Không giống như hai chàng trai bốc phét kia, Trần Hán Thăng bắt đầu giải quyết vấn đề ngay khi hắn đến, hơn nữa còn ở trước mặt đám người Cao văn, thuê luôn văn phòng của Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Thuê một phát luôn ba năm, trả hàng trăm ngàn tiền thuê trong một lần.
Cao Văn và ba người bạn cùng lớp của cô ta im lặng nhìn, trong lòng có một cảm giác không thể giải thích được.
Có lẽ, đây là cách người giàu kinh doanh.
Sau khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư rời đi, nhóm nhỏ này cũng xuất hiện chia rẽ.
Thái độ của hai chàng trai rất rõ ràng, kiên quyết không gia nhập công ty luật, họ còn đưa ra bốn lý do:
1. Tiêu Dung Ngư làm giám đốc công ty luật, họ không muốn thần phục trước một sư muội nhỏ tuổi hơn mình;
2. Thân phận của đối tác bình thường không đáp ứng được nhu cầu;
3. Khi mới vào công ty luật đã phải giải quyết một vụ kiện xuyên quốc gia rất lớn, không có quy trình từng bước, không có lợi cho sự phát triển;
4. Một người giàu có như Trần Hán Thăng có thể can thiệp vào hoạt động của công ty luật một cách bừa bãi.
Cao Văn không phát biểu, quay đầu nhìn một bạn học nữ khác: "Lịch Na, cậu thấy sao?"
Cô gái tên Lịch Na nghĩ một lúc và đưa ra một vài ý tưởng, nhưng tất cả đều phản bác lại hai chàng trai ở các góc độ khác nhau.
"Sư muội Tiêu làm giám đốc công ty luật cũng được mà, cô ấy còn nhỏ tuổi nên có thể chịu tiếp thu ý kiến, như vậy sẽ không phải người lãnh đạo độc đoán, có chuyện gì thì mọi người có thể cùng nhau bàn bạc."
. . .
"Đối tác bình thường là đủ rồi. Nếu đến bốn công ty luật lớn, chúng ta chỉ có thể làm luật sư tập sự."
. . .
"Vụ kiện xuyên quốc gia của giáo sư Tôn rất có tính đại diện. Dù thắng hay thua, đều có thể nổi danh khắp cả nước, không cần lo lắng về nghiệp vụ sau này nữa, bây giờ vất vả một chút thì có thể rèn luyện năng lực của mình."
. . .
"Còn về vấn đề của Trần Hán Thăng, đúng là đáng để tâm."
Lịch Na đẩy kính và nói: "Còn cần bàn với sư muội Tiêu."
Hai nam sinh vừa nghe, bất mãn nói: "Lịch Na, cậu đang tranh luận từng điều đấy à."
"Không không không, tôi không tranh luận."
Lịch Na nghiêm túc trả lời: "Tớ chỉ nhìn nhận và phán đoán vấn đề từ nhiều khía cạnh. Đây là phẩm chất cơ bản của một luật sư" .
Miệng lưỡi của luật sư chuyên nghiệp cũng rất nhanh nhạy, ba người tranh luận hồi lâu nhưng không ai thuyết phục được người kia, cuối cùng ánh mắt của họ đều dán vào Cao Văn.
Cao Văn nhìn trái nhìn phải, hai nam sinh không cam lòng nhưng lại có chút yếu ớt, xem ra đối mặt với "siêu năng lực" của Trần Hán Thăng, bọn họ cũng không thể tránh được.
Lịch Na bình tĩnh và thẳng thắn, thực ra thái độ của cô ấy là trung lập nhất, cũng không bị cảm xúc đố kỵ chi phối.
"Để tôi thử."
Cao Văn hít một hơi thật sâu, tính cách của Tiêu Dung Ngư rất hòa đồng, nhưng Trần Hán Thăng lại quá mạnh mẽ.
"Nếu có thể, thật tuyệt nếu hắn không quá giàu."
Một ý nghĩ không thể giải thích được chợt nảy ra trong đầu Cao Văn.
. . .
Buổi chiều, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi vẫn còn có lớp học, khi Trần Hán Thăng đưa họ trở lại trường đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư không ngồi ở ghế lái phụ, cô và Biên Thi Thi ngồi nói chuyện ở phía sau.
