Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 971: Tiêu Dung Ngư: Thẩm Ấu Sở Càng Cần Anh Hơn Em

Chương 971: Tiêu Dung Ngư: Thẩm Ấu Sở càng cần anh hơn em Chương 971: Tiêu Dung Ngư: Thẩm Ấu Sở càng cần anh hơn em

“Bảo bối, cô là cô của con này.”

“Cười cho cô một cái nào!”

“Cười một cái rồi cô sẽ đưa con ra ngoài chơi!”

Vào lúc bảy giờ sáng ngày 19 tháng 9 năm 2006, sau khi chào đời, Bé Tiểu Ngư Nhi lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, Trần Lam lúc nào cũng ghé sát vào người cháu gái lẩm bẩm.

Nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi không quan tâm đến người cô này, vẫn luôn ngủ rất say, Trần Lam cũng có chút tức giận, không nhịn được oán giận với Lương Mỹ Quyên ở bên cạnh: “Sao đứa bé ngủ suốt vậy, không thú vị chút nào?”

“Con bé chưa đi học, lại không cần làm việc, không ngủ thì còn có thể làm gì nữa?”

Trần Hán Thăng đi đến, vỗ vào sau gáy em gái nói: “Nhưng em thì phải trở về trường học đấy.”

“Em không đi.”

Khó khăn lắm Trần Lam mới có thể tìm được lý do trốn học, sao cô ấy có thể đồng ý được: “Em muốn ở chỗ này cho đến khi đứa nhỏ được về nhà, nếu không sao có thể yên tâm được.”

“Vậy thì cũng không lâu lắm đâu.”

Lương Mỹ Quyên dịch chiếc chăn nhỏ của cháu gái: “Bác sĩ nói tình hình sức khoẻ của hai mẹ con đều rất tốt, chưa đầy một tuần nữa là có thể xuất viện.”

Tiểu Ngư Nhi đã chuyển từ phòng sinh sang một phòng bệnh điều dưỡng rộng rãi hơn, tối hôm qua Lữ Ngọc Thanh đã dặn dò bảo mẫu nấu một nồi canh gà, bà đang đút cho con gái từng muỗng từng muỗng.

Biên Thi Thi cũng ngồi trên mép giường, vừa nói chuyện với Tiêu Dung Ngư vừa mong chờ dáng vẻ đáng yêu sau khi lớn lên của Bé Tiểu Ngư Nhi, còn nói muốn mặc đồ cho con gái nuôi của mình trở thành công chúa nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới.

Ở trước cửa phòng bệnh, hai người cha đang thảo luận tên của Bé Tiểu Ngư Nhi với nụ cười nhẹ nhàng trên mặt.

Mối quan hệ giữa hai nhà vốn dĩ đã rạn nứt, cho dù khi chạm mặt nhau ở trong các cuộc họp ở Cảng Thành, Lão Tiêu cũng lạnh lùng không quan tâm.

Hôm nay lại vì Bé Tiểu Ngư Nhi, cộng thêm tiếng “cha” kia của Trần Hán Thăng, mối quan hệ giữa hai người lại “khôi phục” một lần nữa.

Tất cả mọi thứ thoạt nhìn có vẻ tốt đẹp và hài hoà như vậy, nếu Trần Hán Thăng không có một cô con gái khác sắp chào đời, có lẽ loại tốt đẹp sẽ tiếp tục tồn tại mãi mãi.

Nhưng phía bên Thẩm Ấu Sở cũng có một đứa nhỏ đấy, đây là chuyện mà trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, cho nên sau khi quan sát cẩn thận, thực ra vẫn có chút manh mối.

Ví dụ như mặc dù Tiêu Dung Ngư mỉm cười nói chuyện với Biên Thi Thi, nhưng vẻ mặt thỉnh thoảng vẫn khựng lại một chút, ngẩn người nhìn con gái đang ngủ say không nói gì;

Lương Mỹ Quyên hận không thể ngậm cháu gái ở trong miệng bảo vệ, nhưng thỉnh thoảng trên mặt cũng loé lên một chút lo lắng nhàn nhạt, Tiêu Dung Ngư và Bé Tiểu Ngư Nhi đã chắc chắn không còn nguy hiểm gì, bà lại bắt đầu lo lắng cho Thẩm Ấu Sở và Bé Tiểu Ấu Sở.

