“Cậu run lên cái gì?”
Tiêu Dung Ngư nhận thấy rằng cổ tay của Trần Hán Thăng bị co giật khi lái xe, cô ấy càng nghi ngờ hơn: “Tớ nói có đúng không, sau này cậu định lừa tớ hả?”
“Năng lực quan sát của Tiểu Ngư Nhi tiến bộ lên rồi.”
Trần Hán Thăng lẩm bẩm trong lòng, vừa lái xe, trong đầu vừa nghĩ cách làm thế nào để biện minh cho hợp lý.
“Tớ run lúc nào, đây là... ừm...”
Trần Hán Thăng dừng một chút: “Tớ tức giận đến phát run, bởi vì cậu tùy tiện chỉ trích, tớ tức giận đến mức tay chân lạnh cóng, toàn thân phát run!”
“Lại diễn.”
Tiêu Dung Ngư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một Trần Hán Thăng luyên thuyên với mái tóc đuôi ngựa.
Bây giờ rất nhiều người sợ Trần Hán Thăng, một là tính tình hắn vốn không tốt, hai là giá trị bản thân được tăng lên nhớ sự giàu có, ít nhất là trong mắt những người bạn như Cao Văn, địa vị xã hội của Trần Hán Thăng đã rất cao.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng gì đến một Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo tự tin, bất kể Trần Hán Thăng phá sản, hay trên người có hàng chục triệu tệ thậm chí hàng trăm triệu tệ, thì cô ấy tức giận vẫn sẽ tức giận, cần thể hiện thái độ gì thì thể hiện thái độ.
Thực ra, ở điểm này, Thẩm Ấu Sở cũng giống như vậy, nhưng tính cách của cô ấy lại khác, sẽ không bao giờ nũng nịu.
“Tiểu Ngư Nhi, chúng ta nói như này đi.”
Trần Hán Thăng im lặng một lúc, sau đó đột nhiên gọi tên đầy đủ của cô ấy.
Tiêu Dung Ngư vẫn không trả lời, cô ấy chỉ nghiêng đôi tai nhỏ đáng yêu, có lẽ đang thắc mắc tại sao Tiểu Trần lại gọi tên đầy đủ của mình.
“Chúng ta đã ở cùng nhau sáu bảy năm kể từ khi học phổ thông, phải không?”
Khi Trần Hán Thăng nói, vẫn cố mở to mắt hết cỡ nhìn không gian tối om trong xe cho đến khi hốc mắt hơi đau.
“Tớ thừa nhận mình đã sai, lần đó là tại tớ. Tớ rõ ràng đã ở bên cậu rồi mà lại đi cặp kè với cô gái khác.”
Trần Hán Thăng chậm rãi nói.
“Ừm?”
Tiêu Dung Ngư có chút kinh ngạc, bình thường khi hai người bọn họ ở cùng nhau, cả hai đều cố ý tránh né đề tài này, Tiểu Trần vì sao đột nhiên lại nhắc tới?.
“Nhưng mà tớ đã thay đổi rồi, cậu cũng tha thứ cho tớ nhé, Tiểu Ngư Nhi, cậu tự mình suy nghĩ đi.”
Trần Hán Thăng dường như còn đau lòng hơn Tiêu Dung Ngư.
“Xa thì không nói, vừa rồi cậu không thể tự mình bắt taxi đến bệnh viện số 2 thành phố sao, chỉ là tớ không yên tâm, phải đích thân đi đón.”
“Cậu cùng giáo sư Tôn tháng tư đi nước Mỹ, thực ra là 100% an toàn, nhưng tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, lúc đó Quả Xác đang nghiên cứu MP4.”
“Trong lễ hội mùa xuân, tớ đang đàm phán làm ăn với một người. Cậu yêu cầu tớ đưa cậu về Kiến Nghiệp. Tớ không nói gì, ngay trong đêm trở về Cảng Thành. Cậu còn nhớ không?”
·······
Trần Hán Thăng phạm sai lầm là sự thật, những việc hắn kể trên cũng là sự thật, cộng với biểu hiện cảm xúc hơi quá của hắn, cuối cùng cũng có tác dụng.
Tiểu Ngư Nhi đã quay lưng lại, cô ấy bây giờ cảm thấy uất ức và buồn bã.
Lúc này, “Nỗ lực mở to mắt” của Trần Hán Thăng cũng có hiệu quả, quả nhiên mắt bị kích thích có một chút lệ rơi , dưới sự phản chiếu của các loại đèn xe và đèn đường, thực sự cảm thấy có chút ánh sáng xuyên qua nước mắt.
“Hiện tại tớ toàn tâm toàn ý muốn cùng cậu yêu đương, sau này chuẩn bị chung sống cùng với cậu!.”
Khi Trần Hán Thăng nói, giọng điệu của hắn như một người từng trải sự đời.
Tiêu Dung Ngư đã mềm lòng: “Tiểu Trần...”
“Chờ chút, hãy nghe tớ nói xong trước đã.”
Trần Hán Thăng không dám chần chừ, thời gian mà kéo dài, những giọt nước mắt “Giả tạo” sẽ khô.
Nếu không có những giọt nước mắt này phụ họa, hiệu quả sẽ giảm đi một nửa.
“Nhưng cậu bình thường thì chung sống như thế nào?.”
Trần Hán Thăng sụt sịt: “Mỗi lần nghe đến quán trà sữa “Ngộ Kiến” là cậu lại nổi nóng với tớ, còn thể hiện thái độ với tớ mấy ngày, nhưng tớ biết mình có lỗi trước nên cũng không oán trách mà dỗ dành.”
