Hơn một giờ sáng, Thường Tiểu Bình nhìn thấy Lưu Bằng Phi băng qua ba khu ngay trong đêm.
Thực ra Thường Tiểu Bình đã quên mất Lưu Bằng Phi là ai, không có nhiều sinh viên đại học của Hỏa Tiễn 101 có thể khiến ông ta ghi nhớ, ngoại trừ Trần Hán Thăng, Nhiếp Tiểu Vũ cũng có nghe nói một chút.
"Cậu nói qua điện thoại rằng có chuyện rất quan trọng, hơn nữa còn phải đích thân báo cáo."
Thường Tiểu Bình rót cho Lưu Bằng Phi một cốc nước ấm: "Bây giờ, xin mời nói."
Lưu Bằng Phi cầm nước trà lên uống, không thấy khát nhưng hồi hộp đến mức tuần hoàn máu trong miệng tăng nhanh, nhất định phải uống một chút nước để giảm bớt cảm xúc này.
Thường Tiểu Bình cũng kiên nhẫn chờ đợi, linh tính mách bảo ông ta đêm nay có thể là một con cá lớn.
Sau khi Lưu Bằng Phi uống nước xong, anh ta thở ra một hơi dài: "Trước khi tiết lộ bí mật này, tôi muốn đưa ra hai yêu cầu."
"Cậu cứ nói đi."
Thường Tiểu Bình từ chối cho ý kiến.
Lưu Bằng Phi đã suy nghĩ kỹ từ trước, buột miệng nói ngay: "Thứ nhất, bí mật này có liên quan đến Trần Hán Thăng. Nếu phá hoại kế hoạch của hắn, rất có thể hắn sẽ trả thù tôi. Tôi muốn xin các vị lãnh đạo cấp cao của Thâm Thông ra mặt để trấn áp; thứ hai, tôi đã mất việc ở Hỏa Tiễn 101, tôi muốn tìm một công việc ở Thâm Thông với mức lương hơn 10. 000."
"Ha ha ha."
Thường Tiểu Bình mỉm cười, không đồng ý cũng không phủ nhận: "Khi tôi còn là giám đốc của công ty chi nhánh, thu nhập hàng năm của tôi chỉ có hơn 200. 000. Nếu cậu yêu cầu mức lương hơn 10. 000 tệ, có quá đáng lắm không. Còn về Trần Hán Thăng, tôi không thể phán đoán tình hình cụ thể, nhưng tóm lại hắn phải tuân theo luật pháp."
Lưu Bằng Phi hiểu ý của Thường Tiểu Bình, tất cả đều phụ thuộc vào tầm quan trọng của bí mật, anh ta tự tin giao tài liệu: "Ông xem qua tài liệu trước, sẽ biết ngay yêu cầu của tôi không cao."
Thường Tiểu Bình nhận lấy, ai ngờ mới chỉ nhìn thấy tiêu đề, sắc mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm túc.
"Xoẹt, xoẹt."
Thường Tiểu Bình đọc rất chậm, như thể phải nghiên cứu từng chữ, cuối cùng ông ta dừng lại ở con số "69 triệu" rất lâu.
"Thỏa thuận này rốt cuộc là thật hay giả?"
Thường Tiểu Bình ngẩng đầu hỏi.
Lưu Bằng Phi chỉ vào ô chữ ký phía trên: "Đây là chữ ký của Dương Nghiêu Thuận Phong."
Thường Tiểu Bình lắc đầu: "Tuy văn bản hợp đồng rất đúng quy chuẩn, nhưng có thể làm giả, kể cả chữ ký."
Đối với thỏa thuận này, bản phác thảo đến từ bàn tay của Tiêu Dung Ngư – hoa hậu giảng đường trường đại học Đông Đại, sau đó được sửa đổi bởi Tôn Bích Dư, một chuyên gia pháp lý hàng đầu, về cơ bản nó có thể được sử dụng làm khuôn mẫu cho một hợp đồng thu mua, Thường Tiểu Bình làm gì có tư cách tìm lỗi.
