Trình Đức Quân bận rộn như vậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi nghe Trần Hán Thăng tỏ vẻ, cho nên trực tiếp đi “mở cuộc họp”, nhưng những người rảnh rỗi lại không ít, bên cạnh Trần Hán Thăng còn có một người trói chặt không thể ném được.
“Lạch cạch…”
Khi Trần Hán Thăng đang nói chuyện điện thoại với các đối tác kinh doanh khác, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người không gõ cửa mà trực tiếp xông vào như thế này, trên thế giới có lẽ sẽ không quá mười người, nhưng người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi vào ban ngày ban mặt như vậy cũng chỉ có Trần Lam.
Trần Hán Thăng nghe thấy tiếng động thì liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy em gái của mình, mí mắt hắn thậm chí còn không thèm rũ xuống, tiếp tục khoanh chân khoác lác.
Trần Lam cũng không quấy rầy anh trai, còn lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, vừa nghe anh trai nói chuyện phiếm vừa ngoan ngoãn mát xa giúp.
“Anh Đinh, cho dù mượn xác thành công đi nữa thì ít nhất cũng mất khoảng nửa năm, có lẽ cuối năm nay em mới có thể được niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, Netease vẫn là anh cả trong lĩnh vực game, chúng em không có hứng thú với phương diện này…”
Trần Hán Thăng cười ha hả nói, Trần Lam vểnh tai lắng nghe một lát, có lẽ bọn họ đang nói chuyện về chuyện của “Công ty trách nhiệm hữu hạn Internet điện tử Quả Xác”.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng nói một câu không có dinh dưỡng kiểu như “có thời gian rảnh thì cùng nhau ăn cơm”, rồi đặt điện thoại di động xuống cái “cạch”, ngẩng đầu lên đánh giá em gái.
A Lam để kiểu tóc ngắn hoạt bát năng động, trên tóc mái xéo có một chiếc kẹp tóc hình con bướm, đây là món quà nhỏ mà Trịnh Quan Đề mang về từ Hồng Kông, nghe nói giá trị của nó lên đến bốn con số.
“Trưởng công chúa có chỉ thị gì?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Hay là chỉ đơn thuần là thị sát một vòng điện tử Quả Xác?”
Trần Lam bắt đầu đi học vào đầu tháng ba, cô ấy đã phải sống một cuộc sống “hèn mọn” ở Dương Châu, thường xuyên bị thím hai dạy dỗ, nhưng sau khi trở lại Kiến Nghiệp lại trở nên hạnh phúc.
Lúc thì đi trêu chọc hai cô cháu gái đáng yêu, nhân tiện tỏ vẻ dễ thương ở trước mặt hai chị dâu;
Lúc lại đi đến quán cà phê hoa nói chuyện phiếm với Thương Nghiên Nghiên và Tiểu Trì;
Lúc thì đến quán trà sữa ở Tân Nhai Khẩu, trình diễn một màn “hành động cải trang vi hành của trưởng công chúa Qủa Xác”.
…
Nếu không phải điện thoại di động thường xuyên xuất hiện tin nhắn nhóm QQ của lớp thì có lẽ cô ấy đã quên mất mình còn phải đến phòng học đi học.
Nhưng dần dần, thân phận của A Lam thực sự đã bị vạch trần, lúc này các bạn học ở trường y Kiến Nghiệp mới biết hoá ra cô ấy chính là em gái của “Trần Qủa Xác”.
Trời ạ! Trần Lam thế mà vẫn luôn lấy thân phận của người bình thường ở bên cạnh chúng ta!
“Ha ha, em nào dám thị sát chứ!”
Trần Lam không quan tâm đến việc bị châm chọc chút nào, ngón tay càng mát xa anh trai nhiệt tình hơn nữa: “Anh, ngày hôm qua em nghe các bạn học thảo luận, sau khi công ty kỹ thuật Internet của các anh được đưa ra thị trường, anh sẽ trở thành tỷ phú top 50 trong nước?”
“Top 50 à… Cũng gần như là vậy.”
Trần Hán Thăng cũng không khiêm tốn: “Anh cũng xin chúc mừng địa vị xã hội của trưởng công chúa đã tăng lên.”
“Chẳng trách hôm nay viện trưởng đến tìm em.”
