Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436: Lưu Bằng Phi, Trần Hán Thăng Để Cậu Chịu Tiếng Xấu Rồi

Chương 436: Lưu Bằng Phi, Trần Hán Thăng để cậu chịu tiếng xấu rồi Chương 436: Lưu Bằng Phi, Trần Hán Thăng để cậu chịu tiếng xấu rồi

Sau khi Hoàng Tuệ rời đi, Vương Tử Bác ngồi một mình trong căn tin của trường đại học Tài Chính, cậu ấy vẫn không hiểu, sau đêm qua chẳng phải quan hệ giữa hai người đã trở nên thân mật hơn sao?

Tại sao Hoàng Tuệ không những rất bình tĩnh, mà còn có vẻ không quan tâm chút nào.

Căn tin càng ngày càng ít sinh viên, chỉ còn một số cặp đôi vẫn ngồi trong góc, cô nhân viên đang dọn dẹp vệ sinh, hỗn hợp mùi thuốc khử trùng và rau cải dầu không ngừng xộc vào mũi Vương Tử Bác.

"Haizz."

Vương Tử Bác thở dài một tiếng, đi tới cửa căn tin thì phát hiện bên ngoài trời đang mưa nhỏ, tuy không lớn nhưng cũng vừa đủ làm mờ tầm nhìn.

Cậu ấy do dự ở cửa một lúc lâu, cuối cùng gọi điện cho Trần Hán Thăng, một số vấn đề vẫn chưa được giải quyết khiến cậu ấy luôn cảm thấy bế tắc trong lồng ngực.

Không ngờ đường dây của Trần Hán Thăng lại bận, hôm nay hình như công việc của hắn khá bận, Vương Tử Bác cáu kỉnh gọi thêm ba lần nữa, cuối cùng cũng kết nối được.

"Mày đang ở đâu?"

Vương Tử Bác hỏi thẳng.

Trần Hán Thăng cũng khó hiểu: "Thẩm Ấu Sơ và tao đang ở trong thư viện, còn chúng mày thì sao?"

"Chị Tiểu Tuệ về rồi, tao vẫn đang ở căn tin, bây giờ tao sẽ đi tìm mày."

Vương Tử Bác không đợi Trần Hán Thăng trả lời mà lập tức cúp điện thoại, lao tới thư viện trong cơn mưa, nói chung cậu ấy cũng không lạ gì với đại học Tài Chính.

"Việc gì gấp thế, bố mày cũng đang bận đấy."

Trần Hán Thăng đang đợi bên ngoài thư viện, răng nanh cắn đầu điếu thuốc bằng bọt biển, lông mày nhíu lại, rõ ràng là cơn giận của hắn rất nghiêm trọng.

Vương Tử Bác cũng giật thót tim, cậu ấy cũng dừng nói về bản thân, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

"Thằng ngu Lưu Bằng Phi, anh ta biết trước sẽ bị tao đuổi việc nên đã trộm một số tài liệu quan trọng của công ty đưa cho bên Thâm Thông."

Trần Hán Thăng hung hăng đập tàn thuốc: "Tao rất muốn băm nát tên khốn nạn này!"

"Tài liệu quan trọng nào?"

Vương Tử Bác sờ lên vết nước trên má hỏi.

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, mặt đất trước thư viện ướt sũng. Gió lùa vào từng cơn chạm vào da thịt, vừa ướt lại có chút mát lạnh.

Trần Hán Thăng nhìn vào mặt bạn mình, chậm rãi nói: "Bây giờ đã là tháng 10 năm 2004 rồi, trước đây tao đã soạn thảo một tài liệu, mục đích chính là gây áp lực và thương lượng với chuyển phát nhanh Thâm Thông, hy vọng sẽ tăng hoa hồng cho việc thu nhận chuyển phát nhanh vào năm 2005. Kết quả là Lưu Bằng Phi đã gửi tài liệu này cho lãnh đạo của Thâm Thông, bên phía họ rất tức giận, cảm thấy tao không biết điều."

"Cái thằng chó này!"

Vương Tử Bác tức giận chửi: "Chính anh ta không quản được nửa người dưới của mình, bị đuổi việc là lỗi của anh ta, vậy mà còn muốn hy sinh lợi ích của toàn bộ công ty để chôn cùng."

"Không chỉ vậy."

Trần Hán Thăng phả ra một làn khói trắng nhàn nhạt: "Lỡ như Thâm Thông không hợp tác với Hỏa Tiễn 101, chúng ta không có nguồn lực vận chuyển, cuối cùng chỉ có thể đóng cửa hoặc phá sản."

"Nghiêm trọng vậy sao?"

Vương Tử Bác sửng sốt, không phải nghe nói đài truyền hình trung ương sẽ tới phỏng vấn sao, sao lại sắp phá sản mất rồi?