“Nhưng cậu không thể cứ mãi như vậy được. Tớ mới ngoài 20 thôi, lại vừa khởi nghiệp vừa học hành. Trên đôi vai non nớt, đang gánh những áp lực không nên có ở tuổi này.”
Trần Hán Thăng buồn bã nói: “Khi cậu nổi nóng, có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tớ không?.”
“Tiểu Trần, tớ biết cậu vất vả...”
Tiêu Dung Ngư thực sự nghẹn ngào, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn.
“Thực sự, tớ rất mệt mỏi.”
Trần Hán Thăng lau khóe mắt, trên mặt tràn đầy cô đơn: “Tớ chỉ có một yêu cầu, lần sau cậu nghe nói đến quán trà sữa kia, đừng tức giận với tớ, được không?.”
“Ừm.”
Tiêu Dung Ngư xoa xoa bàn tay phải của Trần Hán Thăng, nơi vừa bị cô cắn: “Thật ra là tớ không đúng. Sự việc đã lâu như vậy rồi, tớ còn nhắc lại.”
Nghe những gì Tiểu Ngư Nhi nói, trong lòng Trần Hán Thăng mới thở dài nhẹ nhõm.
Xin lỗi bảo bối, vừa rồi còn nói không lừa dối cậu nữa, vậy mà bây giờ lại lừa cậu.
Quán trà sữa “Ngộ Kiến” sắp trở nên nổi tiếng, bản thân đang băn khoăn không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào, không ngờ cơ hội lại bất ngờ xuất hiện.
Thông qua một loạt dẫn dắt như “Kiềm chế trước rồi mới lên cao trào, nói về những đóng góp trong quá khứ và hứa hẹn với tương lai”. Trần Hán Thăng rõ ràng đang ở thế bất lợi, lại giành lại ưu thế từng chút một. Tiêu Dung Ngư thậm chí còn nói rằng sẽ không để tâm đến quán trà sữa nữa.
Một diễn viên xuất sắc phải học cách nắm bắt mọi cơ hội thoáng qua để đạt được mục tiêu của mình.
“Haiz.”
Mặc dù trong lòng có chút tự đắc, nhưng ngoài mặt Trần Hán Thăng vẫn tỏ ra rất ân cần, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt Tiêu Dung Ngư: “Cậu thỉnh thoảng vẫn có thể cáu giận, nếu thực sự không thể nuốt trôi cục tức, cắn tớ một cái cũng không sao, dù sao thì tớ là người mắc lỗi trước.”
“Đừng nói thêm nữa.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu nói trong nước mắt: “Sau này chúng ta sẽ hòa thuận với nhau, chúng ta sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp... Hả? Tiểu Trần, tại sao cậu lại run lên như vậy nữa?”
“Không có, vì vừa mới đi qua gờ giảm tốc của bệnh viện.”
Trần Hán Thăng bối rối giải thích.
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, quả nhiên tới cửa bệnh viện, bên cạnh có hai chiếc xe cảnh sát.
Lo lắng cho cô bạn thân và đồng hương, cô ấy vội vã đến khoa cấp cứu trước, Trần Hán Thăng đi theo một cách đầy ngờ vực.
Kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp là sao?
Có ai đã hỏi tôi chưa?
Ai đã đồng ý thay cho tôi?
·······
Bước vào tầng hai của khoa cấp cứu, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư nhanh chóng tìm thấy Vương Tử Bác, phòng khám ngoại khoa nhỏ chật ních người.
Đầu tiên là cảnh sát và lực lượng hỗ trợ, họ trông khá mệt mỏi, nếu vấn đề này không được giải quyết, có thể sẽ mất ngủ cả đêm.
Tiếp theo là Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ, còn có tên người Úc bị gãy mũi.
Anh ta chắc chắn đã được phẫu thuật, với một thanh nẹp trên mũi, giống như một chú hề mũi trắng.
Ngoài ra còn có một người đàn ông lùn mập mặc một bộ vest, mang theo một chiếc cặp, trông giống như một luật sư, đang khoa tay múa chân, la hét ầm ĩ cả lên.
“...Thật sự không ngờ lại xảy ra một vụ đánh người như vậy ở một nơi trời đất trong trẻo như Kiến Nghiệp. Tôi nghe nói hung thủ là một sinh viên đại học. Tôi nghĩ cậu ta nhất định là côn đồ. Chúng tôi cần kiểm tra thương tật, bồi thường tài chính, công khai xin lỗi trước truyền thông và hoàn thành mọi thủ tục tư pháp.”
Luật sư mập chống nạnh nói: “Người đả thương không cần đi học đại học nữa, chúng ta nhất định phải cho người khách Australia một lời giải thích, nếu không, có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ ngoại giao hai nước!”
Trần Hán Thăng cười khinh bỉ, nhìn kỹ tên luật sư mập và tên người Úc da trắng.
Nhưng điều khiến Trần Hán Thăng ngạc nhiên là Vương Tử Bác cũng có sự hỗ trợ “Bên ngoài”.
Đây là một lãnh đạo trung niên khoảng ngoài bốn mươi, khuôn mặt chữ quốc nghiêm túc, lưng thẳng với vẻ mặt cương quyết, xét về khí chất thì có vẻ giống một quân nhân.
Sau khi nghe đề nghị của luật sư lùn mập, thì từ chối một cách ngắn gọn: “Bồi thường và xin lỗi không có vấn đề gì, nhưng có thôi học hay không, không phải là việc của anh. Đại học Lý Công Kiến Nghiệp có nội quy riêng của trường.”