Hai nữ sinh thích ảo tưởng vừa phấn chấn lại vừa thấp thỏm, bản thân vẫn đang yên vị trong tháp ngà, không ngờ lại sắp điều hành một công ty luật.
"Tên của công ty luật là gì bây giờ, công ty luật Ngư Ngư? Hay là công ty luật Anh Tuấn? Thực sự không được thì cứ gọi là công ty luật Thi Thi đi."
Bởi vì Biên Thi Thi có quan hệ tốt với Tiểu Dung Ngư, tâm tư của cô ấy cũng không phức tạp như Cao Văn, cô ấy cười nói: "Tóm lại, sau khi công ty luật được treo bảng hành nghề, cậu chính là giám đốc Ngư, còn mình đơn giản sẽ là trợ lý của cậu."
"Giám đốc Ngư."
Biên Thi Thi õng ẹo bắt chước: "Chủ tịch Trần tới tìm cô, có gặp hay không?"
"Không gặp không gặp, không có thời gian."
Tiêu Dung Ngư đắc ý nói: "Với lại không có chủ tịch Trần, chỉ có vệ sĩ Trần. Sau này cậu làm trợ lý, Tiểu Trần làm vệ sĩ, cậu phải đưa tớ đi làm và đón tớ đi về, còn phải đi ăn cùng tớ, chúng ta sẽ cùng đi làm bằng xe buýt."
Thực ra đây là phong cách sống mà Tiêu Dung Ngư hướng đến nhất.
Cảnh cuối cùng trước khi đi làm là Trần Hán Thăng, cảnh đầu tiên sau khi tan làm cũng là Trần Hán Thăng, khi ăn thì ngước lên là Trần Hán Thăng, khi nghỉ ngơi cũng là Trần Hán Thăng ở bên cạnh. . .
Tốt nhất là, hơi thở của Trần Hán Thăng ở khắp mọi nơi trong cuộc sống.
"Vậy tớ khác gì tiếp viên nam không?"
Trần Hán Thăng không vui nữa: "Hơn nữa, trừ khi tớ phá sản và trở thành một người bình thường thì mới miễn cưỡng có thể chen chúc trên xe buýt với cậu."
"Đi xe buýt cũng được mà."
Tiêu Dung Ngư đột nhiên nhìn Trần Hán Thăng một cách kinh ngạc: "Vào học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, đi đâu bọn tớ cũng bắt xe buýt, sinh viên đại học và các cặp đôi nên chen chúc trên xe buýt, đi đến phố ăn vặt, học hành chán chê thì đi leo núi Tử Kim, cậu chẳng bao giờ đi cùng tớ mấy dịp đấy."
"Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư nhẹ giọng nói: "Chúng ta đều là sinh viên năm ba rồi, đời người chỉ có bốn năm đại học, cậu dẫn tớ đi xe buýt được không, tớ muốn giống như những cặp đôi đại học khác, tớ không thích ngồi xe hơi."
"Tại sao?"
Trần Hán Thăng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt khẽ dao động, bình tĩnh hỏi.
Trước đây Tiêu Dung Ngư cũng đã đưa ra yêu cầu này, nhưng lúc đó Trần Hán Thăng đã phớt lờ nó.
"Bởi vì khoảng cách quá xa."
Tiêu Dung Ngư chỉ vào hai ghế của tài xế và lái phụ: "Có thứ gì đó chặn ở giữa, tớ muốn đút tay còn túi của cậu còn không được."
Trần Hán Thăng chợt nhận ra, chẳng trách mình đi dạo phố với Thẩm Ấu Sở, cô ấy thà đi buýt còn hơn.
"Có được không, sau này đi xe buýt cùng tớ đi."
Tiểu Ngư Nhi tủi thân nũng nịu nói.
"Được thôi."
Trần Hán Thăng mỉm cười: "Tớ sẽ đi xe buýt cùng cậu trong một năm."
Mặc dù Tiêu Dung Ngư không tin, nhưng Trần Hán Thăng sẵn sàng lừa dối cô thế này cũng tốt.
. . .
Sau khi trở về trường đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đến phòng học, Trần Hán Thăng quay lại Giang Lăng, buổi tối khi hắn và Thẩm Ấu Sở đang ăn cơm thì đột nhiên nhận được thông báo từ trường.