Trần Hán Thăng gật đầu: "Thương trường giống như chiến trường, thắng thua là chuyện diễn ra trong chốc lát. Thế mày tìm tao có việc gì?"

"Hì, không đáng nhắc đến nữa."

Vương Tử Bác đột nhiên không muốn nói nữa, so với việc hàng nghìn sinh viên đại học làm bán thời gian như Hỏa Tiễn 101 thì việc bản thân cậu ấy có phần không đáng nhắc tới.

Không ngờ Trần Hán Thăng không chịu buông tha, liếc nhìn Vương Tử Bác nói: "Mày không nói thì bố mày cũng biết, ban nãy ở căn tin mày còn muốn dẫn Hoàng Tuệ về Cảng Thành, chẳng qua là mày đang vội vàng chứng minh mình muốn chịu trách nhiệm, nhưng Hoàng Tuệ có vẻ không nhiệt tình cho lắm, cho nên mày bắt đầu hoài nghi nhân sinh chứ gì."

Vương Tử Bác thấy vậy không có giấu diếm, ngơ ngác hỏi: "Đúng vậy, tại sao chứ?"

"Mức độ coi trọng của hai người không giống nhau."

Trần Hán Thăng phân tích: "Mày là một thằng trai tân, cảm thấy có chuyện xảy ra thì phải nỗ lực hướng tới hôn nhân, nhưng Hoàng Tuệ không nhất thiết phải nghĩ như vậy. Thực ra vẫn là do trải nghiệm quá ít, chút chuyện nhỏ cũng gây ảnh hưởng lớn."

Trần Hán Thăng giải thích như vậy, Vương Tử Bác thậm chí còn buồn bực hơn, nghĩa đen là mức độ coi trọng của hai người đối với chuyện này không giống nhau, thật ra nó còn phản ánh rằng trải nghiệm của Hoàng Tuệ phức tạp hơn cậu ấy rất nhiều.

"Đừng nghĩ nhiều về chuyện đấy nữa."

Trần Hán Thăng gọi điện thoại, kêu Thẩm Ấu Sơ lấy ô ra, hắn đưa cho Vương Tử Bác và nói: "Mày cầm ô về đi, đừng tha thiết với Hoàng Tuệ nữa, mày cũng nên kiềm chế bản thân mình trước, sắp tới tao sẽ tới thành phố Thượng Hải một chuyến."

Vương Tử Bác gật đầu, biết lúc này không thể quấy rầy Trần Hán Thăng, nhưng khi đang chờ xe buýt, cậu ấy chợt nhớ tới vẻ ưu tư trên mặt bạn mình, trong lòng cũng rất tức giận.

"Cái thằng chó Lưu Bằng Phi."

Vương Tử Bác lẩm bẩm một tiếng, rõ ràng là xe buýt số 97 đến khu đại học Tiên Ninh đã qua, nhưng cậu ấy lại đi bộ thẳng đến hướng khác.

. . .

Trong văn phòng của Hỏa Tiễn 101 trên đường Đông Thiên Nguyên, một số sinh viên đại học đang lặng lẽ giải quyết công việc, thực ra Thu An Bình và Ôn Linh đều là nhân viên chính thức vì họ đã tốt nghiệp vào tháng 7 năm nay.

"Sư tỷ Thu, em đi pha chút hồng trà, lát nữa chị uống nhé."

Nhiếp Tiểu Vũ bưng tách trà và nhắc nhở Thu An Bình.

Thu An Bình gật đầu, vẻ mặt vô cùng phờ phạc.

Nhiếp Tiểu Vũ thở dài, vốn là một cặp đẹp đôi biết bao nhiêu, mọi người trong Hỏa Tiễn 101 đều ghen tị với họ, vậy mà bây giờ lại sa sút đến mức này.

Lưu Bằng Phi sắp bị đuổi việc, Thu An Bình như đang trong cơn mê, mọi người trong văn phòng đều quan tâm đến Thu An Bình nhiều hơn.

"Két két két ~"

Cửa kính đột nhiên bị đẩy ra, Nhiếp Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, phát hiện là Vương Tử Bác nên cũng không quan tâm.

Nào ngờ Vương Tử Bác không ngoan ngoãn như mọi khi, cậu ấy đi thẳng đến chỗ Thu An Bình, thô lỗ hỏi: "Con chó Lưu Bằng Phi đang ở đâu?"

Giọng nói không mấy thân thiện này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Khổng Tĩnh ở tầng hai cũng liếc nhìn xuống dưới.

"Tôi không biết tung tích của anh ta."

Thu An Bình bình tĩnh đáp.

"Chị là bạn gái của anh ta, không biết anh ta đã đi đâu sao?"