Những lời cứng rắn này phát ra, khiếntên luật sư đối diện bĩu môi không phản bác được.
“Thật không hổ danh là người một phòng của trường đại học lớn.”
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng khen ngợi.
Trần Hán Thăng hỏi: "Câu này có ý gì? Nghe có vẻ rất ghê gớm.”
“Đó là một trường đại học trực thuộc quân đội.”
Tiêu Dung Ngư cho biết: “Đại học Lý Công Cáp Nhĩ Tân, Đại học Công nghiệp Tây Bắc, Đại học Lý công Yên Kinh, Đại học Yên Sơn, Đại học Lý công Kiến Nghiệp, Đại học Hàng không Kiến Nghiệp và Đại học Kỹ thuật Cáp Nhĩ Tân đều là các trường đại học trực thuộc Ban công tác quốc gia, nhiều giáo sư, giáo viên là quân nhân.”
“Ồ~.”
Trần Hán Thăng hiểu, một trường đại học có súng, thảo nào lưng lại cứng như vậy.
Sự xuất hiện của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư không gây chú ý, chỉ có một vài người phát giác ra điều này.
“Tiểu Trần!”
“Tiểu Ngư Nhi.”
Khi Vương Tử Bác nhìn thấy người bạn thân nhất của mình, khuôn mặt lo lắng của cậu ấy “Đột nhiên” giãn ra, còn Biên Thi Thi lại nắm chặt lòng bàn tay của người bạn thân nhất, cuối cùng họ cũng nhận ra hậu quả có thể xảy ra khi làm tổn thương người khác.
“Vương tổng, hôm nay ghê gớm đấy.”
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ giơ ngón tay cái: “Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đó có phải nên lấy thân mình báo đáp không ta.”
“Khụ.”
Cả Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều cảm thấy hơi khó chịu.
“Người này là ai, lãnh đạo trường của mày hả?”
Trần Hán Thăng lại hỏi về người đàn ông trung niên có khí chất quân nhân.
“Phó tổ trưởng Lý Hồng Đào của bộ phận an ninh trường bọn tao, cảnh sát là sư huynh tao, anh ấy đã thông báo cho tổ trưởng Lý đến...”
Vương Tử Bác lặng lẽ giải thích.
Khi họ đang nói chuyện ở bên này, Hoàng Tuệ đã đẩy Tống Nghĩa Tiến đang ở bên cạnh, nhìn Trần Hán Thăng nói nhỏ.
Tống Nghĩa Tiến cau mày: “Hắn cũng ở đây sao?”
“Đã quá muộn rồi.”
Hoàng Tuệ bẩm sinh rất sợ Trần Hán Thăng, vừa rồi luật sư bên cô ta gọi Vương Tử Bác là “Lưu manh đánh người”, Hoàng Tuệ biết rằng cậu ấy không phải như vậy, Trần Hán Thăng mới là lưu manh thực sự.
“Hay là, đừng dây dưa đến quá trình tư pháp đi.”
Hoàng Tuệ nghĩ một lúc và nói: “Hãy để họ bồi thường một số tiền là được.”
“Sao thế?.”
Tống Nghĩa Tiến nhìn Hoàng Tuệ: “Cô lo lắng sẽ hủy hoại cuộc đời của bạn trai cũ sao?”
“Vương Tử Bác không phải bạn trai cũ của tôi.”
Hoàng Tuệ không chút do dự phủ nhận, nhưng cô ấy cũng khẽ nói: “Mặc dù tôi coi thường Vương Tử Bác, nhưng tôi không ghét cậu ấy, và tôi cũng không muốn hại cậu ấy.”
“Quá muộn rồi.”
Tống Nghĩa Tiến không đồng ý: “Kết quả của chuyện này nhất định phải làm Olivier hài lòng, nếu không công việc kinh doanh khó có thể tiếp tục. Cô nguyện ý cầu xin Olivier vì Vương Tử Bác sao?.”
Hoàng Tuệ nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
“Ha ha.”
Tống Nghĩa Tiến cười khan hai tiếng, ra hiệu cho luật sư của mình tiếp tục gây sức ép.
“Người bạn Úc nói rằng anh ấy không muốn xử lý nội bộ việc này.”
Luật sư lùn mập chỉ vào cái mũi bị thương của Olivier: “Tôi cảm thấy nên cho người trẻ tuổi này một bài học, nhất thời kích động sẽ bị trừng phạt... “.
Tiêu Dung Ngư đang định đưa ra đống bằng chứng, Trần Hán Thăng đột nhiên ngăn cô lại: “Đừng vội tung đòn quyết định, để tớ đi vui chơi một tý.”
“Tiểu Trần, đừng gây chuyện.”
Tiêu Dung Ngư lo lắng khuyên nhủ.
“Xem cậu nói kìa, tớ là loại người tùy ý gây chuyện sao?.”
Trần Hán Thăng không hài lòng nói.
“Ừm!”
“Ừm!”
“Ừm!”
Tiêu Dung Ngư, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đồng thời gật đầu.
Trần Hán Thăng:·····
“Được rồi, các cậu đều nói đúng.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười đẩy ra đám người, và đi vào chính giữa: “Tên mập kia, anh kêu cái gì, muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu?.”
Luật sư mập lúc đầu không kịp phản ứng, nhìn xung quanh, sau mới nhận ra rằng “Tên mập” là gọi anh ta.
“Anh là ai?”
Luật sư rất không vui hỏi.
“Tôi là bạn học của Vương Tử Bác.”
Trần Hán Thăng đầu tiên là lịch sự đưa tay ra, luật sư mập trong đầu không kịp phản ứng, nhưng ngôn ngữ cơ thể khiến anh ta theo bản năng muốn đáp lại.
