Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 1565: Đối Mặt Thần Đế. (2)

x3m_4bnc

Thần Vương đang dẫn đường cho bọn họ khẽ sửng sốt, nguyên liệu nấu ăn? Sử dụng cái từ này để hình dung… Nhưng hắn ta vẫn mỉm cười nói:

“Những thứ này cũng chỉ là nô bộc của tộc ta mà thôi.”

“Mọi người tuỳ ý lựa chọn, chúng nó vốn là thú cưỡi chuẩn bị cho khách đến đây, lúc đi vào trong bí địa cũng cần dùng đến.”

Nghe vậy nhóm người Ngô Đại Đức cùng Tô Bạch Thiển đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Mặc dù những động vật này chắc chắn không bằng sơn thôn nhỏ, thế nhưng ở trong Thần Vực cũng có thể nói là phi phàm.

Hôm nay lại chỉ có thể làm nô bộc, thú cưỡi…

Bọn họ cũng không nói gì, thản nhiên đi qua.

Mà đàn động vật quý hiếm nhìn thấy bọn họ đi ngang qua, lúc này cũng đang xì xào bàn tán.

“Con ta, sau này không được chọn mấy người kia.”

Một đầu Ứng Long già đang chỉ bảo cho một đầu Khinh Long trẻ tuổi nói:

“Khí tức sương mù xám ở trên người bọn họ quá nhạt, chắc chắn không có dư thừa bổn nguyên để ban cho ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, hoặc là chọn Vương gia, hoặc là chọn Lâm gia.”

Bên cạnh, một đầu Hoả Phượng già cũng dùng cánh vuốt ve một đầu Hoả Phượng trẻ tuổi nói:

“Hôm nay người trong Lâm gia, La gia, Vương gia cũng đều được… Duy chỉ có không thể lựa chọn Liên Minh Hoang Thiên, biết vì sao không? Thế lực kia không có bổn nguyên sương mù xám…”

Tiểu Hoả Phượng gật đầu.

Trên thực tế, đám Hoả Phượng, Ứng Long vốn là bá chủ của Thú Sơn Thần Thánh.

Thế nhưng vật đổi sao dời, hôm nay bộ tộc Phệ Kim Thử xứng bá, không có bổn nguyên sương mù xám, các thần thú ngày xưa đã suy sụp trở thành nô bộc.

Hoả Phượng Vương, Ứng Long Vương ngày xưa chỉ có thể dẫn con cháu của mình đi tới đây, tìm kiếm chỗ dựa vững chắc.

Mà sau khi tiến vào bên trong mảnh bí địa cũng cần đến thú cưỡi, đây cũng là một cơ hội.

Trở thành thú cưỡi của các thế gia sương mù xám, như vậy có thể đạt được một cơ hội.

Đám Thần thú trẻ tuổi đều gật đầu.

“Phụ Vương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không lựa chọn mấy người này.”

“Chọn ai cũng không thể chọn Liên Minh Hoang Thiên, ta nhớ kỹ rồi.”

Mặc dù chúng nói nói rất nhỏ, thế nhưng nhóm người Ngô Đại Đức đều nghe thấy.

“Mẹ nó… Bị kỳ thị rồi.”

Hắn căm giận nói.

Mà giờ khắc này, ở trong một cái góc, một con Tiểu Ngân Hồ chỉ vào nhóm người Tô Bạch Thiển hỏi:

“Vô Song đại ca, ta có thể lựa chọn bọn họ sao?”

Ở bên cạnh một con Ngân Hồ lớn tuổi hơn lập tức lạnh nhạt nói:

“Ngu xuẩn.”

“Ngay cả bổn nguyên sương mù xám bọn hắn cũng không có, lựa chọn bọn hắn để làm cái gì?”

Tiểu Ngân Hồ bị quát lớn, có chút khiếp sợ nói:

“Thế nhưng ta cảm giác các nàng không có bổn nguyên sương mù xám, ngược lại khiến cho ta cảm thấy thân thiết hơn…”

Ngân Hồ lớn tuổi tên là Hồ Vô Song, lúc này lạnh nhạt nói:

“Tiểu Thiền, lựa chọn bọn hắn thì ngươi nhất định sẽ phải hối hận.”

Hồ Tiểu Thiền nghe vậy, yên lặng đi sang một bên, dường như nàng rất kiên trì với quyết định của mình.

“Vô Song ca ca, huynh cần gì phải nói với nàng ta nhiều như vậy.”

Lúc này, ở bên cạnh con Ngân Hồ lớn tuổi có một con Ngân Hồ khác cũng yên lặng đến gần nói:

“Đợi khi nàng ta lựa chọn những người không có bổn nguyên sương mù xám này, chỉ còn đường chết, đến lúc đó ta sẽ trở thành Thánh nữ tộc Ngân Hồ, ta và huynh sóng đôi cùng nhau, chẳng phải sẽ rất tốt hay sao?”

Nàng ta tên là Hồ Khởi Mị.

Nghe vậy trong mắt của Hồ Vô Song cũng không khỏi trở nên lạnh lùng, lẩm bẩm nói:

“Như vậy… Cũng tốt! Để cho nàng ta chết đi.”

Trong nháy mắt, nhóm người Vân Khê đã bước vào bên trong tổ điện của tộc Phệ Kim Thử.

Chương 1565: Đối mặt Thần Đế. (2)

Lúc này, trong tổ điện Phệ Kim Thử, tất cả cao thủ Thần Vực đã ngồi đầy ở đây.

Ở vị trí đầu tiên đương nhiên đó chính là hai Thần Đế duy nhất ở trong Thần Vực hiện nay.

Lâm Bán Dương, Vương Cực Vân.

Lúc này hai vị Thần Đế đang ngồi uống trà, cười nói, dường như là bạn cũ lâu đời.

Ở vị trí bên dưới là cao thủ của hai nhà Lâm Vương đang ngồi, có đám người Lâm Lan Phong, Vương Huyền Thiên, ngoài ra còn có một số thế lực sương mù xám cũng tới, như La gia, Á Đế La Giang Du đích thân đến, nhưng ở trước mặt hai Thần Đế cũng chỉ có thể ngồi dưới.

“Chiêm Đài Châu, Liên Minh Hoang Thiên đến.”

Thần Vương của tộc Phệ Kim Thử dẫn theo nhóm người Ngô Đại Đức đi vào trong đại điện, lên tiếng.

Nghe vậy tất cả mọi người ở trong đại điện đều nhìn sang.

“Liên Minh Hoang Thiên… Ha ha ha, nghe nói thế lực này rất không thức thời, âm mưu đi ngược lại thời đại sương mù xám.”

La gia, một vị tôn giả lạnh lùng lên tiếng.

“Nghe nói Liên Minh Hoang Thiên này tôn kính một người được xưng là chủ nhân Hoang Thiên, không biết chủ nhân Hoang Thiên nhìn thấy Thần Đế Vương gia ta có sợ đến mức tè ra quần hay không…”

Vương Gia Vương Huyền Thiên cũng cười lạnh lùng.

Mà lúc này hai người Lâm Lan Phong, Lâm Lan Thiên nhìn thấy nhóm người Ngô Đại Đức, tất cả đều giật mình.

Ánh mắt của bọn hắn lập tức tập trung nhìn chằm chằm vào Vân Khê.

Trong mắt đều lộ ra vẻ khó có thể tin được.

“Không đúng… Sẽ không giống như vậy…”

Lâm Lan Thiên lẩm bẩm nói:

“Thiếu nữ này cùng với Tuyết Hàm… Quả thực giống như được đi ra cùng một cái khuôn đúc.”

Sắc mặt Lâm Lan Phong âm u nói:

“Nàng đến từ Liên Minh Hoang Thiên, mà tiểu súc sinh Vân Thần kia cũng ở trong Liên Minh Hoang Thiên, chẳng lẽ nói nàng…”

Sau khi hắn ta đoán ra được khả năng nào đó, lập tức nhìn chằm chằm vào Vân Khê, lạnh lùng chất vấn:

“Ngươi là người phương nào?”

“Vân Thần là gì của ngươi?”

Vân Khê nhìn về phía đám người Lâm Lan Phong, nàng nhận ra đây là người của Lâm gia, trong đôi mắt to nhất thời lộ ra sự tức giận.

“Mẹ ta… Có phải bị các ngươi nhốt ở trong lao tù dưới nhà thờ tổ?”

Vân Khê lên tiếng.

Vừa nói dứt lời, sắc mặt Lâm Lan Phong, Lâm Lan Thiên bỗng nhiên trầm xuống.

Suy đoán của bọn hắn…

Thành sự thật!

“Lâm Tuyết Hàm tiện nhân này.”

Lâm Lan Thiên không khỏi gầm lên, hắn ta chính là gia gia của Lâm Tuyết Hàm, lúc này tức giận đến cực điểm, nói:

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh.”

Lâm Lan Phong nhìn chăm chú vào Vân Khê lạnh lùng nói:

“Quả nhiên ngươi chính là tiện chủng của Vân Thần và lâm Tuyết Hàm…”

“Ngươi… Đáng chết muôn lần.”

Nói xong hắn ta đánh mạnh một chưởng về phía Vân Khê!

Sương mù xám cuồn cuộn lập tức xông về phía nhóm người Ngô Đại Đức, hắn ta đã hạ sát chiêu đối với Vân Khê!

Thấy thế tất cả mọi người ở xung quanh đều giật mình, ở nơi này sẽ bạo phát ra đại chiến sao?

Vân Khê chưa ra tay, ở phía sau nàng, con chó đen cũng nổi giận.

“Gâu, chỉ bằng loại người như con kiến nhà ngươi mà cũng dám làm xằng bậy ở trước mặt bản Đế.”

Nó đánh ra một trảo.

Nhất thời, sương mù xám tản ra, uy áp kinh khủng, một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên!

Chỉ thấy Lâm Lan Phong bay ngược ra ngoài, đập mạnh ở trước bậc thang.

Trên da của hắn ta, cả người đều có dòng máu xám chảy ra.

“Cái gì?”

“Chó này… Mạnh như vậy?”

“Lâm Lan Phong chính là tôn giả, thế nhưng không ngờ lại không đỡ được một trảo của nó?”

Tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Phía trên, Lâm Bán Dương đang nói chuyện phiếm cùng với Vương Cực Vân, lúc này sắc mặt cũng hơi trầm xuống một cái.

Lão ta vung tay lên, một luồng bổn nguyên sương mù xám rót vào trong thân thể của Lâm Lan Phong, khiến Lâm Lan Phong ổn định được tính mạng.

“Các hạ lấy lớn hiếp nhỏ, quá đáng rồi.”

Lâm Bán Dương lạnh lùng lên tiếng, lập tức phát ra một luồng uy áp kinh khủng.

Thần Đế sương mù xám!

Không chỉ có uy áp sương mù xám, còn có vị cách của Thần Đế.

Ở trước uy thế cùng vị cách như thế, trên đại điện, lúc này không một người nào có thể chống đỡ được, tất cả đám cường giả sương mù xám La Gia La Giang Du, Lâm Lan Thiên, Vương Huyền Thiên đều quỳ xuống, nơm nớp lo sợ.

Nhưng ở bên trên đại điện, nhóm người Vân Khê, Tô Bạch Thiển vẫn không chút sứt mẻ.

Con chó đen ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Bán Dương.

Trong nháy mắt, cơ thể của nó giống như tăng trưởng gấp trăm ngàn lần, giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua được.

Lâm Bán Dương kinh hãi, bởi vì lão ta phát hiện, vị cách của lão ta… Lại không thể áp chế nổi con chó này!

Chẳng lẽ con chó này cũng là Thần Đế?

Không, rõ ràng cảnh giới của đối phương còn chưa có đạt được.

Trừ khi…

Trừ khi ở trên người của đối phương có chí bảo do nhân vật cấp Thần Đế ban thưởng.

Giờ khắc này, trong nháy mắt lão ta chợt nhớ đến cái gọi là chủ nhân Hoang Thiên.

Đối phương… Là Thần Đế!

Chương 1566: Đối mặt Thần Đế. (3)

Trách không được, trách không được dám tiêu diệt Thánh Địa Chiêm Minh, dám khiêu chiến cùng với thế lực sương mù xám.

“Lâm huynh, một con chó mà thôi, sao làm phiền ngươi ra tay?”

Lúc này Vương Cực Vân mở miệng cười.

Lâm Bán Dương nghe vậy, bước xuống một bậc thang, thu uy áp cùng vị cách lại, lạnh nhạt nói:

“Tạm thời tha mạng chó cho ngươi.”

Con chó đen lập tức nổi giận nói:

“Gâu, một cái con sâu nhỏ cũng dám hò hét, có bản lĩnh thì đánh đi, bản đế cho ngươi mặt mũi sao?”

Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều trở nên phức tạp, con chó này thực sự ngông cuồng mà.

Thần Đế cũng đã thu tay lại rồi, nó vẫn còn làm ầm ĩ.

“Bớt giận, bớt giận!”

Lúc này, bộ tộc Phệ Kim Thử, một vị Á Đế sương mù xám tiến lên nói.

Hắn ta tên là Thư Lặc Hạo Tước, lúc này nói:

“Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là cơ duyên Đạo Thần, mọi người đừng ra tay tàn sát lẫn nhau.”

Nói xong hắn ta nhìn về phía Lâm Bán Dương và Vương Cực Vân nói:

“Hai vị Thần Đế, mấy ngày trước Thú Vương Vạn Thú xông vào bên trong mảnh bí địa kia, không rõ sống chết.”

“Ở bên trong bí địa truyền ra hơi thở của đại đạo, siêu việt Thần Đạo, tất cả mọi người tộc ta sợ Thú Vương Vạn Thú gặp nguy hiểm, hơn nữa cũng không dám độc chiếm cơ duyên ngoài Đạo Thần, cố ý mời các vị đến đây.”

