Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 788 - Chương 788: Thẩm Ấu Sở Hay Tiêu Dung Ngư, Cuối Cùng Cũng Là Bại Tướng Dưới Tay La Mỗ

Chương 788: Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư, cuối cùng cũng là bại tướng dưới tay La mỗ Chương 788: Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư, cuối cùng cũng là bại tướng dưới tay La mỗ

Sau khi trở lại Điện tử Quả Xác, đương nhiên sẽ có một người phụ trách chuyên môn thảo luận với các chuyên gia của Samsung và sắp xếp nhiệm vụ, địa điểm nghiên cứu khoa học nằm trong "Viện nghiên cứu liên hợp Quả Mễ ", như vậy có thể thuận lợi cho việc học tập của các kỹ sư Quả Xác và Xiaomi.

Về phần Trần Hán Thăng, hắn cũng không đến gặp giáo sư Tôn để kể khổ mà quay thẳng về ký túc xá để tìm Kim Dương Minh. Nếu đã lừa được chuyên gia đến, Nhan Ninh đã không còn giá trị lợi dụng, Trần Hán Thăng quyết địch dồn lực tìm kiếm thông tin nhà cô ta.

"Tiểu Kim, khi nào mày có lịch trình? Tao bên này đã OK rồi, vở kịch còn chờ mày quay thôi."

Trần Hán Thăng cười hì hì hỏi, giống như một cuộc đối thoại giữa nhà sản xuất và ngôi sao lớn.

"Khụ."

Tiểu Kim rõ ràng rất thích giọng điệu này, nhướng mày vui vẻ, vừa nhận lấy những lời do Trần Hán Thăng truyền đạt, vừa chơi game nói: "Trần ca, tao bên này cũng OK rồi. Gần đây ngoại trừ ôn tập thi cuối kỳ thì không có việc gì, nhưng mà..."

Nghe thấy âm cuối của Kim Dương Minh, Trần Hán Thăng khoát tay: "Thù lao không thành vấn đề, chúng ta là anh em cần gì tính toán rõ ràng."

"Không phải cái này."

Kim Dương Minh chơi game xong, ngẩng đầu lên nói: "Tao là người phụ trách của một công ty môi giới, dù sao cũng không thể ngồi xe buýt mà đi khoác lác được chứ."

"Mày muốn đạo cụ?"

Trần Hán Thăng nhanh chóng nhận ra.

"Đúng vậy."

Tiểu Kim vui vẻ nói: "Land Rover hoặc là Porsche của mày, cho tao mượn chơi một chút."

"Cái này không được."

Trần Hán Thăng không đồng ý, không phải vì keo kiệt, hắn giải thích: “Tao nói kĩ trước với mày thân phận của đối phương. Người phụ nữ này tên là Nhan Ninh, cô ta là người Trung Quốc, sau khi du học tại Hàn Quốc thì về làm việc ở Samsung, bây giờ đang là phó trưởng phòng của bộ phận Quan hệ công chúng. Vì trước đây tao đã công kích Samsung vài lần nên cô ta đã để mắt đến tao, vẫn luôn tìm kiếm tài liệu về ông đây, Porsche và Land Rover cũng rất rõ ràng, nếu mày lái thì sẽ bị lộ ..."

"Vậy thì phải làm sao, nhất định không thể quá bủn xỉn được."

Kim Dương Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Công ty của mày còn chiếc xe nào khác không, loại như BBA chẳng hạn?"

"Thứ lỗi tao kiến thức nông cạn."

Trần Hán Thăng khiêm tốn hỏi: "BBA là cái gì?"

"Trần ca, phản ứng của mày thật không giống với tỷ phú chút nào."

Tiểu Kim tỏ vẻ khinh thường: "BBA là Mercedes-Benz, BMW và Audi. Ba chữ cái đầu của nhãn hiệu được viết hoa và gọi chung là BBA. Những người hiểu biết về ô tô như chúng tao đều gọi như vậy."

"Kim tổng đừng để ý. Thứ lỗi cho một lái xe "mới vào nghề" đã lái từ FAW đến Porsche như tao."

Trần Hán Thăng lại còn nghiêm túc tự kiểm điểm, sau đó nói: "BBA thật ra không khó. Rất nhiều quản lý trong công ty đều lái những chiếc xe này, nhưng mà mày đã có bằng lái xe chưa?"

"Điện tử Quả Xác chẳng lẽ không có lái xe sao?"

Tiểu Kim hỏi ngược lại.

"... Có thể."

