thằng bất đắc dĩ nói.

Tiêu Dung Ngư nở một nụ cười ngọt ngào:" Cứ mặc cho người khác hiểu lầm đi, dù sao tớ cũng không muốn có bạn trai trong thời gian học đại học nha."

"Nhưng tớ lại không thể mặc kệ được. Cậu có thể làm chuyện này với Cao Gia Lương có được hay không?.... a, sao cậu lái bấm tớ!"

"Ai bảo cậu "Miệng chó không thể mọc ngà voi".

Thời tiết bên ngoài có chút lạnh, có điều ở trong xe bus khá là ấm áp, thậm chí có chút ngột ngạt. Cũng may ở Giang Lăng, xe bus 737 là điểm bắt đầu nên không phải đứng, cho nên Trần Hán Thăng chọn một chỗ sát cửa sổ, cho Tiêu Dung Ngư ngồi đấy.

"Cho tớ nhìn điện thoại di động của ngươi một chút, đây không phải là dì Lương cho tiền cậu mua chứ?"

Tiêu Dung Ngư vừa ngồi xuống, là không thể chờ đợi được muốn nghe một chút chuyện của Trần Hán Thăng.

"Mẹ tớ là người keo kiệt, trước đây lúc tớ ra ngoài chơi, đã không cho tớ quá 20 tệ."

Trần Hán Thăng bĩu môi nói.

Tiêu Dung Ngư cười duyên một cái, sau đó đánh lên vai Trần Hán Thăng:" Vậy thực sự cậu đã tự mình kiếm tiền được rồi?"

Trần Hán Thăng cũng không che giấu, thời điểm muốn khai thác bên đại học Đông Đại nói không chừng còn phải nhờ sự hỗ trợ của Tiêu Dung Ngư. Cho nên hắn kể vắn tắt cậu chuyện từ đầu đến cuối, từ việc lấy giấy thông báo tuyển dụng của chuyển phát nhanh Thâm Thông trên bảng thông tin, cho đến việc nói chuyện với Chung Kiến Thành, sau đó là việc liên hệ với bên đoàn ủy.

Chuyện về Thẩm Ấu Sở, hắn tất nhiên là không đề cập đến.

Tiêu Dung Ngư nghe xong, cong môi đỏ lên nói:"Cậu làm nhiều chuyện như vậy, một chuyện tớ đều không biết."

"Hết cách rồi, những đội viên gương mẫu như chúng ta làm chuyện tốt xưa nay chưa bao giờ để lại họ tên."

Trần Hán Thăng lại bắt đầu nói bậy, thuận tiện cùng gia đình phụ đạo viên Quách Trung Vân giới thiệu qua. Tiêu Dung Ngư đối với Quách Giai Tuệ cảm thấy rất hứng thú, còn hỏi có nên mua chút hoa quả làm quà hay không.

"Hoa quả cũng mua, tiện thể mua thêm bài tập cho cô bé, nhóc mập Giai Tuệ rất yêu thích toán học."

Hai người trò chuyện, Tiêu Dung Ngư ngồi trên xe bus không ngừng lắc lư có chút buồn ngủ.

"Tiểu Trần, tớ muốn dựa vào vai cậu. "

""Cậu có thể dựa vào cửa sổ bên kia cũng được mà!"

Tại chỗ ngồi, hai người mỗi người nói một kiểu, loạn hết cả lên. Cuối cùng kết quả là Tiêu Dung Ngư sung sướng gối lên bờ vai của Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng cố gắng đẩy hai lần, phát hiện không hiệu quả thì thôi.

Sau khi qua hai điểm dừng mới đến được nhà của Quách Trung Vân, lão Quách đối với Tiêu Dung Ngư xinh đẹp cảm thấy rất tò mò.

Trần Hán Thăng sợ hiểu nhầm, lập tức lên tiếng giải thích: "" Đây là bạn học cấp ba của em. Hiện tại là học sinh của đại học Đông Đại. Em dẫn theo cô ấy, để cô ấy ra ngoài hít thở một chút không khí còn sót lại của đế đô của Lục Triều (Lục triều dùng để chỉ 6 triều đại trong thời kỳ Tam Quốc, Lục triều cố đô chỉ Nam Kinh(Kiến Nghiệp/ Kiến khang) là thành phố trong truyện).""

"" Cắt, cám ơn lòng tốt của cậu. ""

Trước hết, Tiêu Dung Ngư lễ phép chào hỏi Quách Trung Vân, sau đó lại gần chơi đùa cùng với Quách Giai Tuệ. Tiêu Dung nhìn thấy tóc của cô bé bị rối, ngay lập tức giúp Quách Giai Tuệ buộc lại mái tóc.

""Hán Thăng, tiểu Tiêu thật sự rất xinh đẹp nha. ""

Quách Trung Vân cười nói.

