Cuộc chia tay với Dương Thế Siêu là khúc dạo đầu cho vở kịch “Tốt nghiệp và chia tay” trong ký túc xá 602.
Thứ nhất là Trần Hán Thăng, sau khi thân phận của hắn bị bại lộ hoàn toàn, hắn ít sống trong trường, một là không cần thiết, hai là rất dễ gây náo loạn, ba là trường học có lẽ sẽ không ủng hộ.
Cậu đã là người giàu rồi, còn lang thang trong khuôn viên trường làm gì, tăng thêm gánh nặng cho công tác bảo vệ của chúng tôi hả?
Từ bây giờ, cậu chỉ cần là một “công cụ” tốt của trường Đại học Tài chính là được, khi nào trường Đại học Tài chính cần Trần tổng, phiền Trần tổng xuất hiện và khuấy động hiện trường.
Thời gian còn lại, Trần tổng làm gì cũng không quan trọng, thỉnh thoảng trở lại khoe khoang trước mặt đàn em, thì nhà trường vẫn hoan nghênh, nhưng đừng ảnh hưởng đến trật tự giảng dạy bình thường của chúng tôi .
Về phần Đới Chấn Hữu và Quách Thiếu Cường, họ sẽ không đến sau kỳ nghỉ đông nữa, cha mẹ họ đã giúp họ tìm công việc thực tập ở quê nhà.
Tiểu Kim là người gốc Kiến Nghiệp, có gia cảnh tốt nên sang năm có thể sẽ không đến trường đúng giờ.
Chỉ có Lý Quyến Nam, vì cậu ấy vẫn còn một công việc bán thời gian trong Hỏa Tiễn 101, cậu ấy có bạn gái là một sinh viên năm cuối, do đó 100% sẽ sống trong ký túc xá cho đến khi tốt nghiệp.
“Tao đi nói chuyện với hiệu trưởng Lục, có việc gì thì gọi điện thoại cho tao. Dù sao tao cũng ở Kiến Nghiệp.”
Trần Hán Thăng vỗ vai người này, xoa đầu người kia, cười chuẩn bị rời đi.
Kim Dương Minh khóe miệng mấp máy, đại khái là muốn cùng Trần Hán Thăng nói cái gì đó, nhưng trên mặt lại có chút do dự, khi cuối cùng hạ quyết tâm nói chuyện, thì Lý Quyến Nam đã lên tiếng trước.
“Trần Ca...”
Lý Quyến Nam gọi từ phía sau.
“Sao?”
Trần Hán Thăng quay đầu lại.
“Tao muốn làm việc ở Quả Xác sau khi tốt nghiệp.”
Lý Quyến Nam chân thành nói: “Tao không muốn chia tay sau khi tốt nghiệp, vì vậy tao muốn ở lại Kiến Nghiệp và thử một lần. Trần Ca, tao có thể làm bất cứ công việc gì, tao sẽ không bao giờ tiết lộ mối quan hệ của tao với mày...”
“Việc nhỏ mà.”
Trần Hán Thăng thờ ơ nói: “A Nam, với tính cách và tư chất của mày, nhà máy có thể dễ dàng sắp xếp cho mày một vị trí, nhưng điều tao muốn nói là nếu mày trở về quê hương, tương lai và cơ hội có thể còn lớn hơn.”
“Tao có thể có cơ hội gì đây? Một sinh viên trường hạng hai, tư chất và năng lực đều rất bình thường.”
Lý Quyến Nam sờ đầu cười: “Chỉ cần không chia tay là được.”
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm Lý Quyến Nam một lúc, gật đầu và nói: “Chỉ cần mày cảm thấy hạnh phúc là được, mày có thể liên hệ trực tiếp với Nhiếp Tiểu Vũ, cô ấy sẽ sắp xếp cho mày.”
“Cám ơn Trần ca!”
Lý Quyến Nam nói xúc động nói cảm ơn .
Trần Hán Thăng huýt sáo, lắc đầu bước xuống tầng.
Sau khi bị Lý Quyến Nam cắt ngang, Kim Dương Minh đột nhiên chán nản nên quyết định ngồi chơi game.
Quách Thiếu Cường nói đùa với Lý Quyến Nam, Đới Chấn Hữu tiếp tục nhìn chăm chú, chỉ có Kim Dương Minh là rất không vui, và không ngừng hướng về người đàn ông trung thực Lý Quyến Nam phàn nàn.
“Lý Quyến Nam, mày đừng lớn tiếng nữa được không!”
“Lý Quyến Nam, đừng đứng bên phải che ánh sáng mặt trời của tao.”
“Mày đừng đứng ở bên trái, làm mỏi cánh tay tao!”
