“Đồ vật quỷ quái… Tại sao ngươi lại đứng lên…”
Ngao Vô Song không khỏi lên tiếng, hắn ta rất muốn khiến cho cái xương cánh tay này ngoan ngoãn nằm xuống, như vậy rất đáng sợ đó.
Kết quả hắn ta chỉ vừa mới suy nghĩ, xương cánh tay kia… Đã nằm xuống rồi.
Ngao Vô Song lập tức kinh ngạc.
Chương 1810: Lập công lớn. (2)Đã xảy ra chuyện gì… Hình như cái xương cánh tay này hoàn toàn nghe theo suy nghĩ của hắn ta, bị hắn ta khống chế?
Không phải đâu…
Theo lời nói của Thám Cấm Sử Tống Kỷ Viễn đây chính là xương cốt Cấm Chủ của nội bộ Thám Cấm Giả!
Mà Cấm Chủ vô cùng đáng sợ, chính là tồn tại mà toàn bộ tổ chức Thám Cấm Giả cùng tôn vinh.
Xương của hắn ta, nếu như bị chính mình làm cho rối loạn… Đến lúc đó làm sao có thể xử lý được chứ…
Trong lòng Ngao Vô Song vô cùng lo lắng, nhưng hắn ta chỉ do dự một chút, dò xét nói với cái xương cánh tay kia:
“Ngươi… Nhảy múa đi?”
Hắn ta vừa mới lên tiếng, ngay lập tức xương cánh tay kia lại đứng lên, sau đó từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, lại xoay lại nhảy… Thực sự đang khiêu vũ.
Cánh tay lại có thể đang nhảy múa.
Cảnh tượng này thực sự quá quỷ dị rồi!
Ngao Vô Song vô ý thức nuốt từng ngụm nước bọt, mẹ nó… Thực sự.
Xong xong, không biết đã tạo nghiệt gì nữa…
Xương cốt của loại nhân vật lớn như Cấm Chủ, dường như đã trở thành con rối cho hắn ta rồi.
Nếu như để cho Cấm Chủ biết được, không biết có đánh chết hắn ta không?
Hắn ta không khỏi than thở, mẹ nó, tại sao số phận lại trêu đùa hắn ta như thế!
Lúc này thì tốt rồi, trước có sơn thôn nhỏ, sau lại có Thám Cấm Giả… Trời muốn tuyệt đường lão Ngao ta sao?
“Một cái xương chết nhà ngươi… Tại sao lại phải hại ta?”
Ngao Vô Song nhìn chằm chằm cái xương cánh tay kia, tức giận cực kỳ.
Xương cánh tay nghe vậy dường như rất giật mình, dáng vẻ vô tội.
Giờ khắc này, trên thi thể của Tống Minh, một cái ngọc phù cũng phát sáng lên.
Ở trong đó truyền đến âm thanh của Tống Kỷ Viễn.
“Đã làm xong mọi chuyện? Nhanh chóng quay trở về.”
Đối phương đang thúc giục!
Ngao Vô Song vừa nghe lòng càng trở nên nguội lạnh.
Tống Kỷ Viễn này… Không chết.
Nếu như hắn ta đã chết, bản thân mình còn có thể chạy trốn được, hắn ta không chết… Đi ra ngoài nhất định sẽ bị chặn đường.
“Mà thôi mà thôi… Lão Ngao ta nhận mệnh.”
Ngao Vô Song chỉ có thể bất đắc dĩ, hắn ta nhặt xương cánh tay kia lên đặt lại vào trong hộp ngọc.
Sau đó cầm theo hộp ngọc đi ra ngoài Võ Hoang Cấm.
Đi ra khỏi Võ Hoang Cấm, trước mặt liền nhì thấy đám người Tống Kỷ Viễn đang đợi.
“Đại nhân, Ngao Vô Song xuất hiện.”
Có người nhìn thấy Ngao Vô Song, nghe vậy Tống Kỷ Viễn lập tức vui mừng dẫn người ra đón.
“Ngao Vô Song, mấy người Tống Minh đâu?”
Tống Kỷ Viễn lên tiếng.
“Đều chết hết.”
“Chỉ còn lại có mình ta…”
Tống Kỷ Viễn nghe vậy cả kinh nói:
“Cái gì… Đều chết hết?”
“Xương Cấm Chủ ở đâu?”
Trên mặt hắn ta tràn đầy lo lắng, nếu như xương Cấm Chủ xảy ra chuyện gì, như vậy hắn ta chắc chắn phải chết!
Ngao Vô Song nghe vậy trên mặt cũng hiện lên vẻ thấp thỏm nói:
“Đại nhân, ta đã mang xương của Cấm Chủ về rồi…”
Hắn ta cắn răng, liều mạng, đưa hộp ngọc ra nói: “Thế nhưng xương đã xảy ra chuyện, không quá giống với lúc trước… Đại nhân, ngài đừng nóng giận.”
Tống Kỷ Viễn vội vàng nhận lấy hộp ngọc, nhìn về phía trong hộp ngọc, lập tức vui mừng!
Vết nứt trên xương cốt của Cấm Chủ đã biến mất toàn bộ, hơn nữa còn đang mơ hồ diễn sinh ra rất nhiều tơ máu.
Có nghĩa là xương cốt Cấm Chủ… Xây dựng lại sinh cơ rồi.
Hắn ta mang theo cái xương cánh tay này đến đây có hai mục đích.
Một là dùng tà khí ở bên trong xương cánh tay này để thức tỉnh Tà Thi.
Hai là hấp thu tà khí của Tà Thi, tu bổ xương cánh tay.
Hôm nay tà thi đã xuất thế, mà xương cánh tay cũng xuất hiện sinh cơ một lần nữa.
Chuyện thật tốt!
Thành công!
“Tốt, tốt, tốt.”
Tống Kỷ Viễn hết sức mừng rỡ, không khỏi vỗ vỗ bả vai của Ngao Vô Song nói:
“Ngao Vô Song ngươi lập công lớn.”
“Đi, đi theo ta liên hệ với Thần Điện Thám Cấm, đến lúc đó không thể thiếu phần thưởng của ngươi.”
Đối với tên Ngao Vô Song này, bây giờ hắn ta càng nhìn càng thoả mãn.
Mà Ngao Vô Song vừa nghe giật mình, bản thân đã lập công lớn?
Đây là cái quỷ gì?
…
Rất nhanh.
Bọn hắn rời khỏi Võ Hoang Giới.
“Không ngờ một giới này lại có thể xuất hiện Thiên Tượng chung cực, Võ Tôn… Thật sự là kỳ tài ngút trời.”
Tống Kỷ Viễn nhìn Võ Hoang Giới ở phía sau, không khỏi cảm thán nói:
“Đáng tiếc, hôm nay chuyện quan trọng nhất chính là tìm kiếm những Tà Thi khác… Bằng không mà nói, phải cẩn thận tra xét Võ Hoang Giới này.”
“Dù sao, một giới này có khả năng cất giấu đại đạo Võ Đạo có thể thông thiên…”
Trong mắt của hắn ta mang theo sự không nỡ.
Có thể dẫn đến Thiên Tượng đại đạo chung cực, đối với Thám Cấm Giả cũng cực kỳ có lực hấp dẫn.
Các cổ tộc trường sinh ở trong Chân Tổ Giới e rằng cũng sẽ phái người đến.
Nhưng bọn hắn không có cách nào tiếp tục tham dự được.
Mà Ngao Vô Song nghe vậy lại cảm thấy may mắn, may mà muốn đi tìm những Tà Thi khác, hắn ta thực sự không muốn ở lại một giới này nữa.
Chương 1811: Lập công lớn. (3)Để sơn thôn nhỏ tà môn kia chờ đợi thật tốt ở một giới này đi.
Chỉ cần có thể rời xa sơn thôn nhỏ… Gia nhập tổ chức người tìm đường chết này… Cũng có thể tiếp nhận được.
“Người đến, lập tức dựng mật đạo hư không, liên hệ Thần Điện Thám Cấm.”
Tống Kỷ Viễn lên tiếng.
Thần Điện Thám Cấm chính là bí địa của Thám Cấm Giả.
Toàn bộ Thám Cấm Giả đều nghe theo mệnh lệnh của Thần Điện Thám Cấm.
Mấy người mặc áo bào đen ở phía sau hắn ta lập tức lấy ra mấy lá cờ nhỏ bụi bẩn.
Bên trên mỗi một lá nhỏ đều tản ra khí sương mù xám quỷ dị khó lường!
Mấy người mặc áo bào đen giăng cờ nhỏ ra tạo thành một cái trận pháp, ngay lập tức bên trong lá cờ nhỏ xuất hiện một cái đài sương mù xám.
Tống Kỷ Viễn cung kinh thả hộp ngọc có chứa xương cốt của Cấm Chủ vào bên trong.
“Khởi bẩm các vị trưởng lão, hành trình Kỷ Viễn đi đến Võ Hoang Giới đã hoàn thành viên mãn.”
“Bây giờ xin trình xương của Cấm Chủ lên Thần Điện.”
Hắn ta lên tiếng.
Ngay lập tức, hộp ngọc kia lại có thể rơi vào bên trong sương mù xám.
Sau đó biến mất không còn thấy gì nữa.
Thấy thế Ngao Vô Song cũng lo lắng không ngớt.
Ngàn vạn lần không nên bị phát hiện đó…
Nếu như để cho Thám Cấm Giả phát hiện ra xương cốt xảy ra vấn đề, e rằng bản thân hắn ta cũng sẽ bị chết ngỏm củ tỏi rồi.
Chờ đợi một lúc lâu.
“Rất tốt, xương cốt Cấm Chủ đã xây dựng lại được sinh cơ.”
Ở bên trong sương mù xám, một giọng nói già nua lộ vẻ kích động vang lên.
“Thần Điện đã cảm giác được, sau khi Tà Thi Võ Tôn xuất thế, âm Hoang Giới có khí tức sương mù xám phát ra, ngươi lập tức mang theo một cái xương Cấm Chủ khác chạy tới âm Hoang.”
“Mặt khác, ngươi lập được nhiều công lớn, tấn thăng làm một trong số mười sáu Thám Cấm Chủ Sử. Ban thưởng cho ngươi một miếng Ngưng Sương Đan.”
Ở bên trong sương mù xám lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài, một quyển thẻ tre, một cái hộp gấm nhỏ.
Ngoài ra còn có một cái hộp ngọc mới nữa.
Ở bên trong hộp ngọc chính là một cái xương Cấm Chủ khác, đồng thời xuất hiện đầy vết rách.
Thấy thế Tống Kỷ Viễn lập tức mừng rỡ.
Tấn thăng!
Hơn nữa lại còn được ban cho trọng bảo.
Hắn ta kích động lấy hết những vật phẩm ở bên trong sương mù xám.
“Các vị trưởng lão yên tâm, Kỷ Viễn nhất định sẽ máu chảy đầu rơi xông pha khói lửa.”
Hắn ta cao giọng lên tiếg.
Sương mù màu xám chậm rãi biến mất.
“Chúc mừng chủ sử.”
Những người mặc áo bào màu đen ở xung quanh đều hành đại lễ với Tống Kỷ Viễn.
Làm chủ sử, ở bên trong Thám Cấm Giả đã gần với trưởng lão!
Ở trong tổ chức cũng coi như là một nhân vật không nhỏ.
Tống Kỷ Viễn cười lớn, vỗ vỗ bả vai của Ngao Vô Song nói:
“Tiểu Ngao, từ ngày hôm nay trở đi, ngươi sẽ tấn thăng lên vị trí trước kia của ta, Thám Cấm Sử.”
Nói xong hắn ta đưa lệnh bài trước kia của mình cho Ngao Vô Song nói:
“Cố gắng thật tốt, chờ ta thăng lên trưởng lão, ngươi… Chính là chủ sử.”
Hắn ta cười tủm tỉm, bây giờ càng ngày càng cảm thấy yêu thích Ngao Vô Song.
Mà Ngao Vô Song nghe vậy suy tư một chút, cắn răng nói:
“Cảm tạ Chủ Sử đại nhân, Vô Song nhất định sẽ máu chảy đầu rơi vì tổ chức.”
Nếu như Thám Cấm Giả không có phát hiện sự dị thường của đoạn xương Cấm Chủ, không nên lãng phí cơ duyên.
Như vậy…
Thì không được trách lão Ngao ta nữa!
“Đi, chúng ta đi đến âm Hoang!”
Tống Kỷ Viễn lên tiếng nói.
Ở bên ngoài Võ Hoang Giới.
Vô số chiến thuyền, chiến hạm hư không đang bay qua khắp bầu trời, tốc độ cực kỳ nhanh.
Hầu như đều là đến từ Chân Tổ Giới.
Võ Hoang Giới vốn là một giới hoang dã, căn bản không bị Chân Tổ Giới để vào trong mắt, thế nhưng ngày hôm nay, Tà Thi Võ Tôn xuất thế, dẫn đến Thiên Tượng chung cực.
Có nghĩa là một giới này có đại đạo khiến người có thể chứng đạo.
Thế nhân có ai dám không động lòng được?
Dù sao cho dù là Cửu Pháp được xưng là nghịch thiên, có người nói bởi vì phương thức chứng đạo của Cửu Pháp quá mức hà khắc, mà ngay cả tồn tại ở bên trong Thần điện Tế Thế cũng không dám đơn giản nếm thử.
Ở bên trong một chiến hạm hư không.
“Trần Lâm, Triệu Minh Đông, hai người các ngươi xuất thân từ tổ giới, ở một giới này lại có đạo thống đúng không? Lập tức liên hệ với bọn hắn để cho bọn hắn ra tay, bắt Võ Hoang Giới.”
Một nam nhân trung niên đứng chắp tay, lạnh lùng lên tiếng nói: “Chúng ta phải khống chế được một giới này trước khi những thế lực khác nhúng tay vào, tránh cho đem dài lắm mộng.”
Hắn ta tên là Võ Thiên Tống, chính là một cổ tộc trường sinh của Chân Tổ Giới, một trong số những người cầm quyền của Võ Tộc.
Lúc này hắn ta tự mình dẫn người đến đây.
Đồng thời hắn ta còn mang theo hai gã cường giả đã từng xuất thân từ Võ Hoang Giới là Trần Lâm cùng với Triệu Minh Đông.
