Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 525: Sơn Trọng Thủy Phục Nghi Không Đường, Liễu Ám Hoa Minh Lại Nhất Thôn (*)

Chương 525: Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn (*) Chương 525: Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ám hoa minh lại nhất thôn (*)

(*)Trong đường cùng, lại có hy vọng.

“Tiểu Tưởng, cô đang nói cái gì?”

Tào Kiến Đức nghe không hiểu ẩn ý của Tưởng Vân Vân, cầm sổ ghi chép rời khỏi phòng họp, Lý Tiểu Giai cũng đang đứng ở cửa chờ, vỗ vai anh ấy nói: “Lão Tào, đừng quá buồn, núi sông không lối thoát, hy vọng sáng cả một thôn!”

“Hy vọng lại sáng?”

Tào Kiến Đức sửng sốt một chút, Lý Tiểu Giai là phó giám đốc nhà máy, trọng lượng trong lời nói càng quan trọng.

“Chẳng lẽ còn có thể xoay chuyển?”

Với tâm lý còn đang hồi hộp, Tào Kiến Đức đến văn phòng của Trịnh Quan Đề.

“Lão Tào đến rồi à.”

Trịnh Quan Đề từ trên ghế đứng lên, lấy ra một cái cốc hỏi: “Cà phê có muốn thêm đường không?”

“Á... Thêm, thêm.”

Tào Kiến Đức đã ở trong nhà máy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trịnh Quan Đề mời và tự rót cà phê, anh chỉ không ngờ là vào hoàn cảnh này.

Thêm chút đường có thể làm dịu đi sự cay đắng trong lòng.

“Lão Tào năm nay 34 tuổi rồi nhỉ.”

Trịnh Quan Đề đặt cà phê lên bàn, Tào Kiến Đức nhanh chóng đứng dậy để bày tỏ sự cảm ơn.

“Vâng, tôi sắp 35 rồi.”

Tào Kiến Đức gật đầu, còn mấy ngày nữa năm nay sẽ trôi qua.

“Vợ anh làm việc ở đâu và còn những đứa trẻ nữa?”

Thật bất ngờ, Trịnh Quan Đề không nói về công việc mà là về gia đình.

Đây có vẻ là lần đầu tiên.

Tào Kiến Đức đè nén bất an trong lòng, thành thật trả lời: “Vợ tôi đang điều trị tại bệnh viện trung tâm khu Giang Lăng, còn con gái tôi đang học lớp ba trường tiểu học ngoại ngữ Đông Sơn.”

Trịnh Quan Đề gật đầu: “Anh đã quyết định để gia đình sống ở Giang Lăng rồi à.”

“Tôi sẽ làm việc trong nhà máy cho đến khi nghỉ hưu.”

Tào Kiến Đức muốn tỏ thái độ không muốn rời đi.

Mặc dù với năng lực và trình độ của anh ta, tìm việc làm không khó, nhưng chưa chắc ở trong khu Giang Lăng, Kiến Nghiệp, ngoài ra đãi ngộ về mức lương, vợ chồng ở riêng, trường học cho con cái đều là vấn đề thực tế phải đối mặt.

“Ban đầu tôi cũng muốn biến Tân Thế Kỷ thành một công ty niêm yết.”

Trịnh Quan Đề lắc đầu: “Nhưng mà...”

Tào Kiến Đức ngồi thẳng, nội dung sau chữ “nhưng” mới là mấu chốt.

“Nhưng tôi cũng rất tiếc vì đã để xảy ra chuyện này, lão Tào, duyên phận của anh cùng nhà máy điện tử coi như đã hết rồi.”

Trịnh Quan Đề nhìn khuôn mặt của Tào Kiến Đức dần dần suy sụp, thở dài và nói: “Sau khi hạng mục MP4 và máy thu âm bị buộc chấm dứt vào tuần trước, tôi đã quyết định từ bỏ. Tầm nhìn của Hồng Sĩ Dũng không đủ để hỗ trợ Tân Thế Kỷ, nhà máy điện tử cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

“Đặc biệt là trong tình cảnh có một con sói đói bên ngoài.”

Giọng điệu của Trịnh Quan Đề yếu ớt.

Tào Kiến Đức không biết Trịnh tổng gọi “sói đói” là ai, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, sự ra đi của anh ấy đã được định đoạt.

“Năng lực cùng kinh nghiệm của anh rất xuất sắc, mắc kẹt ở Tân Thế Kỷ này chỉ làm cản trở anh mà thôi.”

Trịnh Quan Đề nghiêm túc nói: “Lão Tào, tôi giữ anh lại mới thực sự là có trách nhiệm với anh.”

