Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 915 - Chương 915: “Bạn Cùng Phòng Của Chủ Tịch”

Chương 915: “Bạn cùng phòng của chủ tịch” Chương 915: “Bạn cùng phòng của chủ tịch”

Trong bữa tiệc tốt nghiệp này, gần như các bạn học lớp hai hành chính công đều say khướt một phen, sau khi tỉnh lại, trải qua một thời gian ngắn thích ứng, về mặt tâm lý, hầu hết mọi người đã chấp nhận thân phận “sinh viên tốt nghiệp” của mình.

Tiếp theo sẽ là chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn vào ngày 16 tháng 6, luận văn của Trần Hán Thăng được cô thư ký nhỏ viết giùm, mặc dù cô ấy đã hoàn thành từ lâu, nhưng mãi đến tối ngày 15, Trần Hán Thăng mới lật được vài tờ.

Trần Hán Thăng biết mình chắc chắn sẽ được đậu tự động, cho nên thực sự lười đọc thuộc.

Không ngoài dự kiến, khi Trần Hán Thăng đến tham gia bảo vệ luận văn vào buổi sáng ngày 16, mấy giảng viên nhìn thấy “người này”, bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, nghe Trần Hán Thăng nói bậy nói bạ trên sân khấu một hồi, sau đó tuỳ tiện hỏi mấy câu đơn giản rồi cho qua.

Sau khi buổi bảo vệ luận văn kết thúc, các bạn học bắt đầu lần lượt rời khỏi trường học, còn về phần lễ tốt nghiệp, tháng sau ai có thời gian thì quay trở về tham gia, nếu không thể trở về thì có thể gửi bằng tốt nghiệp đến bằng chuyển phát nhanh.

Tối ngày 17, phòng ký túc xá 602 lại say một trận, sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng lái xe, Kim Dương Minh dành được ghế phụ, hàng ghế sau có Dương Thế Siêu, Quách Thiếu Cường, Đới Chấn Hữu và Lý Quyến Nam.

Ba người ở lại Kiến Nghiệp đang đặc biệt đưa tiễn ba người rời khỏi Kiến Nghiệp.

Trước cổng ga tàu hỏa Trung Ương Môn, mấy người bạn cùng phòng ở chung suốt bốn năm luân phiên ôm lấy nhau, ngay cả Đới Chấn Hữu và Kim Dương Minh cũng vỗ vai với nhau, lần ly biệt này, nói không chừng lần sau gặp lại chính là trong hôn lễ của một người bạn cùng phòng nào đó.

“Các anh em, tôi đi đây.”

Dương Thế Siêu là người quyết đoán nhất, cậu ấy xách hành lý lên nói với mọi người: “Có thời gian rảnh thì đến tìm tôi uống rượu, ở chỗ chúng tôi có rất nhiều của ngon vật lạ mà người phương bam các cậu chưa từng nhìn thấy trước đây.”

“Tao đến từ Tô Bắc, Thiếu Cường là người Dương Châu, Tiểu Kim ở Kiến Nghiệp, bọn tao đều không thể coi là người phương nam.”

Trần Hán Thăng vừa bắt tay tạm biệt với Dương Thế Siêu vừa mỉm cười phản bác.

“Cũng thế thôi.”

Dương Thế Siêu không hề để ý nói: “Trong mắt người Đông Bắc chúng tao, ngoại trừ ba tỉnh Đông Bắc ra, những người khác đều gọi là người phương nam.”

“Trong mắt người phía đông Lưỡng Quảng bọn tao.”

Lý Quyến Nam cũng mỉm cười ha ha nói tiếp: “Trên bản đồ, ngoại trừ Quảng Đông ra, những nơi khác đều là phương bắc.”

“Ha ha ha, A Nam cũng học được cách hài hước rồi.”

“Các anh em, giữ gìn sức khoẻ nhé!”

“Chúng mày cũng giữ gìn sức khoẻ!”

Rượu cũng đã uống, khóc cũng khóc rồi, lúc chia ly thực sự lại tương đối bình tĩnh, sau khi Lão Dương, Thiếu Cường và Lão Đới rời đi hết, Trần Hán Thăng lại chở Tiểu Kim và Lý Quyến Nam trở về ký túc xá.

Trên dọc đường đi tương đối yên tĩnh, ngay cả Kim Dương Minh cũng không lấy điện thoại ra tỏ vẻ với bạn bè.

Sau khi đến trường học Trần Hán Thăng quay đầu lại nói với Lý Quyến Nam: “Mày thu dọn hành lý một chút, lát nữa tao trở về nhà máy, nhân tiện dẫn mày qua đó.”