“Hôm nay, các thế lực lớn cũng đã đến đông đủ rồi, xin mọi người dời bước đi đến mảnh bí địa kia, thế nào?”

Nghe vậy Lâm Bán Dương và Vương Cực Vân đều gật đầu.

“Đi!”

Lúc này mọi người đi ra đại điện.

“Các vị, bên trong bí địa này, độc thảo mọc thành từng bụi, muốn đi vào nhất định phải có thú cưỡi, nếu không dễ nhiễm độc thảo.”

Thư Lặc Hạo Tước chỉ vào các loại dị thú quý hiếm ở hai bên nói:

“Những thứ này chính là những chủng tộc mạnh nhất bên trong Thú Sơn Thần Thánh, dẫn các Thánh nữ, thánh tử đến đây, mọi người có thể tuỳ ý lựa chọn.”

Nghe vậy tất cả mọi người vui vẻ.

“Ha ha ha, thần thú ngày xưa, hôm nay lại trở thành thú cưỡi, rất tốt.”

“Có ý tứ.”

Bàn luận ầm ĩ.

“Vị đại nhân này, mời chọn ta đi.”

Một đầu Ứng Long quỳ gối trước mặt Lâm Lan Phong Lâm gia.

“Đại nhân, ta nguyện ý trở thành thú cưỡi của ngài.”

Một đầu Hoả Phượng cung kính nhìn Vương Huyền Thiên!

Trong lúc nhất thời, tất cả thần thú đều tiến lên nhận chủ.

Hồ Vô Song cùng Hồ Khởi Mị cũng đi đến trước mặt đám người Lâm Lan Phong nói:

“Đại nhân… Xin ngài hãy nhận lấy chúng ta đi.”

Lúc này Lâm Lan Phong chưa kịp thu một con Ứng Long, lúc này cũng mừng rỡ, lập tức vẫy tay nói:

“Có thể, lưu lại đi.”

Nghe vậy Hồ Vô Song cùng Hồ Khởi Mị cũng đều hết sức mừng rỡ.

“Hồ Tiểu Thiền, ngươi còn không mau cút đi qua đây?”

Hồ Vô Song nhìn về phía Hồ Tiểu Thiền ở cách đó không xa.

Toàn bộ linh thú đều lần lượt đi lên nhận chủ, chỉ còn Hồ Tiểu Thiền vẫn không động đậy, dường như đang rất do dự, do dự một lúc lâu, cuối cùng đi đến trước mặt nhóm người Vân Khê nói;

“Mấy vị đại nhân… Ta, ta có thể trở thành thú cưỡi cho mọi người được không?”

“Ta có thể biến thân… Trở nên thật là lớn, ta có thể chở mọi người xuyên qua bí địa đó.”

Vẻ mặt của nàng mong chờ lên tiếng.

Không ngờ một đầu Tiểu Ngân Hồ lại có thể đi đến đầu quân cho Liên Minh Hoang Thiên.

Chuyện như thế khiến cho tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.

“Tiểu hồ ly không có mắt.”

“Ha ha, ngu xuẩn.”

Tất cả mọi người chẳng thèm quan tâm.

Mà lúc này ngay cả Hồ Vô Song, sắc mặt cũng lạnh lẽo nói:

“Tự tìm đường chết…”

Mà nhóm người Vân Khê, Tô Bạch Thiển cũng thoáng ngạc nhiên.

Thú cưỡi?

Các nàng… Trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến đâu.

“Vân Khê tỷ tỷ… Chúng ta nhận lấy nó đi.”

Tô Bạch Thiển lên tiếng, nàng không khỏi cảm thấy tiểu hồ ly này cũng rất đáng yêu.

Vân Khê gật đầu nói:

“Rất đáng yêu, tốt lắm.”

Hồ Tiểu Thiền nghe vậy vô cùng mừng rỡ, nàng hành lễ với Vân Khê và Tô Bạch Thiển.

Mà Ngô Đại Đức cũng kinh hãi nói:

“Này… Tiểu hồ ly này có liên quan đến động vật quý hiếm?”

Hắn lấy ra mảnh thuỷ tinh, chỉ thấy mảnh thuỷ tinh mơ hồ phát ra ánh sáng yếu ớt.

Vân Khê và Tô Bạch Thiển càng hết sức vui mừng.

Mà lúc này Thư Lặc Hạo Tước đã lên tiếng nói:

“Các vị, lên đường đi.”

Thoáng qua.

Các thế lực lớn trên đỉnh Thú Sơn Thần Thánh đã đi đến trước một vùng thung lũng.

Trong thung lúc, sương mù dày đặc.

“Mảnh thung lũng này có hơi quỷ dị…”

Vương Cực Vân âm trầm lên tiếng, không ngờ ở bên trong thung lũng này lại không có cách nào phi hành được.

Ngay cả Thần Đế cũng đều bị hạn chế.

Chỉ có thể đi bộ vào.

Mà nhìn trong thung lũng đều là các loại cỏ thơm, hoa nở rực rỡ, mọc ra đủ các loại thực vật rậm rạp.

“Nơi đây chính là bí địa đó sao?”

“Rất bất phàm, thực sự rất bất phàm.”

“Những thực vật này… Tuyệt đối không phải là phàm tục, giống như là dược thảo thần thánh.”

Chương 1567: Nhận rõ độc thảo.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kích động.

Mọi người đều hết sức hưng phấn, trong mắt toả sáng.

Bởi vì bọn hắn còn cách rất xa, thế nhưng đều cảm nhận được loại dược khí thần thánh ngút trời truyền đến từ bên trong thung lũng này.

Mặc dù bên trong thung lũng có sương mù dày đặc, mắt không nhìn được quá xa, thế nhưng tuyệt đối có rất nhiều thần dược quý hiếm sinh trưởng.

Ngày bình thường, có thể lấy được một gốc cây cũng đều vô cùng khó khăn, thế nhưng bây giờ khắp nơi đều có.

“Xem ra nơi đây thật sự cất giấu bảo vật.”

Lâm Bán Dương cũng ngưng trọng lên tiếng.

“Các vị.”

Lúc này một vị Á Đế của tộc Phệ Kim Thử đứng dậy, hắn ta tên là Thư Lặc Hạo Tước, lúc này lên tiếng giới thiệu:

“Mảnh thung lũng này là phúc địa, cũng là tuyệt địa.”

“Bản thân các vị có thể nhìn thấy, ở bên trong mảnh thực vật sinh trưởng rậm rạp chằng chịt như thế này thực sự có dược thảo thần thánh, thế nhưng cũng sinh trưởng các loại độc thảo trí mạng.”

“Nếu như dùng những loại độc thảo kia, ngay cả tôn giả cũng có thể bị độc chết.”

“Thậm chí độc thảo đáng sợ nhất, chỉ mới ngửi mùi vị của nó thôi hoặc chạm phải cũng có thể khiến cho bổn nguyên của tôn giả bị hao tổn.”

“Thần Dược cùng độc thảo hỗn hợp, rất khó khăn.”

“Hơn nữa nếu như muốn đi vào bên trong bí địa, phải đi qua đại dương cỏ này.”

Nghe vậy tất cả mọi người đều rùng minh.

Ngay cả tôn giả cũng có thể bị độc chết…

“Ha ha ha, độc thảo? Đối với chúng ta mà nói không gì hơn cái này.”

Lúc này Vương Huyền Thiên lạnh lùng mở miệng cười nói:

“Mời Lạc tiên sinh.”

Lúc này một lão giả mặc áo bào trắng, lưng đeo giỏ trúc đi tới.

Bên trong giỏ trúc của lão ta chứa một đống thư tịch cũ.

“Không ngờ lại là lão ta, được xưng là Dược Vương Lạc Trường Thiên.”

“Có người nói lão ta đã đọc tất cả y điển trên thế gian, không loại thuốc nào không biết.’

“Người này xuất hiện, chắc chắn chân như giẫm trên đất bằng.”

Mọi người bàn luận ầm ĩ.

“Lâm gia chúng ta cũng mời cao nhân.”

Lâm Lan Thiên cũng lên tiếng.

Một lão già đầu trọc xuất hiện, lão già đầu trọc này nhìn qua cực kỳ mập mạp, trên người treo đầy túi thuốc, trên mặt cười híp mắt.

Lão ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người cũng biến sắc, vội vàng tránh ra, cách lão ta rất xa.

“Độc Vương Đỗ Trầm Thạch.”

“Có người nói từ trước khi thời đại sương mù xám chưa phủ xuống, lão ta đã dùng độc dược độc chết Thần Vương.”

“Lão ta dùng độc xuất thần nhập hoá, không ai bằng.”

Tất cả mọi người đều vô cùng e dè.

“Không ngờ ngươi cũng tới rồi.”

Lạc Trường Thiên nhìn Đỗ Trầm Thạch, không khỏi lên tiếng.

“Nơi này chính là sân nhà của ta, làm sao ta lại có thể không đến?”

Đỗ Trầm Thạch mỉm cười nói:

“Ta ngửi được hương thơm của độc dược.”

Lạc Trường Thiên nói: “Lúc này hai người chúng ta sẽ tạm thời hợp tác một lần.”

Đỗ Trầm Thạch cười nói:

“Đương nhiên có thể.”

Thư Lặc Hạo Tước thấy thế cũng nở nụ cười nói;

“Có hai vị cao nhân trợ giúp, xem ra chuyến đi này của chúng ta rất an toàn.”

“Các vị, chúng ta đi vào chung đi.”

Lúc này mọi người đã chuẩn bị khởi hành.

“Chậm đã.”

Tuy nhiên Lâm Lan Thiên bỗng nhiên lên tiếng, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía nhóm người Vân Khê, Tô Bạch Thiển.

“Liên Minh Hoang Thiên chính là công địch của thời đại sương mù xám, bọn hắn không có tư cách đi vào.”

Hắn ta tràn đầy địch ý đối với Liên Minh Hoang Thiên.

“Ha ha ha, ta đồng ý, bảo địa bậc này, con gái của tên súc sinh chó má kia không được đi vào.”

Vương Huyền Thiên cũng mở miệng cười.

Trong mắt của hắn ta tràn đầy trêu tức.

Hắn ta nói con gái… Tất nhiên đang ám chỉ… Vân Khê!

“Đã như vậy, mặc kệ bọn hắn.”

Thư Lạc Hạo Tước cũng mỉm cười lên tiếng, có hai vị Thần Đế ở đây, Liên Minh Hoang Thiên căn bản không quan trọng.

Mà Hồ Vô Song, Hồ Khởi Mi đi theo sau lưng Lâm Lan Phong, lúc này cũng không khỏi nhìn về phía Hồ Tiểu Thiền.

“Vô Song ca ca, huynh xem Hồ Tiểu Thiền này ngu xuẩn, đi theo những người đó, ngay cả nơi có cơ duyên cũng không thể nào vào được, ha ha ha!”

Hồ Khởi Mị cười lạnh.

Trong mắt Hồ Vô Song cũng lạnh lùng không gì sánh được, nhìn Hồ Tiểu Thiền lẩm bẩm nói:

“Vốn định thu ngươi làm thiếp, thế nhưng cũng là tên vô cùng ngu xuẩn… Mà thôi, ngươi đi chết đi.”

Lúc này toàn bộ đám người Lâm gia, Vương gia đều đi vào trong thung lũng.

Hình thể của đám Hoả Phượng, Ứng Long, Cửu Đầu Xà đều rất lớn.

Người của các tộc cưỡi các loại thú cưỡi đi vào bên trong.

Như vậy cho dù không cẩn thận va chạm phải độc thảo, người ở bên trên thú cưỡi vẫn tương đối an toàn.

“Đám chó đẻ này dám nói như thế với Vân Khê cô nương, muốn chết, muốn chết.”

Ngô Đại Đức đã nổi giận, hoàn toàn nổi giận!

“Gâu, Bản Đế không giết chết bọn hắn, bản đế không phải chó.”

Chó đen cũng tức giận đến mức nhe răng.

Tô Bạch Thiển trực tiếp nhìn về phía Vân Khê nói:

“Tỷ tỷ, lúc này… Ta sẽ dùng Thanh Minh Tán để trộn thêm với dược liệu.”

Chương 1568: Nhận rõ độc thảo. (2)

Vân Khê gật đầu nói:

“Đi, chúng ta cũng đi vào.”

Bọn họ cũng đi vào bên trong thung lũng.

Vừa mới đi đến cửa thung lũng, trong sương mù đã tản ra mùi vị của dược liệu.

Ánh mắt chỉ có thể nhìn xung quanh trong phạm vi hơn mười mét.

Tất cả đều là các loại thực vật, các loại dược thảo.

Ở bên trong thực vật có dấu vết hỗn loạn, rất nhiều loại cỏ dại xen lẫn, rõ ràng sau khi người đi trước thăm dò ra một con đường nhỏ đã đắp các loại dược thảo lên, khiến cho người ở phía sau không cách nào đi theo.

“Các vị đại nhân, ta… Ta biến thân để các ngươi đi vào.”

Hồ Tiểu Thiền lên tiếng.

Nhưng Tô Bạch Thiển đã ngăn cản nàng nói:

“Không cần… Ngươi biến thành hình người đi, đi cùng với chúng ta là được rồi.”

Nghe vậy Hồ Tiểu Thiền khẽ ngẩn người.

Không cần biến thân làm thú cưỡi sao?

Lúc này nàng hoá thành hình người.

Ngay lập tức, nàng biến thành một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, mặc một bộ trường bào màu bạc, dáng người xinh xắn, thướt tha, hành lễ với Tô Bạch Thiển và Vân Khê, nói:

“Bái kiến mấy vị đại nhân.”

Thấy thế mấy người Vân Khê, Tô Bạch Thiển đều ngoài ý muốn.

