Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 2792 - Cô Giả Không Cô -Chương 2801 - Phiên Ngoại 6: Sau Khi Trở Về, Hạ Du Năm Tháng. 3

Chương 2792 - Cô Giả không cô 2 

Hắn cân nhắc một chút, khó khăn lên tiếng nói:

“Lão nhân gia, bếp lò nhà ngươi thật là đẹp mắt…”

Không có trả lời.

“Một người ở cũng rất yên tĩnh, nhà cửa sạch sẽ…”

Không có trả lời.

“Thực ra đây là lần đầu tiên ta nấu cháo…”

Không có trả lời.

Hắn cảm giác mình giống như đang chịu hình phạt, một loại hình phạt không lời, rõ ràng lão nhân kia đang ngồi ở chỗ kia, thế nhung hắn cảm giác giống như ngôi sao không thể chạm tới.

Loại hình phạt này vẫn duy trì đến khi cuối cùng cháo thuốc cũng được nấu xong xuôi rồi, hắn vội vàng múc lên, bỏ vào trong bát, bưng tới.

“Lão nhân gia… Ăn chút đi…”

Lão nhân gia chỉ nằm đó, dường như ở trong đôi mắt già nua có hai dòng nước mắt, nhìn bầu trời, không biết trên bầu trời rốt cuộc có cái gì.

“Không ăn thì cơ thể không chịu được…”

Nam nhân trung niên vẫn nói tiếp, hắn bỗng nhiên cảm giác bất lực, dường như mình là một con nai lạc lối, hoàn toàn không biết rõ làm sao mới có thể tìm được con đường chính xác.

“Ta nghe nói trước đây hai vị đều rất thích ăn cháo của Hứa cô nương…”

Nhưng lúc vừa nói ra những lời này, hắn chợt phát hiện lão nhân không nhúc nhích bỗng nhiên cử động, lão quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên nói:

“Đúng vậy… Hai người chúng ta đều thích, nàng nói cái miệng kia của Tiểu Hứa rất khiến người ta yêu thích…”

Trong lúc nhất thời, nam nhân trung niên không quá chắc chắn có phải lão nhân gia đang nói chuyện với hắn hay không.

“Ta nói tiểu Hứa nấu cháo quá đặc, ăn có gì ngon? Nàng lại nói nàng thích tán ngẫu với Tiểu Hứa, tán ngẫu có cái gì tốt, chẳng qua nàng chỉ kể lại những chuyện hồi còn trẻ mà thôi, quên mất ta…”

Lão nhân gia nói.

Nam nhân trung niên cứ lắng nghe như vậy một lúc.

Cuối cùng khi lão nhân gia mệt mỏi cũng ăn một ít cháo hắn nấu.

Lúc rời khỏi, dường như nam nhân trung niên đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng không đoán được.

Ba ngày tiếp theo, hắn đều chạy tới nấu cháo cho Lâm đại gia, nhưng mấy lần này, cuối cùng hắn cũng không giống như chịu cực hình trong ngày đầu tiên nữa, hắn vừa nấu cháo vừa tâm sự với Lâm đại gia, hắn luôn luôn mở đầu như vậy:

“Trước đây Vương đại nương thích ăn gì?”

“Trước đây Vương đại nương giỏi nữ công không?”

“Trước đây Vương đại nương đã từng cùng ngươi cãi nhau chưa?”

Bởi vì ba chữ Vương đại nương chính là cái chìa khoá của lão nhân gia, chỉ cần hắn nhắc tới, sau đó lắng nghe, lão nhân gia sẽ nói không ngừng nghỉ, từ khi hai người bọn họ gặp nhau, làm sao lại kết hôn, làm sao sinh sống qua ngày, kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Lúc đầu còn tốt, càng về sau, nam nhân trung niên nghe thấy cũng sẽ mỉm cười theo bản năng một chút, ngay cả chính bản thân hắn cũng không cảm nhận được biến hoá này.

Ngày thứ ba cũng trôi qua đi rất nhanh.

Ngày thứ tư, nam nhân trung niên vẫn tới cửa như trước, lúc này hắn đang chuẩn bị đi nấu cháo, lão nhân gia lại kéo hắn lại.

“Người trẻ tuổi, ngươi tên là gì?”

Đôi mắt linh hoạt mà hiền hoà của lão nhân gia nhìn hắn.

“Cô…”

Nam nhân trung niên theo bản năng lên tiếng, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói: “Ta không có tên gọi.”

Lão nhân gia thương tiếc vuốt đầu của hắn nói;

“Hài tử đáng thương, ngươi đi theo nha đầu Diêu Lam là tốt, nhưng dù sao cũng phải thành gia lập nghiệp, nam nhân không chỉ dựa vào nữ nhân được… Sau khi ta đi, ta sẽ để lại ngôi nhà này cho ngươi, ngôi nhà này sát đường, ngươi có thể mở cửa hàng, nhưng nếu như mở một cửa hàng cháo khác thì sẽ đoạt sinh ý của Tiểu Hứa, thật không tốt, có nhớ không?”

Nam nhân trung niên khẽ sửng sốt một chút, nhưng Lâm đại gia đã hoà ái nói: “Đi nấu cháo cho ta đi, ngày hôm nay không cần trộn thuốc.”

Nam nhân trung niên yên lặng đứng dậy đi nấu cháo.

Chờ đến lúc hắn nấu cháo mang tới, lại phát hiện Lâm đại gia đã nhắm hai mắt lại.

Khoé miệng của ông lộ ra một nụ cười.

Ông mỉm cười chết đi.

Không hiểu sao trong lòng nam nhân trung niên lại cảm thấy sầu não, có một loại cảm xúc nào đó dâng trào, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó đặt lão nhân gia vào trong quan tài đã được chuẩn bị từ sớm.

Hắn thu xếp hậu sự cho Lâm đại gia, hậu sự này cũng không nở mày nở mặt, nhưng cũng ngắn gọn chỉnh tề, mọi người trong trấn nhỏ đều nói Lâm đại gia có phúc.

Chứ như vậy, thời gian thấm thoắt trôi qua ba năm.

Trong thời gian ba năm này, nam nhân trung niên vẫn đi theo bên cạnh cô gái.

Hắn đã từng không chỉ một lần đi vào núi hái thuốc cùng với thiếu nữ, trên đường mưa to, bọn họ trú mưa ở dưới gốc cây cổ thụ, cả người đều bị nước mưa xối ướt đẫm, từng bị bầy sói chặn trong cửa sơn động, hai ngày hai đêm không dám đi ra.

Hắn đã từng yên lặng đưa cơm đi cho thiếu nữ lúc thiếu nữ cực kỳ bận rộn, sau đó giúp đỡ thiếu nữ trị liệu một ít bệnh nhân.

Hắn từng thay thiếu nữ đi “xem bệnh cơm” hai lần ở quán rượu, được những người nghèo đó coi là tồn tại từ bi giống như thiếu nữ.

Chương 2793 - Cô Giả không cô 3 

Cuộc sống của hắn càng ngày càng phong phú.

Dường như sinh mệnh đã được lấp đầy.

Nhưng sự yên tĩnh này cũng không có duy trì được lâu lắm, sau ba năm, dường như trong bầu trời có biến hoá nào đó.

Mọi người ở trấn nhỏ nhìn thấy sao băng rơi xuống, một toà thành lớn nào đó bị sao băng đập trúng, ngàn vạn người chết, nam nhân trung niên đi theo thiếu nữ đi cứu người trị thương, lại phát hiện những người đó đều bị một loại lực lượng nào đó ăn mòn, thuốc và kim châm cứu đều không có tác dụng.

Giữa ban ngày từng có hai lần nhật thực, mỗi một lần nhật thực đều có một loại sương mù màu đen cuồn cuộn trong thiên địa, nghe nói ở một chỗ nào đó đã xuất hiện ma quỷ màu đen nuốt ăn người sống.

Dường như truyền thuyết cùng tai nạn càng ngày càng gần với thị trấn nhỏ này.

Cuối cùng vào một buổi tối năm thứ tư, một đội kỵ binh hoàng thất tiến vào thị trấn nhỏ này.

Bọn họ chần chừ đứng ở sát biên giới của trấn nhỏ, cũng không trực tiếp tiến vào, nhưng dẫn tới sự quan tâm của các cư dân trong trấn nhỏ.

Đội kỵ binh này chờ đợi ở trấn nhỏ ba tháng, một ngày vào tháng thứ ba, có hai hoạt tử nhân bị nhiễm hắc vụ tấn công trấn nhỏ, toàn bộ đội kỵ binh hoàng thất kia gần như toàn diệt, cuối cùng chỉ còn lại có ba người.

Ba người kia tiến vào trong tiểu trấn, quỳ ở đầu đường, quỳ cực kỳ lâu, dường như đang chờ người.

Ban đêm hôm ấy.

Nam nhân trung niên vẫn nấu cơm cho thiếu nữ ở chỗ cũ.

Thiếu nữ sửa sang sách thuốc của mình, đêm đã khuya, nàng lại viết thêm hai phương thuốc chữa bệnh.

Nam nhân trung niên bưng cháo tới, nàng mỉm cười, ăn xong cháo, nàng bỗng nhiên nói:

“Ta dẫn ngươi đi xem sao đi.”

Nam nhân trung niên nói:

“Được.”

Vì vậy hai người nhân dịp đêm khuya rời khỏi căn nhà, đi thẳng lên trên đỉnh Đông Sơn cao nhất.

Ở trên đỉnh núi Đông Sơn, gió đêm khẽ thổi, trong trời đêm yên tĩnh, sao trời lấp lánh, ánh sáng như ảo như mộng.

Hắn và nàng nằm trên bãi cỏ, cỏ xanh mềm mại giống như cảnh trong mơ.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cũng giống như nhìn thấy bầu trời sao, đáng tiếc, thật cô độc, chỉ có một ngôi sao.”

Thiếu nữ lên tiếng, dưới ánh sao, trong mắt nàng tràn đầy ý cười nói:

“Khi đó ta chỉ muốn, ta nhất định sẽ khiến cho bầu trời đêm của ngươi tràn đầy ngôi sao sáng.”

“Giống như bầu trời sao đêm nay.”

Nam nhân trung niên nghe lời của nàng, khoé miệng của hắn cũng mang theo nụ cười, đó là nụ cười bình thường, ấm áp.

Hắn nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn ngươi.”

Thiếu nữ giơ tay cầm tay hắn nói:

“Hiện tại ngươi vẫn còn cô độc sao?”

Nam nhân trung niên lắc đầu nói:

“Không còn.”

“Phố Đông quá náo nhiệt, không cô độc được.”

