Lục Nhượng trực tiếp ngồi xuống ván cờ thứ ba.
Ván thứ ba, hắn cũng không phải suy nghĩ, cầm lấy cái cờ đen hạ xuống.
Đánh liên tiếp bảy nước cờ.
“Ầm…”
Phá ván thứ ba.
Tất cả mọi người đều giật mình một lần nữa.
Ba nước cờ phá ván cờ đầu tiên.
Năm nước cờ phá ván cờ thứ hai.
Mà ngay cả ván cờ khiến cho tiểu kỳ thánh Lư Tinh bạc đầu trong nháy mắt, khiến Thiên Diễn Sa Bàn của Huyền Trận Tiên hóa thành bột mịn, thậm chí khiến cho tứ đại kỳ thánh một chết ba bị thương, nhưng lại chỉ dùng bảy nước cờ.
Đây là cảnh giới gì?
Tất cả mọi người đều chú ý, trong ánh mắt của mọi người tràn đầy ngưng trọng.
Lục Nhượng như ngựa không dừng vó, ngồi xuống ván cờ thứ tư.
Hắn vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên dị biến phát sinh, không ngờ đối diện lại có thể có một quân cờ đen tự động đi ra.
Lần này, Lục Nhượng điều khiển quân trắng.
Hơn nữa đối phương lại ở trên nước.
(Trên nước: chỉ thế chủ động trong đánh cờ.)
(Trên nước: chỉ thế chủ động trong đánh cờ.)
Dị biến như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ồ lên.
“Trơi ơi, tình huống này là như thế nào? Đối diện lại có biến hóa?”
“Đây là… Không dám để cho Lục Nhượng trên nước? Không dám để cho Lục Nhượng cầm cờ đen?”
“Không thể tưởng tượng nổi… Tài đánh cờ của Lục Nhượng lại có thể khiến cho đối diện cũng cảm thấy sợ hãi rồi?”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Lục Nhượng vừa mới ra tay, đã phá liên tiếp ba bàn cờ.
Hơn nữa mỗi bàn cờ đều bị phá giải một cách đơn giản như vậy.
Bàn cờ thứ ba khó khăn nhất cũng chỉ sử dụng bảy nước cờ đã có thể khiến cho đối phương thua trận.
Bàn cờ thứ tư rồi, đến mức dồn ép đối phương đổi quân cờ.
Có nghĩa như thế nào!
“Dường như lúc nãy Tiêu Nham mạnh nhất cũng không thể làm được đến mức này…”
“Tiêu Nham? Kém xa, lúc đối mặt với bàn cờ Tiêu Nham cũng phải suy nghĩ một lúc lâu, không giống với Lục Nhượng, chỉ tiện tay hạ xuống mấy nước cờ đã có thể giành được thắng lợi.”
“Quá vô địch, rốt cuộc Lục Nhượng này đế từ nơi nào? Bối cảnh nào?”
Mọi người đều khiếp sợ đến cực điểm.
“Kỳ tài chưa từng có, đây mới thực sự là kỳ tài chưa từng có.”
“Thánh thủ trời sinh… Cái tuổi này lại có tu vi như thế!”
Tam đại kỳ thánh liên tục kinh hô.
Mà lúc này, ngay cả tiều kỳ thánh Lư Tinh cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Nhượng.
Đối phương kinh khủng đến mức nào?
Bản thân hắn ta bạc đầu cũng không có cách nào phá giải bàn cờ này… Đối phương lại có thể phá giải một cách đơn giản như thế…
Chương 267: Phá cờ liên tục. (1)Mặc dù hắn ta chưa từng kiêu ngạo ở trên kỳ đạo, nhưng suốt đời cũng có sự tự tin, lúc này hắn ta chợt cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.
“Buộc đối phương phải đổi quân cờ, lúc này Lục Nhượng còn có thể được không?”
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Nhượng.
Lục Nhượng cũng ngơ ngác một chút, lúc này tâm trạng cũng hết sức phức tạp.
Sư phụ cũng… Quá biến thái rồi?
Mọi người đều tận tâm tận sức cũng không phá giải được bàn cờ, thế nhưng ở trước mặt của sư phụ thực sự không đáng giá nhắc tới.
Buộc đối phương đến mức phải đổi quân cờ…
Mà giờ phút này.
Ở phía bên kia của quả cầu thủy tinh.
Bàn cờ thứ tư đã xuất hiện, Lý Phàm cũng có chút ngoài ý muốn.
“Trình độ của người đánh cờ với Lục Nhượng này cũng được.”
Mặc dù ba bàn cờ phía trước rối ren phức tạp, nhưng thực ra sơ hở của đối phương cũng hết sức rõ ràng.
Nhưng ở bàn cờ thứ tư này lại thay đổi, đối phương không tấn công nữa, ngược lại phòng thủ, hơn nữa, sách lược phòng thủ cũng có thể nói là kỳ sách.
Nếu như là người bình thường thì hơn phân nửa sẽ khó có thể hiểu được.
Nhưng Lý Phàm cũng nhỉ nhìn hai lần đã tiếp tục nói:
“Đi dọc bốn bước, trăng sao hợp xướng, buộc thiên ngưu phải thối lui, lưỡng khí hỗ trợ nhau, dẫn thương long xuất động, nhất tứ phân dã, khả đoạn kỳ thủ.”
Ở bên kia thủy tinh.
Dựa theo lời nói của Lý Phàm, Lục Nhược tiếp tục phô trương.
Lúc này cũng không có nhanh như vậy.
Mãi đến khi quân cờ thứ mười hạ xuống, bàn cờ thứ tư mới biến mất.
Ván thứ tư đã bị phá giải.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái này cũng thật là đáng sợ quá đi?
“Buộc đối phương phải đổi quân cờ, hơn nữa sau khi chuẩn bị lại chỉ sử dụng có mười nước cờ để phá giải… Rốt cuộc kỳ nghệ của người này đã đến mức nào rồi?”
“Không cách nào tưởng tượng… Thực sự không cách nào tưởng tượng.”
“Người này mới thực sự là thiên tài tuyệt thế.”
Ánh mắt của mọi người phức tạp nhìn về phía Lục Nhượng, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Rốt cuộc đây là vị kỳ tài khoáng thế nào… E rằng trình độ hiểu biết của hắn với bàn cờ đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân.”
Sắc mặt của tam đại kỳ thánh sợ hãi.
“Không thể ngờ được Lâm công tử lại có thể lợi hại như thế, chắc chắn đám người Lâm công tử, Độc Cô công tử xuất thân từ một danh môn bất thế?”
Lúc này, ngay cả Thanh lam cũng nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy sự phức tạp.
Quả nhiên, ngay từ ban đầu nàng đã cảm thấy hai người này không đơn giản rồi… Chẳng qua lại không thể ngờ hai người này lại yêu nghiệt như thế!
Nhưng nghe vậy, trong mắt của Độc Cô Ngọc Thanh cũng hiện lên vẻ lúng túng nói:
“Thanh Lam cô nương quá khen… Chúng ta thực sự đến từ trong thôn, ở trong thôn, Lục Nhượng sư huynh… Thực sự trồng trọt.”
Hắn vừa nhìn là đã biết, chắc chắn là do sư phụ ra tay.
Bằng không mà nói, căn bản Lục Nhượng không hiểu kỳ đạo.
Chẳng qua hắn cũng không thể nào ngờ được sư phụ lại có thể mạnh như thế, khiến cho đối thủ cũng phải đổi quân cờ, nhưng chỉ cần mười nước cờ đã có thể phá được rồi.
Sư phụ thật sự có học vấn thần tiên, không gì không biết.
Nghe vậy, trên mặt của Hạ Dao và Thanh Lam đều lộ ra vẻ khó tin.
Trồng trọt ở trong thôn?
Kỳ tài khoáng thế như vậy còn đi trồng trọt?
“Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo.”
Hạ Dao nhịn không được nghiến răng ken két.
Độc Cô Ngọc Thanh im lặng, nói như thế nào cũng là lời nói thật, tại sao không có người nào tin?
…
Mà giờ phút này, Lục Nhượng đã đi đến trước bàn cờ thứ năm rồi.
Không hề nghi ngờ, lúc này hắn vẫn cầm cờ trắng như trước, đối diện là cờ đen, hơn nữa còn trên nước!
Thế nhưng Lục Nhượng gần như không hề lo lắng, cầm quân cờ lên.
Bàn cờ thứ năm, mười ba nước.
Mười ba nước đã phá hết.
Tất cả mọi người ở đây đã chấn động đến mức chết lặng rồi.
Bàn cờ thứ sáu.
Lúc đến bàn cờ thứ sáu, ánh mắt của Lục Nhượng cũng chỉ dừng lại khoảng hai giây, nhưng chỉ là hai giây!
Sau đó, hắn liên tục phát huy.
Mười chín nước cờ.
Mười chín nước cờ lại phá được bàn cờ thứ sáu.
Tất cả mọi người đều chết lặng rồi, ánh mắt của mọi người đều ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn.
Bàn cờ thứ bảy.
Sau khi Lục Nhượng xuất hiện ở trước mặt bàn cờ số bảy, ở trên ghế xương trắng đối diện của Lục Nhượng bỗng nhiên xuất hiện một bộ xương màu trắng.
Bộ xương màu trắng ngồi đối diện với hắn, tay cầm cờ trắng, đi một nước cờ trước.
Sau khi mọi người nhìn thấy bộ xương màu trắng xuất hiện thì sợ hãi không thôi.
“Đó là cái gì? Lẽ nào bộ xương màu trắng kia còn sống hay sao?”
“Thật là đáng sợ, đây chính là sinh linh còn sống ở bên trong dãy núi Táng Tiên hay sao?”
“Không thể tưởng tượng nổi.”
Mọi người đều lên tiếng.
Chương 268: Phá cờ liên tục. (2)Mà một lão già của Liên Minh Địa Linh cũng nói:
“Không, thời gian đã qua vạn năm mà bộ xương kia lại có thể không thay đổi? Hơn nữa, khớp xương ở trên người lại giống như bạch ngọc… Bộ xương này… Có một tia khí tức bất diệt?”
Nghe vậy, tất cả mọi người ồ lên.
Khí tức bất diệt?
Đối với khắp cả hạ giới mà nói, bất diệt… Giống như ngôi sao xa xôi!
Chỉ nghe nói ở trong truyền thuyết!
Nhưng mà bây giờ lại có thể xuất hiện một bộ xương trắng mang hơi thở bất diệt đang đánh cờ cùng hạ giới?
“Có thể đánh một ván tiếp theo với đối phương cũng đã là cơ duyên lớn lao rồi.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu như chúng ta có thể nhìn thấy được ván cờ này thì cũng có thể bước thêm một bước nữa rồi…”
“Chắc chắn dãy núi Táng Tiên có cơ duyên kinh khủng, chúng ta nhất định phải ở đây.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nóng bỏng.
Bộ xương màu trắng này mạnh mẽ như thế, nói rõ ở nơi này đang cất giấu một cơ duyên vô cùng kinh khủng.
“Không được, phải nghĩ cách lôi kéo tên Lục Nhượng này…”
“Phải lôi kéo, hắn còn là một thiên tài hiếm có ở trên đời, hơn nữa, hắn có thể chính là người duy nhất có thể phá giải được kết giới, tiến vào bên trong.”
“Rốt cuộc thánh nữ trong tộc của ta cũng có một đối tượng thích hợp…”
Lúc này, không ít lão quái vật đều đang suy tư, thấp giọng lên tiếng.
Mà lúc này ánh mắt của các thanh niên tuấn kiệt ở đây đều phức tạp, trong lòng chua xót khổ sở.
Người này cũng quá nghịch thiên rồi…
Mà ngay cả bên kia, trong cơ thể của Tiêu Nham ngã xuống ở trên mặt đất, một giộng nói không thể nhìn thấy được cũng vang lên:
“Hơi thở của bộ xương màu trắng này rất quen thuộc… Ta nhớ ra rồi, là hắn ta… Chiến Tướng Nam Thiên sóng vai đứng cùng với ta…”
…
Mà Lục Nhượng ngồi đối diện bộ xương khô màu trắng, nhìn thấy đối phương đi một nước cờ, suy nghĩ trong khoảng ba giây.
Ở bên kia quả cầu thủy tinh.
Lý Phàm nhìn thấy nước cờ của đối phương, vui mừng nhíu mày.
“Tốt.”
Hắn nhịn không được khen một câu, kỳ thủ mà Lục Nhượng gặp phải lần này thực sự có chút thiên phú.
“Liên hoành tây bắc, thiên mạch đồ long, tung thập hoành thập thất, già thiên tế nhật…”
Lý Phàm liên tục lên tiếng.
Ở bên kia quả cầu thủy tinh, Lục Nhượng dựa theo lời nói của Lý Phàm đi liên tục hai mươi mốt nước cờ.
Trong nháy mắt khi quân cờ cuối cùng hạ xuống, bàn cờ biến mất.
Ở phía đối diện Lục Nhượng, bộ xương khô màu trắng bỗng nhiên đứng lên, giơ tay lên chỉ vào Lục Nhượng, một vòng ánh sáng chui vào trong cơ thể của Lục Nhượng.
Giữa tia sáng này ẩn chứa vô số đạo vận đạo tắc cùng với các loại phù văn màu vàng.
Lục Nhượng lập tức ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện tu vi lại có thể bước qua cảnh giới Huyền Tiên chỉ trong một cái chớp mắt này…
Hơn nữa, trực tiếp bước vào Huyền Thiên tầng sáu.
Hắn hấp thu một thân tu vi và tinh hoa của bộ xương khô màu trắng, hơn nữa chứa đựng nó ở trong người, hóa thành đạo cơ của hắn.
“Cơ duyên lớn…”
Hắn nhịn không được lên tiếng.
Thế nhưng đồng thời, lúc tấm phù văn màu vàng này mới tiến vào trong cơ thể của Lục Nhượng cũng bị nghiền nát, hóa thành không khí.
Lục Nhượng hấp thụ tu vi và tinh hoa của đối phương, nhưng truyền thừa… Lại bị một thứ gì đó ở trong cơ thể của Lục Nhượng nghiền nát… Giống như ghét bỏ truyền thừa đó quá rác rưởi vậy…
Dường như bộ xương khô màu trắng cũng cảm nhận được truyền thừa của hắn ta bị ma diệt, hắn ta còn cảm thấy chấn động, vỡ nát!
Ở bên ngoài, tất cả mọi người đều chấn động đến mức chết lặng.