Chương 1812: Chú ý Tử Nhân Hoang.Hai người này mang theo truyền thừa của Võ Đạo, vô cùng bất phàm, năm xưa đã từng từ Võ Hoang Giới vượt qua vũ trụ tiến vào Chân Tổ Giới, bị Võ Tộc bọn hắn phát hiện đồng thời thu nhận lấy.
Nghe vậy hai cường giả ở phía sau hắn ta là Trần Lâm cùng với Triệu Minh Đông đều gật đầu.
“Tuân mệnh!”
…
Mà giờ khắc này.
Võ Hoang Giới.
Từ sau khi Thiên Tượng chung cực xuất hiện cho đến ngày hôm nay, toàn bộ Võ Hoang Giới đều bùng nổ.
Các đại vực, các thế lực lớn đều đang điên cuồng tìm kiếm đầu nguồn của Thiên Tượng chung cực kia.
Các loại đầu mối ngày hôm đó bị đào móc ra.
“Đầu tiên là chiến trường Nam Hải, ở nơi này… Kim Bảng Võ Tôn xuất thế.”
“Nam Hải đại chiến, có người nhìn thoáng qua thấy được một con quạ đá kinh khủng bay ra, cuối cùng dừng ở Đông Hoang, cũng có người phát hiện ra được dấu vết.”
“Thiên Tượng chung cực võ đạo có liên quan với Võ Hoang Cấm…”
Cuối cùng một cái đầu mối quan trọng nhất dẫn đến sự quan tâm của thế nhân.
“Lúc Thiên Tượng Chung cực võ đạo xuất hiện, đạo đài của Người Thủ Mộ nhất tộc ở thành Trấn Hải có ánh sáng kinh thiên phát ra, dường như cùng reo vang với Thiên Tượng chung cực võ đạo kia.”
Đạo đài của Người Thủ Mộ nhất mạch ở thành Trấn Hải từng nhiễm khí tức của Võ Tôn, lúc đầu cũng thực sự bộc phát một luồng ánh sáng thần dị nào đó.
“Người Thủ Mộ nhất mạch có quan hệ gần nhất với Võ Tôn… Nếu như Võ Tôn thực sự lưu lại phương pháp chứng đạo thông thiên ở Võ Hoang Giới, như vậy nhất định có liên quan cùng với bọn họ.”
“Tìm kiếm mạch này.”
“Phải nhanh.”
Trong nháy mắt, các thế lực lớn đều phái ra nhân mã, thế nhưng Người Thủ Mộ ở thành Trấn Hải cũng đã lấy được tin tức, vườn không nhà trống từ rất lâu rồi.
“Chắc chắn bọn hắn đã lấy được pháp chứng đạo chân chính, cho nên mới phải giấu kín.”
“Tìm được bộ tộc này, pháp do Võ Tôn lưu lại phải thuộc về toàn bộ Võ Hoang Giới.”
Người Thủ Mộ nhất mạch dẫn đến sự quan tâm của tất cả các nơi.
Ngay sau đó, đủ loại dầu mối về Người Thủ Mộ nhất mạch đều bị người khác đào ra.
Trung Châu, bên trong một toà đại điện hùng vĩ.
Ở đây chính là một trong những thế lực Thất Cảnh của Trung Châu, tổ điện Trần tộc!
“Lão tổ truyền đến tin tức? Có thật không vậy?”
“Lão tổ phá hư không đi đến Chân Tổ Giới, đã qua nghìn năm, rốt cuộc lão nhân gia ông ấy cũng có tin tức rồi sao?”
“Thật tốt quá…”
Lúc này mỗi một tên trưởng lão của Trần tộc đều vô cùng kích động.
Mới vừa rồi, trưởng lão Trần Áo của Trần tộc đã nhận được tin tức của lão tổ Trần Lâm.
Cho nên lúc này mới triệu tập toàn tộc.
“Thật sự.”
Trần Áo ngồi đàng hoàng ở bên trên, thản nhiên nói:
“Hôm nay lão tổ đã trở thành một trong những thành viên của cổ tộc trường sinh ở Chân Tổ Giới, khách khanh của Võ gia.”
“Lão nhân gia ông ta có lệnh, muốn chung ta lập tức tìm được tất cả người cùng sự việc có liên quạn đến Thiên Tượng chung cực võ đạo, khống chế lại.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều rùng mình.
“Xem ra Thiên Tượng Chung Cực Võ đạo đã dẫn đến sự quan tâm của Chân Tổ Giới.”
“Mà ngay cả cổ tộc trường sinh cũng đều phải hành động…”
“Nếu như có một cơ hội duy nhất này thì phải nắm chặt, có lẽ chúng ta có thể trực tiếp tiến vào Chân Tổ Giới, cả tộc phi thăng…”
Tất cả mọi người vô cùng kích động.
“Thế nhưng hôm nay đến xem, có liên quan đầu tiên đến Thiên Tượng chung cực võ đạo là Người Thủ Mộ, thế nhưng mà bọn họ đều đã vườn không nhà trống từ lâu, không tìm được…”
Có người lên tiếng.
“Báo!”
Một sứ giả nhanh chóng báo lại nói:
“Khởi bẩm gia chủ, vừa tra được tin tức, ở Bắc Cảnh có một địa phương tên là Tử Nhân Hoang, Người Thủ Mộ nhất mạch có một chi nhánh ở nơi này, rất có thể bọn họ ẩn náu ở bên trong đó.”
Nghe vậy tất cả mọi người ở trong đại điện Trần gia đều giật mình.
“Rất tốt, lập tức xuất phát đi đến Bắc Cảnh.”
Gia chủ Trần gia Trần Áo lập tức lên tiếng.
…
Đồng thời ở thế lực Thất Cảnh khác của Trung Châu.
Thánh địa Chí Trăn!
Ở đây chính là truyền thừa do một vị nhân vật thiên kiêu khác Triệu Minh Đông lưu lại tại Võ Hoang Giới.
“Lão tổ có tin tức… Đây là cơ hội tốt nhất của Thánh địa Chí Trăn chúng ta.”
“Nếu như nắm chặt, chúng ta sẽ một bước lên trời, thậm chí có thể đặt chân đến Chân Tổ Giới ở bên kia.”
Trong mắt thánh chủ Cao Nghĩa tràn đầy ánh sáng nóng bỏng.
Phía dưới, lúc này bát đại hộ pháp của thánh địa Chí Trăn cũng chờ mong không thôi.
“Báo!”
“Chúng ta đã tìm được đầu mối, ngày hôm nay Người Thủ Mộ nhất mạch có lẽ đang ẩn náu ở bên trong Tử Nhân Hoang của Bắc Cảnh.”
Tin tức này vừa truyền đến, giữa thánh địa Chí Trăn, tất cả mọi người đều cùng suy nghĩ.
“Lập tức xuất phát.”
Tất cả cao thủ đều xuất phát.
Hai cái thế lực Thất Cảnh mạnh nhất trong toàn bộ Võ Hoang Giới, tiến hành khởi binh trên quy mô lớn, hướng về phía Bắc Cảnh, chuyện này trực tiếp dẫn đến sự quan tâm của thế nhân.
Chương 1813: Chú ý Tử Nhân Hoang. (2)“Rất có thể phương pháp Võ đạo chung cực đang ở Bắc Cảnh.”
“Đi, đi xem.”
“Cho dù không thể nào tranh phong cùng với hai thế lực Thất Cảnh… Nhưng cũng phải thử một chút.”
Tất cả các thế lực lớn ở trong thiên hạ đều đi theo, tề tụ tại Bắc Cảnh!
…
Ngay tại lúc đó.
Bắc Cảnh, Trấn Thế Các!
“Các chủ, thế lực khắp nơi đều di chuyển, ngày hôm nay các thế lực lớn như Thánh địa Chí Trăn, Trần gia cũng đều hướng về phía Bắc Cảnh.”
Ở bên trong một chỗ bí mật của các, Hàn Hoà cung kính bẩm báo với các chủ Dư Linh Lung.
“Bọn hắn đều suy đoán, hơn phân nửa Người Thủ Mộ nhất mạch nắm giữa phương pháp võ đạo chung cực, cho nên đều đang đi đến Tử Nhân Hoang.”
Trấn Thế Các tuyệt đối là một trong những thế lực có bối cảnh sâu nhất, đối với hướng đi của Võ Hoang Giới, bọn hắn nắm giữ vô cùng chuẩn xác.
Các chủ Dư Linh Lung mang theo mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, lúc này đang lật xem sổ sách.
“Người Thủ Mộ… Ngược dòng đến truyền thuyết xa xưa nhất, lại có thể liên quan cùng với thời đại sương trắng ban đầu…”
Nàng ta không có trả lời Hàn Hoà, mà lại lẩm bẩm nói:
“Căn cứ theo đầu mối, Người Thủ Mộ nhất mạch Võ Tiểu Côn cùng với những người đó đi chung với nhau… Đã trở thành tuỳ tùng của những người đó?”
Nàng ta nói những người đó, tất nhiên chính là mấy người Long Tử Hiên đã từng đến Trấn Thế Các trước đây.
“Mặc dù sử dụng đồ vật không sạch sẽ của chó để giả làm thần dược là một chuyện rất thiếu đạo đức… Nhưng có thể xuất ra được thần dược Thất Tinh, vẫn rất không hề đơn giản.”
“Tìm lâu như vậy, thậm chí những người đó ngay cả đầu mối cũng không có, dường như không tồn tại ở thế giới này vậy…”
Bỗng nhiên nàng ta nghĩ đến điều gì đó, nói:
“Không đúng, người được xưng là người đánh cá trong sơn thôn kia biết được võ đạo vô cùng tinh thâm, thậm chí còn mạnh hơn cả phó các chủ của Võ Đạo Các.”
“Mà căn cứ theo phân tích đầu mối của trận đại chiến trong Nam Hải, năm chi Võ Đạo Các đều trực tiếp đi theo Kim Bảng Võ Tôn…”
“Người đánh cá trong sơn thôn còn mạnh hơn cả Võ Đạo Các, thế chẳng phải có nghĩa là nơi khởi nguồn võ đạo của hắn có thể cùng loại với tồn tại của Kim Bảng Võ Tôn?”
Trong con ngươi xinh đẹp của nàng ta hiện lên vẻ ngưng trọng không gì sánh được.
Người đánh cá trong sơn thôn, Võ Tiểu Côn, Người Thủ Mộ…
Những đầu mối này làm cho nàng ta vô ý thức cảm giác dường như phải bắt được cái gì đó.
“Những người đó… E rằng mới là then chốt.”
Nàng ta lập tức ngưng trọng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoà nói:
“Quan sát Tử Nhân Hoang, mặt khác tra xét một chút, người đánh cá trong sơn thôn có đúng là cũng xuất thân từ trong đó hay không…”
“Nếu như quả thật là như vậy, đủ để chứng minh e rằng bên trong Tử Nhân Hoang cất giấu một thế lực kinh khủng mà chúng ta chưa từng phát hiện ra.”
Hàn Hoà nghe vậy, lúc này cũng gật đầu nói: “Rõ.”
Hắn ta chuẩn bị xoay người rời đi.
Mà giờ khắc này, Dư Linh Lung bỗng nhiên nói tiếp:
“Đúng rồi, về tin tức linh dược trước đây, có phải đã truyền về trong các rồi hay không?”
Nàng ta hỏi linh dược…
Chính là cái gì đó của chó mà trước đây những người đánh cá trong sơn thôn từng lấy ra bán đấu giá ở trong các…
Lúc đó Ngải Sử giám định thấp nhất đều là linh dược Thất Tinh, nàng ta im hơi lặng tiếng thu mua một nửa, sau đó nhanh chóng phái người mang về chủ các ở Chân Tổ Giới.
Linh dược kia… Nàng ta vốn chuẩn bị cho muội muội của mình.
Chủ các của Trấn Thế Các, tương truyền do bốn vị nhân vật cực kỳ mạnh mẽ sáng chế ra.
Một vị ở trong đó chính là lão tổ của Dư gia các nàng.
Tuy nhiên sau này lão tổ Dư gia biến mất, ở trong các, địa vị mạch này của các nàng liền xuống dốc không phanh.
Thân làm hậu nhân dòng chính của người sáng lập, nàng ta vốn nên đảm nhiệm vị trí các chủ ở Chân Tổ Giới, nhưng bởi vì lão tổ biến mất, bị người khác cô lập, nàng ta bị đày đến sát biên giới của Võ Hoang Giới.
Mà muội muội của nàng ta là Dư Linh Tuyết chính là một trong bốn đại thiên tài có thiên phú cực kỳ tốt.
Lúc đó, nàng ta không biết ở bên trong linh dược thất tinh lại có bẫy, cho nên phái người đưa cho muội muội của nàng ta, bởi vì nàng ta vẫn luôn biết ở bên trong chủ các, Dư Linh Tuyết lấy được rất ít tài nguyên.
Đối vơi các thiên tài khác mà nói, Linh Dược Thất Tinh cũng không coi là đồ quý hiếm, thế nhưng đối với muội muội của nàng ta mà nói, đó là thứ vô cùng quý báu.
Chẳng qua sau này lại phát hiện ra linh dược kia là chó…
Dư Linh Lung chỉ có thể vội vàng sai người đi thông báo với bên kia, tránh cho muội muội của mình bị con chó chết kia gieo hoạ.
Hàn Hoà nói:
“Khởi bẩm Các chủ, đã thông báo với chủ các, bên phía chủ các cũng nhận được tin tức rồi.”
Chương 1814: Quyết định khó khăn.Nghe vậy lúc này Dư Linh Lung mới thở dài một hơi.
“Báo!”
Lúc này một người thủ vệ ở bên ngoài vội vàng đi đến nói:
“Khởi bẩm Các chủ, người của Chủ các đến.”
Người chủ các của Trấn Thế Các đến.
Khuôn mặt của Dư Linh Lung lập tức khẽ đổi.
“Tại sao lúc này chủ các lại đến?”
Trên mặt Dư Linh Lung mang theo vẻ nghi hoặc, chủ các của Trấn Thế Các ở tại Chân Tổ Giới xa xôi!
Nàng hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
“Mời.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có một giọng nói truyền đến:
“Không cần mời.”
