"Không muốn nói thì thôi, lại còn muốn uy hiếp tôi."
Trịnh Quan Đề đương nhiên không đồng ý với "yêu cầu vô lý" của Trần Hán Thăng, thật ra quá trình cũng không quan trọng lắm.
Ở nơi làm việc, ngay từ đầu cấp dưới muốn thôi việc, cuối cùng lại phải ở lại, đây đều là những hiện tượng rất thường thấy, làm bà chủ đương nhiên phải có lòng bao dung.
Cấp dưới cũng là người, bọn họ đều có thất tình lục dục và vui buồn lẫn lộn, chỉ cần bọn họ còn có thể cống hiến cho nhà máy, quá trình trung gian cũng không đáng phải so đo quá nhiều.
Trịnh Quan Đề mời Trần Hán Thăng ra mặt thuyết phục Lý Tiểu Giai, thật ra cũng chỉ là muốn giải quyết chuyện này một cách hợp lý mà không phải khó xử.
Chỉ là Trần Hán Thăng cố ý đi đến một con đường khác, đây hoàn toàn là điều mà Trịnh Quan Đề không ngờ tới.
Hai người lại nói chuyện về một vài chủ đề khác, phần lớn là về Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng không tiết lộ con số cụ thể. Lúc gần đến buổi trưa, Trần Hán Thăng đi theo Trịnh Quan Đề đến nhà ăn của Tân Thế Kỷ.
Phúc lợi của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ rất tốt, ví dụ như chất lượng thức ăn, ngày nghỉ của công nhân mang thai, trà chiều của ban quản lý. So với các xí nghiệp Đại lục năm 2004, các doanh nghiệp do Hồng Kông làm chủ thường chú trọng hơn đến việc chăm sóc nhân văn.
Khi anh họ Lương Tiểu Hải của Trần Hán Thăng vào nhà máy, Trịnh Quan Đề hay nói đùa "đồ ăn của nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ khá ngon".
Nhà ăn của nhà máy có ba tầng, tầng thứ nhất là công nhân dây chuyền sản xuất bình thường, tầng thứ hai là nhân viên quản lý trung tầng, tầng cao nhất là tiệc búp-phê, chỉ dành cho vài chục quản lý cấp cao sử dụng.
Cho nên, bình thường lúc ăn trưa, cho dù là bảo vệ và nhân viên vệ sinh cũng có thể nhìn thấy vài vị sếp lớn trâu bò nhất của nhà máy, chẳng qua là bọn họ sẽ đi thang máy lên tầng ba.
Trịnh Quan Đề vừa nói chuyện với Trần Hán Thăng, vừa đi về phía thang máy. Ban quản lý xếp hàng phía trước rất tự giác tản ra hai bên, tặng vị trí ưu tiên cho bà chủ.
Trịnh Quan Đề cũng không nhường, càng không xếp hàng khác người, cô là chủ, vốn dĩ nên hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Cảnh tượng này ở trong mắt công nhân bình thường, thì hình tượng và uy nghiêm của "tổng giám đốc Trịnh" bất thình lình đã trở nên lớn hơn.
Lương Tiểu Hải và bạn gái Đường Bình cũng đang ăn cơm, bọn họ ngồi ăn ở một bàn bình thường, không ai để ý, cũng không ai coi trọng.
Đường Bình nhìn thấy chủ nhiệm phân xưởng của mình Tôn Á Quang đứng trong đám người, vẻ mặt cười nịnh với Trịnh Quan Đề, trong lòng lại rất tức giận.
"Tôn Á Quang chết tiệt, anh xem bộ dạng bây giờ của anh ta, cằm cũng suýt nữa đập trên mặt đất rồi, sao không lấy thái độ bình thường hay mắng chúng ta ra nữa đi?"
Đường Bình tức giận nói, thỉnh thoảng cô ta vì một vài việc nhỏ sẽ bị Tôn Á Quang khấu trừ tiền thưởng.
Lương Tiểu Hải không trả lời, miệng lớn ăn cơm trưa, lúc trước anh ta từng làm thêm ở một xưởng máy tại thành phố Thượng Hải, hiểu được việc chủ nhiệm phân xưởng bắt nạt công nhân là chuyện bình thường, chỉ cần đừng quá đáng, thật ra đều có thể chịu được.