“Không cần, ngươi không cần gọi chúng ta là đại nhân, gọi chúng ta là tỷ tỷ được rồi, ngươi tên là gì?”

Tô Bạch Thiển hỏi.

Thiếu nữ liền nói ngay:

“Khởi bẩm đại… Tỷ tỷ, ta… Ta là Hồ Tiểu Thiền, đến từ tộc Ngân Hồ, là Thánh nữ Tộc Ngân Hồ.”

Nói xong nàng ngừng lại một chút nói:

“Tỷ tỷ, các ngươi… Các ngươi cũng không thể được, không đi vào nơi này?”

Nàng nhìn vào trong thung lũng, trong mắt dường như hơi sợ hãi nói:

“Gia gia từng nói, ở đây áp chế hoạ nguyên, không thể tới gần…”

Nghe vậy nhóm người Tô Bạch Thiển càng ngạc nhiên nói:

“Hoạ Nguyên?”

Hồ Tiểu Thiền nói:

“Đúng vậy… Trước đây khi bà chưa có bị bệnh, thường dẫn ta đi đến miệng thung lũng, chỉ vào trong thung lũng, nói cho ta biết rất nhiều truyền thuyết, rất nhiều chuyện xưa…”

“Bà nói mảnh cỏ ở bên trong thung lũng này là tuyệt địa, nhưng cũng là một loại bảo vệ, không để cho người ta tiếp cận, mới có thể bảo toàn hoạ nguyên không bị người khác mở ra…”

Rõ ràng, chuyện xưa này khiến cho cô khắc sâu ấn tượng, cho nên lúc này kể lại, nàng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong lòng nhóm người Vân Khê, Tô Bạch Thiển bỗng nhiên hiểu ra vì sao Hồ Tiểu Thiền lại có liên quan đến thực vật quý hiếm rồi…

Có thể biết được những chuyện này, nói không chừng tổ tiên của các nàng có liên quan gì với Thập Linh…

“Không cần sợ hãi, cho dù hoạ gì đi chăng nữa thì cũng không thể tác loạn được.”

Vân Khê lên tiếng.

Hồ Tiểu Thiền nhìn về phía mấy người Vân Khê, nàng cảm giác mấy người này không khỏi khiến cho nàng cảm thấy tin tưởng, lúc này gật đầu nói:

“Thế nhưng… Có độc thảo sinh trưởng, ngay cả gia gia cũng không dám đến gần nơi này đâu.”

Làm thế nào để đi vào mới là một vấn đề.

“Chúng ta bắt đầu thử độc đi.”

Ngô Đại Đức cũng hưng phấn mà xoa tay, vừa quay đầu lại nhìn con chó đen.

Chó đen nhất thời có chút sợ hãi, tức giận nói:

“Gâu, nhân sủng, ngươi muốn tìm chết hay sao?”

Mà Tô Bạch Thiển lại nói:

“Đại Đức sư huynh, Đại Hắc… Không cần đâu.”

Nàng tiến lên nói:

“Ta có thể phân loại độc thảo và dược thảo, các ngươi… Đi theo ta là được.”

Nàng tiện tay rút lên hai cây cỏ, nói:

“Ừm, đây là dược thảo.”

Nói xong nàng rút lên hai cây dược thảo, vứt sang một bên.

Thấy thế Hồ Tiểu Thiền cũng ngạc nhiên hỏi:

“Tỷ tỷ, đây là thần thảo đó… Các ngươi không cần sao?”

Tô Bạch Thiển nói:

“Dược tính không nhiều lắm, hơn nữa ẩn chứa bổn nguyên không trọn vẹn… Không có ích gì.”

Trên mặt Hồ Tiểu Thiền có chút lo lắng nói:

“Như vậy… Có thể cho ta không?”

“Ta muốn mang về chữa bệnh giúp bà…”

Nghe vậy Tô Bạch Thiển ngơ ngác một chút rồi mới phản ứng kịp, mặc dù thảo dược ở nơi này không sánh nổi cả cỏ dại ở trong sơn thôn nhỏ, thế nhưng đối với tu giả Thần Vực mà nói, đây vẫn là thần thảo vô thượng.

Nàng lập tức cười nói:

“Đương nhiên có thể, ở đây có rất nhiều dược thảo… Ngươi có thể ăn no trước, sau đó mang thêm về cho bà của ngươi.”

Hồ Tiểu Thiền nghe vậy, cẩn thận thu lại hai cây thần thảo nói:

“Trước hết ta giữ lại cho bà.”

Tô Bạch Thiển gật đầu, lúc này tiếp tục bước đi.

“Hai cây ở bên kia có độc, trên lá cây có gai nhọn, bị đâm phải da sẽ trở nên thối rữa… Chúng ta tránh ra một chút.”

Nàng vừa đi vừa tiện tay nhổ dược thảo đưa cho Hồ Tiểu Thiền, đồng thời tách độc thảo ra, nhàn nhã như dạo bộ, không khác gì đang đi chơi cả.

Mà lúc này ngay cả Vân Khê cũng cảm thấy hứng thú, vừa đi theo vừa phân tích thảo dược, độc thảo.

Trong khoảng thời gian này nàng học tập Dược đạo cũng có cơ sở nhất định.

Ngô Đại Đức và con chó đen cũng chỉ có thể yên lặng đi theo.

Sương mù tràn ngập, trong nháy mắt bọn họ đã đi được bốn năm dặm rồi.

Chương 1569: Nhận rõ độc thảo. (3)

Mà giờ khắc này, ở một nơi khác.

“Cẩn thận, cẩn thận, độc dược ở nơi này quá đậm đặc.”

Độc Vương Đỗ Trầm Thạch lên tiếng cảnh cáo.

Bọn hắn mới đi được một dặm đường, bây giờ Độc Vương và Dược Vương đã đầu đầy mồ hôi.

Bởi vì càng đi sâu vào bên trong, số lượng độc dược cùng thảo dược bọn hắn không nhận ra được càng nhiều hơn.

Căn bản không có cách nào phân biệt được.

Mọi người chờ một chút, chờ ta tìm trong sách.”

Dược Vương Lạc Trường Thiên mở ra tất cả sách vở ở trong giỏ trúc, vừa lật, vừa tuôn mồ hôi, nói:

“Ta nhận biết tất cả thảo dược trên thế gian, tại sao lại không nhận ra những thứ này? Không nên, không nên…”

Độc Vương cùng Dược Vương đều khẩn trương phân biệt.

Mà mọi người cũng đều mất hồn mất vía.

Dọc theo con đường này, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ chết ngay!

Độc thảo cùng dược thảo cực kỳ khó có thể phân biệt được.

Phần lớn độc thảo, một khi chạm phải thì sẽ chết, La gia đã tổn thất một vị tôn giả, khiến cho mọi người càng sợ hãi hơn.

“May mà có Độc Vương cùng Dược Vương…”

“Nói cách khác, một dặm đường này của chúng ta, thây ngang khắp đường.”

Tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy may mắn.

Trong khoảng thời gian này khi tiến vào bên trong, đám người Lâm gia, Vương gia cũng gặt hái được một ít thần thảo.

Lúc này nhân dịp Độc Vương và Dược Vương đang nghiên cứu, bọn hắn cũng bắt đầu luyện hóa thảo dược.

“Nghe nói hồ tộc các ngươi am hiểu lấy sắc mê người, không biết thực hư ra sao?”

Bỗng nhiên Lâm gia, Lâm Lan Phong nhìn về phía hai người Hồ Vô Song.

Hắn ta mới luyện hóa thần dược, có hiệu quả tráng dương, lúc này dược tính phát tác, trong người trở nên nóng nực, một suy nghĩ nào đó ở trong đầu đang quấy nhiễu hắn ta, cho nên không khỏi đặt câu hỏi.

Hồ Khởi Mị nghe vậy, lập tức hóa thành hình người, phô bày ra dáng người ma quỷ, quần áo như cát trắng, như ẩn như hiện, nàng ta khéo léo dựa vào bên chân của Lâm Lan Phong nói:

“Đại nhân, ngài nói đùa… Ta nào dám mê hoặc ngài?”

Thấy thế, trong mắt Lâm Lan Phong lộ ra sự thỏa mãn, luyện hóa một chút cặn bã của dược thảo ném cho Hồ Khởi Mị, nói:

“Phần thưởng cho ngươi.”

Hồ Khởi Mị lập tức mừng rỡ, cẩn thận nhận lấy những cặn bã của dược thảo kia.

Bên cạnh, Hồ Vô Song thấy thế cũng vui vẻ, biến thành hình người, cũng ghé vào bên chân của Lâm Lan Phong, ỏn ẻn nói:

“Đại nhân…”

Lâm Lan Phong thấy thế thì đáy lòng lạnh lẽo, một cước đá bay hắn ta, nói:

“Đại DCM, cút!”

Hồ Vô Song đứng dậy, vẻ mặt đau buồn, hắn ta rất muốn nói vì sao bản thân không phải là một con hồ ly cái…

Trời cao bất công!!

“Hai cây dược thảo này có thể cường tráng cơ thể.”

“Cẩn thận, đây đều là một đám độc thảo, nếu như chạm phải, thủng ruột, dạ dày thối rữa.”

Trong biển cỏ, Tô Bạch Thiển và Vân Khê xung phong đi đầu, Hồ Tiểu Thiền, Ngô Đại Đức và chó đen đi theo phía sau các nàng.

Dưới sự nhận biết của Tô Bạch Thiển và Vân Khê, tốc độ di chuyển của bọn họ rất nhanh, như đi trong chỗ không người.

Dọc theo đường đi, Hồ Tiểu Thiền không ngừng thu hồi các loại dược thảo, giới chỉ trữ vật của nàng cũng gần đầy tràn rồi.

“A… Thật sự có quá nhiều, đã đủ cho bà rồi, đưa cho tộc nhân cũng đủ rồi…”

Nàng suy nghĩ một chút, thực sự có chút nhịn không được…

Cho nên quyết định… Bỏ ra ăn!

Sau đó nàng vừa đi vừa bắt đầu sử dụng những thần dược mà các nàng Tô Bạch Thiển nhận ra.

Trong lúc nhất thời, khí tức của nàng không ngừng biến hóa, tăng trưởng.

Đi được không bao xa.

“Ồ? Nơi này có vài cọng Thần Dược Vương.”

Tô Bạch Thiển bỗng nhiên lên tiếng chỉ về phía trước.

Ở bên trong mảnh cỏ rậm rạp chằng chịt có vài cọng thần dược nho nhỏ sinh trưởng.

Nhìn qua cây thần dược kia rất giống với cây mía, từng đoạn có màu tím đen.

Thần Dược Vương, tên như ý nghĩa, đó là loại cao cấp nhất ở trong số thần dược, ẩn chứa tinh hoa đại đạo nồng nặc nhất.

Tô Bạch Thiển tiến lên, bẻ gãy đốt Dược Vương có niên hạn dài nhất, nói:

“Vân Khê tỷ tỷ, chúng ta vừa đi vừa ăn thôi, có lẽ mía này cũng rất ngọt.”

Vân Khê cũng gật đầu, lúc này bọn họ phân cây mía này ra, mà ngay cả con chó đen cũng được cắn hơn phân nửa khúc mía Dược Vương.

“Oa, rất ngọt.”

Vân Khê ăn mía, vô cùng vui mừng.

“Có thể, có thể, ăn ngon.”

Ngô Đại Đức cũng vừa gặm vừa nhả bã mía ở trên mặt đất.

Mà ngay cả con chó đen, lúc này cũng đứng thẳng người lên, móng vuốt nắm mía, gặm một cách vui vẻ.

Mà Hồ Tiểu Thiện cầm khúc mía ở trong tay, nhìn mấy người, thần sắc có chút phức tạp…

Đây là Thần Dược Vương đó!

Bọn họ… Lại chỉ có thể nếm mùi vị, nhai mấy ngụm rồi phun ra rồi?

Nàng cắn nhẹ, nhai đi nhai lại nhiều lần, thực sự rất không muốn nhổ ra…

Cho dù là bã mía cũng ẩn chứa dược tính rất mạnh.

Tính toán một chút, những vị đại nhân đều nhổ ra rồi, cho nên nàng cũng nhổ ra thôi, dù sao, cũng phải giữ vững sự nhất trí đối với các vị đại nhân.

Chương 1570: Thử độc.

Nàng vừa ăn vừa nhổ bã mía ra.

Nhìn bã mía của dược vương ở dưới mặt đất, nàng cảm giác bản thân… Dường như đã thay đổi rồi, trở nên rất phá sản mà.

“Mía này có mùi vị không tệ… Vẫn còn chưa có ăn đủ đâu, chó chết, đừng nhai nữa, chia cho ta một chút.”

Vừa đi Ngô Đại Đức vừa nói với con chó đen.

Con chó đen nghe vậy cũng ngẩn ra một chút, sau đó cúi đầu xuống, lè lưỡi chó, bỗng nhiêm liếm một cái ở trên cây mía, nói:

“Nhân sủng, còn muốn nữa không?”

Ngô Đại Đức mắng:

“Chó chết ngươi thật buồn nôn.”

Bọn họ đi tiếp, không lâu sau bỗng nhiên ở phía trước lại xuất hiện một rừng mía.

“Thần Dược Vương!”

Ngô Đại Đức lập tức mừng rỡ, chuẩn bị tiến lên, thế nhưng con chó đen đã xông ra ngoài, cắn cây mía lớn nhất to nhất, bắt đầu gặm.

“Chó chết, ngươi chừa cho ta một chút đi.”

Ngô Đại Đức nóng nảy.

Thế nhưng hắn vẫn còn chưa đi qua, con chó đen bỗng nhiên dừng lại, toàn thân run rẩy.

“Gâu gâu gâu… Đầu của Bản đế hơi choáng váng, đầu của bản đế hơi choáng váng…”

Chó đen rung đùi đắc ý nói!

