Em gái Trần Lam là một "gián điệp" khá là hài hước, không chỉ có người trong cuộc là Tiêu Dung Ngư biết mục đích của cô, mà ngay cả giáo sư Tôn và Biên Thi Thi cũng đều biết rõ trong lòng, chẳng qua là muốn giúp bắc cầu Trần Hán Thăng mà thôi.
Hết lần này tới lần khác chính cô lại dường như không hề hay biết, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thỉnh thoảng còn làm nũng, mánh mung các kiểu, hơn nữa dáng dấp trông như một nữ sinh cấp ba, Tiêu Dung Ngư không thể nhẫn tâm đuổi đi, chỉ có thể mặc cho Trần Lam ở bên cạnh thu thập tin tức.
"Đêm nay là giáng sinh rồi ư."
Trần Lam ở trong ký túc xá của Đại học Đông Đại cũng có chút nhàm chán, tuy chị dâu Tiểu Ngư Nhi và anh trái đã chia tay, nhưng cô vẫn đối xử với mình rất tốt, lấy toàn bộ đồ ăn vặt và đồ uống trong ký túc xá đặt lên bàn.
A Lam nhét kẹo que vào trong miệng, đi ra ban công nhìn về phía Miếu Phu Tử, cũng không biết anh trai và chị dâu Ấu Sở ở bên kia chơi thế nào rồi, nghe nói đêm giao thừa sẽ có pháo hoa.
"Mình cũng muốn đi xem pháo hoa ... "
Trần Lam nằm nhoài lên lan can sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác chìa ra ngoài.
Còn ở bên kia, Trần Hán Thăng nhận được "tình báo" của em gái, cho dù nghe nói bà già kia muốn tìm mình tính sổ, hắn cũng không có chút hoang mang nào cất điện thoại di động đi, tiếp tục cùng Thẩm Ấu Sở đi dạo ở Miếu Phu Tử.
Hồi giáng sinh đã xảy ra chuyện rồi, đêm giao thừa không thể để có gì bất trắc nữa, nhất là hôm nay Thẩm Ấu Sở vô cùng vui vẻ, dù sao đây cũng là thời gian hiếm hoi mà Trần Hán Thăng bầu bạn bên cạnh.
Hai người đi tới trước một di tích văn hoá, rất nhiều người trẻ tuổi đều đang xếp hàng chụp ảnh, trường hợp này đương nhiên không thể thiếu những anh trai đeo kính, miệng phun nước bọt giảng giải lịch sử trước mặt bạn gái.
"Đây là Trường thi Giang Nam, là trường thi khoa cử có quy mô lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc, nơi mở khoa thi cho các sĩ tử ở khu vực phía nam, đây cũng là lý do tại sao Kiến Nghiệp được gọi là trung tâm văn hoá thế giới ... "
Hắn nói rất hăng say, Trần Hán Thăng và các du khách khác cũng nghe được rất say mê, cảm giác tự hào trên mặt anh trai nhỏ càng ngày càng nhiều.
"Chúng ta cũng đi chụp ảnh đi."
Trần Hán Thăng cảm thấy thời khắc này, vẫn rất có ý nghĩa đáng nhớ.
Chỉ là ngẩng đầu chụp ảnh ở trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Ấu Sở có hơi xấu hổ, nhưng cô sẽ không phản đối ý kiến của Trần Hán Thăng, vẫn yên lặng đi theo phía sau.
Trần Hán Thăng không muốn bại lộ thân phận, kéo khăn quàng cổ kéo lên, rồi lấy điện thoại di động ra nhờ một bạn nữ sinh đại học chụp ảnh giúp, cô nữ sinh này cũng là "fans Quả Xác", cho nên vui vẻ đồng ý với yêu cầu của Trần Hán Thăng.
Đợi đến khi đứng trước cổng Trường thi Giang Nam, Trần Hán Thăng đột nhiên một cảm giác hoảng hốt khó hiểu, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra vào đêm Giáng sinh, mình và Tiểu Ngư Nhi cũng chụp một đống ảnh như vậy, kết quả lập tức liền thành Tu La tràng.