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân trung niên đã cất bước đi tới.
Người này có khí tức vô cùng mạnh mẽ, trên mặt mang theo nét nham hiểm.
“Thì ra là Kim tiên sinh.”
Trong lòng của Dư Linh Lung lộ ra sự kiêng kỵ, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh nói:
“Cơn gió nào đã thổi Kim tiên sinh đến nơi này?”
Nam nhân trung niên này tên là Kim Xích Sơn.
Ở bên trong chủ các của Trấn Thế Các, hắn ta có thân phận không đơn giản, bởi vì hắn ta là hậu nhân của một mạch khác bên trong Trấn Thế Các.
Kim Xích Sơn cũng lạnh nhạt nói:
“Gió gì? Ngươi còn có mặt mũi hỏi?”
Trong lòng của Dư Linh Lung cảm giác nặng nề nói:
“Kim tiên sinh đến đây là để hỏi tội?”
Kim Xích Sơn lạnh lùng nói:
“Lẽ nào ngươi không có tội?”
Dư Linh Lung nói:
“Có tội gì?”
Trong mắt Kim Xích Sơn không ngừng loé lên lửa giận nói:
“Ngươi còn muốn nói dối? Cho ngươi đến phân các Võ Hoang Giới, kết quả thì sao? Ngươi tiêu xài hết mười tỷ nguyên thạch đổi lấy cái gì chó má linh dược?”
Dư Linh Lung nhướng mày, chuyện này… Làm sao Kim gia lại biết được?
Mặc dù một mạch này của các nàng đã thất thế bên trong Trấn Thế Các, thế nhưng vẫn có một ít lực lượng, nàng thông báo cho chủ các cũng là thông báo cho người một nhà ở phía bên kia mà thôi.
“Chính là mười tỷ nguyên thạch cấp thấp, lẽ nào ta dùng như thế nào còn cần Kim tiên sinh đến đây hoa tay múa chân?”
Nàng lạnh lùng đáp lại.
Kim Xích Sơn cũng cả giận nói:
“Ngươi muốn ta nói thẳng sao? Ngươi chi hơi mười tỷ chỉ để mua về một đống cứt chó, một chén nước tiểu chó.”
Trong lòng Dư Linh Lung càng trầm xuống.
Nàng đã truyền tin tức về phía chủ các hai lần, đều bị mạch Kim gia này nghe lén rồi sao?
Hoặc có nghĩa là không gian sinh tồn của mạch này các nàng ở trong các lại bị đè nén thêm rồi.
E rằng muội muội của nàng ở bên kia sinh sống cũng không dễ dàng gì.
“Coi như mua lộn đồ thì như thế nào?”
Dư Linh Lung vẫn lãnh đạm hỏi.
Tốt xấu gì mạch này của các nàng cũng từng là người sáng lập, chỉ bằng một món đồ chuyện nhỏ như thế, Kim gia cũng không thể làm lớn lên được.
Nhưng Kim Xích Sơn cả giận nói:
“Mua lộn đồ rồi?”
“Ngươi rõ ràng cố ý hãm hại thiên tài Kim gia chúng ta!”
“Ngươi… Nữ nhân ác độc!”
Nghe vậy Dư Linh Lung khẽ ngẩn người ra, này cái quỷ gì?
Nàng chỉ mua lộn đồ, nhưng hãm hại thiên tài Kim gia là chuyện gì?
Chẳng lẽ…
Nàng không khỏi nói:
“Linh dược đó… Không đến được tay của em gái ta, mà là… Kim gia các ngươi cướp đi rồi?”
Kim Xích Sơn hờn giận nói:
“Ngươi nói chuyện dễ nghe hơn một chút đi. Cái gì mà gọi là cướp đi rồi? Các ngươi đều là người của Trấn Thế Các, chẳng phải nên cống hiến cho các một chút hay sao?”
“Hơn nữa đây căn bản không tính là linh dược, là cứt chó.”
Hồi tưởng lại chuyện này, trong lòng của Kim Xích Sơn tràn đầy lửa giận.
Ở bên phía chủ các… Muội muội Dư Linh Tuyết của Dư Linh Lung vẫn nằm dưới sự giám sát của Kim gia bọn hắn!
Trước đây khi Dư Linh Lung gửi về, vừa đưa đến trong tay của Dư Linh Tuyết thì đã bị Kim gia bọn hắn phái người đoạt đi rồi, đồng thời lập tức tiến hành giám định một lượt.
Kết quả… Linh dược kia lại có thể cao tới Cửu Tinh!
Linh dược Cửu Tinh, cho dù ở toàn bộ Chân Tổ Giới cũng có thể nói là vật trân quý.
Nguyên khí ẩn chứa ở trong đó càng nồng nặc mà đặc biệt.
Linh dược đặc biệt như vậy… Đương nhiên bọn hắn sẽ không trả lại cho Dư Linh Tuyết, ngược lại trực tiếp đưa cho thiên tài Kim gia là Kim Thế Thạch dùng.
Cho đến sau này…
Trấn Thế Các ở bên phía Võ Hoang Giới truyền đến tin tức…
Thì ra linh dược đó lại là chó…
Chuyện này trực tiếp khiến cho tâm tính của tất cả đám người Kim gia đều bùng nổ.
Bọn hắn quả thực hận Dư Linh Lung đến nghiến răng nghiến lợi!
Chuyện bi thảm nhất chính là bọn hắn còn phải giấu diếm thật kỹ, không thể để cho Kim Thế Thạch biết được.
Dù sao nếu như biết được, e rằng đạo tâm của Kim Thế Thạch sẽ trực tiếp bị phá huỷ, tổn thất quá lớn, Kim gia bọn hắn không gánh được.
Nghĩ đến đây hắn ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Dư Linh Lung ơi Dư Linh Lung, chúng ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi, để huỷ diệt đạo tâm của Thế Thạch, ngươi lại có thể trộn lẫn linh dược Cửu Tinh vào trong phân…”
“Ngươi phải biết đạo tâm của Thế Thạch… Thiếu chút nữa bị ngươi phế bỏ rồi.”
Chương 1815: Quyết định khó khăn. (2)Dư Linh Lung cực kỳ thông minh, lúc này đã hiểu ra toàn bộ.
Kim gia… Thực sự đã cướp đi “linh dược” mà nàng đưa qua trước đó.
Đồng thời nàng cũng không khỏi kinh ngạc, lúc đó Ngải Sử đã giám định linh dược kia ít nhất cũng là Thất Tinh, nhưng không rõ đẳng cấp cụ thể, không ngờ lại có thể cao đến Cửu Tinh…
Nàng lạnh lùng đáp lại: “Các ngươi Kim gia cướp giật đồ vật của em gái ta… Lại còn trả đũa?”
“Cái gì mà cướp giật? Linh dược của các ngươi cũng là của cả Trấn Thế Các, làm một chút cống hiến cho các không được sao?”
Kim Xích Sơn ngay thẳng nói.
Dư Linh Lung lạnh lùng:
“Tốt cho cái gọi là cống hiến cho các! Đã như vậy, phân các Trấn Thế Các do Kim gia nắm giữ, vì sao không nộp hết toàn bộ các công pháp đan dược thu thập được?”
“Ba năm trước đây, các ngươi tìm được Đại Địa Ngọc Tuỷ, có thể tẩy tuỷ cho những thiên tài trẻ tuổi, vì sao những thần vật như vậy lại không chia cho em gái ta một phần?”
Trong lòng của nàng tức giận.
Đám người Kim gia tìm được những tài nguyên tốt, cho đến bây giờ đều là nuôi béo người nhà mình, mà nàng chỉ mới tìm được một ít gì đó cho muội muội của mình mà cũng lại bị Kim gia cướp đi, thậm chí đối phương lại còn dùng lý lẽ chính nghĩa để đến đây doạ nàng!
“Em gái ngươi đã phế đi, bây giờ chỉ là một phế nhân, căn bản không xứng trở thành người dự bị, đưa linh dược cho nàng ta sử dụng là lãng phí, nhường lại đưa tài nguyên cho Thế Thạch dùng chính là vinh hạnh của nàng ta.”
Dư Linh Lung tức giận quát:
“Vinh hạnh?”
“Kim Xích Sơn… Kim gia các ngươi không nên quá đáng.”
Trong lòng của nàng, lửa giận cùng lo lắng đan xen.
Mà ngay cả tài nguyên do nàng tự mình đưa về cũng đều có thể bị Kim gia đoạt đi… Ngày hôm nay cuộc sống của muội muội nàng ở trong các nên trải qua như thế nào?
“Dư Linh Lung, ta khuyên ngươi nói chuyện nên chú ý một chút đi.”
Kim Xích Sơn lạnh lùng quát:
“Quá đáng? Ngươi dùng cứt chó nước tiểu chó cố ý hại thiên tài Kim gia chúng ta, muốn huỷ đạo tâm của hắn ta, ai quá đáng?”
“Ngươi thực sự có lòng dạ rắn rết.”
Dư Linh Lung nghe những lời này cũng trực tiếp sắp tức điên rồi.
“Kim gia các ngươi đoạt tài nguyên ta gửi cho Linh Tuyết, còn muốn trách ta hại thiên tài Kim gia của các ngươi?”
Nàng giận không kìm chế được, từ chỗ nào mà lại có đạo lý như vậy?
“Không nên giả bộ vô tội, Dư Linh Lung, ngươi sắp xếp độc kế như vậy, hãm hại thiên tài của tộc ta, ngay cả thủ tịch trưởng lão ở trong các cũng đều không thể nhìn nổi nữa.”
Kim Xích Sơn lấy ra một cái quyển trục, nhét vào trước mặt của Dư Linh Lung lạnh nhạt nói: “Đây là mệnh lệnh của thủ tịch, ngươi xem một chút đi.”
Dư Linh Lung mở quyển trục ra, nhìn nội dung ở phía trên nàng tức giận đến mức run rẩy.
“Dư Linh Lung lòng dạ rắn rết, dùng độc kế hại thiên tài Kim Thế Thạch trong các của ta, muốn huỷ đi đạo tâm của hắn ta, dựa theo các quy, đuổi khỏi các, phế hết tất cả tu vi, móc đi hai mắt.”
“Niệm tình lão tổ có công với các, để lấy công chuộc tội, trong vòng một tháng nếu như tìm được phương pháp võ đạo chung cực cho Kim Thế Thạch thì có thể miễn nghiêm phạt.”
Mệnh lệnh này được chính ta thủ tịch trưởng lão của chủ các Trấn Thế Các đã viết.
Trong mắt Dư Linh Lung dâng lên ý lạnh sâu đậm.
Chiếm đoạt linh dược của muội muội nàng, còn để cho thiên tài Kim gia sử dụng…
Cuối cùng linh dược xảy ra vấn đề ngược lại còn bắt nàng chịu trách nhiệm?
Còn khiến nàng phải đi tìm pháp chung cực võ đạo xuất hiện ở Võ Hoang Giới mang về cho Kim gia?
Nàng nhìn quyển trục kia một lúc lâu, trong con ngươi, thần sắc càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
“Dư Linh Lung, đây chính là mệnh lệnh của thủ tịch, ngươi sẽ không không tuân theo chứ?”
Kim Xích Sơn cười lạnh một tiếng nói:
“Thế Thạch đang trên đường tới rồi, tốt nhất ngươi nên tranh thủ thời gian tìm kiếm pháp chung cực võ đạo đi, đến lúc đó còn chưa lấy ra được…”
“Đừng trách các ta không khách khí…”
Đây là uy hiếp.
Giọng nói của Dư Linh Lung bình tĩnh đến đáng sợ nói:
“Ta sẽ khiến cho các ngươi hài lòng.”
Kim Xích Sơn phá lên cười nói:
“Ha ha ha ha… Coi như ngươi thức thời.”
“Dư Linh Lung, thực ra cần gì phải thế? Ta biết trong lòng ngươi bất bình, nhưng thật ra chỉ cần hai tỷ muội các ngươi đồng ý buông tha quyền thừa kế đối với cái ghế kia… Ngày sau sẽ sống tốt đẹp hơn rất nhiều.”
Hắn ta trực tiếp lên tiếng.
Bọn hắn liều mạng chèn ép tỷ muội Dư Linh Lung… Tất nhiên chính bởi vì cái ghế các chủ kia.
Dù sao, cái ghế kia cũng là do lão tổ Dư gia lưu lại, chỉ cần tỷ muội Dư gia không buông bỏ, theo đạo nghĩa, không ai có thể cướp đi được.
“Chuyện này không đến lượt ngươi quan tâm.”
Dư Linh Lung lạnh nhạt nói:
“Hàn Hoà, tiễn khách.”
Bên cạnh Hàn Hoà tiến lên một bước nói:
“Kim tiên sinh, mời.”
Sắc mặt của Kim Xích Sơn lạnh lẽo nói:
“Minh ngoan bất linh!”
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian một tháng.”
Nói xong hắn ta phất ống tay áo, trực tiếp rời đi.
…
Chương 1816: Quyết định khó khăn. (3)Kim Xích Sơn đi rồi.
“Các chủ… Nên làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Hàn Hoà khó coi nói:
“Bọn hắn… Khinh người quá đáng rồi.”
Dư Linh Lung trầm tư một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu, trong mắt của nàng bắn ra một tia sáng quyết tuyệt.
“Ngươi đi đến Tử Nhân Hoang một chuyến… Tìm Người Thủ Mộ, nói cho bọn họ biết rất nhiều thế lực của Võ Hoang Giới, thậm chí là Chân Tổ Giới đều đang đến tìm bọn họ để gây sự.”
“Mặt khác… Lấy hết tất cả đan dược, bảo vật… Chọn những thứ tốt nhất đưa qua cho bọn họ đi.”
Nghe vậy Hàn Hoà thất kinh.
Các chủ điên rồi hay sao?
Có nghĩa là nàng muốn đứng chung cùng một chỗ với Người Thủ Mộ? Trợ giúp Người Thủ Mộ?
“Các chủ… Nghĩ lại đi.”
Hắn ta không khỏi nhắc nhở.
Mà Dư Linh Lung chỉ lắc đầu nói:
“Ý ta đã quyết, nhanh đi.”
