Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 708 - Chương 708: Phòng Tân Hôn Trong Biệt Thự Của Tiêu Dung Ngư Và Trần Hán Thăng.

Chương 708: Phòng tân hôn trong biệt thự của Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng. Chương 708: Phòng tân hôn trong biệt thự của Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng.

Mặc dù quy mô tổng thể hiện tại của Điện tử Quả Xác không lớn và sức mạnh đằng sau nó không tốt bằng Thanh Hoa Tử Quang, nhưng điều khiến Quách Nguyên Lâm ghen tị là cách quy hoạch tương lai của Quả Xác rất hợp lý.

Sau thành công của dự án MP4, nó ngay lập tức chuyển sang dự án điện thoại di động có lợi hơn, đồng thời nỗ lực phát triển nền tảng chính thức của Quả Xác để thu hút và tích lũy người dùng Internet.

Bán hàng vật lý + kinh doanh Internet, Quách Nguyên Lâm cảm thấy rằng đây là con đường phát triển đúng đắn nhất cho các sản phẩm điện tử.

Thật không may, đôi khi Thanh Hoa Tử Quang không thể sao chép ngay cả khi người khác công bố đáp án đúng. Bây giờ MP4 vẫn dễ dàng kiếm được tiền, cần rất nhiều can đảm để nhảy ra khỏi vùng an toàn này. Quách Nguyên Lâm, tổng giám đốc của Thanh Hoa Tử Quang, bản thân cũng chưa chắc đã dám đi theo hướng đó.

May mắn thay có Quả Xác, từ đó có thể thấy được “dáng vẻ trong mơ” của Thanh Hoa Tử Quang có thể đạt tới mức nào.

Quách Nguyên Lâm biết nhiều doanh nhân Internet trẻ tuổi, theo hiểu biết hiện tại chỉ có Quả Xác Trần Hán Thăng và Kinh Đông Lưu Cường Đông là những người thực sự bắt đầu từ hai bàn tay trắng, còn người khác cho dù là Sohu Trương, Hằng Châu Mã, Thâm Thành Mã, bọn họ đều được cha mẹ giúp đỡ một phần nào đó.

Trần Hán Thăng không ở lại Thượng Hải quá lâu, Trình Đức Quân không có nhiều tiền trong tay vì ông ta hiện tại muốn đối kháng với Thuận Phong, nhưng vẫn sẵn sàng lấy các kênh của Thâm Thông cho Quả Xác sử dụng.

Trần Hán Thăng nở nụ cười trên môi không tỏ rõ ý định, trước đây MP4 Quả Xác vừa mới được tung ra, hắn cần mở rộng ảnh hưởng của mình từ nhiều khía cạnh, vì vậy hắn cần dựa vào các điểm chuyển phát nhanh của Thâm Thông trong trường đại học.

Giờ đây, dù nhiều bạn trẻ không mua sản phẩm Quả Xác, cũng không phải “Fan Quả Xác” nhưng về cơ bản cũng đã nghe qua tên Quả Xác.

Ngoài ra, định vị chức năng của MP4 là một “Sản phẩm giải trí”, trong ấn tượng chung của mọi người chỉ là một “Đồ dùng nhỏ”, nó được bán thông qua các điểm chuyển phát nhanh, sinh viên đại học sẽ chỉ cảm thấy thuận tiện hơn khi mua.

Điện thoại di động thì hoàn toàn khác, nếu một sản phẩm điện tử trị giá gần 3.000 tệ được đặt trong một điểm chuyển phát lộn xộn thì không những không có tác dụng “Hiệu suất cao” mà còn bị mang tiếng là “Hàng rong.”

Loại giá này phải được đặt trong trung tâm thương mại, hoặc nhà sản xuất sẽ vận chuyển trực tiếp, như vậy khách hàng mới yên tâm.

Hai ngày sau, Trần Hán Thăng rời Thượng Hải và hẹn gặp Hàng Châu Mã nổi tiếng.