“Tôi biết.”

Tào Kiến Đức thở ra một hơi dài, anh là một người quản lý kinh nghiệm, nhưng cũng là một người đàn ông trung niên trầm tĩnh, trên có già, dưới có trẻ, nếu không thể tránh khỏi mọi sóng gió và biến động trong cuộc đời, vậy thì chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

“Tôi trở về thu dọn đồ đạc đi, cảm ơn Trịnh tổng.”

Trước khi Tào Kiến Đức rời đi, anh ta lại cúi đầu chào Trịnh Quan Đề.

Tiền lương hàng năm ban đầu của anh ấy chưa đến 100 nghìn nhân dân tệ, sau khi Trịnh Quan Đề đến Tân Thế Kỷ hơn hai năm trước, cô ấy không chỉ thăng chức và trọng dụng Tào Kiến Đức mà còn tăng lương hàng năm lên mấy trăm nghìn.

Cúi chào này thể hiện lòng biết ơn sâu sắc và lời chúc phúc, cũng như sự đánh giá cao.

“Không biết con "sói đói" kia lại để mắt đến ai?”

Trịnh Quan Đề lẩm bẩm và gọi Tưởng Vân Vân vào: “Từ giờ trở đi, hễ là Hồng Sĩ Dũng đưa lên hạng mục quan trọng nào cần tôi xét duyệt thì cô hãy kéo dài khoảng một tuần cho tôi.”

Tưởng Vân Vân lè lưỡi: “Đã hiểu.”

Đây là cách mà Hồng Sĩ Dũng dùng để đối phó với Trịnh Quan Đề, trước đây bất kỳ chỉ thị nào do Trịnh Quan Đề đưa ra, Hồng Sĩ Dũng đều phải trì hoãn chúng một hoặc hai ngày trước khi thực hiện.

Lúc đó, Trịnh Quan Đề thực sự rất khó chịu.

Hiện tại, vai trò của hai người đã bị đảo ngược, và Trịnh Quan Đề trực tiếp kéo dài nó thành một tuần.

Thi nhẫn tâm với phụ nữ?

Lão Hồng vẫn còn non lắm.

......

Tào Kiến Đức trở lại bộ phận của mình và phát hiện ra rằng chỉ có một số cấp dưới đang đợi anh ta trong văn phòng, và những nhân viên khác đã biến mất từ lâu.

“Tình cảm con người lúc lạnh lúc ấm, tôi tưởng sẽ có rất nhiều người xếp hàng để ôm tôi từ biệt.”

Tào Kiến Đức bình thường lãnh đạo khoan dung và được lòng người, nhưng khi đối mặt với thực tế, hầu hết mọi người vẫn không thể làm phật lòng Hồng Sĩ Dũng, người sắp lên nắm quyền thay cho cấp trên sắp ra đi.

“Tôi hiểu ý mọi người.”

Tào Kiến Đức nói với những người còn lại: “Nói đến đây, tôi nên cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, Lão Tào tôi đây chúc mọi người có một tương lai tươi sáng, sự nghiệp thành công và một gia đình hạnh phúc.”

Dưới ánh mắt không nỡ rời xa của các đồng nghiệp, Tào Kiến Đức sải bước rời khỏi tòa nhà hành chính với một chiếc hộp các tông trên tay.

Tuy nhiên, tại sảnh ở tầng một, Tào Kiến Đức bất ngờ đụng độ Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng dựa vào khung cửa hút thuốc, lỗ mũi phả ra làn khói trắng, trông như một tên lưu manh ngoài chợ, điều này thực sự phù hợp với hành vi “bẩn thỉu” của hắn ta hôm nay.

Tào Kiến Đức không thèm liếc mắt nhìn, một chút cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, không ngờ Trần Hán Thăng lại nói: “Trưởng phòng Tào, cứ đi vậy sao, có cần tôi giúp bê đồ không?”

“Không, cảm ơn.”

Tào Kiến Đức lạnh lùng từ chối.

Lão Tào có chút phong thái nho nhã, trên mặt luôn luôn tỏ ra lễ độ.

“Đừng khách sao, dù sao cũng là đồng nghiệp.”

Trần Hán Thăng cười toe toét.

“Làm đồng nghiệp với anh quả thật là ô nhục, tôi nghĩ sau này không còn có cơ hội nữa!”

Tào Kiến Đức nói xong còn không quên nói “Tạm biệt!”

“Chậc chậc, tính cánh này cũng thật đáng yêu.”

Trần Hán Thăng dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra và phát một dãy số: “Con mồi đã xuất hiện, sẵn sàng thu lưới.”

......