Nhưng điều ông ta lo lắng là chính đáng, lỡ như đó là hàng giả.
Lưu Bằng Phi lấy trong túi ra hai thứ khác, một máy ghi âm nhỏ và một vài bức ảnh.
"Đây là bức ảnh chụp Dương Nghiêu đang trò chuyện với Trần Hán Thăng trong một quán cà phê."
"Đây là đoạn ghi âm cuộc điện thoại của Dương Nghiêu gọi cho Trần Hán Thăng."
Thường Tiểu Bình đương nhiên biết Dương Nghiêu là lãnh đạo cao cấp của Thuận Phong, trong bức ảnh, người này và Trần Hán Thăng nói chuyện rất vui vẻ.
Còn cả đoạn ghi âm, nghe giọng điệu thì hình như Dương Nghiêu chủ động gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.
Những thứ này dường như đã chứng minh tính xác thực của bản hợp đồng này, với sức ảnh hưởng hiện tại của Hỏa Tiễn 101, nếu bán nó cho Thuận Phong thì e rằng ngày tháng của Thâm Thông sẽ càng khó khăn hơn.
"Chính cậu đã chụp những bức ảnh này?"
Thường Tiểu Bình nhìn Lưu Bằng Phi: "Lý do là gì?"
Lưu Bằng Phi sững sờ một lúc, không ngờ rằng Thường Tiểu Bình đã hiểu nhầm, nhưng anh ta lại không giải thích, đây coi như là bằng chứng để tăng thêm lợi thế cho bản thân.
"Tôi không muốn bán Hỏa Tiễn 101 cho Thuận Phong, tôi muốn nó sống tốt, vì ở đấy có những ký ức của tôi."
Lưu Bằng Phi im lặng một lúc, giấu một phần lý do và tiết lộ một phần khác, vì một khi Hỏa Tiễn 101 được bán, Thu An Bình và Thượng Băng sẽ mất việc.
Thường Tiểu Bình gật đầu, ông ta thấy Lưu Bằng Phi không giống như đang nói dối, toàn bộ sự việc đều thông suốt một cách logic.
Hỏa Tiễn 101 do một số sinh viên đại học gây dựng, mà đám thanh niên rất nặng cảm tình, không muốn thấy nó được rao bán nên đã bí mật ghi lại những "bằng chứng" này và mong đối tác của họ là Thâm Thông ngăn cản.
"Đừng lo."
Thường Tiểu Bình vỗ vai Lưu Bằng Phi: "Bây giờ tôi sẽ đến thành phố Thượng Hải, báo cáo chuyện này với chủ tịch và những người khác."
. . .
Khi bị Lưu Bằng Phi đi mật báo với mục đích "đòi công lý", Vương Tử Bác cũng đưa Hoàng Tuệ đến khách sạn, vừa bước vào cửa đã choáng váng vì đây là phòng của một đôi yêu nhau.
Ánh sáng màu hồng mập mờ, mờ ảo và có chút trêu ghẹo người khác.
Chiếc giường hình tròn, bên trên có rải đầy hoa hồng.
Lại còn có hẳn một tấm gương trên trần nhà, có thể nhìn thấy mình khi nằm trên giường.
Vương Tử Bác không thể hiểu được những thiết kế tài tình này, nhưng trên kệ đầu giường có một số đồ dùng và Vương Tử Bác vẫn biết chữ.
Ngoài ra, đúng là miệng lưỡi của cậu ấy bị khô.
"Lưu manh!"
Vương Tử Bác không biết chửi Trần Hán Thăng hay là chính mình.
"Ưm. . ."
Hoàng Tuệ vô thức gọi một tiếng, có lẽ là do cô ta đứng không thoải mái, Vương Tử Bác nhanh chóng đỡ cô ta nằm ngủ.
"Mình có nên giúp chị Tiểu Tuệ cởi váy không?"
Nhìn thấy Hoàng Tuệ nằm xiêu vẹo, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Vương Tử Bác.
Giống như viết một bài văn khi còn nhỏ, đột nhiên xuất hiện hai người tí hon.