Ngay cả Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân đang nói chuyện với nhau ngoài cửa cũng sẽ đột nhiên thở dài một hơi, sau đó rơi vào trạng thái yên lặng không thể hiểu được.

Trần Hán Thăng nhìn thấu tất cả những thứ này vào trong mắt, hắn biết chỉ cần một ngày Tu La tràng chưa được giải quyết thì cảm giác tốt đẹp này cũng chỉ là ngoài mặt.

“Thịch thịch thịch…”

Trên hành lang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, Lão Trần và Lão Tiêu đều cúi người đi nghênh đón, hoá ra là giáo sư Tôn Bích Dư được đón đến.

Tài xế là cậu bạn nối khố Vương Tử Bác, trong những lúc như thế này, cậu ấy là ứng cử viên tốt nhất.

Giáo sư Tôn vào cửa không nói không cười, mọi người nhất thời không thể hiểu được ý tứ của bà cụ, mãi cho đến khi bà ấy cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Bé Tiểu Ngư Nhi quan sát một lúc lâu, trên khuôn mặt nghiêm túc mới tràn ngập ý cười: “Giống mẹ nó!”

“Ồ.”

Lúc này mọi người mới hiểu ra, hoá ra bà cụ đang lo lắng đứa nhỏ sẽ giống cha nó.

Sau đó giáo sư Tôn cảm thấy nói như vậy không ổn lắm, dù sao cha mẹ Trần Hán Thăng cũng đang ở đây, vì thế bà lập tức khéo léo sửa miệng: “Cũng có một số giống cha, ví dụ như vóc dáng cao lớn.”

Trần Hán Thăng: …

“Sau đó… Còn có cái này nữa.”

Giáo sư Tôn vừa nói vừa lấy từ trong chiếc túi màu đen đã hơi sờn ra một chiếc hộp gỗ đàn hương bẹp.

Viền mép chiếc hộp đã được mài mòn, thoạt nhìn trông có vẻ mượt mà trong suốt giống như hổ phách, điều đó chứng tỏ niên đại của nó đã rất lâu, nhưng điều quan trọng nhất không phải chiếc hộp này, mà là chiếc vòng tay màu xanh biếc đặt ở bên trong sau khi mở ra.

“Mặc dù với tài lực hiện tại của Trần Hán Thăng, trên thế giới này có lẽ không có đồ trang sức nào mà cậu ta không thể mua được.”

Bà cụ lưu luyến vuốt ve chiếc hộp đàn hương một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt bên cạnh gối đầu của Bé Tiểu Ngư Nhi, nhẹ giọng nói: “Nhưng chiếc vòng tay này có tiền cũng không thể mua được, bởi vì nó đã có lịch sử nhiều năm lắm rồi.”

Giáo sư Tôn Bích Dư sinh ra trong một gia đình giàu có ở thời kỳ Trung Hoa dân quốc, bà nói đã có lịch sử nhiều năm, vậy thì có thể là ngược dòng thời gian đến triều Thanh, thậm chí xa hơn, rất có thể là được truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác.

Bà ấy thế mà lại đưa thứ đồ quý trọng như vậy cho Bé Tiểu Ngư Nhi?

Đám người Trần Hán Thăng đương nhiên không chịu nhận lấy, nhưng tính cách giáo sư Tôn lại kiên quyết như vậy, bà cụ lắc lư mái tóc bạc phơ, dứt khoát nói: “Chiếc vòng dù quý giá như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đồ vật, nếu không có ai đeo nó, bản chất của nó chỉ là một cục đá mà thôi. Lúc đầu tôi định để lại nó cho Tôn Đường Đường, nhưng đôi mắt màu xanh lam của con bé thực sự không phù hợp với thứ này, cho nên tôi sẽ để lại cho Bé Tiểu Ngư Nhi, hy vọng cho dù con bé ở đâu đi chăng nữa cũng không thể quên được gốc gác của mình.”

Mọi người nghe xong đều nở nụ cười, cho dù lời chúc phúc tha thiết của bà cụ có vẻ hơi kỳ quái.

Nhưng sau khi Biên Thi Thi nghe thấy, trong lòng cô ấy lại rùng mình một cái, cô ấy nhìn Tiêu Dung Ngư, lông mi Tiểu Ngư Nhi buông rũ xuống, giống như đang nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ; Trần Hán Thăng hình như chưa nhận ra được điều gì, cũng cười ngây ngô theo.

