Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293: Hành Trình Coi Mắt Của Cô Gái Lớn Tuổi

Chương 293: Hành trình coi mắt của cô gái lớn tuổi Chương 293: Hành trình coi mắt của cô gái lớn tuổi

Đêm tuyết này, Trần Hán Thăng nhớ tới là Khổng Tĩnh.

Tình cảm của hắn đối với ngự tỷ Khổng khá phức tạp.

Đầu tiên là nhanh chóng kéo gần quan hệ, đây là thói quen thường dùng của đàn ông khi tán gái, bởi vì muốn chế tạo một loại biểu hiện giả dối, khiến phụ nữ cảm thấy người đàn ông này dường như rất quan tâm chính mình.

Thậm chí Trần Hán Thăng cũng sử dụng cách này tiếp xúc với Trịnh Quan Đề.

Hai người đặc biệt khiến Trần Hán Thăng dành cả sự chân thành chỉ có Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, cho nên hành động biểu hiện ra ngoài khá tùy ý, thậm chí thổ lộ, như vậy càng chứng minh hắn không đề phòng hai cô.

Nhưng phụ nữ thì rất thích chiêu trò này, đặc biệt khi Trần Hán Thăng ở chung với Khổng Tĩnh luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết tuyệt đối không vượt qua, ngẫu nhiên dùng ngôn ngữ hơi vượt rào để thăm dò, phát hiện có chút lúng túng là lập tức chuyển chủ đề.

Cho nên Khổng Tĩnh dần mở rộng lòng mình với Trần Hán Thăng.

Đương nhiên vẫn trong giới hạn bạn bè, có lẽ có chút ái muội mà hai bên ngầm hiểu, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường.

Thật ra từ nhu cầu hiện tại thì Trần Hán Thăng càng cần Khổng Tĩnh hơn, chẳng những cần cô dẫn dắt khuếch trương thị trường đại học của Hỏa Tiễn 101, đàm phán với công ty Thâm Thông sắp tới đây, cũng cần cô hỗ trợ.

Buổi sáng ngày 14 tháng 12, cũng là ngày thứ hai sau khi Hỏa Tiễn 101 thành lập, Trần Hán Thăng gọi điện cho Khổng Tĩnh.

"Có chuyện gì không Hán Thăng?"

Chắc Khổng Tĩnh đang ăn sáng, miệng vừa ngậm cái gì đó để nói chuyện.

"Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại sao? Nhớ chị được không?"

Trần Hán Thăng cười nói, lại là sự thân thiết mang tính thực dụng, một chút thăm dò và tán tính.

Bản thân Khổng Tĩnh không nhận ra, dường như cô vô tình quen thuộc với phương thức giao lưu như thế này của hai người.

"Thích thì nhớ, nhưng chốc nữa tôi bận rồi."

"Bận việc gì?"

"Đi coi mắt."

Khổng Tĩnh khẽ thở dài:

"Mấy ngày này tôi hoặc là coi mắt hoặc trên đường đi coi mắt."

Trần Hán Thăng kinh ngạc hỏi:

"Khoa trương vậy sao?"

"Thì đấy, hôm nay trong nhà xếp ba cuộc coi mắt cho tôi."

Giọng nói của Khổng Tĩnh có phần bất đắc dĩ:

"Cậu còn chưa nói gọi điện thoại tìm có chuyện gì?"

"Việc nhỏ."

Trần Hán Thăng tiêu sái nói:

"Kiến Nghiệp tuyết rơi, lúc trước chị nói Việt Đông rất ít khi có tuyết rơi, cho nên rất quý trọng cảnh tuyết rơi, nên tuyết vừa rơi tôi lập tức nhớ chị."

"À."

Khổng Tĩnh ngây ra một lúc, qua một lúc lâu mới đáp lại: "Cảm ơn cậu."

Lúc này trong ống nghe loáng thoáng phát ra mấy câu tiếng Quảng Đông, đại khái là Khổng Tĩnh đang nói chuyện với người nhà.

Trần Hán Thăng căn bản nghe không hiểu, hắn sinh ra ở Cảng Thành, học đại học ở Kiến Nghiệp, làm việc cũng tại đây, ít khi đi Việt Đông công tác, chỉ biết ba câu tiếng Quảng Đông là:

"Xin chào, cảm ơn, má mài."

