Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521:Cơ Hội Trưởng Thành Lần 2 Của Vương Tử Bác

Chương 521:Cơ hội trưởng thành lần 2 của Vương Tử Bác Chương 521:Cơ hội trưởng thành lần 2 của Vương Tử Bác

“Ha ha, giáo sư Tôn nói không sai, từ nhỏ nó đã không thấp rồi.”

Lương Mỹ Quyên lung túng phụ họa một câu, tiện thể trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng, có ý xem thể hiện của con đi, trong mắt giáo sư đại học thì quá vô dụng, chỉ có thể dùng chiều cao nói cho qua.

Trần Hán Thăng cũng không thể giải thích được. Các thuộc tính của Giáo sư Tôn đều là “kiêu ngạo”, rất khó để nhận được lời khen ngợi của bà ấy. Ngay cả khi bà ấy khẳng định từ sâu trong lòng, thì bà cũng sẽ không nói ra lời.

“Được rồi, được rồi, dù sao nói về chiều cao thì có ý nghĩa gì, mỗi người đều hơn một mét mà.”

Trần Hán Thăng nói bừa một câu, vòng tay qua vai Lương Mỹ Quyên và nói: “Giáo sư Tôn có nhiều việc phải làm, đừng làm phiền bà ấy nữa, con dẫn mẹ đi tham quan một vòng. Đây là trung tâm thành phố Kiến Nghiệp, là nơi phong thủy rất tốt đấy.”

“Hì hì.”

Tiều Dung Ngư cười ngọt ngào: “Địa bàn của tớ, để tớ làm người hướng dẫn.”

“Chào Dì ạ.”

Lúc này Vương Tử Bác cũng tới chào hỏi.

Vừa rồi Lương Mỹ Quyên và giáo sư Tôn gặp nhau, xung quanh có rất nhiều học sinh, Vương Tử Bác không muốn lúc đó xuất hiện, lúc này mới ấp úng nói một câu..

“Tử Bác à, sao có cảm giác cháu ở khắp mọi nơi vậy.”

Lương Mỹ Quyên rất tò mò, dường như nơi nào có Trần Hán Thăng là có Vương Tử Bác, nơi không có Trần Hán Thăng, vẫn có thể nhìn thấy Vương Tử Bác, bà nói đùa: “Ở đây có cô gái mà cháu thích chứ.”

“Làm sao có thể! Tuyệt đối không có! Dì đừng nói đùa nha!”

Vương Tử Bác phủ nhận đầy lo lắng, khiến Lương Mỹ Quyên giật mình: “Không có thì thôi, cháu làm gì mà gào to thế.”

“Vâng, cháu xin lỗi.”

Vương Tử Bác gãi gãi sau đầu, mùa đông mà lưng lại đổ mồ hôi.

Cũng may là mọi người không chú ý đến cậu ấy, Vương Tử Bác mặc dù gần đây bận rộn ở công ty luật nhưng tính tình cậu ấy là như vậy, không hề khoe khoang hay khoác lác. Cậu làm rất nhiều việc, có lẽ cuối cùng chỉ có một vài người biết điều này..

Nhưng cậu khá may mắn, những người biết lại là những người quan trọng, chẳng hạn như Trần Hán Thăng, chẳng hạn như Tiêu Dung Ngư, chẳng hạn như bạn cùng lớp Biên Thi Thi.

“Dì à, đây là phòng hòa giải, đây là phòng giám đốc, đây là phòng luật sư làm việc...”

Tiêu Dung Ngư vừa đi vừa giới thiệu, Lương Mỹ Quyên gật đầu, thỉnh thoảng bước tới cửa sổ kính trong suốt nhìn xuống từ tầng 18 của tòa nhà, mưa lay phay, cả cố đô 6 triều đại như bị bao phủ trong một màn sương mỏng.

Nhân lúc Lương thái hậu đang ngắm cảnh, Trần Hán Thăng hỏi Tiểu Dung Ngư: “Chuẩn bị công việc thế nào rồi?”

“Đây này, nhìn vào mắt của tớ mà xem.”