Trần Hán Thăng mặt rất dày. Nếu sau cuộc hẹn đầu tiên, mà người khác không muốn nói chuyện với hắn, hắn sẽ hẹn lần thứ hai, nền kinh tế Internet hiện tại không phải là thời kỳ hoàng kim, những ông trùm trong tương lai này tương đối dễ tính hơn. Về cơ bản sẽ đồng ý gặp mặt.

Mã Hàng Châu không ngờ Trần Hán Thăng còn trẻ như vậy, tính cách lại ngông cuồng đến mức dám lang thang một mình.

Trên thực tế, mục đích của Trần Hán Thăng rất đơn giản, hắn chỉ muốn gặp gỡ các ông lớn một chút, quảng cáo về Điện tử Quả Xác và lấy thông tin liên hệ để tạo điều kiện hợp tác trong tương lai, hắn không có bất kỳ yêu cầu tài chính nào.

Tiếp theo, Trần Hán Thăng lại đi về phía nam, mặc dù Tony Mã ở Thâm Thành tương đối bận rộn nhưng Quả Xác và Tencent là đối tác của nhau, ông ấy vẫn dành hai giờ để nói chuyện với Trần Hán Thăng, còn ăn tối cùng nhau trong nhà ăn vào buổi tối.

Sau đó, Trần Hán Thăng đã gặp Đinh Lỗi ở Việt Thành, Sohu Trương ở Yên Kinh và Kim Sơn Lôi người đã bị Trịnh Quan Đề “cướp mất thương hiệu.”

Nói tóm lại, sau một loạt hoạt động, nhiều người biết đến “Quả Xác Trần” của Kiến Nghiệp.

Vào đầu tháng 11, Trần Hán Thăng cuối cùng đã trở lại Kiến Nghiệp, những tin đồn về “Chủ tịch Trần (Trần sư huynh) là ông chủ của Quả Xác” đã lan truyền trong trường Đại học Tài chính.

Trần Hán Thăng không cố ý phủ nhận, nhưng một số hoạt động của bộ phận an ninh trường Đại học Tài chính đã trực tiếp xác nhận tin đồn này, không biết lãnh đạo trường nào đã chỉ thị, bộ phận an ninh đã lắp đặt một số camera gần phía Nam ký túc xá nam, có tác dụng giám sát toàn diện.

Bằng cách này, mọi người đều sẽ hiểu, lẽ nào lại có một tên nữ háo sắc sao, đối mặt với sáu thanh niên khỏe như vâm trong ký túc xá, thực sự không nhịn nổi mà mở “Series Điều tra viên” trong ổ E sao.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng không có nhiều thời gian ở trường vì “Cộng đồng Quả Xác” đang tích cực tiếp thu ý kiến và tiến hành cải thiện nó.

Bản thân Trần Hán Thăng đã suy đoán rằng khi nền tảng này được ra mắt tại hội nghị điện thoại di động, sẽ có rất nhiều “Fan Quả Xác” tiến hành đăng ký, trang web không được rơi vào tình huống tê liệt.

Ngoài ra, quá trình kiểm tra độ ổn định của máy mẫu điện thoại di động Quả Xác đã bắt đầu.

Mẫu điện thoại di động Quả Xác đầu tiên là một mẫu điện thoại có nắp. Thiết kế của nó theo xu hướng trẻ trung nhất quán của Quả Xác. Bốn góc được bo tròn. Bàn phím được mạ niken rất ngầu và phong cách. Có logo Quả Xác “K?” rực rỡ trên mặt sau của điện thoại.

Hiện tại có ba màu là đen đá quý, đỏ mã não và bạc đá trắng, nếu nói chiếc điện thoại này có kiểu dáng đơn giản, thì nó có thể phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời; Nếu nói là quá phô trương, thì nó cũng không giống như một số điện thoại di động trong nước, khảm một vòng hiệu ứng đèn tròn trên điện thoại.

