“Anh, em không ngờ tới, cái tên khốn bao nuôi tình nhân lại là anh...”
Trần Lam lầm bầm.
“Đừng nói nhảm! Anh không có! Bọn anh chỉ là bạn học!”
Trần Hán Thăng thực sự rất áy náy, quay đầu lại nói với Thương Nghiên Nghiên: “Ông đây chỉ cho cậu mượn 2 triệu tệ để mở một quán cà phê, chúng ta hiện tại chỉ là quan hệ nợ nần đơn thuần. Đừng có bôi xấu thanh danh của tớ trước mặt em gái tớ. Tớ từ bé đến lớn luôn là tấm gương để em ấy học hỏi!”
“Oẹ....”
Trần Lam vỗ vỗ ngực: “Say xe, có chút buồn nôn.”
“Nhổ ra rồi lại nuốt vào đi!”
Trần Hán Thăng lườm em gái mình.
“Lớp trưởng.”
Thương Nghiên Nghiên che miệng và cười: “Đừng trút giận với trẻ con, hơn nữa chuyển nợ thành quan hệ tình nhân có khó không? Cậu biết đấy, tớ có một chiếc giường trên tầng, có thể hoàn thành việc chuyển đổi quan hệ trong một buổi chiều….”
“Ực!”
Trần Lam nặng nề nuốt nước bọt, điều này liên quan đến phần không phù hợp với trẻ em (thú vị nhất).
“Anh trai vẫn là cậu bé ngày xưa, không có gì thay đổi cả.”
Trần Lam nhịn không nổi thở dài, khi còn nhỏ cô thích chơi sau lưng Trần Hán Thăng, bởi vì anh trai cô rất nghịch ngợm và luôn có thể tìm ra những điều thú vị.
Hoặc đào trứng chim, hoặc ăn trộm ngô, hoặc ném pháo vào hố ga...
Lớn lên cứ tưởng cái thú vui trẻ con thuở ban đầu sẽ biến mất, không ngờ anh vẫn tiếp tục nghịch bậy như vậy, bây giờ không chơi chim nữa mà chơi sang thứ khác, thật là tuổi nào nghịch thứ ấy.
“A Lam, em nghe anh nói, anh thật sự không phải loại người như vậy, anh và Thương Nghiên Nghiên thật sự là trong sạch như tờ giấy trắng.”
Trần Hán Thăng cũng muốn khôi phục lại chút phẩm giá cho bản thân.
“Nhưng là cậu đã ôm hôn, còn nhìn thấy tớ không mặc gì, cái này sạch sẽ sao?”
Thương Nghiên Nghiên giả vờ bị oan ức mà nói.
“Mẹ.......”
Trần Hán Thăng đột nhiên không biết giải thích thế nào.
“Anh, anh không cần nhiều lời, không cần phải nói nhiều nữa.”
Trần Lam nhìn Trần Hán Thăng với ánh mắt “Em biết tất cả mọi thứ”, xuống xe, mở cửa bước vào quán cà phê.
Đối với “Phe trung lập” Trần Lam, càng có nhiều cô gái vây quanh anh trai, cuộc sống của cô em gái ở Kiến Nghiệp càng rộng mở. Còn về vấn đề quan hệ, mọi người đều là người trong xã hội, không cần phải quan tâm quá làm gì.
“Thương Nghiên Nghiên, cậu có bệnh à, lần sau đừng gọi cha nữa!”
Trần Hán Thăng nửa thật nửa đùa mắng, Thương Nghiên Nghiên nhún vai không quan tâm, nhưng sau khi Land Rover rời đi, cô nhẹ nhàng nói: “Cậu không chỉ ôm hôn nhìn mà còn thực sự cứu tớ.”
.......
Trần Hán Thăng đến Nhà máy Điện tử Quả Xác. Hoạt động ra mắt của điện thoại di động Quả Xác sắp diễn ra. Mọi dây chuyền đã được huy động một cách toàn diện. Bộ phận R&D, bộ phận sản xuất, bộ phận mạng, bộ phận bán hàng, bộ phận hành chính, bộ phận lưu trữ, cộng thêm Viện Nghiên Cứu Liên Hợp Quả Mễ đang vận hành một cách có trật tự.
“Tiểu Vũ, cùng tôi đi một vòng nhà máy?”
Trần Hán Thăng gọi cô thư ký nhỏ.
Đây là hoạt động cần thiết gần đây nhất của hắn, hắn kéo một người cùng hắn đi kiểm tra, nhân tiện quan sát cảm xúc của công nhân.
Nói chung, mọi người đều hồi hộp với một chút phấn khích.
Hồi hộp là chiếc điện thoại Quả Xác sẽ sớm được ra mắt và nó là câu trả lời cho sự bận rộn của sáu tháng qua.
Phấn khích là ai cũng biết đây là một dự án tiềm năng, còn tùy vào phiếu trả lời là 90 điểm hay 95 điểm.
“Xét cho cùng, họ vẫn là những người lính đã từng tham chiến, phẩm chất có sự khác biệt.”
Trần Hán Thăng vừa đi vừa khen ngợi.
Nhiều công nhân của Quả Xác đã trải qua “Cuộc chiến nảy lửa” với Tân Thế Kỷ, vào thời điểm đó, tin tức giả tung bay khắp nơi và tình hình đang thay đổi từng ngày, Trần Hán Thăng chơi cờ trong tâm thế lo lắng từng ngày, bên Tân Thế Kỷ thậm chí còn tồi tệ hơn, mâu thuẫn xảy ra liên tục.
So với thời điểm đó, thời gian gần đây như là “Thời đại hòa bình”, đặc biệt là khi Trịnh tổng bên cạnh cũng gia nhập Viện nghiên cứu liên hợp Quả Mễ.