Vì thế Trần Hán Thăng rất biết điều nói:

"Vậy chị Tĩnh ăn cơm trước đi, chúc chị coi mắt thuận lợi."

"Cảm ơn, đang bận chút."

Khổng Tĩnh vội vàng cúp điện thoại, không vui vẻ nói với mẹ của mình:

"Con đang nói chuyện điện thoại mà, sao mẹ cứ ở bên cạnh quấy rầy."

"Điện thoại điện thoại, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi một lần, suốt ngày nghĩ công việc."

Khổng Tĩnh không nói mình đã nghỉ việc, cha mẹ mà biết không chừng sẽ mắng thúi đầu.

Con gái đã ba mươi tuổi mà không kết hôn, nếu mất luôn công việc, đối với khu vực Trều Sán hơi truyền thống này thì rất là đại nghịch bất đạo.

Thật ra với bà Khổng, con gái ba mươi tuổi không kết hôn, không chỉ riêng là đại nghịch bất đạo, quả thực là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất.

"Mẹ nói với con nhé."

Bà Khổng nghiêm túc nói:

"Mấy ngày qua con đã coi mắt vài người rồi, có cán bộ của Cục Quốc thổ*, nhân viên văn phòng IT, còn có phó giáo sư đại học, nhưng con không vừa mắt ai cả, tưởng mình là tiên nữ sao?"

(*) Viết tắt của Cục Tài nguyên Quốc thổ, cơ quan nhà nước quản lý xã hội, phục vụ công cộng, quản lý tài nguyên.

Bà Khổng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

"Dù là tiên nữ cũng phải kết hôn, nếu không thì Trầm Hương sinh ra bằng đường nào? Người mai mối đều ghét mẹ."

"Biết, biết."

Khổng Tĩnh ăn xong miếng lòng, vào phòng ngủ sửa sang lại rồi ở yên chờ.

Khoảng mười giờ, đối tượng coi mắt thứ nhất tới cửa, nghe nói là giáo viên trung học, bà mối và bà Khổng ra sân lột đậu que, nhường không gian lại cho đôi trẻ.

Khổng Tĩnh mỉm cười dịu dàng nói chuyện một tiếng với đối tượng coi mắt, trước kia cô là tổng giám đốc của thành phố hạng nhất công ty Thâm Thông, mặc dù cuộc coi mắt theo khuôn phép nhưng vẫn ứng đối tự nhiên.

Khổng Tĩnh cho rằng dù không vừa mắt nhau cũng có thể làm bạn.

Nhưng có một việc khiến Khổng Tĩnh rất lúng túng, khoảng mười giờ, đối tượng coi mắt thứ hai cũng bước vào nhà.

Mấu chốt là hai người này quen nhau, chào hỏi nhau.

"Ồ, anh cũng đến à."

"Đúng rồi, hôm nay tôi đến sớm hơn anh một chút."

······

Trong khoảnh khắc này, Khổng Tĩnh cảm thấy chính mình giống như hàng hóa bày trên kệ hàng chờ chọn lựa, không có một chút giá trị.

"Con gái ba mươi tuổi quả nhiên ti tiện, không được người ta tôn trọng."

Khổng Tĩnh thầm thở dài, tuy thấy rõ giáo viên trung học này rất có thiện cảm với cô, nhưng cô đã ghét coi mắt.

Mà ghét thì sao chứ? Khi nào còn ở trong nhà thì phải tiếp thụ loại sắp xếp này.

Khổng Tĩnh cố nâng cao tinh thần, giao lưu với đối tượng coi mắt thứ hai trong hôm nay, máy móc lặp lại tự giới thiếu đã nói N+ lần.

"Năm nay 30, tốt nghiệp Học viện Tài chính Việt Đông, trước kia làm việc trong ngân hàng, về sau từ chức đi công ty Thâm Thông . . ."

Khó khăn khiến đối tượng coi mắt thứ hai vừa lòng rời đi, dù sao vóc dáng, nhan sắc, cách ăn nói, khí chất của Khổng Tĩnh thuộc hàng thượng phẩm.