Tóm lại, về kiểu dáng nó rất phù hợp với tâm lý thích màu mè của các bạn trẻ muốn thể hiện nhưng ngại nói ra.

Ngoài ngoại hình nổi bật, điện thoại Quả Xác còn có 2 ưu điểm đáng chú ý.

Thứ nhất là sau khi cắm tai nghe vào thì âm thanh nghe rất rõ ràng, Quả Xác nói cho cùng khởi đầu là sản phẩm MP4, kinh nghiệm tích lũy được nhiều có thể áp dụng vào.

Thứ hai là chụp ảnh cực kỳ rõ ràng, Quả Xác không có khả năng tự chủ sản xuất máy ảnh độ nét cao nên chỉ có thể đặt hàng từ các công ty nhập khẩu khác, tuy đắt hơn một chút nhưng hiệu quả vượt trội hơn rất nhiều thương hiệu điện thoại di động hiện nay.

Các khía cạnh khác thì tương đối bình thường, màn hình được sản xuất tại trong nước, chip thì nửa nhập khẩu và nửa mua nội địa, điện thoại chạy không quá mượt và thời gian dùng của pin cũng không lâu lắm, chỉ có thể nói mẫu điện thoại di động này chỉ có các chức năng cơ bản.

Tóm lại, Quả Xác giống như một sinh viên chuyên ngành, nổi bật về “Chụp ảnh, âm nhạc và thiết kế ngoại hình”, trên thực tế, đây là yêu cầu lớn nhất của giới trẻ bây giờ đối với điện thoại di động. Cộng thêm ưu thế về giá cả và lượng fan lớn, chắc chắn sẽ là mẫu điện thoại đắt khách trong năm 2005.

.......

Vào giữa tháng 11, Trần Triệu Quân, Lương Mỹ Quyên, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh, phụ huynh hai gia đình sẽ đến, bởi vì Trần Hán Thăng sẽ chuẩn bị mua một căn hộ, đây là điều đã được nói rõ trong kỳ nghỉ hè, nên phụ huynh đều đến để giúp đỡ tham khảo.

Khi Trần Hán Thăng từ Điện tử Quả Xác đến, nhân tiện đưa theo bằng bạn nối khố. Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đã mấy ngày không gặp nên nhân cơ hội này dốc bầu tâm sự với nhau.

Khi đến công ty luật Dung Thăng ở Tòa nhà Thương mại Quốc tế, cha mẹ hai bên đã đợi khá lâu, thực ra Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh không hề buồn chán, vì nhìn thấy sự nghiêm túc của con gái trong quá trình làm việc, khiến trong lòng họ tràn đầy tự hào.

Lão Trần là người rất kiên nhẫn, nhưng Lương Thái hậu lại có chút buồn bực khó hiểu, sau khi Trần Hán Thăng mở cửa đi vào, Lương Mỹ Quyên cau mày nói: “Hôm nay chúng ta đều xin nghỉ phép để đến đây, Trần Hán Thăng, con không có khái niệm về thời gian sao, tất cả mọi người đang chờ đợi con đấy!”

“Có phải con bảo mọi người đến đây đâu.”

Trần Hán Thăng cũng rất oan ức: “Chỉ là mọi người không yên tâm mà thôi, hơn nữa thời gian của con quan trọng hơn chứ, mỗi phút đều có trên dưới triệu tệ... Haiz! Mẹ, con sai rồi, đừng đánh con...”

Sau khi Lương Thái hậu dạy cho con trai mình một bài học, trong lòng mới cảm thấy bớt tức giận, cuối cùng cũng đến bước mua nhà rồi.

Trên đường đến đây Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đang thảo luận nên chọn loại nhà nào, Lữ Ngọc Thanh còn nói rằng nó phải gần sông hoặc hồ, để khi bà về hưu, đến thăm sẽ thấy thoải mái hơn, có thể cùng cháu trai hoặc cháu gái đi bộ.

