Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 98

Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng chỉ định mượn đài phát thanh của trường để quảng cáo một chút về dịch vụ của Hỏa Tiễn 101. Nhưng không ngờ, lại nghe được một thông tin chỗ Vu Dược Bình là nhà trường muốn hắn trở thành học sinh ba tốt. Tất nhiên là hắn không đồng ý rồi.

"Bí thư Vu, người đường đường chính chính không nói lời dối trá. Đợt thi cuối kỳ này chắc chắn em sẽ bị rớt tín chỉ. Nếu trường học dành vị trí học sinh ba tốt cho em thì áp lực của em sẽ rất lớn nha."

Vu Dược Bình cũng là do bất đắc dĩ, vội nói: "Thật ra tôi cũng không muốn cậu nhận vị trí này, chỉ mong cậu tập trung vào vấn đề lập nghiệp là được. Nhưng ý kiến này là từ phía hiệu trưởng Thái, ngài ấy nói việc làm của cậu rất tốt, cần được khích lệ."

"Còn về cuộc thi."

Vu Dược Bình thở dài: "Cậu cố hết sức là được."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, đây là việc cố hết sức là có thể tạo được thành quả sao. Hiện tại, trong đầu mình chẳng còn chút kiến thức nào, mà đi tìm Thái Khải Nông thì không được. Nên đành phải đi tìm Thẩm Ấu Sở nói: "Nhanh giúp mình ôn tập, cuộc thi cuối kỳ không thể rớt tín chỉ được."

Yêu cầu Thẩm Ấu Sở là một học sinh giỏi là quá bình thường với cô. Nhưng để Thẩm Ấu Sở dạy học thì không được. Cô bé nói nửa ngày mới được một câu, ấp a ấp úng, làm sao mà dạy được.

Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, mới lấy ra quyển sách "Kinh tế học Phương Tây" ra chỉ vào đó: "Cậu khoanh vùng chỗ cần học vào, để mình tự học thuộc."

"Ừ"

Thẩm Ấu Sở kiểm tra tỉ mỉ nội dung cần học, khoanh vùng rất cẩn thận, sợ bỏ sót. Không ngờ vừa mới làm xong quay sang, đã thấy Trần Hán Thăng ngáy o o rồi.

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng dùng cán bút chọc chọc vào người Trần Hán Thăng. Tên này mơ mơ màng màng mở mắt ra nói: "Sao vậy?"

"Mình đã khoanh vùng những chỗ cần học rồi."

Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng nói.

"Ừ được rồi."

Trần Hán Thăng quay mặt đi, lại tiếp tục ngủ. Tối hôm qua, hắn ngứa tay nên ngồi chơi vài ván bài, cũng có nguyên nhân là sắp bước vào kỳ nghỉ đông. Nên mọi người tròng phòng, không chơi bài thì ngồi chém gió.

Thẩm Ấu Sở có chút nóng này, lại lấy bút chọc chọc Trần Hán Thăng thêm mấy cái nữa.

Trần Hán Thăng cuối cùng cũng tỉnh ngủ, trừng mắt nhìn Thẩm Ấu Sở: "Cậu làm gì mà cứ chọc tớ hoài vậy?"

"Nhìn, đọc sách."

Thẩm Ấu Sở có chút e ngại, nhưng cực kỳ bướng bỉnh.

Trần Hán Thăng chỉ có thể lắc đầu, sau đó cầm lấy quyển "Kinh tế học phương tây" lên đọc, như đọc thuyết trình: "Kinh tế học là người nghiên cứu các loại hoạt động của kinh thế, giá trí sáng tạo, chuyển hóa, hiện thực quy luật..."

"Kinh tế học phương tây có xuất phát từ những nền kinh tế tây phương..."

"Mịa, sao dài dòng thế nhỉ?"

Trần Hán Thăng đọc không nổi 5p, đã bắt đầu chán nản. Hắn liếc nhìn Thẩm Ấu Sở, đang lặng lẽ ngồi đọc thuộc từng trang sách nhạt nhẽo buồn tẻ, sau đó hỏi: "Làm cách nào, tớ mới thi được 60 điểm một cách nhanh nhất."

Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, không biết trả lời thế nào.

Trần Hán Thăng dùng cách hỏi khác, hỏi lại câu hỏi: "Cậu làm thế nào để thi được 60 điểm?"