Hàn Hoà nhìn nét mặt kiên định của Dư Linh Lung, lúc này thở dài thật sâu không nói thêm gì nữa, xoay người đi.
Trong mật thất chỉ còn lại một mình Dư Linh Lung.
Nàng nắm tư liệu vừa mới mở ra, lẩm bẩm nói:
“Mong rằng ta sẽ không cược sai…”
“Không để cho ta thất vọng!”
Giờ khắc này, nàng cảm giác ở chóp mũi của mình, một giọt mồ hôi lặng yên rơi xuống.
Đây là một quyết định khó khăn.
Thế lực khắp nơi đều đang di chuyển.
Thế lực Thất Cảnh đến từ Trung Châu như thánh địa Chí Trăn, Trần tộc cùng với các thế lực Lục Cảnh nhanh chóng tụ tập về Bắc Cảnh.
Tử Nhân Hoang ở Cực Bắc hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong thiên hạ.
…
Mà giờ khắc này.
Trong Tử Nhân Hoang.
Thủ Thề Cốc.
Lúc này là buổi sáng, trong Thủ Thề Cốc là một mảnh tinh thần phấn chấn phồn vinh.
Mấy trăm người trẻ tuổi đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, tập bài chuẩn bị cho thể dục theo nhịp.
Trong diễn võ trường, các loại võ kỹ được diến biến ra, uy thế bất phàm, khí tức linh lực hỗn độn chấn động thường xuyên vang lên.
Ngày hôm nay Thủ Thề Cốc đã có khoảng chừng ba ngàn người.
Sau khi đại chiến Nam Hải kết thúc, Người Thủ Mộ nhất mạch được Võ Tiểu Côn đưa đến Bắc Cảnh.
Tộc trưởng Võ Trấn Hải cùng với người thừa kế tộc trưởng Võ Minh Sơn đều biết được chuyện đã xảy ra bên trong Tử Nhân Hoang, bọn họ khiếp sợ không thôi.
Ngày hôm nay bọn họ đều đã biết người ứng với lời thề đã xuất hiện, sơn thôn nhỏ kia chính là đối tượng mà bọn họ thần phục.
Bài tập thể dục theo nhịp đã trở thành pháp căn bản của bọn họ, vốn trước kia bộ tộc Người Thủ Mộ chỉ từng nắm giữ pháp thứ tư trong Cửu Pháp, có nghĩa rằng cao nhất cũng chỉ có thể sinh ra cao thủ Tứ Cảnh mà thôi.
Nhưng bài tập thể dục theo nhịp đã phá vỡ lời nguyền này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Võ Trấn Hải cùng với Võ Minh Sơn cũng đã đột phá đến Ngũ Cảnh rồi.
Cao thủ cảnh giới Ngũ Tàng.
Đồng thời trước đây, mười tỷ nguyên thạch, các loại tài nguyên cùng với tất cả pháp ở bên trong Kim Bảng Võ Tôn do mấy người Võ Tiểu Côn mang tới cũng khiến cho bộ tộc Người Thủ Thề phát triển cấp tốc.
Có hơn mười vị cao thủ Tứ Cảnh xuất hiện, cường giả Tam Cảnh cũng có mấy trăm người.
Tất cả thịnh vượng phồn vinh.
Huyền Thanh Y cùng Võ Tiểu Côn đang đối chiến, hai người bọn họ tiến bộ vô cùng nhanh chóng, đồng thời đạt đến Tứ Cảnh.
“Báo!”
Nhưng vào lúc này ở bên ngoài cốc, một vị Người Thủ Thề vội vàng đi vào trong cốc nói:
“Có khách tìm đến.”
Lúc này mấy người Võ Trấn Hải, Võ Minh Sơn cùng với Võ Tiểu Côn, Huyền Thanh Y đều ngừng lại.
Ở cửa thung lũng, một nam nhân trung niên lập tức đi tới.
Đầu hắn ta đội nón lá, che mặt, cả người mặc áo choàng nhìn không rõ vóc người.
“Các hạ là?”
Võ Trấn Hải tiến lên nghi hoặc hỏi một câu.
Nam nhân trung niên này nói:
“Ngài hẳn là tộc trưởng của Người Thủ Mộ nhất tộc, tiền bối Võ Trấn Hải?’
Nói xong hắn ta nhìn về phía Võ Tiểu Côn cùng Huyền Thanh Y, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ nói:
“Võ Tiểu Côn công tử, Huyền Thanh Y cô nương.”
“Thì ra các ngươi thực sự ở trong Tử Nhân Hoang, tại hạ đi chuyến này không phí công vô ích rồi.”
Võ Tiểu Côn cùng với Huyền Thanh Y đều hơi nghi hoặc, giọng nói của người này… Dường như hơi quen thuộc.
Nam nhân trung niên nói tiếp: “Có thể đi vào bên trong nói chuyện?”
Lúc này bọn họ đi vào bên trong một toà đại điện.
Sau khi đi vào bên trong điện, lúc này nam nhân trung niên mới cởi bỏ mũ ra.
“Hàn Hoà tiên sinh?”
Võ Tiểu Côn cùng Huyền Thanh Y đều ngạc nhiên.
Người nam nhân trung niên này chính là Hàn Hoà của Trấn Thế Các.
Võ Tiểu Côn nói: “Tại sao ngươi lại tới nơi này?”
Hàn Hoà nói:
“Tại hạ tới đây là có một tin tức muốn nói cho các vị.”
“Trước đây khi Thiên Tượng chung cực xuất hiện, ngày hôm nay toàn bộ Võ Hoang Giới đều rối loạn.”
“Toàn bộ các thế lực đều đang tìm kiếm pháp chung cực võ đạo, mà tất cả mọi người đều đang suy đoán… Quý tộc có liên quan với thiên tượng võ đạo chung cực.”
Chương 1817: Vạn cổ tu đạo không bằng điên.“Hôm nay tất cả các thế lực Thất Cảnh của Trung Châu như Trần tộc, thánh địa Chí Trăn cũng đã lên đường.”
“Ngoại trừ chuyện đó, một số thế lực của Chân Tổ Giới cũng ngồi không yên, theo tin tức, ngay cả Võ tộc, một trong chín cổ tộc trường sinh cũng tới…”
“Các chủ nhà ta đoán được quý tộc hẳn là đang ở chỗ này, cho nên đặc biệt sai ta đến đây báo cho các vị biết để các vị chuẩn bị sớm.”
Nghe xong mấy người Võ Trấn Hải đều hoàn toàn biến sắc.
“Trần tộc, thánh địa Chí Trăn… Thậm chí còn có cổ tộc trường sinh của Chân Tổ Giới?”
Võ Trấn Hải lẩm bẩm nói:
“Bất kỳ một thế lực nào cũng đều là cự phách… Chúng ta làm sao chống lại được?”
Sắc mặt Ngô Minh Sơn trầm trọng nói:
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, thế nhân đã nghi ngờ Người Thủ Thề chúng ta, như vậy chúng ta… Không thể giải thích được.”
Hàn Hoà nói: “Hôm nay các vị không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chiến.”
Hắn ta vung tay lên, xung quanh xuất hiện một đống nhẫn không gian!
“Bên trong nhẫn không gian này chính là toàn bộ đan dược, công pháp, vũ khí, giáp trụ do Trấn Thế Các chúng ta cung cấp, thật sự là một phần tâm ý của các chủ chúng ta, xin các vị hãy nhận lấy.”
Thấy thế mấy người Võ Trấn Hải đều ngoài ý muốn.
“Trấn Thế Các… Trước nay không can thiệp tranh đấu trong thế gian…”
Võ Minh Sơn nghi ngờ nói: “Vì sao các chủ ra tay tương trợ?”
Hàn Hoà rất thẳng thắn mà nhìn về phía Võ Tiểu Côn cùng Huyền Thanh Y nói:
“Các chủ nói nàng không biết được các vị có bối cảnh gì.”
“Nhưng nàng cược rằng các vị nhất định có thể thắng, cho nên nàng nghĩ kết một thiện duyên, không hơn.”
Võ Tiểu Côn cùng Huyền Thanh Y đều biến sắc.
Bọn họ… Đã hiểu ý tứ của Trấn Thế Các rồi.
Trấn Thế Các không phải đến vì Người Thủ Thề.
Mà là vì…
Người đứng ở phía sau mấy người Võ Tiểu Côn cùng Huyền Thanh Y.
Chính là bên phía… Sơn thôn nhỏ.
“Các chủ… Thực sự bất phàm.”
Huyền Thanh Y không khỏi cảm thán, đối với vị các chủ này của Trấn Thế Các, nàng cũng cảm thấy ngưỡm mộ.
Trước đây nếu như Huyền Nhất Tông có thể có nhãn lực giống như Trấn Thế Các thì sao có thể rơi vào kết cục tông huỷ người mất chứ?
Võ Tiểu Côn cũng gật đầu nói:
“Trấn Thế Các có ý tốt, chúng ta xin nhận.”
“Tuy nhiên việc này… Trước hết chúng ta cần phải bẩm báo với chủ nhân mới có khả năng định đoạt được.”
Dù sao lúc này có liên quan đến cổ tộc trường sinh ở Chân Tổ Giới, cấp bậc rất cao.
“Ta đi xem đi.”
Lúc này Võ Tiểu Côn lên tiếng.
…
Mà giờ khắc này.
Tử Nhân Hoang, Sơn thôn nhỏ.
Trong thôn vô cùng náo nhiệt, rất nhiều thôn dân đều tự đến giúp đỡ xây dựng bệnh viện tâm thần!
Mấy ngày hôm trước, khi trong thôn mở tiệc, Nhị đại gia đã nói với tất cả mọi người ý định này, mọi người cũng hết sức tán thành.
Dù sao đối với loại bệnh tâm thần này của Lạc Tinh Trần, vừa già vừa đáng thương, người trong thôn đều rất đồng tình.
Cho nên hôm nay trực tiếp khí thế ngút trời mà bắt đầu xây dựng.
Trương đại bá khiêng đến mấy khúc gỗ lớn, Vương đại thẩm mang đến giường chiếu, huynh đệ Thiết Trụ khoẻ mạnh vội vàng mang ngói đến…
Lý Phàm cũng mang theo một đám đệ tử đến đây giúp đỡ, Vân Khê, Tử Lăng cùng với Tâm Ninh chạy đi trát bùn, Đại Đức, Long Tử Hiên thì đang khuân đá.
Minh Thiên Bắc dẫn theo một đám Ma Soái đến trợ giúp, vận chuyển từng thùng vôi, nhiệt tình như lửa, dường như đang làm một sự nghiệp cực kỳ to lớn.
Mà Lạc Tinh Trần ngồi ở trên mặt đất, nhìn cảnh tượng trước mắt này cũng trực tiếp khóc!
Trời ạ, đã tới chậm, giờ mới biết bản thân sống quá nửa đời người, thế nhưng toàn bộ đều vô dụng rồi!
Sớm biết rằng như vậy, trước đây trực tiếp đến cửa làm bệnh tâm thần thì tốt rồi!
Bây giờ có nhiều tồn tại cấm kỵ kinh khủng như vậy đang xây dựng động phủ cho mình?
Nếu như đặt ở bên ngoài, đây đều là những đại lão cái thế, thế giới cũng vì họ mà sụp đổ…
Loại cảm giác này giống như là một tên ăn mày, có một ngày nào đó được đế vương tự mình xây dựng cung điện cho hắn ta vậy.
Thái quá… Thế nhưng lại rất chân thực.
“Vạn cổ tu đạo, không bằng một ngày điên!”
Rốt cuộc lão ta cũng đã nhìn thấy rõ ràng, vạn cổ tu đạo có tác dụng chó gì?
Làm bệnh tâm thần không sung sướng sao? Làm người điên không tốt sao? Không dễ chịu sao?
Ăn uống no nê ở trong thôn không ngon sao?
“Thiên Bắc này, lúc nào quay về cũng đừng để lão Lạc nhàn rỗi, đi hỗ trợ nhặt ve chai ở trong thôn chẳng hạn, kêu lão cùng đi đi, dẫn theo lão đi một chút.”
Nhị đại gia dặn dò.
“Nhị đại gia người yên tâm đi, ta nhất định sẽ xử lý theo lời của ngài.”
Minh Thiên Bắc cực kỳ kích động, hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì nói:
“Nhị đại gia, cái kia… Cái kia…”
Hắn ta hơi lo lắng nhìn thoáng qua bên phía Trương đại bá.
Nhị đại gia lập tức hiểu ra cười nói:
“Còn băn khoăn cái roi quất trâu của Tiểu Trương sao…”
Chương 1818: Vạn cổ tu đạo không bằng điên. (2)Nhị đại gia nhìn qua, trâu của Trương đại bá đang buộc ở một bên, roi cũng được đặt ở bên cạnh con trâu, lúc này ông mới đi tưới lấy roi xuống, nói với Trương đại bá ở bên kia:
“Tiểu Trương, cho Thiên Bắc cái roi quất trâu này, sau này ngươi lại làm một cái khác.”
Trương đại bá không ngẩng đầu nói:
“Roi đánh trâu, đánh người đau, bảo hắn sử dụng cẩn thận một chút.”
Lúc này Nhị đại gia đưa cho Minh Thiên Bắc.
Minh Thiên Bắc nhận lấy roi quất trâu, trong lòng lập tức kích động không gì sánh được.
Này… Có thể nói là đồ vật tốt nhất mà hắn ta nhặt được.
“Từ nay về sau, cuối cùng cũng có đồ vật có thể ngăn chặn được xiên phân của Huyết Qua rồi.”
Đám Ma Soái Đơn Minh thấy thế không khỏi cảm thán.
“Ừm… Mạnh mẽ thật là mạnh mẽ, nhưng xiên phân của Huyết Qua quá nặng, vẫn không có ai dám so sánh cùng với hắn ta.”
Bên cạnh Ma Soái Thiết Sơn cũng nói.
Hắn ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều không khỏi trầm mặc.
“Lý tiền bối.”
Mà giờ khắc này ở phía sau, một giọng nói vang lên.
Lý Phàm quay đầu lại chỉ thấy Võ Tiểu Côn cùng Huyền Thanh Y đã đi tới.
Võ Tiểu Côn đi tới, nhìn thấy cảnh tượng phía trước hắn không khỏi giật mình.