Trần Triệu Quân cũng vô cùng thích thú, ý kiến của ông là giao thông tốt nhất phải thuận tiện, nếu không hai đứa trẻ sẽ quá vội vàng để đi làm vào buổi sáng.

Nói tóm lại, ba người trò chuyện rất hòa thuận, nhưng duy có Lương Mỹ Quyên thì trong lòng đầy lo lắng, bà luôn cảm thấy có lỗi với Thẩm Ấu Sở ngây thơ nên ít nói hơn, thường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Hán Thăng bị tát mấy cái, không hề hấn gì, vòng tay qua vai Lương Thái hậu, cười đùa nói: “Mẹ không cần đi khám sức khỏe hàng năm đâu. Chỉ với mấy chưởng vừa rồi, cũng đủ chứng minh mẹ đang rất khoẻ.”

“Haiz.”

Lương Mỹ Quyên bất lực lắc đầu, không biết thế nào lại sinh ra một tên thằng nhóc thối mặt dày như vậy.

Những người khác đều đùa giỡn thiện ý, Vương Tử Bác có chút ghen tị, đây là mối quan hệ gia đình đáng mơ ước, đáng tiếc bản thân không phải Tiểu Trần, không có cách nào cúi mặt đi dỗ dành mẹ.

Đột nhiên, Vương Tử Bác cảm thấy ngón tay của mình bị véo, Biên Thi Thi không biết từ lúc nào bước đến gần cậu ấy, Biên Thi Thi dường như biết Vương Tử Bác đang nghĩ gì, mỉm cười khích lệ bạn trai của mình.

Vương Tử Bác đột nhiên cảm động, sự hiểu ngầm là tốt nhất giữa những người yêu nhau, chứ không phải là kiểu phải nói rõ ra mới hiểu được, mà đơn giản là cảm xúc của hai người có cùng tần số với nhau.

Với một người bạn gái như vậy, thực sự rất dễ khơi ý chí phấn đấu của các chàng trai, chẳng trách Vương Tử Bác thường xuyên được kỹ sư tổng Hoàng ở Điện tử Quả Xác coi trọng.

“Được rồi ~, công việc buổi sáng đã xong, chúng ta đi ăn thôi.”

Sau khi dọn bàn xong, Tiểu Ngư Nhi một tay ôm Lữ Ngọc Thanh, một tay ôm Lương Mỹ Quyên, gọi Cao Văn và Dịch Na cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng gần đó.

Mặc dù Lương Thái hậu yêu quý Thẩm Ấu Sở nhiều hơn nhưng thực ra bà cũng rất thích vẻ ngọt ngào và tự tin của Tiêu Dung Ngư, bà biết nguồn gốc của sai lầm là do Trần Hán Thăng, cả hai cô gái ngoan này đều vô tội.

Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân nhìn nhau, hai người đàn ông trung niên trong lòng có chút nhẹ nhõm, sau khi mua nhà và kết hôn, họ sẽ trở thành người nhà của nhau.

“Nhà Lão Trần tốt, Trần Triệu Quân ôn hòa thông minh, sau khi về hưu, mình có thể tìm ông để nghiên cứu thư pháp, đánh cờ.”

Tiêu Hoành Vĩ tưởng tượng trong lòng.

“Nhà Lão Tiêu mình cũng hài lòng. Với tính cách của Hán Thăng nhà mình nó sẽ không kết hôn khi chưa tốt nghiệp đại học, ít nhất phải chơi 10 năm xong nó mới có thể cân nhắc điều này.”

Trần Triệu Quân cũng đang nghĩ thầm.

Thang máy từ từ đi xuống, nhưng Công ty luật Dung Thăng đã có 10 người rồi, nhân viên văn phòng ở tầng dưới phát hiện không còn chỗ trống nên không vào, mọi người chờ đợi cho chuyến tiếp theo.

“Tinh.”

Thang máy dừng ở tầng 13, Hoàng Tuệ và một số đồng nghiệp cũng đang đợi, nhưng trong quá trình mở và đóng cửa, cô ta đã nhìn thấy một vài “Người quen.”

