“Tiểu Ngư Nhi, cậu đọc tin nhắn phản hồi từ Vương Tử Bác.”
Biên Thi Thi đưa màn hình điện thoại di động tới trước mặt Tiêu Dung Ngư: “Ngọt là tốt rồi, sao giọng điệu miễn cưỡng thế, một ngày nào đó tôi sẽ mua trả cậu ấy một miếng bánh ngọt!”
Tiêu Dung Ngư ngoái đầu lại nhìn: “Thi Thi, cậu mẫn cảm quá, đây là cách nói rất bình thường, tớ và Tiểu Trần cũng thường xuyên tán gẫu như vậy.”
“Các cậu khác mà.”
Biên Thi Thi mím môi nói, cô ấy dứt khoát kéo một chiếc ghế tới, nghiêng đầu dựa vào vai Tiểu Ngư Nhi ngẩn người một lúc rồi đột nhiên nói: “Tiêu Ngư Nhi, anh đó là sinh viên tốt nghiệp từ trường luật của Đại học Kiến Nghiệp, anh ấy liên hệ với tớ.”
“Mời cậu đi ăn hả?”
Tiêu Dung Ngư vừa hỏi vừa lật quyển sổ ghi chép.
“Đúng rồi.”
Biên Thi Thi gật đầu: “Kỳ thực anh ấy cũng khá tốt, sau này nói không chừng có thể đi vào một trong bốn công ty luật lớn.”
Điều này thực sự không nằm ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng, Biên Thi Thi vẫn độc thân cho đến tận bây giờ, ngay khi Vương Tử Bác có chút động lòng, thì một chàng trai khác cũng có ý nghĩ tương tự.
Một sinh viên tốt nghiệp của Trường Luật Đại học Kiến Nghiệp, nền tảng này vững chắc hơn nhiều so với Vương Tử Bác.
May mắn thay, Tiêu Dung Ngư vẫn đang giúp đỡ cho người bạn tốt: “Tình yêu tùy thuộc vào cảm giác, Tử Bác không tệ, cậu ấy học chuyên ngành điện tử của Đại học lý công Kiến Nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy sẽ vào một doanh nghiệp nhà nước độc quyền và sau đó cậu ấy sẽ được gửi ra nước ngoài, có thể nhận được hai phần lương.”
“Tiểu Ngư Nhi, mỗi lần tớ muốn nói đến tình yêu ngọt ngào, cậu đều nhắc tới Vương Tử Bác.”
Biên Thi Thi không hài lòng nói.
“Tử Bác cũng có thể rất ngọt ngào.”
Tiêu Dung Ngư tinh nghịch nói: “Bánh dâu tối nay không ngọt sao, hi hi.”
“Tiểu Ngư Nhi, cậu bị Trần Hán Thăng làm hỏng rồi!”
......
Mặt khác, sau khi trở về từ công ty luật Dung Thăng ở Tân Nhai Khẩu, Lương Mỹ Quyên gần như nắm vững mọi hoạt động của Trần Hán Thăng ở Kiến Nghiệp, cuốn sổ ghi chép cũng đã được ghi đầy hết vài trang.
Giờ đây, cuối cùng bà cũng có cái nhìn đa chiều về cuộc sống đại học của con trai mình.
Ký túc xá, đó là nơi khoác lác và ngủ.
Lớp học, nơi ngủ và khoe khoang.
Thư viện, nơi này không thể ồn ào, cho nên chỉ có thể ngủ.
Việc một sinh viên đại học nên có một cuộc sống hỗn loạn như vậy mới có lý, nhưng Trần Hán Thăng không chỉ học tiếp cao học, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư còn có sự nghiệp và phát triển độc lập.
Công việc chính của Thẩm Ấu Sở là tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, và công việc phụ của con bé là từ từ mở rộng quy mô của quán trà sữa.
Chỉ cần Tiêu Dung Ngư đợi đến ngày Giáng sinh thì đó sẽ là cơ hội đầu tiên để con bé tỏa sáng.
Công nhận sự sặp đặt này quá tốt.
Hai ngày sau, cơn mưa lạnh đầu đông ngớt dần nhưng chưa tạnh hẳn, sương ẩm bay phủ không trung, nếu đi quanh sân chơi, mái tóc sẽ lấm tấm những giọt nước đông đặc.