Bởi vì Lạc Tinh Trần… Không ngờ lại đang ngồi ở dưới đất, trong đôi mắt già nua tràn đầy nước mắt, dáng vẻ dường như cực kỳ cảm động.
Tại sao lại như thế này…
Nhưng hắn cũng biết đây chính là cường giả võ đạo chân chính, trước đây ngay cả con chó đen tiền bối cùng với Tiểu Ô Quy tiền bối đều phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng bây giờ cường giả này lại ngoan như thế.
Sơn thôn nhỏ… Thực sự quá mạnh mẽ.
Hắn đối với Lý tiền bối… Càng cảm thấy cung kính.
Mà lúc này Lý Phàm cũng không nhịn được mỉm cười một tiếng nói:
“Lâu ngày không gặp, gần đây khoẻ chứ?”
Võ Tiểu Côn nói
“Khởi bẩm tiền bối, mọi chuyện đều tốt… Được mấy người Long đại ca hỗ trợ, hôm nay tộc nhân đã đoàn tụ.”
“Chẳng qua khi đó, lúc mấy người Long đại ca đi tìm vị tiền bối này dẫn đến động tĩnh quá lớn, hôm nay tất cả mọi người đều đang tìm kiếm mấy người Long đại ca…”
“Bây giờ người ở bên ngoài đã biết được chúng ta cùng với mấy người Long đại ca đi ra từ bên trong Tử Nhân Hoang, rất nhiều người đều muốn cướp đoạt cơ duyên…”
“Tiền bối… Người đến không tốt.”
Lý Phàm nghe vậy không khỏi ngẩn người ra.
Thời điểm mấy người Long Tử Hiên tìm được Lạc Tinh Trần đã kinh động đến những người khác?
Hắn lập tức nghĩ đến trên người Lạc Tinh Trần này… Có mang theo bảo vật!
Ngọc Hồng Trần!
Loại ngọc thạch này hiếm thấy trên đời, cực kỳ quý hiếm, đối với người bình thường mà nói, nếu như có được chính là vinh hoa phú quý.
Cho nên người ta biết được Lạc Tinh Trần này bị mấy người Long Tử Hiên mang về thôn… Nhất định sẽ đến quấy rầy.
Nghĩ đến đây Lý Phàm không khỏi lắc đầu nói:
“Thế nhân tham lam, lại không biết rằng đồ đạc cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể khống chế được.”
Nếu như miếng ngọc Hồng Trần đó chưa từng được người đeo thì không tính, tuy nhiến miếng ngọc Hồng Trần đó đã từng có chủ nhân.
Thậm chí còn khiến cho Lạc Tinh Trần phát điên rồi.
Đối với Lý Phàm mà nói, một miếng ngọc Hồng Trần mà thôi, hắn cũng không để ở trong lòng.
Hơn nữa từ xưa đến nay tâm tính hắn cũng đạm bạc, trong mắt hắn, những châu bảo mỹ ngọc cũng không bằng được một chén trà xanh, hay một chén rượu nhỏ.
Hơn nữa bây giờ tốt xấu gì hắn cũng là tu giả Trúc Cơ tầng một, đồ vật phàm tục có thể có tác dụng gì… Dù sao cũng không phải linh thạch.
Nhưng một khi ngọc Hồng Trần này rơi vào tay người khác… Sẽ chỉ hại người mà thôi.
“Đồ vật mà thế nhân mong ước, đối với bọn hắn mà nói đó chính là tai hoạ.”
Lý Phàm quay đầu nhìn về phía các đệ tử nói:
“Các ngươi đi xem một chút đi.”
Đối với kéo bè kéo lũ đánh nhau, các đệ tử của hắn… Coi như là rất có kinh nghiệm.
Cho nên bây giờ Lý Phàm cũng không quá lo lắng.
Hơn nữa hôm nay hắn đã là Trúc Cơ tầng một, rất có niềm tin.
Con người bình thường… Không sợ.
Mà các đệ tử vốn đang làm việc nghe thế đều lập tức dừng lại.
“Tuân mệnh!”
“Đã lâu không có hoạt động một chút rồi… Đi!”
“Chỉ cần đánh một trận.”
Các đệ tử đều có chút chờ mong.”
Từ sau khi tiến vào tổ giới hỗn độn cho đến nay, phần lớn bọn họ đều hoàn toàn không hề biết gì với thế giới bên ngoài cả.
Lúc này mọi người từ biệt Lý Phàm đi ra khỏi thôn cùng với Võ Tiểu Côn.
Trên đường Võ Tôn kể lại cho mọi người tin tức mà Hàn Hoà đã mang tới.
“Mơ ước pháp võ đạo?”
Long Tử Hiên thản nhiên nói:
“Muốn thì cứ để cho bọn hắn thử xem.”
…
Rất nhanh.
Mọi người đi đến Thủ Thề Cốc.
“Chủ nhân đến!”
Hô to một tiếng trước Thủ Thề Cốc, ngay lập tức, trong Thủ Thề Cốc, toàn bộ tộc nhân Thủ Thề đều chạy ra chào đón.
Mấy người Võ Trấn Hải, Võ Minh Sơn đi ở đầu tiên, lúc này nhìn thấy mấy người Long Tử Hiên, Thanh Trần đều vội vàng hành đại lễ.
Chương 1819: Trận chiến hỗn độn mở màn.“Bái kiến các vị chủ nhân!”
“Bái kiến các vị chủ nhân!”
Bọn họ cung kính không gì sánh được.
Bọn họ đã biết được mấy người Thanh Trần và Long Tử Hiên đều là sư huynh đệ, đều là học trò của vị trong sơn thôn nhỏ kia, cho nên đều xưng hô là chủ nhân.
Mà lúc này Hàn Hoà đi theo bên cạnh mấy người Võ Trấn Hải, nhìn thấy được nhóm thanh niên nam nữ ở trước mặt cũng nhất thời kinh ngạc.
“Người đánh cá trong sơn thôn… Vẫn còn có nhiều sư huynh đệ như vậy?”
Trong lòng của hắn ta có chút rung động.
Một người đánh cá trong sơn thôn đã có năng lực trấn áp Võ Đạo Các rồi.
Sư huynh đệ của hắn… Lẽ nào cũng đều là cường giả trong võ đạo sao?
Hơn nữa từng người trẻ tuổi này đều trông hết sức bất phàm.
Thanh niên ôm một chậu cỏ kia, rõ ràng còn ẩn chứa khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Thiếu nữ váy tím cõng bàn vẽ ở sau lưng, đôi mắt sáng liếc nhìn, khí tức như thu thuỷ, siêu phàm thoát tục.
Nữ tử váy trắng cõng đàn, khí tức xuất trần, đoan trang tú lệ, nghiền ép tất cả thánh nữ của thế lực lớn.
…
“Các chủ không có đoán sai, người đánh cá trong sơn thôn đại diện cho cả một thế lực lớn.”
“Mà ngày hôm nay rốt cuộc thế lực này cũng đi ra khỏi Tử Nhân Hoang sao?”
Hắn ta không khỏi cảm thấy chờ mong.
Mà giờ khắc này, Thanh Trần tiến lên nói:
“Các vị xin đứng lên, không cần đa lễ.”
“Mấy vị này đều là sư tỷ cùng với sư đệ của chúng ta.”
Hắn giới thiệu mấy người Nam Phong một chút.
Mấy người Võ Trấn Hải càng cảm thấy cung kính, thi lễ một cái.
“Khởi bẩm các vị chủ nhân, vị này chính là Hàn Hoà tiên sinh của Trấn Thế Các, chính là hắn ta đã mang đến tin tức cho chúng ta, ngoài ra vẫn còn có rất nhiều các loại vũ khí ttốt khác.”
Võ Trấn Hải giới thiệu.
“Ồ, thì ra là ngươi sao.”
Ngô Đại Đức leaij tiến lên, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong nói:
“Thế nào, Trấn Thế Các các ngươi… Còn thu linh dược nữa không?”
“Ngươi yên tâm, bắt đầu từ Thất Tinh.”
Từ sau lần trước đó, không ngờ đại thần thông của chó chết lại có thể bán đấu giá được, bị thế nhân truy đuổi tranh đoạt, Ngô Đại Đức cảm giác… Rất hưng phấn.
Mà Hàn Hoà vừa nghe, mặt đều xanh lét rồi, mẹ nó, tên mập mạp này quá thiếu đạo đức rồi, rõ ràng còn muốn lừa bịp bọn họ nữa.
Hắn ta không khỏi nhì thoáng qua con chó đen ở bên cạnh Ngô Đại Đức, khoé miệng đều co quắp nói:
“Cảm ơn… Linh dược đó… Chúng ta không cần nữa.”
Hắn ta chuyển đề tài khác:
“Các vị, hôm nay các thế lực Trần tộc, thánh địa Chí Trăn dẫn đại quân đến, đã đến bên ngoài Tử Nhân Hoang.”
“Trong kẻ địch có vô số cao thủ Ngũ Cảnh, thậm chí cao thủ Lục Cảnh cũng phải đến mười người, Hàn mỗ kiến nghị lập tức bố trí ba cái phòng tuyến…”
Trước khi đến, để giúp đỡ Người Thủ Thề, Trấn Thế Các bọn hắn còn tập trung nghiên cứu các loại chiến thuật.
Dù sao lần này Người Thủ Thề phải đối mặt với quá nhiều kẻ địch.
“Chờ một chút.”
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh bỗng nhiên tiến lên nói:
“Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc có mấy tên cao thủ Lục Cảnh? Số lượng không giống như lời nói, e rằng chúng ta không thể xử lý tốt được…”
Hàn Hoà nghe vậy không khỏi khẽ ngẩn người.
Những người này… Sợ cao thủ Lục Cảnh?
Hắn ta lập tức nghĩ, xong đời rồi.
Các chủ suy đoán thế lực ở phía sau lưng người đánh cá trong sơn thôn không đơn giản.
Thế nhưng nếu như ngay cả cao thủ Lục Cảnh cũng sợ hãi…
Đủ để chứng minh cái thế lực ở bên trong Tử Nhân Hoang này, có lẽ ngay cả cao thủ Thất Cảnh cũng không có.
Thế lực như vậy có lẽ cũng đủ để có tên tuổi ở Võ Hoang Giới, thế nhưng… Căn bản không có tư cách để Các chủ đặt niềm tin được.
Một cái Lục Cảnh, thực lực Thất Cảnh… Ở trước mặt của Trấn Thế Các cũng chẳng đáng là gì.
Lòng Hàn Hoà cũng lạnh phân nửa rồi, hắn ta nhắm mắt nói:
“Căn cứ theo tình báo… Nhìn qua có vẻ có mười người.”
Hắn ta hơi lo lắng, mười cao thủ Lục Cảnh, sẽ không hù dọa những người trẻ tuổi này chứ?
Nhưng hắn ta vừa mới nói xong, Độc Cô Ngọc Thanh cũng nóng nảy nói:
“Chỉ có mười tên?”
Hàn Hoà: “???”
Chỉ có???
Hắn ta ngẩn người: “Đúng vậy… Mười tên…”
Độc Cô Ngọc Thanh nói: “Không kịp rồi…”
Hắn vội vàng xoay người, nhưng chỉ thấy ở phía trước đã có hai bóng người bay ra ngoài…
“Lục Nhượng, Thanh Trần… Các ngươi lại chạy trước?”
Ngay lập tức, mấy người Ngô Đại Đức, Long Tử Hiên đều vội vàng xông ra ngoài.
“Nhanh lên một chút, đi trễ thì không được chia rồi.”
“Cao thủ Lục Cảnh… Ta phải có một cái.”
Bọn họ đều hô to.
Độc Cô Ngọc Thanh cũng vội vàng đuổi theo nói:
“Quá đáng… Chờ ta một chút!”
…
Mà ở trước Thủ Thề Cốc, vẻ mặt của mấy người Võ Trấn Hải nhất thời ngẩn ra.
Tình huống này là như thế nào…
Tại sao… Lại nhanh chân như thế?
Hàn Hoà cũng có chút há hốc mồm, tại sao mấy người trẻ tuổi này mang đến cho hắn ta một cảm giác giống như tranh đoạt vậy…
Tranh đoạt cao thủ Lục Cảnh?
Chương 1820: Uy của tân pháp (1)Đây là tiết tấu gì vậy…
Chẳng lẽ lúc nãy lời nói của Độc Cô Ngọc Thanh là có ý khác, xử lý không tốt… Là sợ bị thiếu phần sao?
Lúc này.
Bắc Cảnh, ở bên ngoài Tử Nhân Hoang.
Đại quân ngang dọc, nhìn qua có khoảng mấy vạn người!
Tinh nhuệ của các đại tộc hầu như đều tới.
Ở khu vực trung tâm ở phía trước đương nhiên là hai thế lực Thất Cảnh, thánh địa Chí Trăn cùng với Trần tộc.
Ngoài ra, hầu như tất cả thế lực Lục Cảnh ở các đại vực đều đã tới, như Tây Mạc Tây Huyền Điện, Đông Hoang Ngự Thú Tông, Bắc Cảnh Chiến Thần Thư Viện, Thú Linh Sơn.
Cường giả tụ tập, rất nhiều cao thủ đời trước đã ở ẩn ở Võ Hoang Giới đều nhảy ra ngoài, muốn tranh đoạt cơ duyên lần này.
“Chúng ta phải lấy được cơ duyên lần này.”
“Pháp Võ Tôn có thể thông thiên, là khắp cả Võ Hoang Giới.”
“Ha ha ha, một đám Người Thủ Mộ dựa vào cái gì mà chiếm được pháp Võ Tôn? Bọn hắn không có tư cách.”
Tất cả mọi người đều lên tiếng, nhìn chằm chằm Tử Nhân Hoang ở phía trước, sát ý đằng đằng.
“Từ trước đến nay thánh địa Chí Trăn chúng ta truyền thừa võ đạo… Đương nhiên pháp Võ Tôn phải do chúng ta đến lấy.”
Mà ở phía trước, thánh chủ Cao Nghĩa của thánh địa Chí Trăn nhìn về phía Trần tộc, lạnh lùng lên tiếng.
Bên cạnh hắn ta, trưởng lão tông môn cùng với thánh nữ Bạch Khiết đều đang đứng đấy.
