Vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia giành được thắng lợi, sau đó còn trải qua sự thúc đẩy và tuyên truyền của đội dư luận viên đứng phía sau, trong lúc nhất thời, sức ảnh hưởng của nó rất lớn, hầu hết người dân Trung Quốc đều rất vui vẻ, mặc dù chuyện này không liên quan nhiều đến mình, nhưng ít nhiều cũng giúp ích cho những đồng hương nữ kết hôn với người nước ngoài.
Đương nhiên cũng có người không ngại phiền phức.
Ví dụ như Hoàng Tuệ.
Vào lễ Giáng Sinh năm ngoái, Hoàng Tuệ chọc thủng Tu La tràng của Trần Hán Thăng, cầm theo một trăm ngàn tệ rời khỏi Kiến Nghiệp trở về quê hương.
Hoàng Tuệ không biết chuyện gì đã xảy ra sau Tu La tràng, cô ta cũng không dám hỏi thăm, sợ bị Trần Hán Thăng điều tra ngọn ngành phát hiện ra, như thế chắc chắn sẽ bị trả thù.
Cho nên ban đầu cô ta định tìm một căn nhà ở quê, tìm một công việc, sau đó tìm một người thanh niên thật thà lương thiện để kết hôn, nhưng sau vài lần xem mắt trong dịp Tết Nguyên Đán, Hoàng Tuệ nhận ra rằng các thành niên ở thị trấn thực sự quá quê mùa.
Không biết nói tiếng Anh, không biết Chanel, cũng không biết Dior, rất nhiều người thậm chí còn chưa từng uống Starbuck.
Nơi thị trấn nhỏ này yên tĩnh quá mức, sau chín giờ tối, trên đường cơ bản không còn bóng người nữa, các nhà các hộ đều đóng cửa xem TV, không có KTV, không có vũ trường, vẫn là cuộc sống của những năm 80.
Hoàng Tuệ cảm thấy vô cùng thất vọng, đồ ăn phương tây, rượu vang đỏ, quán bar, âm nhạc… Những thứ đó mới thực sự là chất lượng cuộc sống “hơn người” mà cô ta theo đuổi, chứ không phải là mua một cân rau xanh mà cũng phải cò kè mặc cả ngoài chợ.
Cho nên, sang năm mới, Hoàng Tuệ lại rời khỏi thị trấn nhỏ, cho dù có hai ba thanh niên đã phải lòng Hoàng Tuệ, sau khi thêm QQ vẫn luôn ân cần hỏi han.
Hoàng Tuệ không đồng ý cũng không từ chối, cũng lập lờ giống như với Vương Tử Bác năm xưa, mặc dù cô ta không thích những người trẻ tuổi đơn thuần này, nhưng ngộ nhỡ có lúc hữu dụng thì sao?
Đương nhiên, lần này Hoàng Tuệ không dám đến Kiến Nghiệp nữa, mà là đến Hàng Châu, một tỉnh lỵ ở bên cạnh.
Thứ nhất, Kiến Nghiệp và Hàng Châu đều là những thành phố nổi tiếng ở vùng Giang Nam, phong cảnh và bầu không khí văn hoá tương tự nhau, Hoàng Tuệ có thể thích ứng nhanh hơn nữa;
Thứ hai, khoảng thời gian này Hàng Châu phát triển khá nhanh, cơ hội cũng rất nhiều, đặc biệt là nhờ có Alibaba, các công ty thương mại điện tử cũng mọc lên như nấm, Hoàng Tuệ xin làm quản lý tài chính của một công ty thương mại điện tử.
Nếu bỏ qua khía cạnh đạo đức, CV của Hoàng Tuệ thực sự không tồi, tốt nghiệp đại học, đã từng làm việc ở điện tử Kim Tiệp, Hoả Tiễn 101, và công ty ngoại thương Long Đằng.
Hoả Tiễn 101 này càng có sức nặng hơn nữa, dù sao loại hình chuyển phát nhanh hiện giờ giống như một thẻ khuôn viên trường “M-Zone” di động, đã trở thành một trong những thứ đi liền với sinh viên hiện tại.
Lý do thứ ba là Hàng Châu và Kiến Nghiệp cách nhau không xa lắm, Hoàng Tuệ vẫn luôn muốn muốn được chứng kiến cảnh tượng “chó cắn chó” của Samsung và Qủa Xác, dù sao đây cũng là cục diện do mình khuấy động lên.
Lúc mới bắt đầu, Hoàng Tuệ có chút thất vọng, bởi vì Samsung và Qủa Xác đều vô cùng bình tĩnh, cô ta đâu biết được cơn sóng ngầm bên dưới tình huống có vẻ yên tĩnh này, còn tưởng rằng chiêu ly gián của mình trước đó không có tác dụng.