Thiếu nữ nở nụ cười nói;

“Được, vậy sau này ngươi không nên gọi là Cô Giả nữa, cũng không cần lại tự xưng Cô… Ngươi gọi là… Gọi là Thành Song, thấy thế nào?”

“Ta thích có đôi có cặp, như vậy thế giới mới trở nên tốt đẹp hơn.”

Nam nhân trung niên cầm lấy tay nàng, nói:

“Được.”

Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng chạm vào môi của hắn một chút.

“Ngươi quay trở về đi, ngươi thống lĩnh nhân tộc đi ra một con đường, ngày nay thiên hạ có hoạ lớn… Ta chờ ngươi ở chỗ này.”

Thiếu nữ bỗng nhiên đứng dậy, nàng một mình nhìn bầu trời đầy sao.

Cô Giả nhìn bóng lưng của nàng, im lặng cực kỳ lâu, bỗng nhiên nói:

“Tiền xem bệnh của ngươi đủ rồi, ta sẽ trở về lấy thuốc của ta.”

“Ta sẽ trở về, cưới ngươi.”

Nói xong hắn xoay người rời đi.

“Này, ngươi nhớ kỹ tên của ta sao?”

Thiếu nữ lên tiếng hỏi.

“Diêu Lam, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Giọng của hắn dần dần trở nên xa xôi.

Thiếu nữ nở nụ cười, trong mắt nàng đều là nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía ánh sao ngút trời, lớn tiếng nói với gió đêm:

“Ta chờ ngươi quay trở lại… Trở lại cưới ta.”

Giọng nói của nàng biến mất ở trong gió.

Phần sáu: Phản bội, tử biệt và bất lực

Mười bốn năm sau khi Cô Giả rời khỏi Đế Cung, cuối cùng cũng quay trở về.

Hắn trở về khiến cho vạn tộc hoảng loạn cuối cùng cũng yên tâm.

“Khởi bẩm Đại Đế, ba năm trước đây, sứ giả quan sát bầu trời phát hiện dị thường trong vũ trụ, hình như có hắc vụ tấn công.”

“Đầu tiên là sương mù xám, sau đó là hắc vụ, chúng ta toàn lực chặn sương mù xám, nhưng không có cách nào ngăn chặn hắc vụ.”

“Loại hắc vụ này có thể tuyệt diệt tất cả mọi thứ, hơn nữa, một bộ phận người không bị chết còn biến thành sinh linh hắc ám, cắn nuốt những vật sống khác… Hầu như không có cách nào tiêu diệt được.”

Bên trên Đế Đình, toàn bộ đại tướng, thần tử đều lên tiếng.

Cuồng Đao đầu tóc bạc trắng, hôm nay tu vi của hắn ta cũng đã đạt đến một trình độ phi thường kinh khủng, vượt xa tất cả mọi người nói:

“Nơi sâu xa trong vũ trụ… Chắc chắn đã có biến đổi lớn.”

Cô Giả gật đầu nói:

“Ta sẽ tự mình đi một chuyến tới nơi sâu xa trong vũ trụ.”

Cuồng Đao nói: “Chúng ta… Nguyện ý thân chinh cùng với Đại Đế.”

Chương 2794 - Cô Giả không cô 4 

Bên trong Đế Đình đã sinh ra vô số cao thủ, có rất nhiều cường giả cấp Đại Đế, ở bên trong những năm tháng này, ánh sáng của nhân tộc quá mức huy hoàng.

Nhưng thế nhân vẫn tôn vinh Cô Giả là Đế, trên thực tế, đã không có một người nào biết được hiện nay tu vi của hắn đã đạt đến một mức độ nào.

Cuối cùng Cô Giả lựa chọn một nhóm người đi lên đường cùng với hắn.

Cuồng Đao, cùng với một số đồng bọn ở Vân Hoành Bộ cùng với hắn năm xưa.

Đại Đế thân chinh khiến cho thế nhân có hy vọng.

Ngày hắn xuất chinh, toàn bộ thế gian đều vui vẻ đưa tiễn, bên trong Đế Đình, vô số cường giả đang hô to, bách tính rải hoa tươi khắp mặt đất.

Một cây cầu đại đạo nối thẳng với bầu trời, lúc sắp tiến vào hư không vũ trụ, Cô Giả lại quay đầu lại, không biết nói một câu về phương hướng nào.

“Thành Song Thành Đôi, ta sẽ quay trở về lấy thuốc của ta.”

Hắn mang theo nhóm người Cuồng Đao tiến vào hư không vũ trụ.

Mà giờ khắc này.

Ở trong một trấn nhỏ ở biên thuỳ xa xôi, trên đỉnh Đông Sơn.

Một thiếu nữ dùng sức ngắm nhìn nơi xa xôi, ánh sáng đại đạo sáng lạng khiến cho nàng không nhìn thấy rõ bóng người nơi xa xôi đó.

Nhưng nàng lại cười.

“Ta sẽ chờ ngươi quay trở về…”

“Nếu như ngươi không trở về… Ta sẽ đi tìm ngươi.”

“Ta sẽ không để cho ngươi cô đơn nữa.”

Nàng kiên định lên tiếng, từ một ngày hôm nay, nàng không hề chỉ học y thuật, nàng bắt đầu tu hành.

Bởi vì nàng biết nàng cần chờ đợi trong một quãng thời gian rất dài.

Đại Đế Cô Giả thống lĩnh Đế Đình rời đi, vừa đi chính là nghìn năm.

Bên trong nghìn năm không ngừng có tiếng vọng.

Mọi người trên thế gian cũng có chút nôn nóng bất an, nhưng may mắn là loại sương mù xám cùng với hắc vụ thực sự không xuất hiện lại nữa, khiến cho mọi người cho rằng Đại Đế thực sự đã bình loạn rồi.

Thời gian trôi qua cực nhanh.

Bên trong trời sao vũ trụ xa xôi.

“Ba vạn năm rồi.”

Cuồng Đao cõng trường đao trên lưng, chém giết một tên sinh linh sương mù xám.

Sinh linh sương mù xám hoá thành quy tắc tán loạn, hắn ta giống như đang đại chiến với không khí.

Cô Giả tiếp tục đi.

Trải qua ba chục ngàn năm tháng, cảnh giới đoàn người bọn họ đều đang tăng lên, đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có.

“Dường như tu vi của chúng ta đã đạt đến một cảnh giới không thể tiến thêm được nữa… Chưa bao giờ có người đạt được cảnh giới này.”

Cuồng Đao lên tiếng, nói: “Có thể lấy tên là… Vô Thượng Cảnh.”

Cô Giả cũng chỉ về phía trước nói: “Dường như đầu nguồn của hắc vụ là một mảnh hắc vực không rõ.”

Lúc này bọn họ đi tới.

Nhưng sau khi bọn họ tiến vào mảnh hắc vực này lại phát hiện nơi đây vô cùng đáng sợ.

Ngay cả thần thức cùng nhận biết của Vô Thượng Giả cũng bị che mắt, dường như rơi vào vĩnh hằng cô tịch.

Bọn họ cùng nhau đi về phía trước, nhưng trong lòng của mỗi người đều nhịn không được cảm thấy như đang đánh trống.

Ngay cả Vô Thượng khi đặt chân tới mảnh Hắc Ám Vực này cũng khó có thể chống lại được, lực lượng đến từ Tịch diệt khiến cho người ta dường như muốn quên đi mất sự tồn tại của chính mình.

May mà nhóm người bọn họ khá đông.

Năm thứ một ngàn khi tiến vào Hắc Ám Vực, thần sắc bọn họ như thường.

Năm thứ một vạn, mọi người cũng nhịn không được bắt đầu nói chuyện, bọn họ kể ra mọi chuyện trong quá khứ, từ Vân Hoành Bộ, đến chiến tranh giữa nhân tộc cùng vạn tộc, nói đến Đế Đình huy hoàng…

Nhưng hồi ức nhanh chóng trôi qua…

Mọi người bắt đầu yên lặng, yên lặng không biết quá khứ đã cách xa bao nhiêu năm tháng.

Ở trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, nếu như nói bọn họ đi chinh phục vũ trụ, không bằng nói bọn họ đang bị vũ trụ chinh phục.

Năm thứ ba vạn.

Năm thứ mười vạn.

Năm thứ một triệu, một Vô Thượng ở trong số đó nhịn không được hắc ám cùng tĩnh mịch khiến cho người ta tuyệt vọng hít thở không thông đó, tự sát.

“Không nên tự sát… Chúng ta có thể thắng lợi.”

Trong lòng Cô Giả rất kiên định, nói: “Cầm tay nhau, cảm nhận được sự tồn tại của nhau.”

Hắn đã hiểu, sự tồn tại của nhau mới là nguồn gốc để chống đỡ bọn họ.

Bọn họ cứ như vậy đi không biết bao nhiêu năm tháng.

Cuối cùng bọn họ nhìn thấy được một đại triều hắc ám, đó là hắc vụ nồng nặc, dường như ở bên trong đó cất giấu âm thanh kinh người, hắc vụ tràn ngập Hắc Ám Vực, phô thiên cái địa, dường như bọn họ giống như những con kiến đang đối mặt với hắc vụ.

Đại triều hắc ám phủ xuống giội vào bọn họ.

“A…”

Một ngày này, bọn họ… Hầu như tất cả mọi người đều dị hoá thành sinh linh hắc ám.

“Chết.”

Cuồng Đao giơ đao về phía Cô Giả, hắn ta giống như phát điên.

Những đồng bọn cùng nhau trưởng thành ở Vân Hoành Bộ năm xưa, những người bạn thân chống đỡ nhau đi tới tận ngày hôm nay đều đang tấn công về phía Cô Giả.

Đây là một sự phản bội bất đắc dĩ.

Chương 2795 - Cô Giả không cô 5 

Cô Giả không hề bị dị hoá, lực lượng trong lòng hắn quá mức mạnh mẽ, hắn đã từng lạc lối, không biết vì sao mà sống, nhưng mà hắn đã tìm được cái neo của mình ở trong trấn nhỏ xa xôi nơi biên thuỳ kia.

Đây là một trận huyết chiến, hắn tự tay giết chết những người mà mình đã từng tin tưởng nhất.

Hắn nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp ở Vân Hoành Bộ.

Một năm đó, hắn vừa đột phá tới cảnh giới Tôi Cốt Cảnh, con chưa tiến vào Thông Mạch Cảnh.

Một năm đó, Huyết Nha Bộ tấn công, Cuồng Đao thúc thúc dẫn theo rất nhiều đồng bọn rời khỏi.