Không ngờ, Trần Hán Thăng lại giơ cánh tay lên, vỗ nhẹ vào mặt luật sư mập mạp: “Xem anh kìa, xứng bắt tay với tôi sao?.”
“Anh······”.
Cái tát không nhẹ cũng không nặng, luật sư mập thẫn thờ nhìn vị khách không mời toàn thân đầy chất côn đồ.
Sợ mâu thuẫn mở rộng, cảnh sát bước tới hỏi thanh niên ngỗ ngược này.
Trần Hán Thăng đưa thẻ sinh viên của mình ra, viên cảnh sát sau khi đọc xong cũng có chút khó hiểu, sinh viên đại học năm nay xảy ra chuyện gì vậy, không phải là ẩu đả đánh nhau thì lại cố ý gây sự?.
“Trần Hán Thăng, cậu muốn làm gì?”
Hoàng Tuệ đứng dậy và hỏi với vẻ mặt cảnh giác.
“Thương lượng, bồi thường, giải quyết vấn đề, đây không phải là yêu cầu của các người sao.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Cô cũng biết tôi rất nhiều tiền.”
“Có rất nhiều tiền chứ gì.”
Luật sư mập vừa rồi bị Trần Hán Thăng quấy rối rất khó chịu, hừ một tiếng nói: “Olivier bị thương cần nghỉ ngơi ít nhất một tháng. Căn cứ theo “Quy định quản lý thương tật công việc”, Cậu phải trả tiền bồi thường theo mức lương của anh ấy ở Úc, tổng cộng là 30 nghìn bảng anh.”
Ba mươi nghìn bảng Anh đổi được hơn 200 nghìn tệ, luật sư mập đủ tàn nhẫn trong việc tàn sát đồng bào của mình.
“Chỉ 30 nghìn thôi sao?.”
Trần Hán Thăng thực sự mỉm cười: “Quá ít, tôi sẽ cho gấp đôi.”
Nói xong, hắn lấy trong túi quần ra, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, hắn quả nhiên lấy ra “60 nghìn”.
Một quân bài mạt chược có nền màu xanh lá cây và mặt màu trắng, trên đó có viết “60.000”.
Đây là quân bài mà Trần Hán Thăng đã gian lận, cố tình giấu đi khi chơi mạt chược, không ngờ có thể dùng nó để trêu chọc Hoàng Tuệ và những người khác.
“Cậu······”.
Luật sư mập liên tiếp bị chọc ghẹo hai lần, thực sự tức giận: “Nếu không muốn nói chuyện này, vậy chúng tôi sẽ đi con đường pháp luật, chờ tòa tuyên án đi.”
Trên thực tế, cảnh sát muốn giải quyết nội bộ việc này, một là giảm bớt nhiệm vụ của họ, hai là không ảnh hưởng đến sự nghiệp đại học của Vương Tử Bác.
“Sao cũng được, có vào tù cũng không sao, dù sao tôi cũng không phải vào tù.”
Trần Hán Thăng nói một cách thờ ơ.
“Mẹ kiếp.”
Vương Tử Bác nhổ nước bọt, tao thực sự phải ngồi tù đấy, xem sau này ai sẽ giúp mày đỡ đạn!
“Tôi không hiểu lắm.”
Trần Hán Thăng nghi ngờ hỏi: “Anh là người Trung Quốc, tại sao anh lại quỳ xuống nịnh nọt người Úc chứ, chẳng lẽ là kangaroo đưa cho anh thanh thượng phương bảo kiếm sao, hoặc là gấu túi cho anh chứng chỉ ghi công, đáng tiền không?”
“Một sinh viên đại học thì biết cái gì?”
Tên luật sư mập phát cáu trước lời mỉa mai: “Tôi đang cố gắng cải thiện hình ảnh của người Trung Quốc trong cộng đồng quốc tế.”
“Trừng phạt người của mình, nịnh nọt người nước ngoài, dùng cách này để nâng cao hình tượng sao?”
Trần Hán Thăng chế nhạo và nói: “Thời gian trước, Giáo sư Tôn đã đệ đơn kiện đòi công bằng cho phụ nữ Trung Quốc lấy chồng nước ngoài, sao khi đó không thấy anh đứng ra nhỉ.”
Mặc dù luật sư mập rất có tài ăn nói, nhưng Trần Hán Thăng không tranh luận với anh ta về vấn đề chính, chỉ tới để châm biếm mỉa mai anh ta.
“Anh có phải là người quấy rối cô gái Trung Quốc không?.”
Trần Hán Thăng lại đi đến trước mặt người nước ngoài, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ không che giấu.
Cả Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ đều có chút lo lắng, nhưng họ cũng cảm thấy rằng Trần Hán Thăng sẽ không thể hành động bạo lực trước mặt cảnh sát.
“Nào, lấy tiền đi và cho Hán Thăng một chút thể diện.”
Trần Hán Thăng trao quân mạt chược 60 nghìn cho người Úc.
“Cút!”
Đương nhiên, người Úc kia sẽ không nhận, còn đưa tay hất rơi quân mạt chược.
“Nếu không nhận, vậy không nể Trung Quốc... không cho Hán Thăng thể diện rồi?”
Trần Hán Thăng cười toe toét, đột nhiên giơ quân bài mạt chược lên và giáng mạnh vào mặt người Úc kia.
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ai nghĩ rằng Trần Hán Thăng lại to gan đến mức dám làm tổn thương người khác ở nơi đông người.
“A!!!.”
