Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 922 - Chương 922: Nhìn Cốt Cách Đáng Kinh Ngạc Của Bác, Vừa Nhìn Đã Biết Làm Chuyện Lớn

Chương 922: Nhìn cốt cách đáng kinh ngạc của bác, vừa nhìn đã biết làm chuyện lớn Chương 922: Nhìn cốt cách đáng kinh ngạc của bác, vừa nhìn đã biết làm chuyện lớn

“Được rồi, cậu lại vô tình tổng kết ra một thói quen sinh hoạt nhỏ.”

Trịnh Quan Đề vỗ vào bả vai Trần Hán Thăng, rất giống với biểu hiện thân mật giữa những người bạn với nhau.

Trên thực tế, mọi người đều biết rằng Qủa Xác và Xiaomi là đối tác của nhau, dù sao “viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ” cũng đứng giữa hai doanh nghiệp này đấy.

“Đương nhiên rồi.”

Trần Hán Thăng lên tiếng, làm mặt quỷ với cô bé còn không cao bằng bánh xe kia.

Nhưng hình tượng bây giờ của hắn quá lôi thôi lếch thếch, miệng ngậm thuốc lá, cả người nồng nặc mùi rượu, trên cánh tay chỉ thiếu một hình xăm nữa thôi thì sẽ trở thành kẻ giang hồ, cho nên cô bé kia hơi sợ hãi, rụt người vào trong chiếc xe ba gác.

Nhưng xuyên thấu qua kẽ hở giữa hai tấm ván gỗ, cô bé vẫn lén lút nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.

Những người bạn nhỏ đáng yêu như vậy đấy, cô bé cho rằng chỉ cần mình trốn đi thì người khác sẽ không nhìn thấy mình.

“Đây là cháu gái của chú sao?”

Trần Hán Thăng nói với người đàn ông trung niên bán dưa hấu.

“Đúng vậy.”

Ông chú trung niên này có nước da ngăm đen, vừa cầm cân cân trọng lượng vừa nói chuyện với Trần Hán Thăng: “Cha mẹ con bé đều phải làm ca đêm, tôi để con bé ở nhà một mình cũng không yên tâm, nên nhân tiên dẫn theo nó đi bán dưa cùng.”

“Con bé thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn.”

Trần Hán Thăng tiếp tục bắt chuyện: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn tuổi rưỡi.”

Nói đến cháu gái mình, nụ cười trên mặt ông chú cũng rạng rỡ hơn một chút: “Cũng hơi nghịch ngợm, nhưng cũng biết yêu thương người khác thỉnh thoảng khi tôi mệt mỏi, con bé cũng sẽ giúp tôi lau mồ hôi.”

Trần Hán Thăng gật đầu, trong miệng huýt vài tiếng sao, lại kêu “meo meo meo” giống như đang gọi một con mèo nhỏ, nhưng cô bé vẫn đứng nấp dưới chiếc xe ba gác không chịu ra, cơ thể nhỏ nhắn hơi gầy yếu.”

Người đàn ông trung niên bán dưa cũng không thúc giục, cười ha hả nhìn Trần Hán Thăng trêu chọc cháu gái nhà mình, sau đó đưa dưa hấu cho Trịnh Quan Đề, tổng cộng là 9 tệ 8, cô chú đưa cho tôi 9 tệ 5 là được rồi.”

“Chú bán cho cháu toàn bộ số dưa hấu này đi.”

Trần Hán Thăng vẫn đang huýt sáo, nhưng những gì hắn nói lại khiến người đàn ông trung niên sửng sốt.

Trịnh Quan Đề nhìn Trần tra nam, lại nhìn cô bé kia, dường như hiểu rõ điều gì đó, ánh mắt bên dưới hàng lông mi thật dày loé lên một chút dịu dàng.

“Cháu nói bán cho cháu toàn bộ dưa hấu này đi, sau đó chú trở về sớm một chút, bọn nhỏ vẫn nên đi ngủ sớm.”

Trần Hán Thăng lặp lại một lần nữa.