Một năm đó, A Công cùng Chiến Thạch bảo vệ hắn mà chết.

Cô Giả khóc ở trong Hắc Ám Vực.

Hắn khóc với thi thể của Cuồng Đao, của đồng bọn, sau đó phá huỷ thi thể của bọn họ.

Hắn tiếp tục đi.

Toàn bộ Hắc Ám Vực chỉ còn lại một mình hắn.

Khi hắn chỉ còn lại một mình, quãng thời gian kế tiếp trở nên giống như một loại cực hình.

Mỗi một năm, mỗi một ngày.

Đều giống như một cây đao cắt ở trong linh hồn của hắn.

Hắn kiên định muốn đi về phía trước, hắn tin tưởng nhất định ở phía trước có một đại địch đang chờ đợi hắn.

Mà hắn đang đưa tang đại địch!

Năm tháng như khúc ca.

Một khúc ca bi thương.

Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh.

Tinh thần của hắn gần như đã chết lặng.

Mười vạn năm?

Ngàn vạn năm?

Một trăm triệu năm?

Một trăm tỷ năm?

Hắn đã không còn khái niệm thời gian.

Hắn bắt đầu điên cuồng hồi ức.

Thế nhưng ngay cả hồi ức của hắn cũng bắt đầu dần dần giảm đi.

“Trận đại triều hắc ám cuối cùng cũng sẽ phủ xuống bên kia…”

Trong lòng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

Trận đại triều hắc ám kia khiến cho mấy người Cuồng Đao dị biến, nhưng hắn cũng không có ngăn cản đại triều.

Đại triều sẽ lướt ngang qua vũ trụ, sau đó phủ xuống thế giới phía sau lưng hắn…

Thế giới kia còn có người có thể sống sót sao?

Nàng…

Một ngày này, tim của hắn gần như muốn chết đi.

Hắn không biết người mà mình nhớ thương nhất có còn sống hay không.

Cái neo của hắn đang dao động.

Hắn không ngừng bước đi, càng ngày càng chết lặng, hắn không dám nhớ đến nàng, bởi vì hắn luôn mơ một ngày nàng sẽ bị đại triều hắc ám cắn nuốt.

Hắn không chỉ một lần lệ rơi đầy mặt.

Bóng dáng của hắn càng ngày càng mờ nhạt.

Năm thứ một ngàn tỷ khi hắn tiến vào Hắc Ám Vực, hắn nhì thấy đại triều hắc ám đen kịt, nghe thấy âm thanh sóng lớn, biển rộng trống vắng xuất hiện ở trước mặt.

Thế nhưng hắn đã mất đi neo.

Một ngày này, hắn bắt đầu hoá đạo.

Tử vong.

Lạc lối.

Chết lặng.

Ánh sáng của hắn như đang tan vỡ.

Nhưng trong khoảng thời gian hắn gần như lạc lối, hắn chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Linh hồn đang ngủ say của hắn nghe được tiếng nói thân quen đó.

Rõ ràng hắn đang sống ở nhân thế, nhưng thiếu nữ lại cảm giác hắn cô đơn như ngôi sao ở chân trời.

“Không, ngươi có bệnh.”

“Bệnh không tâm.”

“Lòng của ngươi trống rỗng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu ngươi sẽ chết, tự sát mà chết.”

“Chỉ cần là bệnh… Ta có thể chữa.”

“Ba ngày trước thê tử của Lâm đại gia đã chết, ông ấy thương tâm quá mức, trở thành một lão nhân cô độc, đi lại bất tiện, ngươi tới nhà nấu cơm cho ông ấy ba ngày, nói chuyện với ông ấy, trộn thuốc vào trong cơm, có biết không?”

“Ồ, ngươi không biết nấu cơm sao? Vậy ngươi đi tới tiệm cháo của Hứa cô nương học trước một ngày, trước đây hai người Lâm đại gia đều thích ăn cháo của Hứa cô nương.”

“Ta dẫn ngươi đi ngắm sao.”

“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, giống như nhìn thấy bầu trời sao, đáng tiếc, thật cô độc, chỉ có một ngôi sao.”

“Khi đó ta muốn, ta nhất định phải khiến cho bầu trời đêm của ngươi tràn đầy ánh sáng.”

“Giống như bầu trời sao đêm nay.”

“Hiện tại ngươi vẫn còn cô độc sao?”

“Tốt, vậy sau này ngươi không nên gọi là Cô Giả nữa, cũng không cần lại xưng là Cô… Ngươi gọi là… Ừm, gọi là Thành Song, thế nào?”

“Ta thích có đôi có cặp, như vậy thế giới mới tốt đẹp hơn.”

Giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa, hồn phách gần như sắp tan vỡ của hắn bỗng nhiên có tri giác, hắn cảm nhận được đôi môi quen thuộc mà hắn đã từng khát vọng vô số lần chạm vào môi của mình.

“Ngươi trở về đi, ngươi thống lĩnh nhân tộc đi ra một con đường, ngày hôm nay thiên hạ có hoạ lớn… Ta ở chỗ này chờ ngươi.”

“Này, ngươi nhớ kỹ tên của ta sao?”

Giọng nói càng ngày càng suy yếu, dường như thiếu nữ đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng.

“Ta nhớ được…”

Hắn bỗng nhiên thức tỉnh từ trong hoá đạo, hắn mở mắt hô to:

“Diêu Lam, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.”

Hắn mở mắt ra nhìn thấy được nàng.

Nàng mặc một thân váy cưới màu đỏ thẫm, kiều diễm như hoa.

Nhưng lúc này sinh mạng của nàng đang trôi đi, đã đến điểm cuối cùng.

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, nàng bỗng nhiên nở nụ cười nói:

“Ngươi đã tỉnh rồi…”

“Thật cô đơn có đúng hay không… Nhiều năm tháng qua nhất định rất cô đơn.”

“Ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn nữa.”

Trong mắt của nàng có nước mắt, nàng giơ tay cố gắng hết sức muốn xoa mặt của hắn.

“Ngươi đi rồi, ta chờ rất lâu thế nhưng ngươi cũng chưa từng quay trở về, hắc vụ tới, tất cả mọi người đều thay đổi…”

“Ta tới tìm ngươi, tìm rất lâu rất lâu, thiếu chút nữa ta cũng bị mất phương hướng, nhưng ta biết, nhất định ngươi đang chờ ta ở phía trước, ngươi chính là neo của ta…”

“Ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, bởi vì ngươi sẽ sợ, ngươi sẽ sợ ta chết đi, có đúng hay không? Neo của ngươi sẽ biến mất, cho nên ta chạy rất nhanh… Cuối cùng cũng tìm được ngươi.”

Giọng nói của nàng suy yếu, bàn tay thon dài của nàng nhẹ nhàng chạm vào mặt của hắn nói:

“Ngươi đã nói, ngươi sẽ quay trở về… Lấy thuốc của ngươi.”

Nụ cười của nàng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại câu nói cuối cùng:

“... Lấy ta.”

Nói xong nàng liền ngã xuống.

Giống như một đóa hồng nở rộ chợt héo tàn.

Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay của hắn.

Nước mắt lạnh băng, nước mắt nóng rực.

Nước mắt sôi trào, nước mắt thiêu đốt.

Giờ khắc này Cô Giả điên cuồng, hắn ôm cơ thể của hắn, trong lòng giống như bị sấm sét cửu thiên đánh nát toàn bộ.

“A…”

Hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, trong mắt có nước mắt lã chã rơi.

Hắn giống như một bức tượng điêu khắ.

Ôm thi thể chất chứa tình cảm chân thành đi tới sát biên giới của Biển Đen Tịch Diệt, đợi không biết bao nhiêu năm tháng.

Biển Đen Tịch Diệt vắng vẻ, tiếng sóng vang vọng rất nhiều năm tháng.

Đại triều hắc ám không chỉ lướt qua một lần, thế nhưng hắn không còn bị lạc lối.

Trong lòng của hắn chỉ còn lại sự căm hận.

Căm hận.

Hắn ôm thi thể của nàng đi qua Biển Đen Tịch Diệt, tới đầu cùng của Biển Đen Tịch Diệt.

Hắn biết toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.

Nàng đi rồi, hắn chính là sinh linh duy nhất trên đời này.

Hắn ôm nàng đi về phía Đê Bá.

Lửa giận của hắn, căm hận của hắn.

Hắn nhìn về phía Đê Bá, hai mắt chảy máu, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi tới…

Hắn đi về phía Đê Bá, không lùi bước.

Giống như là một con kiến đang dũng cảm đi về phía đại dương mênh mông…

Chương 2796 - Phiên ngoại 4: Yết kiến 

Phiên ngoại 4: Yết kiến

Phàm giới yên lặng biết bao nhiêu năm tháng, từ khi Lý Phàm quay trở về, tất cả đều hồi phục.

Ở bên trong khoảng năm tháng dài dằng dặc này, thần thánh đã trải qua một trận suy thoái lớn, toàn bộ bản luật trên thế gian đều biến mất, Vô Thượng chết hết, toàn bộ tồn tại cấp Thiên Đế, Đại Đế đều đã trở thành truyền thuyết.

Các loại thần thú, tiên dược cũng rơi vào trong bụi bặm.

Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả sinh mệnh của sinh linh cũng đều không thể chịu đựng nổi, rất nhiều tồn tại hóa đá, toàn bộ thế gian như rơi vào ngủ say.

Mà ngày hôm nay, thiên địa thức tỉnh, sông lớn quay cuồng, linh khí dâng trào, bên trong Phàm giới, những đạo thống huy hoàng cũng theo đó mà tái hiện.

“Chúng ta đã tỉnh…”

Ở bên trong một đại điện huy hoàng cổ xưa, mấy tượng người đá bỗng nhiên tỉnh lại, trên khuôn mặt của bọn họ đều tràn đầy khiếp sợ.

Mấy người kia đương nhiên chính là Mộ Thiên Ngưng, Hỏa Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh, Võ Tiểu Côn.

Đến giai đoạn cuối của trận suy thoái này, bọn họ lựa chọn hội tụ chung một chỗ cùng nhau chờ đợi, mãi đến khi cuối cùng hóa thành tượng đá, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

“Không phải… Không phải đại suy thoái thần thánh đã diễn ra rồi hay sao? Vì sao dường như ta đã khôi phục toàn bộ?”

Võ Tiểu Côn khiếp sợ lên tiếng, ở bên trong những năm tháng khi đại suy thoái diễn ra, toàn bộ những cự đầu bản luật như hắn đều rơi vào trong bụi bặm.

Hôm nay tất cả mọi người đều khôi phục lại rồi.