Tộc trưởng Trần tộc Trần Áo cũng lạnh lùng đáp lời:
“Lẽ nào Trần tộc chúng ta không có truyền thừa võ đạo sao?”
“Năm xưa lão tổ của tộc ta cũng từng được Kim Bảng Võ Tôn ưu ái, phá vỡ hư không đi đến Chân Tổ Giới.”
Còn chưa đi vào Tử Nhân Hoang, thế nhưng Trần tộc cùng với Thánh địa Chí Trăn đã bắt đầu tranh đấu gay gắt.
Trong mắt của bọn hắn, căn bản không để những thế lực Lục Cảnh kahcs vào trong mắt.
Pháp Võ Tôn… Như vật trong lòng bàn tay.
Hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm.
“Xem ra, một trận hôm nay… Không đánh không được.”
Trần tộc, một vị cao thủ Lục Cảnh bước ra một bước đe doạ nhìn thánh địa Chí Trăn.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai?”
Trong thánh địa Chí Trăn, đồng thời có một cao thủ Lục Cảnh bay ra.
Hai thế lực đều là Thất Cảnh, có cường giả Lục Cảnh.
Thấy thế, tất cả các thế lực ở xung quanh đều lập tức chú ý.
Còn chưa có lấy được pháp Võ Tôn, lẽ nào đã muốn bắt đầu khai chiến ngay lúc này hay sao?
Nhưng vào giờ khắc này!
“Cần gì phải tự giết lẫn nhau?”
Ở chỗ sâu bên trong Tử Nhân Hoang bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo.
Ngay sau đó trên bầu trời bỗng nhiên có hư ảnh của một gốc cây khổng lồ, đó là một cây cỏ, thế nhưng lúc này hư ảnh cỏ thông thiên, tản ra khí thế kinh thiên, chém về phía bầu trời nơi hai cường giả Lục Cảnh đang giằng co.
Ngay lập tức, hai cao thủ Lục Cảnh giật mình, đều vẫy tay, chống lại hư ảnh cây cỏ kinh thiên này!
Rầm!
Hai cường giả Lục Cảnh ra tay, thảo ảnh biến mất.
“Rất bất phàm… Đây là cỏ gì? Chẳng lẽ là một loại linh thực nghịch thiên nào thành tinh ở bên trong Tử Nhân Hoang hay sao?
Sắc mặt cao thủ Lục Cảnh Triệu Chấn của thánh địa Chí Trăn không khỏi ngưng trọng.
“Mặc dù cảnh giới không mạnh mẽ, thế nhưng loại đạo này… Vô cùng không đơn giản.”
Cường giả Trần tộc Trần Đức Chí cũng trịnh trọng lên tiếng.
Tất cả mọi người thấy thế đều tạm thời yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía Tử Nhân Hoang.
Chỉ thấy ở bên trong Tử Nhân Hoang, chẳng biết từ lúc nào có một thanh niên đi ra!
Nhìn qua thì thanh niên kia chỉ giống như một người nông phu, mặc áo tang vải thô ở trên người, trong tay còn ôm một chậu cỏ.
“Vừa rồi một kích kia đến từ người thanh niên này sao?”
“Thoạt nhìn hắn ta giống như hai lúa chính gốc… Dường như chỉ là một người nông phu trồng trọt.”
“Người này là thổ dân ở bên trong Tử Nhân Hoang hay sao? Không thể khinh thường!”
Tất cả mọi người đều nghị luận.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao can thiệp việc của hai nhà chúng ta?”
Trần Đức Chí lạnh lùng đặt câu hỏi.
“Dám ra tay đối với chúng ta, ngươi muốn chết hay sao?”
Triệu Chấn cũng gầm lên nói.
Mà lúc này người thanh niên kia cũng mỉm cười nói:
“Cái kia… Can thiệp các ngươi… Bởi vì ta chính là muốn chết đó.”
“Đến, hai tên phế vật, đến chém ta.”
Lời hắn thực sự kiêu ngạo đến cực điểm.
Nghe vậy tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Người lớn lối như thế… Chưa từng thấy qua.
Triệu Chấn cùng với Trần Đức Chí tuyệt đối là cao thủ thành danh đã lâu, hơn nữa còn xuất thân từ thánh địa Chí Trăn và Trần tộc, có ai dám bất kính?
Hôm nay lại có thể bị một người trẻ tuổi kêu gào?
“Rất tốt, rất tốt… Lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
Sắc mặt của Trần Đức Chí lạnh lùng, sau đó bước ra một bước, lăng không một chưởng đánh về phía Lục Nhượng.
Hôm nay Lục Nhượng cũng chẳng qua chỉ là cảnh giới Tứ Luyện mà thôi.
Nói chung ở trước mặt cường giả Lục Uẩn, Tứ Luyện… Chỉ giống như con kiến.
Nhưng mà lúc này trong mắt của Lục Nhượng toả sáng!
Chương 1821: Uy của tân pháp (2)Hắn trực tiếp phóng lên cao, hướng về phía một chưởng này.
Cảnh giới Tứ Luyện có thể ngự không rồi.
“Hắn muốn chết.”
“Chỉ có cảnh giới Tứ Luyện cũng dám khiêu chiến cao thủ Lục Cảnh? Cuồng vọng ngu xuẩn.”
“Người này sẽ chết.”
Tất cả mọi người đều chắc chắn.
Nhưng lúc này bên trong chậu cỏ của Lục Nhượng, một cây cỏ diễn hoá ra đạo tắc vô tận.
Tầm mười cây cỏ nho nhỏ lúc này đan xen vào một chỗ, bện ra một cái lưới cỏ, đánh về phía một chưởng kia.
Rầm!
Một chưởng cấp Lục Uẩn đánh vào bên trong cái lưới cỏ kia.
Lưới cỏ màu xanh biếc trực tiếp bị đánh nát rồi.
Lục Nhượng lập tức bị một chưởng đánh rơi xuống dưới mặt đất.
Thấy thế mọi người đều kinh ngạc, tiểu tử này lại có thể không chết?
“Cỏ của hắn… Rất mạnh.”
“Cường giả Thảo đạo? Ở Võ Hoang Giới, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy qua.”
Tất cả mọi người đều ngoài ý muốn.
Mà sắc mặt của Lục Nhượng hơi trắng lên, khoé miệng cũng tràn ra một tia máu tươi.
Chiến đấu vượt qua hai cảnh giới lớn… Vô cùng khó khăn.
Cảnh giới Tứ Luyện chỉ là huyệt đạo tứ chi được thuần hoá.
Mà cảnh giới Lục Uẩn, toàn bộ tiềm năng ở trong Ngũ Tạng Lục Phủ được thả ra, thân thể đã đạt đến cảnh giới viên mãn, có thể phát ra uy năng của thần thông.
Nhưng Lục Nhượng cũng mừng rỡ.
Bởi vì giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm nhận được… Tu vi của bản thân đang tăng trưởng!
“Chủng dưỡng thất yếu… Chiết cây!”
“Quả nhiên dùng rất tốt.”
Lục Nhượng ngẩng đầu hưng phấn nói:
“Trở lại.”
Hắn trực tiếp phóng về phía Triệu Chấn một lần nữa.
Mà giờ khắc này, Triệu Chấn hơi khó hiểu một chút.
Bởi vì vừa nãy khi hắn ta đánh ra một chưởng kia, hắn ta lại có thể cảm giác được tu vi của mình… Dường như có một bộ phận bị suy yếu, biến mất.
Đây là cái quỷ gì vậy…
“Thằng nhãi ranh, thật sự cho rằng ngươi có thể khiêu khích lão phu sao?”
Triệu Chấn nổi giận, ra tay một lần nữa.
Mà giờ khắc này, Lục Nhượng không chỉ khiêu khích Triệu Chấn, thậm chí còn có một mảnh phiến lá chém về phía Trần Đức Chí.
Hắn muốn một lần đối phó với hai tên!
“Thảo đạo… Thoạt nhìn có hơi quỷ dị, tuy nhiên nếu như ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi.”
Trần Đức Chí cũng đánh một quyền, uy áp rung động hư không, tiêu diệt xông tới.
Nhưng một quyền này còn chưa có rơi xuống Lục Nhượng ở bên kia, ở trước người Trần Đức Chí đột nhiên xuất hiện một vị tăng nhân.
Tăng nhân này cầm cái chổi ở trong tay, thoải mái mà chặn một chưởng này.
“Ngươi là ai?”
Trần Đức Chí cả kinh!
Tăng nhân này mỉm cười nói:
“Thí chủ, ta là cha ngươi.”
Trần Đức Chí vừa nghe giận tím cả mặt.
“Hoà thượng thối, ngươi muốn chết.”
Hắn ta điên cuồng tấn công Thanh Trần!
Mà Thanh Trần cũng vừa chiến đấu vừa nói:
“Thí chủ, ta thật sự là cha của ngươi, sắc tức là không, không tức là sắc, ta không phải cha ngươi tương đương ta chính là cha ngươi, đến đến, ta tới cho ngươi tin tưởng ta chính là cha ngươi.”
Thanh Trần vừa mới lên tiếng, vừa chống lại kẻ địch.
Mà công pháp của hắn đang thay đổi theo lời nói của hắn.
Đây là Biện Luận Thiền ở bên trong Thập Nhất Thiền.
Trần Đức Chí phát hiện công kích do hắn ta đánh ra bình thường sẽ giống như gặp phải quỷ dị vậy, có đôi khi không hiểu sao lại bị phân giải, có đôi khi lại bắn ngược lại.
“Yêu tăng, ta phải giết chết ngươi.”
…
“Hai người này đến từ nơi nào?”
“Rất quỷ dị.”
“Ở bên trong Tử Nhân Hoang, từ khi nào mà lại có tu giả quỷ dị như vậy?”
Giờ khắc này toàn bộ đại quân đều cảm thấy nghi hoặc.
“Ra tay giết chết bọn chúng đi, đêm dài lắm mộng.”
Trần Áo thấy thế trầm giọng lên tiếng.
Hắn ta chính là kiêu hùng, đã mơ hồ nhìn ra được hai người trẻ tuổi đi ra từ bên trong Tử Nhân Hoang này chính là đang mượn địch để ngộ đạo.
Đạo rất quỷ dị.
Đối mặt với thiên tài… Tuyệt đối phải tiêu diệt hoàn toàn.
Bằng không chính là nuôi hổ gây hoạ.
Đồng thời bên phía thánh địa Chí Trăn cũng bắt đầu hành động.
Trên bầu trời trong chớp mắt xuất hiện mấy vị cao thủ Ngũ Cảnh vây đánh muốn tiêu diệt hai người Thanh Trần cùng với Lục Nhượng.
“Các vị, có thể nhận được chữ này?”
Ở bên trên bầu trời của đám cao thủ này, kiếm khí ngang dọc, không ngờ lại có thể tạo thành một chữ Khải ngay ngắn chỉnh tề:
“Chính!”
Năm đạo bút hoạ kia mang kiếm ý tràn trề không gì chống đỡ được!
“Ngươi dám.”
Lúc này năm cao thủ Ngũ Cảnh nhất thời giận dữ phóng lên cao.
Nhưng chữ “Chính” được tạo thành từ kiếm ý kia đã chậm rãi hạ xuống dưới.
Năm cao thủ Ngũ Cảnh bị kiếm khí kia quét qua, không ngờ tất cả lại có thể hoá thành mưa máu.
“Ta có hạo nhiên kiếm, chữ áp toàn quân.”
Độc Cô Ngọc Thanh mỉm cười, đây chính là Khải thư – Hạo nhiên kiếm ở bên trong Đạo Diễn Ngũ Thư do sư phụ ban tặng.
Hắn mỉm cười nói:
“Quá yếu, đến Lục Cảnh!”
Năm tên cao thủ Ngũ Cảnh vốn muốn trợ giúp đám người Trần Đức Chí, tiêu diệt hai người trẻ tuổi yêu tà kia.
Chương 1822: Uy của tân pháp (3)Kết quả lại có thể bị người trẻ tuổi thứ ba đột nhiên xuất hiện tiêu diệt rồi.
Chuyện này trực tiếp khiến cho tất cả mọi người ở nơi đây giật mình.
“Rõ ràng tu vi của người này mới chỉ đến Tứ Cảnh mà thôi…”
“Tứ Cảnh giết Ngũ Cảnh như chém rau cắt dưa vậy?”
“Đó là kiếm pháp gì? Quá kinh khủng!”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
“Quả nhiên bên trong Tử Nhân Hoang có cái gì đó quái lạ, đại chiến bắt đầu rồi.”
Lúc này Trần Áo lên tiếng!
Hắn ta đã hiểu những người trẻ tuổi này căn bản không thể tính toán theo lẽ thường được.
Đều là cao thủ.
“Giết!”
“Pháp Võ Tôn hơn phân nửa có liên quan đến bọn họ.”
“Bắt những người này.”
Tất cả đều xung phong liều chết.
Đồng thời có rất nhiều cường giả Lục Cảnh ra tay.
Tông chủ Bộ Vạn Sơn của Thái Linh Tông tay cầm đại đao màu đen chém về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
“Đều là thiên tài, nhưng hôm nay phải chết hết.”
Viện trưởng Lạc Thiên Linh của Chiến Thần Thư Viện bước ra một bước.
Thế nhưng hắn ta còn chưa ra tay, trên không trung bỗng nhiên có một điểm đen rơi xuống phía hắn ta.
“Đó là vật gì?”
Lạc Thiên Linh lấy làm kinh hãi, nhưng ngay sau đó hắn ta đã nhìn thấy rõ.
Đó là một điểm đen, một người!
Nói đúng ra là một cái mông người.
Vừa to lại vừa mập nữa.
“Cái đồ chơi chó mà gì thế?”
Lạc Thiên Linh nổi giận đấm ra một quyền.
Bình bịch!
Ngô Đại Đức trực tiếp bị đánh bay rồi.
Thế nhưng Lạc Thiên Linh cũng cảm giác trên tay tê dại một lúc lâu.
Hắn ta lập tức khiếp sợ nhìn về phía Ngô Đại Đức, cái mông của tên mập mạp này được dùng Thần kim chế tạo ra hay sao?