Trần Hán Thăng ngẩn người: "Nếu Kim tổng đã xem xét rõ ràng mọi chi tiết, vậy thì thoải mái đi, tao cũng không cần lo lắng."

"Một điều nữa."

Kim Dương Minh lại nói: "Tao muốn có một tấm danh thiếp có phong cách, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ."

"Cái này dễ làm thôi."

Trần Hán Thăng cười nói: "Phòng thiết kế của Điện tử Quả Xác đầy những người trẻ tuổi rất sáng tạo. Mày muốn bất kỳ phong cách thể hiện nào bọn họ cũng có thể làm được."

...

Vào buổi tối, Trần Hán Thăng đưa Kim Dương Minh trở lại Điện tử Quả Xác, mở camera để cậu ấy nhận dạng Nhan Ninh, cũng như địa chỉ và thời gian đi làm của chi nhánh Samsung ở Kiến Nghiệp.

Phòng thiết kế biết rằng Kim Dương Minh là bạn cùng phòng của ông chủ lớn, theo yêu cầu của Tiểu Kim, danh thiếp đã nhanh chóng được làm ra vào sáng hôm sau.

"Phó Giám đốc công ty Thiên Lý Mã Săn Sính."

Trần Hán Thăng lật xem trong tay, tên cũng không tồi, nhưng bề ngoài phủ một lớp bột vàng, thoạt nhìn có chút tầm thường.

Nhưng mà Kim Dương Minh rất hài lòng với phong cách này, còn hài lòng hơn nữa là chiếc xe Mercedes-Benz hạng E và tài xế cũng đã sẵn sàng. Trần Hán Thăng còn đặc biệt yêu cầu lái xe trong nhà máy bất kỳ hành động nào trong hôm nay đều phải nghe theo "Kim tổng".

"Kim Tổng, khi nào thì chúng ta xuất phát?"

Lái xe hiểu rất rõ quy tắc, lập tức khách khí hỏi.

Tiếng "Kim tổng" này gần như khiến cả người Kim Dương Minh tê rần rần. Trước kia ở trong ký túc xá và trường học, mọi người thường gọi cậu ấy theo cách này, nhưng luôn là với giọng điệu đùa giỡn.

Ngược lại, Trần Hán Thăng, người thực sự có tư cách làm ông chủ, mọi người càng thích gọi hắn là lớp trưởng, tứ ca, chủ tịch Trần...

Khác biệt về phương diện này, Kim Dương Minh trong đêm khuya thanh tĩnh, cũng từng nếm trải tường tận.

"Có lẽ đây là mục tiêu đấu tranh cuối cùng của đàn ông."

Kim Dương Minh ngồi ở băng ghế sau rộng rãi của chiếc Mercedes-Benz, bật điều hòa sưởi ấm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi xa dần, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khi đi ngang qua khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Kim Dương Minh đột nhiên gọi: "Dừng lại!"

"Kim tổng, có gì dặn dò?"

Tài xế lập tức dừng ở ven đường.

"Thôi quên đi, tiếp tục đi thôi."

Kim Dương Minh do dự một chút, nhưng vẫn từ bỏ ý định khoe khoang trước mặt Đông Nhi.

Nguyên nhân thứ nhất, cậu ấy đối với Đông Nhi là thật lòng, cho nên theo bản năng sẽ không muốn nói dối.

Nguyên nhân thứ hai là Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ cũng ở trong khu dân cư này, hai người này lại biết tường tận, đặc biệt là miệng của Hồ Lâm Ngữ không tha cho người ta, không chừng còn muốn mở miệng cười nhạo.

Đương nhiên, cơ hội thể hiện "cả đời chỉ có một lần", Kim Dương Minh sẽ không để vụt mất vô ích.

Đầu tiên cậu ấy lấy điện thoại di động ra, tự chụp vài tấm ảnh bản thân, sau đó chụp mấy tấm về nội thất trong xe và người lái xe, đặc biệt là logo Mercedes-Benz trên vô lăng, sau đó mở QQ trên điện thoại .

Tiểu Kim rất thông minh, mấy tấm ảnh này đương nhiên không thể gửi vào nhóm QQ của lớp, cậu ấy mở nhóm QQ của trò chơi "Audition Online", trực tiếp gửi hai tấm ảnh, sau đó bắt đầu độc thoại trong nhóm.

溡緔ヤ Kim: Hôm nay có chút bực bội, buổi trưa phải ra ngoài bàn công việc, tôi vốn còn định ở nhà uống chút rượu vang Bordeaux.