"Tóm lại tôi đã hiểu, thế giới chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ, những con tôm nhỏ như chúng ta chỉ có thể uống nước ngọt."
Đường Bình buông một câu cảm thán "đầy triết lý", thấy bạn trai từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhịn không được mắng: "Anh là người chết à? Bên cạnh Tổng giám đốc Trịnh là em họ của anh đó, cậu ta chỉ cần tùy ý nhắc đến là em có thể đến phân xưởng khác rồi, cũng không cần phải chịu sự trút giận của Tôn Á Quang."
"Hán Thăng đã giúp quá nhiều rồi."
Lần này, Lương Tiểu Hải nhịn không được, phản bác: "Cậu ấy tìm công việc cho chúng ta, chào hỏi sắp xếp ký túc xá, anh ngại việc lại làm phiền cậu ấy, hơn nữa Hỏa Tiễn 101 mở rộng như vậy, chẳng lẽ cậu ấy không bận sao?"
"Rốt cuộc là em họ quan trọng hay là bạn gái quan trọng?"
Đường Bình biết rõ Lương Tiểu Hải nói thật, vẫn không tình nguyện mà lẩm bẩm, nhưng mà bên cạnh có một nhân viên tạp vụ nghe thấy "Hỏa Tiễn 101", chen mồm nói: "Hỏa Tiễn 101 phá sản rồi, hai người cũng biết à?"
"Cái gì?"
Lương Tiểu Hải nghĩ nhân viên tạp vụ đang nói đùa, tháng trước Hỏa Tiễn 101 vẫn là quy mô lớn như vậy, tháng này sao lại có thể phá sản chứ.
"Thật đó, tôi lừa anh làm gì."
Nhân viên tạp vụ không hề quen biết lấy ra một tờ báo nhăn nhúm dưới mông, chỉ vào tin tức ở trên đó: "Mấy người xem đi."
Lương Tiểu Hải cơm cũng không kịp ăn, giành lấy tờ báo thì nhìn thấy một hàng tiêu đề màu đen bắt mắt.
"Hỏa Tiễn 101 bị bắt chuyển nhượng, sinh viên đại học lập nghiệp thất bại nửa đường!"
Trong lòng Lương Tiểu Hải rất hoảng hốt, anh ta vội vàng lướt nhanh hết nội dung, đại khái là Hỏa Tiễn 101 bởi vì nguyên nhân bên trong, kinh doanh không nổi nữa, không thể không chuyển nhượng cho công ty chuyển phát nhanh Thâm Thông.
Phía dưới còn có một đoạn bình luận của báo chí, về chủ đề giữa lập nghiệp và việc học cái nào quan trọng hơn đối với sinh viên đại học.
Trước kia vào lúc Hỏa Tiễn 101 tỏa sáng muôn phương, loại luận điểm này sẽ không xuất hiện. Nhưng mà sau khi Hỏa Tiễn 101 "bị bắt chuyển nhượng, các chuyên gia của xã hội lại bắt đầu "tích cực suy xét", hơn nữa còn phát ra tiếng nói thuộc về mình.
"Oa, đúng là đóng cửa rồi."
Đường Bình không nhịn được ngạc nhiên thốt ra một câu, nhưng mà cô ta không hề quan tâm, chỉ đơn thuần là kinh ngạc, thậm chí còn hơi đắc ý: "Anh xem, ý kiến của em lúc trước chính xác bao nhiêu, nhà máy lớn còn ổn định hơn Hỏa Tiễn 101, nếu không thì bây giờ chúng ta lại phải tìm công việc khác rồi."
"Lương Tiểu Hải, sau này chuyện trong nhà đều phải nghe lời em, khả năng quan sát như anh là không được đâu."
Tâm trạng của Đường Bình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, theo lý thuyết Trần Hán Thăng là em họ của Lương Tiểu Hải, còn có ơn từng giúp cô ta và Lương Tiểu Hải, tùy rằng không cần phải mang ơn, nhưng mà ít ra nên có lòng cảm kích chứ.
Nhưng mà, Đường Bình nhìn Trần Hán Thăng là thấy không thoải mái, bây giờ Hỏa Tiễn 101 "lỗ vốn phá sản", ngược lại Đường Bình có cảm giác dễ chịu khó có thể nói rõ.
Loại họ hàng này nên nói sao nhỉ, điển hình của sự chán ghét, nhưng mà lại rất thường gặp.