Nhưng trong tuần đầu tiên của tháng hai, Trần Hán Thăng lại hung hăng công kích Samsung một lần nữa ở trong hội nghị kia, Hoàng Tuệ đột nhiên trở nên phấn khích, bởi vì Samsung chắc chắn sẽ phản kích.
Không nằm ngoài dự đoán, nửa tháng sau, Samsung đã kiện Trần Hán Thăng ra toà.
Ngay khi Hoàng Tuệ đang chờ Trần Hán Thăng ra chiêu thì toàn bộ sự việc lại giống như rơi vào bế tắc, kết quả này thì thôi đi, vụ kiện tụng xuyên quốc gia của công ty luật Dung Thăng lại ầm ĩ trên mạng, mọi người trực tiếp quên mất tranh cãi giữa Samsung và Qủa Xác.
Mọi người đều biết rằng “Trần Qủa Xác” rất bá đạo, nếu không sao có thể có nhiều fans Qủa Xác theo dõi như vậy, bây giờ bị người ta kiện cáo, hình như cũng có thể hiểu được.
Nhưng Hoàng Tuệ lại rất khó chịu, ngoại trừ việc “Samsung và Qủa Xác” không có hành động tiếp theo ra, mà còn vì cùng với vụ kiện và bài đăng phân biệt “người nước ngoài có tiền” và “người nước ngoài không có tiền” kia.
Sau khi đi đến Hàng Châu, cô ta thường đi đến một phố quán bar trên đường Bảo Thục sau khi tan làm, ở đó quen biết một người bạn trai mới, William, người Anh.
Hoàng Tuệ vốn dĩ đã rất thích những người bạn nước ngoài, cô ta luôn cảm thấy mấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đó còn đẹp trai hơn những người đàn ông Trung Quốc da vàng mắt đen.
Khi hai người khoác tay nhau đến đến những trung tâm CBD như quảng trường Vũ Lâm Môn, rất nhiều người đi đường sẽ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía bọn họ, tựa như một người phụ nữ Trung Quốc tìm được một người bạn trai người nước ngoài là chuyện “quang tông diệu tổ” vậy.
Cho nên lần nào đi dạo phố, lòng ham hư vinh của Hoàng Tuệ đều được thoả mãn tột cùng, cô ta sẽ cố tình nói khá lớn ở những nơi náo nhiệt, dùng tiếng Anh nói chuyện với người bạn trai, thể hiện cảm giác bản thân “hơn người” và sự ưu việt.
Ngoài ra, người bạn trai này còn dẫn cô ta đi thử một số thứ đồ mới mẻ, mấy thứ này bị cấm ở Trung Quốc, nhưng William nói rằng tuổi trẻ thì phải tự do, phải theo đuổi sự kích thích, không cần để ý đến quá nhiều khuôn sáo hạn chế như vậy.
Nói chung, Hoàng Tuệ vô cùng hài lòng với người bạn trai này, nhưng hình như người trong nhà lại không hiểu.
Hoàng Tuệ đã từng gọi điện thoại cho cha mẹ và phấn khích nói rằng mình đã tìm được một người bạn trai nước ngoài, nhưng cha mẹ không những không tự hào mà còn khuyên hai người bọn họ chia tay, lý do là người nước ngoài đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Hoàng Tuệ cảm thấy cha mẹ đúng là nông dân ở một nơi nhỏ bé, không có kiến thức gì, chờ đến ngày nghỉ nào đó, mình sẽ đưa William về nhà đi dạo, khiến hàng xóm xung quanh và các bạn học cũ đều phải hâm mộ.
Kế hoạch ban đầu đang rất ổn, mãi đến khi nhìn thấy bài viết kia gần đây, những tổng quát về “người nước ngoài không có tiền” trên đó gần như đã “tóm tắt” cả William.
Đầu tiên, hiện giờ William đúng là đang làm giáo viên tiếng Anh cho một trung tâm đào tạo, bởi vì ngoại trừ việc biết nói tiếng Anh ra, anh ta thực sự không còn kỹ năng nào khác.
Tiếp theo, William cũng là một người không có xe cũng không có nhà, đang thuê một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, cũng may bây giờ nhu cầu học tiếng Anh trong nước đang rất lớn, các bậc cha mẹ muốn con hoá rồng cũng tương đối nhiều, cho nên tiền lương ở trung tâm cũng không tệ lắm.
Thứ ba, William thực sự rất biết khoác lác, anh ta thường xuyên kể về cuộc sống của mình ở nước Anh, trong nhà có trang trại, có trang viên, ông nội còn có tước vị, tất cả mọi thứ đều rất giống với phim truyền hình nước Anh.