Thực sự chết lặng!
“Bộ xương khô màu trắng mang theo hơi thở bất diệt đánh cờ cũng đều bị nghiền ép, thực sự nghiền ép…”
Đôi mắt già nua của Kỳ Thánh Bạch Nhất Tử co rút lại.
“Người này tuyệt đối là bất diệt.”
Có một lão Huyền Tiên sợ hãi lên tiếng.
“Người này thật là đáng sợ… Nhân vật có thể chiếm được truyền thừa của Tiên Vực?”
Những người còn lại đều cảm thán.
Mà trong mắt của âm Nguyên Thần, tông chủ của Ám Nguyệt Tông cũng lộ ra một tia màu máu nhỏ bé khó thấy:
“Rất tốt, rất tốt, lúc này lấy được tất cả cơ duyên, sau đó đều thuộc về của ta…”
Trong cơ thể của Tiêu Nham, Tiên Tướng Đệ Nhất Dương Diệt Trần còn thì thào:
“Vì sao ta không có gặp phải người này, truyền nhân thật tốt… Chiến Tướng Nam Thiên tìm được một truyền nhân thật tốt…”
Trong lời nói của lão ta tràn đầy phức tạp… Cùng với ước ao!
Nếu như lão ta biết truyền thừa của Chiến Tướng Nam Thiên cũng không có cả tư cách tiến vào trong cơ thể của Lục Nhượng… Không biết lão ta nên có cảm tưởng gì?
…
Mà lúc này Lục Nhượng cũng đã đến trước bàn cờ thứ tám.
Ở bàn cờ thứ tám, đối diện Lục Nhượng cũng xuất hiện một bộ xương khô màu trắng!
Có điều toàn thân cốt cách của bộ xương này đều có màu xích kim.
Nhìn qua vô cùng thần thánh.
Hoàng Kim Khô Lâu!
Khí tức thần thánh này khiến cho tất cả mọi người đều rung động!
Chương 269: Chỉ dẫn Bất Diệt. (1)“Trời, đây là… Bất diệt sao?”
“Thi Cốt Bất Diệt?”
“Làm sao có thể… Dãy núi Táng Tiên, làm sao có thể lại chôn cất được một Thi Cốt Bất Diệt?”
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Bộ xương khô màu vàng xuất hiện đối diện Lục Nhượng.
Gây ra một chấn động lớn cho tất cả mọi người trên sân.
Nếu như nói, bộ xương khô màu trắng vừa rồi, chỉ mang theo vẻn vẹn một chút hơi thở Bất Diệt. Hiện tại xuất hiện bộ xương khô màu vàng, hơi thở Bất Diệt quả thực nồng đậm đến cực điểm!
“Trong dãy núi Táng Tiên, đến tột cùng chôn vùi cái gì?”
“Cơ duyên nơi này, khủng bố đến cực điểm…”
“Lục Nhượng này, chắc chắn muốn nghịch thiên…”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều vô cùng cảm khái!
Mà trong cơ thể Tiêu Nham, ngay cả Đệ nhất tiên tướng Dương Diệt Trần vừa mới lâm vào ngủ đông, đều khiếp sợ nói:
“Chuẩn Tiên Quân… Đến từ Thiên Giới Đệ Nhất, đã từng tàn sát ba cường giả có cùng cảnh giới, dốc sức chiến đấu với Thánh Kim Tiên Quân của Tây Tiên Vực mà chết… Chuẩn Tiên Quân Chiến Ly?!”
...
Lúc mọi người khiếp sợ, bộ xương khô màu vàng đã ra tay, hạ xuống một quân cờ!
Một nước cờ này khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác có đạo vận lưu chuyển.
...
Phía bên kia của thủy tinh.
Trong mắt Lý Phàm càng vui mừng!
“Được, những đối thủ này, có chút thú vị.”
Thực lực của đối phương, tựa hồ càng mạnh hơn một chút so với vừa rồi!
Nhưng mà, đường cờ của đối phương vẫn có chút gập ghềnh gấp gáp!
Lý Phàm lúc này mở miệng: “Trước ba sau bốn…”
Bên kia Lục Nhượng dựa theo đường cờ của hắn chơi cờ.
Mà Lý Phàm một đường nhìn đường cờ của đối phương, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận!
“Đáng tiếc, tuy rằng rất mạnh, nhưng lại không nhìn thấy một mảnh thiên địa khác trong ván cờ!”
Trong lòng hắn khẽ động, cảnh giới của đối phương tuy rằng thấp một chút, nhưng quả thực có chút thiên phú, làm cho Lý Phàm nhịn không được nổi lên lòng yêu người tài!
“Nếu đã có duyên đánh cờ, liền dẫn ngươi xem một chút thế giới khác đi…”
Lý Phàm lúc này mở miệng, nói:
“Túng hoành giao thác, thủy quán long điền, tinh vị hoành di, túng cửu hoành cửu…”
Phía bên kia của thủy tinh.
Lục Nhượng dựa theo lời Lý Phàm, một quân lại một quân, không ngừng hạ xuống!
Lúc này đây, hai bên thế mà có tới có lui, đánh liên tiếp ba mươi nước cờ.
Mọi người trong sân nhìn không chớp mắt.
“Lục Nhượng thật đáng sợ, lại có thể giết tới giết lui với Bất Diệt…”
“Không thể tưởng tượng…”
“Làm cho người ta khiếp sợ…”
Tất cả bọn hắn đều chết lặng!
Thế nhưng, ngay sau đó quân cờ không ngừng hạ xuống, hơi thở của bộ xương khô màu vàng kia, lại không ngừng biến hóa, trở nên càng thêm rực rỡ, càng thêm cường đại!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào ta cảm thấy … Bất Diệt giả càng lợi hại?”
“Không thể tưởng tượng nổi, khí tức của hắn tựa hồ đang phát sinh biến hóa về chất…”
“Trời ạ, không phải chứ? Cái này…”
Tất cả mọi người không thể tin được!
Mà lão Kỳ Thánh Bạch Nhất Tử, lại càng run rẩy đứng lên, nói:
“Bất Diệt giả, từ trong đối cục với Lục Nhượng trong ngộ đạo, đang tăng lên… Ta hiểu được, hắn cũng không phải là Bất Diệt chân chính, nhưng ván cờ này, lại có thể thành toàn hắn!”
Lão ta từng bước tiến lên, nói:
“Ta nhất định phải nhìn một chút!”
Trong mắt lão ta tất cả đều là tơ máu, dữ tợn đến cực điểm, nhưng vừa mới đi về phía trước, đụng phải khí thế, lão ta trong nháy mắt bạo thành sương máu!
Không còn sót lại một chút cặn!
Toàn trường tĩnh lặng.
Lời nói của lão Kỳ Thánh, làm cho tất cả mọi người đều giống như… Bị sấm sét đánh trúng.
Một ván cờ, để cho người tiếp cận Bất Diệt sắp vượt qua cửa ải kia?
Đối với mọi người ở Thiên Giới mà nói… Bất Diệt đối với bọn hắn vô cùng xa xôi, thậm chí, bọn hắn ngay cả Thái Ất Kim Tiên cũng chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, bọn hắn lại biết, đây là tồn tại cấp bậc thần thoại trong truyền thuyết.
Giờ phút này, mọi người nhìn Lục Nhượng, vẻ mặt đều đã tràn đầy kính nể!
Đúng vậy, kính nể!
Có thể làm cho một cường giả tiếp cận Bất Diệt giả ngộ đạo, sao có thể không kính nể?
Cùng với Lục Nhượng không ngừng hạ quân cờ xuống!
Hơi thở của bộ xương khô màu vàng càng phát ra cường đại.
Rốt cuộc, Lục Nhượng hạ một quân cuối cùng!
Cũng chính là trong nháy mắt này, bàn cờ tan biến!
Bộ xương khô màu vàng… Thua rồi!
Nhưng, cũng trong nháy mắt này, bộ xương khô màu vàng, tỏa ra hơi thở khủng bố!
Đó là hơi thở của Bất Diệt giả chân chính!
Khủng bố vô biên!
Giữa sân, mọi người trong toàn trường, nhịn không được quỳ xuống dập đầu bái lạy!
Chư thiên run rẩy!
Vũ trụ, vô số thế giới ầm ầm chấn động!
Có người chứng minh vị trí Tiên Quân, chư thiên vạn giới đều có cảm ứng!
Trong trăm vạn hạ giới, gần như một nửa thế giới, đều có cảm giác!
“Trời ạ, hạ giới có người bước ra một bước?!”
“Cái này sao có thể!”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hạ giới… Đã mấy chục vạn năm chưa từng có người trở thành Bất Diệt… Chẳng lẽ là ba Thiên Giới kia sao?”
Chương 270: Chỉ dẫn Bất Diệt. (2)“Nhất định như vậy… Chỉ có ba Thiên Giới mới có thể xuất hiện tồn tại cấp Bất Diệt…”
Vạn giới khiếp sợ!
Hơn nữa, một sự dao động khủng bố, càng là xông thẳng về phía Tiên Vực!
Tiên Vực, Nam Thiên Môn!
“Không tốt! Hạ giới có người chứng đạo Bất Diệt! Nhanh chóng bẩm báo các vị Tiên Quân!”
Con ngươi của thủ vệ Đại tướng co rụt lại!
Bắc Thiên Môn!
“Hơi thở của Tiên Quân từ hạ giới truyền đến… Hạ giới rất có khả năng xuất hiện nghiệt lớn, mau đốt hương nến Tiên Quân, nói cho các vị Tiên Quân biết…”
Tiên Vực, phàm là địa điểm quan sát hạ giới, đều ầm ầm chấn động, từng tin tức truyền khắp Tiên vực!
Tiên Vực đều nhấc lên một hồi chấn động!
Bởi vì, người chứng đạo Tiên Quân, không ai không phải là thiên cổ kỳ tài!
Vạn năm khó gặp!
Mỗi lần xuất hiện một người, đều có nghĩa là phải sửa vận mệnh của Tiên Vực!
Xuất hiện ở hạ giới, điều đó càng có ý nghĩa, chỉ sợ sẽ xảy ra việc lớn…
...
Tất cả những chuyện này, mọi người trong Thiên Giới lại không biết.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong bốn Liên Minh lớn đều đang quỳ lạy, vẻ mặt kích động, không kiềm chế được!
“Thế giới của chúng ta, thế mà xuất hiện Tiên Quân…??”
“Trong truyền thuyết, chỉ có bốn Thiên Giới lớn mới có khả năng như vậy… Một giới này của chúng ta, thật sự là Thiên Giới Đệ Nhất sao?”
“Nhất định như vậy, nhất định như vậy…”
Tất cả mọi người cúi đầu, vẻ mặt kích động!
Trong toàn trường, chỉ có Độc Cô Ngọc Thanh hoảng hốt, không có quỳ xuống, bởi vì, trên người hắn có bảo vật có thể chống cự loại hơi thở này!
“Sư tôn… Dẫn dắt đối phương bước ra một bước này?”
Độc Cô Ngọc Thanh lẩm bẩm, sư tôn đến cùng là mạnh cỡ nào?
Giờ khắc này, hắn quả thực không dám nghĩ…
m Nguyên Thần của Ám Nguyệt Tông, giờ phút này đôi mắt che giấu ánh sáng màu đỏ tươi, quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng chấn động.
“Giới này làm sao có thể cất giấu tồn tại khủng bố như vậy… Điều này không có khả năng, tuyệt đối không thể nào!”
Hắn ta nhìn chăm chú vào bóng lưng Lục Nhượng, trong con ngươi tràn đầy kiêng kỵ!
Mà trong cơ thể Tiêu Nham, một tiếng hô thất thanh cũng vang lên:
“Tiểu tử, nhất định phải đi theo bên cạnh người này… Hắn, hắn vô địch!!!”
Cho dù là Dương Diệt Trần, cũng không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể dùng hai chữ ‘vô địch’ để hình dung!
...
Mà ngay lúc này, bộ xương khô màu vàng đã trở thành Bất Diệt, bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dài.
“Đa tạ tiền bối dẫn dắt, mặc dù Chiến Ly đã chết mấy vạn năm, nay đã không tiếc…”
Bên trong bộ xương khô màu vàng, một giọng nói bi thương mang theo thoải mái vang lên, nó bỗng nhiên hướng về phía Lục Nhượng, bái lạy thật sâu!
Sau khi bái lạy, bộ xương khô màu vàng trong nháy mắt hóa thành hư vô!
Nhưng, một đạo ý chí vô hình, lại từ trong bộ xương của lão ta, rời khỏi nơi này.
Ý chí vô hình bay lên bầu trời Thiên Giới, sau đó nhanh chóng bay tới Huyền Thiên Châu, Nam Vực.
Nó rơi vào bên ngoài sơn thôn nhỏ, quỳ xuống đất dập đầu bái lạy sơn thôn nhỏ.
“Đại ân của tiền bối, vãn bối suốt đời khó quên, nếu về sau trên Tiên Vực có một trận chiến với kẻ địch, có thể có một tia tàn dư, trái phải tất đến phụng dưỡng tiền bối…”
Sau đó mới rời đi.
Nó xông phá vách giới Thiên Giới, xông thẳng lên Tiên Vực…
Sau đó, tìm đến một kẻ địch nào đó!
...
Thiên Giới, Hoàng Thiên Châu.
Bộ xương khô màu vàng Bất Diệt Giả, cứ vỡ vụn như vậy, tan biến!
Cỗ uy áp khủng bố đến tuyệt đỉnh kia, trong nháy mắt biến mất…
Tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ khó tin.
“Đến tột cùng làm sao vậy…”
“Vì cái gì, vừa mới bước ra một bước Bất Diệt, liền diệt vong…”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Tất cả mọi người đều khó hiểu, hoàn toàn không rõ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Chiến Ly đã sớm tử vong, còn lại chỉ là một đạo ý chí của lão ta mà thôi, có thể làm cho một đạo ý chí nhảy vọt đạt tới Bất Diệt…”
Trong cơ thể Tiêu Nham, lời nói của Đệ nhất tiên tướng Dương Diệt Trần viết đầy hoảng sợ:
“Ở sau lưng Lục Nhượng này, chỉ sợ là có một vị đứng sau lưng. Sự tồn tại không thể tưởng tượng…”
...
Giờ phút này Lục Nhượng lại có chút buồn bực.
Súc vật, bộ xương khô trắng vừa rồi tốt xấu gì cũng cho mình một ít tu vi và tinh hoa, để cho mình đột phá tới tầng thứ sáu cấp Huyền Tiên.