“Thiên địa tái hiện, chuyện này… Lẽ nào, lẽ nào Lý tiền bối đã quay trở về rồi sao?”

Hỏa Linh Nhi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì.

Trên mặt bọn họ đều trở nên ngơ ngẩn.

“Đúng vậy, nhất định là Lý tiền bối… Nhất định là hắn.”

Bên trong giọng nói của Mộ Thiên Ngưng mang theo sự kích động: “Chỉ có Lý tiền bối mới có thể làm được đến một bước này, chỉ có lão nhân gia ông ấy mới có khả năng ngăn cơn sóng dữ, khiến thiên địa huy hoàng trở lại.”

“Hắn… Đã quay trở về từ Đê Bá hay sao? Có phải đã thắng lợi rồi hay không?”

Bọn họ nhịn không được, đi ra khỏi đại điện.

Liên Minh Hoang Thiên cũng đã thức tỉnh, vô số sinh linh đang hoan hô, đang kích động.

“Đã trở về… Nhiều năm tháng như vậy, toàn bộ chúng ta đã quay trở về.”

“Thật tốt quá, cuối cùng trong thiên địa cũng không bài xích thần thánh nữa sao? Thần thánh quay trở lại bình thường, chúng ta lại nhìn thấy ánh sáng thần thánh một lần nữa.”

“Trời cao có mắt.”

Tất cả mọi người đều đang reo hò.

Toàn bộ nhân vật thần thánh trên thế gian bị phong ấn rơi vào phàm trần đều vui mừng, bên trong núi non có rất nhiều khí đại địa cùng với thiên linh khí đang phun trào.

Bên trong sông lớn, cá hóa kim long phóng lên trời cao.

Trong núi rừng, gia cầm hóa thành thần điểu vỗ cánh bay cao.

Tất cả mọi thứ đã từng chết đi lúc trước lại đột nhiên quay trở về.

“Thiên địa tái diễn, có phải vị kia đã quay trở về rồi hay không?”

Có hai vị khí cơ cực mạnh đến, đó là Dương Sơ cùng với Trưởng Tôn Trường Thanh, trước khi đại suy thoái xuất hiện, bọn họ ẩn cư ở trong núi rừng, ngày hôm nay cũng xuất hiện.

“Thành công sao? Có phải bên phía Đê Bá đã thành công rồi hay không? Gâu!”

Đồng thời, ở bên trong tổ địa của ba gia tộc lớn trên thế gian Cơ gia, Võ gia, Trưởng Tôn gia có ba lão giả phóng lên trời cao, bọn họ kích động tột độ, thậm chí còn tự mình phát ra tiếng chó sủa.

Cơ Vô Đạm, Trưởng Tôn Bất Diệt, Võ Giang Hà đều thức tỉnh rồi.

Mấy người Vân Thần cũng xuất hiện, toàn bộ mọi người của Liên Minh Hoang Thiên đều đoàn tụ.

“Đi sơn thôn nhỏ… Nếu như Lý tiền bối thực sự quay trở về, nhất định hắn đang ở bên trong sơn thôn nhỏ.”

Mộ Thiên Ngưng lên tiếng.

Lúc này bọn họ đi về phía sơn thôn nhỏ.

Mà giờ khắc này.

Một trong số châu của Phàm Giới, Thần Châu.

Cả vùng đất này đã từng do Thần Giới của Dương Gian hóa thành, Hoa Quả Sơn cũng đang ở đây.

Thác nước đã khô cạn biết bao năm tháng bỗng nhiên chảy một lần nữa, ầm ầm đập xuống.

Ở bên trong hồ nước phía dưới thác nước có một tượng đá già nua, tượng đá kia giống như cố gắng hết sức đưa bản thân vào bên trong hồ nước, rõ ràng khi đại suy thoái diễn ra, chuyện duy nhất mà lão giả kia đang làm chính là cố gắng hết sức khiến cho bản thân tiến vào hồ nước có liên quan tới Lý Phàm.

Lúc này thác nước đổ xuống, dòng nước che mất tượng đá kia.

Ở bên trong Thủy Liêm Động phía sau thác nước có hai tượng đá một nam một nữ.

Hai tượng đá này dựa sát vào nhau, nữ tử dựa vào trong lòng nam tử, khóe miệng của hai người đều mang theo nụ cười, rõ ràng trong khoảnh khắc cuối cùng khi hóa đá bọn họ không hề tiếc nuối.

Tiếng thác nước đổ xuống đinh tai nhức óc.

Rầm!

Bỗng nhiên, bên trong hồ nước phía dưới thác nước, một tia sáng phóng lên trời cao.

“Lão tử lại còn sống! Ha ha ha ha ha! Lão tử đã vượt qua rồi.”

Một lão già đứng ở trên không trung, lão phát ra tiếng cười to sang sảng, trong mắt tràn đầy đắc ý, nói:

“Ta biết ngay, hắn có thể san bằng Đê Bá, ha ha ha ha…”

“Ngao Bào Bào, còn không mau đi ra đi! Phơi nắng thôi.”

Lời của lão vừa vang lên, bên trong Thủy Liêm Động bỗng nhiên có một nam một nữ đi ra ngoài, đương nhiên đó là Ngao Vô Song và Lục Thái Linh.

“Lão Ngao ta vẫn chưa chết…”

Trong mắt của Ngao Vô Song lóe lên sự phức tạp.

“Là… Lý tiền bối sao?”

Đôi mắt to của Lục Thái Linh cũng lộ ra vẻ kích động.

“Nhất định là hắn.”

“Đi, chúng ta đi tìm hắn. Nói không chừng hắn còn mang theo nguyên liệu nấu ăn phía sau Đê Bá trở về… Mẹ nó, đói quá, mau đi thôi.”

Khiêu Đại Thần lên tiếng.

Nhưng Ngao Vô Song theo bản năng nói: “Hả, muốn đi tới sơn thôn nhỏ tà môn?”

Tuy nhiên hắn liếc mắt nhìn Lục Thái Linh, rồi nhắm mắt nói:

“Được rồi… Lão Ngao ta chạy trốn nhiều năm như vậy, lần này không trốn nữa, sơn thôn nhỏ, ta tới đây.”

Lúc này ba người đều đi về một phương hướng.

Bọn họ đều biết được vị trí của sơn thôn nhỏ, chỉ trong một suy nghĩ, bọn họ đã đi tới Cấm Châu của Phàm Giới.

Cấm Châu, chính là do thế giới Cấm Kỵ năm xưa biến thành.

Hôm nay từng tia sáng vô cùng cường đại trong thiên địa hóa thành cây cầu đại đạo phô thiên cái địa hướng về phía Cấm Châu, mục đích của bọn họ đều chỉ có một, một vùng núi rừng bên trong châu Khai Nguyên của Cấm Châu.

Mảnh núi rừng kia từng được xưng là Khủng Thú Sơn Lâm.

“Liên Minh Hoang Thiên Mộ Thiên Ngưng tới đây bái kiến Lý tiền bối.”

“Hỏa Linh Nhi đến đây yết kiến Lý tiền bối.”

“Dương Sơ đến đây yết kiến Lý tiền bối.”

“Trưởng Tôn Trường Thanh, Trưởng Tôn Bất Diệt, Cơ Vô Đạm, Võ Giang Hà đến đây yết kiến Lý tiền bối.”

Từng âm thanh vang lên, những cái tên này đều là đầu sỏ chí cao trong thiên địa, là những người sáng lập nên những truyền thừa huy hoàng, Vô Thượng có địa vị cao nhất bên trong thế gian.

Ở bên trong thời đại sơn thôn nhỏ không xuất hiện, trong nhận thức của tất cả mọi người, bọn họ chính là chúa tể của thế gian, thần linh của thế gian này.

Nhưng mà ngày hôm nay những đại nhân vật siêu cấp này lại đều đi tới đây… Muốn yết kiến một vị “tiền bối”?

“Trời, đây là người nào, lại có thể khiến cho toàn bộ đầu sỏ trên thế gian đều đồng thời đi tới yết kiến?”

“Cấp bậc quá lớn, những cái tên này đều là những cái tên không thể đề cập tới, thế nhưng còn có người có địa vị cao hơnh so với bọn họ sao? Dựa vào cái gì?”

“Không nên ăn nói bậy bạ! Các ngươi có biết vì sao Phàm giới lại gọi là Phàm Giới hay không? Nếu như không có sự cho phép của vị này, thế gian cũng căn bản không có liên minh Hoang Thiên gì cả.”

“Đây là một đoạn lịch sử cổ xưa, ở bên trong quá khứ xa xôi, hắc ám vẫn còn đặt ở trên đầu toàn bộ sự sống trên thế gian… Thậm chí có người còn nói nó có liên quan tới đầu nguồn hắc ám thời viễn cổ.”

Thế gian chấn động, tất cả mọi người đều kinh ngạc bàn luận.

Cảnh tượng này tuyệt đối là chưa từng có trước nay, toàn bộ những người mạnh nhất trên thế gian đều đi tới nơi đây chỉ bởi vì… Yết kiến!

Chương 2797 - Phiên ngoại 5: Quá khứ chết đi 

Tất cả mọi người rung động.

Toàn bộ những đầu sỏ mạnh nhất trên thế gian đều hoàn toàn khôi phục lại trong ngày hôm nay, thể hiện ra thực lực cái thế siêu việt Vô Thượng.

Nhưng những đầu sỏ này đều đồng thời đi về Cấm Giới, muốn yết kiến một vị tồn tại.

Toàn bộ mọi người Mộ Thiên Ngưng, Hỏa Linh Nhi, Mộc Uyển Thanh, Võ Tiểu Côn, Dương Sơ, Trưởng Tôn Trường Thanh cũng đã tụ tập tới Khủng Thú Sơn Lâm của châu Khai Nguyên.

Sau khi thần thánh sống lại, toàn bộ nơi này cũng đang khôi phục, bên trong núi rừng có rất nhiều linh thú mạnh mẽ xuất hiện.

Nhưng bọn họ không hề đụng tới, trong nháy mắt đã đi tới nơi ở của sơn thôn nhỏ.

Bọn họ nhìn thấy được sơn thôn nhỏ quen thuộc.

“Sơn thôn nhỏ… Khôi phục!”

Mộ Thiên Ngưng kích động lên tiếng, sơn thôn nhỏ trước mắt này cùng với sơn thôn nhỏ khi nàng nhìn thấy lần đầu tiên… Giống nhau như đúc.

Khi đó nàng vẫn chỉ là thánh nữ Ly Hỏa Tông của Huyền Thiên Giới trong cõi âm mà thôi, để chống lại tà thần xâm lấn, nàng phải đến sơn thôn nhỏ này.

