Vào lễ tình nhân ngày 14 tháng 2, quả nhiên Trần Hán Thăng đã thoả mãn nguyện vọng của Thẩm Ấu Sở, đưa cô trở về đại học Tài chính.
Tám chữ lớn “Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp” được mạ vàng ở cổng trường vô cùng bắt mắt dưới ánh nắng mặt trời, chúng được khắc trên nền đá cẩm thạch đen giống như rồng bay phượng múa, Trần Hán Thăng nhìn một lát, cảm thấy cũng rất thú vị.
Lúc trước khi đại học Tài chính “sửa viện xây trường” cũng là lúc Hoả Tiễn 101 đang ở trong thời điểm hưng thịnh nhất, những sự tích của mình còn được làm báo cáo để xin tư liệu.
“Trần tổng về rồi sao? Sao lại không lái xe?”
Nhân viên bảo vệ trong phòng bảo vệ nhìn thấy Trần Hán Thăng từ xa, đi ra khách khí hỏi.
“Cái gì gọi là trở về chứ, cháu đã tốt nghiệp đâu.”
Trần Hán Thăng vẫn giống như trước, móc một điếu thuốc Trung Hoa từ trong túi ra phát cho từng người một, sau đó lại nói chuyện với chú bảo vệ: “Khoảng thời gian này nhà trường thế nào ạ.
“Vẫn bình thường thôi.”
Bảo vệ cười nói: “Không có gì thay đổi cả, sinh viên ra ra vào vào, chúng tôi ngồi ở đây quan sát, đến giờ thì đi tuần tra kiểm tra, tố chất của sinh viên tương đối cao, về cơ bản đều không xảy ra những chuyện như đánh nhau trộm cướp.”
“Nhẹ nhàng thì tốt rồi.”
Trần Hán Thăng mỉm cười tủm tỉm trả lời, cùng bọn họ hút xong một điếu thuốc, lúc này mới đi vào trường học cùng với Thẩm Ấu Sở.
Chờ đến khi hai người càng ngày càng đi xa, nhóm bảo vệ cổng vẫn tụ tập lại với nhau, tự khen ngợi Trần Hán Thăng.
“Nhìn xem, đúng là biết cách đối nhân xử thế, Trần tổng có nhiều tiền như vậy rồi nhưng vẫn cùng chúng ta hút thuốc khoác lác giống như trước.”
“Cho nên mới nói thành công không phải là ngẫu nhiên, có một số giáo viên trẻ hai mắt giống như hất lên trời, không muốn nói chuyện với chúng ta dù chỉ một câu, người như vậy sẽ không thể lăn lộn được đâu.”
“Anh đang nói đến giáo sư dạy ở học viện ngoại ngữ kia đúng không, thực ra Lục hiệu trưởng cũng không thích cô ta, nghe nói sau kỳ nghỉ hè sẽ sa thải.”
…
Nhiều chuyện có lẽ là bản chất của con người, ngay cả Trần Hán Thăng cũng lên Baidu tìm kiếm vì mấy chuyện như “công chúa của Samsung tự sát”, các chú bảo vệ tám chuyện về các giáo viên trong trường học thực sự quá bình thường.
Nhưng ấn tượng của những người này đối với trường học cũng không chính xác, cho dù khu dạy học vẫn là khu dạy học kia, căn tin vẫn là căn tin kia, nhưng Trần Hán Thăng vừa mới bước vào trường học đã lập tức cảm nhận được rất nhiều thứ thay đổi nho nhỏ.
Đầu tiên là tấm băng rôn trước cổng, trên đó viết “Chúc mừng năm mới 2006”, Trần Hán Thăng nhớ rõ khi vừa mới đăng ký nhập học, trên đó còn viết “Nhiệt liệt chào mừng tân sinh viên khoá 02 nhập học.”
Tiếp theo chính là phát thanh viên của đài phát thanh trường học, Thương Nghiên Nghiên đã từ chức trưởng đài phát thanh, phát thanh viên hiện giờ là một học muội năm ba, mặc dù tiếng phổ thông rất chuẩn nhưng sức quyến rũ trong giọng nói không bằng Thương Nghiên Nghiên, trong lòng các học đệ chắc chắn sẽ rất thất vọng đúng không?
Thương Nghiên Nghiên vẫn chưa quay trở lại sau kỳ nghỉ đông, mẹ của cô ấy bị trẹo chân một chút trong tết Nguyên Đán, mặc dù vấn đề không lớn nhưng Thương Nghiên Nghiên vẫn muốn ở nhà chăm sóc một thời gian.
