Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684: Nếu Anh Dám Bắt Nạt Em, Em Sẽ Bắt Nạt Con Anh

Chương 684: Nếu anh dám bắt nạt em, em sẽ bắt nạt con anh Chương 684: Nếu anh dám bắt nạt em, em sẽ bắt nạt con anh

Thấy Thẩm Ấu Sở thiên vị cho Trần Hán Thăng quá mức như vậy, Hồ Lâm Ngữ vô cùng tức giận, nhưng cô ấy cũng không còn cách nào cả, chỉ có thể ai oán cảm thán cô bạn thân của mình bị bỏ bùa, nếu suy nghĩ có một chút khinh bỉ đám đàn ông giống như mình thì tốt rồi.

Sau khi xuống lầu, Trần Hán Thăng lập tức cảm nhận được một làn sóng nhiệt phả vào, thành phố Kiến Nghiệp tháng sáu giống như một bếp lò, ngay cả bầu không khí vào buổi tối cũng tương đối ngột ngạt.

Nhưng bầu trời đầy sao lại vô cùng lộng lẫy, treo lơ lửng trong màn đêm sâu thẳm, giống như từng viên đá quý điểm xuyết vào.

Dưới lầu khu dân cư vô cùng nào nhiệt, một đám trẻ con vui vẻ chạy nhảy nô đùa, nhóm người lớn đứng bên cạnh nói chuyện phiếm, cộng thêm tiếng ve mùa hạ và tiếng ếch xanh không ngừng kêu vang, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

A Ninh cũng tìm được một người bạn nhỏ, cũng là một cô bé trạc tuổi nhau, hai người chơi vô cùng vui vẻ, Thẩm Ấu Sở không xa không gần đứng nhìn.

“Ngày mấy chúng ta nghỉ hè?”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng giống như một chiếc đĩa bạc, hỏi.

“Ngày mùng 4 tháng 7.”

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng đáp.

“Sắp rồi.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đối với hắn mà nói kỳ nghỉ hè này còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên là khởi động dự án điện thoại di động Qủa Xác, đồng thời còn thành lập nền tảng mạng “cộng đồng Qủa Xác.”

La Tuyền sắp đi Hàn Quốc, dù sao mình cũng phải tỏ vẻ điều gì đó đúng không?

Bởi vì vụ kiện tụng xuyên quốc gia kia nên Tiêu Dung Ngư còn phải đi Mỹ một chuyến, có lẽ phải đi cùng;

Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ hè, còn phải đến ở cùng Lão Trần và Lương thái hậu mấy ngày đúng không?

“Haiz… Lại phải tiến hành quản lý thời gian nữa rồi.”

Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn vén áo lên, vỗ bụng “bộp bộp”, vừa vang dội vừa lưu manh.

“Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt của Thẩm Ấu Sở vừa lo lắng vừa quan tâm.

Trần Hán Thăng không có cách nào giải thích, ngược lại véo vào khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở: “Chưa từng thấy người đàn ông trần truồng nào sao? Cậu có muốn nhìn kỹ một chút không? Tớ có thể cởi sạch ở trên giường.”

“Không cần.”

Thẩm Ấu Sở ngại ngùng quay mặt sáng chỗ khác, thực ra trong lòng cô rất thích bầu không khí như bây giờ.

Trần Hán Thăng ở ngay bên cạnh, em gái ở trong tầm mắt, ở một nơi có thể chạm vào, bà nội và bạn tốt đang ở trên nhà.

Nếu có thể, ngày nào cô cũng muốn đi tản bộ cùng với Trần Hán Thăng sau khi ăn tối xong, Trần Hán Thăng nói cái gì thì mình sẽ nghe cái đó, Trần Hán Thăng không muốn nói thì hai người sẽ cùng ngắm trăng.

Nhưng, Thẩm Ấu Sở lại cảm thấy ngại ngùng khi biểu đạt loại tình cảm kiểu này, đồng thời cũng hiểu bình thường Trần Hán Thăng tương đối bận rộn, cô suy nghĩ một chút rồi lấy chiếc điện thoại Nokia 6260 kia của mình ra.

“Sao vậy?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Khoe có điện thoại di động sao?”

Thẩm Ấu Sở lắc đầu, bĩu môi nói: “Cái này có thể chụp ảnh.”

Lúc trước cô dùng điện thoại cầm tay, thứ đồ kia chỉ có thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn và những chức năng cơ bản khác.

Trần Hán Thăng không nói gì, chờ Thẩm khờ khạo nói ra ý định của bản thân.