“Cảm ơn Trần…”

Lý Quyến Nam đang định gọi “Trần ca”, nhưng sau đó sực nhớ ra mình đã tốt nghiệp, sau này là nhân viên của điện tử Qủa Xác, phải xưng hô “chủ tịch Trần” thì hơn.

“A Nam, mày tuỳ tiện gọi cái gì cũng được.”

Trần Hán Thăng an ủi nói: “Đừng quá căng thẳng, điện tử Qủa Xác chỉ là công việc đầu tiên của mày, nói không chừng sau này còn có sự phát triển tốt hơn nữa, trước tiên hãy học hỏi một số thứ để tích lũy kinh nghiệm, tao đang định sắp xếp mày vào một vị trí phức tạp nhưng có thể rèn luyện bản thân.”

“Ừ, cảm ơn Trần ca.”

Lý Quyến Nam gật đầu thật mạnh, lại xưng hô giống thời đại học.

Sau khi trở lại ký túc xá, Lý Quyến Nam vùi đầu vào thu dọn đồ đạc, chẳng bao lâu sau bạn gái từ thời năm nhất của cậu ấy- Tô Tĩnh cũng đến đây.

Bây giờ đang mùa tốt nghiệp, các cô gái chỉ cần chào hỏi một tiếng với dì quản lý ký túc, về cơ bản đều có thể vào ký túc xá nam để giúp đỡ.

Những lúc thế này, các sinh viên có bạn gái đến giúp đỡ đều rất có thể diện, mỗi lần Lý Quyến Nam xách đồ xuống lầu, Tô Tĩnh cũng đi theo phía sau, những người quen biết và những người không quen biết đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Trần Hán Thăng và Kim Dương Minh đứng trên ban công hút thuốc, Tiểu Kim là người gốc Kiến Nghiệp, cậu ta có thể ở trong ký túc xá cho đến khi bộ phận hậu cần đến cưỡng chế rời đi.

“Haiz.”

Kim Dương Minh ghé vào trên song sắt lan can, nhìn các sinh viên tốt nghiệp xách balo rời đi ở tầng dưới, thở dài nói: “Đúng là có hơi luyến tiếc.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng nhàn nhạt lên tiếng, hắn cũng có chút luyến tiếc, có thể nói rằng sự nghiệp của hắn bắt đầu từ hai căn phòng học bỏ hoang 101, 102 ở toà nhà F của khu dạy học kia, nếu không có sự ủng hộ hết mình từ phía nhà trường, có lẽ khoảng thời gian đầu càng khó khăn hơn nữa.

Đây có lẽ là miêu tả chân thật cho việc gây dựng sự nghiệp, kiếm được một triệu tệ đầu tiên là điều vô cùng khó khăn, những khổ cực mà mình đã trải qua đều có thể nhớ rõ ràng.

Nhưng sau khi có được một triệu tệ, từ một triệu tệ lên đến mười triệu tệ dường như trở nên rất dễ dàng, trong quá trình này gần như không phải chịu vất vả gì.

Trong quá trình tích luỹ từ mười triệu đến một trăm triệu, ngoại trừ Hồng Sĩ Dũng đưa đến áp lực cạnh tranh ra, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

“Trần ca.”

Ngay khi Trần Hán Thăng đang cảm khái thì Kim Dương Minh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Lúc nãy tao mới nhớ lại cuộc sống mười mấy năm đi học của mình, bỗng phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái.”

“Hiện tượng gì?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Các giáo viên tiếng Anh đều rất biết trang điểm.”

Kim Dương Minh nghi hoặc nói: “Giáo viên tiếng Anh năm nhất và năm hai, còn có giáo viên tiếng Anh năm cấp hai và cấp ba của tao nữa, hình như các cô ấy ngày nào cũng đổi một bộ quần áo mới, rất ít khi lặp lại, mày đã từng để ý đến chuyện này chưa.”

“Hình như cũng đúng.”

Có sự nhắc nhở của Tiểu Kim, Trần Hán Thăng cũng nhớ ra chính xác là như vậy.

“Có lẽ giáo viên tiếng Anh là một công việc thần kỳ chăng?”

Trần Hán Thăng nói: “Nếu không phải là gia đình giàu có thì chắc cũng là lấy được ông chồng có tiền.”

“Ừm…”

Kim Dương Minh âm thầm chấp nhận.

