Sau bữa trưa, Trần Hán Thăng trở lại văn phòng, mọi người trong công ty đều có nhiệm vụ của riêng mình, mãi cho đến buổi chiều khi Trần Hán Thăng mới xem xét xong số văn kiện cần chữ ký của hắn.
Bận rộn cho đến năm giờ chiều, Trần Hán Thăng mới đi ra khỏi văn phòng, lúc này ven đường khu đại học vẫn còn vắng vẻ, chỉ có thể nhìn thấy một vài thanh niên ra vào quán Internet.
“Đi trước đây, có vấn đề gì gọi điện thoại cho tôi.”
Trần Hán Thăng hét về phía Nhiếp Tiểu Vũ.
Cô thư ký nhỏ đang bận việc, cũng không thèm đáp lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy cho có lệ.
Khi lái xe đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng gọi lại cho Tiêu Dung Ngư và nói với cô rằng hắn đã đến trường học.
“Tớ đang đi dạo cùng với Tiểu Manh và những người khác, có nhiều người ở Giang Lăng không?” Tiêu Dung Ngư hỏi
“Không nhiều lắm, chỗ này giống như một thành phố ma vậy, tớ chỉ thấy vài chiếc xe buýt 137 không người rời bến mà thôi.”
Trần Hán Thăng một bên trả lời, một bên lấy tiền từ trong túi ra và đặt chúng vào hai phong bì màu đỏ, đây là tiền lì xì cho Đông Nhi và A Ninh.
“Vậy buổi tối cậu ngủ một mình có sợ hay không, trong ký túc xá có nhiều chuyện ma rất nổi tiếng đó.”
Tiêu Dung Ngư “Hù hù hù” vài tiếng dọa Trần Hán Thăng, đã thế còn có thể nghe thấy tiếng vài cô gái xung quanh đang cười.
“Không có việc gì, tớ có đem theo ảnh của cậu đặt bên cạnh giường, để trừ tà ma.”
Trần Hán Thăng đỗ xe, đi đến tòa nhà nơi Thẩm Ấu Sở ở, ngẩng đầu và nói: “Tiểu Ngư Nhi, tớ đến ký túc xá nam rồi, cúp máy nha.”
“Được rồi, tối nay tớ sẽ gọi lại.”
Tiêu Dung Ngư ngọt ngào trả lời.
Trấn Hán Thăng nhấn nút tắt cuộc gọi, và thay đổi tên danh bạ của “Tiêu Dung Ngư” thành “Giám đốc Ngư”, nghĩ rằng thật may mắn khi không thể gọi video bây giờ, nếu không thì quá rắc rối.
Trong trường hợp đó, Trần Hán Thăng sẽ phải chạy trở lại Đại học Tài Chính trước, gọi điện video với Tiêu Dung Ngư, giả vờ rằng hắn đang ở trong ký túc xá, sau đó quay lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn để tìm Thẩm Ấu Sở, hành động vô hình chung tăng lên nhiều.
Sau khi gõ cửa trên tầng, Đông Nhi đến mở cửa.
Nhưng ngoại hình của cô ấy khiến Trần Hán Thăng giật mình, Đông Nhi mập hơn một chút so với lần đầu tiên đến Kiến Nghiệp vào dịp Giáng sinh năm ngoái, cô ấy được bao bọc trong bộ quần áo bông dày, tay cầm bình nước nóng và ngậm kẹo mút, đó là đồ ăn vặt của A Ninh.
“Ôi trời.”
Trần Hán Thăng chỉ về phía Đông Nhi và nói: “Tại sao trông em giống như bà chủ nhà vậy.”
“Hi hi.”
Đông Nhi xấu hổ cười.
Bất cứ ai gặp một người dễ tính như Thẩm Ấu Sở, nói chuyện nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng, một nữ chủ nhân không bao giờ nóng tính, có lẽ đều sẽ bộc lộ khía cạnh dễ thương nhất của mình.