煙酒 ρι 憊: Chết tiệt, đây là xe của cậu à?

溡緔ヤ Kim: Đúng vậy, một chiếc Mercedes-Benz hạng E bình thường, cũng chưa đến 1 triệu.

﹎ 坏尐絯: Không đời nào! Cậu nói trong trò chơi là nhà cậu có rất nhiều tiền, không lẽ là thật à?

溡緔ヤ Kim: Đương nhiên, tôi có bao giờ khoác lác đâu, chỉ là bình thường không thích khoe ra thôi, lái xe cũng là lái xe của nhà tôi.

...

Nhìn những lời khen ngợi trong nhóm game, Kim Dương Minh cười tươi như hoa, ngón tay "lạch cạch lạch cạch chụp lại tin nhắn, thỉnh thoảng lại tung ra một bức ảnh, thu hút nhiều người trong nhóm khen ngợi và ghen tị hơn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Thật đáng tiếc."

Kim Dương Minh vẫn còn có chút tiếc nuối, QQ này là nick chính, trong danh sách có quá nhiều người quen, cho nên không thể gửi những tấm ảnh này vào không gian QQ.

Có vẻ như đã đến lúc tạo nick phụ để đăng mấy tấm ảnh khoe khoang này rồi.

"Kim tổng."

Lái xe đã nhận ra sự "bất thường" của Kim Dương Minh qua kính chiếu hậu, nhưng anh ta lặng lẽ không hỏi. Khi đến dưới lầu của công ty chi nhánh Samsung ở Kiến Nghiệp, lái xe mới bình tĩnh nhắc nhở cậu ấy.

"Ồ, cảm ơn."

Kim Dương Minh cố nén cười, vẫn không quên gửi một câu trong nhóm: "Tôi đi bàn công việc, tạm thời offline đây."

Xong xuôi rồi, rất có cảm giác bức bách.

...

Công ty chi nhánh Kiến Nghiệp của Samsung nằm trên đường An Đức Môn, quận Vũ Hoa, họ có hai tiếng để ăn trưa và nghỉ ngơi. Nhan Ninh chỉ là một lãnh đạo nhỏ tại trụ sở chính nhưng ở công ty chi nhánh bên này lại có địa vị tương đối cao.

Đặc biệt, cô ta đã giải quyết tranh chấp giữa Samsung và Quả Xác, nghe nói cả thứ trưởng và bộ trưởng đều tích cực khen ngợi.

Hôm nay Nhan Ninh không muốn ăn ở căn tin, cô ta định một mình đi ăn chút đặc sản ở gần đây, nhưng đi được nửa đường, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là số lạ gọi đến.

"Xin hỏi là cô Nhan phải không?"

Người gọi đến là một người đàn ông, mặc dù giọng điệu của anh ta rất trưởng thành và vững vàng, nhưng vẫn có thể nhận ra là tuổi tác không lớn lắm

"Anh là?"

Nhan Ninh duy trì giọng điệu trả lời của bộ phận Quan hệ công chúng.

"Tôi họ Kim."

Giọng nói trong điện thoại tương đối lịch sự: "Ở ngay bên phải cô Nhan."

"Bên phải..."

Nhan Ninh quay đầu lại nhìn, đó là một chiếc Mercedes-Benz hạng E bóng loáng, trục bánh xe đang chầm chậm quay, như thể đang theo tốc độ của bản thân.

Lúc này, cửa kính sau của chiếc Mercedes-Benz từ từ hạ xuống.

Thật ra trong nháy mắt Nhan Ninh đã nghĩ đến việc có phải mình cũng vô tình gặp vận đào hoa như tình tiết trong phim Hàn Quốc hay không.

Tuy nhiên, khi hành khách ở hàng ghế sau lộ rõ mặt, Nhan Ninh cảm thấy tốt hơn hết là đừng mơ mộng, quá không thực tế.

Đương nhiên người mang đến "cảm giác mong đợi" cho Nhan Ninh là Kim Dương Minh . Thật ra vẻ ngoài của Tiểu Kim không tệ, nhưng nếu đánh giá theo tiêu chuẩn của mỹ nam Hàn Quốc thì không thể gọi là "trai đẹp" .

"Cô Nhan."

Kim Dương Minh vẫy tay chào.

"Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Nhan Ninh dừng lại, trên đường lớn trước mặt bao người,

"Buổi trưa ăn cơm cùng nhau có tiện không?"

Kim Dương Minh xuống xe, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô ta.