Một tên hèn mọn nói: "Mau cởi ra, cậu là bạn trai của cô ta, hai người đã hẹn hò mấy tháng rồi. Đây không phải là chuyện bình thường sao?"
Một kẻ khác chính trực nói: "Không được không được, làm vậy thì cậu sẽ biến thành Trần Hán Thăng mất. Chỉ có hắn mới thừa dịp người khác gặp nguy, Vương Tử Bác, cậu là một đồng chí tốt!"
Ngay lúc Vương Tử Bác đang ở trong tình thế khó xử, Hoàng Tuệ có lẽ bị trói buộc không thoải mái, cô ta đang tự mình tụt quần áo.
Tối nay cô ta mặc một chiếc váy của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, ý định ban đầu của thiết kế là muốn tôn lên sự quyến rũ của người phụ nữ ở mọi thời điểm, vì vậy chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ lộ ra vẻ đẹp yểu điệu của cô ta.
"Ực ực."
Vương Tử Bác nuốt nước bọt, nhanh chóng xoay người nhưng tim đập "bịch bịch bịch" rất nhanh.
Bây giờ có một hiện tượng rất thú vị, trong trường hợp này, niêm hoa khách đầy kinh nghiệm tình trường và cậu thiếu niên mới chỉ xem video dạy học, rốt cuộc ai có thể kìm lòng được đây.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng đó là đồng nam, nhưng sự thật là niêm hoa khách.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn còn thiếu một liều thuốc mạnh mẽ để Vương Tử Bác trút bỏ gánh nặng.
Sự trợ giúp thần thánh này được hoàn thành một cách tự nhiên bởi đồng đảng thân nhất.
"Ting ting ting ~"
Vương Tử Bác bị tiếng chuông điện thoại đột ngột làm cho giật mình, vừa nhìn thấy là Trần Hán Thăng gọi đến, cậu ấy vô cùng tức giận.
"Gì thế, có gì nói nhanh mẹ lên."
Cầm điện thoại, Vương Tử Bác cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Trần Hán Thăng đang cười hì hì, chỉ nói hai chữ: "Kiếm sáng."
Vương Tử Bác nghe xong, rất nhiều cảnh tượng lóe lên như chiếu phim, trong cơ thể có sức mạnh thần bí nào đó bùng cháy, giẫm lên "tiểu nhân chính nghĩa" trong đầu rồi quay trở lại mép giường tròn.
. . .
Sáng hôm sau, khi Thường Tiểu Bình đang cầm bản thỏa thuận để báo cáo với Trình Đức Quân, Vương Tử Bác cũng mở mắt ra, đập vào mắt cậu ấy là một đôi mắt rất phức tạp.
Người ta luôn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nội tâm thường được thể hiện qua đôi mắt.
Vì vậy, Vương Tử Bác đã nhìn thấy sự thăng trầm của cha, sự chăm chỉ của mẹ, sự thẳng thắn của bạn cùng phòng, sự cương quyết và bất cẩn của đồng đảng thân nhất Trần Hán Thăng.
Tuy nhiên, Vương Tử Bác thề với ông trời rằng cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt phức tạp như vậy, rất khó có thể diễn tả thành lời, dường như tất cả các loại cảm xúc đều hội tụ lại với nhau.
"Chị Hoàng Tuệ, em xin lỗi, em. . ."
Vương Tử Bác biết đêm qua cậu ấy đã làm gì.
Hoàng Tuệ đột nhiên đứng dậy quấn khăn trải giường, tự mình đi vào phòng tắm, miệng còn nói: "Lát nữa cậu ra hiệu thuốc mua cho tôi thuốc tránh thai 72 tiếng, giờ tôi chưa muốn mang thai."
"À à, được."
Vương Tử Bác vội vàng nói, cậu ấy ngơ ngác ngồi trên chiếc giường tròn, cho đến khi tiếng vòi hoa sen trong buồng tắm vang lên, Vương Tử Bác mới đột nhiên cười một cách ngu ngốc.
"Cuối cùng cũng có một chuyện mà mình đi trước Tiểu Trần."
. . .