Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364: Bàn Về Độ Mưu Mô Giả Dối Thì Trần Ca Vẫn Nhiều Hơn Một Điểm

Chương 364: Bàn về độ mưu mô giả dối thì Trần ca vẫn nhiều hơn một điểm Chương 364: Bàn về độ mưu mô giả dối thì Trần ca vẫn nhiều hơn một điểm

Nữ nhân viên kỹ thuật để cho Trần Hán Thăng trêu đùa một lát, cô ta cũng không biết phải trả lời thế nào, như này thì tương đương với nịnh hót, kết quả là một tiếng "bốp" vỗ lên chân ngựa.

Rõ ràng là một tên tra nam chân đạp hai thuyền, thế mà mình còn khen hắn là người đàn ông tốt.

"Ông chủ thật biết nói đùa."

Nữ nhân viên kỹ thuật có chút lúng túng, Trần Hán Thăng thoải mái nằm trên chiếc ghế salon mềm mại, suy nghĩ xem ngày mai nên đối đáp với Thâm Thông như thế nào.

Không bao lâu sau, nữ nhân viên kỹ thuật bèn hỏi: "Ông chủ, bắp chân đã mát xa xong rồi, tiếp theo đến đấm lưng cần cởi quần áo ra."

"Ờ, vậy để tôi đi hút điếu thuốc trước đã."

Trần Hán Thăng đột nhiên ngồi thẳng người lại, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, ánh lửa nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong căn phòng u ám, thỉnh thoảng lại có tiếng "xì xì".

"Cô là người do người bạn kia của tôi sắp xếp sao?"

Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi, đây là nói Chu Lỗi của Thâm Thông.

"Vâng, vị ông chủ kia nói với quản lí chúng tôi, ngài là khách quý, nhất định phải sắp xếp phục vụ xinh đẹp nhất."

Lúc nữ nhân viên kỹ thuật giải thích, thuận tiện còn tự khen mình một câu.

"Ha ha."

Trần Hán Thăng không nói gì chỉ gật đầu một cái, chỉ vào ghế salon bên cạnh nói: "Cô ngồi đi."

Nữ nhân viên kỹ thuật cho rằng Trần Hán Thăng muốn nói chuyện với mình, có vài khách hàng vừa bắt đầu đã làm bộ thánh nhân, hoặc là cũng chỉ là cùng bạn, bản thân mình cũng chưa quen biết gì.

Có điều lúc đang nói chuyện lại bại lộ bản tính, bọn họ một bên hỏi "Cô là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa", một bên táy máy tay chân.

Nữ nhân viên kỹ thuật trải qua nhiều lần, những thứ này đều là vài mưu mô giả dối bình thường thôi, có điều Trần Hán Thăng là một chàng trai trẻ tuổi, đúng là dễ phục vụ hơn so với mấy người đàn ông béo lùn miệng đầy mùi rượu kia.

"Ông chủ, tôi ngồi xuống rồi."

Nữ nhân viên kỹ thuật cố ý ngồi xuống sát bên người Trần Hán Thăng, cô ta có dự cảm tiếp theo sẽ xảy ra gì đó, vẫn làm bộ dáng vẻ yểu điệu, lạt mềm buộc chặt để khiến cho khách hàng càng hứng thú hơn.

Trần Hán Thăng nhìn nữ nhân viên kỹ thuật này một chút, dưới ánh sáng nhạt nhoà cô ta cũng chỉ toát ra dáng vẻ của tuổi 20, trên mặt thoa một lớp trang điểm vừa dày vừa đậm, tướng mạo rất xinh đẹp, hơn nữa dáng người cũng tốt, kiểu hoàn toàn tôn lên nét đẹp bộ sườn xám Trung Quốc.

"Ông chủ ~ "

Nữ nhân viên kỹ thuật lại ném ra một ánh mắt quyến rũ, mê hoặc Trần Hán Thăng.

"Cô có biết cái gì gọi là làm ăn không?"

Trần Hán Thăng hỏi một cách khó hiểu.

"Ông chủ muốn nói mình đang làm ăn buôn bán lớn như thế nào sao?"

Nữ nhân viên kỹ thuật nũng nịu nói, cô ta cho rằng Trần Hán Thăng muốn khoe khoang sự nghiệp có mấy chục triệu của mình.

"Không phải"

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Tôi là nói, làm ăn có rất nhiều cạm bẫy, nói không chừng sẽ bị trời xui quỷ khiến mà rơi vào trong cạm bẫy của người khác, cho nên lúc tôi ở bên ngoài, vừa cẩn thận lại vừa phóng túng, người bình thường sẽ không hại tới tôi được."