"John Kim, Phó tổng giám đốc công ty Thiên Lý Mã Lạp Sính."

Nhan Ninh đọc chức vụ trên danh thiếp.

"Tên tiếng Anh là John."

Kim Dương Minh nhàn nhạt nói: "Trước đây tôi học ở Đại học Pennsylvania, đây là tên tiếng Anh của tôi."

Tiểu Kim cũng là một "cựu sinh viên" Pennsylvania, lần trước khi lừa Hồng Sĩ Dũng, cậu ấy cũng tự xưng mình đã tốt nghiệp đại học top 20 thế giới này.

"Có một số việc kinh doanh muốn thảo luận với cô Nhan."

Kim Dương Minh khách sáo nói: "Cho tôi chút mặt mũi đi."

"Công ty săn đầu" thật ra tương đối hiếm ở Trung Quốc vào năm 2006. Nếu Trần Hán Thăng không đưa ra thuật ngữ này, Kim Dương Minh đương nhiên cũng không biết.

Nhan Ninh thì lại biết, cô ta có chút kỳ quái, không biết công ty săn đầu tìm mình để làm gì, chẳng lẽ có xí nghiệp muốn đào mình về sao?

Nhưng cô ta nhìn chiếc Mercedes-Benz cao cấp và tấm danh thiếp sáng loáng, cuối cùng gật đầu nói: "Phía trước có một nhà hàng tây, chúng ta tới đó ngồi đi."

"Được."

Kim Dương Minh bảo lái xe dừng lại, dường như lơ đãng nói: "Thật xin lỗi, tôi không quen đường sá trong nước nên đã đưa lái xe trong nhà theo."

Loại thủ đoạn làm màu "giả vờ xin lỗi" nhưng thực chất là "khoe mẽ", Trần Hán Thăng và Kim Dương Minh đều là "bậc thầy".

Sau khi đến nhà hàng tây ngồi, Kim Dương Minh nói rõ ra "mục đích" của mình.

"Cô Nhan, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi."

Quý ông Kim Dương Minh rót một ly cà phê cho Nhan Ninh: "Có một công ty sản xuất thiết bị điện tử nổi tiếng ở trong nước, muốn tìm một người phụ trách giỏi xử lý các vấn đề công cộng. Sau khi chúng tôi lựa chọn, cảm thấy tố chất và năng lực của cô vô cùng phù hợp. Cho nên muốn hỏi ý của cô Nhan một chút, cô có nguyện vọng về nước phát triển không?"

"?"

Trong đầu Nhan Ninh hiện lên một dấu hỏi lớn, cô ta không bất ngờ với cách nói chuyện của Kim Dương Minh, chỉ cảm thấy gần đây hình như mình có nói chuyện này với ai đó, chỉ là không nhớ ra mà thôi.

Trên thực tế, trong quá trình thảo luận hợp tác ngày hôm qua, để mở đường cho sự xuất hiện của Kim Dương Minh, Trần Hán Thăng đã nhắc đến hai câu về việc này, sau đó lại lặng lẽ bỏ qua.

Điều này khiến cho Nhan Ninh có một cảm giác vừa quen vừa lạ, trong lòng cô ta vẫn đang cảm thán, vận may của mình gần đây thật quá tốt.

Kể từ khi tiếp quản "vụ kiện Quả Xác và Samsung", sự nghiệp và cuộc sống của cô ta đều phát triển theo hướng mà cô ta mong đợi, nhìn từ góc độ này, Trần tổng đúng là "ngôi sao may mắn" của mình mà.

"Xin hỏi, công ty sản xuất thiết bị điện tử nào?"

Nhan Ninh hỏi: "Lenovo, Huawei, hay là Trung Hưng?"

Nhan Ninh không có ác cảm với "công ty săn đầu", nếu có công ty trong nước có thể đãi ngộ và điều kiện tốt hơn, cô ta đương nhiên muốn gần bố mẹ mình hơn một chút.

Kim Dương Minh biết máy tính xách tay Lenovo và điện thoại di động Trung Hưng ZTE, nhưng cậu ấy không biết Huawei, một công ty tập trung vào sản xuất thiết bị.

Đương nhiên, cậu ấy không hề căng thẳng, bình tĩnh trả lời: "Trước khi biết ý định của cô Nhan, điều này tạm thời còn phải được giữ bí mật. Dù sao, ngành này của chúng tôi cũng có quy tắc, tôi không thể tiết lộ, cũng như tại sao chúng tôi lựa chọn cô Nhan."

