Trần Hán Thăng còn chưa biết mình bị em gái trao tay bán mất, rất nhanh đã có những người hợp tác cùng trên phương diện làm ăn gọi điện thoại tới hỏi hỏi thăm hắn, hỏi về ý nghĩa của chủ đề điện thoại di động thế hệ thứ 3.
Nhưng mà đều được Trần Hán Thăng trả lời lấy lệ cho qua, sau khi Bé Tiểu Ngốc Nghếch về nước, hắn mới định công bố tình hình thực tế.
Không lâu sau, La Tuyền cũng gọi tới.
“Sao giữa trưa lại có thời gian rảnh gọi cho anh thế, chuẩn bị xong luận văn chưa?”
Trần Hán Thăng cười hỏi.
Hai tuần gần đây bởi vì La Tuyền bận rộn chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp, cho nên bình thường ban đêm mới có thời gian gửi tin nhắn hay nói chuyện phiếm.
“Anh Trần à, tại sao em liên lạc với anh vào ban ngày, chẳng lẽ anh còn không biết hay sao?”
La Tuyền tức giận thở phì phò nói: “Bởi vì em thấy được chủ đề của điện thoại di động thế hệ thứ 3!”
Không vượt ra ngoài dự đoán của Trần Lam, sau khi La Tuyền nhìn thấy những suy đoán và bình luận sôi nổi về chủ đề trên mạng liên quan đến “Hoa sen Tịnh Đế”, cô ấy thực sự có chút không vui.
Chủ đề của điện thoại di động thế hệ thứ hai là “Bạch nguyệt quang và bảo bối”, ý nghĩa tượng trưng cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, bây giờ đến thế hệ thứ ba chủ đề về đóa sen sinh đôi mang tên “Tịnh Đế”, như để hình dung con gái của các cô ấy…
“Vậy em đâu?”
La Tuyền cố chấp tin tưởng, lấy tình cảm giữa mình và anh Trần, hẳn là cũng nên được ghi dấu kỷ niệm trên một sản phẩm nào đó chứ!
“Ồ, anh còn tưởng có chuyện gì ghê gớm cơ.”
Trần Hán Thăng chậm rãi nói, đối với nữ sinh cố chấp như La Tuyền này, khi cô tức giận, muốn dỗ dành thật ra cũng phải có “công thức”.
Đó chính là “Cố gắng giải thích + thỏa mãn nhu cầu của đối phương + nói sang chuyện khác”, cho nên Trần Hán Thăng trả lời như thế này: “Chủ đề của điện thoại di động thế hệ thứ ba, thật ra cái tên đó không phải chủ ý của anh, mà là do mấy người trong ban giám đốc nhìn thấy hoa sen Tịnh Đế kia trong hồ nước nhân tạo, họ đều cho rằng bông sen đôi này mang ý nghĩa tốt đẹp, nên đã cùng nhau quyết định đặt tên như vậy.”
Đây là quá trình “cố gắng giải thích”.
“Thật sao?”
La Tuyền vô thức hỏi vặn lại: “Nhưng mà điện tử Quả Xác là do anh thành lập mà.”
“Đúng là như vậy.”
Trần Hán Thăng lại cười nói: “Mặc dù anh là người sáng lập, nhưng chế độ quản lý cũng phải tân tiến theo thời đại, từ trước đến giờ đều là bỏ phiếu dân chủ để đưa ra quyết định, nhưng mà…”
Trần Hán Thăng dừng lại một chút, bắt đầu “thỏa mãn nhu cầu của đối phương” mà giải thích: “Nếu em đã muốn như vậy, thì lần sau anh độc đoán một lần chắc cũng được đi, sau này chắc chắn Quả Xác sẽ phát hành Flagship kỷ niệm năm, cái đó coi như đặc chế riêng cho em đi.”
“Anh Trần, anh không có gạt em chứ?”
La Tuyền cũng bị nói dối nhiều, cho nên có chút chưa tin tưởng hoàn toàn.