"Ông chủ tuổi còn trẻ, không ngờ lại có kinh nghiệm phong phú như vậy."

Nữ nhân viên kỹ thuật khen ngợi mà không có cảm giác chân thực gì, công việc này của các cô, nói chung chính là diễn kịch.

"Cô biết là tốt rồi."

Trần Hán Thăng dập tắt điếu thuốc lá, thuận tay ôm lấy bả vai mịn màng của nữ nhân viên kỹ thuật, cô ta còn tưởng rằng thời khắc này cuối cùng cũng tới, đang muốn thuận thế dựa vào trong ngực Trần Hán Thăng.

Không ngờ lại "bịch" một tiếng, dựa vào một khoảng không.

Trần Hán Thăng cầm điện thoại di động lên nói: "Tôi có chút việc cần nói, cô ngồi ở đây một lúc, có điều cuộc điện thoại này của tôi mất khá nhiều thời gian, nếu như cô tự ý rời đi, tôi khiếu nại với cấp trên của các cô."

"Ai ya, ngài cứ yên tâm đi, trước kia tôi còn đợi hơn hai tiếng đấy."

Nữ nhân viên kỹ thuật cười nói: "Đêm nay tôi sẽ là người của ngài."

"Được rồi."

Trần Hán Thăng vui vẻ: "Vậy cô cứ ở đây chờ tôi đi, nhớ đừng đi ra ngoài đấy."

Nói xong hắn liền lên lầu thay quần áo, người phục vụ còn tri kỷ hỏi: "Tiên sinh, ngài phải đi sao?"

"Không đi."

Trần Hán Thăng khoát khoát tay: "Tôi ra ngoài làm chút chuyện, một lát nữa sẽ trở về, tôi sẽ không trả lại phòng bao số ba."

"Được rồi."

Người phục vụ cũng không để ý lắm, loại chuyện này cũng rất bình thường, nói không chừng là vợ của bọn họ bất ngờ điều tra.

Trần Hán Thăng ra bên ngoài hội sở, bắt taxi xe quay lại khách sạn, tiếp theo tiếng gõ cửa phòng Khổng Tĩnh "cốc cốc cốc" vang lên.

"Xã giao xong rồi à?"

Khổng Tĩnh mới vừa tắm xong, tóc vẫn ướt nhẹp, trên mặt còn đang đắp mặt nạ.

"Mở cửa ra đi."

Trần Hán Thăng gật đầu một cái: "Tôi đến trò chuyện xem ngày mai nên đàm phán với Thâm Thông như thế nào."

Khổng Tĩnh rất tín nhiệm Trần Hán Thăng, nên mở cửa nói: "Vậy cậu vào đi."

Trong phòng có một mùi thơm thoang thoảng, đây là hương thơm nhẹ nhàng độc nhất vô nhị của phụ nữ.

Hai người thương lượng xem ngày mai Thâm Thông có thể sẽ đưa ra những yêu cầu gì, tiền hoa hồng 1. 6 tệ/ kiện hàng không được, mức giá cuối cùng của Hỏa Tiễn 101 là gì, có điều Khổng Tĩnh phát hiện sự chú ý của Trần Hán Thăng hình như không quá tập trung, cô cho rằng là do uống rượu.

Không bao lâu sau, di động của Khổng Tĩnh đột nhiên kêu "reng reng reng" lên.

"Xin lỗi."

Khổng Tĩnh nói xin lỗi, lúc cầm điện thoại di động lên chân mày lơ đãng nhíu lại một chút: "Chu tổng, chào buổi tối."

Là Chu Lỗi gọi điện tới, nếu không phải đang nói chuyện hợp tác với Thâm Thông, Khổng Tĩnh cũng sẽ không muốn nhận.

"Khổng Tĩnh, tôi cho cô biết một chuyện."

Dáng vẻ Chu Lỗi hình như rất hưng phấn: "Tên giám đốc Hỏa Tiễn 101 trẻ tuổi kia của cô, hắn đang ở trong hội sở đấy, có phải không ngờ tới không, cái gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chính là như vậy đấy."

"Thật sao?"

Khổng Tĩnh liếc mắt nhìn người đang nhàm chán xem quảng cáo trên ti vi là tên Trần Hán Thăng kia: "Tôi cảm thấy không thể nào."

"Không thể? !"

Chu Lỗi cười càng vui hơn, vừa nãy ông ta đã cố ý hỏi qua, Trần Hán Thăng vẫn chưa trả phòng bao, nhất định vẫn đang ở trong phòng.