Lúc ăn cơm trưa, bà Khổng tra hỏi:

"Hai người buổi sáng thế nào?"

Tâm trạng của Khổng Tĩnh không được tốt, chỉ lo vùi đầu sắp thức ăn.

"Không thích người này, chê người kia, mày muốn gả cho hoàng tử hay gì?"

Bà Khổng rất tức giận, con gái thứ hai mới hai mươi lăm tuổi mà sắp sinh con luôn rồi, nhưng con gái đầu đã ba mươi tuổi mà không có bạn trai.

Ông Khổng vội giảng hòa:

"Không thể sốt ruột được, dù hai người buổi sáng không tệ lắm nhưng dù gì cũng nên ở chung một thời gian rồi tính."

Tuy ông Khổng mở lời theo hướng che chở Khổng Tĩnh nhưng cũng giữ thái độ "Thử một lần".

Em gái còn ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu:

"Chị của con quá kén chọn, lần trước con có lòng muốn giới thiệu bạn thời tiểu học cho chị ấy, nhưng chị ấy không vừa ý, hại con bây giờ rất lúng túng trong nhóm chat QQ tiểu học."

"Ăn cơm không đủ chặn miệng của em hay sao!"

Khổng Tĩnh không khách khí với em gái của mình:

"Còn muốn nhận bao lì xì to sau khi em bé sinh ra không?"

"Đừng mà chị yêu, em giỡn chút thôi."

Em gái vội ôm cánh tay của Khổng Tĩnh làm nũng, bộ dạng của cô ấy không đẹp bằng Khổng Tĩnh, răng hơi hô.

Buổi chiều còn có một đối tượng coi mắt, người này là bạn học chung cấp 3 của Khổng Tĩnh, bây giờ mở công ty, mặt mũi cũng ưa nhìn, gia đình giàu có, tóm lại bà Khổng rất vừa lòng.

Hai người bắt đầu với đề tài trường cấp 3, có khá nhiều đề tài chung.

Nhưng đối phương thuộc loại hình sự nghiệp thành công trong thị trấn, luôn giới thiệu trong nhà mình có mấy căn nhà, sắp mua thêm một căn trong khu cao ốc, tiền cảnh phát triển của công ty như thế nào.

Mấy thứ này chưa phải là mấu chốt, nhưng anh ta rào trước đón sau chỉ biểu đạt một loại quan điểm: Con gái ba mươi tuổi nếu còn không lấy chồng thì đã muộn, người có đầy đủ điều kiện như tôi chịu cưới cô thì cô nên cảm động đến mức rơi nước mắt mừng thầm.

Khổng Tĩnh tức điên, không phải cô chưa từng gặp người có tài sản mấy chục triệu hoặc là mấy trăm triệu, nhưng thái độ không kênh kiệu như vậy.

Ngự tỷ thì trái tim hơi thủy tinh, bọn họ là loại nữ giới độc thân cần được sự tôn trọng nhất.

Khó khăn tiễn người bạn thời trung học này đi, Khổng Tĩnh cảm thấy nên nhanh chóng tìm đại học nào đó xin vô làm đầu bếp, không ở nhà nổi nữa.

Buổi tối, Trần Hán Thăng lại ân cần gọi điện, hắn hùa theo cô phàn nàn về quá trình "Coi mắt" này.

Khổng Tĩnh thầm buồn cười, ý đồ của Trần Hán Thăng quá rõ ràng, chẳng qua là muốn mời cô lại xuống núi.

Trần Hán Thăng nửa thật nửa giả ám thị:

"Chị Tĩnh đừng nản lòng, thật ra vẫn có người đàn ông khác biết thưởng thức và tôn trọng chị."

"Người đó là ai? Cậu sao?"

Khổng Tĩnh nói đùa:

"Lưu Bị thỉnh Gia Cát Lượng rời núi còn phải đến ba lần, cậu mới tới nhà của tôi một lần đã muốn tôi đi Hỏa Tiễn 101 giúp cậu?"

"Ha ha ha."

Trần Hán Thăng cười xào:

"Ngày mai trường bọn này sắp thi biện luận."

Nhưng sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng cau mày nhìn di động:

"Đệt, rốt cuộc có nên đi hay không?"

Bình Luận (0)
Comment