“Mình muốn, muốn chụp ảnh chung.”

Sau khi “mạnh dạn” nói xong, Thẩm Ấu Sở vừa có chút ngại ngùng vừa có chút mong chờ.

“Tại sao?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Làm… Làm ảnh nền.”

Thẩm Ấu Sở không biết nói dối: “Lâm Ngữ nói, chọn mấy tấm ảnh mình thích để làm ảnh nền màn hình khoá, như vậy mỗi lần mở điện thoại di động ra, trong lòng sẽ cảm thấy vui vẻ.”

“Vậy sao? Đơn giản!”

Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động của Thẩm Ấu Sở ra, phát hiện ảnh nền điện thoại của cô hiện giờ là Thẩm Ninh Ninh.

Tiểu A Ninh bện tóc sừng dê nhỏ mỉm cười rạng rỡ hồn nhiều, trong lòng ngực còn ôm con mèo béo Đoàn Viên, nhìn bối cảnh có lẽ là bên cạnh hồ nhân tạo ở đại học Tài chính, hai bên đều là cây cỏ tươi tốt.

“Nào, nhìn lên trời một góc 45 độ.”

Trần Hán Thăng một tay giơ điện thoại di động của Thẩm Ấu Sở lên, một tay tạo thành chữ V.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại nhíu mày nói: “Thẩm Ấu Sở, cậu đừng nhìn tớ, chụp ảnh thì phải xem máy ảnh.”

“À à…”

Thẩm Ấu Sở vội vàng gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, giọng nói ồn ào của Trần Hán Thăng lại vang lên.

“Đã nói đừng nhìn tớ rồi mà!”

“Tớ… Tớ không nhìn gì cả.”

“Còn dám giảo biện, rõ ràng là bị dung nhan tuyệt thế của tớ chinh phục.”

“…”

“Thôi quên đi, cứ như vậy đi, 3,2,1, cheese!”

Sau khi chụp ảnh xong, Trần Hán Thăng xem lại ảnh rồi chê bai, độ phân giải của điện thoại di động hiện giờ vốn dĩ đã rất thấp, cộng thêm ánh sáng vào buổi tối không đủ, hắn cho rằng ảnh của mình rất xấu.

Ngược lại Thẩm Ấu Sở vẫn rất xinh đẹp, trong khung cảnh mờ ảo ngược lại khiến cho đôi mắt đào hoa thêm một loại cảm giác mê mang.

Sư đối lập này khiến Trần Hán Thăng có chút không nhịn được: “Điện thoại di động rác rưởi!”

Thẩm Ấu Sở cảm thấy khá ổn, nhưng vấn đề mà Trần Hán Thăng chỉ ra vẫn còn tồn tại, rõ ràng mình đã cố gắng nhìn vào màn hình, nhưng trong khoảnh khắc hình ảnh dừng lại ấy, tầm mắt của cô vẫn vô thức rơi lên người Trần Hán Thăng.

Cơn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc trên thái dương, trong mắt đều là ánh sáng dịu dàng.

Sau khi trở về ký túc xá, đám bạn cùng phòng ngốc nghếch đều đang ôn tập, còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là học kỳ này sẽ kết thúc, sau khi quay lại vào học kỳ sau, ngoại trừ những tân sinh viên năm nhất trẻ tuổi ra, thì mấy người trong phòng 602 cũng đã bước sang năm tư.

Nhưng đối với Trần Hán Thăng mà nói, những ngày tháng còn lại vô cùng nhẹ nhàng, tóm lại hắn âm thầm quyết định, mình sẽ bớt chút thời gian ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở, lại đến thăm Tiêu Dung Ngư, thỉnh thoảng “bị buộc phải bất đắc dĩ ăn cơm cùng với La sư muội, sắp xếp thực sự vô cùng thành thạo.

Chẳng bao lâu sau, “Viện nghiên cứu điện tử Qủa Mễ* liên hợp” do Qủa Xác và cộng động Xiaomi thành lập chính thức ra mắt.

(*Phiên âm Hán Việt của Xiaomi: Tiểu Mễ.)

Quả Xác xuất tiền, Xiaomi xuất lực, một địa điểm giao giữa hai nhà máy chính là địa chỉ của Viện nghiên cứu Qủa Mễ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiếc điện thoại di động đầu tiên của Qủa Xác và Xiaomi sẽ xuất hiện ở đây.

Cùng lúc đó, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng chính thức xác lập “mối quan hệ yêu đương”.