Nếu mẹ con Tiểu Ngư Nhi đã bình an, giáo sư Tôn dùng xong cơm trưa ở đây, buổi chiều chuẩn bị trở về trường học, Vương Tử Bác vẫn là tài xế đón đưa, nhưng Trần Hán Thăng cố ý tiễn xuống lầu.

“Lão phu nhân.”

Mãi cho đến khi rời khỏi phòng bệnh thật xa, Trần Hán Thăng nói nhỏ giọng nói: “Có phải lúc nãy ngài muốn ám chỉ tôi điều gì không?”

“Tôi có nhiều việc phải làm như vậy, còn có tinh lực này sao?”

Giáo sư Tôn hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi muốn ám chỉ điều gì, chi bằng trực tiếp nói với cậu rằng, Tiểu Ngư Nhi đang định mua nhà ở nước Mỹ!”

Lúc này, Vương Tử Bác vững vàng đậu xe ở bên cạnh, bà cụ mở cửa cái “cạch”, không thèm quay đầu lại ngồi vào xe.

“Tiểu Trần, đi đây.”

Vương Tử Bác chào hỏi một tiếng.

Trần Hán Thăng không có bất cứ phản ứng gì, Vương Tử Bác gãi đầu dẫm chân ga rời đi, không biết đã qua bao lâu, giống như đọng lại một tiếng thở dài của Trần Hán Thăng: “Giáo sư Tôn đáng yêu, Tiêu Dung Ngư kiêu ngạo, Tu La tràng rối rắm, Trần Anh Tuấn đáng thương.”

Sau khi Trần Hán Thăng quay trở lại phòng bệnh, Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.

Từ ngày 19 đến ngày 22, mọi người vẫn luôn ở trong bệnh viện, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo, Tiêu Dung Ngư sớm đã có thể xuống giường đi lại, nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi vẫn ăn ngủ, ngủ ăn, nếu không thì là khóc lóc ầm ĩ.

Lúc này Lữ Ngọc Thanh và Lương Mỹ Quyên đã bộc phát những thuộc tính độc đáo chỉ có ở “người già Trung Quốc, cẩn thận chăm sóc cháu gái, dường như hai người bọn họ không cảm thấy mệt, còn thường xuyên khuyên bảo đối phương đi nghỉ ngơi trước, có thể giao đứa nhỏ cho mình chăm sóc.

Giữa trưa ngày 22, giáo sư Cao của khoa phụ sản kiểm tra như thường lệ xong, cố ý nói với đám người Trần Hán Thăng: “Giám đốc Tiêu có thể xuất viện rồi, ở nhà tĩnh dưỡng ngược lại sẽ thuận tiện hơn, nếu có bất cứ tình huống gì, cứ trực tiếp liên lạc với tôi.”

Nhóm cha mẹ nghe xong đều rất vui vẻ, cho dù toà nhà cao cấp vô cùng yên tĩnh, nhưng làm sao có thể thoải mái bằng ở nhà, cho dù là trung tâm ở cữ cũng không bằng, đặc biệt trong nhà sớm đã chuẩn bị sẵn chiếc giường nhỏ của trẻ em, quần áo trẻ em, thậm chí còn có một số món đồ chơi nhỏ.

Cho nên buổi chiều một số người ở đây thu dọn, một số người quay trở lại chung cư bên bờ sông dọn dẹp, chuẩn bị sáng sớm ngày 23 chính thức xuất viện.

Khoảng hơn bốn giờ, hai vợ chồng Lão Tiêu đang nói chuyện với Tiêu Dung Ngư, sau khi gõ cửa cốc cốc cốc, Trần Hán Thăng cười ha hả nói: “Cha mẹ, con muốn trò chuyện riêng với Tiểu Ngư Nhi.”

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đưa mắt nhìn nhau, nhường không gian cho bọn họ.

“Lão Tiêu.”

Trên hành lang, Lữ Ngọc Thanh không nhịn được hỏi ông chồng: “Ông nói xem, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết sao đây?”

Hai mẹ con Tiểu Ngư Nhi bình an xuất viện là chuyện tốt, nhưng ngay sau đó lại gặp phải một vấn đề nan giải khác, cô gái tên Thẩm Ấu Sở kia thì phải làm sao bây giờ, cô ấy cũng đang mang thai.