·······
Sau khi Trần Hán Thăng ra khỏi ký túc xá, đầu tiên hắn đến cốp xe Land Rover để lấy một chiếc túi, sau đó đi bộ đến tòa nhà hành chính của Đại học Tài chính.
Dọc đường, người quen không ngừng chào hỏi, vốn cần đi năm phút nhưng lại mất mười lăm phút mới đến, sau khi đến tòa nhà hành chính, Trần Hán Thăng đầu tiên rẽ vào văn phòng của đoàn trường.
“Thầy Vu,thầy giáo Tiểu Quan.”
Trần Hán Thăng mỉm cười chào hỏi.
“Ha ha, ngôi sao của Đại học Tài Chính tới rồi, mấy ngày nay chúng tôi đều nói về cậu đấy.”
Vu Dược Bình nhìn thấy Trần Hán Thăng, trên khuôn mặt mũm mĩm nở nụ cười vui vẻ.
Quan Thục Mạn, người “Đen, Cao và thẳng” cũng vẫy tay chào, đây là những người “bạn cũ” của Trần Hán Thăng ở Đại học Tài chính, họ cũng đã chứng kiến sự thăng tiến trong mơ và bước chân của Trần Hán Thăng.
Chân thực là Trần Hán Thăng rất quen thuộc với họ, hắn thường xuyên nhìn thấy họ ở trường, thậm chí Quan Thục Mạn còn bị học sinh lưu manh này trêu đùa.
Trong mơ là Trần Hán Thăng tích lũy tài sản quá nhanh, khởi nghiệp bằng chiếc xe ba bánh, giờ là người sáng lập kiêm ông chủ lớn của một nhà máy điện tử hàng trăm người, đồng thời là một tỷ phú trẻ.
Trên thực tế, có một Sử Chính Đông khác trong văn phòng đoàn trường, nhưng Trần Hán Thăng có mâu thuẫn với anh ta nên thường phớt lờ nhau luôn.
Nhưng hôm nay Sử Chính Đông khá bất thường, sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, anh ta rất lịch sự nói: “Hán Thăng, đã lâu không gặp.”
Giọng điệu có chút xấu hổ, nhưng hiếm khi có thể chủ động như thế này.
Quan Thục Mạn cười thầm trong lòng, chắc đây là sức mạnh của “Khả năng kiếm tiền”, tài sản ròng của Trần Hán Thăng nếu xếp vào Học viện Quốc Giáo, phụ huynh học sinh cũng khó có ai bì kịp.
Trần Hán Thăng hếch cằm, như để đáp lại lời chào của Sử Chính Đông, rồi đưa cho Lão Vu một điếu thuốc Trung Hoa: “Nói gì về em vậy? Nếu thầy có bản lĩnh, tại sao không giới thiệu cho em vài cô sư muội xinh đẹp chứ.”
“Làm ông chủ lớn rồi mà vẫn còn không nghiêm túc như vậy.”
Vu Dược Bình nói: “Có người nói cậu còn trẻ có triển vọng, có người nói cậu còn quá trẻ, chưa trải qua thất bại lớn, dù sao hiện tại đếu nói tới thất bại mới là may mắn.”
“Thật là một quan điểm ngu ngốc.”
Trần Hán Thăng khinh bỉ nói: “Tại sao những người trẻ tuổi phải thất bại, mẹ kiếp ai đã nói như thế về em, em chúc gia đình người phúc như Đông Hải.”
“Ha ha ha...”
Vu Dược Bình cười toe toét, anh ấy đã làm việc trong đoàn thanh niên của trường nhiều năm như vậy, Trần Hán Thăng có lẽ là một trong những sinh viên kiêu ngạo nhất mà anh ấy đã từng gặp.
Sử Chính Đông lau mồ hôi, thực ra anh ta cũng có ý nghĩ này, nhưng không nói ra, nếu không hôm nay sẽ bị người ta giễu cợt.
Sau khi hút một điếu thuốc, Trần Hán Thăng định tìm hiệu trưởng Lục Cung Siêu, hắn còn tiện tay lấy từ trong túi ra một vài chiếc hộp tinh xảo, vừa đặt lên bàn của Vu Dược Bình và Quan Thục Mạn vừa nói: “Em có cầm theo món quà nhỏ tặng cho thầy cô.”
“Ồ!”
Quan Thục Mạn mở gói ra và thấy đó là một chiếc điện thoại Quả Xác màu đỏ mã não, thì hài lòng nói: “Mấy ngày trước tôi còn đang định mua nó, nhưng màu này đã hết hàng ở Tô Ninh.”
“Sau này đừng mua nó nữa.”