Vương Tử Bác lớn tiếng chất vấn, trên khuôn mặt ngăm đen và mái tóc đều là nước mưa.

"Tôi đã bảo là không biết rồi."

Thu An Bình run run môi, có thể thấy cô ấy cũng đang kìm nén cảm xúc: "Hơn nữa chúng tôi không còn là người yêu nữa."

Nhiếp Tiểu Vũ nhận thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng đứng giữa Vương Tử Bác và Thu An Bình: "Tử Bác, cậu sao vậy, sao đột nhiên muốn tìm Lưu Bằng Phi, anh ta không còn là nhân viên của Hỏa Tiễn 101 nữa."

"Đúng vậy, anh ta quả thực không phải là nhân viên của Hỏa Tiễn."

Vương Tử Bác dường như muốn trút bỏ mọi bực bội từ chuyện của Hoàng Tuệ, cậu ấy đập mạnh chiếc ô xuống đất.

"Tuy nhiên, thằng chó này lại đến Thâm Thông để tố giác, Tiểu Trần vốn định tăng giá vào năm sau để đòi quyền lợi cho chúng ta. Kết quả là vì Lưu Bằng Phi tố giác, Thâm Thông có thể sẽ chấm dứt hợp tác, chưa biết chừng Hỏa Tiễn 101 có thể sắp phải đóng cửa! ! !"

Vương Tử Bác hét to câu nói cuối cùng, không chỉ là khí thế của cậu ấy, mà còn cả ngôn ngữ của cậu ấy.

Lưu Bằng Phi tố giác?

Thâm Thông chấm dứt hợp tác?

Hỏa Tiễn 101 sắp phải ngừng hoạt động?

Những lời này càng nghe càng đáng sợ hơn, ngay cả Thu An Bình cũng không thể tin được.

"Sao cậu biết chuyện này?" Nhiếp Tiểu Vũ hỏi.

"Tiểu Trần nói."

Vương Tử Bác tức giận nói: "Chẳng lẽ cậu ấy lấy công ty của mình ra đùa?"

Thu An Bình kiên cường hơn tưởng tượng, cô ấy lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Bằng Phi, sau khi kết nối được với anh ta, hai tay Thu An Bình run lên.

"Anh đang ở trụ sở của Thâm Thông?"

Thu An Bình hỏi.

Lưu Bằng Phi do dự một hồi, cuối cùng nói thật: "Ừ."

"Anh đã đi tố giác?"

Thu An Bình vẫn không muốn tin vào điều đó.

Lưu Bằng Phi biết rằng Thâm Thông đã nói chuyện với Trần Hán Thăng, anh ta không thể che giấu chuyện này, vì vậy cũng thừa nhận luôn: "Đúng, không sai."

"Tại sao?"

Thu An Bình bật khóc: "Chỉ vì Trần tổng sa thải anh sao?"

"Không hẳn!"

Chuyện tới nước này, Lưu Bằng Phi cũng không còn gì phải giấu giếm: "Trần Hán Thăng muốn bán Hỏa Tiễn 101, anh chỉ đang ngăn cản hắn!"

"Anh xạo lìn!"

Vương Tử Bác giật lấy điện thoại mắng: "Hiện tại Hỏa Tiễn 101 phát triển tốt như vậy, hắn não tàn chắc mà muốn bán công ty, anh nói dối mà cũng không tìm được lý do đàng hoàng!"

Không chỉ Vương Tử Bác, Nhiếp Tiểu Vũ, Thượng Băng, Trương Minh Dung, kể cả Thu An Bình, không ai tin rằng Trần Hán Thăng sẽ bán Hỏa Tiễn 101.

Bây giờ đang trong xu hướng phát triển, tại sao Trần Hán Thăng lại muốn bán Hỏa Tiễn 101?

Ngoại trừ Khổng Tĩnh.

Ở trên tầng hai, Khổng ngự tỷ nghe tiếng mưa "tí ta tí tách" ngoài cửa sổ, khoanh chân thon thả uống hồng trà làm ấm bụng, cô cho rằng Trần Hán Thăng thậm chí còn không muốn mang theo cái danh ô nhục này, đã tìm được người để đổ tội cho rồi.

Hắn thà giả vờ bị "kẻ phản bội" tố giác và khiến công việc kinh doanh thất bại, còn hơn là nhận trách nhiệm đột ngột bỏ rơi những người bạn đồng hành của mình để lấy tiền và ra đi khi công việc kinh doanh đang ở đỉnh cao.

"Càng ngày càng thú vị. Đây là muốn người ta nhớ tới công lao của mình đây mà, bây giờ hãy xem việc buôn bán này, cuối cùng có thể bàn tới bao nhiêu tiền."

. . .

Bình Luận (0)
Comment