Lúc đó hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ uất ức bấy nhiêu.
"Chị ơi, chị ngẩng đầu lên đi."
Chỉ là bạn nữ sinh đại học đã lên tiếng rồi, Trần Hán Thăng không dám ngăn cản nữa, ôm lấy vai Thẩm Ấu Sở tạo mấy kiểu pose.
Thẩm Ấu Sở vẫn rất xấu hổ, đặc biệt là khi người đến người đi xung quanh, cô thật sự rất xấu hổ khi đối mặt với ống kính, cuối cùng vẫn là dưới sự cổ vũ của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở mới "dũng cảm" ngẩng đầu lên, nhưng cũng không có nhìn thẳng vào máy ảnh, mà ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng.
Nhưng như vậy sẽ chỉ nhìn thấy được một bên má, nữ sinh đại học chụp ảnh cũng rất kinh ngạc, sau khi cô chụp "tách tách, tách tách" được hai tấm ảnh, chân thành nói: "Chị gái thật là xinh đẹp, nếu như có thể nhìn ống kính một chút thì tốt rồi."
"Cảm ơn! "
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng cảm ơn một câu, sau khi nữ sinh đại học rời đi, Trần Hán Thăng nhìn tấm ảnh một chút, điện thoại di động Quả Xác gần như là điện thoại di động nhái có kỹ thuật đỉnh nhất trong nước trong thời đại này, chụp ảnh buổi tối cũng khá rõ ràng.
Trên một góc mái hiên của trường thi cổ kính, phủ một đống băng tuyết vẫn còn chưa tan, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đứng bên dưới.
Trần Hán Thăng một tay ôm Thẩm Ấu Sở, một tay tạo hình chữ "V", gò má hoàn hảo của Thẩm Ấu Sở thẹn thùng động lòng người dưới ánh đèn, cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng một cách trìu mến.
"Cũng tạm được."
Trần Hán Thăng kìm nén một dự cảm xấu kia xuống, nhếch miệng cười một tiếng: "Là do anh vẫn chưa đủ xinh đẹp, kéo thấp giá trị nhan sắc trung bình của chúng ta xuống."
...
Bọn họ tiếp tục đi dạo, sau 10 giờ rưỡi, lượng người ở Miếu Phu Tử bên này không những không giảm bớt, mà ngược lại còn đột ngột tăng nhanh, ngay cả cảnh sát duy trì trật tự cũng nhiều hơn một chút, mọi người đều đang chờ đếm ngược đến 12 giờ.
Lúc sắp đến giờ, bầu không khí trên cả con phố càng ngày càng náo nhiệt, ngay cả những chùm pháo bông chói mắt thỉnh thoảng cũng chui ra từ một góc nào đó.
Thực ra Kiến Nghiệp đã nghiêm cấm việc đốt pháo hoa, nhưng vẫn có rất nhiều người dân thành phố bản địa to gan, “cố tình phạm pháp” ở ngay trong ngày lễ này, thậm chí còn trực tiếp lập các sạp hàng nhỏ, bán pháo hoa với giá cao.
"Coong, coong, coong! "
Miếu Khổng Tử rất có thể sẽ theo kịp với xu thế của thời đại, vào lúc mười giây cuối cùng của ngày 31 tháng 12 năm 2005, nó cũng sẽ dùng hành động "rung chuông" thời xưa này, để chào đón năm 2006 đến.
"10, 9, 8, 7... "
Tất cả mọi người đang đếm ngược, Trần Hán Thăng còn đặt một ngón tay vào trong miệng, lớn tiếng huýt sáo, Thẩm Ấu Sở cũng nhẹ nhàng cong đôi mắt, bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau.
"Piu, piu, piu... "
Số lượng pháo hoa cũng tăng lên rõ ràng.
"...3! 2! 1! Xin chào, năm 2006!"