"Sao em lại nói như vậy chứ?"
Lương Tiểu Hải buông đũa một tiếng "bộp", tức giận nói: "Đây là em họ của anh, mẹ cậu ấy là cô của anh, xí nghiệp của cậu ấy đóng cửa, em lại còn châm chọc?"
"Lương Tiểu Hải, động chạm đến anh rồi?"
Nhưng mà Đường Bình không hề sợ, cô ta còn nói lớn tiếng hơn: "Chẳng lẽ em sai à? Vốn dĩ nhà máy lớn rất ổn định, chúng ta có thể làm cả đời ở Tân Thế Kỷ, tuyệt đối sẽ không đóng cửa giống như Hỏa Tiễn 101!"
Tính cách của Lương Tiểu Hải, nói dễ nghe một chút thì gọi là "không so đo với vợ", khó nghe chút thì là hèn nhát, cho dù là việc lớn hay nhỏ, cho dù đúng hay sai, chỉ cần Đường Bình nổi giận, lập tức anh ta sẽ không kiên trì với ý kiến của mình nữa.
Bây giờ việc duy nhất có thể làm, chính là anh ta lo lắng nhìn em họ của mình, cho dù không thấy rõ sự đau lòng hay buồn bã gì trên mặt Trần Hán Thăng.
"Đã lâu rồi không ăn cơm ở đây, vẫn náo nhiệt như vậy."
Đương nhiên Trần Hán Thăng sẽ không buồn bã, hắn cũng không phải thật sự phá sản, còn không hề giấu giếm mà xem xét xung quanh, nhìn xem có công nhẫn nữ xinh đẹp trong nhà máy hay không.
"Bây giờ tổng giám đốc Trần là triệu phú, dời bước đến Tân Thế Kỷ dùng cơm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này."
Trịnh Quan Đề nửa đùa nửa châm chọc nói.
Lúc này, thang máy từ từ đi xuống, khi mọi người xếp hàng đi vào, đột nhiên có người la lên: "Đợi một chút, đợt một chút."
Trần Hán Thăng ngẩng đầu, phát hiện người la to là một người trung niên."
Người không cao, bụng hơi lớn, nhìn qua cũng hơi giống bí thư đoàn uỷ của Đại học Tài chính Vu Dược Bình, nhưng mà người trung niên này cho người nhìn có cảm giác giàu sang hơn, cũng khá có uy nghiêm.
Anh ta còn dẫn theo một thư ký, vội vàng đi đến thang máy bên này.
Sau khi người trung niên này xuất hiện, bước chân cán bộ ban quản lý bên ngoài đều chậm lại, thậm chí có vài người đã bước vào thang máy lại rời khỏi.
Ngoại từ Trịnh Quan Đề, cô ấy đứng trong thang máy, mỉm cười sâu xa, vẻ mặt bình tĩnh.
"Là anh ta?"
Đương nhiên Trần Hán Thăng cũng không ra ngoài, đồng thời hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Là anh ta."
Trịnh Quan Đề hơi vuốt cằm.
Trần Hán Thăng "ồ" nhẹ một tiếng, đương nhiên người trung niên này chính là đại diện do chi thứ hai cử đến vật tay với Trịnh Quan Đề, không thì cũng sẽ không hoành tráng như vậy.
Đại diện của chi thứ hai cũng thấy Trịnh Quan Đề và Trần Hán Thăng trong thang máy, nhưng mà tầm mắt của anh ta đều nằm trên người Trịnh Quan Đề, Trần Hán Thăng trực tiếp bị xem nhẹ.
"Tổng giám đốc Trịnh, chào cô."
Đại diện chi thứ hai cười chào hỏi.
Trịnh Quan Đề gật đầu đáp lại, tuy rằng bọn họ đấu đá kịch liệt, nhưng mà ngoài mặt vẫn rất khách khí. Mọi người không hẹn mà cùng duy trì biểu hiện hòa hợp giả dối, như vậy có lợi cho việc sản xuất kinh doanh duy trì Tân Thế Kỷ.
Nhưng mà, ngay lúc người trung niên muốn vào thang máy, Trần Hán Thăng đột nhiên cất bước, ngoài dự đoán đứng trước ngăn lại.
"Ở đây không còn chỗ nữa, anh đợi chuyến sau đi."