Người nước ngoài hét lên và che miệng, máu chảy ra từ những ngón tay của anh ta.
Phòng khám ngoại khoa lại náo loạn, bác sĩ cấp cứu vừa định nghỉ ngơi lại phải “Đi làm”.
Người nước ngoài này đúng là xui xẻo, sống mũi vừa mới bị gãy, trên môi giờ còn bị mất một miếng thịt.
Tên luật sư mập giận dữ dậm chân: “Bạo lực gây thương tích, phạm tội hình sự, nhất định phải ngồi tù...”
Nhưng la hét mãi, khiến giọng nói của anh ta đột nhiên yếu đi rất nhiều, cuối cùng trở nên im bặt.
Bởi vì ai đó lại xuất hiện, dường như rất quen thuộc.
Bây giờ trong ngành pháp luật ở Kiến Nghiệp, ai cũng biết rằng có một người mới xuất hiện với nền tảng vững chắc.
Học viện Luật của Đại học Đông Đại thuộc nhóm trường 985 có xuất phát điểm rất cao.
Khi chưa tốt nghiệp đã tham gia vào một vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia được mọi người chú ý.
Quan trọng nhất là giáo viên của cô ấy là Giáo sư Tôn Bích Dư.
Luật sư mập cho rằng mình nhìn nhầm, nhưng lúm đồng tiền hình quả lê đặc trưng giống hệt như bức ảnh trên “Tuần báo pháp luật”, rõ ràng là Tiêu Dung Ngư.
“Cô ấy đang làm gì ở đây?.”
Vị luật sư mập cảm thấy không ổn lắm, nhận được điện thoại của Tống Nghĩa Tiến bèn lập tức chạy tới, vốn tưởng rằng chỉ là một vụ án đơn giản, ai ngờ có liên quan tới Tôn Bích Dư.
“Xin chào, cho hỏi anh làm việc ở công ty luật nào vậy?.”
Tiêu Dung Ngư đưa danh thiếp của mình: “Tôi là giám đốc của Công ty luật Dung Thăng. Tôi có bằng chứng rõ ràng cho vụ án này, Vương Tử Bác không phải là người gây gổ trước. Đây là video có liên quan và lời khai bằng văn bản của nhân viên bảo vệ của Trung tâm Thương mại Quốc tế. Thực ra chính người Úc kia đã quấy rối bạn gái của Vương Tử Bác trước...”
Tiêu Dung Ngư không chỉ nói điều đó với luật sư mập mà còn với cảnh sát và Hoàng Tuệ.
“Chú cảnh sát, hay là thả cháu trước đi?.”
Trần Hán Thăng vùng vẫy cánh tay của mình, sau khi hắn làm bị thương người khác, hai cảnh sát lập tức tới khống chế Trần Hán Thăng.
“Các anh không đi bắt người nước ngoài quấy rối phụ nữ Trung Quốc kia.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Bắt tôi cũng vô ích, địa vị của người nước ngoài cao, địa vị của chúng tôi cũng không thấp, nếu không tin, tôi có thể lập tức tìm mấy quan chức cấp tỉnh đến bảo lãnh cho tôi, thông tin liên lạc của một số lãnh đạo lớn của khu Giang Lăng, tôi đều có.”
“Cái này······”.
Viên cảnh sát có chút nghi ngờ.
Lý Hồng Đào phó tổ trưởng của Đại học Công nghệ Kiến Nghiệp, đi tới và nói: "Hãy thả trước đi, người nước ngoài còn chưa chạy, lẽ nào chúng ta còn có thể chạy trốn sao?”
Sau đó, cảnh sát mới từ từ buông ra, Trần Hán Thăng vặn vai hai lần, cười nhạt bật lửa châm thuốc và đưa hai điếu cho Lý Hồng Đào và Vương Tử Bác.
Lý Hồng Đào thở dài, việc này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cảnh sát, thực ra họ rất khó xử, có thể thông báo riêng cho anh ta đến thì họ đã nghiêng về phía Vương Tử Bác rồi.
Bây giờ tình thế bắt đầu đảo chiều, khi Tiêu Dung Ngư đưa ra đống bằng chứng thuyết phục này, cùng với danh tính của cô, vẻ mặt của luật sư mập càng trở nên căng thẳng.
“Mẹ kiếp Tống Nghĩa Tiến, anh ta nói dối mình.”
Luật sư mập chửi rủa trong lòng.
Họ chỉ nói sinh viên đại học đánh người nước ngoài, nhưng không nói rằng người nước ngoài sàm sỡ bạn gái của cậu ấy trước.
Quấy rối cũng được, nhưng bằng chứng lại còn để cho bên kia giành lấy trước.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, nếu chuyện này công khai ra ngoài, hơn nữa dưới sự xúi giục của những người ác ý, ảnh hưởng cực lớn của nó có thể trực tiếp đập nát một luật sư nhỏ bé như anh ta.
Ngoài ra, đối thủ của anh ta là “Đệ tử chân truyền” Tiêu Dung Ngư của giáo sư Tôn Bích Dư.
Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ cũng không phải kẻ ngốc, ngay khi nhìn thấy đoạn video và lời khai, Hoàng Tuệ chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao Trần Hán Thăng lại mất nhiều thời gian như vậy để đến đây.
“Tôi sẽ trực tiếp đưa đoạn video này và lời khai lên Internet, sau đó sẽ công bố tên của Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ.”
Bây giờ đến lượt Trần Hán Thăng tỏ ra kiêu ngạo, mặc kệ đám người vừa tỏ ra đắc ý trước đó.
“Anh nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào.”