Tiêu Dung Ngư chỉ vào mắt mình, than thở với Trần Hán Thăng: “Gần đây tớ thường xuyên thức khuya, cảm giác còn khổ hơn cả khi tớ học năm nhất đại học, Trần Lợn, cậu có thấy đau lòng không? “

“Tớ chắc chắn rất đau lòng rồi.”

Trần Hán Thăng nhìn Tiêu Dung Ngư, khuôn mặt xinh đẹp trái xoan gầy đi một chút, ngược lại lúm đồng tiền quả lê ngày càng lộ rõ, môi tô son hồng nhạt, màu trong suốt như nước quả anh đào nhỏ giọt, mái tóc dài xõa ngang vai.

Đôi mắt tuy có chút mỏi mệt nhưng trong phút chốc lại hiện lên vẻ tự tin và kiêu hãnh, đã có chút phong thái của một “luật sư nổi tiếng”.

“Chỉ là ra mắt công ty mà thôi, có cần phải hoành tráng như vậy không?”

Trần Hán Thăng thấy khó hiểu, người có thể khiến Tiêu Dung Ngư làm việc khổ cực như vậy chắc chắn phải là giáo sư Tôn Bích Dư.

“Bởi vì đây không phải là một buổi ra mắt bình thường.”

Cao Văn không biết từ đâu đi tới giải thích nói: “Giáo sư Tôn sẽ nộp đơn kiện, và nhiều sinh viên của bà tình nguyện đóng góp, từ mọi tầng lớp xã hội, vì vậy thời gian, địa điểm và phương thức đều đã thay đổi, trong đó có cả quy mô. Cũng phải mở rộng. “

“Cuối cùng, chúng tôi quyết định tổ chức một cuộc họp báo tại khách sạn Kim Lăng để trịnh trọng tuyên bố ý nghĩa của vụ kiện quốc tế này.”

Cao Văn nhìn Tiêu Dung Ngư: “Với tư cách là giám đốc công ty luật, Tiểu Ngư Nhi có khả năng phải trả lời các câu hỏi của phóng viên tại hiện trường, vì vậy cô ấy đã chuẩn bị hai ngày qua.”

“Tuyệt vời, không hổ danh là Giáo sư Tôn.”

Trần Hán Thăng giơ ngón tay cái lên: “Chuyên nghiệp là gì, cái này mới đúng là chuyên nghiệp! Thời gian đổi thành khi nào vậy?”

“Dự kiến vào Giáng sinh, ngày 25 tháng 12.”

Vẻ mặt của Tiêu Dung Ngư lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu Trần, một số người cho rằng thời điểm này không phải là thời điểm tốt. Họ nói rằng đây là một vụ bắt cóc đạo đức và cố tình tạo ra những cảm xúc đối lập.”

Vụ kiện này nhìn bề ngoài là giáo sư Tôn đi tìm lại công lý cho con gái và giành lấy tài sản cho con mình, thực ra ý nghĩa sâu xa hơn là nâng cao hình ảnh và phẩm giá của phụ nữ Trung Quốc trên đất Mỹ.

Lễ Giáng sinh tương đương với tết xuân của người nước ngoài, giáo sư Tôn đã chọn vào ngày này, nên kèm theo nhiều ý nghĩa khiêu khích và cảnh báo.

“Tớ cảm thấy rất ổn mà.”

Trần Hán Thăng dang tay: “Như vậy sẽ có ảnh hưởng lớn hơn, thuận tiện cho các phóng viên viết bài.”

“Tuy nhiên, bên ngoài đã chỉ trích công ty luật Dung Thăng về hành vi bắt cóc đạo đức...”

Ngay khi Cao Văn đang định bày tỏ mối lo lắng của mình, cô ấy đã bị Trần Hán Thăng trực tiếp cắt ngang.