Tất cả vẫn như trước.

Toàn bộ nơi này đều khôi phục.

“Tất cả mọi chuyện chắc chắn đều bởi vì Lý tiền bối.”

Hỏa Linh Nhi chắc chắn mong đợi lên tiếng, có thể thay đổi toàn bộ thế giới, khiến cho Phàm Giới vốn đã quay trở về Phàm lại có thần thánh sống lại, chỉ có Lý tiền bối mới có thể làm được.

“Đi, chúng ta mau chóng đi vào yết kiến lão nhân gia ông ấy.”

Lúc này bọn họ đi về phía sơn thôn nhỏ.

“Hử? Không đúng!”

Thế nhưng lúc bọn họ đi về phía sơn thôn nhỏ lại phát hiện ra bản thân không có cách nào chạm vào sơn thôn nhỏ được.

“Xảy ra chuyện gì? Sơn thôn nhỏ đang ở trước mắt, vì sao chúng ta không thể nào chạm tới được?”

“Điều này sao có thể?”

Hỏa Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng đều giật mình.

Phải hiểu rằng, ngày hôm nay thần thánh đã sống lại, thực lực của bọn họ cũng đã được khôi phục, đạt đến bản luật, có thể nói là những người mạnh nhất trong thế gian này.

Cho dù là không gian, hay là dòng sông dài năm tháng đều không thể ngăn cản được bọn họ.

“Khoảng cách giữa sơn thôn nhỏ cùng với chúng ta không còn là không gian và thời gian, cũng không phải là âm và dương, cũng không phải là sống và chết.”

Lúc này một giọng nói hùng hồn vang lên, khói vàng nghi ngút, ở bên trong Luân Hồi vô tận có một người nam tử trung niên chắp tay mà tới, mái tóc dài của hắn tùy ý rối tung ở trên người, phía sau mơ hồ có một Thái Cực Đạo Đồ sáng rực, dường như có thể chở đầy toàn bộ mọi thứ trên thế gian.

“Hắc Bạch tiền bối.”

Mấy người Mộ Thiên Ngưng lên tiếng, người đến đương nhiên đó là chủ nhân của Luân Hồi, Hắc Bạch.

“Ta đã ở đây từ lâu, nhưng lại phát hiện không có cách nào chạm đến, cho dù đã dùng toàn bộ mọi đạo, diễn biến toàn bộ mọi pháp, thế nhưng dường như giữa chúng ta cùng với sơn thôn nhỏ có một Đê Bá vô hình, không thể vượt qua được.”

Hắc Bạch nhỏ giọng lên tiếng.

Nghe vậy tất cả mọi người đều giật mình.

“Đây có phải là ý tứ của Lý tiền bối hay không?”

Mộc Uyển Thanh lên tiếng nói:

“Lão nhân gia ông ấy quay trở về nhưng không muốn để ý tới thế gian này nữa, chỉ muốn cùng với mấy người Vân Khê tỷ tỷ vượt khỏi trần gian, cho nên cố ý bày ra một tấm lá chắn?”

Chuyện này rất có khả năng.

Thực lực của Hắc Bạch sâu không lường được, tuyệt đối có thể nói là một trong số những người khủng bố nhất hiện nay, ngay cả hắn cũng không chạm đến, e rằng cũng chỉ có Lý tiền bối tự mình ra tay.

“Không, không phải hắn.”

Lúc này một giọng nói già nua cũng vang lên, Khiêu Đại Thần đã tới.

Đi cùng với lão còn có Ngao Vô Song và Lục Thái Linh.

Bọn họ đều tới.

“Bái kiến Thần Vu tiền bối.”

Bên trong những năm tháng Phàm Giới diễn biến, mấy người Hỏa Linh Nhi cũng đều từng nhìn thấy Khiêu Đại Thần, đã biết được lai lịch của Khiêu Đại Thần.

“Thần Vu tiền bối, khoảng cách giữa chúng ta cùng với sơn thôn nhỏ không phải do Lý tiền bối thiết kế hay sao?”

Võ Tiểu Côn nghi ngờ lên tiếng.

Khiêu Đại Thần gật đầu, lão nhìn sơn thôn nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp nói:

“Hắc Bạch nói rất đúng, đây không phải âm và dương, cũng không phải sống và chết… Giữa chúng ta cùng với sơn thôn nhỏ chính là ranh giới hư và thực.”

Hư và thực!

Vừa nói dứt lời, toàn bộ cường giả ở đây đều rơi vào trầm tư.

“Hư và thực? Sơn thôn nhỏ là thực, mà chúng ta chính là hư hay sao?”

Trên mặt của Dương Sơ lộ ra vẻ kinh hãi.

“Có lẽ sơn thôn nhỏ chưa từng tồn tại, là vô căn cứ, còn thế gian này mới là thực?”

Trưởng Tôn Trường Thanh lại suy nghĩ khác.

Sống hay chết, âm hay dương, trắng hay đen… Cuối cùng đều ở cùng một cấp bậc, thế nhưng hư và thực có ý nghĩa rằng giữa bọn họ cùng với sơn thôn nhỏ rất có khả năng có một bên là không tồn tại.

“Nơi này là hiện thế rồi, chúng ta từ quá khứ xa xôi, chúng ta đều bị đại triều thần thánh cuốn tới đây, nhưng mà đối với hiện thế, chúng ta đều là những sinh linh mất đi, không thể xuất hiện ở bên trong dòng sông dài năm tháng này nữa.”

Chương 2798 - Phiên ngoại 5: Quá khứ chết đi 2 

“Nơi đó không thuộc về chúng ta.”

Khiêu Đại Thần lên tiếng, lão không nhìn về phía sơn thôn nhỏ mà nhìn chăm chú vào vũ trụ cùng tinh thần ở bên trong chư thiên.

Ngao Vô Song mang theo toàn bộ Phàm Giới của “hiện thế” một mực tiến về phía “tương lai”, tránh thoát khỏi đại chiến kinh khủng ở bên trong dòng sông dài “quá khứ”, để tránh bị lan đến.

Hôm nay thời không này của bọn họ thực sự đã chạm tới “tương lai”.

Thế nhưng “tương lai” đã biến thành hiện thế, còn bọn họ thuộc về “quá khứ” rồi.

“Đây là một thời không lạc lối, chúng ta đã tránh được đại kiếp nạn, nhưng lại bị lưu lại ở trước Đê Bá của hiện thế này, chúng ta đều là những linh hồn mất đi.”

Thần Vu tiếp tục lên tiếng, giờ khắc này, lão bỗng nhiên giống như nghĩ thông suốt chuyện gì nói:

“Ta đã từng không rõ, vì sao người ở đời này đều không có linh hồn, bây giờ ta đã biết rồi… Bởi vì chúng ta cũng chỉ là linh hồn chết đi.”

“Chúng ta bị vây ở trong vũng bùn quá khứ, không có cách nào thoát ra khỏi, có đồ vật nào đó đang đào bới gốc rễ quá khứ, cho nên Lý Phàm tương lai tới đây quét ngang tất cả mọi thứ.”

“Nhưng cuối cùng chúng ta cũng đã mất đi, đối với một đời kia của Tiểu Lý, chúng ta đã là quá khứ mất đi, là hình ảnh không nên tồn tại, là lịch sử, là vết tích, nhưng không chân thực, chỉ có thể tồn tại ở trong Tịch Diệt.”

Khiêu Đại Thần lẩm bẩm nói:

“Mà ngày hôm nay, phía sau Đê Bá của quá khứ đã bị Tiểu Lý san bằng, cho nên đại triều thần thánh từ đầu nguồn quá khứ xông thẳng về phía hiện thế, hôm nay lại bị Đê Bá của hiện thế ngăn lại…”

“Mà sơn thôn nhỏ bởi vì có Tiểu Lý tồn tại cho nên đã trở thành nơi chân thực duy nhất.”

“Quá khứ chết đi không thể chạm tới chân thực, đây là khoảnh cách giữa hư và thực, là ranh giới giữa quá khứ cùng hiện thế.”

Thần Vu, một trong số cường giả cổ xưa nhất trong thế gian, thậm chí từng một lần kề vai chiến đấu với Lý Phàm trong quá khứ cực kỳ xa xôi.

Lão là người hiểu nhiều nhất về khởi nguyên của thế gian.

“Đúng vậy… Toàn bộ Phàm giới, toàn bộ quá khứ bị đại triều thần thánh bao trùm đều không thể chạm tới vũ trụ tinh thần.”

Ngao Vô Song cũng bỗng nhiên lên tiếng, hắn nhìn chăm chú vào vũ trụ tinh thần bên ngoài Phàm giới.

Khi bọn hắn tự cho là bản thân đang ở trong hiện thế, không ngừng chạy trốn khỏi đại họa Đê Bá, lao tới tương lai, cũng không hề biết lúc đi tới điểm cuối cùng, bản thân đã trở thành quá khứ, còn tương lai mới là hiện thế.

Toàn bộ thời không cùng thế giới không vượt qua nổi ranh giới cùng khoảng cách này.

“Chúng ta đều đã mất đi sao?”

“Lý tiền bối san bằng đầu nguồn đại họa, mọi thứ trong quá khứ đều bị san bằng, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ là quá khứ chết đi… Không có cách nào chạm tới được tương lai.”

“Đại triều thần thánh bị hiện thế cắt đứt.”

Bọn họ nói nhỏ, giờ khắc này bọn họ đều đã hiểu ra ý tứ của Khiêu Đại Thần.

Đây chính là nhân quả khó vượt qua nhất trong thế gian, là thứ vô căn cứ không có cách nào chạm tới được.

Đối với vũ trụ hiện thế mà nói, bọn họ là lịch sử, là quá khứ yên lặng.

Khó có thể chạm tới hiện thế, khó có thể chạm tới chân thực.

“Trải qua tất cả đại chiến cùng huy hoàng, nhưng khó có thể sửa đổi số mệnh của lịch sử…”

“Chúng ta đều sẽ trở thành quá khứ, tương lai đang ở trước mắt, nhưng lại là rãnh trời.”

“Nếu như mất đi, nếu như hóa thành đá cùng cát, sẽ không cảm giác được sự bi thương này, thế nhưng vì sao chúng ta lại thức tỉnh…”

Có người sầu não, có người nói nhỏ.

Bọn họ đều đang bị vây ở nơi này.

“Đừng hoảng hốt… Tiểu Lý, hắn tới từ tương lai, có lẽ hắn đang tìm đường.’