Trần Hán Thăng phả một làn khói vào mặt luật sư mập: “Nếu anh muốn nổi tiếng, tôi cũng có thể giúp anh.”
Luật sư mập phẩy phẩy khói cười ngượng nghịu.
“Việc này không khó, tôi có thể nói cho các anh phương pháp cụ thể.”
Trần Hán Thăng nói một cách gian xảo: “Tùy ý tìm một ít đội quân mạng, đăng trên không gian Tieba, Tianya, Maopu, không gian QQ với số lượng lớn. Khi cảm xúc người dân dâng lên, các anh đều là những con tôm nhỏ có thể hy sinh.”
Hai cảnh sát nhìn nhau, thứ này là bom, tốt nhất đem phá hủy, thật không ngờ có người trước mặt cảnh sát thu thập chứng cứ.
“Cậu muốn gì?”
Luật sư mập lên tiếng.
“Hỏi như vậy, con đường của các anh sẽ mở rộng đấy.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, giống như một tên phản diện, hắn nói thẳng: “Đền tiền, nếu không các anh sẽ nếm trải cái gọi là bạo lực mạng.”
“Cậu muốn bao nhiêu?”
Tống Nghĩa Tiến chủ động hỏi, anh ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Bao nhiêu?.”
Trần Hán Thăng nhặt mạt chược “60 nghìn”, ước lượng và nói: “Chính là con số này đi, nhiều hơn các anh cũng không thể đưa ra được.”
“Vậy tôi muốn hỏi chút.”
Luật sư mập lấy điện thoại di động ra, vô thức xoa xoa nói: “Tại sao lại đòi số tiền này?.”
“Tất nhiên rồi······”.
Trần Hán Thăng vừa định nói, Tiêu Dung Ngư đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện: “Đương nhiên là phí tổn hại tinh thần của Biên Thi Thi, phí tổn hại danh tiếng và phí tổn thương cổ tay của Vương Tử Bác. Không còn có lý do nào khác.”
“Haiz.”
Luật sư mập không còn chống cự nữa, vốn dĩ anh ta muốn dụ Trần Hán Thăng đi theo hướng “Tống tiền”, nhưng Tiêu Dung Ngư đã trực tiếp giải quyết dứt điểm, không cho anh ta cơ hội lật ngược.
“Tống tổng, anh xem thu xếp đi.”
Luật sư mập kéo Tống Nghĩa Tiến sang một bên: “Đề nghị của tôi là đưa tiền để trừ họa, nếu không công ty ngoại thương của anh sẽ không hoạt động tiếp được.”
“Như vậy thì nhiều quá!.”
Tống Nghĩa Tiến không muốn đồng ý: “Chấn thương cổ tay phải trả 60 nghìn tệ sao, đây là tống tiền mà.”
“Tống tổng, cổ tay chấn thương là chuyện nhỏ, mấu chốt là phí tổn thương tinh thần.”
Luật sư mập lắc đầu nói: “Về mặt pháp lý khó có thể định nghĩa, mức độ phạm vi biến động rất lớn, không nên vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn.”
Tống Nghĩa Tiến trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với Trần Hán Thăng: “Không vấn đề gì, nhưng trên người tôi không có nhiều như vậy, có thể cho tôi vài ngày thu xếp được không?.”
“Không có cơ hội để chơi xấu tôi đâu.”
Trần Hán Thăng cười híp mắt nói: “Tôi chỉ là một tên khốn, anh dám đánh cược uy tín với tôi sao, tâm trạng tôi một khi không tốt sẽ công bố những bằng chứng này bất cứ lúc nào, và lúc đó Tống tổng anh sẽ nổi tiếng đấy.”
“Tôi······”.
Tống Nghĩa Tiến cảm thấy ngực đau âm ỉ, thủ đoạn chỉ có thể khắc chế được người hiền lành, đối với loại khốn ngang ngược này thì vô dụng.
Cảnh sát cũng đi lên thuyết phục Tống Nghĩa Tiến, nếu như chuyện này có thể giải quyết riêng, vậy thì cũng đỡ phiền phức.
“Số thẻ là gì?.”
Tống Nghĩa Tiến nhìn vào đống bằng chứng và cuối cùng đồng ý.
“Tử Bác, mày cho gã thẻ số.”
Trần Hán Thăng quay đầu lại và hét vào mặt Vương Tử Bác.
“Cần thẻ của tao làm gì?”
Vương Tử Bác sửng sốt.
“Đây là phí bồi thường của chúng ta, đương nhiên cậu phải nhận chứ.”
Biên Thi Thi đẩy Vương Tử Bác từ phía sau.
Tên ngốc này không biết phối hợp diễn gì cả, ai cũng biết số tiền này do Trần Hán Thăng giở trò bịp bợm mà ra, nhưng bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ để về mặt pháp lý không có kẽ hở.
Vương Tử Bác hơi choáng váng trước câu nói ngọt ngào “Tiền bồi thường của chúng tôi”, ngoan ngoãn rút thẻ ngân hàng ra.
Phần còn lại của vấn đề rất đơn giản, Trần Hán Thăng giám sát việc nhận tiền và chủ động giao tất cả bằng chứng trong tay cho cảnh sát.
Trong lòng hắn biết rất rõ, hắn đánh người tống tiền, sướng tay, trong lòng vui vẻ, nếu như làm lớn chuyện, đương nhiên Tống Nghĩa Tiến và Hoàng Tuệ sẽ gặp khó khăn, nhưng Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng sẽ bị kéo vào làn sóng này.
Mặc dù Trần Hán Thăng không hài lòng với một số thứ về ý thức hệ, nhưng đó không phải là thứ mà hắn có thể thay đổi được.