Đương nhiên, vấn đề liên lạc giữa hai người bọn họ chưa từng gián đoạn, trước khi đi tắm, Thương Nghiên Nghiên còn chụp một bức ảnh quấn khăn tắm gửi sang bên này: “Daddy, đẹp không?”
Nếu Trần Hán Thăng trả lời “xấu”, Thương Nghiên Nghiên sẽ kéo khăn tắm xuống một chút, để lộ xương quai xanh và bả vai bóng loáng, đồng thời chụp một bức hỏi: “Tấm này thì sao?”
Trần Hán Thăng vẫn trả lời “xấu”.
Bởi vì chỉ có nói như vậy, Thương Nghiên Nghiên mới có thể không chịu thua kéo xuống một chút nữa.
Thay đổi thứ ba trong trường học chính là gần như tất cả các cán bộ trong hội học sinh đã được luân chuyển.
Bây giờ cho dù là sinh viên đại học Tài chính hay là hội học sinh học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn, Trần Hán Thăng chỉ quen biết vài gương mặt, có lẽ một vài tháng sau, hắn cũng sẽ trao lại chức danh “Hội trưởng hội học sinh” cho người khác.
Từ đó, “Hội trưởng Trần đại học Tài chính” sẽ trở thành một truyền thuyết.
“Này, em cảm thấy trường học có gì thay đổi không?”
Trần Hán Thăng cảm khái xong, quay đầu lại hỏi Thẩm Ấu Sở.
“Ừ…”
Thẩm Ấu Sở gật gật.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng và một chiếc quần jean màu xanh da trời, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thuần khiết, rất giống với thời tiết đầu mùa xuân này, những đám mây trắng, bầu trời trong xanh, vốn dĩ cho rằng đôi mắt đào hoa sẽ linh động hoạt bát một chút, nhưng khi ở trên khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở, mỗi cái ngẩng đầu rũ mi đều toát lên sự ngây thơ dịu dàng.
“Thay đổi ở đâu?”
Trần Hán Thăng tiếp tục hỏi.
“Hoa thay đổi.”
Thẩm Ấu Sở chỉ vào hàng cây xanh bên hồ nhân tạo: “Ở đây có thêm mấy bông hoa nghênh xuân.”
“À… Còn gì nữa không?”
Trần Hán Thăng ngẩn người, có lẽ lúc này nên thổn thức “năm tháng trôi đi” một chút” mới đúng chứ, quan sát đám hoa cỏ này như thế nào có vẻ khiến bản thân mình hơi “lề lối”.
“Đình nghỉ mát bên kia có nhiều thêm mấy cây hải đường.”
Thẩm Ấu Sở lại chỉ vào đình ngắm cảnh, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Thẩm Ấu Sở, anh thấy em đúng là heo.”
Trần Hán Thăng không nhịn được bật cười, không nhịn được ôm lấy khuôn mặt bóng loáng trắng nõn của Thẩm Ấu Sở, xoa nắn một lúc lâu.
Thẩm khờ khạo cũng không hiểu tại sao mình lại bị “ngược đãi”, nhưng cũng không phản kháng, chờ đến khi Trần Hán Thăng cảm thấy hài lòng thu tay lại, cô mới chậm rãi tự xoa mình.
Đây đều là hành động bình thường giữa các cặp đôi yêu nhau, đặc biệt là khi một bên cảm thấy đối phương vô cùng đáng yêu, bọn họ luôn không nhịn được muốn “ngược đãi” một chút.
Sau khi đi qua hồ nước nhân tại, bọn họ đi đến căn tin thứ hai ăn một nồi lẩu nhỏ trước, sau đó lại đến phòng 101 ở toà nhà F thăm thú một chút, đây là nơi bắt đầu sự nghiệp của Trần Hán Thăng, Lý Quyến Nam và Tô Tĩnh đang ở trong đó.
Nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, Tô Tĩnh cũng khá xấu hổ, lúc trước khi La Tuyền muốn đẩy Thẩm Ấu Sở ra, còn son sắt thề đưa ra nhiều “kế hoạch đuổi đi”, Tô Tĩnh cũng cho La Tuyền một ý kiến tham khảo.
Đương nhiên cuối cùng vẫn thất bại, bây giờ Tiểu Tuyền đã đến Hàn Quốc du học, người ở bên cạnh Trần sư huynh vẫn là Thẩm sư tỷ, điều này khiến người ta không thể không cảm thán duyên phận và vận mệnh.
Thực ra Thẩm Ấu Sở sẽ không mang thủ, có lẽ cô cũng đã quên mất La Tuyền từng làm gì.