Mà Khiêu Đại Thần cũng lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nói:

“Quá khứ, hiện thế, tương lai, bên trong đó có họa loạn, vì vậy mới sinh ra Đê Bá… Chuyện này có vấn đề lớn, chắc chắn có liên quan tới đại kinh khủng, quá khứ có đại họa, vậy còn tương lai thì sao? Tiểu Lý tới từ tương lai đến đoạn quá khứ này của chúng ta, như vậy ở bên trong tương lai có ai trấn họa?”

Không biết lão đang nghĩ tới điều gì.

“Có biến cố lớn.”

Bỗng nhiên Hắc Bạch ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua bầu trời, bên trong vô tận nhân quả.

Giờ khắc này, toàn bộ cường giả đều có cảm giác.

Bọn họ ngẩng đầu, chỉ thấy ở bne trong dòng sông dài năm tháng có vô số ánh sáng và hư ảnh chết đi đang tranh giành.

Toàn bộ những thứ đã chết đi, không biết ở bên trong tọa độ quá khứ nào của năm tháng, bởi vì đại triều thần thánh mà tất cả đều thức tỉnh lại, quá khứ cùng lịch sử không có cách nào đếm được hết, linh hồn cường giả mất đi không thể tưởng tượng nổi đang tranh giành cùng với hiện thế, tầng tầng lớp lớp, không thể tưởng tượng.

“Sinh linh phía sau Đê Bá?”

“Thời không cổ xưa hơn cả thời không Tiên Đạo, không chỉ có một tầng thời không?”

“Ở phía sau Đê Bá lại có nhiều nhân vật đáng sợ như vậy… Tầng tầng lớp lớp đầu nguồn, mênh mông vô tận, quá khứ chồng chất lẫn nhau.”

“Quá khứ xa xôi siêu việt thời không tiên đạo, tất cả đều từng được giấu ở phía sau Đê Bá cũng đều bị thức tỉnh lại hay sao… Muốn đi tới hiện thế?”

Mấy người Hắc Bạch cũng rung động.

Bọn họ đã là cường giả mạnh nhất trên thế gian này, thế nhưng cảnh tượng này vẫn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.

Ở phía sau Đê Bá là cái gì?

Không có người nào biết được, từng có cường giả đệ nhất Tịch Giả trấn thủ ở Đê Bá rất nhiều năm tháng, quan sát phía sau Đê Bá.

Ngoại trừ người đó ra cũng chỉ có một mình Lý Phàm mà thôi, sau đó hắn đã bước vào Đê Bá.

Lúc Ngao Vô Song cùng với Khiêu Đại Thần leo lên bên trên Đê Bá cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua phía sau Đê Bá, không thể nhìn thấy được chân tướng kinh khủng ở phía sau.

Hôm nay, dường như tất cả mọi thứ đang hiện lên trước mắt mọi người, những quá khứ chết đi đang hiện lên, giống như một quyển sách lịch sử bị người ta lật mở.

Đó là những nền văn minh cực kỳ cổ xưa, cổ xưa hơn thời không tiên đạo rất nhiều, những quốc gia huy hoàng mênh mông cùng với sinh mệnh hoàng kim, tầng tầng lớp lớp, tuy nhiên cũng hóa thành quá khứ chết đi, những tồn tại kinh khủng đã từng sinh ra ở bên trong quá khứ, bên trong lịch sử, nhưng ngày hôm nay cũng đều biến mất, chỉ còn lại có quá khứ chồng chất lẫn nhau đang thức tỉnh.

Bên trong quá khứ này có vô số thần thoại cùng truyền thuyết kinh thiên động địa, mỗi một kỷ nguyên đều có quá khứ cùng thời không huy hoàng không thua gì Tiên Đạo, Thánh Đạo, Thần Đạo.

“Ở phía sau của Đê Bá chính là những thứ này hay sao… Ở bên trong những thứ này có cất giấu một đồ vật kinh khủng đang đào bới gốc rễ của quá khứ, nhưng hôm nay cái đó đã bị san bằng, chỉ còn lại những vết tích cũ bị đại triều thần thánh thức tỉnh lại, nằm ngang ở phía trước Đê Bá vô hình của hiện thế.”

Hắc Bạch lên tiếng.

Toàn bộ mọi chuyện đều đã trở nên rõ ràng.

Phía sau Đê Bá là quá khứ vô tận, bên trong quá khứ này có những nền văn minh cùng với dương gian huy hoàng, thiên đường của thần ma cùng với tịnh thổ của sự sống.

Tuy nhiên tất cả đều hóa thành quá khứ và hư vô, quá khứ lại bị một đồ vật kinh khủng không rõ nào đó phá hủy, đại họa lan tràn.

Mà Lý Phàm ngược dòng thời không cấm kỵ, đi qua Đê Bá, san bằng sự vật kinh khủng ở bên trong quá khứ, trả lại dáng vẻ ban đầu vốn dĩ của nó.

Hôm nay toàn bộ năm tháng đều tới hiện thế, những quá khứ chết đi, linh hồn chết đi đều được thức tỉnh, bị đại triều thần thánh cuốn đi, cùng nhau khát vọng muốn tiến vào hiện thế.

Cảnh tượng này cực kỳ kinh người, bên trong vũ trụ thuộc về hiện thế, vô tận quá khứ trùng điệp, mỗi một tầng đều mong mỏi muốn vượt qua sự hạn chế giữa hiện thế, tiến vào thời không của hiện thế, nhưng đều bị ngăn cản lại.

Quá khứ cùng với lịch sử đều ở bên ngoài hiện thế.

Mà vào thời khắc này.

Bỗng nhiên ở bên trong sơn thôn nhỏ phía trước chợt vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.

Cách xa khoảng cách không thể vượt qua, mấy người Hỏa Linh Nhi đều nhìn thấy dường như lúc này bên trong sơn thôn nhỏ vô cùng náo nhiệt, giống như đang có chuyện mừng.

Âm thanh khua chiêng gõ trống thậm chí vang dội toàn bộ Phàm giới, toàn bộ năm tháng quá khứ.

Lúc này bên trong những năm tháng cùng quá khứ qua lại, vô số nền văn minh huy hoàng đã thức tỉnh đều có cảm giác, những đôi mắt kinh khủng đều đang quan sát sơn thôn nhỏ ở bên này.

Chương 2799 - Phiên ngoại 6: Sau khi trở về, hạ du năm tháng. 

Phiên ngoại 6: Sau khi trở về, hạ du năm tháng.

Vô số quá khứ huy hoàng, từng thời kỳ hoàng kim, kỷ nguyên, thời đại sinh mạng, lúc này đều xuất hiện bên trong thời không năm tháng, tầng tầng lớp lớp.

Ở bên trong những quá khứ thời đại chết đi, có rất nhiều bóng dáng của các cường giả, có vô số truyền thừa huy hoàng… Nhưng toàn bộ đều đã chết.

Những kỷ nguyên còn xa xưa hơn cả Tiên Đạo, kỷ nguyên Thánh Đạo.

“Ở phía sau Đê Bá… Là phần mộ của văn minh cùng sinh mạng hay sao?”

Khiêu Đại Thần không khỏi lẩm bẩm.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều rung động.

Vũ trụ mênh mông, thời không vĩnh hằng, ở bên trong thượng du năm tháng từng có rất nhiều kỷ nguyên sinh mệnh.

Sinh mệnh lần lượt xuất hiện, sau đó lần lượt bị hủy diệt, giống như phù du ở bên trong sóng biển mênh mông, sinh tử không do người.

Những nền văn minh Tiên Đạo, Thánh Đạo thuộc về Tịch Giả, thế nhưng ở phía trước đó còn biết bao nhiêu kỷ nguyên sinh mệnh hưng thịnh? Không có người nào biết được.

Mà quá khứ của những nền văn minh này vốn được mai táng ở phía sau Đê Bá.

Theo Lý Phàm quay trở về, đại triều thần thánh sống lại, những quá khứ đã chết đi này không còn có Đê Bá ngăn cản, xuất hiện ở một đời này.

Đơn giản mà nói, quá khứ tái hiện.

Bởi vì đại triều thần thánh dẫn dắt đầu nguồn cùng với nhân quả của nắm tháng, cho nên khiến cho toàn bộ quá khứ đã chết đi đồng thời xuất hiện, tạo thành sự rầm rộ náo nhiệt của quá khứ, những cường giả cùng sinh linh đã chết đi đều sống lại trong một trạng thái đặc biệt.

Mà giờ khắc này, theo âm thanh vui mừng khua chiêng gõ trống của sơn thôn nhỏ, vô số ánh sáng trong dòng sông dài lịch sử chảy mãi đều hội tụ về phía sơn thôn nhỏ.

“Trong sơn thôn nhỏ có tiệc mừng sao?”

“Chuyện mừng… Chẳng lẽ là…”

Mấy người Hoả Linh Nhi cũng quan sát sơn thôn nhỏ.

Vào giờ khắc này, bên trong sơn thôn nhỏ có một lực lượng vô danh nào đó đột phá giới hạn hư thực ra bên ngoài thôn.

Bỗng nhiên có hai người bị loại lực lượng này bao trùm.

Phụ thân của Vân Khê, Vân Thần cùng với mẫu thân của nàng, Lâm Tuyết Hàm.

Loại lực lượng này bao trùm, dòng sông dài nhân quả bỗng nhiên sôi trào, vô số mảnh nhỏ nhân quả hoá thành bậc thang xuất hiện ở dưới chân của bọn họ, tạo thành một cây cầu nhân quả, để cho bọn họ có thể trực tiếp đi về phía sơn thôn nhỏ.

“Đây là có chuyện gì?” Mộ Thiên Ngưng giật mình lên tiếng.

“Vân Thần tiền bối được nhân quả của sơn thôn nhỏ quan tâm, đã vượt qua giới hạn hư thực, hắn có thể tiến vào bên trong.”

Vẻ mặt Hoả Linh Nhi nghiêm túc.

Vân Thần khẽ ngẩn người, hơi suy nghĩ, sau đó không do dự trực tiếp bước vào cây cầu nhân quả, đi về phía sơn thôn nhỏ.

Đồng thời vợ của hắn Lâm Tuyết Hàm cũng bước trên cây cầu đại đạo, hai vợ chồng dắt tay nhau tiến vào sơn thôn nhỏ.

“Nhân quả của bọn họ thật lớn, chẳng lẽ là… Bởi vì Vân Khê cô nương?”

Có người đã đoán ra được cái gì.

Lúc này trong sơn thôn nhỏ đang liên tục nổ pháo, khua chiêng gõ trống, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, vui mừng chưa từng có.