Sau khi cảnh sát và Tống Nghĩa Tiến rời đi, Lý Hồng Đào phó tổ trưởng đội bảo vệ của Đại học Lý Công Kiến Nghiệp, nhắc nhở Vương Tử Bác: “Cậu xin nghỉ phép với Phụ Đạo Viên, ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày.”
Lần này Vương Tử Bác hiểu rồi, vì “Cổ tay bị thương” nên cậu ấy ở lại bệnh viện hai ngày, để việc này trở nên thật hơn.
Khi chỉ còn lại bốn người trong bệnh viện, Biên Thi Thi cảm động nói: “Hôm nay giống như một giấc mơ, những khúc quanh và khúc ngoặt ly kỳ đến mức mọi người sẽ mãi mãi không bao giờ quên, cảm ơn cậu, Tiểu Ngư Nhi.”
Tiêu Dung Ngư ôm bả vai Biên Thi Thi: “Cô gái ngốc, chúng ta cần phải khách sáo như vậy sao.”
“Tôi cũng đóng góp công lớn đấy.”
Trần Hán Thăng vỗ ngực và lẩm bẩm: “Cậu và Vương Tử Bác ngoại tình còn chưa được sự chấp thuận của minhg và Tiêu Dung Ngư.”
“Thôi đi!.”
Vương Tử Bác đẩy Trần Hán Thăng: “Những gì bọn tao làm cần phải xin phép mày sao?”
“Có giỏi đừng tìm tao nữa nhé.”
Trần Hán Thăng “Xì” một tiếng: “Ngoại tình thì không báo, lúc có chuyện thì gọi đến, thời gian của anh cũng eo hẹp lắm đấy.”
“Cậu ít tuổi nhất, còn không biết ngượng tự gọi mình là anh c.”
Tiêu Dung Ngư trìu mến véo mặt Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, da mặt dày thật.”
“Hả?”
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ, vì vậy nói với Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi: “Tớ đưa các cậu trở về Đại học Đông Đại, Vương Tử Bác sắp 'Nhập viện' rồi.”
Tiêu Dung Ngư đang muốn đi ra ngoài, trên mặt Biên Thi Thi lại hiện lên một tia do dự, cắn răng nói: “Ký túc xá đóng cửa, ngày mai là cuối tuần nghỉ ngơi, tớ, tớ muốn ở lại một chút.”
“Không sao, Tớ có thể đánh thức dì...”
Ban đầu Tiêu Dung Ngư còn giải thích, nhưng sau đó khi đã nhận ra, rồi nhìn Vương Tử Bác và Biên Thi Thi một cách ngốc nghếch.
Những lời nói của cô bạn thân Thi Thi đã vắt kiệt tất cả sức lực của cô ấy, khuôn mặt cô ấy nóng bừng.
Vương Tử Bác thậm chí còn khoa trương hơn, đôi môi run rẩy và cổ họng nuốt xuống “Ực, ực”.
Trông coi giường bệnh quan hệ phải gần gũi ở một mức độ nhất định, xem ra chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, một số chuyện cũng tự nhiên lắng xuống.
“Mẹ kiếp, các cậu thật sự định ngoại tình sao?”
Trần Hán Thăng “Nói như một đứa trẻ” đã trực tiếp đâm thủng lớp giấy cửa sổ này.
“Không phải!.”
Biên Thi Thi đỏ mặt: “Tớ chỉ là chăm sóc một chút Vương Tử Bác... Tử Bác là vì tớ mới bị như vậy, hơn nữa, trong phòng bệnh có hai cái giường, nếu như các cậu không tin, mọi người hãy cùng ở lại đi.”
Biên Thi Thi vẫn còn nghĩ về thể diện, khăng khăng muốn kéo người bạn thân nhất của mình ở lại.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu ghen tỵ không?.”
Trần Hán Thăng lắc đầu và hỏi.
“Ghen tỵ, giống như ăn chanh.”
Tiêu Dung Ngư rất phối hợp: “Mới không gặp một ngày, mà đã gọi là “Tử Bác” rồi.”
Chỉ có Vương Tử Bác là có vẻ lúng túng, muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp, nếu như trước đây là “Lại gần hơn chút, sẽ cho cậu nắm tay”, thì bây giờ lại là “Hạnh phúc đến quá nhanh, như một cơn lốc xoáy”.
Có ai ngờ rằng trợ thủ đắc lực nhất trong mối tình này lại chính là người nước ngoài Olivier?
Quả thật quá tuyệt vời!
·······
Lúc này đã quá muộn, mọi người đều mệt, một số còn mặc nguyên quần áo ngủ trong khu bệnh tràn ngập thuốc khử trùng. Sáng hôm sau khi y tá đi vòng quanh khu phòng bệnh thì thấy hai cô gái chen chúc cùng ngủ trên một chiếc giường bên trong, ở giữa còn kéo vải ngăn.
Một nam sinh đang ngủ một mình trên chiếc giường bên ngoài, chiếm toàn bộ vị trí nằm dài trên giường, một nam sinh khác nằm ở cuối giường, nhưng cũng đang ngủ ngon lành.
“Dậy thôi.”
Cô y tá lay nam sinh đang nằm trên giường: “Vương Tử Bác, cậu làm người khác thật ghen tị. Cổ tay bị thương mà có nhiều bạn như vậy đến chăm sóc.”
“Gì cơ?.”
Nam sinh sững sờ mở mắt ra: “Tôi không phải Vương Tử Bác, cổ tay của tôi không bị thương.”
Cô y tá thấy kỳ lạ: “Không phải cậu sao?.”