Tào Kiến Đức đến bãi đậu xe và đặt thùng các tông lên xe, nhưng khi anh ta ngồi một mình trên ghế lái, những cảm xúc phức tạp lại bùng phát dữ dội.

Anh ta không chỉ không nỡ chia tay môi trường mà anh ta đã làm việc trong nhiều năm, mà còn lo lắng về sự phát triển trong tương lai, anh ta ngồi thẫn thờ như vậy gần mười phút mới lau khóe mắt ướt nước, đeo mắt kính lên, đạp ga.

Khi đi qua cổng nhà máy, Tào Kiến Đức nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa, trong lòng xúc động bỗng muốn trò chuyện với vợ.

“Vợ à, có bận không?”

Tào Kiến Đức dịu dàng hỏi.

Tiếng trả lời của người vợ qua điện thoại: “Cũng như bình thường, hôm nay tại sao anh có thời gian gọi cho em, ở công ty ăn trưa rồi à?”

“Vợ ơi, anh, anh... Bị sa thải rồi.”

Tào Kiến Đức do dự một lúc, nhưng quyết định không giấu vợ, dù sao đây cũng là chuyện lớn.

“Cái gì, anh bị đuổi việc?”

Vợ của anh ấy kêu lên trong điện thoại, đang định hỏi một câu thì Tào Kiến Đức đột nhiên nói: "Em đợi anh một chút, phía trước có một chiếc Passat chặn đường, anh sẽ gọi lại cho em sau.”

Đây là một chiếc Passat màu trắng, người lái xe là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khí chất đoan trang, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yêu kiều, khi cười lộ ra một hàng răng trắng, đuôi mắt mang vẻ phong tình do thời gian lặng đọng lại.

“Xin chào, Trưởng phòng Tào”

Nữ tài xế đưa ra một tấm danh thiếp: “Tôi chờ anh đã lâu.”

“Chờ tôi?”

Tào Kiến Đức nhớ lại, có lẽ anh ấy không biết nữ nhân này, bởi vì cô ấy rất xinh đẹp, nếu như anh ấy đã từng gặp qua, nhất định sẽ nhớ rất sâu.

“Khổng Tĩnh, Tổng giám đốc Công ty Trách nhiệm hữu hạn tư nhân Chủng Tử.”

Tào Kiến Đức đọc danh thiếp một lần, nghi ngờ ngẩng đầu: “Sao cô lại chặn xe tôi lại? Có chuyện gì sao?”

“Tôi đã nghe về kinh nghiệm của trưởng phòng Tào và rất lấy làm tiếc.”

Khổng Tĩnh lịch sự nói: “Tôi cũng định nhân cơ hội này để trò chuyện với trưởng phòng Tào.”

Tào Kiến Đức thầm nghĩ tin tức lan nhanh như vậy, vừa rời khỏi nhà máy điện tử liền có người chặn ở chỗ này.

“Bây giờ?”

Tào Kiến Đức hỏi.

“Đúng vậy, nhưng chúng ta hãy thay đổi địa điểm.”

Khổng Tĩnh lại bước vào chiếc Passat và ra hiệu cho Tào Kiến Đức đi theo cô.

“Không phải là một kẻ lừa đảo hoặc một tên cướp chứ, xem tình hình không giống như vậy.”

Tào Kiến Đức suy nghĩ một chút, nghĩ nếu người phụ nữ này lái xe đến một nơi hẻo lánh, anh ấy sẽ về thẳng nhà.

Nhưng điều khiến Tào Kiến Đức ngạc nhiên là chiếc Passat dẫn đầu không chạy quá xa, cách Tân Thế Kỷ không xa thì dừng lại.

“Đây không phải là lừa đảo, bởi vì nếu ở chỗ này hét lớn, bảo vệ ở Tân Thế Kỷ có thể nghe thấy.”

Khi Tào Kiến Đức nhìn thấy Khổng Tĩnh ra khỏi xe, anh ấy cũng làm theo.

“Trưởng phòng Tào chưa từng nghe nói về tư nhân Chủng Tử nhỉ.”

Khổng Tĩnh hỏi theo kiểu dẫn dắt.

Tào Kiến Đức gật đầu: “Đúng là chưa từng, cái này có thể là bởi vì thông tin của tôi quá hạn chế, cũng không phải do quý công ty không nổi danh.”

“Quả nhiên như Trần tổng nói, Tào Kiến Đức có chút khí chất quân tử.”

Khổng Tĩnh nghĩ thầm, chỉ vào một khoảng đất trống rộng lớn trước mặt nói: “Đúng là bây giờ không có tiếng tăm gì, nhưng mấy ngày trước chúng tôi đã giành được mảnh đất công nghiệp rộng 480 mẫu này, chúng tôi chuẩn bị để xây dựng một nhà máy điện tử mới ở đây.”