Nhưng cho dù đã xác lập quan hệ, nhưng thái độ của Biên Thi Thi vẫn luôn là không mặn không nhạt, điều này khiến cho Vương Tử Bác cảm thấy vô cùng buồn rầu.

Trần Hán Thăng biết rõ đáp án nhưng vẫn không nói, hắn đang chờ để lấy lý do này “uy hiếp” bạn tốt của mình.

Vào ngày 23 tháng sáu, tối hôm đó khi Trần Hán Thăng đang đánh CS ở trong ký túc xá thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, tên người gọi đến là chú hai Trần Chí Minh, nhưng người nói chuyện lại là giọng nói của một thiếu nữ, có lẽ là em họ Trần Lam.

“Anh!”

Trần Lam hào hứng nói: “Điểm thi đại học đã có rồi, em kiểm tra thì thấy đã vượt qua điểm đầu vào của trường đại học Y khoa Kiến Nghiệp năm ngoái rồi.”

“Anh, em nghĩ như thế này, ngày mai em sẽ nhờ cha đưa em đến Kiến Nghiệp, một mặt là muốn nhìn thấy ngôi trường đại học tương lai của mình, một mặt mà muốn thăm anh và chị dâu.”

“Đến lúc đó anh nhớ đón em đấy, em còn muốn ăn ngon và có chỗ ở tốt, nghỉ hè này em sẽ đi chơi cùng anh.”

Trần Lam lải nhải nói, Trần Hán Thăng bắt đầu đau đầu, lúc trước cô em gái này quyết định thi vào đại học Y khoa Kiến Nghiệp, gần ngay đại học Tài chính.

Điều quan trọng là tính tình của Trần Lam vừa nghịch ngợm vừa hoạt bát, con bé không nghe ý kiến của hắn, thành thật ở lại Dương Châu học đại học điện ảnh Thành Nhân được sao?

“Thật ngại quá, ai là anh trai của cô?”

Trần Hán Thăng đè cổ họng, thay đổi giọng nói hỏi.

“Hả?”

Quả nhiên Trần Lam sửng sốt một chút: “Anh không phải là Trần Hán Thăng sao?”

“Tôi không quen biết người này.”

Trần Hán Thăng trầm giọng nói: “Tôi tên là Kim Dương Minh, lần sau nhìn rõ ràng hẳn gọi, ok?”

“Xin lỗi, xin lỗi, có thể là tôi nhớ nhầm.”

Trần Lam cũng nằm trong nhóm ‘hò voi bắn súng nứa’, chỉ dám mạnh mồm với anh trai của mình, sau khi phát hiện “gọi nhầm điện thoại” thì luôn miệng nói lời xin lỗi.

Bên trong điện thoại vẫn còn vang lên giọng nói oán giận của cô ấy với chú hai của Trần Hán Thăng: “Cha, nhầm số rồi, không phải anh con.”

Trần Hán Thăng cười trộm tắt máy, nếu Trần Lam thực sự muốn đến Kiến Nghiệp thì cũng phải chờ đến khi chính thức khai giảng vào học kỳ sau, nếu không kỳ nghỉ hè này sẽ không còn nữa.

Khi trận đấu trong trò chơi đang bước vào giai đoạn gay cấn nhất thì chuông điện thoại lại “đinh đinh đang đang” vang lên một lần nữa.

“Haiz.”

Trần Hán Thăng không thể chặn số điện thoại của chú hai mình, sau khi bất đắc dĩ bắt máy, Trần Lam ở đầu dây bên kia dậm chân hét lên: “Anh chính là anh trai của em, còn giả vờ là Kim gì đó, anh không muốn gặp em đúng không?”

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng hắng giọng, nhớ lại giọng nói vang lên khi đường dây bận: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang trong một cuộc gọi khác, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the điện thoại you dialed is busy now, please gọi lại sau.”

Lúc mới bắt đầu, Trần Lam thực sự đã tin, bởi vì trước đó cô ấy không có điện thoại, hơn nữa trần Hán Thăng bắt chước tương đối giống.

Hoàn toàn không thể ngờ được rằng cuối cùng lại thua ở vốn tiếng anh cùi bắp.

“A a a!”

Trần Lam hét chói tai: “Nào có ai nói “please gọi lại sau” chứ, Trần Hán Thăng, anh cứ chờ đó cho em, bây giờ anh bắt nạt em như thế nào, sau này em sẽ bắt nạt con anh như thế đó!”

Bình Luận (0)
Comment