Bộ xương khô màu vàng trước mắt này, cái gì cũng không cho mình…
Quá keo kiệt.
Nhưng mà, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc này tiến về phía trước.
Phía trước, bàn cờ thứ chín đã xuất hiện.
Tất cả mọi người trong bốn Liên Minh lớn ở bên ngoài đều đứng dậy, nhìn Lục Nhượng!
Đây là một bàn cờ cuối cùng!
“Bàn cờ thứ tám, cũng đã xuất hiện Bất Diệt Giả, bàn cờ thứ chín sẽ khủng bố đến mức nào?”
“Khó có thể tưởng tượng…”
“Chờ mong, Bất Diệt Giả đều xuất hiện, bàn cờ thứ chín, đáng lẽ sẽ không xuất hiện trong thần thoại mới có thể xuất hiện trong ‘Vương Bất Diệt’…”
Chương 271: Ngươi tỉnh táo một chút. (1)Tất cả mọi người đều khẩn trương chờ mong nhìn Lục Nhượng.
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt.
Bởi vì, trong nháy mắt khi Lục Nhượng ngồi xuống, bàn cờ trước người hắn… Trực tiếp biến mất!
Trực tiếp biến mất!
Tất cả mọi người trong sân đều giật mình.
Sao lại thế này…?
Ngay cả Lục Nhượng cũng ngạc nhiên.
Nhưng vào lúc này, ở phía trước Lục Nhượng, một đạo hư ảnh nhàn nhạt bỗng nhiên xuất hiện.
Mơ hồ có thể nhìn ra được đó là một nam tử phong thái tuyệt thế!
Lão ta nhìn Lục Nhượng, lại bỗng nhiên cúi đầu về phía thủy tinh trong tay áo Lục Nhượng.
“Đã là cao đồ tiền bối tới đây, lại có ơn lớn với Chiến Ly, khiến cho ta muốn đền bù oán hận, Ngu Song sao dám ngăn trở…”
Nói xong, lão ta bỗng nhiên vươn tay, làm ra một cái thủ thế “mời” với Lục Nhượng, nói:
“Mời!”
Mời!
Sau đó, đạo hư ảnh này lập tức biến mất!
Trong sân, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
“Ta hiểu rồi, ván thứ chín… Người đánh cờ căn bản không dám hạ!”
“Đạo hư ảnh vừa rồi, cũng là Bất Diệt Giả sao?!”
“Trực tiếp đánh lui Bất Diệt Giả… Rốt cuộc Lục Nhượng đáng sợ đến mức nào?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Không phải Lục Nhượng đáng sợ… Mà là người phía sau hắn đáng sợ, trong tay áo hắn, tất nhiên cất giấu thủy tinh truyền tấn, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy, hư ảnh của Bất Diệt vừa rồi, là hành lễ về phía tay áo hắn sao?!”
Lúc này, Cơ Nguyên Thanh lại lên tiếng, trong con ngươi của lão ta cũng là khiếp sợ đến cực điểm.
Trong lòng lão ta càng lẩm bẩm nói:
“Nếu như ta đoán không sai, hư ảnh vừa rồi, hẳn là ghi lại trong tổ tịch, Thiên Giới Đệ Nhất, Ngu Song Tiên Quân… Lão ta chính là một trong những đệ tử dưới tọa hạ của Bất Diệt Chi Vương Thiên giới Đệ Nhất.
“Ngay cả một đời Tiên Quân cũng cung kính như thế đối với sự tồn tại phía sau Lục Nhượng…”
Lão ta bỗng nhiên nghĩ đến… Huyền Thiên Châu!
Đạo pháp chỉ của Huyền Thiên Châu…
Chẳng lẽ, ở phía sau Lục Nhượng, lại là vị kia?!
Trái tim lão ta đập thình thịch, đây, dường như là một đáp án hợp lý…
...
Mà tất cả mọi người giờ phút này cũng đều bừng tỉnh đại ngộ, tất cả đều tỉnh ngộ lại!
“Thì ra là như thế… Ta hiểu được, phía sau Lục Nhượng, có tồn tại bất thế!”
“Ta đã nói, Lục Nhượng chỉ là một người trẻ tuổi, làm sao có thể có năng lực chỉ điểm Bất Diệt…”
“Cái này cũng hết sức đáng sợ, có thể làm cho Bất Diệt kính trọng, bối cảnh của Lục Nhượng, chỉ sợ là lớn đến không có biên giới…”
Tất cả mọi người trong sân đều khiếp sợ mở miệng.
Mà lúc này Lục Nhượng cũng có chút buồn bực.
Bàn cờ thứ chín, còn chưa đánh nữa.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều nhìn ra, lúc này hắn cũng không có che dấu nữa, lấy ra thủy tinh, hành lễ về phía thủy tinh, nói:
“Đối phương nhận thua, đa tạ sư phụ!”
Nhìn thấy một màn này, tâm trạng của mọi người càng phức tạp, quả nhiên, quả nhiên a!
Thật là như thế này!
Và phía bên kia thủy tinh
Trong tiểu viện, Lý Phàm nhìn thấy Lục Nhượng hành lễ, cũng gật gật đầu, nói:
“Đã như vậy, bên kia thôi, nhớ kỹ, làm người phải có lòng khoan dung.”
Nói xong, hắn đưa thủy tinh truyền tấn cho đám người Nguyên Dương Thánh Chủ.
Nguyên Dương Thánh Chủ tiếp nhận thủy tinh, cũng có chút run rẩy hỏi Lục Nhượng bên kia, nói:
“Lục công tử, mới vừa rồi làn sóng chấn động toàn bộ Thiên Giới… Là truyền tới từ chỗ ngài sao?”
Hơi thở của Bất Diệt, uy áp khiến chư thiên run rẩy.
Lục Nhượng bên kia nói:
“Đúng vậy, theo sự chỉ điểm của sư tôn ta, trợ giúp một vị tồn tại trở thành Bất Diệt… Không nói nữa, bên này ta bận rộn!”
Nói xong, Lục Nhượng bên kia không có tiếng động.
Nhưng mà, lời nói của hắn, lại làm đám người Nguyên Dương Thánh Chủ hoảng sợ.
Vẻ mặt đám người Độc Cô Trầm Lục, Không Minh Thánh Sư đều phức tạp, nếu không phải Lý Phàm nhấn mạnh nhiều lần, không được hành lễ ở trước mặt hắn, bọn họ hận không thể quỳ bái với Lý Phàm!
“Cái này cũng quá nghịch thiên… Lý tiền bối ở bên này thuận miệng chỉ điểm, liền đạt được một vị Bất Diệt… Đây chính là tồn tại trong thần thoại, chỉ ở Tiên Vực và bốn Thiên Giới, mới có thể xuất hiện…”
Không Minh Thánh Sư lẩm bẩm.
“Không thể tưởng tượng nổi, Lý tiền bối đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ…”
Vẻ mặt Độc Cô Trầm Lục cũng khiếp sợ.
Mà phía sau Lý Phàm, Ma soái Cung Nhã, thân thể mềm mại đều đang run rẩy!
Mới vừa rồi, thời điểm cỗ uy áp của Chứng Đạo Bất Diệt truyền khắp chư thiên, nàng cảm ứng được.
Nàng… Cũng là cảnh giới Đại La Kim Tiên, mặc dù còn chưa chạm tới Bất Diệt, nhưng hiểu được sâu sắc, đó là một con đường như thế nào.
Có bao nhiêu gian nan!
Trong đó mỗi một bước, đều là rãnh trời, đều có khả năng ngã xuống.
Nhưng, vị Lý tiền bối này, lại tùy ý chỉ điểm, liền thành công một vị.
Đây là phúc duyên cỡ nào…
Nàng hít sâu một hơi, bộ ngực cao vút theo đó phập phồng bất định, tiến lên, có chút phát run nói:
“Chủ, chủ nhân, ta rót trà cho ngài…”
Chương 272: Ngươi tỉnh táo một chút. (2)Trước đây, cách xưng hô của nàng với Lý Phàm là tiền bối.
Hiện tại, nàng trực tiếp gọi là… Chủ nhân!
Lý Phàm cũng không nhận ra sự khác biệt gì, lạnh nhạt cười cười, nói:
“Được, tay nghề pha trà của ngươi, gần đây có chút tiến bộ.”
Mà Tâm Ninh, đôi mắt to chớp chớp, Cung Nhã… Đây là thế nào…
“Cung Nhã, ngươi tỉnh táo một chút a…”
Nàng nhịn không được truyền âm.
“Ma Quân… Ta, ta nghĩ ta hết sức tỉnh táo…”
Cung Nhã đáp lại.
Trong lòng Tâm Ninh là một trận phức tạp.
...
Hoàng Thiên Châu.
Lục Nhượng nói xong, thu hồi thủy tinh.
Quay đầu lại, hắn nhìn về phía mọi người đang khiếp sợ, nhếch miệng cười, nói:
“Phá hết rồi… Ngọc Thanh sư đệ, các ngươi có thể tới đây.”
Độc Cô Ngọc Thanh lúc này nói với hai người Thanh Lam, Hạ Dao: “Chúng ta đi qua đi.”
Nghe vậy, Thanh Lam và Hạ Dao được sủng ái mà lo sợ, khiếp sợ nói:
“Ta, chúng ta cũng có thể đi qua sao??!?”
Phải biết rằng, trước mắt… Đó là một cơ duyên không gì sánh kịp!
Liên quan đến Bất Diệt, thậm chí có thể là một cấp độ cao hơn!
Nếu như đạt được, chỉ sợ sẽ là thành tựu vô hạn, thậm chí chấn động Tiên Vực.
Cơ duyên như vậy, ai chịu chia sẻ với người khác?
Nhưng mà, hiện tại Độc Cô Ngọc Thanh lại mời bọn họ đi cùng nhau.
“Chúng ta cùng đi, tự nhiên đi vào chung.”
Độc Cô Ngọc Thanh lại cười cười.
Thanh Lam hít sâu một hơi, nói:
“Như thế, đa tạ Lục công tử và Độc Cô công tử!”
“Dao Dao, chúng ta đi theo hai vị công tử đi vào đi!”
Nàng không ngại ngùng nữa.
Dù sao, cơ duyên này quá lớn.
Hạ Dao cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Ba người lập tức tiến lên, không bao lâu liền đi tới bên cạnh Lục Nhượng.
“Lục công tử… Chúng ta có thể đi theo ngài không? Chúng ta nguyện ý vì ngài mà thiên lôi sai đâu đánh đó!”
Một thanh niên sốt ruột mở miệng!
“Lục công tử, ta nguyện ý làm hậu cung của ngươi!”
Một Thánh nữ quyến rũ điên cuồng phóng mị nhãn với Lục Nhượng!
“Lục công tử, cầu thu nhận, ta nguyện ý trở thành tùy tùng của ngài!”
Một Thánh tử càng khổ sở cầu xin!
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong sân đều nhao nhao mở miệng!
Họ hoàn toàn nôn nóng!
Phải biết rằng, kết giới cũng không phải là không có, mà là được người phá cờ mở ra một con đường.
Nếu như không có người phá cờ cho phép, những người khác dính liền chết, bên cạnh liền chết.
Cho nên, hiện tại Lục Nhượng đã trở thành hy vọng duy nhất của mọi người!
Nhưng vào lúc này, người nắm quyền là các minh chủ bỗng nhiên cũng xuất hiện ở giữa sân.
Ninh Thiên Hạo của Liên Minh Địa Phong, Nhạc Phá Sơn của Liên Minh Địa Linh, Vu Minh Thâm của Liên Minh Địa Nguyên đã tới!
Bọn hắn đã biết tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, giờ phút này trong ánh mắt tràn đầy ngưng trọng.
“Lục công tử, chỉ cần ngài gật gật đầu, từ hôm nay về sau, Đoan Mộc gia chúng ta chính là thuộc hạ của ngài!”
Đoan Mộc gia gia chủ Đoan Mộc Sâm ngưng trọng mở miệng, nói:
“Chỉ cần ngài nói một câu, ta có thể phế đi nghịch tử Đoan Mộc Dương này!”
Nghe vậy, Đoan Mộc Dương nhất thời mềm nhũn ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch!
Hắn ta hiểu được, hiện tại, vì tiếp cận Lục Nhượng, phụ thân tuyệt đối sẽ không nương tay với mình!
Giờ khắc này, hắn ta hối hận đến cực điểm!
Vì sao, vì sao phải đắc tội Lục Nhượng a…
Mà Liên Minh Địa Phong Ninh Thiên Hạo thì càng trực tiếp, hắn ta bắt đích tôn Ninh Chiêu Nhiên của mình tới, phế bỏ tại chỗ tất cả tu vi!
“A…”
Ninh Chiêu Nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, từ nay về sau, hắn ta hoàn toàn bị phế bỏ.
“Kẻ này có mắt không tròng, đắc tội Lục công tử, Ninh mỗ hướng công tử xin lỗi… Không biết công tử, có thể cho phép Liên Minh Địa Phong của chúng ta, theo ngài vào được không?”
Ninh Thiên Hạo hạ thấp tư thái!
“Ta có một tôn nữ, tuy rằng tư chất thấp, nhưng hy vọng có thể đưa cho Lục công tử, làm tỳ nữ sai sử…”
Vu Minh Thâm cũng mở miệng, trực tiếp muốn đưa tôn nữ!
“Khụ khụ… Lục công tử, Nhạc mỗ ta tuy rằng không có tôn nữ, nhưng, nhưng, con ta gần đây vừa mới cưới một vị tuyệt thế giai nhân, còn chưa phá thân xử nữ của nàng, nếu ngài gật đầu, ta đưa đến phủ cho ngài…”
Nhạc Phá Sơn thì có chút xấu hổ mở miệng, nói: “Đương nhiên, vì bồi thường cho Lục công tử, tất cả tài nguyên của Nhạc gia chúng ta… Về sau đều thuộc về Lục công tử.”
Rất nhiều nhân vật lớn, nhao nhao tỏ thái độ!
Đối với Lục Nhượng, quả thực là cực kỳ lôi kéo!
Tư thái bọn hắn bày ra, quả thực là vì tới gần Lục Nhượng, trả giá hết thảy đều không sao cả!
Cho dù là con cái của mình, cho dù là táng gia bại sản!
Bởi vì, bọn hắn đều đã hiểu được, Lục Nhượng trước mắt, đại biểu cho tương lai vô thượng.