Vấn đề này cũng không khó trả lời. Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, tự hỏi chính mình, làm lộ ra cái cổ trắng bóc, sau đó chăm chú trả lời: "Nếu như trong cuộc thi, cố tình không làm mấy câu quan trọng chắc có thể đạt được 60 điểm."

Trần Hán Thăng ngạc nhiên nhìn Thẩm Ấu Sở, cuối cùng thở dài một hơi rồi bước ra khỏi phòng 101.

"Cậu muốn về phòng sao?"

"Trong lòng khó chịu, nên đi hút điếu thuốc."

Thẩm Ấu Sở không hiểu Trần Hán Thăng khó chịu điều gì. Cô nàng sao biết được câu trả lời của cô như cầm con dao đâm thẳng vào tim bạn học Trần Anh Tuấn vậy.

Bên ngoài trời rất lạnh, Trần Hán Thăng xong điếu thuốc mà tay con run lẩy bẩy. Hắn trở lại phòng, sách cũng chẳng thèm đọc, vội vàng uống cốc nước nóng, rồi bắt chuyện: "Kỳ nghỉ đông năm nay, cậu có muốn về nhà tớ không?"

Khuôn mặt Thẩm Ấu Sở chợt đỏ lên, nhanh chóng nói: "Tớ, tớ phải về với bà nội."

Trần Hán Thăng cười cười, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: "Từ Kiến Nghiệp về đến nhà cậu mất bao lâu?"

"Lâu lắm, chắc khoảng 30h đồng hồ."

Thẩm Ấu Sở là cô gái xuất thân từ vùng núi Tứ Xuyên thuộc thành phố Trùng Khánh, núi cao đường xa, giao thông còn chưa thuận lợi.

"Đi thời gian dài như vậy, chắc ngồi sẽ rất mỏi."

Trần Hán Thăng lại hỏi. Chắc chắn Thẩm Ấu Sở không thể nào mua được vé giường nằm.

"Không. không dám đi ngủ."

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng trả lời. Trần Hán Thăng nghe thấy thì có thể tưởng tượng ra Thẩm Ấu Sở phải ngồi ôm đống hành lý của mình, cúi đầu dựa vào cửa sổ, đói có thể ăn bánh bao, khát có thể lấy nước trên tàu, ngồi lặng lẽ một mình đi hơn 30h đồng hồ.

Trần Hán Thăng không nhịn được, xoa xoa má Thẩm Ấu Sở, vẫn là cảm giác đó đầy đầy, co dãn. Thẩm Ấu Sở mở to đôi mắt anh đào, ngây thơ nhìn, trên gương mặt đã đỏ bừng từ lâu.

"Lấy thẻ căn cước của cậu đưa cho tớ."

Trần Hán Thăng đột nhiên nói.

Thẩm Ấu Sở nghe lời, lấy thẻ căn cước đưa cho hắn. Trần Hán Thăng cầm lấy cười: "Trước cậu mập vậy sao?"

"Đâu? Mập chỗ nào?"

Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng, muốn cầm lại thẻ căn cước, không nghĩ tới Trần Hán Thăng nhanh chóng cất vào túi: "Thẻ căn cước cứ để chỗ mình đi, đến sau để mình mua vé cho."

Hai người đang nói chuyện, thì Hồ Lâm Ngữ bước vào.

"Lớp trưởng Trần thật là có số hưởng, ôn bài mà cũng có người giúp."

Trần Hán Thăng cười nói: "Nếu cậu muốn, tối mai sẽ cho cậu cơ hội, để cậu giúp mình bổ túc."

"Thôi xin, tôi cũng không có ngốc."

Hồ Lâm Ngữ liếc nhìn Thẩm Ấu Sở trả lời.

Trần Hán Thăng không muốn "bóng đèn" này sáng quá lâu, vội nói: "Chuyên gia xúi bậy có chuyện gì không?"

"Còn 10 ngày nữa là thi rồi, mà thi xong là nghỉ luôn. Nên lớp định họp mặt vào thứ 6 tuần này, cậu thấy sao?"

Trần Hán Thăng nghĩ chút rồi nói: "Có thể."

"Vậy tôi đi sắp xếp, có phải mua thêm quà cáp gì không?" Hồ Lâm Ngữ hỏi.

"Đương nhiên rồi."

Trần Hán Thăng nói thêm: "Nhưng không cần dùng tiền quỹ lớp, tớ sẽ tự bỏ tiền ra."

Hồ Lâm Ngữ không hiểu.