Trần Hán Thăng thoải mái nói: “Trước khi cô giáo Quan tìm được bạn trai, Quả Xác sẽ cung cấp điện thoại di động miễn phí.”
“Ồ~.”
Quan Thục Man che miệng cười nói: “Vì phúc lợi này, tôi quyết định lại độc thân thêm mấy năm.”
“Tôi sẽ mang nó về nhà cho chị dâu cậu.”
Vu Diệu Bình đặt nó trong tay nói.
Trần Hán Thăng đã tặng điện thoại di động một cách phô trương như vậy, mặc dù Sử Chính Đông đang cúi đầu chép giáo án nhưng anh ta cảm thấy rất ngại ngùng.
Giống như trong ký túc xá trường đại học có người mua đồ ăn vặt, ai cũng có một ít, trừ một người bạn cùng phòng, có thể người bạn cùng phòng đó không thiếu những đồ ăn vặt này, nhưng nhất định trong lòng sẽ rất khó chịu.
Sử Chính Đông cũng không mong đợi nhận được món quà của Trần Hán Thăng, sinh viên này luôn kiêu ngạo, còn hành động thì ngông nghênh, các quy tắc sẽ không kiểm soát được hắn.
Ngay khi Sử Chính Đông định giả vờ như không để ý, định “Qua loa” cho xong, thì anh ta nghe thấy một tiếng “cạch”, trên bàn anh ta cũng có một chiếc hộp đựng điện thoại Quả Xác.
“Cái này······”.
Sử Chính Đông ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Tặng cho anh đấy, giữ làm kỷ niệm.”
Trần Hán Thăng đặt hộp xuống, rồi mỉm cười rời đi.
“Ôi, khách khí quá, thật không ngờ.. .”
Sử Chính Đông có chút “Bất ngờ”, trong lòng không khỏi khen ngợi Trần Hán Thăng, khó trách hắn có thể làm nên chuyện lớn như vậy, tấm lòng, thái độ cởi mở như vậy...
Không đúng, tại sao nút điện thoại này lại là giả?
Khác với chiếc điện thoại Quả Xác mà Quan Thục Mạn có được, “Điện thoại” của Sử Chính Đông có kích thước và hình dáng giống hệt nhau, nhưng hoàn toàn không bật được cũng không có chỗ cắm sạc.
“Mẹ kiếp, máy mô hình!”
Sử Chính Đông bực tức một lúc, anh ta cho rằng đây là một sự xúc phạm, nhưng khi sắp ném đi thì anh ta đột ngột dừng lại.
Đây là món quà của tỷ phú Trần Hán Thăng, bản thân ý nghĩa của nó phải lớn hơn đồ thật chứ.
Bên cạnh đó, đường phố tràn ngập điện thoại Quả Xác nhưng điện thoại mô hình thì rất ít.
“Khó trách Trần Hán Thăng nói để lại làm kỷ niệm, chắc là đặc biệt tặng cho mình.”
Sử Chính Đông càng nghĩ thì càng cảm thấy đúng, anh ta đã thử đặt mẫu điện thoại di động màu xám bạc lên hộp đựng bút, không ngờ màu sắc hợp đến vậy.
Đặc biệt, có ba từ “Định nghĩa lại” ở mặt sau của điện thoại di động mô hình, đây có lẽ là khẩu hiệu quảng cáo của điện thoại di động Quả Xác “Định nghĩa lại điện thoại di động”, nhưng nó lại rơi vào mắt Sử Chính Đông, khiến anh ta phải suy nghĩ sâu sắc.
“Định nghĩa lại” có thể không chỉ là định nghĩa điện thoại di động mà còn có ý định nghĩa lại giáo dục.
“Trần Hán Thăng có lẽ đã dùng điều này để nhắc nhở mình không nên tiếp tục phương pháp giáo dục trước đây. Vì mình là giáo viên của Đại học Tài chính, mình nên đối xử bình đẳng với tất cả sinh viên và không nên thiên vị Học viện Quốc Giáo ...”
Sử Chính Đông thầm nghĩ, có lẽ Trần Hán Thăng còn có hàm ý sâu sắc hơn.
Tuy nhiên, bản thân Trần Hán Thăng lại ngẩn ngơ trước cửa văn phòng của hiệu trưởng Lục: “Chết tiệt, mình nhớ ở đây có một chiếc máy mô hình, chẳng lẽ vừa rồi đã vô tình đưa cho Sử Chính Đông rồi?”
“Quên đi, hiện tại lấy lại cũng không thích hợp.”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Dù sao thì Sử Chính Đông cũng không thích mình, cho nên đưa cho anh ta một chiếc điện thoại di động thật thì hơi phí, điện thoại mô hình là phù hợp.”
·······