Vừa rồi, ngay cả cấp Bất Diệt tồn tại, cao nhân phía sau Lục Nhượng cũng có thể tiện tay thành tựu…
Bất Diệt… Đó chính là tồn tại trong thần thoại truyền thuyết…
Ngay cả các minh chủ của Liên Minh lớn cũng chỉ nghe qua!
Chương 273: Ngươi tỉnh táo một chút. (3)Trong mắt bọn hắn, Thái Ất Kim Tiên chính là trời.
Còn đối với Bất Diệt mà nói… Thái Ất Kim Tiên? Con kiến ven đường cũng không bằng…
Cho nên, chỉ cần có thể ôm đùi Lục Nhượng này, đạt được một chút xem trọng của vị cao nhân phía sau, bọn họ chính là kiếm được lợi lớn!
Cho dù là hiện tại bồi thường bộ tài nguyên, cũng không sao cả!
Đừng nói chỉ là tặng một Thánh nữ, coi như là muốn tất cả gia tộc bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ cho!
Bởi vì, tương lai là quá lớn.
Đối với tương lai mà nói, tất cả những gì bọn hắn có bây giờ, đều không đáng nhắc tới!
Nhìn thấy rất nhiều nhân vật cấp minh chủ tỏ thái độ như vậy, trong sân có rất nhiều Thánh tử Thánh nữ, thanh niên tuấn kiệt, không khỏi trợn tròn mắt…
Thật đáng sợ...
Lục Nhượng đã làm cho rất nhiều Liên Minh coi trọng đến mức này?
Lục Nhượng nghe vậy, lại khinh thường nói:
“Bây giờ mới nói? Mới vừa rồi lúc ta gọi người trở về thôn nuôi heo, cũng không ai để ý tới ta a…”
Hắn vừa dứt lời, một đám Thánh tử Thánh nữ, lại đều vội vàng mở miệng:
“Lục Nhượng công tử, chuyện ta thích nhất chính là nuôi heo, ngươi yên tâm, ta nhất định nuôi heo trong thôn chúng ta đến mập mạp khỏe mạnh!”
Một Thánh nữ thướt tha vội vàng mở miệng, không để ý xấu hổ.
“Ta chính là heo, ta yêu heo nhất!”
Một Thánh tử tranh giành!
“Ta chẳng những có thể nuôi heo, ta còn tinh thông thủy hệ công pháp, có thể lúc nào cũng bảo đảm chuồng heo sạch sẽ… Lục Nhượng công tử, ta rất chuyên nghiệp!”
Một nữ tử xinh đẹp càng quyết tâm, tại chỗ biểu diễn thủy hệ công pháp của nàng ta, tất cả đều ném ra ngoài!
Cạnh tranh vô cùng khốc liệt!
Mà lúc này, một Thánh tử cắn răng một cái, nắm chặt tay, hét lớn:
“Mẹ nó, ai cũng đừng tranh giành với ta, tổ tiên nhà ta có huyết mạch heo rừng, ta tu luyện chuyên dùng phân heo đặc biệt, ta có mối tình thắm thiết với heo! Lục Nhượng công tử, chọn ta, chọn ta!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn ta.
...
Tất cả mọi người chen lấn lên phía trước, thậm chí ngay cả sự việc như chuyện tổ tiên có huyết mạch lợn rừng cũng có thể nói ra được.
Đang tranh thủ giành lấy một suất đi vào bên trong với Lục Nhượng.
Tranh giành đến mức gần như đã đánh nhau.
Phải biết ở trong dãy núi Táng Tiên chắc chắn đang chôn dấu một cơ duyên cấp Bất Diệt.
Để có được cơ duyên như vậy, đừng nói là đi chăn heo, cho dù bảo bọn họ biến thành heo thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
Lục Nhượng nghe vậy, trong lòng cũng chỉ muốn văng tục.
Hắn chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, không ngờ những người này giống như phát điên rồi…
Quá nhiệt tình rồi?
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào.”
Lúc này Lục Nhượng nói: “Đều yên tĩnh một chút, ta sắp bị các ngươi làm cho đau đầu rồi…”
Lời nói của Lục Nhượng nhất thời khiến cho tất cả mọi người dừng lại, không dám nói thêm một câu, rất sợ chọc giận Lục Nhượng.
“Khụ khụ, Lục mỗ ta cũng không phải là một người nhỏ mọn, như vậy đi, muốn đi vào trong đó, mỗi người giao trăm ngàn tiên linh thạch.”
Lục Nhượng đĩnh đạc lên tiếng.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Một người trăm ngàn tiên linh thạch? Quá mắc rồi.”
“Trăm ngàn tiên linh thạch có thể bồi dưỡng được một tên Chân Tiên rồi.”
“Ai lấy ra được?”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi.
Nhưng người cầm quyền của các Liên Minh lớn cũng lập tức bước lên.
“Liên Minh của ta có tổng cộng bốn trăm thanh niên… Liên Minh của ta tình nguyện đưa ra bốn mươi triệu tiên linh thạch mua danh ngạch cho bọn họ.”
Vu Minh Thâm vung tay lên, một cái nhẫn đã xuất hiện, nói:
“Ở bên trong chiếc nhẫn kia ẩn chứa bốn mươi triệu tiên linh thạch, vui lòng nhận lấy.”
“Liên Minh Địa Phong cũng tình nguyện lấy ra năm mươi triệu tiên linh thạch.”
Ninh Hạo Thiên cũng lên tiếng.
“Đây là sáu mươi triệu tiên linh thạch.”
Nhạc Phá Sơn cũng không chút do dự.
Ngay cả đối với toàn bộ Liên Minh, mấy triệu tiên linh thạch cũng là một con số to lớn.
Thế nhưng so với cơ duyên Bất Diệt ở nơi này thì có thể tính là gì?
Cho dù táng gia bại sản cũng đáng giá.
Lục Nhượng vừa thấy, trong nháy mắt mặt mày rạng rỡ.
Phát tài!
Tổng cộng có một trăm năm mươi triệu tiên linh thạch!
Mặc dù hàng ngày bọn họ đều tu luyện ở bên trong tiểu viện, tiên linh thạch cũng không có ích gì đối với bọn họ, nhưng còn có thể đưa cho Liên Minh Huyền Tiên.\
“Sư huynh, ngươi cứ để bọn họ đi theo vào như vậy sao?”
Lúc này, Độc Cô Ngọc Thanh cũng lên tiếng, nhíu mày.
Cơ duyên ở trong đó, nếu như để cho quá nhiều người đi vào cũng không tốt.
“Yên tâm đi, hư ảnh Bất Diệt lúc nãy có cho ta một cái tin tức, bên trong vẫn còn một trạm kiểm soát đáng sợ nũa, càng nhiều người đi vào thì lúc đó áp lực của chúng ta lại càng nhỏ…”
Lục Nhượng truyền âm lại.
Nghe vậy Độc Cô Ngọc Thanh lập tức hiểu ra.
Sư huynh này… Thật đen tối!
Chương 274: Đếm tiền đến bong gân. (1)Trong lúc nhất thời, người của các liên minh lớn đã nộp tiên linh thạch đều tiến lên.
Đi theo ở phía sau của Lục Nhượng.
“Đây chính là một triệu tiên linh thạch, ta chỉ cầu có thể được gặp mặt tiền bối đã phá giải chín bàn cờ kia.”
Lúc này, một bóng dáng thướt tha được bao phủ ở bên trong dải lụa mỏng đi đến, đó chính Mục Thần Hi của Huyền Trận Tông.
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có sóng nước lưu chuyển, rất là mê người, lúc này trong đôi mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Nghe vậy, Lục Nhượng cũng mỉm cười nói:
“Ta thu của ngươi trăm ngàn, muốn gặp sư phụ của ta, chuyện này cần phải xem duyên phận…”
Nghe vậy, trong mắt của Mục Thần Hi lóe lên sự mất mát sâu sắc.
Mà lúc này, tiểu kỳ thánh Lư Tinh cũng đi tới, đầu tóc của hắn ta đã bạc trắng, giống như một lão già vô cùng già nua, nói:
“Ta cũng không tham dự cơ duyên ở nơi này, chỉ cầu có thể bái vị tiền bối kia làm sư phụ… Mong Lục công tử thành toàn!”
Nói xong, hắn ta quỳ xuống mặt đất không dậy nổi!
Trong lòng của Lục Nhượng khẽ động, nhường một bước, nói:
“Chuyện này cần xem duyên phận.”
Lúc đi, sư phụ bảo hắn phải đi tìm mấy tên đệ tử có sở thích đặc biệt, thực ra Lư Tinh này rất phù hợp với yêu cầu.
Nhưng bây giờ có quá nhiều người, không thể tùy tiện đáp ứng, cứ đi trước rồi hãy nói.
“Lục công tử… Lục công tử, ta không có trăm ngàn tiên linh thạch, thế nhưng ta có thể cho ngươi một quyển sách công pháp vô thượng.”
Lúc này, ngay cả Tiêu Nham cũng đều chạy tới, gương mặt của hắn ta nịnh hót.
Lúc này, giọng nói của Tiên Tướng Đệ Nhất Dương Diệt Trần ở trong cơ thể lại vang lên một lần nữa, kêu hắn ta nhất định phải đi theo Lục Nhượng.
Không tiếc bất cứ giá nào!
Cho nên hắn ta chịu nhục chuẩn bị tâm lý, ăn nói khép nép với Lục Nhượng, muốn cầu xin một vị trí.
Lục Nhượng nhìn về phía hắn ta cũng cười lạnh lùng một tiếng, nói:
“Lúc nãy ngươi nói cái gì? Theo ngươi, cho dù là một con chó cũng có thể có tiền đồ vô lượng?”
“Ta đối nghịch với ngươi, tương lai cũng không bằng cả một con chó ở bên cạnh của ngươi?”
Không ngờ Lục Nhượng vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ ngông cuồng của Tiêu Nham lúc nãy.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Nham khó coi đến cực điểm, trực tiếp quỳ xuống, nói:
“Ta sai rồi, ta mới là chó… Lục công tử, cầu xin ngươi để cho ta đi vào, ta tình nguyện cho ngươi một quyển sách, không, ba quyển, ba quyển kinh văn vô thượng.”
Để có thể đi vào bên trong, hắn ta cũng phải liều mạng!
“Diễn viên chính, đôi khi cũng phải thừa nhận sự nhục nhã của người bình thường…”
Hắn ta tự nhủ ở trong lòng.
“Kinh văn vô thượng? Ngươi nghĩ ta thiếu mấy loại đồ chơi nhỏ này hay sao?”
Lục Nhượng rất khinh thường.
Lúc nãy bộ xương bạch ngọc có khí tức Bất Diệt muốn truyền thụ truyền thừa kinh điển nào đó cho hắn, kết quả trực tiếp bị một thứ gì đó ở trong cơ thể của hắn ma diệt.
Hắn vừa nghĩ liền biết, đi theo bên người của sư phụ, bản thân hắn đã học được đại đạo vô thượng, cho nên Bất Diệt cũng không là gì cả.
Mà cho dù Tiêu Nham có chút cơ duyên thì như thế nào?
Sắc mặt của Tiêu Nham lo lắng, vội vàng truyền âm nói:
“Lục Nhượng công tử, ngươi yên tâm, giá trị của ba quyển kinh văn này nhất định không dưới trăm ngàn tiên linh thạch, hơn nữa, hơn nữa ta tương đối quen thuộc tình huống ở bên trong, bên trong có vô tận oan hồn…”
Nghe vậy, trong lòng của Lục Nhượng khẽ động.
Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự biết tình huống ở bên trong?
“Mà thôi, Lục mỗ ta là người khoan hồng độ lượng, đi theo đi.”
Trước hết phải để cho đối phương đi theo vào.
Lúc này, Tiêu Nham cảm tạ vô cùng.
Thế nhưng trong lòng của hắn ta thì phẫn hận đến cực điểm.
“Tiêu Nham ta mới là nhân vật chính, ngươi chờ ta… Chờ ta lấy được cơ duyên, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.”
Trong lòng của hắn ta có sát ý.
“Đây là trăm ngàn tiên linh thạch, ta cũng muốn đi vào.”
Lúc này, ở bên trong rất nhiều nhân vật lão tiền bối, âm Nguyên Thần của Ám Nguyệt Tông bỗng nhiên lên tiếng.
“Ngươi?”
“Nhân vật lão tiền bối không chỉ đơn giản là trăm ngàn… Một triệu một người.”
Lục Nhượng trực tiếp lên tiếng.
Một triệu một người… Số lượng này thực sự là giá trên trời.
Thế nhưng âm Nguyên Thần cũng không chút do dự, ném cho Lục Nhượng một cái nhẫn, nói:
“Năm triệu tiên linh thạch, không cần thối lại.”
Lục Nhượng mặt mày rạng rỡ, nói: “Phóng khoáng.”
Lúc này hắn nhìn về phía đám người Nhạc Phá Sơn nói:
“Các vị minh chủ đâu? Không vào nhìn một cái sao? Nói không chừng sau khi các ngươi đi vào bên trong đó có thể trực tiếp đột phá tại chỗ.”
Độc Cô Ngọc Thanh ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nhượng, trong lòng thật sự đổ mồ hôi.
Sư huynh này, thật sự rất biết cách lừa bịp.
Đám người Nhạc Phá Sơn nhìn thấy âm Nguyên Thần bình yên vô sự đi qua, trong nháy mắt cũng giật mình.
Chương 275: Đếm tiền đến bong gân. (2)“Thì ra chỉ cần có người phá giải được chín bàn cờ, ngay cả nhân vật lão tiền bối cũng có thể đi vào chung rồi.”
Bọn họ bừng tỉnh hiểu ra.
“Đây là năm triệu tiên linh thạch.”
Nhạc Phá Sơn bước ra một bước, lúc này đuổi kịp.
m Nguyên Thần đã cho năm triệu, lão ta thân làm minh chủ tất nhiên cũng không thể hạ giá được.
Đám người Vu Minh Thâm, Ninh Thiên Hạo cũng đều tiến lên.
Mà một số ít lão Thiên Tiên trong gia tộc lớn cũng đi theo, nhưng giới hạn tài lực, phần lớn người ở trong số bọn họ chỉ có thể cho một triệu.
Hơn nữa lại có một đám nhân vật lão tiền bối như thế, Lục Nhượng lại gặt hái được chín mươi triệu tiên linh thạch.
Bây giờ, trong tay của hắn đã có hơn hai trăm triệu tiên linh thạch.