Trong thôn, nhóm người Vương đại thẩm đã dành một ngày để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sử dụng trong ngày hôm nay, sắp xếp hơn mười bàn rượu và thức ăn, Nhị đại gia thì chống gậy, tuy già nhưng cực kỳ dẻo dai, ông sắp xếp tất cả mọi chuyện, hôm nay ông chính là quản sự.

“Tân nương tử sắp đi ra rồi.”

“Chờ tân nương tử, chờ tân nương tử.”

“Ăn bánh kẹo cưới, ăn bánh kẹo cưới.”

Đám trẻ con sôi nổi hò ca.

“Đón khách!”

Bỗng nhiên Nhị đại gia hô to một tiếng, ngay lập tức, mấy người Long Tử Hiên, Ngô Đại Đức vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc phu phụ hai người Vân Thần, Lâm Tuyết Hàm đi tới.

Trên khuôn mặt của bọn họ mang theo vẻ mờ mịt.

“Cuối cùng hai vị cũng đã tới.”

Long Tử Hiên thi lễ một cái nói:

“Phụng lệnh của sư phụ ở đây chờ đợi hai vị, mời hai vị ngồi lên trên ghế.”

Lâm Tuyết Hàm ân cần nói:

“Long công tử, Vân Khê nàng… Có khoẻ không?”

Kể từ khi từ biệt ở Thần Vực Dương Gian năm đó, đã rất nhiều năm Lâm Tuyết Hàm chưa từng gặp Vân Khê, thế sự xoay vần, năm tháng biến ảo, đã trải qua sự suy vong của đại đạo, hôm nay thần thánh sống lại, nàng cũng không còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ còn có con gái là không buông bỏ được.

“Người yên tâm, Vân Khê cô nương rất tốt, ngày hôm nay… Chính là ngày thành thân của nàng và sư phụ.”

Long Tử Hiên nói.

Nghe vậy Lâm Tuyết Hàm không khỏi ngẩn người, con gái Vân Khê xuất giá rồi?

Sau đó trong con ngươi xinh đẹp của nàng lập tức lộ ra sự kích động, không khỏi rơi nước mắt, lẩm bẩm nói:

“Tốt, thật tốt quá… Vân Khê nha đầu kia cũng không biết nói trước với cha mẹ một tiếng.”

Nàng khẽ lau nước mắt.

Vân Thần lại nói: “Lý tiền bối trở lại khi nào? Đại triều thần thánh xuất hiện bởi vì lão nhân gia ông ấy hay sao? Lão nhân gia ông ấy có biết hay không, ngày hôm nay toàn bộ Phàm giới đều trở thành quá khứ chết đi?”

Chương 2800 - Phiên ngoại 6: Sau khi trở về, hạ du năm tháng. 2 

Hắn có rất nhiều câu hỏi.

Nhưng Long Tử Hiên chỉ mỉm cười nói: “Vân Thần tiền bối không cần lo lắng, sau này người sẽ hiểu ra mọi chuyện.”

“Mời hai vị đi theo ta, mời vào.”

Hắn giơ tay mời.

Vân Thần cùng Lâm Tuyết Hàm liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù vẫn còn nghi vấn, nhưng bọn họ cũng không do dự nữa, lúc này đi theo Long Tử Hiên vào bên trong.

Bên trong sơn thôn nhỏ, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, trên con đường lớn được phủ kín bởi một tấm lụa đỏ, không khí vui mừng náo nhiệt.

Đi vào bên trong sơn thôn nhỏ, lúc này Nhị đại gia sắp xếp Vân Thần cùng Lâm Tuyết Hàm ngồi trên ghế, nghe mọi người ở xung quanh bàn luận và giải thích, Vân Thần cùng Lâm Tuyết Hàm mới thực sự ý thức được… Đây thực sự là một hôn lễ.

Hôn lễ của Lý Phàm cùng với con gái Vân Khê của bọn họ.

“Vân Khê nha đầu, nàng…”

Vân Thần thực sự có chút không thể tin được.

“Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc nha đầu ngốc Vân Khê này cũng có nơi có chốn.”

Lâm Tuyết Hàm phi thường kích động.

“Giờ lành đã đến, mở tiệc… A Phi, mời tân lang tân nương.”

Nhị đại gia mừng rỡ hô to.

Ngay lập tức, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng đàn vang lên.

Các thôn dân đều ngẩng đầu, chỉ thấy dọc trên con đường trải đầy lựa đỏ, một đôi nam thanh nữ tú nắm tay nhau đi tới, đương nhiên đó là…

Lý Phàm cùng Vân Khê!

Lý Phàm mặc đồ cưới tân lang, lộ rõ dáng vẻ nho nhã phóng khoáng, khoé miệng của hắn mang theo một nụ cười, nhẹ nhàng nắm tay của Vân Khê.

Mà Vân Khê lại mặc một bộ váy cưới đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, khuôn mặt trắng noãn như ngọc càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của nàng, ở dưới tấm màn che của mũ phượng, lông mi dài của nàng khẽ động, chăm chú nhìn Lý Phàm.

Cung Nhã, Tử Lăng, Khương Tuyết, Tô Bạch Thiển cùng nhau nắm lấy tà váy dài của Vân Khê, Nam Phong đánh đàn mở màn, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng khiến cho lòng người thoải mái, xua tan đi tất cả mọi ưu phiền.

Mà Tâm Ninh lại cầm lẵng hoa ở trong tay, rải cánh hoa trắng tinh tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.

Khi bọn họ đi tới, toàn bộ thôn dân ở trong tiểu viện đều mang vẻ mặt vui mừng, mong đợi.

Cành đào nhẹ nhàng hạ xuống, giống như thổi gió nhẹ, lá đào rơi xuống cùng với cánh hoa trắng biếc của Tâm Ninh, gà mái cũng đứng lặng một lúc lâu, bên trong hồ nước, cá chép màu vàng cùng với một con cá chuối đen nổi lên trên mặt nước…

Vân Thần cùng với Lâm Tuyết Hàm cũng kích động đứng lên.

Lý Phàm dắt tay của Vân Khê đi vào bên trong tiểu viện.

“Tân lang tân nương, lễ gặp tôn thân.”

Nhị đại gia lên tiếng.

Hôn lễ này vừa long trọng vừa giản đơn, không có quá nhiều nghi lễ phiền phức, cũng không bái thiên địa, chỉ có duy nhất cha mẹ Vân Khê cùng với mọi người chứng kiến.

Chứng kiến, lễ thành.

Ở bên cạnh, Độc Cô Ngọc Thanh cùng Lâm Cửu Chính đã dâng trà lên đưa cho Lý Phàm cùng với Vân Khê, hai người bọn họ đi về phía trước, cùng nhau dâng trà cho Vân Thần và Lâm Tuyết Hàm.

Nhưng vào giờ khắc này.

Ở bên ngoài sơn thôn nhỏ.

Ở bên trong thiên địa, vô số quá khứ chồng chất lên nhau, rất nhiều ánh mắt mạnh mẽ tột độ đang chăm chú quan sát về phía sơn thôn nhỏ, thậm chí có người có thể sánh vai cùng với Hắc Bạch, Ngao Vô Song ngày hôm nay.

Bỗng nhiên ở bên trong vũ trụ vô biên, có thời không chiếu rọi ra, dòng sông dài thời không hư vô mờ mịt bộc phát ra âm thanh ngập trời, giống như tiếng biển gầm kinh người.

Động tĩnh này có liên quan tới hạ du của năm tháng thời không, bên dưới chân của nhóm người Hoả Linh Nhi, Mộ Thiên Ngưng, Trưởng Tôn Trường Thanh, bên dưới chân của những sinh linh càng thêm cổ xưa hơn kỷ nguyên Tiên Đạo đều có hư ảnh năm tháng sông dài hiện lên.

Thế nhưng hư ảnh năm tháng sông dài dưới chân bọn họ cũng khô cạn.

Bọn họ giống như cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa.

Bọn họ nhịn không được nhìn về phía biển gầm ở hạ du, chỉ thấy điểm cuối cùng của dòng sông dài năm tháng khô hạn dưới chân của bọn họ lại có một cái Đê Bá.

Ở phía sau Đê Bá, tiếng sóng kinh thiên như muốn đâm thủng trời cao, ánh sáng màu đỏ ngòm rực sáng toàn bộ hạ du năm tháng.

“Đê Bá này… Tách rời chúng ta cùng với hiện thế?”

“Ta hiểu rồi, sở dĩ chúng ta trở thành linh hồn mất đi cũng bởi vì Đê Bá này.”

Dòng sông dài năm tháng xuất hiện, tất cả sinh linh đều hiểu ra.

“Phía sau Đê Bá là một đời kia của Tiểu Lý sao?”

Thần Vu bỗng nhiên kích động lên tiếng.

Hôm nay bọn họ đều đã biết một đạo thân này của Lý Phàm chính là từ tương lai xuyên việt mà đến, không thuộc về thời không này của bọn họ.

Mà hôm nay, Đê Bá của quá khứ bị Lý Phàm san bằng, thế nhưng một kiếp này của bọn họ cùng với một đời kia của Lý Phàm đã bị Đê Bá cắt đứt.

Đối với thế giới kia, bọn họ là thượng lưu, là quá khứ.

Chương 2801 - Phiên ngoại 6: Sau khi trở về, hạ du năm tháng. 3 

Một đời kia mới là hiện thế.

Lúc tất cả mọi người còn đang khiếp sợ, phía sau Đê Bá bỗng nhiên có một cơn sóng lớn màu đỏ ngòm vượt qua Đê Bá, tạo thành một cái huyết trảo khổng lồ xuyên qua thượng du thời không, kinh động tới chư thiên muôn đời.

Huyết trảo khổng lồ hướng về phía thượng du năm tháng, bên trong vô số kỷ nguyên có rất nhiều cường giả mạnh mẽ ra tay, các loại đại đạo ầm ầm bộc phát, tốc độ của huyết trảo dần dần chậm lại, thế nhưng vẫn không bị đánh tan.

Toàn bộ một thời không năm tháng cổ xưa gần như đều bị đánh sập, huyết trảo khổng lồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trực tiếp đánh vào sơn thôn nhỏ.

“Đây là… Đại địch từ hạ lưu năm tháng?”

Khiêu Đại Thần vô cùng chấn động nói: “Hạ du năm tháng… Nếu như ta không đoán sai, đây là một thời không vốn cùng một chỗ với Tiểu Lý, vậy nên là sinh linh cấp bậc gì?”

Quá mạnh mẽ, chỉ vừa mới ra tay đã tạo thành uy thế lớn như vậy.