Sau đó hai người lại đi dạo thư viện một chút, cuối cùng nghỉ ngơi trong quán trà sữa “Ngộ Kiến” một hồi, lúc này ánh mặt trời chiều đã ngả về tây, nắng hoàng hôn quyến rũ giống như má hồng, không khí cũng có chút se lạnh của buổi chiều tà.
Trần Hán Thăng ngồi trên ghế mây của quán trà sữa, Đoàn Viên nhìn thấy “cha mẹ”, lập tức xoắn xuýt cơ thể mập mạp, phấn khích vòng quanh dưới chân bọn họ.
Thực ra Trần Hán Thăng đã từng đưa Đoàn Viên đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, nhưng cùng ngày hôm đó, diễn đàn BBS của đại học Tài chính trực tiếp bùng nổ, bọn họ còn tưởng rằng thú cưng của trường đã bị thất lạc, có một số cô gái còn đăng bài tỏ vẻ mình đã báo cảnh sát.
Cuối cùng, thấy chuyện này càng ngày càng ầm ĩ, tối hôm đó Trần Hán Thăng lại lặng lẽ đưa con mèo béo trở về quán trà sữa, nó ở đây không lo ăn, không lo uống, còn có các chị gái đến đây chơi với nó mỗi ngày.
Chỉ có tết Nguyên Đán, Thẩm Ấu Sở mới đưa con mèo béo trở về nhà.
“Chủ tịch Trần, Thẩm sư tỷ…”
“Trần sư huynh, Thẩm sư tỷ…”
…
Mọi người không ngừng đến đây chào hỏi, Trần Hán Thăng vừa dùng chân đùa nghịch Đoàn Viên vừa gật đầu hỏi thăm với các học đệ học muội, thầm nghĩ cho dù có bao nhiêu khoá học sinh tốt nghiệp, thay bao nhiêu vị hiệu trưởng, thì đại học Tài chính vẫn là đại học tài chính kia.
Những sinh viên trẻ tuổi đó, người nào muốn thi lên thạc sĩ thì vào thư viện, muốn rèn luyện thì lăn lộn trong hội học sinh, muốn kiếm tiền thì đi làm thêm khắp nơi, rộn ràng nhốn nháo, vội vội vàng vàng, lặp đi lặp lại giống như một vòng luân hồi.
“Đi thôi.”
Trần Hán Thăng lại đẩy ngã con mèo béo một lần nữa, giang tay ra nói với Thẩm Ấu Sở: “Chúng ta đến sân thể dục đi dạo đi, xong lễ tình Nhân này, anh sẽ bận rộn lắm.”
Sau lễ tình nhân này chính là nửa cuối tháng hai, có lẽ Samsung sẽ phản kích, đương nhiên, cho dù không phản khích, Qủa Xác cũng có việc riêng cần phải hoàn thành, bọn họ chuẩn bị tái cơ cấu.
Quả Xác là một doanh nghiệp được thành lập vào năm 2004, nếu tạo ra lợi nhuận ba năm liên tiếp thì Qủa Xác có thể đưa ra thị trường vào năm 2007, thực ra cũng có thể nhanh chóng “Mượn xác đưa ra thị trường”, chính là thu mua một doanh nghiệp đủ điều kiện, sau đó để Qủa Xác mượn cái xác này đưa ra thị trường.
Đương nhiên, cho dù mục đích như thế nào đi chăng nữa, cho dù là Huawei vì nguyên nhân này mà vẫn luôn kìm nén không đưa ra thị trường, chỉ xét từ góc độ quản lý doanh nghiệp mà nói, việc thành lập hội đồng quản trị là một yêu cầu cần thiết.
…
Sân thể dục của đại học Tài chính là một đường băng nhựa rất đẹp, lúc này có rất nhiều sinh viên muốn giảm béo và rèn luyện đang chạy bộ trên đó, cũng có một số chàng trai cô gái vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Trần Hán Thăng vừa nhìn thoáng qua đã biết có một số trong số họ không phải là cặp đôi, từ khuôn mặt hơi căng thẳng và dáng vẻ bối rối khi cố gắng tạo chủ đề của chàng trai đã chứng minh rằng cậu ấy và người phụ nữ bên cạnh vẫn còn một đoạn đường dài nữa cần phải đi.
Điều trùng hợp chính là, Trần Hán Thăng cũng gặp được Tiểu Kim và Đông Nhi ở chỗ này.
Dáng người Đông Nhi cao gầy, nhưng mái tóc hơi dày sau lưng có chút phá hỏng hình tượng, Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ nếu Đông Nhi và Kim Dương Minh đi đến được giai đoạn gặp cha mẹ, nhất định phải khuyên bảo Đông Nhi thay đổi ngoại hình.