Thực sự có tiền đến giận sôi.
Đếm tiền đến bong gân mà…
Hơn nữa, cũng bởi vì như vậy mà hầu như tất cả mọi người… Đều ở bên trong.
“Rất tốt, các vị theo ta đi tìm cơ duyên…”
Lục Nhượng cười, sau đó bước một bước đi vào bên trong kết giới.
Phía sau hắn, vô số người vội vàng đuổi kịp.
Bước qua kết giới xông về phía trước, gió lạnh rít gào.
Dường như đã đi vào một thế giới khác.
Ở chỗ này hoàn toàn u ám, không có một tia ánh sáng mặt trời, xuất hiện ở trước mắt chính là chiến trường tiên cổ.
Chiến kỳ tàn phá nhuốm máu, đến nay vẫn bay phấp phới như cũ.
Chiến mã chết đi hóa thành bộ xương, nhưng đến nay vẫn chưa hề mục nát, bộ xương khổng lồ chứng tỏ huyết mạch rất bất phàm.
Giáo mác gãy lìa, tản ra từng hơi thở khủng bố.
Ở bên trong chiến trường, sát khí nồng đậm và gió lạnh đan vào nhau giống như một làn khói đen, che đậy phạm vi tầm nhìn của tất cả mọi người, khiến cho không người nào có thể nhìn thấy rõ được rốt cuộc nơi đây rộng lớn bao nhiêu.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã đi vào bên trong.
“Đây chính là… Chiến trường cổ?”
“Trời, vũ khí tàn phá tùy tiện đều ẩn chứa khí tức tiên đạo kinh khủng, năm đó tham dự một trận chiến này, không người nào mà không phải là Tiên Nhân kinh khủng…”
“Đây chính là đại chiến giữa Thiên Giới Đệ Nhất và Tiên Giới hay sao? Truyền thuyết là sự thật, Hoàng Thiên Giới thực sự là một bộ phận của Thiên Giới Đệ Nhất…”
Mọi người không khỏi cảm thán.
“Giết…”
“Giết…”
“Giết…”
Vào giờ phút này, ở một chỗ sâu bên trong sương mù sát khí màu đen, bỗng nhiên có tiếng hò giết kinh khủng vang lên, giống như một đội quân kinh khủng vô biên đang liều chết xung phong về phía mọi người.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào… Chẳng lẽ nào là âm binh?”
Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi kinh hãi.
Vừa mới qua kết giới, xuất hiện ở trước mặt của bọn họ chính là một chiến trường cổ kinh khủng.
Mà trong nháy mắt, ở phía trước xuất hiện những tiếng hò giết kinh khủng.
“Đó là cái gì?”
“Ta cảm giác kinh hồn táng đảm, linh hồn cũng muốn nứt ra rồi…”
“Thật là đáng sợ…”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ không thôi.
Mà rất nhanh, ở bên trong làn sương màu đen, một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện ở trước mắt của mọi người.
Đó là một đội quân kinh khủng, đám binh sĩ đã chết ngồi trên vong linh chiến mã, trong tay cầm theo các loại trường thương bị tàn phá đang xung phong chạy đến.
Thế nhưng bây giờ bọn hắn vẫn còn đang xung phong.
“... Đây chính là tướng sĩ của Thiên Giới Đệ Nhất chết trận năm xưa, ý chí của bọn hắn quá mãnh liệt, cho nên chết đi mà không tiêu tan… Bọn hắn bảo vệ khu vực này, cho nên ý chí còn sót lại đang điều khiển bọn hắn chém giết tất cả người sống, chạy mau!”
Lúc này, Cơ Nguyên Thanh bỗng nhiên lớn tiếng kêu gọi.
Nghe vậy tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Chém giết hết tất cả người sống?
Khi còn sống, những âm binh thượng cổ này đã vô cùng cường đại rồi, mặc dù bây giờ chết đi nhưng vẫn khủng bố kinh thiên như cũ.
Căn bản không phải những người của các Liên Minh lớn có khả năng ngăn cản được.
“Chúng ta muốn trở về, mau, mau trở về…”
“Tiên sư nó, sớm biết khủng bố như thế, chắc chắn ta sẽ không tiến vào bên trong rồi.”
“Mau trốn…”
Trong lúc nhất thời, vô số người đều chạy trốn về phía sau, muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng lúc này kết giới đã hoàn toàn khép lại.
“Đừng nghĩ có thể chạy trốn được. Trừ phi bây giờ chúng ta có thể cầm lấy được đồ vật ở nơi này thì mới có thể mở ra kết giới, mới có thể sống sót.”
Cơ Nguyên Thanh hét to, nói: “Chạy về phía trung tâm, vật kia ở trung tâm tòa thần điện được dựng bằng xương trắng.”
Nghe vậy, trong chớp mắt, toàn bộ mấy ngàn người đều tan tác như chim vỡ tổ.
“Tản ra chạy trốn mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót.”
“Mau trốn.”
Các minh chủ lớn đều quát to, đồng thời hóa thành các tia sáng phân tán ra, sau đó phóng đến khu vực trung tâm mà Cơ Nguyên Thanh đã nói.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, mặc dù nơi này có chút âm binh tồn tại khiến cho tất cả mọi người đều gặp phải nguy hiểm mất mạng, thế nhưng bọn hắn cũng đều hiểu rốt cuộc cơ duyên lớn đang ở đâu.
Chương 276: Bút lông gà giết âm binh.“Đi, chúng ta cũng mau trốn.”
Lục Nhượng cũng tê cả da đầu, cùng với ba người Độc Cô Ngọc Thanh và Thanh Lam chạy trốn.
Trong nháy mắt, hiện trường gần như đã không còn lại người nào.
Chỉ còn lại có một người.
Đó là… Ám Nguyệt Tông, âm Nguyên Thần!
m binh đánh giết tới.
Vào khoảnh khắc này, một Huyết Ảnh chợt vọt ra từ trong cơ thể của âm Nguyên Thân, âm Nguyên Thân thì lập tức ngã xuống tại chỗ.
m binh đánh tới lại vồ hụt.
Huyết Ảnh kia đi qua bên người của vô số âm binh, không ai có thể ngăn cản được, dường như khóe miệng của hắn ta mang theo một nụ cười lạnh lùng.
…
“Nên đi hướng nào? Dương lão?”
Tiêu Nham hét to, sắc mặt của hắn ta hoảng sợ, sau lưng có âm binh đang đuổi bắt hắn ta.
“Đi bên trái, nếu như ta không có nhớ lầm, bên đó chính là hành lang của Bất Diệt Đạo Cung, âm binh không dám đến…”
Lúc này Dương Diệt Trần cũng phải tập trung tinh thần chỉ huy Tiêu Nham tiến lên.
Quả nhiên, không bao lâu hắn ta liền phát hiện ra một hành lanh tàn phá, nhuộm đầy máu cổ màu vàng, nhưng sau khi đến nơi này, quả nhiên những âm binh đang đuổi bắt ở sau lưng đều dừng lại ở phía xa xa.
“Dương lão quả nhiên anh minh.”
Tiêu Nham mừng rỡ, trên mặt cũng lập tức lộ ra một nụ cười, nói: “Kể từ bây giờ, ta sẽ có thể an toàn… Ta sẽ là người đầu tiên đến, cơ duyên kia thuộc về ta.”
Hắn ta nhanh chân đi về phía trước.
…
“m binh đuổi đến rồi.”
Sắc mặt của Lục Nhượng đại biến nói: “Độc Cô sư đệ.”
Hắn vội vàng lui về phía sau.
Đánh nhau là thứ Lục Nhượng không am hiểu nhất.
Mặc dù cỏ ở trên người của hắn có thể giết Tiên, nhưng đối với ý chí âm binh này… Cũng không có tác dụng.
Mặc dù giết chết âm binh một lần thì âm binh vẫn sẽ xuất hiện lại nữa, bởi vì âm binh cũng đã chết từ lâu rồi, chống đỡ bọn hắn chiến đấu là chiến ý vô tận, là lời thề đã từng phát ra.
Đối diện chính là một binh sĩ mặc trên người chiến giáp tàn phá, thương ở trong tay của hắn ta đã chỉ còn lại một nửa.
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh tiến lên, trong tay hắn xuất hiện một cây bút.
Bút này chính là bút lông gà mà Lý Phàm ban tặng cho hắn.
Hắn không chút do dự vung bút lông gà ở trong tay ra.
Trong nháy mắt, một ngọn lửa kinh khủng xuất hiện ầm ầm.
Ngọn lửa kia đập vào mặt của âm binh, âm binh trực tiếp bị ngọn lửa nuốt lấy, đốt thành tro bụi.
Mối nguy được giải trừ.
“DCM, bút lông gà mà sư phụ ban thưởng lợi hại như vậy?”
Lục Nhượng chấn kinh lên tiếng.
Mà Hạ Dao và Thanh Lam cũng trực tiếp giật mình.
“Lục Nhượng công tử… Ngươi nói, đây là cái gì? Gà?... Bút lông gà?”
Thanh Lam có chút ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, trước khi rười đi, sư phụ của chúng ta vặt một nhúm lông gà để làm bút cho Độc Cô sư đệ… Không ngờ lại lợi hại như vậy…”
Lục Nhượng giải thích nói.
Nghe vậy ánh mắt của các nàng càng phức tạp hơn.
Đây là thật hay giả?
Vặt một nhúm lông gà, làm thành một cái bút, tiện tay vung cái bút này lên thế màu có thể trực tiếp đốt âm binh còn sót lại từ thời thượng cổ tan biến.
Cái này… Nên là loại lông gà gì?
“Sư phụ ban thưởng cái bút lông gà này, quả nhiên thần uy bất phàm.”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng lên tiếng, cầm bút lông gà ở trong tay, yêu thích không buông.
Sư phụ ban thưởng bảo vật này, dùng thật sự đơn giản.
Nghe vậy, Thanh Lam và Hạ Dao liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy được sự rung động ở trong mắt của đối phương.
Lục Nhượng tùy tiện, thế nhưng Độc Cô Ngọc Thanh cũng không phải là loại người nói hươu nói vượn…
Ý vị này, cái bút kia thực sự do sư phụ của bọn hắn vặt lông gà tạo thành?
“Chuyện đó… Lục Nhượng, ngươi nói trong thôn của hắn nhận người chăn heo là thật sao?”
Lúc này Hạ Dao bỗng nhiên nuốt từng ngụm nước bọt, nói:
“Ta cảm thấy… Thực ra dường như ta cũng thích chăn heo, dù sao heo cũng dễ thương như vậy…”
Lục Nhượng nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Dao.
Ngay cả Thanh Lam cũng ho khan một tiếng, nói: “Thanh Lam cũng muốn hỏi một chút, trong thôn… Thiếu người nuôi gà sao? Ta nắm giữ pháp thuật hệ phong, mấy chuyện như quét dọn chuồng gà… Cũng có khả năng…”
Lục Nhượng càng kinh ngạc…
“Tốt, chúng ta nhanh lên một chút, có cái bút này ở đây, chúng ta trực tiếp vượt qua là được.”
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh vô cùng tự tin.
Lúc nãy giết chết tên âm binh kia, hắn gần như không hề sử dụng linh lực nữa.
Ngay sau đó, bọn hắn đi thẳng một đường về phía trước, tốc độ thật nhanh.
Bút lông gà ở trong tay của Độc Cô Ngọc Thanh gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, liên tiếp giết chết ba đợt âm binh, trong đó một đợt chính là một tiểu đội tận chín người.
Đương nhiên bọn hắn có thể thuận lợi như thế, nguyên nhân quan trọng nhất là người vào đây thực sự rất nhiều, có đến mấy ngàn người.
Chương 277: Bút lông gà giết âm binh. (2)Ngàn người phân tán đội ngũ âm binh, bằng không mà nói, mặc dù có bút lông gà ở trong tay thì e rằng bọn họ cũng sẽ vô cùng gian nan.
…
m binh gào thét, bốn phía săn giết sinh linh tiến vào nơi này!
Từng thanh niên đổ máu…
Từng thánh nữ chết đi…
Thậm chí còn có một chút lão Thiên Tiên, Kim Tiên các loại cũng đều bị tiêu diệt, càng mạnh mẽ thì lại càng hấp dẫn âm binh khủng bố hơn. Nếu như đối mặt với âm binh cấp bậc thống lĩnh, dường như không có bất kỳ người nào có thể sống sót được.
…
Mà giờ phút này, ở chính giữa chiến trường cổ.
Không ngờ nơi này lại không hề có một tia sát khí hay âm khí.
Một mảnh thư thái.
Yên tĩnh, chỉ có sự yên tĩnh.
Toàn bộ thế giới đều vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Một tòa cung điện được dựng bằng xương trắng dường như trải qua bao nhiêu năm tháng, lẳng lặng đứng ở bên trong, trầm mặc.
Mỗi một cây xương dựng nên cung điện đều trắng óng ánh như ngọc, tản nha khí tức Bất Diệt.
Đây chính là một tòa xương trắng Bất Diệt Giả được dựng thành cung điện.
Ở bên trong khu vực này, một đầu Huyết Ảnh chậm rãi xuất hiện, bước từng bước đến gần cung điện.
Huyết Ảnh từng bước đi về phía cung điện xương trắng.
Dưới chân hắn ta, từng dấu chân màu máu xuất hiện
Đối mặt với tòa cung điện này, Huyết Ảnh bị áp bách trước nay chưa từng có!
“Bất Diệt giả mấy trăm đời của Thiên Giới Đệ Nhất, lấy xương cốt của bản thân, tạo thành một tòa Bất Diệt Đạo Cung.”
“Nơi này, là thành tựu chân chính của Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất, nhưng cũng dẫn tới lửa giận vô tận của Tiên Vực… Cái chết của Thiên Giới Đệ Nhất, bởi vì ngươi mà dựng lên…”
“Vạn sinh linh bị diệt, Thiên Giới vỡ vụn…”
Huyết Ảnh dần dần tới gần, trên đầu màu máu của hắn ta, nứt ra hai đôi mắt màu máu đỏ ngòm.
“Các đời Bất Diệt giả, lấy thân cốt của mình, thăm dò đại đạo của Bất Diệt Chi Vương… Cuối cùng vị thứ nhất thành công của Thiên Giới Đệ Nhất, cũng là Bất Diệt Chi Vương đầu tiên trong trăm vạn hạ giới.”