Mà ngay sau Ngô Đại Đức, tất cả mọi người ở trong tiểu viện cũng đều đã đến nơi.
Nam Phong ngồi ngay ngắn ở trên một ngọn cây, tiếng đàn đã cất lên, một đầu thiên lang cả người trắng như tuyết ở bên chân của nàng, dường như đang cùng đợi tấn công.
“Tiểu cô nương, đầu sói con ở bên cạnh ngươi rất thích hợp trở thành thần thú hộ sơn cho Thú Linh Sơn của chúng ta.”
Sơn Bà của Thú Linh Sơn chống cây quải trượng đi thẳng về phía Nam Phong!
Tiếng đàn của Nam Phong cũng bắt đầu vang lên, âm thanh như cao sơn lưu thủy.
Cao vút như núi Thái Sơn, dào dạt như nước sông Hoàng Hà.
Giang Ly chậm rãi bước ra từ trong rừng, hắn căn bản không giống như là đang chiến đấu, ngược lại giống như đang đi du lịch ở trong rừng cây, từng bước chân của hắn đang đo đạc khoảng cách của từng ngọn cây cọng cỏ ở trong rừng.
Cực kỳ nhiều cao thủ xông đến, thế nhưng mỗi một bước chân Giang Ly đi qua đều giống như biến thành một sát cục, cây cỏ có linh đều giống như thần binh, hai bên liên kết với nhau, cường giả đẫm máu.
Hắn đang luyện tập… Thảo Mộc Phổ!
Bản thân Lâm Cửu Chính ở bên cạnh vẽ bùa, hắn bước vào chiến trường giống như đi vào chốn không người, thế nhưng mỗi một bước chân đều có địa khí kinh khủng làm bạn, cho dù là cao thủ Ngũ Cảnh đến gần cũng đều khó có thể chống đối được!
Tâm Ninh rất ngoan ngoãn ngồi ở giữa chiến trường, trước người của nàng chất đầy thi thể, thế nhưng khuôn mặt của nàng lại vẫn bình tĩnh như thế, trong đôi mắt to tràn đầy linh khí nói:
“Trong sách, tử vong chính là chủ đề của vĩnh hằng… Ta đọc sách cho các ngươi nghe.”
“Xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong…”
Từng lời nói của nàng phát ra, một cao thủ Ngũ Cảnh vọt tới thế nhưng còn chưa kịp tiếp cận nàng, hắn ta bỗng nhiên ngã xuống.
Mà ở xung quanh Tô Bạch Thiển lại càng quỷ dị hơn.
Trong lòng của nàng ôm một con hồ ly trắng như tuyết, trên lưng cõng một cái hòm thuốc nho nhỏ.
Khu vực xung quanh người của nàng, không ngờ các tu giả đều đang tự chém giết lẫn nhau, thế nhưng không có một giọt máu nào bắn được lên trên làn váy của nàng.
Đó là… Ảo cảnh!
…
Đại chiến một cách toàn diện.
“Những người này… Đều là yêu nghiệt đi ra từ nơi nào?”
Có người kinh hô.
“Tất cả đều là thiên tài… Không thể tưởng tượng nổi, vì sao trước đây cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua bao giờ?”
“Chẳng lẽ từ một thế lực lánh đời kinh khủng nào đó hay sao?”
“Ra tay toàn lực, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn có cơ hội trưởng thành.”
Rất nhiều cao thủ Lục Cảnh đều xông về phía trước, không hề lưu lại bất cứ cái gì.
Mà giờ khắc này Long Tử Hiên cũng đã bước vào chiến trường.
Hắn bước đi nhàn nhã nhất, thậm chí không tranh không đoạt, cực kỳ đạm bạc.
Quan trọng là hắn đã từng thi đấu cùng với Võ Tôn một lần rồi.
Trải qua trận đại chiến lúc trước, hắn cũng đã thông thạo nhiều loại pháp, Liệp Thiên Lục Thuật càng được rèn luyện một lần.
Mượn chiến ngộ đạo? Trừ khi là luận võ với tồn tại mạnh hơn Tà Thi Võ Tôn, hoặc ví dụ như tên bệnh tâm thần đang ở bên trong thôn lúc này, còn không thì…
Không có ý nghĩa gì cả.
“Đại Đức sư đệ, từ từ sẽ đến, đừng hoảng hốt, ta không đoạt cùng với ngươi.”
“Ngọc Thanh sư đệ cố gắng lên, Hạo Nhiên Chi Kiếm… Người khác được mở rộng tầm mắt.”
Chương 1823: Uy của tân pháp (4)“Đây là loại đạo nuôi trồng gì? Quả nhiên bất phàm… Có thể dễ dàng hấp thu tu vi của người khác…”
Long Tử Hiên đứng chắp tay đi qua chiến trường, quả thực giống như đang tản bộ, vừa đi lại vừa còn xem xét chiến đấu ở bên trong đó.
Thậm chí Ngô Đại Đức cũng đều bị Lạc Thiên Linh đánh bay đến bên chân của hắn, thế nhưng hắn cũng trực tiếp tránh đi, không quan tâm đến Ngô Đại Đức.
“DCM… Long sư huynh, huynh thật là tuyệt tình.”
Ngô Đại Đức hùng hùng hổ hổ lên tiếng, vừa vội vàng điểu chỉnh lại hướng mông, nghênh đón một vòng công kích kinh khủng mới.
“Hắn là… Người đánh cá trong sơn thôn.”
Rốt cuộc cũng có người nhìn thấy Long Tử Hiên rồi nhận ra.
“Người đánh cá trong sơn thôn… Chính là hắn!”
“Trước đây người đánh cá trong sơn thôn đã dùng năng lực để trấn áp Võ Đạo Các, người có tạo nghệ võ đạo cao thâm nhất Bắc Cảnh…”
“Người Thủ Mộ nhất mạch đi theo chính là bọn họ… Nhất định pháp Võ Tôn đang ở trong tay của bọn họ.”
Giờ khắc này, mấy vạn tu giả ở nơi đây đều trở nên điên cuồng.
Mọi người đều nhìn Long Tử Hiên giống như đang nhìn một miếng bánh ngọt.
Có thể nói lúc này ở trong mắt thế nhân, theo một ý nghĩa nào đó, người đánh cá trong sơn thôn chính là đầu mối của pháp Võ Tôn.
“Bắt hắn lại!”
“Bắt hắn lại, tất cả đại công cáo thành.”
“Lên!”
Ngay lập tức, tất cả cao thủ đều chen chúc xông tưới, tranh nhanh muốn ra tay với Long Tử Hiên.
Mà Long Tử Hiên cũng bình thản đến cực điểm, hắn đối mặt với sự vây công của mấy trăm người, thế nhưng lúc này tay cũng không nhấc lên, chỉ mới dùng ánh mắt đảo qua tất cả kẻ địch.
Trong nháy mắt, mấy trăm người bỗng nhiên đều giống như bị núi cao đè ép, cảm thấy một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Không có ai có thể xông đến trong phạm vi mười bước chân ở xung quanh hắn, cao thủ Tam Cảnh, cường giả Tứ Cảnh… Thậm chí tu giả Ngũ Cảnh cũng đều bị ánh mắt của hắn ép cho quỳ xuống dưới mặt đất.
Long Tử Hiên lạnh nhạt nói:
“Không nên ép ta ra tay.”
“Bởi vì ta đã vô địch.”
Ta đã vô địch!
Thấy cảnh tượng như vậy tất cả mọi người đều giật mình rồi.
Đây là uy thế bậc nào? Chỉ mới có một ánh mắt liếc nhìn đã có thể khiến cho nhiều cao thủ như vậy trực tiếp quỳ ở trên mặt đất?
“Ý chí võ đạo… Đó là ý chí võ đạo kinh khủng vô thượng!’
“Chỉ có pháp Võ Tôn trong truyền thuyết mới có thể rèn ra được loại ý chí võ đạo cấp bậc này, trên người hắn có truyền thừa Võ Tôn.”
“Bắt hắn lại! Không tiếc bất cứ giá nào!”
Giờ khắc này, xen lẫn sự khiếp sợ, tất cả mọi người đều đỏ mắt nhìn.
Đến đây đại chiến là bởi vì cái gì?
Không phải bởi vì pháp Võ Tôn dẫn đến Thiên Tượng chung cực hay sao?
Bây giờ rốt cuộc cũng có đầu mối.
“Người trẻ tuổi, theo ta đi đến thánh địa Chí Trăn đi, chúng ta sẽ cho ngươi thời gian tỏa sáng.”
Tộc trưởng Trần Áo của Trần tộc trực tiếp lên tiếng.
Hắn ta đi về phía Long Tử Hiên, trên mặt lộ ra vẻ nóng bỏng vô biên, ánh mắt chắc chắn nói:
“Ý chí võ đạo của ngươi rất mạnh, thế nhưng vô hiệu với ta.”
“Ta cũng tu luyện Võ đạo, hơn nữa trên người có mang chí bảo, có thể đối kháng với ý chí võ đạo, trừ khi cảnh giới võ đạo của ngươi phải tiến thêm một bước nữa, bằng không thì ngươi chỉ có thể đi theo ta.”
Hắn ta muốn ra tay.
“Ha ha ha, người trẻ tuổi, đi với hắn ta thì có cái gì tốt, đi theo, thánh địa của ta có thánh nữ Bạch Khiết, nàng sẽ là vị hôn thê của ngươi.”
Cao Nghĩa của thánh địa Chí Trăn cũng đến gần.
Hai người bọn hắn đều là cao thủ võ đạo hơn nữa cũng rất bất phàm, trên người còn có bảo vật có thể đối kháng với ý chí võ đạo.
Đủ để bắt Long Tử Hiên!
Nhưng Long Tử Hiên chỉ mỉm cười nói:
“Ta không muốn đánh cùng với các ngươi.”
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía một nơi nào đó ở trên bầu trời nói:
“Tử Lăng sư tỷ… Đã vẽ xong chưa?”
Nghe vậy mấy người Cao Nghĩa và Trần Áo đều giật mình, bọn hắn dự cảm được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một thiếu nữ đang vẽ cái gì đó ở trên bàn vẽ.
Lúc này nghe vậy Tử Lăng mới gật đầu nói:
“Đã vẽ xong rồi… Tuy nhiên ta còn chưa có bắt đầu học vẽ nhân vật đâu…”
“Đây là tranh sơn thủy… Ừm, tuy nhiên có thể dung nạp bọn hắn.”
Nàng vừa dứt lời.
Trong nháy mắt.
Tất cả mọi người ở xung quanh bỗng nhiên đều cảm giác được không gian đang biến hóa.
Từ bên ngoài Tử Nhân Hoang, không gian xung quanh bọn hắn bỗng nhiên biến hóa thành từng mảnh sơn thủy.
Một không gian không rõ.
Mà ở bên ngoài Tử Nhân Hoang.
Mấy vạn cường giả của các thế lực lớn… Đều biến mất.
“A… Tử Lăng sư tỷ, tỷ quá đáng!”
Lục Nhượng nhất thời tức giận nói:
“Cỏ của ta vẫn còn chưa có đủ đâu.”
Ngô Đại Đức cũng nói: “Sư tỷ tỷ không nói võ đức.”
Mà ngay cả Giang Ly, Nam Phong đều ngạc nhiên nói:
“Tử Lăng sư muội… Muội ra tay quá nhanh!”
Chương 1824: Uy của tân pháp (5)Này… Chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Tử Lăng nghe vậy cũng nói:
“Mọi người đừng hoảng hốt, mọi người… Mọi người có thể đi vào bên trong bức tranh của ta để đánh nhau đó.”
“Giống với đánh nhau ở bên ngoài này thôi.”
“Như vậy Long Tử Hiên sư đệ cũng không cần phải tham dự nữa rồi.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều giật mình!
Bức tranh của Tử Lăng… Lại có thể để cho bọn họ đi vào sao?
Phải hiểu rằng cho đến tận bây giờ, Tử Lăng vẫn chỉ vẽ kẻ địch, một khi đi vào bên trong bức tranh của nàng thì đều sẽ trở thành họa nô của nàng.
Mà bức tranh của nàng cũng có thể sao chép lại cảnh tượng thực tế.
Nhưng bây giờ Tử Lăng vẽ tranh sợ thủy lại có thể tự xưng thành một thế giới, rõ ràng chỉ là một trang giấy thế nhưng lại vô cùng mênh mông, dung nạp mấy chục ngàn người cũng vẫn còn dư dả.
Hơn nữa thế giới ở trong bức tranh còn có thể liên hệ với thế giới ở bên ngoài.
“Tốt, để cho ta đi vào.”
Độc Cô Ngọc Thanh vẫn chưa thỏa mãn!
“Nhanh, ta cũng không đợi kịp nữa, ngứa quá!”
Ngô Đại Đức cũng không thể chờ đợi được nữa.
Lúc này Tử Lăng vung bút lên.
Trong nháy mắt trước mặt của mấy người Nam Phong, Thanh Trần, Lục Nhượng, Giang Ly đều xuất hiện một con đường không gian đan xen nào đó.
Bọn họ không chút do dự, trực tiếp tiến vào bên trong.
Cuối cùng nơi này chỉ còn có một mình Tô Bạch Thiển.
Nàng do dự một lúc rồi nói: “Ta không đi vào, đợi mọi người đánh là được rồi, ta chỉ cần rắc một ít thuốc lên bức tranh của Tử Lăng sư tỷ có lẽ có thể độc chết toàn bộ rồi…”
Nghe nói như thế, mấy người Thanh Trần cũng Lục Nhượng đều càng thêm vội vàng, đại chiến cùng với thế giới ở bên trong bức tranh.
Đánh chậm, Tô Bạch Thiển mà ra tay thì… Thực sự không chơi được nữa.
Ở bên ngoài bức tranh, lúc này ngay cả Long Tử Hiên nhìn về phìa Tử Lăng cùng với Tô Bạch Thiển cũng cảm thấy hơi bỡ ngỡ.
Hắn rơi vào trong trầm tư, bỗng nhiên cảm giác, câu nói “Ta đã vô địch” mà mình vừa mới nói… Có đúng hay không quá kiêu ngạo rồi?
…
Mà giờ khắc này.
Bên ngoài Võ Hoang Giới.
