Dịch: Gia Cát Nô***
"Không hiểu sao, phụ nữ trung tuổi lại bỏ qua sự chú ý đổi với chồng của mình, mà dồn hết cho con trai của họ. Thế là sao chứ?"
Trần Hán Thăng cầm theo hai phần quà tặng, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Lương Mỹ Quyên vừa rồi lấy ra hai phần quà tặng, sau đó trực tiếp ra lệnh đuổi khách, thế là Trần Hán Thăng bị đuổi ra về.
Hắn tới cửa ký túc xá nữ, gọi điện thoại cho Thẩm Ấu Sở đi xuống lấy đồ: "Mẹ mình gửi cho cậu môt đồi giày Martin cao cổ."
Thẩm Ấu Sở định từ chối theo bản năng, thì Trần Hán Thăng nhấn mạnh thêm một câu: "Là mẹ tớ đưa cho cậu, không phải tớ."
"Cám, cám ơn Dì."
Tay chân Thẩm Ấu Sở luống cuống cầm lấy đôi giày.
"Cám ơn thì cậu phải cám ơn tớ, vì tớ là người mang về."
Trần Hán Thăng mặt dày nói.
"Ồ, cám ơn cậu."
Thẩm Ấu Sở nghe lời, vội vàng cám ơn.
Trần Hán Thăng thở dài: "Đồ ngốc."
Thời điểm, Tiêu Dung Ngư nhận đồ, tự nhiên hơn rất nhiều. Cô nàng đem chiếc kẹp tóc bằng trân châu vừa mới được tặng kẹp lên tóc, nở nụ cười vui vẻ nói: "Cậu xem có đẹp không?"
Trần Hán Thăng nhìn, sau đó bĩu môi nói: "Nói chung là xấu, giống như vòng kim cô của Hầu ca ấy. Để cho người già mua quà tặng thì làm sao mà tốt được."
"Rõ ràng là đẹp mà. Dì Lương còn biết thương tớ. Còn cậu chẳng mua cho được cái gì."
"Thế cậu cởi cái áo lông này ra, để tớ quyên góp cho hội người nghèo."
Tiêu Dung Ngư đang mặc chiếc áo lông màu hồng nhạt kia. Trần Hán Thăng vừa nói vừa tiến lại gần định ra tay cởi ra thật.
Cuối cùng, Tiêu Dung Ngư cũng tránh thoát, mặt đỏ au, mắng một tiếng: "Đồ dê xồm."
Ngày hôm sau, Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên đi chơi Phủ Tổng Thống cùng Ô Y Hạng, ngày thứ 4 thì lên đường trở về Cảng Thành.
Trần Hán Thăng sợ chuyện không may sảy ra, nên quyết định một mình đưa bố mẹ ra bến xe.
Có lẽ thời gian ly biệt đã đến, chiến tranh lạnh giữa hai mẹ con bỗng nhiên tan biến.
Trên đường đi, Lương Mỹ Quyên không ngừng dặn dò cậu con trai của mình. Nói Trần Hán Thăng cần phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, việc làm thêm chỉ là phụ, còn việc chính vẫn là học hành, nếu có thể thì cố gắng thi lên nghiên cứu sinh. Hai cô gái kia cố găng duy trì ở mức độ bạn bè...
Trần Hán Thăng không đồng ý, cũng chẳng phản đối, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Một lúc lâu sau mọi người mới đến bến xe. Trần Hán Thăng thở dài một hơi tưởng được giải thoát. Nhưng Lương Mỹ Quyên lại không muốn dừng.
"Lão Trần, hay chúng ta mua một phòng nhỏ cạnh lang đại học Giang Lăng đi. Đây là vùng ngoại ô, chắc giá cả cũng không quá đắt. Chùng ta có thể vay trả góp hoặc là bán phòng cũ đi là được."
Trần Triệu Quân nhìn về phía Lương Mỹ Quyên, phát hiện ra là bà ấy không phải nói đùa. Thế là lão lại cố gắng khuyên nhủ: "Tôi thấy hay là thôi đi. Hán Thăng mãi mới có không gian riêng khi lên đại học, chúng ta đừng quản nhiều như vậy nữa."
Lương Mỹ Quyên cảm thấy không thỏa đáng: "Ai cũng muốn con cái chăm sóc mình lúc về già. Tôi chỉ có một đứa con, không đi theo nó thì theo ai, chẳng lẽ sau này già cả lại phải vào viện dưỡng lão à?"
"Biết là theo, nhưng không thể sát xao như vậy được."
Hai người giống như bao vợ chồng trung niên khác. Con cái bắt đầu trưởng thành, mình thì ngày càng già đi, mình thì ngày càng già đi, cảm giác nguy cơ ngày càng rõ ràng.
...
Trần Hán Thăng trở về trường học, trong căn cứ 101 đã có sinh viên tới xin phỏng vấn để xin làm thêm. Có thể nói tờ rơi mà "Đoàn Dự", "Mục Niệm Từ", "Miêu Nhân Phụng" đã phát huy tác dụng.
Trần Hán Thăng là người đứng ra phỏng vấn. Hắn đối với việc làm thêm yêu cầu cũng không cao, chỉ hỏi qua loa một chút là có thể được nhận vào làm.
Công việc này rất giống việc bán bảo hiểm, sinh viên là nhân viên của chuyển phát nhanh Thâm Thông, nên bản thân bọn họ cũng là một trong số những khách hàng được công ty hướng tới.
Những sinh viên đến xin làm thêm không chỉ có sinh viên năm nhất, mà còn có cả sinh viên năm 2.