“Bất Diệt Chi Vương đầu tiên, vì ghi nhớ công lao và bi tráng của các thế hệ Bất Diệt giả, không thiết lập tôn hiệu, mà tự xưng là “Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất”, ngoài ra còn đặt một đoạn xương cốt đặt ở nơi này… Trong đoạn xương đó ẩn chứa tất cả đại đạo của Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất.
Trong lời nói của Huyết Ảnh tràn ngập tha thiết và điên cuồng, hắn ta hồn nhiên không chú ý tới, cách càng ngày càng gần Cốt Cung, máu tiên trên người hắn ta chảy càng nhiều!
Cuối cùng, hắn ta đã đi đến bậc thang phía trước.
Bậc thang, cũng là xương trắng dựng thành!
Mỗi một bước, đều sẽ cảm nhận được đạo xương cốt trắng của chủ nhân ban đầu!
Thân thể của hắn ta đều đang phát run, tựa như muốn nứt ra, nhưng mà, hắn ta vẫn gian nan bước một bước vào!
“A…”
Nhưng mà, trong nháy mắt này, hắn ta lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lùi lại nhanh chóng!
“Tại sao không thừa nhận ta??!”
“Ta tuân theo máu của vô số sinh linh trong Thiên Giới Đệ Nhất mà sinh ra, bọn hắn chính là ta, ta chính là bọn hắn… Những Bất Diệt giả các ngươi đã quên lời hứa với tất cả sinh linh trong Thiên Giới Đệ Nhất sao?!”
“Các ngươi đã từng nói, sẽ dùng thân cốt của bản thân, mở ra thái bình vạn thế cho Thiên Giới Đệ Nhất!
“Các ngươi đã từng nói, nguyện rắc hết máu tiên toàn thân, đâm thủng hắc ám, cướp lấy một ánh mặt trời kia!”
“Các ngươi đã từng nói, hạ giới không nên trở thành nô lệ, vì trăm vạn hạ giới, các ngươi cam nguyện từ bỏ mà tôn vinh Tiên Vực!”
“Nhưng vì sao, các ngươi không muốn tiếp nhận ta… Ta cũng là Thiên Giới Đệ Nhất!”
Hắn ta gầm lên giận dữ!
Nhưng, cung điện xương trắng lại chỉ trầm mặc, không có đáp lại!
“Các ngươi không nhận ta… Ta ngược lại muốn xem, các ngươi nhận ai!”
Giọng nói Huyết Ảnh oán độc như thế, sau khi nói xong, hắn ta bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
...
Sau đó không lâu.
“Cuối cùng cũng tới!”
Đám người Lục Nhượng rốt cuộc xuất hiện ở khu vực này!
Bọn hắn, nhìn thấy Bất Diệt Cốt Cung phía trước!
“Trời ạ, đó là cung điện gì vậy?”
Thanh Lam khiếp sợ mở miệng: “Tại sao ta cảm giác… Tràn ngập hơi thở dồi dào của Bất Diệt?!”
“Thật đáng sợ, chỉ nhìn thoáng qua, liền giống như nhìn thấy vô số tồn tại khủng bố…”
Đôi mắt đẹp của Hạ Dao khẽ run lên.
Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh cũng đều lắp bắp kinh hãi.
“Nơi này rất bất phàm a…”
Lục Nhượng mở miệng, nói: “Làm cho ta cảm thấy sợ hãi…”
Trong đôi mắt Độc Cô Ngọc Thanh lộ vẻ vô cùng ngưng trọng, nói: “Cái này… Hẳn là chính là tòa cung điện mà Cơ Nguyên Thanh nói, trong đó cất giấu cơ duyên lớn…”
“Hơn nữa, ta càng cảm nhận được một cỗ kiếm ý… Đi thôi, chúng ta hãy đi lên xem một chút!”
Lập tức, bốn người tiến lên!
Bọn hắn bước từng bước một, đi lên bậc thang của Bất Diệt Cốt Cung.
Liên tục bước lên các bậc thang…
Chương 278: Bất Diệt Đạo Cung.“Không…”
Thanh Lam bỗng nhiên giật mình, đôi mắt đẹp của nàng chấn động.
Ngay khi nàng bước lên bậc thang này, nàng cảm nhận được hơi thở giống như của bản thân!
Nàng dường như nhìn thấy một vị Bất Diệt tồn tại thời kỳ trước, đang cho nàng thấy phương pháp vô thượng của mình…
Đó là phong bạo vô tận, là Bất Diệt Phong Ngâm…
Nàng ngừng lại, lẩm bẩm nói: “Bậc thang này, chính là cơ duyên của ta!”
Hạ Dao giật mình nhìn sư tỷ, nàng hiểu được, sư tỷ đã ở ngộ đạo, đang tiếp nhận truyền thừa thần bí nào đó.
Mấy người đều không quấy rầy, tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu, Hạ Dao cũng có cảm giác tương tự!
Nàng cũng gặp phải những gì nàng có thể học đạo!
Nàng dừng lại.
“Hai chúng ta, sao còn chưa cảm ứng được?”
Lục Nhượng nghi hoặc mở miệng.
“Không, ta cảm ứng được.”
Độc Cô Ngọc Thanh lại lắc đầu nói: “Ta liên tục cảm nhận được ba vị lấy kiếm đạo tiến vào bậc thang Bất Diệt, nhưng mà… Bọn hắn lại chỉ nhìn ta một cái, không truyền đạo cho ta…”
Nghe vậy, Lục Nhượng trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Độc Cô Ngọc Thanh giải thích: “Có thể là bởi vì… Là nguyên nhân ta học tập kiếm đạo của sư tôn…”
Lục Nhượng lúc này mới chợt hiểu ra.
“Đúng rồi, với Bất Diệt giả mà nói, sư tôn e rằng chính là trời… Kiếm đạo hắn truyền xuống, e rằng vượt xa Bất Diệt, cho nên những Bất Diệt Giả căn bản không dám truyền kiếm đạo cho ngươi…”
“Dù sao, mới vừa rồi sư tôn tùy tiện chơi một ván cờ, đều có thể làm cho một Chuẩn Tiên Quân đã chết nhiều năm, ý chí thành đạo, hóa thành Bất Diệt Tiên Quân chân chính đấy…”
Nghe Lục Nhượng nói, Độc Cô Ngọc Thanh cũng gật gật đầu.
Hiện tại, hắn càng hiểu, sư tôn đến tột cùng đáng sợ đến mức nào.
Tuyệt đối ở trên Bất Diệt!
Còn trên Bất Diệt, lại là cảnh giới gì?
Hắn quả thực không dám nghĩ!
“Nhưng mà, ngươi đều nối liền ba khối thạch giai có cảm ứng? Vì sao ta không có!”
Lục Nhượng cảm thấy vô cùng phẫn uất.
“À… Sư huynh, ngươi tu hành đạo, có lẽtương đối đặc biệt… Đoán chừng, không ai đi theo con đường trồng trọt như ngươi?”
Độc Cô Ngọc Thanh trả lời.
Lục Nhượng: “...”
Mà hiện tại bọn hắn không ngừng tiến về phía Bất Diệt Cốt Cung, bên ngoài cũng lần lượt có người đến!
“Ha ha, Tiêu Nham ta cuối cùng đã tới, ta là người đầu tiên tới, ta sẽ có được cơ duyên vô thượng!”
Tiêu Nham cười to, dọc theo đường đi hắn ta dựa theo Dương Diệt Trần chỉ điểm, vòng qua âm binh, rốt cục an toàn mà đến.
“Tiểu tử, nơi này chính là Bất Diệt Đạo Cung của Thiên Giới Đệ Nhất, nhìn thấy những bậc thang đó không? Mỗi một bậc đều được xây dựng bằng xương cốt của một Bất Diệt giả, ẩn chứa đại đạo, đừng nói là tiến vào trong đó, cho dù có thể đi qua một bậc, cũng có thể đạt được cơ duyên Bất Diệt.”
Trong cơ thể hắn ta, Tiên Tướng Đệ Nhất Dương Diệt Trần đều vô cùng kích động.
Dương Diệt Trần chính là người trong Tiên Vực, đã từng tham dự trận chiến này, tàn hồn bất diệt, nhưng mà, năm đó lão ta căn bản không có tư cách tiếp cận tòa Đạo Cung này!
Chỉ là từ xa nhìn qua một cái mà thôi!
“Ta lập tức đi ngay!”
Tiêu Nham hít sâu một hơi, đi về phía Bất Diệt Đạo Cung.
Nhưng mà, vừa mới tiếp cận, hắn ta lại khiếp sợ.
“Phía trước… Có người?!”
Hắn ta thấy bốn người trên bậc thang!
“Vậy mà là bốn người bọn hắn? Không, không thể nào!”
Tiêu Nham khiếp sợ, nói: “Bọn hắn làm sao có thể nhanh hơn ta? Điều này là không thể!”
Hắn ta không cách nào tin tưởng, phải biết rằng, hắn ta chính là có bàn tay vàng trong người, có lão gia gia theo bên người a!
Hơn nữa, Đệ nhất tiên tướng Dương Diệt Trần còn là tồn tại trong Tiên Vực, quen thuộc với việc này như vậy.
Cái này, cũng không sánh bằng đám người Lục Nhượng?
Những người này quả thực là tà môn phải không?!
Giờ khắc này, hắn ta quả thực có chút hoài nghi, rốt cuộc thứ mà hắn ta lấy được có phải là kịch bản của nhân vật chính hay không?
Trong cơ thể hắn ta, Tiên Tướng Đệ Nhất Dương Diệt Trần cũng trầm mặc một chút, mới nói: “Ở phía sau bọn hắn, có nhân vật lớn khủng bố, cái này… Không kỳ quái, tiểu tử, chỉ sợ cơ duyên trong đó, ngươi không nhất định có thể lấy được!”
Tiêu Nham nghe vậy, tràn ngập không cam lòng!
“Không! Ta mới là nhân vật chính của thế giới này!”
Hắn ta dữ tợn nói, lúc này cũng nhanh chóng đến gần, bước lên bậc thang của Bất Diệt Đạo Cung!
Sau Tiêu Nham, lần lượt có người xuất hiện.
Mục Thần Hi của Huyền Trận Tông đã đến.
Bạch Hổ Thánh Tử Bạch Nguyên của Liên Minh Địa Nguyên cũng xuất hiện ở giữa sân.
Minh chủ Địa Linh Châu Nhạc Phá Sơn, toàn thân là máu, dẫn dắt bảy tám người trẻ tuổi của Liên Minh Địa Linh xuất hiện.
Sắc mặt Cơ Nguyên Thanh tái nhợt, một khối ngọc bội trong tay đã vỡ vụn, dựa vào ngọc bội lão ta mới đi tới nơi này.
... Lục tục, ước chừng có ba bốn trăm người, chạy trốn tới nơi này!
Chương 279: Bất Diệt Đạo Cung. (2)Cái giá phải trả vô cùng nặng nề, phải biết tiến vào, nhưng là sáu bảy ngàn người a!
Cuối cùng chỉ còn lại có ba bốn trăm, hơn nữa, ba bốn trăm người này, cơ hồ đều chật vật đến cực điểm, ngay cả còn sống cũng mất nửa cái mạng!
Một ít Kim Tiên cường đại, ví dụ như minh chủ của Liên Minh Địa Phong Ninh Thiên Hạo, cũng không có đến, có lẽ đã chết trên đường.
“Đây, chính là địa điểm của cơ duyên sao?”
“Thật đáng sợ, tòa Cốt Cung này, cho ta một loại cảm giác vô cùng khủng bố…”
“Tràn ngập hơi thở Bất Diệt…”
Nhìn thấy cung điện xương trắng rộng lớn mà cổ xưa trước mắt, mọi người nhao nhao mở miệng, trịnh trọng vô cùng!
Cơ Nguyên Thanh nhìn thấy Bất Diệt Đạo Cung trước mắt, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, lẩm bẩm nói: “Đây chính là cung điện mà tổ tiên đã nhiều lần nhắc tới…”
“Đây chính là nơi tổ tiên từng cả đời thủ hộ ở Hoàng Thiên Châu, đều phải tìm kiếm…”
Lão ta cũng hít sâu một hơi, lúc này hô to: “Đây là Bất Diệt Đạo Cung!”
“Chư vị, có thể đến nơi này, chính là cơ duyên của các ngươi, đi đi…”
“Mỗi một bậc thang, các ngươi đều sẽ đạt được truyền thừa Bất Diệt!”
“Đây là hy vọng khôi phục Thiên Giới Đệ Nhất… Đạo Cung này bất diệt, thì Thiên Giới Đệ Nhất bất diệt!”
Lão ta hô lên!
Lập tức, tất cả mọi người trong sân đều kích động đi về phía Bất Diệt Đạo Cung!
Cơ Nguyên Thanh lại ở tại chỗ, không nhúc nhích.
Trong mắt lão ta, nước mắt rơi đầy mặt!
“Tổ tiên các đời, các ngươi có thể nhắm mắt rồi… Đã tìm được Bất Diệt Đạo Cung, có hậu nhân sắp nhận được truyền thừa ở đây…Truyền thừa của Thiên Giới Đệ Nhất, sẽ không đứt…”
Lão ta lẩm bẩm!
Một bí mật lão ta chưa bao giờ nói qua với thế giới bên ngoài, đó chính là, lão ta, Cơ Nguyên Thanh, tổ tiên, chính là người của Thiên Giới Đệ Nhất!
Đã từng, bảo vệ giới này…
Mà nhất mạch này của lão ta năm xưa không có tham chiến, vẫn ẩn nấp!
Số mệnh sống sót chính là muốn truyền thừa manh mối của Bất Diệt Đạo Cung!
Trận chiến mấy vạn năm, ngay từ đầu… Thiên Giới Đệ Nhất đã biết, tất thua!
Lấy lực lượng của một Thiên Giới đối kháng với Tiên Vực.
Đó là điều không thể.
Ngay cả khi Thiên Giới Đệ Nhất đã sinh ra Bất Diệt Chi Vương, cũng không được!
...
“Thiên Giới Đệ Nhất Bất Diệt Chi Vương đã từng nói qua, Bất Diệt Đạo Cung xuất hiện một lần nữa… Vô số Bất Diệt giả của Thiên Giới Đệ Nhất đã từng vứt đầu, rắc máu tranh đấu cho tương lai, cũng sẽ chính thức xuất hiện, kiếp này, đến tột cùng sẽ xuất hiện biến số gì?”
Cơ Nguyên Thanh lẩm bẩm, ánh mắt dần dần rơi vào trên người Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh ở phía trước bậc thang!
