Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 831 - Chương 831: Lão Quách Dối Trá Và Giai Tuệ Đáng Yêu

Chương 831: Lão Quách dối trá và Giai Tuệ đáng yêu Chương 831: Lão Quách dối trá và Giai Tuệ đáng yêu

Nhân số phía bên khu dân cư Thiên Cảnh Sơn đông đảo, cho nên làm chuyện gì cũng là một đám người cuồn cuộn làm, ngay cả chuyện Trần Hán Thăng và phụ đạo viên quách Trung Vân hẹn nhau ăn cơm tôi, Trần Lam cũng khăng khăng muốn đi theo.

“Em không thích hợp, đây là một cuộc hội tụ gia đình.”

Thực ra mang theo Trần Lam cũng không sao cả, nhưng Trần Hán Thăng vẫn giả vờ vô cùng ghét bỏ nói: “Anh và Thẩm Ấu Sở dẫn theo A Ninh, vừa khéo là một nhà ba người, nào có chuyện dẫn theo em gái đi xã giao.”

“A Ninh cũng là em gái em mà.”

Trần Lam không thuận theo không buông tha nói: “Tóm lại nếu anh dẫn theo A Ninh thì cũng phải dẫn theo em, con bé là bảo bối nhỏ, em là bảo bối lớn.”

“Em có biết xấu hổ hay không vậy, đã sắp 20 tuổi rồi còn tự xưng là bảo bối.”

Trần Hán Thăng khinh bỉ nói, nhưng cũng không còn cách nào khác với Trần Lam, cô ấy vẫn vui vẻ rạo rực ôm A Ninh xuống lầu.

Ngay khi đang đóng cửa lại định đi ra ngoài thì Thẩm Ấu Sở khẽ kéo ống tay áo Trần Hán Thăng một chút, sau đó nhìn thoáng qua Hồ Lâm Ngữ đang tính toán sổ sách.

Quán trà sữa sắp mở chi nhánh thứ năm ở Tân Nhai Khẩu, giai đoạn đầu có không ít việc cần phải chuẩn bị, sau khi trở về từ kỳ nghỉ đông, Tiểu Hồ vẫn luôn bận rộn với những chuyện này.

Thái độ hôm nay của cô ấy cũng vô cùng nghiêm túc, Hồ Lâm Ngữ vờ như không nghe thấy hành động ầm ĩ của “một nhà bốn người” Trần Hán Thăng, mắt nhìn thẳng, mắt điếc tai ngơ.

“À thì…”

Trần Hán Thăng hiểu rõ ý tứ của Thẩm Ấu Sở, bà nội và Đông Nhi không thể rời đi, nhưng Tiểu Hồ có thể đi theo qua đó, nếu cứ bỏ mặc cô ấy ở nhà như thế này hình như cũng có chút bận cận nhân tình.

“Chuyện là… Tiểu Hồ à.”

Trần Hán Thăng nói với Hồ Lâm Ngữ: “Tối nay tớ và lão Quách ăn cơm với nhau, cậu cũng đi cùng một chút nhé?”

“Lão Quách à?”

Hồ Lâm Ngữ nhìn sổ sách, sắc mặt có chút do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói: “Vậy thì đi gặp phụ đạo viên đi, dù sao tớ cũng là lớp trưởng, học kỳ mới nên báo cáo công việc với thầy ấy.”

“Ha ha, được.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, con mẹ nó đã là năm tư rồi, còn có công việc gì cần phải báo cáo nữa chứ, dáng vẻ mạnh miệng của Tiểu Hồ cũng có vài phần đáng yêu.

Sau khi khởi động xe, Trần Lam và Hồ Lâm Ngữ đang ríu rít nói chuyện phiếm, lúc thì thảo luận xem A Ninh nên học ở trường nào, lúc thì đề nghị xem Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở nên trải qua lễ tình nhân ở đâu.

Trần Lam vẫn còn oán giận, bây giờ cô ấy còn phải học thuộc từ vựng, bởi vì học kỳ một năm hai sẽ phải thi tiếng Anh cấp bốn.

“Em đừng nhụt chí.”

Hồ Lâm Ngữ lập tức hoá thân thành “bậc thầy súp gà cho tâm hồn”, cổ vũ nói: “Nếu em cảm thấy cuộc sống này hơi nhàm chán, điều đó có nghĩa là em đang đi lên, cho nên em nhất định phải nhớ kỹ, càng cố gắng càng may mắn.”

“Hả?”

Trần Lam bĩu môi, một người có tính cách như cô ấy không thích nghe mấy thứ canh gà chó má này.

“Tiểu Hồ, có phải cậu có hiểu nhầm gì đó về vận may không?”