“Nhưng, nhưng mà…”

Ông chú trung niên bán dưa tương đối thuần phác, mặc dù rất vui khi gặp được một người khách sộp, nhưng vẫn nhắc nhở: “Nhiều dưa thế này, nếu không ăn hết thì sẽ hỏng đấy.”

“Chú lo gì chứ? Ở đây nhiều người như vậy, cháu đưa cho mỗi bàn mỗi trái là được.”

Trần Hán Thăng búng bay tàn thuốc, động tác vô cùng hào sảng, nhưng động tác lưu manh này lại doạ cô bé kia rụt người vào bên trong một chút.

Mãi đến lúc này, ông chú trung niên bán dưa mới hiểu ra rằng đối phương không phải thực sự muốn mua dưa, mà chỉ muốn cho cháu gái mình có thể nghỉ ngơi sớm một chút.

“Vậy thì cảm ơn, cảm ơn cậu..”

Ông chú trung niên kia vội vàng nói cảm ơn, còn lôi cháu gái ra cùng cảm ơn, nhưng cô bé kia vẫn rất sợ hãi Trần Hán Thăng, rúc ở sau lưng ông nội chỉ để lộ đôi mắt vào hai bím tóc.

“Được rồi, được rồi, chú đừng cân nữa, cưa dựa theo giá cả một trái dưa hấu 30 tệ rồi nhân lên đi.”

Trần Hán Thăng gọi ông chủ quán đồ nướng đến đây chuyển dưa hấu, ngoài ra các khách hàng trên mỗi bạn nghe thấy chủ tịch Trần mời khách ăn dưa, những sinh viên tràn đầy tinh lực đó đều giơ chai bia lên hét “Chủ tịch Trần, chủ tịch Trần, chủ tịch Trần…”

Trên xe tổng cộng có 25 quả dưa hấu, Trần Hán Thăng trực tiếp trả 800 tệ, ông chú trung niên bán dưa liên cục cúi người.

Trần Hán Thăng căn bản không quan tâm đến những chuyện này, chỉ lo “biu biu biu” trêu chọc cô bé.

“Thẩm Ấu Sở có một cô em gái.”

Sau khi hai ông cháu rời khỏi phố ăn vặt, Trần Hán Thăng cũng không quay trở lại bàn ăn ngay mà châm một điếu thuốc khác, giống như đang giải thích cho hành động của mình, cũng giống như đang lẩm bẩm lầu bầu.

“Lần đầu tiên tôi gặp em ấy, cũng khoảng chừng bốn tuổi, lớn bằng cô bé lúc nãy, bây giờ em ấy đã sắp học tiểu học rồi, mấy năm nay tôi đều đối xử với em ấy giống như con gái.”

Trần Hán Thăng búng tàn thuốc nói.

“Cho nên?”

Trịnh Quan Đề nhướn mày, mơ hồ lóe lên một chút ý cười.

“Khoảng thời gian này không được gặp con bé, tôi hơi nhớ nó rồi.”

Trong mũi Trần Hán Thăng phun ra một luồng khói trắng thẳng tắp: “Hơn nữa hai đứa bé của tôi cũng là con gái, cho nên cảm thấy hơi đau lòng thay cho cô gái nhỏ lúc nãy.”

“Ồ…”

Cô bạn thân Trịnh hơi hếch cằm lên, vẻ mặt loé lên một chút tinh nghịch hiếm có: “Trần tra nam, con gái đã khiến cậu thay đổi rồi.”

“Trở nên có tình cảm, một tên lưu manh động tình, cho dù cầm dao cũng không cầm nổi.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười nói: “Lúc trước tôi đều chém giết lung tung.”

“Chậc.”

Cô bạn thân Trịnh phỉ nhổ một tiếng, nhưng trước khi xoay người lại trở về, cô cũng đột nhiên nói: “Tôi quen biết cậu được ba năm rưỡi, cậu đã thực sự thay đổi rồi, bây giờ cậu hơi đáng yêu một chút.”

“Đáng yêu, thế có muốn X không?”