“Tại sao lại đi nghe những ý kiến ngu ngốc đó? Họ nghĩ rằng họ đã đến Đông Nam Á vài lần, nên họ nghĩ bản thân hiểu hết mọi chuyện? Lên QQ tìm và trích dẫn một số câu ngắn mà ngay cả họ cũng không thể hiểu được, và bản thân họ hô hào đã nắm được chân lý của thế giới. Mở miệng thì 'Ngôi làng toàn cầu', im lặng thì 'con người chúng ta', tôi có biết một người phụ nữ họ Hoàng trước đây.”

Trần Hán Thăng đầy vẻ khinh thường: “Cô ấy rõ ràng là dùng tiền của Khải Tử, nhưng suốt ngày thích nói về hòa bình thế giới.”

“Buồn nôn!”

Trần Hán Thăng nhổ mạnh một miếng nước bọt: “Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta không có đạo đức thì không ai có thể bắt cóc nó được, cứ chọn giáng sinh thôi, coi thường lời rèm pha, không phục kệ họ.”

“Đúng!”

Nghe thấy Trần Hán Thăng nói những lời này, Tiêu Dung Ngư không còn do dự nữa mà cười nói: “Chỉ cần chúng ta không có đạo đức, thì không ai có thể bắt cóc chúng được.”

Cao Văn khẽ thở dài, đôi khi cô thực sự nên học hỏi phong cách không sợ gì của Trần Hán Thăng, xem xét quá nhiều ý kiến , hay lời ra tiếng vào bên ngoài, khiến chính mình là người rơi vào tình thế khó xử.

Tuy nhiên, khi Vương Tử Bác nghe thấy “một người phụ nữ họ Hoàng”, cơ thể cậu ta bỗng mất tự nhiên.

………..

Buổi trưa, Tiêu Dung Ngư đưa Lương Mỹ Quyên đi ăn, Trần Hán Thăng khẽ hỏi Vương Tử Bác: “Vừa rồi tao nhắc đến Hoàng Tuệ, sao sắc mặt của mày không ổn? Sao mày vẫn nhớ cô ta à?”

“Không.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm nói: “Tao vốn dĩ đã không còn nhớ cô ấy nữa, sau đó, sau đó...”

Vương Tử Bác do dự, dường như không biết có nên nói hay không, Trần Hán Thăng không nhịn được mà nói: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó tao gặp lại cô ấy ở Trung tâm thương mại Quốc tế. Hình như cô ấy đang làm việc ở tầng 13.” Vương Tử Bác cuối cùng cũng nói ra.

“Chết tiệt, thật hay giả đấy?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một hồi nói: “Âm hồn không tan mà.”

“Hoàn toàn chính xác.”

Thấy không thể giấu giếm, Vương Tử Bác dứt khoát nói: “Hôm qua, khi thang máy đi xuống tầng 13, cô ta và người đàn ông đi BMW của công ty dịch vụ Long Đằng cùng nhau vào thang máy. Hai người nói chuyện về nội dung công việc, và sau đó tao đi hỏi bảo vệ, công ty dịch vụ này ở tầng 13. “

“Hoàng Tuệ nhìn thấy mày chưa?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Chưa.”

Vương Tử Bác lắc đầu: “Lúc đó trong thang máy có khá nhiều người. Tao đứng trong góc mà họ không thấy. Lúc tối, tao định nói với mày, nhưng sau này nghĩ lại thôi, tôi nghĩ mình nên đối mặt với nó một cách thản nhiên. “

“Đúng rồi, đã trưởng thành rồi đó.”

Trần Hán Thăng rất vui vẻ: “Vậy lần sau gặp lại, mày định sẽ làm gì?”

“Vì vậy, tao sẽ không gặp cô ấy thêm lần nào nữa.”

Vương Tử Bác lắp bắp nói: “Tiểu Trần, tao không muốn đến công ty luật Dung Thành nữa.”

“Không được!”

Rất dễ hiểu khi Trần Hán Thăng không đồng ý.

“Mày không những phải tiếp tục đến mà còn phải cưa đổ Biên Thi Thi và đứng thẳng trước mặt Hoàng Tuệ, như thế mới có thể rửa sạch sự tự ti và xấu hổ mà cô ta đã dành cho mày.”

Bình Luận (0)
Comment