Ngô Đại Đức lập tức giật mình nói:

“Bạch Thiển sư muội, mau nhìn xem, chó chết bị làm sao thế?”

Tô Bạch Thiển nói:

“Nó trúng độc.”

Nói xong nàng tiến lên cầm một bao thuốc bột rót vào trong miệng của con chó đen.

Ngay lập tức, con chó đen sùi bọt mép, sau đó mới tỉnh hồn lại.

“Gâu… Mía này… Mẹ nó có độc.”

Con chó đen lập tức đứng cách rất xa rừng mía kia.

“Đây là có chuyện gì? Rõ ràng đều là mía giống nhau mà…”

Ngô Đại Đức nghi ngờ.

Tô Bạch Thiển nói:

“Mía thực sự rất giống nhau, thế nhưng địa phương sinh trưởng lại không hề giống nhau.”

“Đất đai mà rừng mía này sinh trưởng cực kỳ có nhiều độc tính, cho nên bản thân cây mía cũng mang theo kịch độc.”

Nghe vậy mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra.

“Ở đây quả nhiên nguy hiểm…”

Bọn họ đi tiếp, ngay sau đó, bọn họ lại tìm được rất nhiều thần dược có thể ăn được.

Nhưng trên cơ bản đều là nhìn lướt qua, Thần Dược cũng chỉ là nếm thử mùi vị mà thôi, đối với bọn họ… Căn bản không có hiệu quả.

Mà ngay cả Hồ Tiểu Thiền, cả con đường này nàng ăn cũng no nê rồi, ăn tất cả đều là Thần Dược Vương.

Ngay từ đầu, mặc dù nàng cũng nhổ bã mía, thế nhưng vẫn ăn cực kỳ cẩn thận, nhai một lúc lâu rồi mới có thể nhổ ra.

Bây giờ nàng đơn giản chỉ mặc kệ, cũng giống với nhóm người Tô Bạch Thiển, thuận miệng nhai vài cái, cảm nhận mùi vị là tốt rồi…

Chết lặng, thật sự chết lặng.

Theo bọn họ không ngừng đi sâu vào bên trong, bây giờ sương mù cũng thưa dần, ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện một vùng biển cỏ hai lá.

Những cỏ hai lá ở trước mặt rất giống với những cỏ bốn lá bình thường, thế nhưng phiến lá chỉ có hai cái lá, hai lá cùng ở trên một cây, thế nhưng màu sắc lại không giống nhau.

“Ồ? Dược thảo ở nơi này… Có hơi kỳ lạ.”

Tô Bạch Thiển mở miệng nói:

“Cùng một loại thảo dược, thế nhưng lại mọc hai lá cây, một lá là độc, một lá là thuốc…”

Một cây cỏ, một lá là độc, một lá là thuốc!

“Chuyện này sao có thể…”

Ngô Đại Đức giật mình nói:

“Cỏ hai lá rậm rạp chằng chịt, khắp nơi đều có lá độc.”

Ở một nơi khác, mặc dù độc dược cùng thần dược trộn lẫn, thế nhưng độc dược cũng không phải ở khắp nơi trên mặt đất, có thể tránh thoát được để đi sang một con đường khác.

Thế nhưng mảnh cỏ này bây giờ, mỗi một cây cỏ đều ẩn chứa một chiếc lá độc…

Làm thế nào để vượt qua được…

Mà giờ khắc này, chó đen nhìn loại cỏ hai lá này, trong mắt chó cũng hơi ngỡ ngàng.

Nó nhận ra loại cỏ này, mặc dù không phải là cây linh thảo từng khiến cho nó điên rồ trong ba tháng, thế nhưng lại khơi gợi lên những ký ức không tốt của nó…

“Nhân sủng.”

Lúc này con chó đen trầm giọng lên tiếng nói:

“Ngươi có biết hay không, luyện thể vẫn còn có một cảnh giới cao thâm hơn.”

Ngô Đại Đức nói:

“Gì?”

Con chó đen nói:

“Bách độc bất xâm.”

Ngô Đại Đức nghe vậy lập tức lúng túng, ý của con chó đen này là…

Nhưng trong lúc hắn còn đang sợ hãi, lại nghe thấy một tiếng chó sủa của con chó đen.

Tiếng chó sủa này lập tức khiến đầu óc của Ngô Đại Đức trở nên trống rỗng.

Giờ khắc này, không ngờ hắn lại vô ý thức xoay người, đi về phía bãi cỏ kia.

Không thể tự điều khiển được cơ thể!

“Không… Chó chết, ngươi làm gì thế?”

“Tại sao ta phải khom lưng, tại sao ta lại bắt đầu đi vào trong mảnh cỏ này, a, không… Ta không muốn ăn, ta thật sự không muốn ăn đâu!”

Ngô Đại Đức phản ứng lại, kêu rên.

Thế nhưng lúc này hắn đã bị con chó đen sử dụng pháp lực để khống chế!

Nhổ lên từng nắm cỏ, điên cuồng nuốt.

Hắn… Không ngờ lại ăn ra được một con đường!

Thấy thế, Vân Khê, Tô Bạch Thiển đều không khỏi cảm thấy… Khiếp sợ.

“Yên tâm đi, độc dược ở nơi này không độc chết được hắn, ngược lại sẽ khiến hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Sau khi trải qua sự tẩy lễ lần này, sau này cơ thể của hắn vừa không sợ binh khí, vừa không sợ thuốc độc tấn công.”

Chương 1571: Thử độc. (2)

“Gâu, bản đế cũng chỉ muốn tốt cho hắn thôi.”

Giọng nói con chó đen nghiêm túc.

Ánh mắt Tô Bạch Thiển phức tạp, nói với Ngô Đại Đức:

“Đại Đức sư huynh đừng sợ… Những thuốc độc này có thể khiến cho bụng của huynh đau, nhưng Đại Hắc nói không sai, huynh cũng sẽ không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng đâu…”

Mà Ngô Đại Đức vừa ăn, trong lòng vừa đau thương nói:

“Mẹ nó, lúc đầu bảo chó chết đến để thử độc, kết quả lại tự bản thân mình chịu thiệt thòi, không làm, bàn gia ta không làm.”

Hồ Tiểu Thiền nhìn cảnh tượng này, trong đôi mắt to cũng tràn đầy chấn động.

Nàng từng nghe bà kể về truyền thuyết của mảnh cỏ này, mảnh cỏ hai lá này thậm chí có thể độc chết cả Thần Đế.

Nhưng lúc này Ngô Đại Đức lại có thể ăn ra được một con đường… Thế nhưng lại không có chuyện gì?

Chỉ có thể bị đau bụng?

Tố chất thân thể đến mức nào??

Mà giờ khắc này.

Ở phía sau.

“Các vị hiểu biết của Lạc mỗ đã cạn kiệt rồi.”

Lạc Trường Thiên nhìn các loại dược thảo ở trước mặt, bùi ngùi thở dài, ném quyển sách ở trong tay xuống dưới đấy, trực tiếp từ bỏ.

Bây giờ những loại dược thảo xuất hiện đã vượt ra khỏi kiến thức của lão ta.

Hơn nữa Thần dược cùng độc dược hỗn hợp, phân biệt thực sự quá khó khăn.

Cả đầu Độc Vương cũng tràn đầy mồ hôi nói:

“Dựa vào hai người chúng ta thì không được rồi.”

“Bây giờ chỉ có một biện pháp.”

Lão ta nhìn về phía mọi người nói:

“Thử độc.”

Thử độc?

Nghe vậy vẻ mặt của đám người Lâm gia, Vương gia đều hơi thay đổi.

“Chúng ta có thể nhìn ra được đại khái, nơi nào có ít độc thảo hơn, nhưng không thể tìm được độc thảo một cách chuẩn xác được, đây thật sự là biện pháp duy nhất.”

Lạc Trường Thiên cũng lên tiếng.

“Bên kia thử độc đi.”

Lâm Bán Dương trực tiếp lên tiếng.

Lúc này các đại gia tộc đều phái ra pháo hôi bắt đầu thử độc.

Dựa vào cách thức này, thong thả đi sâu vào bên trong.

Sau đó không lâu.

“Ồ… Đây, đây là Thần Dược Vương sao?”

Lạc Trường Thiên chỉ vào vài cọng mía ở phía trước, trong mắt phát sáng.

Độc Vương cũng nói:

“Không phải là Thần Dược Vương chân chính, tuy nhiên cũng sắp tiếp cận rồi…”

Mọi người nghe vậy cũng cực kỳ mừng rỡ.

Tiếp cận Thần Dược Vương, đây có thể nói là chí bảo ở trong dược thảo.

“Chúng ta đi ngắt lấy.”

Lâm Lan Thiên mở miệng.

Tuy nhiên Lâm Lan Phong lại ngăn hắn ta lại nói:

“Chậm đã.”

“Để cho người ta thử độc trước, để chắc chắn.”

Dọc theo con đường này đã xảy ra vài tình huống Độc Vương, Dược Vương phán đoán sai lầm rồi… Không thể không đề phòng được.

Nói xong hắn ta nhìn lướt qua, bỗng nhiên nhìn về phía Hồ Vô Song nói:

“Ngươi đi.”

Hồ Vô Song lập tức run rẩy, để cho hắn ta đi?

Xong…

Trong lòng của hắn ta vô cùng sợ hãi, nhưng lúc này không thể làm gì khác hơn đành bước lên một bước, dè dặt bẻ một cây mía, bắt đầu ăn.

“Đây… Đây là thần dược!”

Nhưng ngay sau đó hắn ta lại mừng rỡ.

Không có độc!

Tất cả mọi người vui vẻ, lúc này toàn bộ mía này đều bị phân ra, chỉ có những nhân vật cấp tôn giả cao cấp nhất mới được chia một chút.

“Tiếp tục đi tới, dựa vào hiểu biết của bản vương với Thần Dược Vương, nhất định là sẽ mọc thành khóm, nhất định phía trước còn có nữa.”

Lạc Trường Thiên bình tĩnh lên tiếng.

Không lâu sau, bọn hắn quả nhiên lại nhìn thấy một rừng mía!

Hơn nữa, mỗi một cây mía đều có khí tức vô cùng mạnh mẽ.

“Thần Dược Vương… Thần Dược Vương chân chính!”

“Thần Dược số một, cho dù là Thần Đế cũng khó cầu.”

“Muôn đời đến nay, Thần Dược Vương trên thế gian cũng không cao quá hơn trăm cây, không ngờ ở đây lại có nhiều như vậy?”

Tất cả mọi người đều kích động.

Ở trong toàn bộ Dương Gian, Thần Dược Vương cũng đều cực kỳ khó có thể nhìn thấy được.

Thậm chí bị coi là đồ dành riêng cho Thần Đế.

Từ xưa đến nay, chỉ có nhân vật cấp Thần Đế mới có thể hưởng thụ!

“Thần vật như vậy!”

Bên trong đôi mắt già nua của Vương Cực Vân loé lên sự tham lam!

“Thần Dược Vương… Ha ha ha, không hổ là nơi có cơ duyên, không hổ là nơi có cơ duyên!”

Lâm Bán Dương cũng phá lên cười.

Mặc dù hai người bọn hắn đã trở thành Thần Đế, thế nhưng còn chưa từng được sử dụng Thần Dược Vương.

Thần Dược Vương với tư cách là đồ chuyên dụng của Thần Đế, ngày hôm nay mới xem như được viên mãn.

“Đại nhân, ta, ta lại đi thử độc một lần nữa?”

Lúc này, Hồ Vô Song mang vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Lan Phong.

Thế nhưng Lâm Lan Phong cũng một tát quạt bay hắn ta.

“Ngươi tính toán được thơm như vậy sao? Cũng dám đánh chủ ý lên Thần Dược Vương?”

Lâm Lan Phong khinh thường lên tiếng, nói, cung kính đi lên:

“Thần Đế, mời!”

Thần Dược Vương, ngay cả Tôn Giả, Á Đế đều không có tư cách nhúng chàm.

Đó là đồ dành riêng cho Thần Đế!

Lúc này Lâm Bán Dương cùng Vương Cực Vân đều mừng rỡ tiến lên.

“Tổng cộng mười một cây, ta với ngươi mỗi người chia nhau năm cây, còn lại một gốc cây đưa cho những người khác chia đều, thế nào?”

Chương 1572: Thần Dược Vương?

Vương Cực Vân lên tiếng.

Nghe vậy Lâm Bán Dương cũng gật đầu nói:

“Có thể.”

Lúc này hai người bọn hắn vung tay lên, đều tự lấy được năm cây Thần Dược Vương, còn lại một gốc cây cuối cùng thì ném cho mấy người La Giang Du.

Đám người La Giang Du nhận được Thần Dược Vương cũng kích động vạn phần, lúc này trân trọng chia đều ra, đám người Lâm Lan Thiên, Lâm Lan Phong, Vương Huyền Thiên cũng được chia một đoạn nhỏ.

“Đây chính là Thần Vật… Bây giờ trước hết hãy luyện hoá hết rồi hãy nói.”

Lâm Bán Dương suy tư một chút, lúc này cắn một miếng, bắt đầu ăn mía!

Ở đối diện lão ta, Vương Cực Vân cũng giống như thế.

Hai người nhìn như hoà hợp, thế nhưng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi, dù sao đều là Thần Đế, ai cũng không nắm chắc giết chết được ai, cho nên đều ở trong thế cân bằng kiêng kỵ lẫn nhau.

Ở thời điểm như thế này, cảnh giới của người nào tăng lên trước một chút cũng có thể phá vỡ sự cân bằng này.

Cho nên lúc này hai người đều chen lấn sợ rớt lại phía sau, bắt đầu gặm một miếng to.

Thế nhưng hai người vừa mới nhai vài cái, vẫn còn chưa có nuốt vào, bỗng nhiên đều giật mình.