Cuối cùng, năm 2005 đã kết thúc, năm 2006 đến.
Điện thoại di động của Trần Hán Thăng nhận được một đống tin nhắn chúc mừng, xung quanh đều là tiếng hò reo ồn ào ầm ĩ, mọi người đều rất thích "đầu tháng" hoặc "đầu năm", bởi vì giống như có thể gạt bỏ vận rủi, bắt đầu lại từ đầu vậy.
Sau khi đón giao thừa, đám người trong Miếu Phu Tử mới bắt đầu lần lượt tản ra, đương nhiên rất nhiều người trong số bọn họ đều không về nhà, quán bar đường phố 1912 cách đó không xa, đương nhiên sẽ nhảy nhót suốt đêm chào đón năm mới rồi.
Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đi tới chỗ đỗ xe, sau khi khởi động xe, Trần Hán Thăng ho khan một cái, quay sang nói với Thẩm Ấu Sở: "Bây giờ đã là giờ này rồi, nếu về nhà thì thật sự có hơi trễ, anh sợ sẽ đánh thức bà nội và A Ninh mất."
"Em có thể nói nhỏ một chút."
Thẩm Ấu Sở không biết dự định của Trần Hán Thăng, còn trả lại một đề nghị hợp lý.
"Bỏ đi, con người này của anh vốn dĩ động tĩnh rất lớn, chất lượng giấc ngủ của người già không được tốt lắm, có thể ồn ào đến mức cả đêm cũng không ngủ được."
Lúc này, Trần Hán Thăng không biết nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu một cái, dáng vẻ giả bộ như chợt hiểu ra điều gì.
Hắn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ phòng khách sạn nói: "Đêm nay dứt khoát không quay về nữa đi, gần đây có một khách sạn là đối tác làm ăn với Quả Xác, cho anh đặc quyền được ở lại miễn phí, không ở thì phí lắm, đêm nay chúng ta cứ đến đó ở tạm một chút đi."
Đây đương nhiên là căn phòng mà Trần Hán Thăng đã sớm đặt trước, sở dĩ nói "ở lại miễn phí", là vì Trần Hán Thăng sợ sau khi Thẩm thật thà biết được cái giá mấy ngàn tệ một đêm, cô sẽ đau lòng không vui.
Thẩm Ấu Sở chưa từng trải qua nhiều thủ đoạn như vậy, hơn nữa bên cạnh còn là Trần Hán Thăng, rất tin tưởng đi theo.
Sau khi bước vào căn phòng xa hoa yên tĩnh, Trần Hán Thăng không biết có phải vì uống thuốc đông y hay không, cũng có thể là nghĩ đến một đêm xuân đáng giá nghìn vàng đêm nay, mà hắn diễn còn hưng phấn một lúc.
"Hoá ra đây chính là khách sạn sao."
"Lại còn có cả tivi nữa, đúng là ghê gớm."
"Tấm thảm thật sang trọng, chậc chậc, thực sự là dọa chết anh rồi."
...
Có điều, Thẩm Ấu Sở vốn không có hoài nghi, lại nghi hoặc nhìn Trần Hán Thăng.
"Nào! "
Trần Hán Thăng bĩu môi một cái cũng có chút nhàm chán vô vị, cảm giác tiếc nuối khi kỹ năng diễn xuất của mình không được thưởng thức, qua loa mở tivi lên xem, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào để dụ Thẩm Ấu Sở đi tắm.
Thẩm thật thà lại như một con thỏ trắng nhỏ, cô hoàn toàn không ý thức được "nguy hiểm" tiếp theo, dịu dàng ngắm nhìn Trần Hán Thăng một hồi, sau đó lấy một chiếc áo len được đan từ trong túi ra.
Đây là quần áo cho cha mẹ Trần Hán Thăng, chuẩn bị đến Tết Nguyên đán sẽ đưa cho bọn họ.