Lần này phòng khách vô cùng náo nhiệt, tivi phát lại Gala cuối năm, Thẩm Ấu Sở đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc xem tài liệu. A Ninh đang dựa vào chị gái, ôm một quả bóng bay có hình chuột Mickey trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Khi họ nhìn thấy Trần Hán Thăng đi tới, A Ninh đã hoan hô và chạy nhanh đến, kéo theo quả bóng bay phát ra những tiếng “Vù” trong không khí, khiến Thẩm Ấu Sở phải liên tục nói “Cẩn thận ngã, cẩn thận ngã”, vô tình mà nói ra khẩu âm Tứ Xuyên.
“Anh trai!”
A Ninh bé nhỏ đi đến trước mặt Trần Hán Thăng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng với vẻ ngưỡng mộ, rồi tựa vào hắn.
“Ồ, trông rất khỏe mạnh nha.”
Trần Hán Thăng sờ đầu A Ninh, sắc mặt A Ninh trở nên hồng hào hơn rất nhiều, trên đầu có hai bím tóc đáng yêu, trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên.
Thẩm Ấu Sở đặt đôi dép ngay ngắn dưới chân Trần Hán Thăng, sau đó quan tâm hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”
“Gì cơ?”
Trần Hán Thăng chớp chớp mắt
Lúc này Thẩm Ấu Sơ mới phản ứng lại, mặt hơi ửng đỏ, hỏi lại bằng tiếng phổ thông: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, hơn một tuần không gặp, cậu có nhớ tớ không?”
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm Thẩm Ấu Sở một lúc, vẫn là cái thân hình không thể béo lên đó, và đôi mắt hoa đào quyến rũ, tiếp đó là tính cách dễ xấu hổ.
Thẩm Ấu Sở xấu hổ và im lặng, A Ninh lập tức nói: “Chị có nhớ, khi chúng em ngủ cùng nhau, chị ấy đã mơ thấy anh rất nhiều lần, và còn nói chuyện như mộng du ấy.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng nghĩ đến tính cách ngây thơ của Thẩm Ấu Sở, và tự hỏi liệu nói chuyện trong khi ngủ có phải cũng dễ thương như vậy.
Đông Nhi vốn tưởng rằng Anh Trần sẽ nói vài câu lãng mạn, nhưng sau một khắc, Trần Hán Thăng bắt đầu nghịch ngợm xoa xoa: “Lulululululu...”
Đông Nhi:...
Sau khi Trần Hán Thăng đến, căn phòng càng trở nên có sức sống hơn, bà cũng đi ra khi nghe thấy tiếng động, Thẩm Ấu Sở tiếp tục đọc tài liệu, Trần Hán Thăng, Đông Nhi và A Ninh thì tranh luận xem người dẫn chương trình Gala cuối năm nào là đẹp nhất.
Dù hơi xấu hổ nhưng Trần Hán Thăng vẫn ủng hộ Nghê Bình, dù sao đây cũng là người phụ nữ hắn muốn cưới khi còn học tiểu học.
Chơi đùa mãi đến khi trời tối, sau khi Trần Hán Thăng ăn cơm xong, đoán chừng Tiêu Dung Ngư có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào cho nên hắn chuẩn bị rời đi.
“Ký túc xá không có ai.”
Thẩm Ấu Sở biết bây giờ chưa khai giảng, cô không đành lòng để Trần Hán Thăng trở về ký túc xá một mình, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “A Ninh đi theo bà nội, còn Đông Nhi và tớ sẽ ngủ chung, đêm nay cậu đừng ở lại đây được không?”
Trên thực tế, Trần Hán Thăng không muốn rời khỏi môi trường sôi động và ấm áp này, nhưng “nếu muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó.” Vì bản thân đang ở trên hai chiếc thuyền, cho nên nếu ở đây chắc chắn là bất tiện, và nếu không cẩn thận, sẽ đẩy nhanh tình cảnh khó xử xuất hiện.
“Sáu giờ sáng mai tớ sẽ đi công tác ở Thái Châu, tớ phải thỏa thuận xong với một nhà sản xuất màn hình LCD điện tử bên đó.”
Trần Hán Thăng tìm một lý do nghe có vẻ hợp lý: “Dậy sớm quá sẽ dễ đánh thức bà nội, cho nên cậu đừng cố thuyết phục nữa, tớ nên về ký túc xá thì tốt hơn.”