"Khổng Tĩnh, tôi đã nói với cô đàn ông ai cũng đều háo sắc rồi, không chừng bây giờ Trần Hán Thăng đang tận hưởng đấy, cô đi theo người như vậy sớm muộn . . . "

Chu Lỗi chưa nói xong, Khổng Tĩnh liền trực tiếp nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi, Chu tổng, khi nào rảnh thì nói chuyện tiếp."

"Với lại."

Trước khi Khổng Tĩnh cúp điện thoại, không nhịn được muốn phỉ nhổ nói: "Anh cũng là phó tổng của một công ty lớn, không muốn làm tiếp nhận loại chuyện không có ý nghĩa này, sao có thể ấu trĩ như trẻ con vậy."

"Tút tút tút."

Nghe tiếng cúp máy, Chu Lỗi kinh ngạc đến nỗi không phản ứng kịp.

Sau khi Khổng Tĩnh cúp điện thoại, Trần Hán Thăng hỏi: "Điện thoại của Chu tổng à, sao trông chị giống như rất tức giận vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Chu Lỗi nói cậu đến hội sở giải trí, loại chuyện nói dối ngay trước mặt này cũng có thể làm được."

Khổng Tĩnh bất đắc dĩ nói.

"Vậy à."

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Thực ra vừa nãy sau khi xã giao, Chu tổng quả thực là muốn lôi kéo tôi đến hội sở, có điều tôi nói đi KTV hát cũng được, nhưng mà những nơi hỗn loạn này tôi trước nay chưa từng đi, lúc đó ông ta còn có chút tức giận, không ngờ vừa xoay người liền hãm hại tôi."

"Làm vậy thật chán ghét."

Khổng Tĩnh kiên định nói: "Cho nên tôi không hề hối hận về việc rời khỏi Thâm Thông chút nào."

"Hãy mở lòng đi, sau này Hỏa Tiễn 101 chính là nhà của chị."

Trần Hán Thăng phủi mông đứng lên: "Chị Tĩnh, đêm nay tôi uống hơi nhiều, về nghỉ ngơi trước đây."

"Được rồi, tôi mới vừa pha trà, cậu cầm về uống cho giải rượu."

Khổng Tĩnh đưa Trần Hán Thăng ra ngoài.

Sau khi Trần Hán Thăng thận trọng trở lại phòng của mình, để bình trà xuống lập tức ra ngoài, bắt taxi trở lại hội sở vừa nãy.

Nữ nhân viên kỹ thuật vẫn còn đang chờ ở phòng bao, nhìn thấy Trần Hán Thăng thì rất cao hứng, cô ta cho rằng tiết mục cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

"Ngày hôm nay trạng thái không tốt lắm, lần sau rồi hẵng nói đi."

Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai của cô ta: "Cảm ơn diễn xuất đặc sắc của cô."

"Không, không có gì."

Nữ nhân viên kỹ thuật nửa tỉnh nửa mê nói.

Trần Hán Thăng thay quần áo xuống lầu, sau trả phòng thì gọi điện thoại cho Chu Lỗi: "Chu ca, khi nào thì ngài kết thúc, vừa nãy tôi thấy tốt lắm."

Một lát sau Chu Lỗi đi ra, anh ta còn làm bộ như người không liên quan hỏi: "Thấy thế nào, chú em?"

"Còn cần phải nói sao."

Trần Hán Thăng cười hì hì: "Chắc chắn là rất thoải mái rồi."

"Thoải mái là tốt rồi, thoải mái là tốt rồi."

Chu Lỗi yên lặng nói, đột nhiên vỗ đầu một cái: "Thuốc của tôi rơi trong phòng bao rồi, cậu chờ thêm chút nữa nhé."

"Không sao."

Trần Hán Thăng không vấn đề gì nói.

Thực ra Chu Lỗi không quay về phòng bao, đi tới một cái ngã rẽ lập tức gọi điện cho Khổng Tĩnh.

"Khổng Tĩnh, Trần Hán Thăng thật sự đang ở hội sở, cậu ta đang ở bên cạnh tôi, không tin cô tới xem một chút đi, địa chỉ ở . . . "

"Tút tút tút."

Lần này Khổng Tĩnh cũng lười đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại.

"Đệt!"

Chu Lỗi không nhịn được tức giận mắng một tiếng, rầu rĩ đi ra ngoài tính tiền.

"Chu ca."

Trần Hán Thăng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nơi này chơi rất vui, ngày mai có thể dẫn theo cả em trai tôi đến trải nghiệm một lần không?"

"Không được."

Gương mặt Chu Lỗi lạnh lùng: "Sinh viên đại học vẫn là ít tới chỗ như thế thôi, dù sao cũng không quá thích hợp."

Bình Luận (0)
Comment