“Thế nào, truyền thừa do hai người các ngươi để lại ở thế giới này có tìm được pháp Võ Tôn hay không?”
Ở bên trên một chiếc chiến thuyền to lớn, cao thủ Võ gia Võ Thiên Tống nhìn về phía Trần Lâm cùng Triệu Minh Đông lên tiếng.
“Trước đây hậu nhân của ta từng nói bọn hắn đã tìm được đầu mối, phát binh đi trước, bây giờ ta sẽ hỏi một chút.”
Trần Lâm lên tiếng, hắn ta lập tức lấy ra một khối ngọc phù liên hệ với gia tộc.
Thế nhưng không hề có hồi âm!
“Hử… Ta không liên lạc được với bọn hắn?”
Trần Lâm giật mình.
“Ta cũng vậy… Chẳng lẽ bọn hắn không còn ở trong tổ giới nữa rồi?”
Triệu Minh Đông cũng kinh hãi nghi ngờ, đây thực sự giống như là gặp quỷ rồi.
Võ Thiên Tống khẽ cau mày nói: “Trực tiếp hạ xuống một giới này.”
…
Đồng thời.
Ở một chỗ hư không nào đó bên ngoài Võ Hoang Giới, một chiến hạm bí mật đã đến đây.
Xung quanh chiến hạm này hiện đầy bí văn màu đen, khiến cho chiến hạm này có một công hiệu nào đó tương tự như tàng hình, chỉ có cách tiếp cận trong khoảng cách rất gần mới có khả năng phát hiện ra được.
Một thanh niên mặc cẩm bào màu vàng kim đứng ở trên đầu thuyền.
Hắn ta chính là thiên tài của chủ các Trấn Thế Các, Kim Thế Thạch.
“Thi thể của Thập Tôn phân bố ở trong Tứ Vực Bát Hoang… Võ Hoang Giới là giới đầu tiên có dị biến xảy ra.”
“Đáng tiếc, nếu như có thể tự mình nhìn thấy Tà Thi Võ Tôn, đây mới thực sự là đại cơ duyên.”
“Căn cứ theo tin tức từ phía chủ các, tiếp theo có thể là âm Hoang…”
Kim Thế Thạch lẩm bẩm nói:
“Không thể dừng lại lâu ở một giới này được, tranh thủ thời gian tìm được pháp Võ Tôn, còn cần phải đến âm Hoang.”
Hắn ta đã sắp xếp xong kế hoạch.
“Công tử, Kim Xích Sơn tiên sinh đã mang tin tức quay trở lại, đã tìm được tung tích của pháp Võ Tôn.”
Lúc này ở bên cạnh có một người hầu đi theo cung kính lên tiếng.
Kim Thế Thạch nghe vậy lập tức mừng rỡ nói: “Thật tốt quá.”
Ngay sau đó hắn ta lại hỏi: “Được rồi, có tìm thêm được cái loại linh dược màu đen cùng linh dược dịch màu vàng nay không?”
Trên mặt hắn ta tràn đầy chờ mong, bởi vì trước đây “linh dược Cửu Tinh” được đưa về chủ các từ Võ Hoang Giới đã được hắn ta sử dụng, hiệu quả rất tốt.
Cho nên dọc theo con đường này, hắn ta vẫn chờ mong có thể tìm được một chút ở bên trong Võ Hoang Giới.
Mà người hầu đi theo nghe vậy lập tức ngẩn người ra, trong mắt tràn đầy phức tạp cúi đầu nói:
“Không có… Không tìm thấy được loại này… Linh dược.”
Nghe vậy Kim Thế Thạch nhất thời cực kỳ thất vọng nói: “Đáng tiếc… Bản công tử không có lộc ăn rồi.”
Sơn thủy mênh mông tạo thành một thế giới!
Đây là thế giới ở bên trong tranh, sơn thủy mờ mịt, cảnh sắc siêu nhiên.
Thế nhưng đại chiến vẫn đang tiếp diễn.
Chương 1825: Ngũ Tàng.Tiếng đàn của Nam Phong không ngừng vang lên, nàng đang đánh đàn, Ngũ Tạng của nàng theo mười ngón tay mà phát động.
Dường như ở bên trong ngũ tạng có ngũ âm nhẹ nhàng vang lên.
Ngũ tạng của nàng đang được đào móc, hợp nhất cùng với thần hồn của nàng, hợp nhất cùng với cây đàn của nàng.
“Cao Sơn Lưu Thủy” ở bên trong Vạn Cổ Thập âm không ngừng vang lên, sinh động như mây bay nước chảy, làm liền một mạch.
Đối với tiếng đàn của nàng, Sơn Bà lại có thể luống cuống tay chân.
“Chỉ là một con tiện nhân Tứ Cảnh ti tiện mà cũng dám tiêu diệt lão thân sao? Ngươi đừng mơ tưởng.”
Sơn Bà rống giận, khuôn mặt của bà ta bỗng nhiên hóa thành mặt sư tử hỗn độn khổng lồ, há mồm xông về phía Nam Phong.
Đây là thiên phú thần thông được đào móc ra từ bên trong ngũ tạng của bà ta, có thể nói là kỹ năng cực mạnh.
Đồng thời ở phía sau Nam Phong bỗng nhiên xuất hiện một mặt hổ kinh khủng.
Dường như mặt hổ này cũng giống với mặt sư tử kia, vô cùng to lớn, do lực lưỡng hỗn độn hóa thành, đến từ một lão già.
Lão già kia chính là Sơn Công của Thú Linh Sơn.
Lão ta cũng tới, thế nhưng vẫn luôn ẩn náu ở trong bóng tối, lúc này mới ra tay đánh lén Nam Phong.
Mà tiếng đàn của Nam Phong cũng đã cất lên.
“Cao Sơn Lưu Thủy tìm kiếm tri âm, là tiền bối tấu.”
Nam Phong thản nhiên nói.
Đột nhien theo tiếng đàn của nàng, nàng và Thiên Lang bỗng nhiên biến mất.
Mặt thú thần thông của Sơn Công Sơn Bà giống như tâm linh tương thông, đến gần với nhau.
“Không!”
Sơn Bà cảm thấy không thích hợp, vội vàng hô to.
Thế nhưng hai người đã va chạm mạnh.
Rầm!
Trong nháy mắt, mặt sư tử hủy diệt, mặt hổ biến mất.
Sơn Công cùng với Sơn Bà đồng thời hộc máu, bay ngược ra ngoài, đập ầm ầm xuống dưới sơn thủy.
Nam Phong chậm rãi đè lại dây đàn.
Ngũ tạng của nàng đã thần hóa, trong đó có thiên âm đang reo vang.
Lúc này cho dù nàng không có đàn nhưng cũng có thể phát ra âm thanh.
“m thanh Ngũ Tàng.”
Nàng lẩm bẩm, thức tỉnh được thần thông thứ nhất thuộc về bản thân.
…
Đồng thời ở bên kia.
“Không nên hút ta nữa.”
Lúc này Trần Đức Chí thực sự sợ hãi rồi, hắn ta thấy ngọn cỏ màu xanh của Lục Nhượng đánh giết tới, cả người đều luống cuống.
Từ khi đại chiến đến bây giờ, hắn ta càng ngày càng cảm nhận được tu vi của mình đang không ngừng suy giảm.
Mà Lục Nhượng cùng với ngọn cỏ kia lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Hắn ta đã hiểu, cây cỏ kia quá yêu tà, hút hết tu vi của hắn ta đi rồi.
“Bỏ qua cho ta đi, ta thực sự không được… Cỏ đại ca, cỏ huynh đệ, cho ta một cái cơ hội, ta không muốn bị ép khô…”
Hắn ta trực tiếp quỳ ở trên mặt đất khóc!
Mà lúc này Lục Nhượng cũng đã cưỡi cỏ xanh, trong mắt lóe lên sự hưng phấn nói:
“Cho ngươi chết đi ở trong cỏ xanh.”
Lưới cỏ xanh biếc cuối cùng cũng hạ xuống một lần cuối.
Trần Đức Chí hóa thành một cỗ thi thể.
Lục Nhượng cũng bước vào trong cảnh giới Ngũ Tàng.
“Chờ ta xem xem, ta thức tỉnh được loại thần thông gì.”
Lục Nhượng hưng phấn không thôi, hắn nội thị lại phát hiện bên trong ngũ tạng của hắn, mỗi một cái tạng lại có thể đều có một cái mũ màu xanh biếc.
Do lực lượng hỗn độn thần bí huyền ảo tạo thành!
“Nón xanh?”
Vẻ mặt Lục Nhượng nghi hoặc… Lẽ nào sau này khi mình đối địch, trong lúc chiến đấu lại dùng cái mũ này để đội cho kẻ địch hay sao?
Hắn có cảm giác không hiểu, dường như cái này… Rất kéo cừu hận.
Sẽ có người có đi?
…
“Có thể kết thúc rồi!”
Thái Linh Tông, Bộ Vạn Sơn nhìn chằm chằm Độc Cô Ngọc Thanh, trong mắt của hắn ta là lửa giận ngút trời.
Bên trên thanh đại đao màu đen lại có thể hiện lên đầy lỗ hổng rậm rạp chằng chịt.
Đều là bị kiếm khí của Độc Cô Ngọc Thanh chém ra.
Hắn ta đã phát hiện, cái bút ở trong tay của Độc Cô Ngọc Thanh vô cùng nghịch thiên, có thể là một loại thần khí nào đó không thể tưởng tượng được.
“Vạn trượng đao hải, trảm tất cả kẻ địch.”
Bộ Vạn Sơn rống giận.
Ngũ tạng lục phủ của hắn ta đồng thời phát sáng.
Vô số lực lượng hỗn độn tạo thành đại đao bay múa đầy trời, như sóng biển cuồn cuộn cuốn theo tất cả xông về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh cũng cực kỳ phiêu nhiên, mỉm cười nói:
“Đao rất nhiều… Đáng tiếc, bây giờ… Ngươi không đỡ được kiếm của ta.”
Hắn hạ bút xuống.
Đồng thời bản nguyên khí ở bên trong ngũ tạng đều dâng trào lên.
Năm đạo tạng khí bổn nguyên hóa thành một chữ.
Lão!
Lão… Là chữ thứ nhất bên trong Vương Hi Chi Hoàng Đình Kinh.
“Lão quân nhàn cư tác thất ngôn, giải thuyết thân hình cập chư thần, thượng hữu hoàng đình hạ quan nguyên, hậu hữu u khuyết tiền mệnh môn!”
Lão Quân lúc thư nhàn, viết thơ 7 chữ, để giải thích về thân hình con người và các thần linh trong đó. Lão Quân lúc thư nhàn, viết thơ 7 chữ, để giải thích về thân hình con người và các thần linh trong đó.Chữ lão vừa mới xuất hiện, biển đao tán loạn!
Bộ Vạn Sơn… Bị chém thành năm đoạn!
…
“Nói ta có phải là cha của ngươi hay không?”
Chương 1826: Ngũ Tàng. (2)Ở bên kia, lúc này Thanh Trần đang lớn tiếng kêu gọi, giống như đang cảnh tỉnh.
Trước mặt hắn, lúc này cường giả Triệu Chấn của thánh địa Chí Trăn cũng sắp phát điên rồi.
Bởi vì trong toàn bộ trận chiến, Thanh Trần một mực sử dụng Biện Luận Thiền.
Biện Luận rốt cuộc Thanh Trần có phải là cha của hắn hay không.
Không tức là sắc, sắc tức là không, không phải thì phải là, phải thì phải không phải…
Hơn nữa loại biện luận này còn kèm theo sự ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng, giống như một loại độ hóa nào đó.
“Không… Ngươi không phải cha ta…”
“Là cha ta… Rốt cuộc ngươi có phải là cha ta hay không?”
Triệu Chấn trực tiếp phát điên rồi, hai mắt của hắn ta đều đỏ lên, quỳ ở trên mặt đất, tay ôm đầu khóc ròng ròng!
Mà bên trong ngũ tạng của Thanh Trần bỗng nhiên bay ra năm chữ.
“Ta chính là cha ngươi!”
Năm chữ này mang theo âm thanh lôi đình từ bi.
Dường như âm thanh của cha mẹ, dường như luân âm đến từ thiên quốc…
Triệu Chấn trực tiếp bị chinh phục, hắn ta khóc, la lên:
“Cha!”
Vừa mới dứt lời, hắn ta bỗng nhiên nứt ra rồi.
Hắn ta đã hoàn toàn trở thành Biện Luận Đạo của Thanh Trần.
Nói xong thành người chết.
“Ai… Nể tình tiếng cha này… Tiểu tăng sẽ siêu độ cho ngươi, cũng coi như không lỗ…”
Thanh Trần võ vỗ ống tay áo, không dính một tia máu tươi mỉm cười nói.
…
“Thế giới ở trong tranh… Nói tức là thực.”
Tâm Ninh đang đọc bài, nàng suy nghĩ điều động vô số quy tắc ở trong bức tranh, khu vực xung quanh nàng, sơn thủy biến thành chiến trường sát phạt.
“Lục quân bất phát vô nại hà,
Uyển chuyển nga mi mã tiền tử.”
(Dịch thơ:
(Dịch thơ:
Quân sĩ căm hờn, không chịu tiến:
Quân sĩ căm hờn, không chịu tiến:
Mày ngài trước ngựa phải hy sinh!)
Mày ngài trước ngựa phải hy sinh!)
“Tử khứ nguyên tri vạn sự không,
Đãn bi bất kiến cửu châu đồng.
(Dịch thơ:
(Dịch thơ:
Vốn biết chết rồi là hết chuyện,
Vốn biết chết rồi là hết chuyện,
Chín châu chỉ tiếc chửa sum vầy.)
Chín châu chỉ tiếc chửa sum vầy.)
“Nhất nam phụ thư chí, nhị nam tân chiến tử. ”
(Thạch hào lại 石 壕 吏 ) Một đứa con trai gởi thư đến, (Báo tin) hai đứa con trai kia vừa tử trận.)
(Thạch hào lại 石 石 壕 壕 吏 吏 ) Một đứa con trai gởi thư đến, (Báo tin) hai đứa con trai kia vừa tử trận.)
“Hữu đệ giai phân tán,
Vô gia vấn tử sinh.”