Lúc này Trần Hán Thăng mới chú ý tới điện thoại trong túi quần đang rung lên, vội vàng xua tay: “Đi trước đây.”
Xuống lầu hắn không có bắt máy ngay lập tức, mà hắn đợi đến khi ra khỏi khu dân cư, Trần Hán Thăng mới lấy điện thoại di động ra, quả nhiên là Tiêu Ngư Nhi gọi tới, đã là hai cuộc gọi nhỡ.
Trần Hắn Thăng vội vàng tìm một góc tường gọi lại: “Vừa rồi tớ đi tắm, xin lỗi không nghe điện thoại được.”
Tiêu Dung Ngư có chút nghi ngờ: “Sớm như vậy mà tắm sao?”
“Có gì lạ đâu”
Trần Hán Thăng trả lời với giọng điệu tự nhiên: “Ngày mai phải đi công tác, tắm rửa sớm để đi ngủ.”
“Ồ, ra là vậy...”
Tiểu Ngư Nhi gật đầu, cô ấy đang định nói thêm điều gì đó, ngay lập tức bị Trần Hán Thăng cắt ngang: “Cậu chờ một chút, lau tóc xong sẽ nói chuyện với cậu, nếu không dễ bị cảm lạnh.”
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư đồng ý, Trần Hán Thăng lập tức lái xe trở lại trường học, sau đó chạy đến ký túc xá 602, hít một hơi thật sâu và dùng điện thoại cố định để gọi lại.
“Này, sao cậu lại dùng điện thoại bàn ký túc xá thế?”
Tiểu Ngư Nhi có một chút kỳ lạ.
Trần Hán Thăng nhìn vào “92%” pin của điện thoại di động và nói dối: “Điện thoại di động của tớ đang sạc, nên dùng điện thoại cố định gọi cho cậu.”
Ưu điểm của điện thoại cố định này là gì, đó là nó có thể chứng minh rằng Trần Hán Thăng đang ở trong ký túc xá, đặc biệt là khi ở giữa đường, cô quản lý ký túc xá đã lên kiểm tra phòng một lần nữa, ghi lại danh sách các sinh viên trở lại trường sớm, càng giúp Trần Hán Thăng xác thực sự thật này.
Sau khi đánh lừa mọi người theo cách này, Trần Hán Thăng sung sướng chìm vào giấc ngủ và thức dậy vào lúc 6 giờ sáng hôm sau, hắn phải đến nhà máy sản xuất màn hình LCD của điện tử Lam Quang để khảo sát một ngày.
Đại học Tài Chính rất yên tĩnh, thời tiết sương mù có chút ẩm ướt, chiếc Land Rover chạy trên đường trường, phát ra tiếng bánh xe lăn trên lá cây.
Đang là mùng 7 tết, nên nhà ăn chưa mở cửa, chỉ có một số quán ăn nhanh mở, nhưng cũng không có bữa sáng.
“Reng reng.”
Đột nhiên, Thẩm Ấu Sở liên lạc với hắn.
“Chuyện gì vậy?”
Nhịp tim Trần Hán Thăng đập hơi nhanh, bình thường giờ này Thẩm Ấu Sở đang ngủ, nhưng lúc này lại gọi điện thoại tới, nên hắn có chút lo lắng.
“Không có gì.”
Thẩm Ấu Sở nói trong điện thoại: “Ở nhà có bữa sáng.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng thở phào nhẹ nhõm, mới sáu giờ rưỡi, hắn căn bản không định ăn.
“Được rồi, tớ qua đó ăn một chút.”
Trần Hán Thăng thay đổi ý định và đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn trước, bánh bao nóng, cháo, món nguội và món nóng đã bày sẵn trên bàn ăn.
“Đông Nhi rất đảm đang đấy!”
Trần Hán Thăng không thể không khen ngợi.
“Không phải em làm đâu.”
Đông Nhi đi ra khỏi bếp: “Chị Ấu Sở dậy lúc năm giờ, lúc đó em vẫn còn đang ngủ.”
Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp có chút tia máu.
“Haiz.”
Trần Hán Thăng thở dài: “Cậu nói xem, tớ là người đi công tác lúc sáu giờ, tại sao cậu lại là người dậy sớm?”