“Không muốn.”

Trên bàn ăn của cửa hàng thịt nướng, kể từ khi Trần Hán Thăng đi ra ngoài, Trịnh Quang Dụ và Hồng Sĩ Dũng vẫn luôn quan sát.

Nhìn thấy hắn mua dưa rồi tặng cho các khách hàng khác, Trịnh Quang Dụ hỏi: “Trần Hán Thăng đang mua tiếng tăm sao?”

“Không phải, cậu ta không cần.”

Hồng Sĩ Dũng không chút do dự lập tức phủ nhận: “Những chuyện mua danh tiếng này tương đối hữu dụng ở Hồng Kông, nhưng ở đại lục lại rất phô trương, mấy chục trái dưa hấu thì có thể có tác dụng gì chứ, với sự hiểu biết của tôi với chủ tịch Trần, có lẽ cậu ta đang làm việc theo cảm tính.”

Trịnh Quang Dụ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, ông ta cũng thừa nhận: “Trần Hán Thăng thực sự vừa bướng bỉnh vừa thoải mái, còn vô cùng thông minh.”

“Thêm một chuyện nữa.”

Hồng Sĩ Dũng nhắc nhở: “Lúc nãy khi đang ăn, có lẽ là mẹ của chủ tịch Trần gọi điện thoại đến, cậu ta đã phản ứng như thế nào?”

“Ngay lập tức ưỡn ngực, cầm điện thoại di động che mic lại, lúc nói chuyện đều cúi người khom lưng…”

Trịnh Quang Dụ ngay lập tức hiểu ra: “Trần Hán Thăng… Rất sợ mẹ mình?”

Lão Hồng vỗ vỗ cái bụng phình lên, cười ha hả nói: “Ai có thể ngờ được rằng một nhân vật như chủ tịch Trần lại sợ mẹ chứ?”

Trịnh Quang Dụ cũng cười gượng hai tiếng, hai thuộc tính “sợ mẹ” và “sợ vợ” gần như không khác nhau là mấy, người đàn ông dù hung dữ như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bị gắn nhãn mác này, mọi người đều cảm thấy hắn vẫn tồn tại một phương diện hiền hậu, cảm giác khoảng cách cũng lập tức bị rút ngắn hơn rất nhiều.

“Cho nên.”

Hồng Sĩ Dũng rèn sắt khi còn nóng nói: “Tôi đề nghị ngài sau khi trở về Hồng Kông, lập tức ủng hộ để mẹ Trịnh Quan Đề ghi vào gia phả nhà họ Trịnh đi.”

“Bọn họ còn chưa đồng ý hợp tác mà.”

Trịnh Quang Dụ không hiểu rõ bước cờ này lắm.

“Chúng ta phải nghĩ mọi chuyện theo cách này.”

Một người quản lý chuyên nghiệp lão làng như Hồng Sĩ Dũng vừa trung thành vừa có kiên nhẫn, cho dù ông chủ nhất thời không thể hiểu được, anh ta cũng sẽ cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất: “Ủng hộ mẹ Trịnh Quan Đề vào gia phả thực ra cũng không khó lắm, chỉ cần ngài và Trịnh tam gia cùng nhau cố gắng, có lẽ Trịnh đại gia cũng không phản đối.”

Trịnh Quang Dụ cẩn thận lắng nghe, năng lực của Lão Hồng là điều không thể nghi ngờ, lúc trước thất bại dưới tay Trần Hán Thăng cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ta.

Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nhìn vào quy mô hiện tại của điện tử Qủa Xác, thất bại dưới tay Trần Hán Thăng là chuyện mất mặt lắm sao?”

“Sau khi vào gia phả thành công…”

Hồng Sĩ Dũng vẫn đang cẩn thận lên kế hoạch: “Nếu Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề tỏ vẻ gì đó, chẳng phải chúng ta có lợi rồi sao?”

“Còn nếu không tỏ vẻ gì...”

Trịnh Quang Dụ đang định nói chuyện.

“Nếu không có gì.”