Trần Lam lẩm bẩm nói: “Bà ấy cố ý hỏi thăm xem mối quan hệ giữa bạn bè cùng phòng ký túc xá của em như thế nào, có mâu thuẫn nhỏ thường thấy giữa các cô gái không, còn tỏ vẻ nếu em muốn đi đến chung cư đơn dành cho tiến sĩ thì bà ấy cũng có thể xin giúp cho.”
“Vậy em trả lời như thế nào?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Đương nhiên em không đi rồi.”
Trần Lam không chút do dự: “Ở trong ký túc xá có thể nhờ các bạn cùng phòng của mình mua cơm giúp em, còn có thể tuỳ tiện bắt nạt các cậu ấy, nếu em muốn ở trong một môi trường xa xỉ hơn, biệt thự ở ngự đình viên Kim Lăng và Kim Cơ Đường Thành em có thể tùy tiện chọn lựa một nơi.”
“Đó là biệt thự của anh, liên quan gì đến em?”
Trần Hán Thăng bĩu môi: “Hơn nữa chúng vẫn đang thông gió mà, khoảng tháng sáu mới có thể vào ở.”
Lãnh đạo trường đại học y Kiến Nghiệp muốn giúp Trần Lam đổi ký túc xá, đương nhiên là nể mặt mũi Trần Hán Thăng;
Trần Lam không đồng ý cũng là chuyện bình thường, cô ấy vốn dĩ là người thích náo nhiệt như vậy.
“Nhưng…”
Trần Lam hình như không hài lòng lắm đối với bảng xếp hạng này: “Phạm vi của top 50 quá lớn, đỉnh núi cao nhất thế giới là đỉnh Everest, nhưng đỉnh cao thứ hai thế giới lại rất ít người biết đến, cho nên nếu chúng ta có thể tiến vào top 10 hoặc top 5 thì tốt biết bao.”
“Em nghĩ mình đang mua đồ ăn sao?”
Trần Hán Thăng cười một tiếng: “Ngay cả khi điện tử Qủa Xác đang phát triển đúng hướng thì tài sản của anh ít nhất cũng phải mất mười năm mới có thể tiến vào top 10.”
“Lâu như vậy sao?”
Trần Lam suy nghĩ một chút: “Vậy sau này em sẽ nghiêm túc hơn một chút, ngoan ngoãn học hành để giúp anh chia sẻ công việc, cố gắng thực hiện được mục tiêu này.”
“Đừng quan tâm đến nó.”
Trần Hán Thăng xua tay nói: “Thứ nhất, anh không có hứng thú với bảng xếp hạng… Giết heo này. Thứ hai, một mình anh cố gắng chỉ cần mười năm, nhưng nếu cộng thêm em, chỉ sợ sẽ phải mất ba mươi năm, em bớt mua quần áo và giày dép chính là đang giúp anh rồi.”
“Đó là các chị dâu chủ động mua giúp anh.”
Trần Lam tức giận phản bác một câu, cô nói “các chị dâu”, Trần Hán Thăng cũng không biết cụ thể là chị dâu nào.
Chiều hôm đó, Trần Lam ở đây chơi đùa, cô ấy còn đi tìm Nhiếp Tiểu Vũ, hai cô gái vừa uống trà chiều vừa thảo luận về truyện tranh “One Piece”, đặc biệt là nhân vật “Ace” mới xuất hiện.
“Đừng mê mẫn nhân vật này.”
Trần Hán Thăng không nhịn được xen mồm vào nói: “Năng lực trái cây của anh ta tốt như vậy, có lẽ sau này sẽ chết, nếu không Monkey D. Luffy làm vua hải tặc được cái búa.”
“Chậc! Cậu nghĩ rằng mình là Oda sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam đều không tin, hình như các nhân vật khí chất hơn người trong “One Piece” vẫn chưa chết.
Trần Hán Thăng thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ sẽ có lúc hai người phải khóc.
…
Chạng vạng sau khi tan tầm, Trần Hán Thăng dự định sẽ đưa em gái đến chỗ Thẩm Ấu Sở ăn cơm, hôm nay Đông Nhi đi đến nhà Kim Dương Minh làm khách, cho nên Lương Mỹ Quyên và Mạc Kha sẽ cùng nhau nấu cơm.
Trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Đông Nhi đã ăn một bữa cơm trong khách sạn với người nhà của Kim Dương Minh, Trần Hán Thăng ở bên cạnh tìm hiểu một chút, mức độ hài lòng của mẹ Tiểu Kim đối với Đông Minh vẫn rất cao, ngoại trừ tóc tết thô và quê mùa kia.