Hán Thăng không giải thích thêm điều gì. Hắn lo lắng càng giải thích nhiều càng làm tăng sự nghi ngờ, đơn giản đánh trống lảng sang chuyện khác:" " Thầy Quách, em nghĩ ở trong trường học, việc sinh viên đại học xây dựng sự nghiệp cần 1 người chỉ đạo, em có thể ghi tên ngài vào dòng thầy giáo chỉ đạo kia được hay không?" "

Quách Trung Vân không nghĩ nhiều:" " Không thành vấn đề, thế nhưng tôi cũng không hiểu lắm về việc này. Nếu cậu tìm được người khác phù hợp hơn thì hãy ghi tên người ấy vào. ""

Ngày hôm nay, lão Quách muốn đem cha mẹ đi kiểm tra sức khỏe, chuẩn bị một lúc thì đi ra ngoài. Lão quay đầu nhìn lại con gái mình, quần áo giày dép đã mặc chỉnh tề, tóc cũng đã được tết, phía sau còn mang một cái túi nhỏ, trong tay đang cầm bình trả nhỏ uống nước.

"" Cảm ơn em nha, tiểu Tiêu. ""

Quách Trung Vân cảm ơn Tiêu Dung Ngư, sau đó quay sang Trần Hán Thăng nói: "Ngày hôm nay, các cậu cứ chơi thoải mái đi, còn tiền nong cứ để tôi lo.""

Sau khi lão Quách rời đi, Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư nắm tay Quách Giai Tuệ đi ra ngoài. Đi được một lúc, Tiêu Dung Ngư đột nhiên hỏi: ""Tiểu Vũ là ai?""

""Chuyện gì? Trời sắp mưa sao?""

Trần Hán Thăng giả bộ không hiểu, đưa tay che nắng nhìn bầu trời xa xa:" " Tin thức thời tiết bảo hôm nay không có mưa mà!"

""Anh, Tiểu Vũ chính là cô giáo Tiểu Vũ của em mà. QQ của cô ấy, em cũng đã biết rồi."

Quách Giai Tuệ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ giống như vừa hiến một vật quý nói.

Trần Hán Thăng: Ha ha...

Tiêu Dung Ngư: Ha ha..

Cô bé mũm mĩm Quách giai Tuệ là người nói nhiều, nhanh mồm nhanh miệng. Đã thế còn có chút lười biếng, cô bé đi được một nửa đường đã muốn người bế, Tiêu Dung Ngư chân yếu tay mêm, ôm cô bé đi được một đoạn lập tức cảm thấy mệt mỏi.

"Trần Hán Thăng, cậu đến bế em ấy đi."

Trần Hán Thăng lại không muốn bế, thế nhưng Quách Giai Tuệ lại không đi. Hắn lập tức ngồi xổm xuống nói: "Giai Tuệ ngoan, chút nữa dẫn em đi ăn đùi gà ở McDonald có được hay không?"

"Được, cảm ơn anh, Tiểu Trần!"

"Không ổn." Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, cảm thấy không được, đánh thay đổi cách khác:"Khi nào anh đếm đến ba, anh lập tức ôm em đi có được không?"

Quách Giai Tuệ đối với toán học rất có tự tin, ngay lập tức đứng lên nói:" Không thành vấn đề!"

Sau đó Trần Hán Thăng lớn tiếng nói:"Đi đều bước! 121,121,121..."

Quách Giai Tuệ đeo cái cặp sách, lắc cái mông nhỏ, tiếng kêu keng keng lạch cạch đi theo Trần Hán Thăng.

Tiêu Dung Ngư sững sờ nhìn, không nhịn được lắc đầu một cái:"Quả nhiên vẫn giỏi lừa gạt."

Hai người một lớn một nhỏ xuất phát từ Mạt Lăng, chuyển tới đường Trung Sơn Nam, sau dạo đến Tân Thi Khẩu, dọc theo đường đi Tiêu Dung Ngư ra vào các cửa hàng to nhỏ bên đường, nhưng đối với cô nàng thứ hấp dẫn nhất vẫn là quần áo.

Trần Hán Thăng là người cảm thấy mệt nhất, hắn lo lắng Quách Giai Tuệ đi lạc, nên ôm lấy cô bé bế đi.

Thật vất vả ba người mới đến được một cửa hàng McDonald" s ở Tân Thị Khẩu. Trần Hán Thăng tự chửi bản thân mình, bát canh ở trường học không thơm hay sao, thế mà mình lại cùng cô gái này đi dạo phố?

Nhà hàng McDonald" s này vừa mới ra mắt một loại kem dâu tây trong khu vực kem ly. Quách Giai Tuệ thèm thuồng nhìn những người khác đang ăn, sau đó quay đầu về phía Tiêu Dung Ngư nói:"Chị, em muốn ăn kem."

Tiêu Dung Ngư mệt mỏi không muốn di chuyển, lười nhác ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, hướng về phía Trần Hán Thăng nói: "Chị cũng đang muốn ăn kem đây."
Bình Luận (0)
Comment