“Đây là tài liệu phê duyệt của Ủy ban Cải cách và Phát triển Kiến Nghiệp, thông tin này cũng có thể được tìm thấy trên trang web của chính quyền khu Giang Lăng.”

Khổng Tĩnh vừa nói vừa lấy ra một bản sao giấy phép sử dụng đất.

Tào Kiến Đức không biết cô định làm gì, nhưng anh cầm lấy và lật xem.

Đó thực sự là con dấu của Ủy ban cải cách và phát triển quận Giang Lăng, và vì nó có thể được tìm thấy trên trang web nên không thể làm giả được.

“Việc xây dựng một nhà máy điện tử ở đây có hơi gần với Tân Thế Kỷ rồi.”

Tào Kiến Đức đo bằng mắt khoảng cách giữa hai công ty, sau đó nói: “Chúc mừng, ông chủ của công ty cô có tầm nhìn rất xa. Sản phẩm điện tử sẽ là một trong những sản phẩm tiêu dùng chủ đạo trong mười năm tới.”

“Đã như vậy, sao trưởng phòng Tào không tham gia vào?”

Khổng Tĩnh đột nhiên quay đầu lại: “Thay mặt nhà máy điện tử như một tờ giấy trắng này, tôi chân thành mời trưởng phòng Tào đến đảm nhận vị trí. Vị trí được đề nghị là phó giám đốc phụ trách sản xuất, và mức lương tối thiểu tương đương như ở Tân Thế Kỷ.”

“Cái gì cơ?”

Tào Kiến Đức sửng sốt, ở Tân Thế Kỷ ông còn chưa trở thành phó giám đốc xí nghiệp, tư nhân Chủng Tử mà lại cho anh ấy đãi ngộ như vậy?

“Như vậy, tôi muốn hỏi sếp Khổng, tại sao cô lại làm như vậy?”

Tào Kiến Đức trịnh trọng hỏi.

“Đầu tiên, tôi không phải ông chủ, tôi chỉ là nhân viên. Ông chủ là người khác, hiện tại không tiện ra mặt, tôi thay mặt toàn quyền quyết định mà thôi.”

Khổng Tĩnh mỉm cười và vẫy tay: “Thứ hai, ông chủ của chúng tôi rất quen thuộc với anh. Ông ấy biết khả năng của anh và tin rằng anh có thể tạo ra nhiều tài sản và hiệu ứng xã hội hơn.”

“Quen tôi?”

Tào Kiến Đức tự hỏi đó là ai, ngoại trừ Trịnh Quan Đề, anh ta không quen biết một ông chủ nào khác ở cấp bậc như vậy.

Thấy Tào Kiến Đức bối rối, Khổng Tĩnh cười ranh mãnh: “Vợ anh đang ở bệnh viện trung tâm khu Giang Lăng, còn con gái anh học lớp ba trường tiểu học ngoại ngữ Đông Sơn, gần đây anh thích chơi golf vào mỗi cuối tuần phải không?”

“Làm sao cô biết.”

Tào Kiến Đức lúc này mới sửng sốt, Khổng Tĩnh nói đều là thật, xem ra ông chủ này rất quen thuộc đối với anh ấy.

“Như thế nào?”

Khổng Tĩnh nghiêng đầu và hỏi, “Bây giờ, tôi muốn tranh thủ thời gian buổi chiều của trưởng phòng Tào để nói chuyện nghiêm túc về tầm nhìn tương lai của nhà máy mới.”

“Được rồi.”

Tào Kiến Đức cuối cùng cũng đồng ý.

“Vậy mời anh theo tôi về văn phòng.” Khổng Tĩnh lại ngồi vào chiếc Passat.

Lần này, mặc dù Tào Kiến Đức cũng có nhiều câu hỏi, nhưng anh ấy không còn lo lắng rằng Khổng Tĩnh là kẻ lừa đảo và anh ta lần nữa gọi cho vợ mình.

“Ôi, anh làm em lo quá, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Giọng điệu của vợ Tào Kiến Đức rất lo lắng: “Đang yên đang lành sao lại bị đuổi việc?”

“Ừm...”

Tào Kiến Đức đột nhiên không biết nên nói như thế nào, “Ừm” một lúc lâu mới do dự trả lời.

“Vợ à, có thể em không tin. Tuy vừa rồi anh bị sa thải, nhưng trong vòng 15 phút nữa, anh có thể sẽ nhận được một công việc mới.”

......

Bình Luận (0)
Comment