“Không… Này… Oẹ!”

Lâm Bán Dương vội vàng nhổ mía ở trong miệng ra.

Thế nhưng lúc này miệng của lão ta cũng hỏng mất rồi, biến thành màu đen có mùi.

“Ta… Miệng của ta… Đau quá…”

Vương Cực Vân cũng kêu thảm một tiếng, trực tiếp té ngã ở trên mặt đất, ôm bụng run rẩy kêu thảm, thê lương đến cực độ.

Ở phía sau, lúc này đám người Lâm Lan Phong, Lâm Lan Thiên cũng lập tức kêu lên thảm thiết.

Chỉ mới chạm phải những khúc mía này thì đều xuất hiện triệu chứng trúng độc kịch liệt, miệng thối rữa, bổn nguyên hỗn loạn, xuất hiện ảo giác.

“Không!”

“Đây là tình huống gì…”

“Gâu gâu gâu gâu gâu… Ta là một con chó…”

Tất cả cường giả ở trong sân đều ngã xuống một mảng lớn.

Thấy thế tất cả mọi người đều giật mình.

“Xảy ra chuyện gì? Này… Đây không phải là Thần Dược Vương sao? Tại sao lại là độc dược?”

“Không có khả năng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

“Thật là quỷ dị, rõ ràng là cùng một loại thuốc, thế nhưng trước đây ăn vẫn còn bình an vô sự, bây giờ tại sao lại biến thành kịch độc rồi?”

Mọi người đều kinh hoàng khó hiểu, tê dại cả da đầu.

Quan trọng hơn là lúc này ngay cả Thần Đế sương mù xám cũng đều quỳ xuống, té ngã ở trên mặt đất, cuộn mình vặn vẹo, miệng sùi bọt mép.

Thậm chí hai vị Thần Đế này còn không thể khống chế được đại tiện tiểu tiện bừa bãi, dường như đã mất đi thần chí, điên loạn choáng váng, sử dụng những thứ mình vừa đại tiện tiểu tiện ra bôi quét khắp toàn thân.

Đây quả thực quá kinh khủng.

“Thần Đế cũng điên rồi sao?”

“Không… Chúng ta nên thối lui, nơi này là tuyệt địa.”

“Ngay cả Thần Đế cũng đều không gánh được… Chúng ta còn tư cách gì để đi vào?”

Tất cả mọi người đều luống cuống, hoàn toàn luống cuống.

“Độc Vương, Dược Vương, cứu mạng… Cứu mạng.”

Lâm Lan Phong nằm ở trước mặt Lạc Trường Thiên, Đỗ Trầm Thạch, đau khổ cầu xin, cả người đều uể oải, giống như biến thành trống rỗng.

“Đây… Đây là độc dược cấp bậc Thần Dược Vương, không có cách nào để cứu được.”

Lạc Trường Thiên thở dài.

“Lão phu chơi độc cả đời, thế nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy độc dược bậc này… Không cứu được…”

Đỗ Trầm Thạch cũng lắc đầu.

Độc này đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn hắn.

Mà giờ khắc này, sắc mặt Á Đế Thư Lặc Hạo Tước của bộ tộc Phệ Kim Thử bên cạnh nhất thời trở nên âm u không gì sánh được.

Đối phương vẫn còn chưa sử dụng Thần Dược Vương.

Bây giờ trong mắt của hắn ta loé lên sự do dự.

“Những tên ngu xuẩn này… Tại sao lại ăn một cách mù quáng như thế.”

Hắn ta thực sự muốn khiến cho đám người này chết đi.

Nhưng… Như vậy sẽ phá hỏng đại kế của Thần Đế Hạo Trì.

Thần Đế Hạo Trì vẫn còn đang chờ đợi hai vị Thần Đế này đi vào mở cánh cửa kia ra…

Vẫn không thể chết được.

Nghĩ đến đây, lúc này hắn ta tiến lên, trong tay xuất hiện một cái bình ngọc.

Ở trong bình ngọc này tràn đầy sương mù màu xanh biếc!

Trong quá trình bọn hắn thăm dò mảnh bí địa này đã từng nhận được một ít kịch độc màu xanh thẳm.

Mà ở bên trong chất kịch độc này ẩn chứa một luồng khí tràn đầy sức sống thần bí khó lường cổ xưa.

Sương khói màu xanh lục ở trong bình ngọc này chính là do bộ tộc của bọn hắn dốc hết sức lực để luyện ra được, có thể giải được tất cả loại độc dược trên thế gian.

Có thể nói là chí bảo vô thượng.

Mà bây giờ… Chẳng quan tâm nhiều như vậy.

Hắn ta tiến lên đặt bình ngọc ở giữa mũi và miệng của Lâm Bán Dương cùng Vương Cực Vân, để cho hai người đều tự hít một hơi.

Giờ khắc này, sương mù màu xanh vừa đi vào trong cơ thể, trong nháy mắt, bệnh trạng của hai người đều chậm lại.

Cái miệng đang thối rữa của bọn hắn dường như ngừng lại, đồng thời, trong ánh mắt thất thần cũng đang phát ra tia sáng.

“Ta… Ta không có chết sao?”

Chương 1573: Thần Dược Vương? (2)

Vương Cực Vân run giọng lên tiếng.

“Đây là loại độc gì… Ta cảm giác như bản thân đã chết hơn mười ngàn lần rồi…”

Lâm Bán Dương khó khăn đứng dậy, lão ta tự tay sờ soạng miệng mình, thế nhưng lại cảm giác trên tay có mùi vị kỳ lạ, cúi đầu xuống nhìn, đáy lòng lập tức lạnh lẽo.

“DCM… Ta, ta mất kiểm soát?”

Cả người Lâm Bán Dương đều run rẩy, lão ta phát hiện, trên tay của mình, trên người của mình, tất cả đều là chất thải.

“Không!”

Giờ khắc này, lão ta cảm giác… Bản thân sắp thối chết rồi!

Trong lòng lão ta cũng run rẩy, nước mắt lập tức rơi xuống, vội vàng vung tay lên, sương mù xám cuồn cuộn che giấu thân thể lão ta.

Mà ở bên cạnh, Vương Cực Vân cũng như thế.

Giờ khắc này, Thư Lặc Hạo Tước cũng cứu đám người Vương Huyền Thiên, Lâm Lan Thiên trở về.

Tất cả mọi người đều vô cùng chật vật, nhưng đều có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

“Sống… Cuối cùng chúng ta cũng còn sống.”

Lâm Lan Phong há miệng thở hổn hển, đồng thời, trong lòng nảy sinh sự hối hận.

Mẹ nó, sớm biết nên tìm người để thử độc.

Hắn ta không khỏi nhìn về phía Hồ Vô Song, bực tức nói:

“Tiểu tử ngươi qua đây, từ giờ trở đi, mỗi một lần thần dược, ngươi đều thử trước một chút.”

Sắc mặt Hồ Vô Song nhất thời trở nên khó coi.

Mà ở bên kia, Thư Lặc Hạo Tước cũng nhìn Hồ Vô Song, thế nhưng lại có chút buồn bực…

Tên Hồ Vô Song này cũng rất may mắn, không ngờ lại có thể sống đến bây giờ…

Hắn ta không khỏi nghĩ đến phúc tinh cái thế kia…

Lẽ nào cái tên “Vô Song” rất may mắn?

Hắn ta bỗng nhiên xúc động muốn thay đổi tên thành Thư Lặc Vô Song rồi…

Cuối cùng tất cả mọi người cũng sửa soạn xong.

Bọn hắn đi tiếp, trên con đường tiếp theo, tất cả mọi người đã từng trải qua khoảnh khắc sinh tử cho nên bây giờ lại càng cẩn thận hơn.

Trên cơ bản bất kỳ một loại dược thảo nào cũng đều phái người đi thử độc.

Thú cưỡi của bọn hắn cũng bị bắt đi thử độc.

Mà ngay cả thú cưỡi thần thú Cửu Đầu Xà, Ứng Long cũng đều bị độc chết.

Chỉ còn lại một số ít như Hoả Phượng, Hồ Vô Song.

“Sương mù phía trước tương đối mỏng.”

Rốt cuộc có người hô to.

Bọn hắn xuyên qua bãi cỏ, chỉ nhìn thấy ở phía trước là một đại dương cỏ hai lá rậm rạp chằng chịt.

“Không… Tất cả những thứ này đều là độc dược.”

Vẻ mặt Độc Vương đại biến.

“Ngươi sai rồi… Đây, tất cả rõ ràng đều là thần dược.”

Lạc Trường Thiên cũng hô to.

Nghe vậy tất cả mọi người đều nghi ngờ, tại sao hai người này lại có kết luận hoàn toàn khác nhau?

“Không đúng… Ta hiểu rồi, những loại cỏ này vừa là thần dược, vừa là độc dược?”

Độc Vương quan sát mảnh cỏ hai lá một lúc lâu, bỗng nhiên biến sắc.

Lạc Trường Thiên cũng nhanh chóng đưa ra kết luận tương ứng.

Nghe vậy tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Có nghĩa là… Cho dù như thế nào cũng đều không tránh khỏi độc dược được.

“Không đúng… Các ngươi xem, tại sao ở chỗ này lại có cảm giác giống như bị trâu gặm qua một lần.”

Lúc này một tên tu giả bỗng nhiên lên tiếng.

Mọi người nhìn về phía hắn ta đang chỉ, chỉ thấy ở giữa bãi cỏ rậm rạp chằng chịt có một con đường nhỏ bị gặm trụi lủi…

Giống như là bị trâu gặm sạch sẽ vậy…

Nhìn thấy con đường nhỏ này, tất cả mọi người đều kinh hãi.

“Đây là con trâu gì, gặm sạch sẽ như vậy… Hơn nữa còn gặm nhiều như vậy?”

Ở bên trong bãi cỏ mà cả Dược Vương, Độc Vương đều bó tay không đối phó được, bỗng nhiên xuất hiện một con đường nhỏ bị gặm sạch sẽ, điều này khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.

“Kịch độc ở nơi này, e rằng cả Thần Đế cũng không thể nào chịu đựng nổi, loại động vật nào mà có thể ăn sạch được một đường?”

“Không thể tưởng tượng… Chẳng lẽ đây là sinh linh đã vượt qua cả Đạo Thần?”

“Nếu như quả thật có chủng loại này tồn tại, như vậy chúng ta căn bản không cần phải đi vào bên trong bí địa, có đi cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ.

Giờ khắc này, Dược Vương Lạc Trường Thiên cũng không khỏi nghĩ đến cái gì, lão ta trịnh trọng ngồi xổm xuống, tra xét dấu vết “gặm thức ăn” này.

“Không… Khả năng đây không phải là nhân vật khủng bố gì cả, mà là… Một con thuỵ thú.”

Lão ta bỗng nhiên lên tiếng.

Nghe vậy Độc Vương Đỗ Trầm Thạch đang trầm tư ở bên cạnh cũng lập tức biến sắc nói;

“Chẳng lẽ ngươi đang nói đến Thuỵ Thú thần thánh trong truyền thuyết… Quỳ Ngưu?”

Quỳ Ngưu!

Đây là một loại thuỵ thú cực kỳ hiếm thấy, có người nói quỳ ngưu mang theo khí điềm lành, có thể xuyên qua tất cả những nơi hiểm ác đáng sợ trên thế gian, độc tà không thể xâm phạm.

Trên thực tế, có rất nhiều truyền thuyết về các loại thần thú như Bạch Trạch, Quỳ Ngưu… Cùng với Vua của Thuỵ Thú, Quỳ Lân tôn quý thần thánh nhất.

Thế nhưng vừa nhìn con đường này thì đã biết đó chính là do trâu gặm.

Cho nên bọn hắn không khỏi nghĩ đến Quỳ Ngưu.

Chương 1574: Trâu Đại Đức.

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Độc Vương và Dược Vương, người xung quanh cũng giật mình không thôi.

“Cái gì? Quỳ Ngưu? Đây chính là thuỵ thú trong truyền thuyết.”

“Thật hay giả, loại thuỵ thú này, chỉ cần tiếp cận được cũng đều là cơ duyên to lớn.”

“Ở đây chính là Thú Sơn Thần Thánh, vốn là nơi ở của Thần thú, có Quỳ Ngưu… Cũng có khả năng.”

Tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ, mừng rỡ vô cùng.

Thần Đế sương mù xám Lâm Bán Dương cũng hơi kích động nhìn về phía Độc Vương cùng Dược Vương nói:

“Lời của hai vị… Thật sự sao?”

Vương Cực Vân cũng vô cùng vội vàng nói:

“Có mấy phần chắc chắn?”

Bọn hắn đều là Thần Đế sương mù xám, nếu như có thể có được Quỳ Ngưu, như vậy thực lực lập tức tăng trưởng một đoạn lớn, có thể giết chết đối phương cũng không phải là đang nói chơi.

Đầu Quỳ Ngưu này có quan hệ đến sự thành bại của người đứng đầu.

Mà Lạc Trường Thiên cũng lắc đầu nói:

“Bây giờ chúng ta vẫn chỉ có thể suy đoán mà thôi.”

“Muốn chứng thực, trừ khi tìm được vật nhai lại của Quỳ Trâu ở trên con đường này.”

Vương Cực Vân nghi ngờ hỏi:

“Vật nhai lại?”

Lạc Trường Thiên gật đầu nói:

“Đúng vậy, Quỳ Ngưu cũng là trâu, dùng tục ngữ để nói thì đó chính là nhai lại.”

“Hơn nữa, Quỳ Ngưu sẽ nhổ ra một ít vật nhai lại, đều là do được Quỳ Ngưu nhai kỹ, nhận được vật này còn hơn có được Thần Dược Vương.”

Nghe vậy mọi người cũng đều hiểu rõ.