Trần Hán Thăng trông vẫn như một tên lưu manh, nghịch chiếc bật lửa kim loại trên tay, khi nhìn thấy Hoàng Tuệ, hắn cười toe toét khiêu khích.

Hoàng Tuệ không dám đắc tội với tên lưu manh này, đưa mắt nhìn Tiêu Dung Ngư đang ở bên cạnh.

Cô gái này rất nổi tiếng ở Tòa nhà Thương mại Quốc tế, thứ nhất là vì ngoại hình đẹp, thứ hai là vì các phóng viên thường đến Công ty luật Dung Thăng để phỏng vấn, thứ ba là vì cô ấy có bạn trai lái Land Rover.

Bên trái Tiêu Dung Ngư là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt khả ái, khí chất lạnh lùng, có vẻ không dễ gần, nhìn dáng vẻ thì chắc là mẹ của Tiêu Dung Ngư.

Người phụ nữ trung niên bên phải Tiêu Dung Ngư tương đối giản dị, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Trần Hán Thăng, đây có thể là mẹ của Trần Hán Thăng.

Về phần hai người đàn ông trung niên, một trong số họ rất giống với Ngô Ngạn Tổ khi còn trẻ, người còn lại dáng vẻ bình thường với ánh mắt điềm tĩnh sâu lắng.

“Đây có lẽ là cuộc gặp mặt của hai bên gia đình.”

Hoàng Tuệ nhổ nước bọt trong lòng, một kẻ lưu manh như Trần Hán Thăng cũng thật may mắn khi tìm bạn gái, bạn gái cũ là Thẩm Ấu Sở, người sau cũng rất xinh đẹp.

Tất nhiên, Vương Tử Bác và Biện Thi Thi là những người mà Hoàng Tuệ nhìn lâu nhất.

Khi cặp đôi ra khỏi thang máy, Biên Thi Thi đáng yêu đã túm chiếc áo sơ mi ngắn tay của Vương Tử Bác, khuôn mặt của Vương Tử Bác lộ vẻ cưng chiều không thể che giấu.

Thấy “Bạn trai cũ” vui vẻ như vậy, Hoàng Tuệ bỗng cảm thấy rất khó chịu.

Con người thật kỳ lạ, Hoàng Tuệ có thể chịu đựng được Trần Hán Thăng ngày càng giàu có, nhưng đối với Vương Tử Bác, người mà cô ta từng rất coi thường, cô ta không muốn Vương Tử Bác sống một cuộc sống tốt hơn mình.

Chị Tiểu Tuệ những ngày gần đây rất bực bội, sau khi bị Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đánh đập, người Úc kia đã trực tiếp hủy bỏ mối quan hệ hợp tác, đơn hàng lớn của công ty đã bị hủy hoại.

Tống Nghĩa Tiến không dám gây phiền hà với Trần Hán Thăng, vì vậy anh ta chỉ có thể chuyển sự tức giận của mình sang Hoàng Tuệ, thái độ của anh ta đối với Hoàng Tuệ gần đây cũng đã thay đổi.

Những người như Hoàng Tuệ rất nhạy cảm, thậm chí có thể phát hiện ra những thay đổi nhỏ nhất, đặc biệt là gần đây, Tống Nghĩa Tiến thậm chí không tiễn cô ta sau khi tan sở.

Một thang máy khác đi tới, một đồng nghiệp gọi Hoàng Tuệ: “Buổi trưa có muốn đi Cầu Sư Tử ăn lẩu không? Nghe nói ở đó có quán trà sữa mới khai trương rất ngon.”

Hoàng Tuệ do dự một chút, nhưng vẫn không có tâm trạng: “Bỏ đi, tôi lười đi xa như vậy, lần sau có thời gian thì tính.”

.......

Trong bữa trưa, Trần Hán Thăng giới thiệu một số nơi mà hắn đã chọn.