Lương thái hậu cuối cùng cũng trở về Cảng Thành, khí hậu bên đó hẳn sẽ khô ráo hơn, để tránh tình thế phức tạp khi tiễn đưa, Trần Hán Thăng đã không để bất kỳ ai trong Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đi cùng.
Ngược lại, bạn thân Trịnh yêu cầu quyết liệt không thể từ chối, cô phải đưa Lương Thái hậu đến bến xe Trung Dương Môn.
“Tiểu Trịnh, sau này đừng vất vả như vậy, bớt uống cà phê một chút, tranh thủ thời gian đến Cảng Thành chơi nhé.”
Trước cửa soát vé của cổng trung tâm, Lương Mỹ Quyên nắm tay Trịnh Quan Đề và nói với cô ấy.
Trong sự cố mang thai giả lúc trước, Lương Thái hậu đã xác định đây chính là “con dâu” của mình, không ngờ kết quả lại không đi đến đâu.
Trịnh Quan Đề rất thông minh, nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của Lương Thái hậu, cô ấy hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Dì à, dì giữ gìn sức khỏe thật tốt. Lần sau cháu muốn uống canh, cháu sẽ bí mật đến Cảng Thành tìm dì.”
Trịnh Quan Đề nhìn Lương thái hậu lên xe, Trần Hán Thăng muốn quay đầu đi về, nhưng người bạn thân Trịnh phải đợi cho đến khi xe khách rời bến rồi cô ấy mới di chuyển.
“Tại sao lại có cảm giác giống mẹ cô chứ không phải mẹ tôi?”
Trên đường về, Trần Hán Thăng cười đùa nói.
Trịnh Quan Đề không muốn trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước với sự tập trung cao độ.
“Haiz.”
Bị lạnh nhạt Trần Hán Thăng cũng không bận tâm, khi cúi đầu xuống, hắn vô tình nhìn thấy một tờ giấy trên ghế, hắn nhặt nó lên và nhìn vào, phát hiện ra đó thực sự là một công thức dân gian để mang thai.
Trần Hán Thăng không khỏi bật cười: “Sao lại có thứ này, chẳng lẽ muốn mang thai thật sao?”
“Vừa rồi khi tôi xuống tầng, một nữ công nhân trong nhà máy đã nhét nó cho tôi.”
Trịnh Quan Đề giải thích: “Lần trước tôi làm giả mẫu thử thai, tôi đã mượn của người này, quê hương của cô ấy có một công thức bí mật để mang thai, người ta nói rằng nó có thể tăng khả năng thụ thai, cô ấy tưởng rằng tôi cần nó.”
“Ghê thật.”
Trần Hán Thăng không hoàn toàn tin tưởng, vì vậy hắn nhìn đi nhìn lại: “Điều này có cơ sở khoa học nào không?”
“Không biết.”
Trịnh Quan Đề lắc đầu: “Cô ấy nói tùy vào thể chất của một người, Trần sở khanh có vẻ rất quan tâm nhỉ.”
“Tôi? Làm sao có thể!”
Trần Hán Thăng cười khinh bỉ, ném tờ giấy công thức bí mật vào ngăn, hạ ghế xuống và nheo mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Trần Hán Thăng bắt đầu ngáy “khò khè”, Trịnh Quan Đề liếc nhìn, tắt radio trong xe và âm thầm tăng nhiệt độ điều hòa.
Từ cổng bến xe trở về nhà máy điện tử mất hơn 40 phút, khi đến nơi Trịnh Quan Đề gọi Trần Hán Thăng: “Cậu có muốn lên trên nghỉ ngơi không?”
“Đừng làm phiền tôi.”
Trần Hán Thăng bĩu môi, nói không nên lời: “Cô... Cô đi lên trước đi, tôi ở trong xe ngủ một lát.”
“Vậy tôi về phòng làm việc trước, nhớ tắt điều hòa.”
Trịnh Quan Đề rời đi với một lời nhắc nhở.
Cô rất hiểu cảm giác của Trần Hán Thăng, đôi khi cô cũng cảm thấy như vậy, cô ngủ rất ngon trong xe, nhưng khi trở lại giường lại không thấy buồn ngủ chút nào.