Có phải hai người này không?
Có phải là tồn tại khủng bố phía sau bọn họ không?
Cảm xúc của lão ta đang dâng trào!
Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh rốt cục đi từng bước một, đi tới trên đại điện.
Trong quá trình này, Độc Cô Ngọc Thanh lại cảm nhận được hai bậc thang.
Hiển nhiên, trong Thiên Giới Đệ Nhất, người từ kiếm đạo vào Bất Diệt, trở thành Tiên Quân cũng không ít!
Nhưng Lục Nhượng lại tiếp tục buồn bực, bởi vì, bậc thang này đều đã đi hết, hắn còn chưa từng gặp qua một bậc thang có cảm ứng…
“Chẳng lẽ trồng trọt đại đạo, trong lịch sử mấy vạn năm từ xưa đến nay ở Thiên Giới Đệ Nhất, đều không có ai chứng đạo qua Bất Diệt?”
Lục Nhượng cảm thấy một trận cô đơn a.
May mắn, mình gặp được sư tôn, cho dù là sở thích trồng rau độc đáo như vậy, sư tôn đều có thể dẫn dắt mình, đi trên con đường vô thượng…
Bước vào trong đại điện xương trắng, đã thấy phía trước có một tòa bàn đá cổ xưa, một thanh trường kiếm cổ xưa cắm thật sâu!
Trường kiếm đã đứt thành hai đoạn, một phần đầu kiếm rơi xuống đất, đã phủ bụi.
Ở trên bàn đá, bên cạnh trường kiếm, có một tầng bột xương!
Thấy thế, Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh đều nghi hoặc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một thanh tàn kiếm, một tầng bột xương?
Ngay lúc hai người nghi hoặc, phía sau bọn hắn, Cơ Nguyên Thanh cũng đã chạy tới, nói: “Cái đoạn xương kia vẫn còn chứ?”
Lời nói của lão ta đầy căng thẳng.
Nhưng mà, khi tiến lên, nhìn thấy đồ vật trên bàn đá…
Cơ Nguyên Thanh trong nháy mắt giật mình, sắc mặt như chết!
“Cái này… Làm sao có thể…”
Lão ta tựa như bị sét đánh, đồng tử mở to, sắc mặt trắng bệch!
“Nơi này, sao lại có tàn kiếm… Đoạn xương kia… Làm sao có thể biến thành bột mịn?”
Trong lời nói của lão ta tràn ngập đầy bi thương, vô cùng không cam lòng!
“Tại sao!”
Lão ta đột nhiên quỳ xuống đất, bi thương rống giận!
Dựa theo ghi chép của tổ tịch, trong Bất Diệt Đạo Cung cất giữ một đoạn xương của Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất, vì ghi nhớ sự hy sinh và cống hiến của vô số Bất Diệt giả mà lưu lại.
Nhưng hiện tại, đoạn xương kia hóa thành bột mịn…
Một thanh kiếm không biết từ đâu mà đến, lại đang cắm ở trên bàn đá.
Chẳng lẽ trận chiến năm xưa, Bất Diệt Đạo Cung rốt cục vẫn bị Tiên Vực phá hủy sao?
Chương 280: Giết thủng Tiên Vực, trảm khắp Tiên Vương!Lão ta không thể tin được, không muốn tin điều đó!
Đây là truyền thừa duy nhất của Thiên Giới Đệ Nhất.
Làm thế nào có thể bị phá vỡ như vậy!
Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc không thôi.
“Cơ tiền bối, cái này… Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?”
Độc Cô Ngọc Thanh hỏi.
“Ta không biết… Dựa theo tổ tịch ghi lại, trên bàn đá ở đây, hẳn là cung phụng một khối cốt của Bất Diệt Chi Vương, trong đó ẩn chứa đạo của hắn.
“Hôm nay, ta cái gì cũng không biết…”
Trong mắt cơ Nguyên Thanh, tràn đầy tuyệt vọng!
Tuyệt vọng sâu sắc!
“Xem ra thời gian quá lâu, xương cốt cũng hóa thành bột mịn… Điều này cũng bình thường.”
Lục Nhượng lại tùy tiện nói: “Nói như vậy, cơ duyên nơi này, sợ là đã không còn từ lâu?”
Nói xong, hắn đi tới.
Hắn vừa mới tiến lên, bỗng nhiên, một tầng bột xương trên bàn đá kia, không gió tự động, bay về phía Lục Nhượng!
Trực tiếp bay vào trong chậu cỏ trên lưng Lục Nhượng!
“Ừm?”
Lục Nhượng thấy thế, nhất thời nghi hoặc.
Điều này … Làm thế nào mà “tro cốt” bay vào cỏ của mình?
Cơ Nguyên Thanh trên mặt đất thấy thế, đồng tử nhất thời co rụt lại!
Lão ta không thể tưởng tượng nổi, nói: “Không có khả năng… Bột xương dù mất đi thần tính, nhưng dù sao cũng đến từ Bất Diệt Chi Vương… Làm thế nào có thể gắn bó với cỏ này?”
Lão ta hoảng sợ nhìn chậu cỏ, nói, “Điều này … Loại cỏ này là gì?”
Chẳng lẽ, cỏ này là loại trong truyền thuyết sao?!
Không có khả năng, loại cỏ này, chỉ giới hạn trong truyền thuyết, không ai có thể nhìn thấy!
Nếu nó thực sự là loại cỏ kia, vậy liền quá đáng sợ …
“Cái này? Đây là loại cỏ sư tôn ta cho a, sư tôn nói là trồng cỏ, tương lai có thể dùng để nuôi heo, cho trâu ăn gì đó…”
Lục Nhượng trả lời.
Nghe vậy, Cơ Nguyên Thanh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Ngay cả tro cốt Tiên Vương cũng phải tự động dựa vào cỏ, trong mắt người ta, thế mà là cỏ nuôi gia súc?
Cho heo ăn? Nuôi bò?
Cái gì vậy!
Lão ta cảm giác được sâu sắc, vị ở phía sau Lục Nhượng… Mạnh mẽ đáng sợ.
Độc Cô Ngọc Thanh cũng tiến lên, ánh mắt của hắn rơi trên đoạn kiếm kia, bởi vì, hắn cảm nhận được một chút khác thường.
Khi hắn tới gần, đoạn kiếm kia bỗng nhiên kịch liệt run rẩy!
“Ô…”
Đoạn kiếm khẽ kêu!
Một cỗ kiếm ý khủng bố cuồn cuộn tràn đầy, theo tiếng kiếm kêu ầm ầm truyền ra, chấn động trời đất một phương này, chấn động chư thiên vạn giới!
Bên ngoài Bất Diệt Đạo Cung, mấy trăm người đang ngộ đạo trên bậc thang đều đột nhiên quỳ xuống đất!
Đây là một sự bái lạy từ linh hồn!
Đây là một loại hơi thở không cách nào chống cự!
Đây là một sự tồn tại vô thượng chân chính!
Siêu việt… Bất Diệt!
Tất cả mọi người nằm rạp trên mặt đất, run rẩy!
“Không… Cỗ kiếm ý này… Cỗ kiếm ý này… Truyền thuyết là thật, Vô Cực Tiên Vương phản bội Tiên Vực, trợ giúp Thiên Giới Đệ Nhất…!”
Trong cơ thể Tiêu Nham, Tiên Tướng Đệ Nhất Dương Diệt Trần kinh hãi, giọng nói đều đang run rẩy!
Lão ta thất thanh nói ra một bí mật đau khổ!
Bên ngoài, Huyết Ảnh, giờ phút này đều hơi thở khủng bố này, bức bách quỳ trên mặt đất!
Hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên!
“Vô Cực Tiên Vương, Tiên Vương đến từ Nam Tiên Vực, có quan hệ tâm đầu ý hợp với Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất, trận chiến cuối cùng, Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất ngã xuống, nghe đồn hắn vì thế mà đột nhiên giận dữ, rút kiếm về phía chư vương Tiên Vực… Cuối cùng… Tung tích không rõ…”
Huyết Ảnh lẩm bẩm, nói:
“Thanh kiếm của hắn, để lại ở đây, hắn đã chết rồi sao? Lựa chọn về chung một chỗ với Bất Diệt Chi Vương của Thiên Giới Đệ Nhất.”
Hắn ta nhẹ giọng nói ra một bí mật vạn cổ, giờ phút này, Huyết Ảnh tựa hồ cũng lâm vào trong bi thương nào đó…
...
Thiên Giới, Hoàng Thiên Châu.
Trong Đạo Cung Bất Diệt.
Đoạn kiếm khẽ kêu, uy thế bất phàm.
Độc Cô Ngọc Thanh theo bản năng vươn tay!
Tàn kiếm, bỗng nhiên từ trong bàn đá bay ra, rơi vào trong tay hắn!
Tàn kiếm cổ xưa, loang lổ, thậm chí đã nhìn không ra là chất liệu gì, nhưng lúc này, Độc Cô Ngọc Thanh lại cảm nhận được một loại hơi thở khẳng khái muốn nuốt cửu thiên!
“Trùng quan nhất nộ vi tri kỷ, huyết tiên Tiên Vực hựu hà phương…”
Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, hắn cảm nhận được một chút ý chí còn sót lại trên đoạn kiếm này.
Hắn hoảng hốt nhìn thấy một Kiếm Tôn cái thế, rút kiếm chém về phía chư thiên Tiên Vương, thẳng tiến không lùi, không sợ hãi…
Máu nhiễm Tiên Vực, giết đến điên cuồng!
Tri kỷ ngã xuống, người đứt ruột đứt gan!
...
Một đời Kiếm Vương, giết chư thiên, nhưng cuối cùng vẫn là người ít không địch lại số đông, hóa thành bụi đất, cuối cùng ngã xuống…
Sau khi chết, ý chí của hắn, mang theo thanh kiếm của mình, đến Đạo Cung của bằng hữu cũ, bị chôn vùi ở đây.
Vô số năm tháng của hư ảnh và cảm thán, xuất hiện ở trong lòng Độc Cô Ngọc Thanh, trong nháy mắt khi hắn cầm kiếm, hắn đã hiểu rõ bí mật đau khổ nhiều năm tháng bên trong.
Chương 281: Giết thủng Tiên Vực, trảm khắp Tiên Vương! (2)Độc Cô Ngọc Thanh chợt cảm khái một chút bi thương kia.
Khi biết được bằng hữu tốt nhất bị chư vương Tiên Vực mưu hại, một đời Kiếm Vương nổi giận, rút kiếm mà lên, chiến xuyên qua chư thiên, giết khắp một giới lại một giới…
Lại không thể đổi lấy một mạng của tri kỷ, chính mình cũng ngã xuống!
“Mặc dù chết, ta đã truyền đạo, thế gian còn có loại kiếm chân chính, cuối cùng có một ngày sẽ mang theo kiếm của ta, giết thủng Tiên Vực, chém khắp Tiên Vương…”
Trên tàn kiếm, ý chí cuối cùng thuộc về một đời Kiếm Vương, bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên!
Theo đó mà lên, đoạn kiếm nổ vang!
Độc Cô Ngọc Thanh nhịn không được, giơ tay lên cầm kiếm!
Hắn giơ kiếm lên, giống như muốn đâm thủng chư thiên!
Ngay lập tức!
Một cỗ kiếm ý khủng bố, xông lên, tựa như một đạo thác nước khủng bố!
Cỗ kiếm ý khủng bố này, trực tiếp xuyên qua toàn bộ Thiên Giới, xuyên qua vạn đạo biển hư không.
Thẳng đến Tiên Vực!
Như sao chổi mạnh mẽ!
Một kiếm phá vách giới Tiên Vực, xuất hiện trên Tiên Vực!
Kiếm ý ngang dọc trăm vạn dặm!
Trong đó chiến âm, chấn động chư thiên!
“Mặc dù chết, ta đã truyền đạo…”
“Thế gian còn có loại kiếm chân chính, cuối cùng có một ngày sẽ mang theo kiếm của ta…”
“Giết thủng Tiên Vực, chém khắp Tiên Vương…”
Cỗ kiếm ý này xông lên Tiên Vực, chỉ là truyền âm!
Truyền xong… Chiến âm của Bất Diệt Chi Vương đời xưa – Vô Cực Kiếm Vương!
Hắn đã chết.
Nhưng, lời của hắn, đã có người kế thừa!
Ngày khác, sẽ giết thủng Tiên Vực, chém khắp Tiên Vương!
Ngày hôm nay… Tiên Vực có chấn động lớn!
Tựa như sóng to gió lớn ngập trời!
Tiên Vực!
Ở trên biển mây mênh mông, một nơi nào đó trong Tiên Cung khủng bố!
Khi kiếm ý xuất hiện trên Tiên Vực, ở trong Tiên Cung, đôi mắt khủng bố như mặt trời bỗng nhiên mở ra!
“Chỉ là hạ giới, cũng dám xưng là ‘Thanh kiếm chân chính’? Có thể giết ngươi, cũng có thể giết truyền nhân của ngươi!”
“Thật cho rằng năm đó giết ngươi, bản tọa không chuẩn bị đường lui sao?”
Tồn tại khủng bố, đột nhiên nhớ lại!
Ý niệm này bắt đầu, nhân quả sụp đổ, đạo tắc bốc hơi, Tiên Vực đều đang run rẩy!
...
Thiên Giới!
Hoàng Thiên Châu, trong Bất Diệt Đạo Cung.
Độc Cô Ngọc Thanh nâng đoạn kiếm trong tay lên, giờ khắc này, hắn cảm giác được chính mình, dường như biến thành tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này!
Chỉ có một kiếm trong tay, cũng có thể trảm chư thiên!
Kiếm ý Lăng Tiêu!
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm này!
Trong Bất Diệt Đạo Cung, bỗng nhiên, mũi kiếm của đoạn kiếm ở dưới bàn đá đột nhiên rung động!
Một đạo quang mang khủng bố, từ đó phát ra, đạo tắc kinh khủng và quang mang, tạo thành một đạo hư ảnh!
Hư ảnh vừa xuất hiện, trong nháy mắt cả Bất Diệt Đạo Cung đều đang run rẩy!
Đó là một bóng người mông lung, nhìn không rõ bộ dáng của hắn ta, nhưng lại mơ hồ có thể cảm nhận được uy vũ ngạo mạn, giống như một tôn chủ vô địch trên trời dưới đất!