Hồng Sĩ Dũng lập tức cắt ngang: “Ngài đã trả giá nhiều lắm sao? Chẳng qua chỉ là một chút nước bọt để tranh cãi mà thôi, hơn nữa sức khoẻ của ông cụ sắp không xong rồi, nói không chừng trước khi qua đời, ngài ấy muốn trực tiếp giải quyết chuyện này, vậy thì sẽ không có cơ hội lấy lòng nữa.”

“Đây chính là một cơ hội tốt dùng vốn nhỏ để đánh cuộc to đấy.”

Lão Hồng khuyên nhủ, hy vọng Trịnh Nhị gia có thể hiểu rõ.

“Ồ…”

Trịnh Quang Dụ tính toán một hồi, tán thành với ý kiến của Hồng Sĩ Dũng: “Lão Hồng, ông có ánh mắt nhìn xa trông rộng đấy, phân tích lợi hại thiệt hơn cũng rất rõ ràng, tôi đây cứ thử xem sao.”

Vì thế, khoảng chừng 12h, khi chuẩn bị rời khỏi quán thịt nước, trước khi lên xe, Trịnh Quang Dụ dường như sực nhớ ra chuyện gì đó, xoay người lại nói với Trịnh Quan Đề: “Lần trước bác nhắc đến vấn đề gia phả, có lẽ trong lúc nhất thời không nói rõ ràng, ý của bác là, nếu sức khoẻ của ông cụ sắp không được nữa, vậy thì nhất định phải tranh thủ khoảng thời gian này để mẹ cháu ghi vào trong gia phả, nếu không đêm dài lắm mộng.”

“Bác định về trước thử giúp đỡ một chút.”

Trịnh Quang Dụ tích cực nói: “Nếu có hiệu quả, bác sẽ bảo cháu trở về, cháu cảm thấy thế nào?”

“Tôi…”

Đây là điều mà Trịnh Quan Đề hoàn toàn không thể ngờ được, cô ngước mắt nhìn về phía Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không hiểu.

Nhưng tóm lại đây là một chuyện tốt, cô bạn thân Trịnh lập tức nói: “Mặc dù tình cảm giữa cháu và mẹ tương đối lãnh đạm, nhưng cũng biết bà ấy rất muốn được vào gia phả, vậy làm phiền bác hai rồi.”

“Chuyện nhỏ, chúng ta là người một nhà mà.”

Trịnh Quang Dụ lại bắt tay tạm biệt với Trần Hán Thăng, lần này Trần Hán Thăng không nói những lời trào phúng nữa, nghiêm túc nói: “Bác hai Trịnh, thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bác, tôi đã phát hiện bác là người mi thanh mục tú, cốt cách đáng kinh ngạc, chắc chắn là người có thể làm nên chuyện lớn.”

“… Được rồi.”

Trịnh Quang Dụ bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn theo cô minh tinh kia đi đến khách sạn.

Sau đó Trần Hán Thăng lại đưa Trịnh Quan Đề trở về, trên đường đi, hình như cô bạn thân Trịnh cũng không muốn nói chuyện, chỉ tháo bỏ dải ruy băng buộc mái tóc dài của mình, để mặc gió đêm thổi quét.

Trần Hán Thăng suy đoán có lẽ cô đang cảm khái những chuyện vụn vặt trong nhà kia, nên cũng không lên tiếng quấy rầy, không xa không gần đi ở phía sau cô, trong mũi có thể ngửi được hương sữa thuần khiết trên mái tóc cô.

Khi đến trước cổng nhà máy điện tử Xiaomi, Trịnh Quan Đề lặng lẽ nhìn Trần Hán Thăng.

“Nếu cô muốn cảm ơn.”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Chi bằng để cho tôi ngủ một lần đi.”

“Được thôi.”

Cô bạn thân Trịnh thế mà lại nửa thật nửa giả đồng ý: “Khi mẹ tôi vào gia phả, có lẽ tôi phải trở về một chuyến, sau khi trở về từ Hồng Kông, tôi sẽ để cho cậu một lần.”