Vật nhai lại của Quỳ Ngưu có chút cùng loại với nước miếng của chân long trong truyền thuyết…

Nước miếng Chân Long được thế nhân tôn làm chí bảo, thực ra chính là nước bọt của chân long, mà vật nhai lại của Quỳ Ngưu cũng chính là đồ vật do Quỳ Ngưu ăn xong rồi lại nhổ ra.

Hai thứ đó đều là chí bảo.

“Đã như vậy, chúng ta nhanh chóng khởi hành thôi.”

Lâm Bán Dương giục.

Lúc này tất cả mọi người đều vội vàng xuất phát về phía trước.

Dọc theo con đường do Quỳ Ngưu gặm ra này, đi thẳng về phía trước, tốc độ của bọn họ rất nhanh.

“Ồ? Hình như ta ngửi thấy được mùi vị gì đó…”

Đi đến phía trước, Độc Vương bỗng nhiên hít hà, khứu giác của lão ta rất thính, phát hiện mùi hương kỳ lạ nào đó ở trong không khí.

“Ở đây… Đây là cái gì, chính là vật nhai lại của Quỳ Ngưu sao?”

Lúc này một tên tu giả thét lên kinh hãi.

Hắn ta chỉ vào trên cỏ, bên trên đó có một đống sền sệt nát bét…

Ngay lập tức mọi người đều nhìn sang.

Chỉ thấy đống sền sệt nát bét kia mơ hồ có màu xanh biếc, có một tầng nước bọt xung quanh…

“Không đúng… Tại sao cái đồ chơi nhỏ này có hơi thối.”

“Khiến người ta muốn buồn nôn…”

“Không thể nào đâu… Vật nhai lại của Quỳ Ngưu chính là thần vật…”

Tất cả mọi người khó hiểu.

Mà Độc Vương cùng Dược Vương cũng vội vàng đến gần, bọn hắn nhìn chằm chằm vào đồ vật này, vừa ngửi vừa đo đạc, Dược vương cũng lật tung các loại sách cổ ra rồi.

“Ta cảm giác… Vật này vô cùng có khả năng chính là vật nhai lại của Quỳ Ngưu, ẩn chứa hởi thở thần thánh vô cùng cường đại.”

Cuối cùng Lạc Trường Thiên đưa ra một cái phán đoán.

Độc Vương cũng gật đầu nói:

“Thực sự, ngươi xem, bên trong đồ vật này giống như có một chút nhánh cỏ bị nhai nát… Cực kỳ giống với cỏ hai lá kia.”

“Ta cũng hiểu rồi, đây chính là đồ vật Quỳ Ngưu nhổ ra khi ăn những dược thảo này.”

Nghe vậy mọi người cũng giật mình.

Đây chính là thần vật? Là vật nhai lại của Quỳ Ngưu?

Vương Cực Vân và Lâm Bán Dương cũng vội vàng lại gần.

“Nắm chắc được bao nhiêu?”

Vương Cực Vân hận không thể nuốt vào trong bụng.

“Hai vị tiên sinh, phân tích chuẩn sao?”

Lâm Bán Dương cũng xoa xoa tay, rất chờ mong.

Độc Vương cùng Dược Vương suy nghĩ một chút.

“Tìm người thử một chút đi.”

Lạc Trường Thiên lên tiếng.

Nghe vậy mọi người đều gật đầu.

“Thần Đế, để cho tiểu tử này đi thử một chút đi.”

Lúc này Lâm gia Lâm Lan Phong đá Hồ Vô Song ở phía sau hắn ta, đá bay đến bên cạnh đống đồ vật kia.

“Tiểu tử, ngươi thử xem.”

Lâm Bán Dương lạnh lùng lên tiếng.

“Lấy tay dính một chút rồi thử xem là tốt rồi. Dám ăn vụng, bản Đế sẽ để cho ngươi mất mạng tại chỗ.”

Vương Cực Vân cũng uy hiếp, vật nhai lại của Quỳ Ngưu chính là đại tiệc ở trong mâm của bọn hắn, tuyệt đối không thể để cho người khác nhúng chàm.

Lúc này Hồ Vô Song nơm nớp lo sợ, vẻ mặt sợ hãi.

Trời cao phù hộ, trời cao phù hộ…

Hắn ta vừa nói thầm, vừa khẽ cắn môi, lấy ngón tay dính một chút, sau đó…

Mút vào một cái.

Hương vị này…

Trong mắt của hắn ta lập tức sáng ngời!

“Sảng khoái!”

“Thần hiệu thật là mạnh.”

Hắn ta mừng rỡ nói.

Mặc dù mùi vị rất khó nói, thế nhưng ẩn chứa ở bên trong đó quả nhiên là thần dược, thậm chí còn mạnh hơn cả Thần Dược Vương.

Hắn ta nhịn không được cắn một cái.

Còn chưa kịp cắn được đã bị Lâm Bán Dương tát bay một cái.

“Không có độc!”

Lâm Bán Dương vui mừng quá đỗi, vén tay áo lên, định giơ tay lên.

“Lâm huynh, mỗi người một nửa, ai cũng không thể độc chiếm được.”

Chương 1575: Trâu Đại Đức. (2)

Vương Cực Vân cũng sầm mặt lại, ngăn cản Lâm Bán Dương.

Đáy mắt Lâm Bán Dương lập tức hiện lên sự tức giận, lão ta rất muốn ra tay, độc chiếm phần đại tiệc này.

Nhưng… Bây giờ không thích hợp ra tay.

Lão ta hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Lúc này bọn hắn chia thứ này ra làm hai phần.

“Độc Vương, Dược Vương, hai vị tiên sinh chính là đại công thần, không thể bạc đãi.”

Vương Cực Vân tiếp tục nói.

Lúc này lão ta và Lâm Bán Dương đều tự phân ra một ít cho hai người Lạc Trường Thiên, Đỗ Trầm Thạch.

Dù sao hai người này cũng có công lớn.

Lúc này Lạc Trường Thiên và Đỗ Trầm Thạch cũng cực kỳ mừng rỡ, cầm vật nhai lại, hết sức hưởng thụ.

“Thực sự là còn mạnh hơn cả Thần Dược Vương, sách cổ ghi chép thật sự không có sai, thực sự không có sai.”

Lạc Trường Thiên cảm nhận được sự sung sướng ở trên đầu lưỡi, kích động không thôi.

“Không thể ngờ được, thế gian lại thật sự có Quỳ Ngưu hiện thế…”

Đỗ Trầm Thạch cũng đã hoàn toàn khẳng định được, đồ vật lão ta đang ăn chính là thần vật nhai lại của Quỳ Ngưu.

Lâm Bán Dương cùng Lạc Trường Thiên càng nắm chặt luyện hoá!

Nhìn hai vị Thần Đế, hai tên Dược Vương hưởng thụ lấy “Mỹ thực”, lúc này tất cả mọi người đều tràn đầy đố kỵ.

“Mẹ nó, sớm biết như vậy ban nãy ta nên xung phong nhận việc thử độc rồi.”

Vẻ mặt Lâm Lan Phong hối hận rồi, nghĩ đến đây, hắn ta nhịn không được vồ Hồ Vô Song đến, đánh cho một trận.

Hồ Vô Song trực tiếp bị đánh hộc máu.

“Tiếp tục đi tới.”

“Những thứ này chỉ là bữa ăn khai vị mà thôi, bản thân Quỳ Ngưu mới là chí bảo chí cao vô thượng.”

Bọn hắn đi tiếp, lúc này trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy chờ mong!

Mà giờ khắc này.

Ở bên trong một nơi khác trong bãi cỏ này, gần như tiếp cận đến cửa ra.

“Oẹ!”

Một tiếng nôn oẹ vang lên.

Ngô Đại Đức cảm giác bản thân mệt lả rã rời rồi, những thuốc độc này không có giết chết hắn, thế nhưng… Khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn.

“Chó chết, vỗ, vỗ, vỗ giúp ta…”

Hắn vừa khó khăn nôn oẹ, vừa lên tiếng.

Ở bên cạnh hắn, con chó đen đứng thẳng người lên, dùng chân trước vỗ vào lưng cho Ngô Đại Đức, bên trong mắt chó tràn đầy ghét bỏ.

Mà lúc này Vân Khê, Tô Bạch Thiển, Hồ Tiểu Thiền đã cách thật xa, dùng pháp lực để che chắn, không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi thấy.

“Gâu… Nhân sủng ơi nhân sủng, bản đế chăm sóc ngươi như thế, ngươi phải biết cảm ơn.”

Con chó đen vừa vỗ lưng cho Ngô Đại Đức, vừa lên tiếng.

Ngô Đại Đức lại nôn ra, nghe nói như thế, hai mắt lập tức đỏ lên:

“Chó chết, ngươi hại ta, còn nói những lời này? Ngươi có còn là người không?”

Con chó đen nói:

“Bản đế vốn cũng không phải là người.”

“Gâu, nôn ra rồi đúng không? Đến, một phần cuối cùng, Ngưu Đại Đức, cố lên đi.”

“Nhân sủng dũng cảm, không sợ khó khăn.”

Móng vuốt của con chó đen chỉ thẳng về phía trước.

Bãi cỏ này còn có khoảng cách mấy trăm mét nữa, cũng sẽ vượt qua rồi.

Cỏ ở nơi này càng trở nên tươi tốt hơn, phát ra ánh sáng màu xanh lục mê người.

Ngô Đại Đức thấy thế lập tức cảm thấy đau thương, DCM, còn nữa?

Hắn muốn khóc, thật sự muốn khóc.

“Cũng không biết hai lão già Lâm Bán Dương và Vương Cực Vân có đến không…”

Đây là một mảnh đất tràn ngập sương mù.

Ở giữa sương mù vô tận dường như có một cánh cửa đứng sừng sững trong thời không.

Lúc này ở trước cánh cửa có một người nam nhân trung niên râu cá trê đang lẩm bẩm.

Đương nhiên hắn ta chính là Thần Đế của tộc Phệ Kim Thử, Thư Lặc Hạo Trì!

Phía sau hắn ta còn có một nam nhân trung niên, nam nhân trung niên kia đang gặm thần dược.

Đương nhiên đó là Ngao Vô Song!

“Thần Đế, ngài nói những người đó có thể đi vào được sao?”

“Ta cảm thấy treo rồi…”

Ngao Vô Song vừa ăn vừa không khỏi lên tiếng.

Thực ra ở trong lòng của hắn ta vẫn còn rất ưa thích địa phương này…

Khắp nơi đều có thần dược, nếu như để cho bản thân hắn ta sử dụng, tu vi sẽ dần dần tăng trưởng, hơn nữa lại cực kỳ an toàn!

Cả đời đều không cần phải lo lắng gặp phải sơn thôn nhỏ tà môn kia.

Càng không cần lo lắng gặp phải con chó đen kia nữa rồi.

Cuộc sống thật là đẹp, thế ngoại đào nguyên tốt biết bao nhiêu!

Nghĩ đến đám Thần Đế sương mù xám này chắc chắn sẽ chém chém giết giết ở nơi này, hắn ta chỉ cảm thấy… Thật không có ý nghĩa.

Nghe thấy lời nói của Ngao Vô Song, Thư Lặc Hạo Trì cũng chỉ cười lạnh lùng một tiếng rồi nói:

“Yên tâm đi, có đệ đệ của ta Thư Lặc Hạo Tước của ta ở đấy, trên người có mang theo bảo vật.”

“Cho dù trúng độc cũng có thể cứu được bọn hắn.”

“Bọn hắn nhất định có thể an toàn đi vào.”

Nghe vậy, trong lòng Ngao Vô Song chỉ yên lặng chờ đợi, tốt nhất đều bị độc chết hết đi… Đừng đến đây quấy rầy hắn ta.

“Dựa theo thời gian, có lẽ cũng không xe xích gì nhiều…”

Chương 1576: Đây là Quỳ Ngưu?

Thư Lặc Hạo Trì lẩm bẩm nói:

“Che giấu bản đế.”

Hắn ta lên tiếng, bóng dáng của hắn ta và Ngao Vô Song lập tức biến mất tại chỗ.

Lúc này.

Trên bãi cỏ.

“Thực sự là chí bảo.”

Lâm Bán Dương liếm liếm môi, vẻ mặt như đang hồi tưởng lại.

Đồ nhai lại của Quỳ Ngưu này thật sự rất thơm.

“Con Quỳ Ngưu này có sức ăn rất lớn, đồ nhai lại nhiều như vậy, dọc theo con đường này, bản Đế cũng có hơi no rồi…”

Vương Cực Vân cũng lên tiếng.

Bởi vì phát hiện có không ít vật nhai lại, cho nên bọn hắn cũng bắt đầu ban cho một số người ở xung quanh.

Đám người Lâm Lan Phong, Lâm Lan Thiên, Vương Huyền Thiên, La Giang Du đều được phân chia một tí, trân trọng mà hưởng dụng.

Á Đế Thư Lặc Hạo Tước của tộc Phệ Kim Thử cũng nhìn vật nhai lại ở trong tay, lúc này cũng rơi vào trầm tư.

Quỳ Ngưu?

Cho dù ở Thú Sơn Thần Thánh, loại thần thú như thế này cũng chỉ được nghe nói ở trong truyền thuyết.

Tại sao ngày hôm nay lại xuất hiện…

Trước đây bộ tộc Phệ Kim Thử bọn hắn thăm dò mảnh bí địa này lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy qua…

Chẳng lẽ phát sinh biến cố?

Hắn ta hơi bận tâm, thế nhưng cũng không do dự, cũng ăn vật nhai lại.

Quả thực là đồ tốt!

“Nếu như thật sự có Quỳ Ngưu… Lần này cũng tất nhiên sẽ thuộc về bộ tộc Phệ Kim Thử chúng ta.”

“Trời phù hộ tộc ta hưng thịnh.”

Trong lòng hắn ta kiên định.