Ngoạ long và phượng sồ thảo luận một số vấn đề cuộc sống nhàm chán, chờ đến khi Lý Quyến Nam và Tô Tĩnh thu dọn toàn bộ đồ đạc xong xuôi, Trần Hán Thăng đưa hai người bọn họ đến điện tử Qủa Xác.

“A Nam, vị trí của này ở trong bộ phận hành chính của viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ.”

Ở trên xe, Trần Hán Thăng nói đến tính chất công việc của Lý Quyến Nam: “Viện nghiên cứu này không phải là tổ chức chỉ thuộc về điện tử Qủa Xác, mà điện tử Xiaomi ở bên cạnh cũng tham gia, các nhiệm vụ nghiên cứu phát minh thường ngày rất nặng nề, cho nên giữa các nhóm dự án khác nhau thường xuyên xảy ra tranh chấp, bộ phận hành chính vừa phục vụ bọn họ vừa phải cố gắng điều hoà những mâu thuẫn đó.”

“Cho nên.”

Trần Hán Thăng tổng kết: “Đây là một bộ phận toàn diện cực kỳ khảo nghiệm “kỹ năng cân bằng”. A Nam, mày có thể xuất sư từ chỗ này, sau này làm bất cứ công việc gì đi chăng nữa cũng không thành vấn đề.”

Nghe thấy công việc đầu tiên của mình là tiếp xúc với nhiệm vụ với độ khó cao như vậy, cơ bắp trên mặt Lý Quyến Nam căng chặt.

Nhưng cậu ấy cũng có thể nhìn ra được, Trần ca đang cố tình rèn luyện mình.

Sau khi đến điện tử Qủa Xác, lúc đầu Trần Hán Thăng định dẫn theo Lý Quyến Nam và Tô Tĩnh tham quan toà nhà của viện nghiên cứu Qủa Mễ một chút, nhưng lại phát hiện một chiếc xe thể thao màu đỏ rượu quen thuộc ở trước cửa.

“Cô bạn thân Trịnh đã trở về rồi sao?”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm một tiếng.

Khác với hướng đi của Qủa Xác là hình thức “chuỗi sinh thái sản phẩm”, điện tử Xiaomi dưới sự lãnh đạo của Trịnh Quan Đề lại “kiếm đi nét bút nghiêng”, trực tiếp tấn công vào tất cả các cửa hàng bán hàng ngoại tuyến.

Bước đi này thoạt nhìn có vẻ táo bạo, nhưng lại mang đến hiệu quả rất tốt, sau khi điện thoại di động Qủa Xác được ra mắt, dưới tình huống doanh số bán hàng tăng mạnh, điện thoại di động Xiaomi vẫn có thể không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, tất cả đều nhờ vào các cửa hàng flagship* thật khổng lồ đó.

(*Những sản phẩm chủ chốt của cửa hàng.)

Suốt hai tháng qua, Trịnh Quan Đề đều chạy lòng vòng qua các thành phố khác nhau, không ngờ hôm nay lại quay trở lại Kiến Nghiệp.

Trần Hán Thăng gọi phó bộ trưởng phòng hành chính của viện nghiên cứu Qủa Mễ đến, bảo ông ta dẫn theo Lý Quyến Nam đi thăm thú một chút, Trần Hán Thăng tự mình đi tìm Trịnh Quan Đề.

Nhưng khi đang lên cầu thang, phó bộ trưởng lại gọi điện thoại đến.

“Chủ tịch Trần.”

Phó bộ trưởng nói: “Lần này còn có một nhóm sinh viên mới tốt nghiệp vào bộ phận hành chính của viện nghiên cứu, để tiện cho việc thống nhất quản lý, tôi muốn bổ nhiệm một tổ trưởng nhỏ, ngài cảm thấy Lý Quyến Nam phù hợp không?”

Có lẽ phó bộ trưởng kia đang muốn nịnh nọt, nhưng Trần Hán Thăng hoàn toàn không cho ông ta cơ hội này, nói một cách chính đáng: “Lý Quyến Nam là bạn cùng phòng đại học của tôi, mặc dù chức vụ này không quan trọng lắm, nhưng tôi vẫn phải tránh tị hiềm, các anh tự mình quyết định là được rồi.”

“Vâng.”

Phó bộ trưởng sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu, trong giọng nói mang theo sự bừng tỉnh hiểu ra.

Mười phút sau, Trần Hán Thăng nhận được tin nhắn của Lý Quyến Nam gửi đến.

“Tiểu Trần, tao được phó bộ trưởng bổ nhiệm làm tổ trưởng nhỏ.”

Bình Luận (0)
Comment