Nhưng sau khi Trịnh Quan Đề rời đi, Trần Hán Thăng vừa nãy đôi mắt vẫn còn nhắm chặt, khóe miệng còn chảy nước dãi đột nhiên mở mắt ra, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chóng bỏ công thức mang thai vào túi.
Sau khi tắt máy điều hòa và chỉnh lại quần áo của mình qua gương chiếu hậu, Trần Hán Thăng rời khỏi bãi đậu xe như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng đến văn phòng của Hồng Sĩ Dũng.
Hồng Sĩ Dũng đang nói chuyện với một phó giám đốc của nhà máy, khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, anh ta nói đùa: “Phó chủ nhiệm Trần, không phải anh đã quay về vòng tay của Trịnh tổng sao? Tại sao anh vẫn ở trong văn phòng của tôi?”
“Oan uổng quá.”
Trần Hán Thăng sắc mặt biến đổi, mở to hai mắt nhìn: “Tôi trở về trong vòng tay Trịnh Quan Đề khi nào?”
“Mẹ của cậu đã liên tục gửi canh cho Trịnh Tổng vài ngày trước.”
Phó giám đốc nhà máy nói: “Tất cả chúng tôi đều đã nhìn thấy, nhưng chúng tôi không buồn nói mà thôi.”
“Mẹ tôi là mẹ tôi, còn tôi là tôi.”
Trần Hán Thăng nhấn mạnh: “Mẹ tôi cho Trịnh Quan Đề canh, đó là quyền tự do của bà ấy, tôi không thể hòa thuận với Trịnh Quan Đề, đây cũng là quyền tự do của tôi, không thể vơ đũa cả nắm được.”
“Được rồi, được rồi.”
Hồng Sĩ Dũng không muốn dây dưa ở đây, cho nên anh ta đương nhiên sẽ không tin: “Cậu trở về đi, vì thành tích trước đây của cậu, tôi sẽ không cắt chức phó chủ nhiệm bộ phận hậu cần của cậu.”
“Sếp Hồng, tôi có thể thề và thề rằng tôi tuyệt đối là kẻ thù của Trịnh Quan Đề.”
Trần Hán Thăng vẫn phải tỏ rõ thái độ.
“Thề thốt không có ích lợi gì.”
Hồng Sĩ Dũng xua tay: “Chúng ta đều là thương nhân, chúng ta không được nhìn vào những gì chúng ta nói, mà phải nhìn vào những gì chúng ta làm.”
“Hồng tổng muốn tôi hành động thiết thực hả?”
Trần Hán Thăng cau mày: “Như này nhé, Tào Kiến Đức người phụ trách bộ phận kế hoạch xưởng, luôn là trợ thủ đắc lực của Trịnh Quan Đề, tôi sẽ đề xuất thay thế anh ta trong cuộc họp tiếp theo, Hồng tổng nhớ bảo người hỗ trợ tôi.”
Tào Kiến Đức?
Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một lúc, trưởng phòng kế hoạch xưởng là một vị trí quan trọng, anh ta có thể sắp xếp và kiểm soát dây chuyền sản xuất của nhà máy điện tử, Hồng Sĩ Dũng đã muốn cướp vị trí này từ lâu, nhưng anh ta lo lắng việc sẽ chọc giận tới điểm giới hạn của Trịnh Quan Đề.
“Ngày mai có một cuộc họp, cậu có muốn thử không?”
Hồng Sĩ Dũng suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ sắp xếp cho cậu nói.”
“Không vấn đề gì!”
Trần Hán Thăng đồng ý và kiêu ngạo rời đi.
“Hồng tổng...”
Phó giám đốc nhà máy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Không sao.”
Hồng Sĩ Dũng xua tay: “Trần Hán Thăng chỉ là một con tốt, chúng ta có thể lợi dụng hắn để kiểm tra quyết tâm của Trịnh Quan Đề, dù thành công hay không, chúng ta cũng không có mất mát gì.”
Trong cuộc họp ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đã thực sự chỉ ra nhiều sai sót trong công việc của trưởng phòng kế hoạch xưởng Tào Kiến Đức, và mạnh mẽ đề nghị thay thế người này.
Trịnh Quan Đề với khuôn mặt vô cảm ngay lập tức hiểu rằng Trần Hán Thăng đã thích Tào Kiến Đức, và nhà máy mới cần tài năng này.
......