Trần Hán Thăng giải thích: "Lão Quách thích hút thuốc, nếu cậu dùng tiền quỹ lớp mua, thầy ấy sẽ nhận sao?"

Trần Hán Thăng nói đến đây, chợt nhớ ra một chuyện: "Nhà lão Quách còn một cô bé đang còn học mầm non. Cô bé không thích đồ chơi, chỉ thích học. Nên cậu ra hiệu sách mua một ít sách phù hợp lứa tuổi đó. Chuyện này dùng tiền quỹ lớp mua, và cậu thay mặt lớp tặng quà cho em ấy."

Mọi chuyện xác định xong, Trần Hán Thăng duỗi lưng về phía sau, giờ này chỉ muốn về đánh bài. Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ cùng nhau về. Nên Trần Hán Thăng tranh thủ mua cho hai người hai ly trà sữa nóng.

"Chớ có quên ôn bài đấy."

Trước khi về, Thẩm Ấu Sở còn nhắc nhở.

Trần Hán Thăng làm bộ không nghe thấy. Trên đường về phòng, hắn gọi điện thoại cho Lương Mỹ Quyên.

"Mẹ."

Điện thoại vừa kết nối, ngay lập tức truyền đến giọng ca vàng quen thuộc của Lương Mỹ Quyên.

"Đừng gọi tôi là mẹ. Tôi không phải mẹ cậu, không hiểu sao trước kia lại sinh ra cậu. Trần Hán Thăng, tôi không hiểu được trong đầu cậu suy nghĩ cái gì..."

Trần Hán Thăng giơ điện thoại ra xa, cho tới khi giọng Lương Mỹ Quyên nhỏ lại, kèm theo câu hỏi: "Những lời vừa nói, cậu có nghe không đấy?"

"Có, con vẫn nghe mà. Mẹ nói thật là đúng."

Trần Hán Thăng lên tiếng nịnh hót.

"Vậy hôm nay gọi điện có chuyện gì?"

Lương Mỹ Quyên hỏi.

Trần Hán Thăng sắp xếp lại những gì định nói, sau đó nhỏ nhẹ nói ra: "Bọn con ngày 14 tháng 1 là được nghỉ học. Nhưng tối nay con gọi điện về nhà, báo cáo với bố mẹ vài chuyện."

"Cậu định làm gì thế hả?"

Lương Mỹ Quyên đột nhiên cảm giác, tên này lại muốn ăn đòn đây mà.

"Con dự định đưa Ấu Sở về nhà. Nhà cô ấy xa quá, lại chỉ dám mua ghế cứng, lần này con định mua cho ấy giường nằm, để cô ấy được nghỉ ngơi tốt nhất."

"Ồ, chuyện này sao."

Trong điện thoại đột nhiên yên tĩnh. Có vẻ như Lương Mỹ Quyên đang bàn bạc với Trần Triệu Quân, một lát sau lại có âm thanh truyền tới: "Đưa về đến nhà thôi đấy. Cấm được ở lại ăn tết."

"Làm sao có chuyện đó được. Phải về ăn tết với bố mẹ chứ ạ."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói.

"Thằng nhóc không có lương tâm. Ai biết được cậu nghĩ cái gì. Cha cậu hỏi, còn Tiêu Ngư Nhi về nhà bằng cách nào?"

"Chắc là chú Tiêu sẽ đón cô ấy. Con đợi cô ấy về trước rồi mới đưa Ấu Sở trở về."

Sau khi cup điện thoại, Trần Hán Thăng mới nhớ ra một chuyện. Nếu mình đưa Ấu Sở trở về, sau đó lại phải một mình trở về nhà à. Thế là hắn lại gọi điện thoại cho Vương Tử Bác.

"Tử Bác, nghỉ đông chúng ta đi du lịch đi. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, ông bà ta đã nói, con cháu phải có trách nhiệm làm theo thôi."

Vương Tử Bác nghe xong có vẻ thích thú: "Đi đâu?"

"Mày thấy Xuyên Du thế nào?"

"Nơi đó có phải quá xa không?"

"Xa gì mà xa, đi du lịch phải đi xa hơn ấy chứ."

"Nhưng còn tiền đi đường thì sao Tiểu Trần?"

Trần Hán Thăng lập tức trả lời: "Tiền không cần mày lo, tao bao hết. Đến lúc đo mày chỉ cần đến đúng giờ là được, sau đó sẽ giới thiệu cho mày một người."
Bình Luận (0)
Comment