Thần Đế cũng đã bố trí xong xuôi tất cả ở điểm cuối cùng rồi chứ?

Mọi người tiếp tục đi.

Bọn hắn nhanh chóng đi đến sát biên giới của bãi cỏ này.

Gần như đã sắp đi đến cuối đường.

“Có Quỳ Ngưu trợ giúp, chúng ta lại có thể bình yên đi tới được đây.”

“Cơ duyên ở nơi này đã định trước thuộc về chúng ta.”

Lúc này mọi người đều vô cùng kích động!

Ở chỗ này, bọn hắn tìm được một đống vật nhai lại của Quỳ Ngưu, sau khi phân chia ăn hết sạch, rốt cuộc mọi người cũng đi qua bãi cỏ, đi vào một vùng đất tràn ngập sương mù.

“Nơi này chính là điểm cuối cùng của khu vực này rồi.”

“Sương mù tràn ngập, dường như cắt đứt hết tất cả nhận thức…”

“Ở đây đang cất giấu cái gì vậy? Ta cảm giác giống như đã chạm đến sát biên giới của thế giới rồi.”

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.

“Nơi này… Có gì đó kỳ lạ, thần thức của bản Đế lại không có cách nào xuyên thấu qua những sương mù xám này…”

Sắc mặt Lâm Bán Dương cực kỳ nghiêm trọng.

“Những sương mù này rất kỳ lạ, ẩn chứa một loại khí cơ nào đó, thậm chí không hề dưới sương mù xám.”

Vương Cực Vân cũng trịnh trọng lên tiếng.

“Ồ? Các ngươi cẩn thận nghe, đây là âm thanh gì?”

Bỗng nhiên một tên tu giả lên tiếng, sau đó ra hiệu không được lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nín thở, cẩn thận nghe tiếng động ở bên trong sương mù.

Ngay sau đó bọn hắn liền nghe ở bên trong mảnh sương mù phía trước, một âm thanh liên tiếp vang lên, giống như là có một con thú nào đó đang gầm nhẹ, đang nôn ra máu, đang bị thương khẽ kêu rên.

“Oẹ…”

“Rống!”

“Khụ…”

Âm thanh này gián đoạn, nặng nề, ở bên trong đó mang theo sự bi phẫn, ở bên trong sự bi phẫn lại có chút bất đắc dĩ.

“Ta hiểu rồi… Chẳng lẽ đây là âm thanh của Quỳ Ngưu?”

Lâm Lan Thiên thử thăm dò lên tiếng.

Hắn ta vừa mới mở miệng, mọi người đều không khỏi giật mình, lập tức đều trở nên hưng phấn.

“Nhất định là như vậy, dọc theo con đường này chỉ thấy thần vật nhai lại của Quỳ Ngưu, không có nhìn thấy bản thể của Quỳ Ngưu… Bây giờ chúng ta được gặp rồi.”

Dược Vương Lạc Trường Thiên nắm chặt hai tay, trong đôi mắt già nua kích động!

“Nghe thấy âm thanh của Quỳ Ngưu, lẽ nào Quỳ Ngưu bị thương sao?”

Độc Vương Đỗ Trầm Thạch không khỏi suy đoán!

“Quỳ Ngưu… Ta nhất định phải có được.”

Trong mắt Lâm Bán Dương mừng như điên, lão ta trực tiếp cất bước đi về phía trước.

“Quỳ Ngưu thuộc về ta.”

Vương Cực Vân cũng tiến lên, trong mắt mang theo ánh sáng, để lấy được Quỳ Ngưu, cho dù phải liều mạng ẩu đả với Lâm Bán Dương cũng đáng.

Mọi người cũng vội vàng đuổi theo, đều muốn nhìn một chút, rốt cuộc Quỳ Ngưu ở trong truyền thuyết như thế nào?

Khi bọn hắn đến gần, âm thanh của đứt quãng của trâu này lại càng trở nên rõ ràng.

“Oẹ…”

“Khụ khụ…”

Nghe âm thanh này, tất cả mọi người cũng hơi nghi ngờ một chút.

“Tại sao ta lại cảm giác… Giống như là âm thanh của con người?”

“Ngươi biết cái gì, Quỳ Ngưu phải là kêu như vậy.”

“Đúng vậy, người sẽ nhai lại hay sao?”

Ở dưới sự chú ý của mọi người, ở bên trong sương mù dày đặc phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tảng đá lớn, mà âm thanh kia rõ ràng xuất hiện ở phía sau của tảng đá lớn kia.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khẩn trương.

Bọn hắn đều vô cùng mong đợi.

Quỳ Ngưu… Trốn ở phía sau tảng đá lớn này!

Lâm Bán Dương và Vương Cực Vân đều nhẹ nhàng tiếp cận, sau đó… Bọn hắn một trái một phải, bỗng nhiên lướt qua tảng đá lớn bao vây.

Chương 1577: Đây là Quỳ Ngưu? (2)

Sau đó hai người bọn hắn lập tức hoá đá.

Lúc này hai tên Thần Đế đều mang vẻ mặt hoài nghi nhân sinh!

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hai Thần Đế, đám người Lâm Lan Thiên, Vương Huyền Thiên, Thư Lặc Hạo Tước cũng đều vội vàng đi tới, muốn nhìn thấy hình dáng của Quỳ Ngưu.

Sau đó bọn hắn cũng đều giật mình.

Giờ khắc này, đám Thần Đế, Á Đế, Tôn Giả… Trên mặt mỗi người đều giống như đã hoá đá.

Bởi vì ở phía sau tảng đá lớn…

Căn bản không có trâu!

Mà là một con chó đen đang đứng thẳng người lên, vỗ lưng cho một tên mập mạp.

Sau đó tên mập mạp kia nôn mửa kịch liệt…

Nôn mửa ra cái gì đó…

Cùng với cái gọi là vật nhai lại của Thần Ngưu…

Không thể nói là tương tự, chỉ có thể nói… Là giống nhau như đúc!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều giật mình, hoàn toàn giật mình rồi.

Sợ hãi, run rẩy…. Tất cả cường giả nhìn thấy cảnh tượng lúc này, quả thực còn kinh khủng hơn so với nhìn thấy quỷ.

“Đây… Đây… Hắn đang nôn là…”

“Là vật nhai lại sao?”

“Nhai lại cái rắm, đây con mẹ nó là nôn, không phải là vật nhai lại.”

Trong lúc nhất thời, thân thể của mỗi một tên cường giả đều trở nên run rẩy, bọn hắn cảm giác cổ họng của mình truyền đến sự ngứa ngáy, dường như sắp không thể nào ức chế nổi nữa…

Mà giờ khắc này, dưới sự trợ giúp của con chó đen, rốt cuộc Ngô Đại Đức cũng nôn sạch sẽ.

Hắn khó khăn nói:

“Mẹ nó… Chó chết, ngươi buộc Bàn gia ta ăn một đường cỏ, khiến Bàn gia ta nôn ra một đường, thật mệt mỏi quá… Lão tử thực sự muốn nấu ngươi.”

Vẻ mặt hắn suy yếu, lại oán giận!

Mà tất cả mọi người đang kinh ngạc nghe được những lời này của Ngô Đại Đức…

Quả thực là…

Sấm sét giữa trời quang!

Giờ khắc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào một người một chó này…

Mới vừa rồi họ nghe thấy lời nói của tên mập mạp này.

Giờ khắc này bọn hắn đều hoá đá rồi!

Hoàn toàn hoá đá rồi!

“Không… Chúng ta ăn… Chúng ta ăn chính là thứ hắn…”

Lâm Lan Phong run rẩy, hoàn toàn run rẩy, hắn rút lui về phía sau, sắc mặt kinh khủng.

“Mẹ nó, cái gì chó má thần vật nhai lại… Căn bản chính là thứ mà tên mập mạp chết bầm này nôn ra!”

Vương Huyền Thiên đau đớn mắng chửi, hắn ta nghĩ tới lúc vừa nãy bản thân lại có thể coi thứ kia trở thành thần vật, hơn nữa còn thưởng thức nhiều lần…

“Oẹ!”

Hắn ta trực tiếp nôn mửa, oẹ!

Hắn ta vừa mới nôn ra, ngay lập tức, tất cả mọi người ở nơi đây cũng không thể nhịn được, liên tiếp vang lên tiếng nôn oẹ.

“Oẹ… Trời ơi, anh danh suốt đời của Lâm Lan Thiên ta, hôm nay lại có thể ăn thứ của tên mập mạp này… Oẹ!”

Lâm Lan Thiên nôn oẹ đến mức muốn nôn hết cả phổi ở trong bụng.

“Ta muốn khóc, thực sự! Ta đã tạo cái nghiệt gì mà phải chịu lấy loại đau khổ này… Oẹ!”

Vương Huyền Thiên vừa nôn, nước mắt vừa tuôn ra lộp bộp.

“DCM… Mập mạp chết bầm… Ngươi con mẹ nó giả mạo Quỳ Ngưu… Ngươi không phải người! Oẹ!”

Dược Vương Lạc Trường Thiên vừa nôn vừa mắng, móc tim móc phổi ra ngoài!

“Tên của Độc Vương ta đã bị huỷ ở trong tay của một tên mập mạp chết bầm… Ta muốn giết ngươi!”

Độc Vương càng nổi điên!

Không chỉ có bọn hắn, mà lúc này ngay cả hai tên Thần Đế cũng đều cố nhịn, cố nhịn…

“Ta DCM không nhịn được… Oẹ!”

Lâm Bán Dương hô to một tiếng, trực tiếp nôn oẹ, phun ra thật xa, vô cùng hoành tráng!

“Ta… Ta Vương Cực Vân, Thần Đế đương đại… Không đâu địch nổi, thế nhưng ngày hôm nay… Lại thua ở trong tay của tên mập mạp chết bầm này…”

Khuôn mặt của Vương Cực Vân cũng tái nhợt, lúc này nhìn thấy Lâm Bán Dương cũng nôn, thật sự không thể chịu nổi, trực tiếp ngồi xổm xuống, điên cuồng nôn oẹ.

“Oẹ… Oẹ…”

Giờ khắc này, tất cả cường giả ở nơi đây đều đang nôn mửa!

Cảnh tượng này… Vô cùng hoành tráng!

Mà lúc này, có một số tu giả bởi vì thân phận thấp cho nên chưa từng ăn “Thần vật nhai lại” kia, lúc này cũng đều trợn tròn mắt.

“Này… Chuyện này phải được ghi lại vào sử sách đó… Hai đại Thần Đế cùng rất nhiều Á Đế, Tôn Giả ăn đều là thứ của cùng một người…”

“Tên mập mạp chết bầm này thực sự tuyệt vời quá, e rằng đạo tâm của các cường giả đều bị huỷ mất, chuyện này sẽ trở thành bóng ma cả đời của bọn họ.”

“Mập mạp chết bầm này nghĩ như thế nào lại sử dụng biện pháp nham hiểm giả mạo Quỳ Ngưu này… Có một không hai mà.”

“Quá tổn hại rồi… May mà, may mà lão tổ tuyệt tình, ban nãy không cho ta ăn, nguy hiểm quá!”

Bọn hắn đều lên tiếng, ánh mắt phức tạp.

Cảnh tượng này thực sự là cảnh tượng nguy nga nhất mà bọn hắn từng nhìn thấy trong cuộc đời này.

Lúc này tâm tính Hồ Vô Song trực tiếp đóng băng, hắn ta muốn khóc!

Mẹ nó, trước đó hắn ta vẫn còn rất vui vẻ, dù sao lúc thử độc cũng được ăn một miếng, nghĩ rằng đã buôn bán lời rồi, không thể nào ngờ được… Không thể nào ngờ được rằng kết quả lại trở nên như vậy!

Chương 1578: Có chủ tất nhiên phải có nhân sủng.

“Hồ Vô Song ta số khổ quá!”

Trong lòng của hắn ta đau đớn, đơn giản không thèm quan tâm nữa.

“Ta con mẹ nó sẽ không nôn, không phải là ghê tởm sao? Ghê tởm cũng sẽ không chết được.”

Hắn ta nhịn, nhịn, cứng rắn nhịn!

Nhìn thấy hắn ta có thể nhịn như vậy, người ở xung quanh đều nhịn không được giơ ngón tay cái lên!

Nhịn đến mức khiến cho người thường không thể nhịn được… Người này chắc chắn sẽ thành công!

“Đây… Những người này bị làm sao vậy?”

Mà giờ khắc này, Ngô Đại Đức đã nôn ra rồi lại ngẩng đầu nhìn ngó những người ở xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Mấy người này bị làm sao vậy…

Chẳng lẽ ban nãy hắn nôn ói rất ghê tởm hay sao, cho nên khiến cho bọn hắn không nhịn được mà nôn ra?

Trong đôi mắt chó đen cũng hiện lên sự khó hiểu, không thể hiểu được những người này…

Mà giờ khắc này, Dược Vương Lạc Trường Thiên cũng đã khôi phục lại, lão ta ói đến mức sắp hư nhược rồi, chỉ vào Ngô Đại Đức nói:

“Ngươi… Ngươi không phải là người.”

“Lại có thể… Lại có thể độc ác với chúng ta như vậy, ngươi con mẹ nó độc ác không thể miêu tả được rồi.”

Lão ta căm hận.

Ngô Đại Đức vừa nghe liền nổi giận!

Hắn ta cũng chỉ có nôn mửa một chút mà thôi, làm sao lại độc ác không thể miêu tả được rồi? Đám người kia vu khống sự trong sạch của người khác!

“Tại sao ta lại độc ác không thể miêu tả được? Chuyện nôn mửa có thể nói là độc ác hay sao? Bàn gia ta cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”

Hắn tức giận bất bình lên tiếng.

