Buổi trưa, mấy người thân sau khi ăn xong thì tụ tập chém gió một lúc, buổi lễ đón tuổi 20 đơn giản của Trần Hán Thăng đã kết thúc như vậy.
Ban đầu Tiêu Hoành Vĩ muốn đưa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đến Kiến Nghiệp, nhưng Trần Hán Thăng từ chối. Bây giờ là 4 giờ chiều, và lão Tiêu có thể phải lái xe về vào ban đêm, điều này hơi nguy hiểm.
Sau khi lên xe khách ở ga Nam Cảng Thành, lúc đầu Tiểu Dung Ngư vẫn còn ở trạng thái cãi nhau với Trần Hán Thăng và tức không muốn nói chuyện, nhưng khi xe khách di chuyển trong trạng thái rung lắc, cô ấy từ từ dựa vào Trần Hán Thăng chìm vào giấc ngủ.
Trần Hán Thăng cũng nhắm mắt lại, hắn không ngừng suy nghĩ về tấm thiệp chúc mừng mà La Tuyền tặng.
Cô ấy có lẽ cảm thấy rằng cô ấy biết rất nhiều về Trần Hán Thăng, nếu không có Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, Trần sư huynh chắc chắn sẽ bị cô ấy theo đuổi hoặc làm cảm động.
"La Tuyền cũng không biết, nhưng thật ra đó là sự thật."
Trần Hán Thăng nói thầm.
"Ừ."
Đột nhiên, Tiêu Dung Ngư trong vòng tay hắn động đậy một chút, như thể cô ấy vừa bị đánh thức sau giấc ngủ sâu.
Tiểu Ngư Nhi mở to đôi mắt lờ mờ, nhìn bầu trời đang dần dần tối đen bên ngoài, quay lại nhìn Trần Hán Thăng, và phát hiện ra rằng hắn vẫn còn ở bên cạnh mình, vẻ mặt Tiểu Ngư Nhi mới từ từ thả lỏng, và chui vào lòng Trần Hán Thăng.
Trong xe không có đèn,không gian tối mịt mù, hành khách thường chỉ có thể nhìn thấy một chiếc xe nhỏ nhấp nháy đèn ở bên ngoài cửa sổ, vượt qua xe khách một tiếng "vù." Rời đi không chút tung tích.
"Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư khẽ gọi một câu.
"Ừ."
Trần Hán Thăng cảm thấy hơi thở của Tiêu Dung Ngư đang phả vào cằm mình, điều đó có nghĩa là cô ấy đang ngẩng đầu.
"Vừa rồi tớ có một giấc mơ rằng cậu đã đánh tớ."
"Đừng nghĩ lung tung, mộng thường là ngược lại."
"Vậy thì cậu dỗ tớ đi."
"Khò khò. . ."
Trần Hán Thăng giả vờ đang ngủ, Tiêu Dung Ngư bĩu môi và đánh nhẹ Trần Hán Thăng, sau đó ôm chặt lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của hắn.
Một lúc sau, Trần Hán Thăng chủ động lên tiếng: "Tiểu Ngư Nhi, nếu năm nhất cậu không đuổi theo tớ, và hiện tại cũng chưa xác định quan hệ, cậu nghĩ hai chúng ta sẽ là như thế nào?"
"Không phải, là cậu đuổi theo tớ, cậu là người chủ động tỏ tình. Tớ suy nghĩ hồi lâu mới nhận lời."
Tiêu Dung Ngư đe dọa Trần Hán Thăng một cách hùng hổ: "Dù sau này có ai hỏi, cậu cũng phải trả lời như thế."
"Cũng được."
Trần Hán Thăng hỏi: "Vấn đề vừa nãy, nếu tớ không tỏ tình, cậu nghĩ chúng ta sẽ như thế nào."
"Không biết."
Một Tiêu Dung Ngư lãng mạn và đáng yêu không muốn bàn đến những chuyện như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô ấy cảm thấy buồn rất lâu, nếu không có Trần Hán Thăng, chắc cô ấy cũng chẳng còn gì để lưu niệm.