Nhưng có một gia đình giàu có như vậy, tại sao anh ta lại đến Trung Quốc làm một giáo viên trong một cơ sở đào tạo chứ, Hoàng Tuệ cũng từng nghi ngờ, nhưng William lại giải thích mình rất thích trẻ con Trung Quốc nên mới vượt đại dương đi đến đây.
Cuối cùng khi hai người đi ra ngoài ăn cơm, William thực sự chưa bao giờ chủ động thanh toán, cùng lắm cũng là AA, danh nghĩa tốt đẹp rằng “Ở nước Anh bọn anh, nam nữ ăn cơm đều là AA, đây gọi là tôn trọng phái nữ.”
Trong lòng chị tiểu Tuệ không được thoải mái lắm, bởi vì cô ta đã từng yêu đương vài lần, tên “liếm chó” Vương Tử Bác kia thì không nói, đó là một chiếc máy rút tiền ATM di động, ngay cả tên cặn bã Triệu Chính kia, anh ta cũng không cần con gái trả tiền cho bữa tối.
Nhưng nếu đó đã là phong tục bên nước ngoài, Hoàng Tuệ chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, ai bảo William có khuôn mặt của một người nước ngoài chứ, Hoàng Tuệ còn chờ để được dẫn anh ta về khoe khoang một phen.
Hôm nay gần đến giờ tan làm, Hoàng Tuệ lại gọi điện thoại cho William, hỏi xem tối nay sẽ đi đâu ăn cơm.
“Đi đâu cũng được.”
Hoàng Tuệ làm nũng nói: “Đêm nay anh mời em nhé, kể từ khi chúng ta quen biết nhau cho đến nay, anh thậm chí còn chưa mời em uống dù chỉ một ly rượu cocktail.”
“Lại nữa, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi.”
Nhắc đến chủ đề “mời khách”, giọng điệu của William bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, sử dụng tiếng phổ thông không lưu loát kia nói: “Nam nữ bình đẳng, em không thể yêu cầu anh mời khách được, AA, vẫn là AA như trước.”
“Ừ.”
Hoàng Tuệ không nói gì mà cúp điện thoại, nếu không có bài đăng kia, có lẽ Hoàng Tuệ sẽ không phản ứng quá lớn, nhưng sau khi xem xong bài đăng kia, Hoàng Tuệ biết thực ra William chỉ không muốn tiêu tiền cho mình.
“Hi, có ở đó không, khoảng thời gian này hơi bận nên không có thời gian trả lời…”
Vì thế, Hoàng Tuệ tìm QQ của mấy thanh niên trong thị trấn nhỏ kia, hung hăng trêu chọc vài người.
Mỗi khi cãi nhau với William, Hoàng Tuệ sẽ nói chuyện phiếm với những lốp xe dự phòng đó, làm như vậy không chỉ mang đến cho cô ta khoái cảm trả thù, mà còn có thể duy trì được tình cảm với lốp xe dự phòng, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi trêu chọc xong, Hoàng Tuệ vẫn chưa hết giận, cô ta lai đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu Cộng đồng Qủa Xác và công ty luật Dung Thăng.
“Đang yên đang lành thì kiện tụng làm gì chứ, không thể ngừng nghỉ một chút sao?”
“Tại sao Cộng đồng Qủa Xác chưa phá sản chứ, mấy bài đăng rác rưởi đó luôn khiến người khác phiền lòng.”
“Chẳng phải Trần Hán Thăng là một kẻ lưu manh thích diễu võ dương oai sao? Tại sao người ta kiện cậu, cậu thậm chí còn không dám thả rắm?”
…
Sau khi mắng chửi xong, lúc này Hoàng Tuệ mới xách chiếc túi LV của mình lên, mỉm cười chào hỏi với đồng nghiệp rồi tan làm.
Cô ta muốn duy trì phong cách của mình, đó chính là “Trên người đều là hàng hiệu (cho dù có một số là hàng giả), ra vào Starbucks và quán bar, yêu đương với một người bạn trai nước ngoài”, đây chính là cuộc sống mà Hoàng Tuệ cho rằng “hơn người”.
Thứ duy nhất còn thiếu chính là một chiếc siêu xe, nếu có một chiếc Porsche như của Trần Hán Thăng thì tốt biết bao.
Một tuần sau, khi sức nóng của vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia này vừa mới hạ thấp một chút thì đột nhiên xuất hiện một tin tức khủng:
“Điện thoại di động Samsung nổ tung, một sinh viên Kiến Nghiệp nào đó bị thương, hiện đang điều trị trong bệnh viện khu vực Giang Lăng.”