“Thành phố Uất Lam, Ngân Thành Bảo Thuyền Thính Đào, Khúc Thủy Văn Hoa Uyển và Kim Cơ Đường Thành đều là những dự án bất động sản cao cấp mới khai trương, tất cả đều nằm ở trung tâm thành phố, giá trung bình đều hơn 8.000 tệ.”

“Những bất động sản này đều có ưu nhược điểm riêng. Ưu điểm của Thành phố Uất Lam là rất gần Tân Nhai Khẩu, hình như chỉ cách 2 km, nhưng diện tích cây xanh không đủ. Bởi vì quá gần đường, nó có thể ồn ào khi ngủ vào ban đêm.”

"Ngân Thành Bảo Thuyền Thính Đào và Khúc Thủy Văn Hoa Uyển cách khu trung tâm hơi xa, nhưng ưu điểm là ở cạnh sông và có diện tích cây xanh lớn.”

"Kim Cơ Đường Thành có điều kiện tổng hợp tốt nhất. Cách Tân Nhai Khẩu khoảng 4 km, vì gần hồ Mạc Sầu và có một trường đại học gần đó. Phong cảnh và không khí đều rất tốt...”

Trần Hán Thăng hùng hồn nói chuyện, vừa xem tin nhắn, vừa giới thiệu.

“Con đã đến thăm chưa?”

Lương Mỹ Quyên ngạc nhiên hỏi, đây không giống tính cách của con trai bà.

“Con không có nhiều thời gian như vậy.”

Trần Hán Thăng lắc đầu và nói: “Đây là kết quả điều tra hiện trường của thư ký con.”

“...”

Những người trong bàn không biết nên nói gì nữa, mọi người đang ăn uống vui vẻ, có một người đột nhiên ra vẻ ta đây thật sự rất khó chịu.

Mấu chốt là hắn hoàn toàn không nhận thức được, vẫn cố ý khoe khoang: “Làm sao vậy. Với sự giàu có của mình, bản thân có thư ký là chuyện bình thường, mọi người tại sao lại kinh ngạc, con đề nghị mọi người bình tĩnh xem xét chuyện này...”

“Bịch!”

Lương thái hậu vỗ vai một cái, rồi chậm rãi rút tay về: “Nói nghiêm túc đi.”

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng không dám cợt nhả nữa, nghiêm túc nói: “Thật ra bản thân con thích Kim Cơ Đường Thành vì nó có biệt thự, nếu không thì mua biệt thự đi.”

Lương Mỹ Quyên nhìn chằm chằm, tại sao tên khốn này thích thể hiện vậy.

Không ngờ Lữ Ngọc Thanh lại đồng ý với ý kiến này: “Mỹ Quyên, lát nữa cô hãy đánh, tôi thấy biệt thự cũng không tệ, căn biệt thự giá bao nhiêu?”

“Dì Lữ thật thương cháu.”

Trần Hán Thăng giơ ngón tay cái lên, nhìn vào điện thoại của mình và nói: “Đơn giá của các biệt thự Kim Cơ Đường Thành là 12 nghìn tệ/m2, biệt thự có diện tích từ hơn 300 m2 đến hơn 600 m2.”

“12 nhân 300...”

Mọi người lập tức ước lượng giá trong lòng, tính ra giá thấp nhất cũng khoảng 4 triệu tệ.

Trong nhóm người này, Trần Hán Thăng là người không có áp lực gì với 4 triệu tệ nên hắn ăn uống với vẻ mặt bình thường, còn những người khác đều đang suy nghĩ vẩn vơ.

Cả Cao Văn và Dịch Na đều cảm thấy đây là một con số trong ngành thiên văn, trong khi Vương Tử Bác và Biên Thi Thi thì rất bình thường, họ hoàn toàn không cân nhắc việc mua biệt thự, trong tương lai, một căn nhà nhỏ rộng 80 mét vuông là đủ.

“Chị Lữ, hai đứa cần phải mua biệt thự sao?”

Lương Mỹ Quyên không hiểu: “Nó có quá lớn không?”

Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân cũng không hiểu, ngay cả Tiêu Dung Ngư cũng cảm thấy khó hiểu: “Mẹ, Tiểu Trần và con mua một căn hộ là được rồi, không cần phải sống trong biệt thự.”

“Tôi chỉ nói thôi mà. Chiều nay cứ đi xem chút, xem có thực tế hay không.”

Lữ Ngọc Thanh mỉm cười và chuyển sang chủ đề khác.

Sau bữa trưa, trong khi Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đang thanh toán hóa đơn, Lữ Ngọc Thanh đã kéo chồng bà và nói: “Lão Tiêu, chiều nay ông phải ủng hộ tôi mua một căn biệt thự chứ. Không thì, gia đình chúng ta sẽ bán một căn hộ cộng với tiền tiết kiệm. Chúng ta cũng lấy ra một nửa, để tránh Lương Mỹ Quyên cho rằng chúng ta đang lợi dụng.”

“Không phải.”

Tiêu Hoành Vĩ hỏi, “Tại sao bà lại thích biệt thự như vậy?”

“Ồ, Tiểu Ngư Nhi và Hán Thăng đều là con một, sau này khi bọn nó có con, tôi nhất định sẽ phải chăm sóc nó. Lương Mỹ Quyên cũng muốn chăm sóc, dù sao cô ấy cũng là bà nội.”

Lữ Ngọc Thanh giải thích: “Ông không nhận thấy biểu hiện của Lương Mỹ Quyên trong xe lúc trưa có gì đó không ổn sao?”

“Có thấy.”

Tiêu Hoành Vĩ gật đầu: “Tôi nghĩ cô ấy bị say xe.”

“Không phải say xe, cô ấy nghĩ tôi đang 'Cướp quyền' thôi.”

Lữ Ngọc Thanh xua tay nói: “Lúc tôi nói sẽ dẫn cháu trai và cháu gái đi dạo, cô ấy lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi biết cô ấy không hài lòng, ai cũng là phụ nữ nên không thể che giấu suy nghĩ nhỏ này với bất cứ ai.”

“Bà nói cũng đúng.”

Cục trưởng Tiêu vuốt cằm phân tích: “Tiểu Ngư Nhi là bảo bối của chúng ta, chúng ta phải chăm sóc nó, Hán Thăng cũng là con một, Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đương nhiên phải đi theo, cho nên...”

“Vậy mua biệt thự, mỗi người ở phòng khác nhau, không cần phải nhìn lên nhìn xuống, ngại lắm.”

Lữ Ngọc Thanh hếch cằm nói: “Hơn nữa, tôi rộng rãi hơn sẽ không tranh giành việc chăm cháu với cô ấy. Khi cô ấy mệt mỏi, tôi sẽ chăm thay. Mỹ Quyên là một người tốt, nhưng cô ấy hơi hẹp hòi.”

“Đúng vậy!”

Cục trưởng Tiêu cho rằng đây mới là kế hoạch lâu dài: “Vậy thì hãy mua một biệt thự. Hơn nữa, chúng ta cứ bình thường nói sẽ góp một nửa. Vì Hán Thăng đã chủ động đề xuất nên thằng bé nhất định muốn tự mình giải quyết.”

“Tôi chỉ không muốn mắc nợ Lương Mỹ Quyên.”

Lữ Ngọc Thanh hừ một tiếng: “Con của cô ấy giàu có, chẳng lẽ Tiểu Ngư Nhi của chúng ta lại thiếu tiền sao?”

Tiêu Hoành Vĩ mỉm cười không nói gì, mặc dù vợ ông bây giờ phàn nàn, nhưng sau khi nhìn thấy Lương Mỹ Quyên, họ lại nói chuyện thân mật, thực tế, đây là hiện thực cuộc sống.

Thật tuyệt khi nghĩ về những ngày sắp tới.

Hy vọng mọi thứ phát triển như mong đợi.

.......

Bình Luận (0)
Comment