Vượt qua Đê Bá thần bí, dọc theo thượng du năm tháng mà đến, xuyên qua chư thế, hầu như không có người có thể ngăn cản được.

“Trong thôn đang có chuyện mừng, ai dám gây rối.”

Hắc Bạch chắp tay đứng ra, hắn đứng sừng sững ở thượng du thời không, bên trong đôi mắt trắng đen nhấp nháy, diễn biến ra một Thái Cực Đạo Đồ vô thượng ở bên trong dòng sông dài năm tháng, huyết trảo khổng lồ kia đuổi giết tới, trực tiếp bị chặn lại.

Hắc Bạch đối đầu cùng với huyết trảo khổng lồ ở hạ lưu năm tháng, hắn vận chuyển đại đạo Luân Hồi, thế nhưng lại phát hiện đại đạo Luân Hồi không có cách nào chạm tới được hạ du năm tháng.

Luân Hồi… Dường như bị năm tháng chặt đứt.

Huyết trảo khổng lồ cùng với Hắc Bạch bất phân thắng bại.

Nhưng ở phía sau Đê Bá ở hạ du, tiếng sóng ầm ầm, bỗng nhiên lại có sóng biển đỏ thẫm tràn ngập mà đến, hoá thành một quả đấm, gần như muốn đánh sập Luân Hồi, lại có thể khiến cho Đạo Đồ của Hắc Bạch xuất hiện một ít vết nứt.

“Hai đánh một? Nghĩ chúng ta không tồn tại sao?”

Ngao Vô Song đứng sóng vai cùng với Hắc Bạch, hắn ta khẽ cắn môi nói: “Vậy ta chúc ngươi suốt đời bình an ở hạ du năm tháng.”

Sau đó phía sau hắn ta có đủ loại hình ảnh trống vắng hiện lên, đó là đạo tắc thần bí do Tịch Đạo diễn hoá ra, nắm tay to lớn như có thể phá huỷ chư thiên lại bị hắn ta hoá thành hư vô.

Ngay sau đó, phía sau Đê Bá vẫn có đủ các loại sóng biển đỏ thẫm kinh khủng đánh tới.

Hoá thành thần mâu, đánh sập trật tư chư thiên, khiến cho Phàm giới cũng phải run rẩy.

Hoá thành Thiên Đao chặt đứt đại triều thần thánh, khiến cho tu vi của thế nhân đều rung động.

Hoá thành Đạo Bút, viết ra quy tắc khó có thể tưởng tượng được, gần như muốn định nghĩa lại quá khứ.

Ở bên trong quá khứ mênh mông, có hai tồn tại thần bí do dự một lúc rồi cũng đi ra, đứng song song cùng với Hắc Bạch và Ngao Vô Song đối địch, thế nhưng sóng biển đỏ thẫm càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng hoá thành một cái huyết hà mênh mông.

Huyết hà tràn ngập đến từ hạ du năm tháng khô khốc, muốn nghịch phạt toàn bộ thượng du năm tháng.

Hắc Bạch, Ngao Vô Song cùng với hai cường giả thần bí, nhóm người Hoả Linh Nhi đều đồng thời ra tay, dốc hết toàn lực.

Nhưng lực lượng của Huyết Hà này quá mức thần bí, bản thân bọn họ có thể bất bại, nhưng khó có thể ngăn chặn toàn bộ huyết hà.

Huyết hà tràn ngập nhằm về phía sơn thôn nhỏ.

Vào giờ khắc này, một mảnh giấy xuất hiện bên ngoài sơn thôn nhỏ, một chiếc lá đào rơi ra, lại có thể ngăn chặn huyết hà mênh mông.

Một lá ngăn sông!

Trong sơn thôn nhỏ.

“Cha, mẹ, mời uống trà.”

Vân Khê dâng nước trà lên.

“Mời hai vị dùng trà.”

Lý Phàm cũng lên tiếng.

Trong mắt của Vân Thần cùng với Lâm Tuyết Hàm đều tràn đầy phức tạp.

“Khê Nhi… Phúc duyên quá mức sâu đậm.”

Vân Thần không khỏi cảm thán, hắn hiểu rất rõ, dựa theo thực lực mà nói, Lý Phàm đã khó có thể tưởng tượng được, địa vị vô cùng cao, mà bọn họ chỉ mới có nhân quả nhiên quan tới Vân Khê cho nên mới có thể kết được nhân duyên này.

Bọn họ không nói thêm gì, nhận lấy nước trà, nhẹ nhàng uống.

“Khê nha đầu, từ nay về sau cũng không thể tự do phóng khoáng được nữa, không thể tuỳ hứng như trước, phải biết chăm lo chuyện nhà, cần cù tiết kiệm, sống thật tốt, có biết không? Còn nữa con vẫn chưa biết cách nấu ăn, sau này phải học tập thật tốt…”

Lâm Tuyết Hàm uống trà xong, không khỏi nhắc nhở mấy câu, trong mắt tràn đầy vẻ dỗ dành.

Con gái chính là nỗi lo lớn nhất của nàng, cho dù Vân Khê có quá khứ thần bí gì, cho dù lịch sử của vị mang điểm cuối của vạn đạo có huy hoàng tới cỡ nào, ở trong mắt của nàng, Vân Khê chính là Vân Khê, là nha đầu ngốc không tim không phổi kia.

“Mẹ, con biết rồi…”

Vân Khê lên tiếng, sau đó lại lẩm bẩm nói: “Thế nhưng con không học nấu cơm đâu, đại ma vương biết làm.”

Mà lúc này Nhị đại gia đã không kịp chờ đợi được nữa, cao giọng lên tiếng nói: “Tốt, kết thúc buổi lễ, mở tiệc.”

Toàn thôn náo nhiệt vô cùng.

“Tân lang tân nương, rót đầy, rót đầy vào.”

“Tiểu Lý, chúc các ngươi ba năm ôm hai, con cháu đầy nhà.”

“Vân Khê nha đầu, để Tiểu Lý giết thêm mấy con gà, mấy con cá bồi bổ cơ thể cho ngươi, ngươi quá gầy rồi, sinh con cần rất nhiều sức lực.”

Lý Phàm cùng Vân Khê tiến lên mời rượu mọi người, mỗi một bàn đều vang lên âm thanh nói cười vui vẻ, các loại trêu đùa tròng ghẹo khiến cho mặt già của Lý Phàm đỏ lên.

Lý Phàm lần lượt mời rượu ở từng bàn, lúc đi tới một bàn bên cạnh gốc cây đào, hắn nhìn thoáng qua cây đào, phát hiện cành đào run rẩy trong gió, dường như cành đào đang muốn vẽ ra một đường vòng cung sắc bén.

Cây đào chuẩn bị ra tay đối với hạ du năm tháng.

“Không đánh.”

Hắn bỗng nhiên nói nhỏ một câu: “Có nhiều thứ đang đào gốc rễ của hạ du, của tương lại, đánh tan hạ du năm tháng thì sẽ rất khó để tìm được bọn hắn.”

Sau đó hắn vừa mời rượu vừa tuỳ ý phất ống tay áo một cái.

Xung quanh không có người nào chú ý đến động tác tuỳ ý của hắn.

Mà giờ khắc này.

Bên ngoài sơn thôn nhỏ.

Đại triều màu đỏ thẫm vô cùng mênh mông tràn ngập toàn bộ vũ trụ thượng du.

Ở thượng du năm tháng, bên trong những văn minh chết đi có rất nhiều cao thủ xuất hiện đối kháng, thế nhưng khó có thể thay đổi được loại đại thế này.

Từng tầng quá khứ bị tiêu diệt.

Nhưng vào giờ khắc này.

Bên trong sơn thôn nhỏ bỗng nhiên có một làn gió nhẹ khẽ thổi qua.

Gió nhẹ vừa thổi qua, đại triều màu đỏ thẫm đang lan tràn khắp các thời không cùng kỷ nguyên thượng du năm tháng giống như bị một cơn lốc cuốn trôi hết tất cả, thổi trở về phía sau Đê Bá.

Trong thiên địa, giữa thời gian và không gian khác nhau, lúc này vô số cường giả mạnh mẽ đều rung động vô cùng.

Bọn họ nhìn về phía sơn thôn nhỏ, trong mắt tràn đầy sự kính nể.

“Hạ du năm tháng muốn nhằm vào vị có thể san bằng tất cả hoạ loạn kia…”

Có tồn tại thần bí ở một thời không không rõ lên tiếng.

“Hắn ra tay sao? Tại sao ta cảm giác dường như hắn chỉ vung ống tay áo một cái…”

“Hắn còn đang chờ đợi sao? Hạ du năm tháng cũng có hoạ loạn kinh khủng, hắn không muốn trực tiếp đi vào?”

Các tồn tại đều đang suy đoán.

“Tiểu Lý tới từ hạ du năm tháng, toạ độ của đoạn năm tháng kia… Là tương lai, mà bên trong tương lai cũng có hoạ loạn, có đại khủng bố.”

Khiêu Đại Thần ngưng trọng lên tiếng.

“Chúng ta là quá khứ chết đi, ở bên trong thượng du năm tháng, vượt qua Đê Bá, sau khi tiến vào hạ du năm tháng sẽ thay đổi rất nhiều thứ, cho nên tồn tại ở bên kia kiêng kỵ chúng ta, muốn ngăn cản chúng ta tiến vào hay sao?”

Hiện tại, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.

Lý Phàm tới từ hạ du năm tháng đến thượng du năm tháng, loại trừ toàn bộ tai hoạ của thượng du năm tháng, bình định hoạ loạn ở đầu nguồn thượng du.

Nhưng hạ du năm tháng… Vẫn không hề yên ổn.

Đê Bá kia cắt đứt dòng sông dài năm tháng, là ranh giới giữa hai đoạn sông dài năm tháng.

Nhóm người Khiêu Đại Thần ở thượng du, toàn bộ Phàm giới đều nằm ở thượng du, đối với bên kia Đê Bá mà nói, nơi này là lịch sử, là quá khứ, là thời không chết đi.

“Đại triều thần thánh sắp giáng lâm ở mảnh thời không phía sau Đê Bá…”

Hắc Bạch nói nhỏ: “Chờ, Lý tiền bối đã san bằng thượng du năm tháng, chắc chắn lão nhân gia ông ấy cũng đã có bố cục ở hạ du năm tháng.”

Trong sơn thôn nhỏ.

“Đưa vào động phòng, đưa vào động phòng.”

Cuối cùng, rượu quá ba tuần, tất cả mọi người đều ồn ào đứng lên.

Lý Phàm cùng với Vân Khê bị mọi người vây xung quanh, đẩy vào trong phòng.

Bình Luận (0)
Comment