“Nếu gạt tôi thì sẽ không còn mẹ nữa!”

Trần Hán Thăng hếch mũi lên mặt, lập tức thề muốn xác nhận lời hứa này.

“Nói năng thô tục thật khó nghe, ha ha ha…”

Trịnh Quan Đề hất mái tóc dài, để lại một tràng cười sảng khoái đi vào trong nhà máy điện tử Qủa Xác.

Cho dù có lẽ cô bạn thân Trịnh lại viết một tờ ngân phiếu trống, nhưng Trần Hán Thăng cũng không thèm để ý, sau khi trở lại điện tử Qủa Xác ở bên cạnh, hắn lập tức gọi cô thư ký nhỏ đang ngủ mơ màng đến văn phòng.

“Cô ghi chép lại một chút, ngày mai để Lão Thôi ở bộ phận kinh doanh chuẩn bị trù tính mở một cửa hàng ngoại tuyến vào ngày mai.”

Trần Hán Thăng ra lệnh nói.

“Hả?”

Nhiếp Tiểu Vũ vốn dĩ đang mơ mơ màng màng, nghe thấy câu nói này lập tức tỉnh táo lại: “Chẳng phải trước đó đã nói không mở sao, làm như vậy sẽ nảy sinh xung đột với Xiaomi.”

Kiểu dáng của điện thoại di động đời thứ hai của Qủa Xác vốn dĩ đã tương tự với điện thoại di động Xiaomi, chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến cô bạn thân Trịnh mắng vài câu, nếu bây giờ mở cửa hàng ngoại tuyến, có lẽ cô bạn thân Trịnh sẽ phải chất vấn Trần Hán Thăng có phải có ý định cạnh tranh ác ý không?

“Chẳng phải cô cũng đã nói đó là trước đây sao?”

Trần Hán Thăng dựa vào ghế sô pha, kể lại những chuyện đã xảy ra tối nay một lần, hơn nữa còn phân tích: “Tôi đoán rằng việc mẹ của Đề ca vào gia phả, tám chín phần có thể thành công, Trịnh Quang Dụ một phần là nể mặt mũi của tôi, để trả phần ân tình này, tôi quyết định mở cửa hàng ngoại tuyến đầu tiên bằng số tiền ông ta đầu tư vào, khiến phú nhị đại của Hồng Kông này cảm nhận một chút tiềm lực thị trường của đại lục.”

“Nói như vậy…”

Nhiếp Tiểu Vũ đã đi theo Trần Hán Thăng một thời gian dài, bây giờ cô ấy cũng có thể coi là miễn cưỡng nhìn thấu ý đồ của bộ trưởng Trần: “Bác hai Trịnh sẽ cảm ơn cậu vì cậu dẫn dắt ông ta kiếm tiền; Trịnh tổng của Xiaomi cũng sẽ không trách cậu, bởi vì cửa hàng ngoại tuyến này có sự đầu tư của bác hai Trịnh, mà bác hai Trịnh là một nhân vật mấu chốt đã giúp đỡ mẹ cô ấy vào gia phả.”

“Không sai.”

Trần Hán Thăng tự đắc nói: “Nếu Đề ca trách tôi, tôi trực tiếp đẩy chuyện này cho Trịnh Quang Dụ là được, hơn nữa Qủa Xác có ý định mở cửa hàng ngoại tuyến chứ không phải là cửa hàng flagship di động, thực ra tính cạnh tranh với Xiaomi rất nhỏ.”

“Nói như vậy, chúng ta không phải trả tiền cho việc mở cửa hàng.”

Cô thư ký nhỏ đưa ra kết luận: “Ngoài ra vừa trả được nhân tình vừa không đắc tội với Trịnh tổng của Xiaomi.”

“Cho nên…”

Trần Hán Thăng xoa xoa mũi: “Tôi thấy Trịnh nhị công tử mi thanh mục tú, cốt cách đáng kinh ngạc, vừa nhìn đã biết có thể giúp ông đây giải quyết vấn đề.”

Bình Luận (0)
Comment