Nhưng năm nhất vẫn là chiếm đa số. Năm 2 chỉ có những người gan lớn một chút, mới chủ động đến xin việc.
Nhưng có vài người nghe được, nơi này là của một học đệ quản lý thì có một vài người sinh viên năm hai không tiếp tục xin nữa, vì tâm lý không muốn làm công cho học đệ.
Cũng có vài người dùng giọng nghi ngờ nói ra.
"Trên tờ rơi có ghi, việc làm thêm này có thể được phát máy nhắn tin, có thật hay không vậy?"
"Mấy cậu năm nhất này, chơi lớn thật, thế mà có thể làm cho trường học đồng ý hạng mục nâng đợ lập nghiệp."
"Chờ lâu vậy, sao không có quản lý đến tiếp chúng ta vậy."
Khuôn mặt Thẩm Ấu Sở đỏ ửng, lấy ra chiếc laptop, cúi đầu nói: "Cậu, chào cậu, mời cậu đăng ký thông tin cá nhân ở đây."
"Bạn đang nói gì vậy? Có thể lớn tiếng hơn không?"
Một sinh viên năm 2 không hề khách khí nói.
Trần Hán Thăng nhìn thấy, thì không phỏng vấn tiếp nữa, mà đi qua nói: "Chào học trưởng. Tôi là người lập ra nơi lập nghiệp 101. Chúng ta nói đơn giản thế này, đó là cần mọi người đăng ký thân phận ở đây."
Cậu học sinh năm 2 này nghe thấy lời nói của Trần Hán Thăng, thì ngước mắt lên đánh giá, sau đó cùng bạn bè nói: "Tân sinh năm nay trâu bò thật, không một tiếng động đã thành lập ra nơi lập nghiệp, lại còn muốn xác nhận thân phận của học sinh năm 2 như chúng ta nữa chứ."
Những người chờ phỏng vấn còn xếp một hàng dài, thế mà cậu học sinh năm 2 này vấn chưa nói vào vấn đề chính. Rốt cuộc, Trần Hán Thăng cũng không nhịn được nữa, lập tức nói: "Anh có muốn phỏng vấn hay không, muốn thì chúng ta giao lưu vài câu, còn không thì mời anh đi cho."
"Ôi, tân sinh thời này thật lớn lối. Cậu nói xem cậu học khoa nào, nói tôi nghe xem nào, biết đâu tôi lại quen phụ đạo viên của cậu đấy."
Sinh viên năm hai cà lơ phất phơ nói.
Trần Hán Thăng bỏ bút ra, khóe mắt giật giật, tức giận nói: "Con chó này, mày đến phá đám à?"
"Con mẹ nó, mày mắng ai đấy, một chút tôn trọng cũng không có...."
"Bốp."
Âm thanh của cái tát vang lên. Trong phòng 101 đang ồn ào chợt yên tĩnh lại. Cậu sinh viên năm 2 lấy tay ôm lấy má, không tin vào mắt mình. Ai có thể ngờ được, một tên sinh viên năm nhất đánh là đánh, không nói một lời nào.
"Mẹ nhà mày, coi tao là cục đất thích làm gì thì làm sao. Dạ tiệc tân sinh vừa kết thúc, Tài Viện không còn tân sinh nữa rồi."
Trần Hán Thăng xoa xoa cổ tay,không thèm nhìn tên sinh viên năm 2 này thêm lần nào nữa, sau đó ngồi lại vào vị trí cũ.
"Triệu Tiếu Ba phải không, vừa rồi có chút ngoài ý muốn. Hiện tại chúng ta tiếp tục."
Người được gọi là Triệu Tiếu Ba giât mình sửng sốt, gật gật đầu, cẩn thận nhìn thoáng qua cậu sinh viên vừa mới bị tát, hành động lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cậu học sinh năm 2 giờ này mới kịp phản ứng, trước mặt bao nhiêu người mình lại bị ăn tát. Thằng này hét lớn lên một tiếng: "Đồ chó hoang này, mày có tin hay không, ông mày cho người đập nát chỗ này của mày?"
"Vậy mày nhanh lên, chúng tao ở đây chờ."
Câu này không phải của Trần Hán Thăng, mà là của Chu Thành Long từ đám đông đi ra nói.
Tên này cùng mấy tên nghiện game vừa đi từ quán nét về, định ghé qua nơi này chém gió một chút, không ngờ gặp được cảnh này.
Chu Thành Long đến huấn luyện viên còn dám bật lại, sau đó còn đi tới tận phòng ký túc của Chu Hiểu đánh nhau, tất nhiên lá gan không hề nhỏ rồi. Vừa rồi, Trần Hán Thăng không ra tay, có khi tên này đã nhào vào đánh rồi.
Quách Thiếu Cường cũng đang ở đó, tên này cười đùa nói: "Học trưởng, anh cần tìm nhiều nhiều vào đấy, chỗ chúng tôi có khoảng 27 người cơ."
Tên sinh viên năm hai cảm thấy tình hình trở nên phức tạp, lời dọa dẫm cũng không dám nói thêm nữa, vội vàng lôi kéo bạn học. Mặt mày xám xịt rời đi.
Cùng với việc dán tờ rơi không ngừng tiếp tục, số lượng sinh viên đến nơi này xin phỏng vấn ngày càng tăng theo.
Khi đám này đến phòng 101, nhìn thấy đội ngũ xin phỏng vấn xếp hảng chỉnh tề. Trong lòng cũng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cũng tự giác đứng vào hàng chờ đến lượt phỏng vấn.