“Tôi tên là Trần Hán Thăng, cậu ấy mới là Vương Tử Bác.”
Trần Hán Thăng đá nam sinh nằm cuối giường: “Tử Bác dậy đi, dưới lầu có tiệm bánh bao hấp, mau đi mua một ít, nhớ mang ba cái bàn chải đánh răng về, Tiểu Ngư Nhi sẽ không ăn sáng nếu không đánh răng... “.
“Ờ…..”
Vương Tử Bác vừa ngái ngủ vừa đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.
“Vương Tử Bác là bệnh nhân.”
Y tá phòng bệnh hoàn toàn không hiểu, đây là kiểu gì?
Bệnh nhân thật nằm ở cuối giường, đã thế còn phải đi mua đồ ăn sáng.
“Chuẩn rồi.”
Trần Hán Thăng thậm chí không cảm thấy có gì bất thường: “Cổ tay của cậu ấy bị thương, nhưng chân cậu ấy không bị thương, mua bữa sáng có gì sai?”
Y tá:······.
Sau khi Vương Tử Bác mua bữa sáng, cậu ấy cuối cùng cũng nhận ra “Thân phận” của mình và phàn nàn với Trần Hán Thăng: “Tao vẫn là bệnh nhân đấy, đừng ra lệnh cho tao làm việc!.”
“La hét cái gì?.”
Trần Hán Thăng nhìn chiếc giường bên trong, lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Vương Tử Bác.
Trần Hán Thăng: “Sau khi Tiêu Ngư Nhi thức dậy, mày điều chỉnh TV sang kênh giáo dục Kiến Nghiệp.”
Vương Tử Bác: “Tại sao?.”
Trần Hán Thăng: “Đừng hỏi nhiều, để tao kiểm tra một chút.”
Vương Tử Bác: “Lại còn bí mật thế nữa.”
Trần Hán Thăng: “Bây giờ mày không còn độc thân, hãy chú ý học hỏi từ tao.”
Vương Tử Bác: “Ai muốn học hỏi từ mày! Đồ cặn bã!.”
Thi Thi và Tiêu Dung Ngư không lâu sau cũng tỉnh dậy, Tiểu Ngư Nhi có tính thích ngủ nướng, cô ấy lại chợp mắt, còn dùng hai tay ôm cổ Trần Hán Thăng.
“Khụ.”
Trần Hán Thăng giả vờ ho: “Tử Bác, xem dự báo thời tiết hôm nay.”
Vương Tử Bác bật TV và ngoan ngoãn chuyển sang kênh Giáo dục Kiến Nghiệp, cho đến lúc này, phản ứng của mọi người vẫn bình thường.
Trần Hán Thăng đang ngồi trên giường trò chuyện với Vương Tử Bác, Tiểu Ngư Nhi nheo mắt để nghỉ ngơi, Biên Thi Thi đang đánh răng, cho đến khi một đoạn tin tức hiện lên trên TV.
“Với sự phát triển không ngừng của nền kinh tế xã hội, việc sinh viên đại học bắt đầu kinh doanh không phải là hiếm. Bạn có còn nhớ Đại học Tài chính Kiến Nghiệp, Hỏa Tiễn 101 không, còn nhớ Trần Hán Thăng ngôi sao khởi nghiệp của sinh viên đại học không?”
Nghe thấy ba chữ “Trần Hán Thăng”, Tiểu Ngư Nhi có chút chợt động đậy trong lòng hắn.
“Hôm nay, chúng tôi sẽ đưa tin về một nhóm sinh viên đại học khác trong trường. Đó là quán trà sữa 'Ngộ Kiến'. Ngộ Kiến được thành lập vào năm 2003. Ban đầu chỉ có hai nữ sinh viên đại học. Sau này, với sự ủng hộ của lãnh đạo nhà trường, sau khi phát triển ổn định, chi nhánh thứ ba đã mở ở Cầu Sư Tử, thu nhập hàng tháng gần 40 nghìn tệ...”
Tiêu Dung Ngư ngẩng phắt đầu lên, sững sờ nhìn TV.
Vương Tử Bác cũng bối rối, đây không phải là diễn xuất, cậu ấy thực sự không ngờ rằng “Bài kiểm tra” mà Tiểu Trần đề cập lại là thứ này.
Chuyện gì xảy ra vậy, Tiểu Trần nghĩ không thông muốn tự mình khởi động tình thế khó xử sao?.
Mẹ kiếp, mối quan hệ của tôi cuối cùng đã được xác nhận một cách không dễ dàng, nó vẫn còn chưa vững chắc, bây giờ chứng kiến tình thế khó xử, tôi nên đứng về phía nào đây?.
·······
Trong đầu Vương Tử Bác nghĩ tới nghĩ lui, Biên Thi Thi sau khi đánh răng đi ra, cô ấy cũng xem TV, sau đó nhìn Tiêu Dung Ngư, chớp chớp mắt chờ đợi khoảnh khắc bạn thân chạy đi.
Không ngờ, Tiêu Dung Ngư vùi đầu vào ngực Trần Hán Thăng không nói lời nào.
“Cái quái gì thế?.”
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó tin.
“Mẹ kiếp mày còn chưa chuyển kênh, chờ , chờ ăn... ăn shit à!.”
Trần Hán Thăng nhe răng, trợn mắt mắng mỏ.
Ở một góc độ mà không ai có thể nhìn thấy, hai hàm răng kê ngay ngắn của Tiêu Dung Ngư đang nghiến mạnh vào phần thịt mềm trên cổ Trần Hán Thăng.
·······