“Haiz! Em có lẽ không biết, từ lâu anh không còn gạt người nữa rồi.”
Trần Hán Thăng thở dài nói: “Từ sau khi hai cô con gái nhỏ của anh ra đời, anh đã thay đổi rất nhiều, em nhìn cái chứng nghiện thuốc mà xem, anh nói bỏ là lập tức bỏ.”
“Vậy thì…”
Giọng điệu của La Tuyền dần dần bình tĩnh trở lại.
Trần Hán Thăng im lặng nhếch miệng, thật ra trong quá trình “Cố gắng giải thích + thỏa mãn nhu cầu của đối phương”, còn có một nguyên tắc cốt lõi đó chính là không bao giờ được thừa nhận sai lầm của bản thân.
Lấy loại tính cách này của La Tuyền, một khi thừa nhận sai lầm, cô ấy không chỉ không thông cảm, mà sẽ còn được đằng chân lân đằng đầu.
“Chuyện làm ăn kinh doanh, em vẫn không nên can thiệp vào thì hơn.”
Cuối cùng Trần Hán Thăng tiếp tục nói sang chuyện khác: “Vẫn là nên nói chuyện về việc chuẩn bị luận văn của em như thế nào đi, có lòng tin sẽ bảo vệ luận văn thành công không?”
“Cái này không thành vấn đề.”
La Tuyền đã không còn rầu rĩ về chuyện “Hoa sen Tịnh Đế” nữa, còn mời nói: “Ngày mùng tám tháng sáu bọn em chụp ảnh tốt nghiệp, anh Trần à, anh có tới không?”
“Ừm…”
Trần Hán Thăng giả vờ giả vịt nghĩ nghĩ, giống như những gì mà Trần Lam nói vậy, ban đầu hắn không đồng ý: “Ngày mùng tám hôm đó không được, trùng hợp anh lại phải tham gia một cuộc họp quan trọng, có thể lùi lại một hai ngày được không?
“Vậy à…Vậy anh cũng không cần đến đây đâu, thời gian diễn ra buổi lễ tốt nghiệp không thể trì hoãn được, vì nó còn cân nhắc liên quan đến toàn bộ thầy trò trong trường.”
La Tuyền lại nói với ý tứ sâu xa: “Em cũng không có tình cảm gì sâu nặng với cái trường học này, tóm lại cũng không quan trọng.”
“Vậy anh không qua đó, em sẽ không tức giận chứ?”
Trần Hán Thăng cảm thấy phản ứng của La Tuyền có chút kỳ quái, theo lý mà nói đáng ra cô ấy phải rất khó chịu mới đúng.
Lại nói, mặc dù La Tuyền không có tình cảm với trường Đại học tài chính Thượng Hải, nhưng dù sao cũng là buổi lễ tốt nghiệp đó, là một ngày rất đáng để kỷ niệm trong cuộc đời chứ.
“Sẽ không.”
La Tuyền dứt khoát nói ra: “Anh Trần, em tiếp tục đi chuẩn bị đây, chờ sau khi em tốt nghiệp sẽ đến Kiến Nghiệp tìm anh.”
“Ừm…a…”
Trần Hán Thăng “Ừm a” hai tiếng, cũng không biết trả lời như thế nào.
Nhưng bên kia La Tuyền đã cúp điện thoại, Trần Hán Thăng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng.
Thật ra, liên quan đến việc xử lý mối quan hệ giữa mình và La Tuyền như thế nào, đây là một chuyện khiến Trần Hán Thăng rất khổ não, từ khi trùng sinh đến nay, mới đầu hắn cũng không muốn có gì liên quan đến cô em gái này chút nào.
La Tuyền là dạng người bá đạo lại có ham muốn kiểm soát mãnh liệt, yêu vô cùng điên cuồng, tuy nhiên phản ứng cũng rất kịch liệt, cắt cổ tay, nhảy lầu, uống thuốc ngủ, những việc như thế này, La Tuyền chắc chắn làm ra được.