Trần Hán Thăng không miễn cưỡng, vỗ vai Tiểu Ngư Nhi dỗ cô ngủ, cuối cùng 9 giờ tối cũng đến kiến nghiệp.
Đường cao tốc hoàn toàn tối đen như mực, nhưng sau khi đi qua trạm thu phí Lục Hợp, có vẻ như một cánh cổng lộng lẫy đã mở ra.
Tòa nhà cao tầng, đèn màu rực rỡ ở Jianye đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Trần Hán Thăng bị những tia sáng làm chói mắt, trong lòng cũng tràn đầy sục sôi.
Sau khi suy nghĩ, hắn lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn có mã vùng quốc tế, rất ngắn gọn chỉ vỏn vẹn một câu.
"Trở về đi, tôi muốn làm chút việc."
"Ting."
Không mất nhiều thời gian để đầu dây bên kia trả lời tin nhắn.
"Ngày mai mua vé."
"Chị Tĩnh hả."
Tiêu Dung Ngư không biết mình đã tỉnh lại từ lúc nào, cô ấy nhìn màn hình xanh lục của điện thoại di động hỏi, trên đó có danh bạ điện thoại.
"Đúng."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa trong thành phố, tâm trạng chỉ muốn làm việc chăm chỉ, có lẽ là bởi vì chỉ muốn chiếm một vị trí trong thế giới hoa mỹ này, cho nên mới nhân lúc kích thích này, nhanh chóng gọi chị Tĩnh về để làm gì đó.
"Xuỳ."
Tiêu Dung Ngư khinh thường nói: "Đây là bởi vì trong lòng cậu quá trống rỗng. Sau này đi theo tớ đọc sách nhiều hơn, không được phép ra ngoài, ở nhà xem phim truyền hình và ăn quà vặt cùng với tớ."
"Tuân lệnh."
Trần Hán Thăng mỉm cười đồng ý: "Thực ra tớ không thích đi bar và KTV, nhưng Tử Bác thích. Cậu ấy còn đi quán mát xa nữa đấy."
"Có thật không."
Tiêu Dung Ngư không dám tin.
"Thật, nên mới nói biết người, biết mặt nhưng không biết lòng. Ai có thể nghĩ rằng khuôn mặt lương thiện của cậu ấy ẩn sau lại là khuôn mặt nhơ nhuốc như vậy. . ."
Trần Hán Thăng vừa đổi chủ đề vừa ném cái nồi ra xa.
Xe khách sẽ sớm đến cầu sông Dương Tử, mặt sông này ban đêm rộng và tối, ít tráng lệ hơn ban ngày, thay vào đó có chút lo lắng về thứ gì đó nhảy từ dưới đáy sông lên.
Tiêu Dung Ngư có chút tò mò và có chút sợ hãi nên nắm lấy tay Trần Hán Thăng để tìm sự an ủi, tò mò nhìn qua cửa kính xe, đồn cảnh sát vũ trang trên cầu cũng cho cô ấy rất nhiều dũng khí.
Xe khách cuối cùng cũng dừng lại ở cổng trung tâm bến xe, nhưng vì đã quá muộn nên chỉ còn chuyến xe khách cuối cùng Số 138 hướng đi Khu Đại học Giang Lăng và Số 97 hướng đi Khu Đại học Tiên Ninh.
"Tiểu Trần, tao sẽ đưa Tiểu Dung Ngư về ký túc xá, mày có thể lên xe trước."
Vương Tử Bác lo lắng về việc hết chuyến xe nên đã đề nghị đưa Tiêu Dung Ngư về Đại học Đông Đại.
Tiêu Dung Ngư trong lòng thấy luyến tiếc, nhưng cô không thể nói ra lời, chỉ nắm lấy ngón tay của Trần Hán Thăng, cô định đợi khi xe bus số 138 đến mới để Trần Hán Thăng lên xe.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp kéo Tiêu Dung Ngư đi đến lối vào của xe buýt số 97: "Tớ tiễn nhé, buổi tối tớ sẽ ngủ trong ký túc xá của Tử Bác."
"Thật hả."
Tiêu Dung Ngư rất vui mừng, nhưng cô ấy lại cảm thấy thương cho Trần Hán Thăng, cô ấy ôm Trần Hán Thăng và không nói gì.