Cho nên sau khi Hồ Lâm Ngữ trở về, Trần Hán Thăng vừa đề nghị đưa Đông Nhi đến quán trà sữa làm trợ lý tổng giám đốc, ngoài ra còn bảo Tiểu Hồ đổi cho Đông Nhi một bộ tóc mới.
Đông Nhi vốn dĩ đã xinh đẹp, thay đổi tạo hình và thay đổi một công việc mới, quả nhiên giống như đổi thành một người khác.
Cho nên, nếu cha mẹ Kim Dương Minh chê bai người ta, một giây sau, Trần Hán Thăng có thể giúp Đông Nhi tìm được một người bạn trai có điều kiện xuất sắc hơn nữa.
Nhưng trên đường đi, Trần Hán Thăng đột nhiên nhận được điện thoại của Lữ Ngọc Thanh.
“Hán Thăng à!”
Trong giọng nói của Lữ Ngọc Thanh có chút hoảng hốt: “Lúc nãy Tiểu Ngư Nhi đột nhiên nói với mẹ rằng, tháng sau con bé sẽ đến Mỹ, con biết chuyện này không?”
“Cuối cùng…”
Trong lòng Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ: “Chuyện này vẫn đến.”
“Mẹ.”
Trần Hán Thăng trả lời: “Con biết, con đã mua nhà ở Mỹ cho cô ấy luôn rồi.”
“Cái gì?”
Lữ Ngọc Thanh sửng sốt một chút, lúc đầu bà còn tưởng rằng Trần Hán Thăng cũng chẳng hay biết gì, cho nên mọi người phải nhanh chóng thương lượng một chút để đánh tan ý nghĩ này của Tiểu Ngư Nhi.
Không ngờ Trần Hán Thăng cũng là người trong cuộc, thế mà còn giúp Tiểu Ngư Nhi sắp xếp nhà cửa ổn thoả.
Nói như vậy, thực ra hai người đã thương lượng xong xuôi?
“Hán Thăng, có phải đầu óc con hồ đồ rồi không?”
Lữ Ngọc Thanh cố ý nhấn mạnh nói: “Tiểu Ngư Nhi muốn mang theo đứa nhỏ xuất ngoại đấy, con không muốn nhìn thấy con gái của mình nữa sao?”
Đứng từ góc độ của Lữ Ngọc Thanh, bà tuyệt đối không muốn nhìn thấy con gái đến Mỹ một lần nào nữa, bà cũng đã từng ở bên đó mấy tháng, từ ngôn ngữ đến sinh hoạt đều vô cùng bất tiện, thực sự giống như đang chịu khổ, nào có cái gì gọi là “bầu không khí ngọt ngào”.
“Con biết chuyện cô ấy muốn mang theo đứa nhỏ ra nước ngoài.”
Trần Hán Thăng cũng cố ý nói: “Cho nên con đã mua một căn biệt thự, đủ để hai người sinh sống.”
“Con có ý gì?”
Giọng điệu của Lữ Ngọc Thanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Hán Thăng, có phải con muốn chờ Tiểu Ngư Nhi xuất ngoại, như vậy con có thể kết hôn với Thẩm Ấu Sở?”
“Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi.”
Trần Hán Thăng thành khẩn nói: “Trong lòng con không muốn Tiểu Ngư Nhi rời đi chút nào, con thực sự không thể thuyết phục cô ấy, hơn nữa cô ấy còn muốn mọi người có thể tận hưởng một cái Tết yên bình nên không cho con nói trước.”
“Ừ…”
Phía bên Lữ Ngọc Thanh đột nhiên im lặng, có lẽ đang suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào?
Trần Hán Thăng cũng không cúp máy, ánh mắt thâm thuý và bình tĩnh.
Trần Lam đang ăn đồ ăn vặt ở trên ghế phụ, cô cũng ý thức được có gì đó không đúng, ngẩn người nhìn anh trai.
“Thế này đi.”
Một lúc lâu sau, Lữ Ngọc Thanh nói: “Bây giờ con buông bỏ mọi công việc xuống, đến đây một chuyến trước, còn nữa, đưa mẹ con đến cùng.”
“Hai nhà chúng ta…”
Lữ Ngọc Thanh dừng lại một chút rồi nói: “Cần phải ngồi xuống, nghiêm túc nói chuyện.”