Tiểu Kim vẫn thích tỏ vẻ như vậy, thỉnh thoảng đi qua đi lại rồi đột nhiên nhảy dựng lên bày ra tư thế ném bóng rổ, tự cho là làm như vậy rất anh tuấn và thoải mái. Trên thực tế, Trần Hán Thăng xấu hổ đến mức ngón chân cũng đang “xoẹt xoẹt” cọ xát vào đế giày.
Sau khi rơi khỏi sân thể dục, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đi đến trung tâm hoạt động sinh viên của trường đại học xem phim, khi còn là sinh viên năm nhất, Trần Hán Thăng nhân cơ hội này tổ chức một party điện ảnh, hắn cố ý sắp xếp mình và Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh nhau, cũng có thể coi là một kỷ niệm thú vị.
Bộ phim chiếu tối nay là “Long Miêu” của Miyazaki Hayao, nhiều cặp đôi sinh viên trường đại học Tài chính đều cảm thấy ngạc nhiên, bọn họ cảm thấy trong lễ tình nhân này nên chiếu các bộ phim tình cảm kinh điển như “The Titanic” hay “Cầu Waterloo” mới đúng, không ngờ lại chiếu một bộ phim hoạt hình.
Nhìn thấy sự do dự của các cặp đôi kia, trong lòng Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng, Jack và Rose ông đây đã nhìn đến phát nôn rồi, bây giờ chỉ muốn xem những cảnh tượng trong sáng mà thôi.
Chuyện này là do hắn đích thân liên lạc với người chịu trách nhiệm tổ chức chiếu phim điện ảnh của hội học sinh, tạm thời thay thế một bộ phim tình cảm bóng bẩy bằng “Long Miêu”, cho nên nếu học đệ này không phục cũng phải chịu, ai bảo mấy người không phải là hội trưởng hội học sinh của đại học Tài chính chứ?
Lúc xem phim, Trần Hán Thăng nắm lấy cổ tay Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở hơi ngại ngùng, nhưng trong bóng tối, cô cũng nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Trần Hán Thăng.
…
Sau khi xem phim xong cũng đã hơn tám giờ, cửa sổ bình thường của căn tin đã đóng, nhưng cửa kính vẫn còn mở, hai người gọi chút mì rồi trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.
Dọc theo đường đi, tâm trạng của Thẩm Ấu Sở rất tốt, mặc dù cô không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng đêm nay, khoé miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười bình yên, ánh trăng mông lung phản chiếu xuống, trên da thịt trắng nõn cũng giống như toả ra một tầng ánh sáng trắng.
Sau khi trở lại khu dân cư, A Ninh vẫn đang chơi cùng với đám trẻ dưới lầu, Hồ Lâm Ngữ đang tính toán chi phí mở chi nhánh thứ năm của quán trà sữa ở trong phòng khách.
Trần Hán Thăng cũng không trêu chọc Tiểu Hồ và ngã người trên ghế sô pha xem TV.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động vang lên một tiếng “tinh”, Vương Tử Bác gửi đến hai tin nhắn MMS, còn kèm theo một tin nhắn vô cùng bất mãn.
Vương Tử Bác: Rõ ràng hôm nay là lễ tình nhân, nhưng Biên Thi Thi liên tục gửi đến hai bức ảnh, hầu hết đều là hình ảnh của Tiểu Ngư Nhi, tao cảm thấy kỹ năng chụp ảnh của Biên Thi Thi thực sự quá kém.
Trần Hán Thăng: Chỉ số thông minh của mày không xứng với Thi Thi, hay là mày buông tha cho cô ấy đi, tao giới thiệu Hồ Lâm Ngữ cho mày.
Vương Tử Bác: Thứ chó má nhà mày, sau này đừng mong tao gửi tin nhắn cho mày nữa.
Trần Hán Thăng cũng không coi trọng chuyện này, nhưng trước khi xem ảnh, hắn vẫn nghiêng người một chút, điều chỉnh sang một góc an toàn để tránh hình ảnh phản chiếu vào cửa kính phía sau, nhân tiện liếc mắt nhìn Hồ Lâm Ngữ một cái, giống như một học sinh sắp gian lận vậy.
Hồ Lâm Ngữ không phát hiện, Trần Hán Thăng lại nhìn Thẩm Ấu Sở đang ở trong phòng ngủ, lúc này mới yên tâm mở tin nhắn MMS ra.
Thực ra Trần Hán Thăng hiểu rõ, Biên Thi Thi đang cố ý chụp Tiểu Ngư Nhi, nhưng múi giờ ở khu vực chậm hơn Trung Quốc mười mấy tiếng, bên Trần Hán Thăng đang là chín giờ tối, bên kia mới sáng sớm.