Trần Hán Thăng vỗ nhẹ vào tay Tiêu Dung Ngư, nhẹ nhàng nói: "Buông tớ ra chút, để tớ đi vệ sinh trước."
Vương Tử Bác rất kỳ quái hỏi: "Mày không phải vừa đi vệ sinh ở trong bến xe sao."
"Tao vừa uống nước lọc của Tiểu Ngư Nhi."
Trần Hán Thăng tao nhã giải thích, nhưng vừa quay đầu lại, lập tức thấp giọng mắng: "Thằng ngu Vương Tử Bác, đang yên đang lành hỏi cái gì."
Bởi vì hắn không muốn đi toilet một chút nào, chỉ là lo lắng Thẩm Ấu Sở đột nhiên gọi điện cho hắn khi ở trên xe, cho nên hắn muốn gọi điện giải thích trước.
Đây là thủ đoạn mà hầu như kẻ sở khanh nào cũng biết làm, lường trước điều có thể xảy ra, sau đó loại bỏ sự tồn tại này để tránh nguy hiểm.
Không chỉ vậy, giọng điệu của Trần Hán Thăng phải giống như bình thường, và hắn cũng phải đảm bảo rằng Thẩm Ấu Sở sẽ không gọi lại.
"Alo."
Trần Hán Thăng đến trước cửa nhà vệ sinh công cộng, mắt không rời nhìn về hướng bến xe, một khi Tiêu Dung Ngư đi đến, thì hắn sẽ lập tức trốn đi.
"Ừ."
Sau khi Thẩm Ấu Sở trả lời điện thoại, cô nói nhỏ trong điện thoại.
"Đang làm gì đấy."
Trần Hán Thăng hỏi, Hắn sẽ không trực tiếp nói rằng hắn sẽ không trở lại ký túc xá đêm nay, mà sẽ nói vài câu về cuộc sống hàng ngày trước.
Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn trả lời: "Tớ chỉ ở trong ký túc xá đọc sách, hiện tại tớ đang cùng Lâm Ngữ tính toán giá cả quán trà sữa."
"Ừ."
Trần Hán Thăng gật đầu, tốt nhất là Thẩm Ấu Sở nên có việc gì đó trong tay, để sau đó Trần Hán Thăng càng có lý do để cúp điện thoại.
"Tớ chỉ muốn nói với cậu là buổi trưa nay tớ uống nhiều quá nên còn đang ngủ ở nhà, sáng mai tớ mới về trường, thật sự không chịu nổi những người thân đó, họ uống tốt thật."
Trần Hán Thăng giả vờ buồn bực rằng "uống rượu nhỡ việc", giọng điệu của hắn như vậy có vẻ giống thật hơn.
"Biết rồi."
Thẩm Ấu Sở không nghi ngờ gì, bởi vì hợp tình hợp lý, tính tình của cô ấy cũng sẽ không đi xác thực thật giả, như nhờ Lương thái hậu đến nói vài câu.
"Vậy cậu bận gì thì làm đi nhé."
Trần Hán Thăng tiếp tục nói. "Tớ đi ngủ ngay bây giờ, sáng mai dậy sớm còn đi."
Nói như vậy để thể hiện mình đã đi nghỉ, nếu không có việc gì to tát thì đừng gọi điện tới đánh thức.
Trần Hán Thăng cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút điếu thuốc ra chỉ hút một nửa, lập tức quay trở lại nhà ga.
"Sao đi lâu vậy."
Tiêu Dung Ngư trách móc nói, Xe buýt số 97 đã sắp đi rồi.
Nhưng khi Trần Hán Thăng đến gần, cô ấy dùng chiếc mũi dễ thương ngửi và bất ngờ nói: "Vậy là cậu đi hút thuốc à."
"Ha ha."
Trần Hán Thành thành thật nói: "Tớ không thể nhịn được nữa, vì vậy tớ đã đi hút hai điếu."
"Mau lên xe đi."
Tiêu Dung Ngư không nghi ngờ gì, bởi vì điều này là rất hợp tình hợp lý.