Tiểu Kim vẫn đảm đương được danh hiệu"thiên tài ẩn" này, cậu ấy có rất nhiều kinh nghiệm trong việc ba hoa khoác lác, không chỉ trả lời câu hỏi mà còn chặn lại sự nghi ngờ của Nhan Ninh, không cho cô ta hỏi câu "Làm thế nào mà quý công ty lại biết tôi?"

Quả nhiên Nhan Ninh cũng không miễn cưỡng, một lúc sau mới trả lời: "Nếu như có cơ hội thích hợp, tôi bằng lòng thử, đương nhiên, tôi cũng rất thích công việc hiện tại."

Nhan Ninh không đồng ý cũng không từ chối, nhưng không từ chối có nghĩa là còn có cơ hội. Kim Dương Minh lập tức để lại địa chỉ email, hy vọng có thể xem thông tin cá nhân của Nhan Ninh, để xí nghiệp có thể tiện đưa ra phán quyết sâu sắc hơn .

Kim Dương Minh ánh mắt chân thành nói: "Hy vọng tài liệu có thể chi tiết hơn, để chúng tôi có thể đánh giá toàn diện."

"Được."

Nhan Ninh gật đầu đồng ý, cô ta từng là phó trưởng phòng Quan hệ công chúng của Samsung, nhưng sau khi rời vị trí này, cô ta cũng là một phụ nữ 30 tuổi khao khát trở về nước làm việc.

Sau đây là thời gian biểu diễn của Tiểu Kim, sau khi dỗ dành Hồng Sĩ Dũng lần trước, cậu ấy sâu sắc cảm thấy rằng mình biết quá ít về Đại học Pennsylvania. Vì vậy cậu ấy đã tìm hiểu rất nhiều trên Baidu, cuối cùng kể lại một vài câu chuyện quen thuộc trong khuôn viên trường và giai thoại của những người nổi tiếng.

Sau bữa ăn, Tiểu Kim chủ động thanh toán hóa đơn, Nhan Ninh có ấn tượng chung tốt đối với vị "săn đầu" này, ngoại trừ những lời nói phóng đại của cậu ta, những cái khác cũng không tồi.

Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao người ta cũng dựa vào miệng để kiếm cơm, thích thêm mắm thêm muối cũng khó tránh khỏi.

Sau khi Nhan Ninh trở lại văn phòng, cô ta đã tìm lại sơ yếu lý lịch của mình và ghi chi tiết lại, lý lịch cá nhân của cô ta tương đối tốt, khi còn ở Đại học Nữ sinh Hàn Quốc, Nhan Ninh chính là cán bộ hội sinh viên.

Sau khi gửi sơ yếu lý lịch vào hộp thư của Kim Dương Minh, vì vẫn chưa đến giờ làm việc Nhan Ninh dứt khoát gọi điện thoại cho tiểu sư muội.

Tiểu sư muội cũng là người Trung Quốc, chỉ là năm ba đại học đã đến Hàn Quốc du học.

"A lô, sư tỷ Nhan, em vừa định liên lạc với chị đấy!"

Cô gái khá vui vẻ nói.

"Ồ?"

Nhan Ninh ngơ ngác cười: "Vậy em nói trước đi."

"Bọn em sắp nghỉ đông rồi."

Cô gái trong điện thoại nói: "Em sẽ bay thẳng đến Kiến Nghiệp, chuẩn bị bảo sư huynh phụ bạc kia đến sân bay đón em, đến lúc đó em sẽ giới thiệu cho chị làm quen."

"Không phải mẹ em đã cấm em gặp anh ta, cũng không được nhắc đến tên anh ta à, lúc ở Hàn Quốc chị cũng không dám hỏi."

Nhan Ninh nhắc nhở: "Em đừng chọc mẹ em tức giận."

"Em thật sự không nhịn được nữa rồi. Hơn nữa, bản thân bà ấy đã ly hôn rồi, dựa vào đâu mà quản em!"

Cô gái này khi nói chuyện rất bướng bỉnh, hơn nữa còn có một loại tự tin siêu mù quáng: "Nếu không phải mẹ em lấy cái chết ra để ép, bạn gái bây giờ của sư huynh Trần có thể đã là em rồi. Thẩm Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư gì đó, cuối cùng đều bị bại dưới tay em!"

"Cái gì?"

Nhan Ninh kinh ngạc đến biến đổi giọng nói: "Vừa rồi em nói ai?"

Bình Luận (0)
Comment