Tiêu Dung Ngư đang ngồi trong sân, vừa phơi mình dưới ánh nắng chói chàng vừa lật xem cuốn “Pháp luật San Francisco”.
Vẻ mặt cô điềm đạm chăm chú, nhưng cô không buộc tóc đuôi ngựa cao, mà mái tóc dài thẳng buông xõa xuống trên vai, một vài sợi che khuất khuôn mặt trái xoan tinh xảo.
Trần Hán Thăng ngơ ngác nhìn một lúc, cô gái trên bức ảnh này, bây giờ đã cách xa ngàn km với mình.
“Lạch cạch…”
Trần Hán Thăng móc bật lửa ta, buồn bực chuẩn bị hút một điếu thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Hồ không vui, nhíu mày nói: “Cậu đừng hút thuốc, A Ninh còn nhỏ.”
“Biết rồi biết rồi, con mẹ nó Samsung và Hồ Lâm Ngữ.”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn lẩm bẩm một câu, cất điện thoại di động đang định xuống lầu, nhưng ngay khi màn hình điện thoại sắp bị khoá, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Kỳ quái thật…”
Trần Hán Thăng ngay cả thuốc cũng không hút, lại mở ảnh chụp của Tiêu Dung Ngư ra nhìn kỹ một lần, còn lật xem từng tấm từng tấm trong tin nhắn MMS trước đó, sau đó gửi tin nhắn cho Vương Tử Bác.
Trần Hán Thăng: Mày xem lại những tin nhắn MMS trước đó đi, có phát hiện chỗ nào kỳ quái không?
Vương Tử Bác: Mẹ nó, mày đừng làm tao sợ chứ, tao cảm thấy những bức ảnh cũng giống như các ký tự Trung Quốc, càng nhìn càng không thể phân biệt được chữ, ảnh chụp càng nhìn càng đáng sợ, không hiểu tại sao lúc nãy tao còn rùng mình một cái.
Trần Hán Thăng: Con mẹ nó sao mày không đi ăn phân đi, mày không thấy ảnh nào Tiểu Ngư Nhi cũng đang che bụng sao?
Sau khi được Trần Hán Thăng nhắc nhở như vậy, Vương Tử Bác cũng phát hiện, cho dù là đang đọc sách, hay đang phơi nắng, cũng như đang ngơ ngác, cô đều luôn đặt tay trái hoặc tay phải của mình lên bụng nhỏ bằng phẳng.
Động tác này rất nhỏ nhặt, nếu không so sánh với toàn bộ bức ảnh, thực ra rất khó phát hiện.
Vương Tử Bác: Có phải là bị đau bụng không, dù sao thói quen ăn uống ở Mỹ cũng rất khác so với chúng ta.
Trần Hán Thăng: Nhưng cô ấy có giúp việc người Trung Quốc mà.
Vương Tử Bác: Vậy có thể là bị cảm lạnh?
Trần Hán Thăng: Chuyện này đã xảy ra liên tục trong bao lâu rồi? Không, mày không thể hỏi giúp tao một chút được sao, làm chuyện gì cũng giống như một kẻ ngốc vậy.
Vương Tử Bác: Biết rồi biết rồi, tao đi hỏi.
Một lúc lâu sau, Vương Tử Bác phấn khích trả lời một tin.
Vương Tử Bác: Mày còn mắng tao khờ nữa, tao thấy mày mới là kẻ ngốc, tao vừa mới hỏi Tiểu Ngư Nhi rồi, cậu ấy nói với tao rằng nguyên nhân là do không quen với cách ăn uống ở Mỹ nên dạ dày hơi khó chịu.
Trần Hán Thăng: Tại sao mày lại hỏi Tiểu Ngư Nhi, Biên Thi Thi đâu?
Vương Tử Bác: Chuyện này có gì khác nhau sao, hơn nữa tình trạng cơ thể của Tiểu Ngư Nhi, bản thân cậu ấy là người hiểu rõ nhất mà.
Vương Tử Bác nói cũng hơi có lý, nhưng Trần Hán Thăng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, thầm nghĩ sau khi xử lý xong công việc tháng này, mình thực sự phải đến Mỹ xem sao.
Trần Hán Thăng: Vương Tử Bác, mày đúng là kẻ ngốc!
Vương Tử Bác: Mẹ nó, tại sao lại mắng tao nữa.
Trần Hán Thăng: Tâm trạng của tao không được thoải mái lắm, luôn cảm thấy mày là một đồng đội heo trong phim truyền hình, vô tình phá hỏng chuyện lớn của ông đây.