Trần Hán Thăng quay đầu lại nói: “Những người thực sự may mắn như chúng tớ, thực chất không cần phải cố gắng.”

“…”

Hồ Lâm Ngữ nghẹn họng một chút, lần nào Trần Hán Thăng cũng có thể nói ra những lời không hề logic này, nhưng lại rất khó phản bác.

Sau khi đến địa điểm ăn cơm, cả nhà Lão quách đã đến trước một bước, sau kỳ nghỉ đông, hình như quách Giai Tuệ lại béo hơn một chút, khuôn mặt mập mạp giống như một chiếc bánh màn thầu trắng.

Cô bé cũng rất vui khi nhìn thấy A Ninh, bước chân ngắn ngủn, vừa gọi “chị” vừa đi về phía này, chiếc cặp sách nhỏ hình Pikachu không ngừng lắc lư trên mông, ngay cả những người qua đường cũng dừng lại mỉm cười nhìn.

Trần Hán Thăng cũng như vậy, nhưng nếu để hắn biết ở trong lòng Lão Quách, ông ấy lại so sánh cô bé này với Tiêu Dung Ngư, nói không chừng Trần Hán Thăng sẽ “trở mặt” với Lão Quách.

Tiêu Dung Ngư là một sự tồn tại xinh đẹp từ nhỏ đến lớn, trong những bức ảnh được chụp lại khi còn nhỏ, dáng người cô thon thả cân đối, rất có khí chất.

Trong cuộc thi nhạc cụ dành cho học sinh tiểu học và trung học cơ sở Cảng Thành, Tiểu Ngư Nhi chỉ cần ngồi ở giữa, những người khác chỉ có thể cạnh tranh giải nhì, cô bé mũm mĩm quách Giai Tuệ này sao có thể so sánh được.

Thẩm Ninh Ninh nhìn thấy quách Giai Tuệ cũng rất vui, ngay khi đang định đưa bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy tay em gái thì Trần Lam đột nhiên tập kích từ bên cạnh, một tay bế quách Giai Tuệ bụ bẫm lên.

“Chụt!”

Trần Lam hôn Quách Giai Tuệ một cái, cười lớn nói: “Trên người còn có mùi sữa, trẻ con thực sự quá đáng yêu, chị dâu, lúc nào thì chị cũng sinh cho em một đứa để em chơi cùng đây.”

“Hả?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Thẩm khờ khạo không hề phản ứng lại, chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì mọi người đã chuẩn bị đi vào phòng riêng ăn cơm.

Thẩm Ấu Sở nhìn theo bóng lưng của Trần Hán Thăng, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu và sự dịu dàng, hai tháng gần đây thực sự là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.

Cảnh tượng “vua gặp vua” vào lễ Giáng Sinh năm ngoái, thực sự đã tạo thành một tổn thương rất lớn đối với Tiêu Dung Ngư, bởi vì cô biết được tất cả nguyên nhân hậu quả, đồng thời cũng thấy món quà mà mình tặng cho Trần Hán Thăng đã bị hắn tặng cho cô gái khác.

Nhưng đối với Thẩm Ấu Sở mà nói, có một số chuyện cô hoàn toàn không hay biết, hơn nữa Trần Hán Thăng đã kịp thời sử dụng “phương châm thập lục tự” để tiến hành sửa chữa bổ sung, ngay sau đó lại cùng cô đón giao thừa ở miếu Phu tử, đồng thời còn đón cha mẹ đến Kiến Nghiệp để ăn tết, năm nay lại cùng nhau trải qua lễ tình nhân, tất cả mọi thứ đều đang đi theo hướng tốt đẹp.

Thực ra Thẩm Ấu Sở cũng không đòi hỏi nhiều, cuộc sống như vậy đã khiến cô thoả mãn lắm rồi, khoảng thời gian này số lần về nhà của Trần Hán Thăng thường xuyên hơn, cũng rất có quy luật, chỉ cần nghe tiếng đóng cửa cái “sầm” ở dưới lầu là cô biết Trần Hán Thăng đã trở lại, ánh mắt cũng sẽ vô thức trở nên sáng ngời và vui vẻ.

Tiểu Hồ không ngừng cảm thán, Thẩm Ấu Sở, cậu đúng là không có tiền đồ, chẳng lẽ chỉ sống vì “Trần Hán Thăng” thôi sao?

“Đi thôi!”

Lúc này, Trần Hán Thăng phát hiện Thẩm Ấu Sở vẫn đang đứng tại chỗ, mất kiên nhẫn vẫy tay: “Thế này cũng có thể ngây người được sao?”

“Ừm…”

Thẩm Ấu Sở vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo, chờ đến khi đuổi kịp Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng đột nhiên “hả?” một tiếng rồi quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Trần Hán Thăng.