“Ngươi giả mạo Quỳ Ngưu… Dùng độc kế bậc này để hại chúng ta, ngươi không chỉ độc ác, mà ngươi thực sự chính là chủng loại độc ác trời sinh, không có tính người.”

Độc Vương mắng: “Độc xà cũng không độc ác bằng ngươi… Oẹ!”

Ngô Đại Đức vừa nghe càng tức giận không thể kìm chế được!

Lúc nãy chó chết còn nói rằng hắn giống như trâu, còn gọi hắn là Ngưu Đại Đức, thế nhưng chuyện này cũng không coi là gì cả, bây giờ đám người kia không những mắng hắn là trâu, mà lại còn nói hắn độc ác hơn cả rắn độc.

Quá đáng, thật quá đáng!

Ngược lại chó đen nghe thấy chuyện này, dường như đã hiểu ra cái gì đó, bên trong mắt chó lộ ra vẻ khiếp sợ hỏi:

“Các ngươi… Đám người này lại nghĩ nhân sủng của bản đế là Quỳ Ngưu?”

“Có phải những thứ mà hắn nôn ra… Đã bị các ngươi nghĩ rằng đó là vật nhai lại của Quỳ Ngưu?”

Lời vừa nói ra càng đâm trúng chỗ đau của tất cả mọi người.

“Ta thấy con chó này cũng có phần, con chó này là ma quỷ.”

Lâm Lan Thiên tức giận mắng!

Lúc này hai tên Thần Đế cũng đã nôn oẹ xong, nhưng nghe thấy lời nói của con chó đen lại thiếu chút nữa nôn ra tiếp.

“Chậc chậc… Nhân sủng, đến đây, bản đế cho ngươi xem một chuyện cực kỳ thú vị!”

Bên trong con chó đen lập tức hiện lên sự hưng phấn kỳ lạ, sau đó nhấc chân lên.

Nó đang dùng đại thần thông để hồi tưởng lại những hình ảnh mà đám người này từng trải qua trước đây.

Chỉ thấy ở bên trên bầu trời giống như xuất hiện một cái sân khấu lớn, bên trên sân khấu là hình ảnh như vậy…

Lâm Bán Dương, Vương Cực Vân cùng với các cao thủ và Độc Vương, Dược Vương đang đi trên con đường nhỏ ở giữa cỏ xanh, vui mừng phấn khởi, tràn ngập chờ mong, sau đó gặp phải một đống…

Bọn hắn vui sướng hưng phấn mà ăn!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ngô Đại Đức lập tức giật mình rồi.

DCM… Thứ mà hắn nôn ra, không ngờ lại có thể bị…

“Oẹ!”

Ngô Đại Đức cũng không chịu nổi, dạ dày lại cuộn lên.

Mà đám Thấn Đế, Á Đế vừa mới ói ra… Lúc này lại bắt đầu.

Thật vất vả mới có thể vượt qua được, bây giờ lại bị nhắc lại những ký ức khó chịu… Thậm chí bọn hắn vẫn còn có thể nhớ lại được mùi vị đó.

“Oẹ…”

Tất cả mọi người lại nôn ra một lần nữa.

“Chó chết… Ngươi tắt cái đồ chơi nhỏ này cho lão tử… Oẹ… Ghê tởm!”

Ngô Đại Đức thực sự nôn đến bất động, hắn nói với con chó đen.

Con chó đen nhìn cảnh tượng ở trước mắt này, bên trong mắt chó lại có thể lộ ra vẻ đắc ý, hắn vẫy vẫy móng vuốt, thu lại pháp lực, lúc này hình ảnh kia mới biến mất.

“Nhân sủng, chiêu này của ngươi cũng có điểm tương tự đối với đại thần thông thông thiên triệt địa của bản Đế… Không hổ là do bản đế nuôi.”

Con chó đen hết sức hài lòng, được nước nói:

“Có chủ tốt tất nhiên có nhân sủng tốt.”

Ngô Đại Đức mặc kệ, hắn ta tức giận, đại thần thông bản lĩnh hết sức cao cường của con chó đen… Mẹ nó, đó là tuỳ tiện đại tiểu tiện…

Điều này sao có thể so sánh với nhau được?

“Chó chết, lão tử cần phải giết chết ngươi.”

Ngô Đại Đức oán hận lên tiếng.

Mà giờ khắc này, tất cả mọi người cũng đều nôn xong rồi.

“Ngươi con chó dữ này, ngươi tên mập mạp chết bầm này… âm mưu độc ác đáng sợ, muốn phá hỏng đạo tâm của ta.”

Mà giờ khắc này, Lâm Bán Dương đã ổn định lại, lão ta ngẩng đầu, trong mắt không kiềm chế được sự tức giận nói:

“Bản Đế phải giết chết các ngươi để giải toả nỗi hận này.”

Chương 1579: Có chủ tất nhiên phải có nhân sủng. (2)

Sát ý của hắn ta sôi sục, sát khí đan xen, những sương mù ở xung quang đều rung động.

“Lột da thực thảo, luyện hết thần hồn… Nếu như không để cho ngươi nếm hết tất cả đau khổ trên thế gian, ta không còn là Thần Đế.”

Vương Cực Vân lau đi thứ bẩn thỉu ở trên khoé miệng, sắc mặt cực kỳ âm u.

Những Á Đế, tôn giả khác cũng phản ứng kịp, đáy lòng tràn đầy căm hận mà nhìn Ngô Đại Đức, con chó đen.

Cảm nhận được sát ý của tất cả mọi người, Ngô Đại Đức nói:

“Các ngươi thật là một đám hung ác độc địa, ăn Bàn gia uống Bàn gia, ăn uống no đủ rồi lại bắt đầu nổi lên sát ý với Bàn gia?”

“Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay.”

Nghe vậy, một đám người càng lửa giận ngập trời, mẹ nó, tên mập mạp chết bầm này quá xấu xa rồi, rõ ràng khiến cho một đám cường giả đều chịu sự sỉ nhục to lớn, bây giờ lại giống như rằng hắn mới chính là người chịu thiệt thòi vậy.

“Chết!”

Lâm Bán Dương hét to một tiếng, sương mù như phong ba bão táp, không gian xung quanh cũng phải rung động, sát khí ngút trời hạ xuống bao phủ Ngô Đại Đức và con chó đen.

Tu vi cấp sương mù xám cũng vừa được bộc lộ một cách rõ ràng.

Ngô Đại Đức lập tức luống cuống, chạy ra phía sau con chó đen.

Mà lúc này con chó đen lại nhấc một cái chân chó, bỗng nhiên trực tiếp biến mất tại chỗ.

Nó… Chạy!

“Đuổi.”

“Tuyệt đối không thể để cho một người một chó này chạy thoát được.”

“Giết chết bọn hắn.”

Tất cả mọi người đều hét to, đuổi về phía trước.

Mà giờ khắc này.

Ở phía trước bên ngoài một, hai dặm.

Vân Khê, Tô Bạch Thiển, Hồ Tiểu Thiền đã xuất hiện ở trước một bậc đá.

Sương mù tràn ngập, không biết những bậc đá này nối liền với nơi nào.

Dường như đây chính là điểm cuối cùng của vũ trụ, gần như sát biên giới.

“Đây là địa phương nào…”

Vân Khê hơi nghi ngờ hỏi.

“Cánh cửa thông với thế giới khác… Đầu nguồn của tai hoạ…”

Trong mắt Hồ Tiểu Thiền cũng lộ vẻ hoảng sợ, nàng nói;

“Vân Khê tỷ tỷ, Bạch Thiển tỷ tỷ… Chúng ta không thể đến gần, ở đây… Ở đây phong ấn tai hoạ.”

Nàng nhớ đến truyền thuyết mà bà đã từng nói…

“Ở chỗ sâu bên trong sương mù, bậc đá cô độc, cánh cửa ảo cảnh, tai hoạ vĩnh tuyệt…”

Mà dường như Tô Bạch Thiển cũng có điều suy nghĩ, lắc đầu nói;

“Không… Ta phải đi.”

Nói xong nàng bước lên bậc thang thứ nhất!

Chỉ ở trong một cái chớp mắt này.

Ở bên trong khu vực này, sương mù vô tận bỗng nhiên bắt đầu tản ra.

Không biết đến từ nơi nào, không biết biến mất từ nơi này, những sương mù này liền tan biến không còn nữa.

Cảnh tượng xung quanh lập tức hiện lên.

Ngẩng đầu nhìn lên, ở điểm cuối cùng của bậc đá có một cánh cửa đá.

Cửa đá giống như nối liền với một thế giới khác…

“Rốt cuộc cũng đuổi tới rồi.”

Mà giờ khắc này, Ngô Đại Đức và con chó đen cũng đã rơi xuống ở bên cạnh bọn họ.

Nhìn thấy cảnh tượng ở xung quanh thay đổi, một người một chó cũng hơi giật mình!

Con chó đen ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, bên trong mắt chó càng giật mình hơn, nó lẩm bẩm nói:

“Mê Thất Tàn Phá… Chẳng lẽ là bởi vì hắn ta…”

Đồng thời, tất cả các thế lực cùng với Lâm gia, Vương gia ở phía sau cũng đều đã tới rồi, lúc này đồng thời giật mình không gì sánh được.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao không nhìn thấy sương mù ở xung quanh?”

“Đây… Đây là cánh cửa gì?”

“Một cánh cửa mà thôi, thế nhưng lại khiến cho ta có một loại cảm giác nhìn không thấu…”

Lúc này, ngay cả đám người đang truy sát Ngô Đại Đức, con chó đen cũng đều cảm thấy khiếp sợ, nhìn về phía cánh cửa ở phía trước.

“Cánh cửa kia… Chắc chắn là nơi có cơ duyên.”

Lúc này trong mắt Lâm Bán Dương cũng hiện lên vẻ ngưng trọng phi thường, mà ngay cả con chó đen hay Ngô Đại Đức cũng đều quên mất, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Lão ta cảm nhận một loại khí tức siêu việt Dương Gian.

Loại cảm giác này giống như một con cá nhỏ trồi lên khỏi mặt nước hồ, nhìn thấy được đại dương mênh mông rộng lớn.

Đại dương mênh mông… Ở phía sau cánh cửa này.

“Cơ duyên siêu việt Đạo Thần… Phải là cánh cửa này.”

Ánh mắt Vương Cực Vân cũng vô cùng nóng bỏng.

Đám người La Giang Du, Vương Huyền Thiên, Lâm Lan Thiên cũng đều chấn động.

Mà giờ khắc này.

Ở một nơi bí ẩn không người biết, âm thầm.

Một người đàn ông trung niên râu cá trê nhìn thấy tình huống trước mặt, khoé miệng không khỏi hiện lên vẻ mỉm cười.

“Rất tốt, rất tốt… Nên tới đều tới rồi.”

“Đại kế của bản Đế đã thành.”

Trong lòng hắn ta tràn đầy chờ mong, chờ đợi những người này mở ra cánh cửa lớn, hắn ta có thể gặt hái được quả ngọt thắng lợi…

Mà ở bên cạnh hắn ta, lúc này Ngao Vô Song cũng nhìn thẳng vào con chó ở trong đám người kia…

Con chó đen kia, tên mập mạp kia, còn có hai thiếu nữ quen thuộc kia…

“Nên tới đều tới… Thế nhưng tại sao không nên tới cũng tới đây…”

Hắn ta không khỏi lẩm bẩm, mồ hôi lạnh trực tiếp rơi xuống.

Chương 1580: Cánh cửa ảo cảnh.

Giờ khắc này, hắn ta cũng cảm thấy hoài nghi cuộc đời.

Mẹ nó!

Lão Ngao ta chạy trốn đến địa phương như thế này rồi mà cũng có thể bị sơn thôn nhỏ đuổi theo.

Hắn ta thực sự rất nghi ngờ, chẳng lẽ hắn ta đã bị sơn thôn nhỏ nguyền rủa rồi sao…

Từ Tinh Giới Đại Phúc đến Đỉnh Tinh Giới, từ Đỉnh Tinh Giới đến tổ địa tộc Mi Hầu Lục Nhĩ… Lại đến Thú Sơn Thần Thánh rồi…

Thế nhưng cũng trốn không thoát?

E rằng ở trong Dương Gian này không có nơi nào có thể trốn được cả.

Giờ khắc này, trong lòng của hắn ta chỉ muốn lùi về phía sau, thầm nghĩ muốn lặng lẽ trốn đi.

Trước bậc thang, trong lúc mọi người dừng lại, Tô Bạch Thiển đã bước lên một bước trên bậc thứ hai của bậc thang.

Dường như ở phía sau cánh cửa kia có một âm thanh nào đó vang lên, giống như một tiếng tim đập.

Tiếng tim đập này cực kỳ kinh người, khiến cho tất cả mọi người đều có một loại cảm giác dường như ở phía sau cánh cửa này có một con Thiên Thú chí cao vô thượng muôn đời đang say ngủ.

“Dừng lại cho bản Đế.”

Lâm Bán Dương lập tức hét lên, lão ta đánh ra một chưởng muốn giết chết Tô Bạch Thiển.

Cánh cửa kia tuyệt đối ẩn chứa cơ duyên to lớn, không thể cho người khác nhúng chàm.

Ở trước mặt công kích cấp Thần Đế sương mù xám, Tô Bạch Thiển không có cách nào chống lại được.

Mà con chó đen đã nhấc chân khiến Tô Bạch Thiển biến mất khỏi bậc thang.

Một chưởng của Lâm Bán Dương đánh vào trên bậc thang đá, chỉ thấy bậc thang đá không hề sứt mẻ, tổn thương một chút nào.

Thấy thế tất cả mọi người đều giật mình.

Một chưởng của Thần Đế sương mù xám lại không có cách nào phá huỷ được bậc thang đá sao?

E rằng chất liệu của bậc thang đá này đã vượt qua tất cả thần kim trên thế gian.

Bình Luận (0)
Comment