"Đoàng! Đoàng! "
Bên ngoài còn có thể nghe thấy được tiếng pháo hoa, trong lòng Trần Hán Thăng đột nhiên động một cái, suy nghĩ muốn đứng lên nói: "Đồ ăn Tứ Xuyên tối nay quá cay, anh cũng không có cách nào ăn được, chuẩn bị xuống lầu mua chút đồ ăn khuya, em có muốn ăn chút gì không?"
"Em không đói bụng."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái.
"Vậy anh đi một chút sẽ quay lại."
Trần Hán Thăng nói xong cũng xuống lầu, ba địa điểm khách sạn, Miếu Phu Tử và Đại học Đông Đại này cũng cách nhau không xa, buổi tối lại không có xe, Trần Hán Thăng còn rất quen thuộc đường đi, chỉ cần đạp ga một cái là mọi chuyện liền xong xuôi.
...
Lúc 12 giờ rưỡi, ký túc xá nữ Đại học Đông Đại hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Dung Ngư đang lật xem hồ sơ của vụ kiện xuyên quốc gia, Biên Thi Thi đang nhắn tin với Vương Tử Bác, Trần Lam vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem phim trên máy tính.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng "piu" một cái, sau đó là tiếng pháo hoa "bùm bùm bùm" nổ ra, Trần Lam phản ứng lại trước tiên, bỏ tai nghe ra chạy vọt tới ban công, nhìn thấy dưới lầu có hai hộp pháo hoa, đang tự bắn lên không trung.
Người bắn pháo hoa đã biến mất rồi, cách đó không xa chỉ có một chiếc xe nhỏ đang nháy đèn từ từ rời đi.
"Tởm như này, chắc chắn là anh trai mình ... "
Trần Lam thậm chí còn không cần phân tích, từ phong cách làm việc liền phán đoán ra được "hung thủ" là ai, cô quay đầu về phía Tiêu Dung Ngư hét: "Chị dâu Tiểu Ngư Nhi, chị mau tới đây xem này, anh trai em bắn pháo hoa cho chúng ta chúc mừng năm mới, thật là đẹp."
Tiêu Dung Ngư thả tư liệu trong tay xuống, sững sờ nhìn ra bên ngoài ban công, pháo hoa màu sắc sặc sỡ lóe lên tia buồn bã trên gương mặt trái xoan.
Sau khi Biên Thi Thi ra ngoài xem xong, cũng lắc đầu một cái, không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là Trần Hán Thăng, người khác không dám to gan như thế này.
"Cậu ta cũng thật có tâm, còn đặc biệt chạy từ khu Đại học Giang Lăng xa xôi tới đây bắn pháo hoa."
Biên Thi Thi thở dài một hơi: "Chỉ là không có tác dụng gì, nam cặn bã chính là nam cặn bã, hy vọng dựa vào chút kinh hỉ nhỏ nhoi ấy để cứu vãn sao?"
Tiêu Dung Ngư cái gì cũng chưa nói, cũng không có ra ngoài xem pháo hoa, lại cúi đầu xem hồ sơ một lần nữa.
Trần Lam nháy mắt một cái, cô biết Trần Hán Thăng đang ở ngay Miếu Phu Tử, buổi tối lái xe tới đây cũng không tốn mấy phút đâu.
"Tại sao chị Thi Thi lại phóng đại như vậy, cố ý khen ngợi sự vất vả của anh trai mình sao?"
"Chị ấy chính là người công cụ bí ẩn sao?"
"Vậy cũng thật kinh khủng, người thâm nhập bên cạnh chị dâu Tiểu Ngư Nhi lợi hại như vậy sao?"
"Mình có cần ra ám hiệu với chị Thi Thi không nhỉ, ví dụ như kiểu 'Trường Giang Trường Giang, tôi là Hoàng Hà đây'?"
Trần Lam nhân tiểu quỷ đại yên lặng động não một lúc, sau đó tiếp tục xem pháo hoa.
Khoan hãy nói, pháo hoa của ông anh vẫn rất đẹp, thỏa mãn nguyện vọng đêm giao thừa được xem pháo hoa của cô.
…