Mối quan hệ hai nhà hình như lại bắt đầu thay đổi, bởi vì đối với Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh mà nói, đương nhiên bọn họ hy vọng cả gia đình Trần Hán Thăng sẽ đặt toàn bộ sự chú ý lên trên người Bé Tiểu Ngư Nhi.

Nhưng đối với Lương Mỹ Quyên và Trần Triệu Quân mà nói, Bé Tiểu Ấu Sở cũng là cháu gái nhà mình.

“Tôi cũng không biết nữa.”

Tiêu Hoành Vĩ nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Nhưng Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đúng là ông bà nội có trách nhiệm.”

Lữ Ngọc Thanh ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra sau khi giặt sạch quần áo của đứa nhỏ xong, Lương Mỹ Quyên phát hiện trong nhà không có nắng, bà dứt khoát đi đến một chỗ trong hành lang đứng dưới ánh mặt trời, giơ cao quần áo lên để phơi nắng.

Tay phải mỏi thì đổi sang tay trái, tay trái mỏi thì đổi sang tay phải, điều quan trọng nhất là bà còn chê người khác không sạch sẽ, cứ khăng khăng phải là mình giơ mới yên tâm.

“Ừ...”

Lữ Ngọc Thanh cũng thừa nhận, chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa.

“Cho nên…”

Lão Tiêu xoa huyệt Thái Dương, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi: “Nhìn xem Tiểu Ngư Nhi và Trần Hán Thăng thương lượng như thế nào đi, Tiểu Ngư Nhi đã làm mẹ rồi, chúng ta phải tin tưởng và ủng hộ quyết định của con bé.”

Hiệu quả cách âm trong phòng bệnh của toà nhà cao cấp vô cùng hiệu quả, cho dù bên ngoài có chút ầm ĩ, nhưng bên trong vô cùng yên tĩnh, Bé Tiểu Ngư Nhi đang ngủ say.

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh con gái mình, mỗi ngày trôi qua Bé Tiểu Ngư Nhi lại có sự thay đổi nào đó.

Lúc mới chào đời, Trần Hán Thăng còn từng nghi hoặc, mười mấy năm sau thực sự có thể trở thành dáng vẻ như trong giấc mơ kia sao?

Nhưng lúc này mới chưa được bao lâu, ngay cả y tá kiểm tra phòng cũng sẽ ngạc nhiên thốt lên: “Chủ tịch Trần, cô nhóc này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, bởi vì ngay từ bây giờ, con bé đã có thể nhìn ra được má lúm đồng tiền nhỏ, thực sự rất giống mẹ.”

“Trong cuộc sống của mình lại có thêm một cô bé nho nhỏ này.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói: “Sau này lúc nào cũng phải lo lắng con bé ăn no hay chưa, quan tâm con bé có lạnh không, nhất cử nhất động của con bé đều khởi dậy cảm xúc của chúng ta, thật thú vị.”

“Đúng vậy.”

Tiêu Dung Ngư cũng đi đến ngồi xổm xuống, kể từ khi xảy ra Tu La tràng cho đến nay, hai người đã lâu lắm rồi không gần nhau như vậy.

“Con bé là thiên sứ của em.”

Tiêu Dung Ngư đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay con gái, có lẽ trẻ con đều có phản ứng theo bản năng này, Bé Tiểu Ngư Nhi đang say giấc lập tức nắm chặt lấy ngón trỏ kia.

Nhưng bàn tay của đứa bé thực sự quá nhỏ, cho dù dùng hết toàn bộ sức lực đi nữa cũng chỉ có thể nắm lấy móng tay của mẹ.

“Bé Tiểu Ngư Nhi ngồi trên đám mây nghiêm túc chọn lựa, sau đó vứt bỏ toàn bộ châu báu, cơ thể trần trụi giống như một đứa trẻ ăn xin đi đến bên cạnh em.”

Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nói: “Cho nên em nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt, không để con bé gặp chút phiền não nào.”

Trần Hán Thăng quay đầu lại, nhan sắc đỉnh cao này của Tiêu Dung Ngư thực sự không thể “kháng cự” được, cho dù đã sinh con, khuôn mặt trái xoan vẫn rất tinh xảo, chỉ là giữa khuôn mặt ngọt ngào hoạt bát vô thức mang theo một chút dịu dàng.

“Anh sẽ chăm sóc các em thật tốt.”