Bóng người kia chắp tay mà lên, trong nháy mắt khi hắn ta xuất hiện, mũi kiếm của đoạn kiếm trong nháy mắt hóa thành bột mịn, không còn tồn tại nữa.
“Có thể truyền thừa loại kiếm chân chính của Vô Cực Kiếm Đạo?”
“Trước bản tọa, cũng chỉ là tro bụi…”
Bóng người kia bỗng nhiên đưa tay lên.
Ngay trong nháy mắt này, trong Đạo Cung, ba người Lục Nhượng, Độc Cô Ngọc Thanh, Cơ Nguyên Thanh đều cảm nhận được một loại uy áp vô cùng khủng bố!
Giống như một chúa tể của nhân thế, đã tuyên bố tử vong cho mình.
Run rẩy đến mức gần như muốn quỳ xuống!
Giờ phút này, chậu cỏ trên lưng Lục Nhượng, phát ra ánh sáng trắng muốt như tro cốt, tựa hồ muốn chống cự.
Mà đoạn kiếm trong tay Độc Cô Ngọc Thanh lại nhẹ nhàng vang lên, dường như có một cỗ chiến ý bất khuất.
Tro cốt của Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất, cùng với đoạn kiếm của Vô Cực Kiếm Vương Nam Tiên Vực, giờ phút này cảm nhận được đại địch ngày xưa đến gần, tự chủ chống địch.
Nhưng mà, lại không cách nào ngăn cản bóng người nọ, từng bước tới gần.
“Sống, lại chết trong tay ta, chết, làm sao có thể làm gì được ta?”
Trong bóng người nọ, một giọng nói thờ ơ vô tình vang lên.
Lão ta đưa tay lên.
Đoạn kiếm buông xuống, cỏ xanh run rẩy!
Trong lòng Độc Cô Ngọc Thanh dâng lên sát ý vô tận với bóng người trước mắt này!
“Cho dù ngươi là ai, hôm nay, nhất định phải chết!”
Hắn quát to một tiếng, đột nhiên, từ trong ngực lấy ra một quyển giấy Tuyên Thành!
Giấy Tuyên Thành nhanh chóng mở ra, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành, có một vầng hoàng hôn!
Dãy núi nhấp nhô, mặt trời hoàng hôn như máu giữa trời đất.
Khi bức tranh này xuất hiện, đón từng bước của bọn hắn, bóng người tựa như quân vương đi tới kia, bỗng nhiên ngẩn ra!
Bức tranh trong tay Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên bày ra ngàn vạn loại đạo tắc kinh khủng, giống như một vầng mặt trời nóng rực, xuất hiện trong cung điện!
“Đại Nhật Đạo Đồ… Đức Phật ở Tây Tiên Vực? Lại dám can thiệp vào chuyện của ta?!”
Chương 282: Đại Nhật Đạo Đồ khóa phân thân của Tiên Vương!Bóng người nọ phát ra một giọng nói ngoài ý muốn, ngay sau đó, lão ta một bước chộp tới Đại Nhật Đạo Đồ!
Một cái chộp tới kinh khủng, cả tòa Đạo Cung đều ầm ầm rung động, thiên địa pháp tắc đều dường như sụp đổ vì nó!
Độc Cô Ngọc Thanh không chút sợ hãi, nâng bức tranh hoàng hôn trong tay lên, tiến về phía trước một bước!
“Ầm ầm…”
Bỗng nhiên, bàn tay to khủng bố kia, hóa thành ngàn vạn loại đạo tắc tiêu trừ không thấy.
“Làm sao có thể?!”
Bóng người này lắp bắp kinh hãi.
Hơn nữa, trong nháy mắt này, lão ta rõ ràng cảm giác được, trong Đạo Đồ kia ẩn chứa một loại lực lượng khủng bố, thế mà tựa như vòng xoáy, muốn thu lão ta vào trong Đạo Đồ!
“Ngươi dám!”
Trên người lão ta buông xuống ngàn vạn tiên đạo pháp tắc, toàn bộ thế giới đều theo đó run rẩy!
Lão ta chống cự loại lực hấp dẫn khủng bố này.
Nhưng mà, Đại Nhật Đạo Đồ, trong nháy mắt lại là khuếch trương vô hạn, giống như hóa thành thế giới một phương, chủ động bao phủ về phía bóng người này!
“Ta có thể phá vạn giới… Ngay cả khi ngươi có thể khóa ta vào một vực này, ta cũng có thể phá vực trở về!”
Bóng người này, để lại một tiếng rống giận cuối cùng, sau đó, nhanh chóng biến mất!
Sau một khắc, trong đại điện bỗng nhiên an tĩnh lại.
Đại Nhật Đạo Đồ khủng bố từ trên không trung chậm rãi bay xuống.
Cuối cùng rơi vào trong tay Độc Cô Ngọc Thanh.
Bóng người khủng bố vô song đã biến mất.
Giống như chưa từng xuất hiện qua.
“Cái này… Đây là đạo đồ gì? Tại sao khủng khiếp như vậy … Lại có thể hút một cấp bậc tồn tại như Bất Diệt Chi Vương vào trong đó?!”
Cơ Nguyên Thanh run rẩy, lão ta không thể tưởng tượng nổi nhìn bức tranh kia, giờ khắc này, nhịn không được quỳ lạy!
Độc Cô Ngọc Thanh giờ phút này cũng giật mình, vẻ mặt của hắn có chút hoảng hốt, hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi, tựa như một giấc mộng dài…
Hắn rõ ràng cảm nhận được, tâm của mình giống như hợp nhất với kiếm ý, xông lên Cửu Tiêu, phá vỡ mà vào Tiên Vực…
Hắn rõ ràng cảm nhận được, khi bóng người vừa rồi xuất hiện, từ đáy lòng toát ra một loại hận mãnh liệt, cảm giác cực kỳ không cam lòng…
Hắn hiểu được, tất cả những chuyện này, đều là bởi vì đoạn thanh kiếm trong tay này.
Bắt nguồn từ một thế hệ … Tiên Vương!
“Đây là nguyên nhân sư tôn để ta đến đây sao?”
Độc Cô Ngọc Thanh lẩm bẩm, giờ khắc này, hắn mới phát hiện, thì ra mỗi một sự an bài của sư tôn đều có thâm ý đặc biệt như thế!
“Sư tôn là muốn ta lấy được kiếm và đạo của Vô Cực Tiên Vương, thay bọn họ báo thù sao? Sư tôn và Vô Cực Tiên Vương, lại có quan hệ gì?”
Trong lòng hắn, cũng hiện lên trí tưởng tượng vô tận.
Sư tôn, chẳng lẽ cũng là một vị Bất Diệt Chi Vương?!
Hắn không thể không phỏng đoán, nhưng không có kết quả.
“Mẹ nó, cái tên này cuối cùng cũng biến mất, mới vừa rồi làm ta sợ muốn chết…”
Lục Nhượng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kinh hồn chưa tỉnh.
Bóng người vừa rồi, cho hắn uy áp quá lớn!
Nhất là, hắn trồng cỏ, mới vừa rồi thế mà có thay đổi kỳ lạ.
“Cỏ của ta bị sao vậy, cảm giác có chút thay đổi… Không được, ta phải nhanh chóng trở về, tìm sư tôn hỏi một chút.”
Hắn mở miệng, từ khi tro cốt rơi vào trong chậu, hắn liền cảm thấy cỏ dường như đã xảy ra biến hóa kỳ diệu nào đó…
“Ta tin tưởng, tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của sư tôn! Những thứ này, đều là hắn muốn cho hai người ta và ngươi lấy được…”
Độc Cô Ngọc Thanh mở miệng, cầm lấy bức tranh trong tay.
Sư tôn đã sớm đoán trước nơi này sẽ có một tồn tại vượt qua Bất Diệt, cho nên mới có thể để cho mình mang theo Đạo Đồ của hắn tới.
“Ừm?”
Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn chấn động, bởi vì hắn phát hiện, trong Đại Nhật Đạo Đồ do sư tôn biến thành, thế mà xuất hiện một bóng người mông lung!
Bóng người kia, ở giữa không trung, tựa hồ đang bay về phía mặt trời đỏ!
“Cái này… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Độc Cô Ngọc Thanh khiếp sợ.
Lục Nhượng thấy thế, cũng có chút sợ hãi, nói: “Đây không phải là lão tiểu tử vừa rồi chứ? Hắn làm sao tiến vào trong bức tranh của sư tôn?!”
Cơ Nguyên Thanh tiến lên, nhìn thoáng qua, cũng thất thanh nói: “Đạo đồ này… Tự thành thế giới một phương, khóa phân thân của Bất Diệt Chi Vương ở trong đó?!”
Vẻ mặt lão ta kinh hãi!
Cái này cũng khó có thể tin nha?!
Bất Diệt Chi Vương, là đẳng cấp tồn tại gì?!
Đó là tên gọi vô địch!
Có thể nói là mạnh nhất vạn giới.
Nhân vật bậc này, vừa nghĩ tới, vạn giới đều sẽ sụp đổ, nhưng mà, hiện giờ lại bị một bức tranh, khóa lại…
Trong bức tranh này, đến tột cùng ẩn chứa lực lượng khủng bố cỡ nào?
Lão ta ngẩn người một lúc lâu, mới đột nhiên phản ứng lại.
“Chủ nhân của đạo đồ này… Và Vô Cực Tiên Vương, Bất Diệt Chi Vương của Thiên Giới Đệ Nhất… Từng có chuyện cũ?”
Chương 283: Đại Nhật Đạo Đồ khóa phân thân của Tiên Vương! (2)Trong lòng lão ta khẽ động.
Rất rõ ràng, Lục Nhượng, Độc Cô Ngọc Thanh đã chiếm được hiệu lệnh của hắn, đến đây tiếp nhận truyền thừa của hai vị Tiên Vương!
Hơn nữa, hắn còn dự liệu nơi này sẽ tồn tại phân thân của Bất Diệt Chi Vương Tiên Vực, do đó ban xuống đạo đồ!
“Chẳng lẽ nói, vị tồn tại khủng bố phía sau bọn hắn có liên quan đến Thiên Giới Đệ Nhất? Ít nhất… Vô cùng thân thiện với Thiên Giới Đệ Nhất!”
Vẻ mặt Cơ Nguyên Thanh kích động, nhịn không được hỏi, nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh, nói: “Dám hỏi hai vị công tử, tôn sư… Nhưng có chuyện cũ với Thiên Giới Đệ Nhất?”
Nghe vậy, Độc Cô Ngọc Thanh khẽ nhíu mày.
Hắn cũng không biết!
Có điều, hắn đã nhìn ra, Cơ Nguyên Thanh tựa hồ có liên quan đến Thiên Giới Đệ Nhất, hơn nữa, hẳn còn là truyền thừa Thủ Hộ giả của Bất Diệt Đạo Cung.
Hắn không đành lòng để đối phương thất vọng, liền nói:
“Sư tôn sâu không lường được, chúng ta cũng không biết, nhưng… Thế giới mới, sở dĩ gọi là Thiên Giới… Chính là pháp chỉ xuất phát từ lão nhân gia hắn!”
Độc Cô Ngọc Thanh nói cho lão ta biết.
Nghe vậy, Cơ Nguyên Thanh kích động đến cực điểm!
“Quả nhiên, quả nhiên a!”
“Ở phía sau bọn họ, chính là chủ nhân của Thiên Giới, chính là vị tồn tại kia của Huyền Thiên Châu… Đối phương có chuyện cũ với Thiên Giới Đệ Nhất!”
“Trong lời tiên tri của Bất Diệt Chi Vương Thiên Giới Đệ Nhất, Bất Diệt Đạo Cung lại xuất thế, sẽ có người bình định tất cả… Nhất định là chỉ vị tiền bối này, bây giờ, hắn đang bố trí toàn cục…”
Nước mắt lão ta rơi đầy mặt, giờ khắc này, chỉ cảm thấy nhất mạch này của chính mình, mấy ngàn đời nhẫn nhục chờ đợi, cuối cùng cũng có kết quả!
“Trong tranh thế mà có bóng người đi vào… Chuyện này rất kỳ lạ, chúng ta phải lập tức trở về Huyền Thiên Châu, bẩm báo với sư tôn!”
Độc Cô Ngọc Thanh tiếp tục mở miệng, thu hồi đoạn kiếm!
Lục Nhượng cũng đeo chậu cỏ lên, nói: “Ừm, ta cũng cảm thấy nên rời đi, chỗ này quá có vấn đề!”
Mấy người lập tức đi ra khỏi cung điện.
Đi ra khỏi cung điện, đã thấy trên bậc thang ngoài Đạo Cung, mấy trăm người Thiên Giới, giờ phút này đều là quỳ trên mặt đất, còn run rẩy!
Vừa rồi, trong Bất Diệt Đạo Cung liên tục xuất hiện mấy hơi thở vượt qua Bất Diệt, đối với bọn hắn mà nói, quá mức khủng bố, cho nên, lúc này còn đắm chìm trong kinh hãi.
“Thanh Lam cô nương, Hạ Dao cô nương, có thể đứng lên, nơi này không có việc gì.”
Độc Cô Ngọc Thanh tiến lên, mở miệng với Thanh Lam và Hạ Dao.
Thanh Lam Hạ Dao nghe vậy, lúc này mới hoảng hốt giương mắt, đứng dậy.
Giờ phút này, vừa rồi trong điện truyền ra hơi thở khủng bố tuyệt đỉnh, mới chậm rãi tiêu tán.
Trước Bất Diệt Đạo Cung, mấy trăm người không ngừng run rẩy quỳ trên mặt đất, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
“Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Trời ạ, đó là tồn tại gì, so với sự tồn tại của Bất Diệt còn khủng bố hơn… Làm sao có thể…”
“Tòa cung điện xương trắng này, đến tột cùng liên quan đến tồn tại bậc gì… Không thể tưởng tượng được…”
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, rung động đến cực điểm.
Hôm nay, bọn hắn bị chấn động, thật sự là quá nhiều!
Lúc ở bên ngoài kết giới, đã xuất hiện tồn tại cấp Bất Diệt!
Còn sau khi tiến vào nơi này, âm binh lại xuất hiện, thủ hộ Đạo Cung do xương cốt của Bất Diệt giả đúc thành.
Trong Đạo Cung, lại liên quan đến tồn tại trên Bất Diệt.
“Cơ duyên, bọn hắn chiếm được rồi sao?”
Lúc này, ánh mắt mọi người cũng đều rơi vào trên người Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh.
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt mọi người, ít nhiều đều xuất hiện một chút nóng rực!