Vu Dược Bình của Đoàn Thanh Niên nói trong điện thoại: "Hán Thăng, xin chúc mừng, các phóng viên tài chính của CCTV sẽ đến phỏng vấn em vào ngày mai. Tất nhiên phía họ tương đối lớn, vì vậy có thể không phát sóng bình thường, nhưng em phải chuẩn bị cho tốt."
"Vâng ạ."
Trần Hán Thăng cúp điện thoại, nhìn Thẩm Ấu Sở đang ăn từng ngụm cháo nhỏ, nghĩ rằng cuộc phỏng vấn của CCTV sẽ là một cơ hội tốt, cũng không cần hắn thông báo cho từng người một nữa, tới lúc đó cứ tung tin tức ra ngoài.
"Cậu ăn xong chưa?"
Nhìn thấy Trần Hán Thăng đang thất thần, Thẩm Ấu Sở quan tâm hỏi.
"Ừm."
Trần Hán Thăng gật đầu, đột nhiên nói đùa: "Nếu tớ phá sản và không thể nuôi được cậu thì sao?"
Thẩm Ấu Sở sửng sốt một chút, cô không hiểu ý của Trần Hán Thăng, cô đặt thìa xuống và thận trọng nói: "Tớ ăn ít lắm, cực kỳ dễ nuôi."
"Không được, tớ còn chẳng nuôi nổi tớ."
Trần Hán Thăng nghiêm mặt hù dọa không chịu đồng ý.
"Vậy, vậy tớ sẽ nuôi cậu được không?"
Thẩm Ấu Sở nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng bằng đôi mắt hoa đào trong sáng, cô không biết nói dối, những gì cô nói là những gì cô nghĩ.
Trần Hán Thăng nhéo nhéo khuôn mặt trơn nhẵn của Thẩm Ấu Sở: "Mau ăn đi, còn đang đợi cậu nuôi tớ đây."
. . .
Động tác của phóng viên tài chính CCTV rất nhanh, khí thế đúng là rất lớn, lần đầu nhìn thấy Trần Hán Thăng, anh ta thậm chí còn không thèm giới thiệu tên của mình, cứ như vậy tiến tới "ra oai phủ đầu" .
"Mặc dù cậu rất nổi tiếng ở tỉnh Tô Đông, Hỏa Tiễn 101 cũng có ảnh hưởng đến sinh viên đại học trên toàn quốc, nhưng chúng tôi là một kênh của CCTV, khác với các kênh địa phương thông thường, vì vậy cuộc phỏng vấn này có thể không được phát sóng."
"Không sao, tôi hiểu mà."
Trần Hán Thăng nói: "Đài địa phương theo đuổi hiệu ứng, CCTV có mục đích cao hơn, theo đuổi triết lý và sự thật đằng sau vụ việc."
Phóng viên tài chính CCTV hơi ngạc nhiên: "Không hổ là sinh viên đại học tự lập từ hai bàn tay trắng, nhìn vấn đề gãi đúng chỗ ngứa."
"Nhưng mà."
Trần Hán Thăng đột nhiên chuyển hướng: "Kinh nghiệm của tôi không chỉ là người sáng lập Hỏa Tiễn 101. Nếu anh nghe toàn bộ câu chuyện, tôi nhất định có tư cách được báo cáo."
"Chắc chắn như vậy sao?"
Phóng viên bày tỏ sự nghi ngờ, anh ta đã phỏng vấn nhiều người trẻ có sự nghiệp thành công, họ có đặc điểm là tự tin và thậm chí là bảo thủ.
Sự trỗi dậy và đỉnh cao của Hỏa Tiễn 101 quả thực rất đáng kinh ngạc, nhưng ngôn luận của những người thành công thì rất giống nhau, thực ra phóng viên CCTV cũng hơi chán ghét kiểu người này.
"100% có ý nghĩa giáo dục." Trần Hán Thăng mỉm cười.
Một tiếng sau, phóng viên CCTV từ chối lời mời ở lại của Đại học Tài Chính và vội vã lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Tin tức nhận được hôm nay thật sự rất chấn động.
Nổi dậy và đỉnh cao không là cái gì cả, nếu như thêm cả "xuống dốc" thì sao?
. . .