Hoá ra, mười ngón tay hai người đã đan xen vào nhau, hơn nữa còn là lần chủ động hiếm hoi của Thẩm khờ khạo.

Lúc ăn cơm trong phòng riêng, Lão quách giới thiệu cho Trần Hán Thăng về một số trường tiểu học ở Kiến Nghiệp, còn chia ra cái gì mà “Bốn trường tiểu học nổi tiếng nhất” và “Mười trường tiểu học nổi tiếng nhất”, nghe ra có cảm giác giống như sáu đại môn phái bao vây tấn công đỉnh Quang Minh.

“Lão Quách, chúng em đâu đi học ở Kiến Nghiệp, những thứ thầy nói chúng em cũng không hiểu đâu.”

Trần Hán Thăng ngắn gọn nói: “Thầy và cô Quách chọn một trường đi, em rất tin vào ánh mắt của hai người, hơn nữa học tiểu học cũng không quan trọng lắm đúng không?”

“Ừm…”

Thực ra Quách Trung Vân sớm đã lựa chọn “tiểu học Lang Gia Road”- Một trong bốn trường tiểu học nổi tiếng nhất, nhưng ông ấy vẫn cau mày suy nghĩ một chút: “Hay là trường tiểu học Lang Gia Road đi”, nghe nói năng lực của các giáo viên ở đó đều rất tốt, cơ sở vật chất cũng tốt.”

“Thầy Quách, đây có phải là trường tiểu học tư thục quý tộc không?”

Không biết Hồ Lâm Ngữ nghĩ đến thứ gì đó, đột nhiên chen miệng vào hỏi một câu.

Có lẽ Tiểu Hồ đã đọc quá nhiều về “Mary Sue”, nên cho rằng các trường học tư thục quý tộc đều dành cho Nam Cung thiếu gia, Hiên Viên đại thiếu gia, còn thường xuyên xảy ra những màn tranh giành tình cảm vì một cô gái, trong một ngôi trường như thế này, Hồ Lâm Ngữ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển lành mạnh của A Ninh.

“Không phải, Lang Gia Road là một trường học công lập.”

Cô Quách lắc đầu nói.

“Thì ra là vậy.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ cái tên này thật kỳ quái, A Ninh học trong ngôi trường tiểu học này, sau này phải làm người đứng đầu trường sao? Vậy thì Hồ Ca phải làm sao bây giờ?

Hắn vừa suy nghĩ vớ vẩn vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho một số người quen bạn bè, thử xem có mối quan hệ nào có thể nhờ cậy không?

“Khụ khụ…”

Cô Quách ho khan một tiếng, liên tục đưa mắt ra hiệu cho quách Trung Vân.

Trần Hán Thăng thông minh đến nhường nào, lập tức nhận ra được điều gì đó, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của hai vợ chồng lão Quách một vòng, rồi bĩu môi với quách Giai Tuệ đang gặm chân gà: “Cô bé béo này cũng muốn đi học sao?”

“Cũng không phải gấp gáp lắm, Hán Thăng, cậu xem thử, nếu tiện thì nhắc đến một chút, nếu không tiện thì thôi vậy, thực ra học tiểu học ở đâu cũng giống nhau cả…”

Lão Quách trái với lương tâm nói.

Sắc mặt của cô Quách thay đổi, sao có thể giống nhau được, ngôi trường trong nhóm “Một trong bốn trường tiểu học nổi tiếng” này, đi học không chỉ là đi học, mà còn có tài nguyên bạn học.

“Chuyện nhỏ.”

Cũng may Trần Hán Thăng sảng khoái đồng ý, hắn cũng làm việc nhanh chóng, sau mấy cuộc điện thoại, chuyện nhập học của hai cô bé đã được giải quyết.

“Em đã gọi điện cho lãnh đạo sở giáo dục, lãnh đạo Uỷ ban Cải cách và Phát triển, cùng với lãnh đạo toà thị chính, bọn họ đều nói không thành vấn đề.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Vậy thì chúng ta chọn Lang Gia Road đi, nếu chênh lệch thì cũng chẳng bao nhiêu, chúng ta đừng kén chọn nữa, nếu không truyền ra ngoài sẽ không tốt lắm.”

“Ừ… Không kén chọn, không kén chọn.”

Lão Quách lập tức nâng ly lên, lấy trà thay rượu kính Trần Hán Thăng một chút: “Thực ra cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn tuân theo triết lý giáo dục, đứa nhỏ học trường gì cũng không quan trọng, chủ yếu vẫn là dựa vào sự nỗ lực của các con.”

Bình Luận (0)
Comment