“Bộ trưởng Trần.”
Nhiếp Tiểu Vũ lật sổ ghi chép của mình, đồng thời xưng hô tên gọi mà mình được độc quyền sử dụng: “Một số đại diện đại lý đã đến Kiến Nghiệp. Chị Tĩnh đã quyết định tổ chức một cuộc họp đại lý vào ngày 20 tháng này. Cậu dự định chọn ai dẫn chương trình?”
“Người dẫn chương trình?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, khuôn mặt của một số giám đốc điều hành lướt qua tâm trí hắn, cuối cùng nói: “Chi bằng để tôi. Thật ra, Tào Kiến Đức ổn, nhưng tôi cũng muốn gặp họ.”
“Sao cơ?”
Nhiếp Tiểu Vũ đã sẵn sàng để ghi lại, sau đó lại dừng lại: “Bộ trưởng Trần, cậu tự mình làm sao. Có quá không? Họ chỉ là một nhóm đại lý mà thôi. Nếu thực sự không có người dẫn chương trình thích hợp, tôi có thể làm.”
“Tại sao, cô làm?”
Trần Hán Thăng liếc nhìn cô thư ký nhỏ của mình, Nhiếp Tiểu Vũ là một quản lý tương đối được “Ưu ái” trong nhà máy, một là vì cô ấy còn trẻ, tính cách dễ thương, hai là vì Trần Hán Thăng ủng hộ cô ấy.
Khổng Ngự tỷ và Lý Tiểu Giai đều mặc vest và đi giày da khi đi làm, Nhiếp Tiểu Vũ thường mặc quần áo bình thường, toàn bộ Nhà máy Điện tử Quả Xác chỉ có ba người có quyền này.
Trần Hán Thăng là một.
Nhiếp Tiểu Vũ cũng được tính là một.
Người thứ ba là Vương Tử bác, giám đốc của “Công ty mạng Trí Bác”, vì cậu ấy không phải là nhân viên của Nhà máy điện tử Quả Xác nên không ai phát cho cậu ấy đồng phục làm việc.
Trên thực tế, nếu nghĩ về nó một cách cẩn thận, có lẽ đây là “Quan hệ.”
“Vâng, tôi làm!”
Nhiếp Tiểu Vũ lắc lắc mái tóc ngắn của cô ấy và nói một cách trang trọng.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo len thể thao có hình đầu của “Sherry” trong truyện “Thám tử lừng danh Conan”, cả hai thực sự rất giống nhau.
“Cục cưng, cô không được.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Vẫn còn chặng đường dài phía trước.”
Đây vẫn là câu cửa miệng hắn dành cho cô thư ký nhỏ, cô vẫn còn kém lắm.
“Tôi không tin.”
Nhiếp Tiểu Vũ không vui: “Chỉ là giới thiệu những ưu điểm của điện thoại di động Quả Xác cho đại lý mà thôi. Nó không khó.”
“Nói thì dễ nhưng làm thì không dễ chút nào.”
Trần Hán Thăng nhắc đến một người: “Cô có nhớ Chung Kiến Thành không?”
“Nhớ, một người đàn ông trung niên thích mát xa.”
Nhiếp Tiểu Vũ lẩm bẩm, Chung Kiến Thành có ấn tượng như vậy trong lòng cô ấy.
“Đại diện các đại lý hầu như đều có vai trò như vậy. Họ là những người có thâm niên ăn nhậu, gái gú và cờ bạc. Những câu hỏi mà những tên khốn này đưa ra rất thực tế và sắc bén.”
Trần Hán Thăng nói: “Đề nghị của tôi là chờ thêm thời gian. Sau hai năm, nếu cô trưởng thành một chút, có lẽ sẽ ổn thôi.”
Cô thư ký nhỏ nhếch miệng không nói gì, dường như còn chưa phục.
“Hêy...”
Trần Hán Thăng mỉm cười, nếu mối quan hệ giữa hắn và Thương Nghiên Nghiên là “Không trong sạch”, thì mối quan hệ giữa hắn và thư ký thực sự trong sạch như một tờ giấy trắng.
Quan hệ giữa hai người rất sâu sắc, nhưng không có tình yêu nam nữ, thư ký nhỏ bị Trần Hàn Thắng mắng hơn ba năm, cũng bị lợi dụng làm công cụ hơn ba năm, cô cũng đã được Trần Hán Thăng huấn luyện và “ưu ái” hơn ba năm.
“Nếu không tin, tại đại hội đại lý ngày 20, cô lên trước tiếp vài chiêu với bọn họ xem.”
Trần Hán Thăng vỗ nhẹ đầu cô thư ký nhỏ.
Nhiếp Tiểu Vũ lúc này mới trở nên vui vẻ, nhưng Khổng Ngự tỷ, Tào Kiến Đức và những người khác thì hơi bất ngờ khi nghe quyết định của Trần Hán Thăng.
“Cũng may, cũng không phải buổi gặp mặt quá quan trọng, chủ yếu là giao lưu cùng tiếp xúc, địa điểm chỉ là ở nhà máy điện tử, chắc là không thành vấn đề.”
Tào Kiến Đức ghen tị nghĩ, ý đồ huấn luyện Nhiếp Tiểu Vũ của ông chủ rất rõ ràng, đây mới là dòng chính thực sự.
Cô thư ký nhỏ cảm thấy mình bị người khác “Khinh thường”, cho rằng mình từng là cán bộ của Hội học sinh, đã mở ra thị trường đại học cho Hỏa Tiễn 101. Bây giờ lại là thư ký của Quả Xác chẳng lẽ không thể xử lý một đám chú béo phì sao?
.......