Không nói ở kiếp trước, chính là đời này, khi La Tuyền biết Trần Hán Thăng có hai đứa con gái ở Hàn Quốc, lúc đó cô ấy tủi thân đến nỗi muốn nhảy lầu.
Nhưng thực tế cũng không thể thay đổi bởi ý chí, Trần Hán Thăng rõ ràng luôn cố gắng trốn tránh La Tuyền, thế nhưng La Tuyền cũng không buông tha cho hắn, chẳng qua điểm mấu chốt là, Trần Hán Thăng vẫn còn có tình cảm đối với La Tuyền.
Đại khái chính là không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể buông bỏ được, luôn hy vọng La Tuyền có thể hạnh phúc, nhưng lại không muốn La Tuyền có được hạnh phúc bên cạnh một người đàn ông nào khác.
Trần Hán Thăng xem kỹ lại lòng mình, loại ý nghĩ này kỳ thật rất vô trách nhiệm, nhưng nó lại vô cùng chân thực.
Tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, một khi vẫn còn dây dưa dài dòng, vậy có nghĩa là duyên phận chưa cạn, đây cũng là nguyên nhân mà nhiều đôi tình nhân cứ chia chia hợp hợp rất nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chia tay một cách dứt khoát thật sự.
Trần Hán Thăng bên này cũng vậy, nhất là lúc hắn “Phá sản” lần đầu tiên, La Tuyền lập tức lợi dụng việc nạp phiếu ăn cho hắn mười nghìn tệ.
Khi mấy lần hắn đối diện với La Tuyền đều tỏ ra vẻ lạnh lùng, tuy nhiên cô em gái này vẫn chỉ tủi thân nói ra câu “Mặt trăng rất sáng, nhưng sáng cũng vô dụng, không cần nhưng nó vẫn sáng, em thích anh cũng thế, thích cũng vô dụng, không ai cần nhưng vẫn cứ thích”, khi ấy Trần Hán Thăng rốt cuộc cũng có chút xúc động.
Sau này khi ở chung với nhau, cũng không còn cố tình lảng tránh nữa.
Cho nên, con mẹ nó khiến mọi chuyện đến tình trạng như bây giờ, bất cứ chuyện gì La Tuyền cũng muốn lấy Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư làm chuẩn, ngay cả sinh con cũng muốn so sánh một chút.
“Trước khi Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội lớn lên…”
Trần Hán Thăng âm thầm thề: “Nhất định phải thủ thân như ngọc, nhất định không thể để cho La Tuyền chiếm được mình!”
“Bruzz! Bruzz! Bruzz!”
Đột nhiên, tiếng điện thoại di động rung cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Hán Thăng, hóa ra là lão Trần gọi tới.
“Tới đây dùng cơm đi.”
Trần Triệu Quân nói tiếp: “Thấy điện thoại di động Quả Xác có động tĩnh lớn như vậy, bọn cha đều biết con đang ở Kiến Nghiệp rồi, mai cha và lão Tiêu cùng về Cảng Thành.”
Bình thường, lão Triệu và lão Trần mỗi tuần sẽ đến một lần, một người là đến thăm cháu nội bảo bối, một người là đến thăm cháu ngoại bảo bối, chẳng qua bọn họ không cần lái xe, toàn bộ đều có lái xe của Quả Xác đưa đón.
“Vâng.”
Trần Hán Thăng đứng dậy nói: “Vậy thì cha cũng gọi cả bọn Tử Bác cùng tới đi, mọi người khó có dịp được tụ họp một lần, dù sao sau này…”
“Sau này làm sao?”
Lão Trần nhíu mày.
“Sau này lại tụ họp, chắc sẽ không chỉ có mấy người như vậy.”
Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói.
“Nói chuyện thì nói cho hết câu, sao phải ngập ngừng như vậy!”
Lão Trần xụ mặt dạy dỗ một câu, nhưng có điều nghe ý tứ của Trần Hán Thăng, dường như “Tu La tràng” này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.