Trần Hán Thăng vươn tay ra, đồng thời ôm lấy cả Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ngư Nhi.

Tiêu Dung Ngư không né tránh, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi: “Lão phu nhân đã nói hết với anh rồi đúng không?”

“Nói rồi.”

Trần Hán Thăng gật đầu, hắn vốn dĩ muốn nói đến vấn đề này.

“Hừ!”

Tiêu Dung Ngư vẫn giống như trước, không nhịn được cong môi: “Anh đúng là có bản lĩnh, người ở bên cạnh tôi hình như đều đã bị anh xã giao hết rồi.”

“Thực ra cũng không dễ dàng gì.”

Trần Hán Thăng cười nói.

Thực ra không chỉ phe Tiểu Ngư mà phía bên phe Ấu Sở cũng đều là người thấy tiền không thèm chớp mắt, cho nên cho dù Trần Hán Thăng kiếm được nhiều bao nhiêu cũng vô dụng.

Ví dụ như “bậc thầy nữ quyền” Hồ Lâm Ngữ, Trần Hán Thăng đập cho cô ấy mười triệu, chỉ có thể nhận được càng nhiều sự khinh bỉ.

Ngược lại nếu dùng nhưng kiểu lý do “người cha muốn gặp đứa con gái chưa sinh ra” để kích thích sự đồng cảm trong lòng Tiểu Hồ, ngược lại có thể dần dần thành công.

Phía bên Biên Thi Thi cũng không khác mấy, đặc biệt còn có Vương Tử Bác, người đã không tiếc công sức để nói tốt cho bạn bè mình.

“Tiểu Trần, em dự định năm sau sẽ dẫn Bé Tiểu Ngư Nhi đi đến nước Mỹ.”

Tiêu Dung Ngư gọi cách xưng hô “Tiểu Trần” trước kia, nhưng trong miệng lại nói ra những lời chia tay: “Anh không cần phải khuyên nhủ thêm nữa, đây là quyết định em đã đưa ra trước khi Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, thậm chí là trước khi anh đi Hàn Quốc.”

Từ những lời này, hình như Tiêu Dung Ngư muốn đặt toàn bộ trọng tâm cuộc sống lên trên người con gái.

Trần Hán Thăng không nói gì, chỉ nắm bàn tay phải trắng nõn và mềm mại của Tiêu Dung Ngư chặt hơn một chút.

“Em không muốn sau này Bé Tiểu Ngư Nhi sẽ cảm thấy hoang mang.”

Tiêu Dung Ngư lặng lẽ nói: “Tại sao còn có một người bạn nhỏ cướp đoạt cha với con chứ?”

Có lẽ việc sinh con đã làm tăng lên hào quang của người mẹ đối với Tiểu Ngư Nhi, nhưng cũng không thể thay đổi được tính cách chân thật của cô, cô vẫn sẽ không chấp nhận Thẩm Ấu Sở.

Có lẽ Trần Hán Thăng cũng biết mình không thể nào thay đổi, cho nên trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Chuyện nhà ở nước Mỹ, cứ để anh mua đi.”

“Về chuyện này em không cần phải tranh cướp với anh, đây là quà anh tặng cho con gái, ngoài ra anh còn mua một chiếc máy bay tư nhân, lúc em đi Mỹ anh sẽ tiễn em đi.”

Trong lúc nói chuyện, trong mắt Trần Hán Thăng đột nhiên loé lên một chút quyết đoán, điều này không phù hợp với cảnh tượng ấm áp như vậy, nhưng ngay sau đó lại lập tức giấu đi và biến mất.

Tiêu Dung Ngư không phát hiện, cô cho rằng mình đã thuyết phục được Trần Hán Thăng.

“Chờ ngày mai em về nhà, anh đừng đến đây nữa.”

Tiêu Dung Ngư nói: “Lần đó khi Hồ Lâm Ngữ đến tìm em, trong lúc vô tình đã tiết lộ thời gian mang thai của Thẩm Ấu Sở cũng không cách em là mấy, anh đến ở bên cạnh cô ấy đi.”

“Bé Tiểu Ngư Nhi đã chào đời rồi.”

Tiêu Dung Ngư hít một hơi thật sâu, rút tay phải ra khỏi lòng bàn tay Trần Hán Thăng, gạt bỏ mọi cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Có lẽ bây giờ cô ấy cần anh hơn em.”

Bình Luận (0)
Comment